Khi mặt trời lặn, bọn họ đã bắt kịp đội ngũ của Tây Nhung Quốc, thế nhưng người của Đông Ly Quốc lại không thấy đâu.
Hoàng Bắc Nguyệt để Tào Tú Chi đi hỏi thăm một chút, xem xem bên phía Tây Nhung Quốc phái người nào tới.
Tào Tú Chi đi rồi trở về, trên mặt mang theo vẻ mặt say mê: “Tiểu mỹ nhân, toàn bộ đều là tiểu mỹ nhân! Đáng tiếc tất cả đều che mặt, nhưng dựa vào kinh nghiệm phán đoán của bản công tử, đám người kia mỗi người tuyệt đối đều là mỹ nhân!”
Xem ra sứ giả Tây Nhung Quốc là người của quốc sư Thiên Đại Mê Ly rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong đội ngũ Tây Nhung Quốc có một thiếu nữ từ trong xe ngựa đi ra, nàng ta nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước.
Vì có khăn che mặt nên nàng không thể thấy rõ khuôn mặt người kia, tuy nhiên nhìn vào bóng lưng mà đoán, người kia hẳn là Thiên Đại Đông Nhi!
Gặp được cố nhân, sao lại không đi lên chào hỏi chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt cởi cẩm y đắt tiền trên người xuống, làm lộ ra một thân trường bào màu đen gọn nhẹ, nàng khoác thêm một chiếc áo choàng đen lên người, thuận miệng nói: “Ta ra ngoài một chút.”
Vừa nói xong, thân ảnh giống như quỷ mị vọt ra khỏi cửa sổ xe, biến mất.
“Bắc Nguyệt!” Công chúa Anh Dạ muốn hô lên nhưng lại sợ thanh âm quá lớn sẽ làm cho người ta hoài nghi, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
“Thân thủ của Quận chúa đúng là tốt thật!” Trong mắt Tào Tú Chi lộ ra vẻ sùng bái.
Công chúa Anh Dạ chán ghét liếc hắn một cái.
Thân ảnh màu đen lướt nhanh qua đám binh lính hộ vệ, vọt vào trong rừng cây sát bên đường lớn, trong phút chốc đã vượt qua đội ngũ của Tây Nhung Quốc.
“Chủ nhân, nàng ở phía trước!” Hồng Chúc chỉ tay về một phía, chỉ thấy Thiên Đại Đông Nhi đang thúc ngựa chạy vào trong rừng cây, phỏng chừng là muốn đi đường tắt.
“Ngươi không cần theo ta, tiếp tục theo dõi Hi Hòa công chúa đi.”
“Vâng.” Hồng Chúc nhanh nhẹn đáp ứng, xoay người quay về.
Mũi chân điểm nhẹ lên nhánh cây, sau khi thân hình bay ra một quãng xa, cành cây mới bắt đầu rung rinh một chút.
Tốc độ của Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận Thiên Đại Đông Nhi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cố gắng che giấu động tĩnh, bởi vậy Thiên Đại Đông Nhi cũng biết được có người đang đi theo, ngón tay nàng vung ra phía sau, vài ám khí từ trong ống tay áo phóng ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người, những mũi ám khí kia liền hung hăng găm vào thân cây bên cạnh.
“Thân thủ không tệ!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ tay tán thưởng, trong nháy mắt đã nhảy lên cành cây trước mặt Thiên Đại Đông Nhi.
Thiên Đại Đông Nhi ghìm cương ngựa, nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Là ngươi?”
Áo choàng không che được mặt, màu đen lãnh khốc tiêu điều luôn rất phù hợp với nàng.
“Ngươi gấp rút lên đường như vậy, là muốn đi đâu đây?” Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng dựa vào thân cây, cười hỏi.
Thiên Đại Đông Nhi cũng đưa tay kéo tấm vải đen che mặt xuống, hai người đều biết thân phận của nhau, không cần phải che che giấu giấu nữa.
“Hình như ta