“Người ngươi nói chính là Ngụy Võ Thần ư?”
“Không sai!” Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười trả lời.
“Bắc Nguyệt, tại sao ngươi lại nhằm ngay lúc này? Hiện nay tình hình khắp nơi đều rối như tơ vò, ngươi phải càng cẩn thận hơn mới đúng.” Chiến Dã cảm thấy rất khó hiểu, mấy hôm trước nàng chưa hề nói qua chuyện sẽ đi Bắc Diệu Quốc, vì sao hôm nay đột nhiên lại quyết định như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Chiến Dã, có một số việc ta vẫn chưa xác định được, bởi vậy không thể nói rõ với ngươi. Chuyến đi lần này của ta là để xác nhận một chuyện, chuyện đó rất quan trọng, ta nhất định phải làm rõ!”
Nhìn thấy biểu tình kiên quyết của nàng, Chiến Dã cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, hắn vĩnh viễn không thể ngăn cản được.
Vươn tay ra, hắn nói: “Bình an trở về nhé!”
“Nhất định!” Hoàng Bắc Nguyệt cũng vươn tay ra, đập tay hứa hẹn cùng hắn. Hai người nhìn nhau cười, không cần những lời nói thừa thãi cũng đã hiểu rõ tâm tình đối phương.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Hửng sáng ngày thứ hai, đội ngũ sứ thần của Nam Dực Quốc đã lục tục chuẩn bị xuất phát.
Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi gióng trống khua chiêng, dẫn theo mười vị tiểu mỹ nhân cùng hắn xuất hành. Cả đội ngũ xanh xanh đỏ đỏ, mỹ nữ vờn quanh, quả thật là một cảnh tượng rực rỡ.
Thái tử Chiến Dã đích thân đến tiễn, Tào Tú Chi cưỡi một con tuấn mã màu trắng hàn huyên cùng với hắn, một thân gấm lụa quý giá, là người nhưng lại yêu kiều hơn hoa.
[Dạ: tác giả, ngài xác định từ “yêu kiều hơn hoa” có thể dùng để miêu tả nam tử sao (눈_눈)]
“Chúc Tướng quân thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về.” Chiến Dã nâng chén rượu lên đưa tiễn hắn.
Tào Tú Chi một tay đung đưa chén rượu, tay còn lại phe phẩy cây quạt, bày ra bộ dáng phong lưu thành tính: “Đa tạ Thái tử điện hạ, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh!”
Hai người uống xong chén rượu, Tào Tú Chi liền giục ngựa xoay người, vung cây quạt lên, lớn tiếng hô: “Xuất phát!”
“Chờ đã!” Đội ngũ vừa mới đi được vài bước, một người cưỡi tuấn mã từ trong thành vội vàng chạy tới, nhìn kỹ lại, thì ra chính là công chúa Hi Hòa đang mặc một thân quân trang!
Thấy người tới là mỹ nữ, Tào Tú Chi vội vàng hô: “Dừng dừng dừng!”
“Hi Hòa cô cô.” Chiến Dã giục ngựa đi tới, hắn tưởng rằng công chúa Hi Hòa đã phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt đang ở trong đội ngũ sứ thần, bởi vậy nên mới truy đuổi đến đây!
Công chúa Hi Hòa nhìn hắn, ôn nhu cười nói: “Ta đã xin Hoàng Thượng hạ chỉ rồi, lần đi sứ này, ta sẽ mang theo một nghìn nhân mã đi theo hộ vệ!”
Chiến Dã ngẩn ra, để công chúa Hi Hòa làm hộ vệ cho sứ thần? Như vậy không phải là quá phô trương rồi hay sao? Từ xưa đến nay cũng chưa từng có tiền lệ như vậy nha!
“Chiến Dã, ta cùng với Tào công tử đều là sứ thần! Đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng!” Thấy công chúa Hi Hòa đưa ra thánh chỉ của Hoàng Thượng, Chiến Dã liền im lặng, không nói thêm gì nữa.
Từ Nam Dực Quốc đến Bắc Diệu Quốc cũng phải mất mấy ngày, như vậy không sớm thì muộn cô cô cũng sẽ phát hiện ra Bắc Nguyệt mất thôi.
“Có công chúa điện hạ đồng hành, thần nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh lại!” Tào Tú Chi vội vàng nịnh nọt. Nhìn vị công chúa Hi Hòa xinh đẹp này, hắn chỉ có thể cảm thán nhân sinh thật là tốt đẹp, bởi vì lần đi sứ này có rất nhiều mỹ nhân đồng hành với hắn a.
Công chúa Hi Hòa thản nhiên gật đầu với hắn một cái, sau đó liền giục ngựa đi lên phía trước.
Người người ở Nam Dực Quốc đều biết, công chúa Hi Hòa mặc dù có danh xưng là Công chúa nhưng lại thống lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ. Ba vạn quân này hàng năm đều đóng quân ở biên giới giữa Nam Dực Quốc và Đông Ly Quốc, được công chúa Hi Hòa đích thân thao luyện, dũng mãnh phi thường.
Đội quân này cũng không cần ngân sách quốc gia, hết thảy quân lương đều do một mình công chúa gánh vác, thuế má thu được hàng năm từ đất phong của nàng hơn một nửa là dùng để cung cấp cho đội quân này.
Công chúa lại có thể nắm trong tay binh mã, tự nhiên cũng uy phong hơn rất nhiều, cho nên, ở Nam Dực Quốc này, công chúa Hi Hòa chính là một nữ nhân vô cùng lợi hại.
“Không sai!” Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười trả lời.
“Bắc Nguyệt, tại sao ngươi lại nhằm ngay lúc này? Hiện nay tình hình khắp nơi đều rối như tơ vò, ngươi phải càng cẩn thận hơn mới đúng.” Chiến Dã cảm thấy rất khó hiểu, mấy hôm trước nàng chưa hề nói qua chuyện sẽ đi Bắc Diệu Quốc, vì sao hôm nay đột nhiên lại quyết định như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Chiến Dã, có một số việc ta vẫn chưa xác định được, bởi vậy không thể nói rõ với ngươi. Chuyến đi lần này của ta là để xác nhận một chuyện, chuyện đó rất quan trọng, ta nhất định phải làm rõ!”
Nhìn thấy biểu tình kiên quyết của nàng, Chiến Dã cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, hắn vĩnh viễn không thể ngăn cản được.
Vươn tay ra, hắn nói: “Bình an trở về nhé!”
“Nhất định!” Hoàng Bắc Nguyệt cũng vươn tay ra, đập tay hứa hẹn cùng hắn. Hai người nhìn nhau cười, không cần những lời nói thừa thãi cũng đã hiểu rõ tâm tình đối phương.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Hửng sáng ngày thứ hai, đội ngũ sứ thần của Nam Dực Quốc đã lục tục chuẩn bị xuất phát.
Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi gióng trống khua chiêng, dẫn theo mười vị tiểu mỹ nhân cùng hắn xuất hành. Cả đội ngũ xanh xanh đỏ đỏ, mỹ nữ vờn quanh, quả thật là một cảnh tượng rực rỡ.
Thái tử Chiến Dã đích thân đến tiễn, Tào Tú Chi cưỡi một con tuấn mã màu trắng hàn huyên cùng với hắn, một thân gấm lụa quý giá, là người nhưng lại yêu kiều hơn hoa.
[Dạ: tác giả, ngài xác định từ “yêu kiều hơn hoa” có thể dùng để miêu tả nam tử sao (눈_눈)]
“Chúc Tướng quân thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về.” Chiến Dã nâng chén rượu lên đưa tiễn hắn.
Tào Tú Chi một tay đung đưa chén rượu, tay còn lại phe phẩy cây quạt, bày ra bộ dáng phong lưu thành tính: “Đa tạ Thái tử điện hạ, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh!”
Hai người uống xong chén rượu, Tào Tú Chi liền giục ngựa xoay người, vung cây quạt lên, lớn tiếng hô: “Xuất phát!”
“Chờ đã!” Đội ngũ vừa mới đi được vài bước, một người cưỡi tuấn mã từ trong thành vội vàng chạy tới, nhìn kỹ lại, thì ra chính là công chúa Hi Hòa đang mặc một thân quân trang!
Thấy người tới là mỹ nữ, Tào Tú Chi vội vàng hô: “Dừng dừng dừng!”
“Hi Hòa cô cô.” Chiến Dã giục ngựa đi tới, hắn tưởng rằng công chúa Hi Hòa đã phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt đang ở trong đội ngũ sứ thần, bởi vậy nên mới truy đuổi đến đây!
Công chúa Hi Hòa nhìn hắn, ôn nhu cười nói: “Ta đã xin Hoàng Thượng hạ chỉ rồi, lần đi sứ này, ta sẽ mang theo một nghìn nhân mã đi theo hộ vệ!”
Chiến Dã ngẩn ra, để công chúa Hi Hòa làm hộ vệ cho sứ thần? Như vậy không phải là quá phô trương rồi hay sao? Từ xưa đến nay cũng chưa từng có tiền lệ như vậy nha!
“Chiến Dã, ta cùng với Tào công tử đều là sứ thần! Đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng!” Thấy công chúa Hi Hòa đưa ra thánh chỉ của Hoàng Thượng, Chiến Dã liền im lặng, không nói thêm gì nữa.
Từ Nam Dực Quốc đến Bắc Diệu Quốc cũng phải mất mấy ngày, như vậy không sớm thì muộn cô cô cũng sẽ phát hiện ra Bắc Nguyệt mất thôi.
“Có công chúa điện hạ đồng hành, thần nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh lại!” Tào Tú Chi vội vàng nịnh nọt. Nhìn vị công chúa Hi Hòa xinh đẹp này, hắn chỉ có thể cảm thán nhân sinh thật là tốt đẹp, bởi vì lần đi sứ này có rất nhiều mỹ nhân đồng hành với hắn a.
Công chúa Hi Hòa thản nhiên gật đầu với hắn một cái, sau đó liền giục ngựa đi lên phía trước.
Người người ở Nam Dực Quốc đều biết, công chúa Hi Hòa mặc dù có danh xưng là Công chúa nhưng lại thống lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ. Ba vạn quân này hàng năm đều đóng quân ở biên giới giữa Nam Dực Quốc và Đông Ly Quốc, được công chúa Hi Hòa đích thân thao luyện, dũng mãnh phi thường.
Đội quân này cũng không cần ngân sách quốc gia, hết thảy quân lương đều do một mình công chúa gánh vác, thuế má thu được hàng năm từ đất phong của nàng hơn một nửa là dùng để cung cấp cho đội quân này.
Công chúa lại có thể nắm trong tay binh mã, tự nhiên cũng uy phong hơn rất nhiều, cho nên, ở Nam Dực Quốc này, công chúa Hi Hòa chính là một nữ nhân vô cùng lợi hại.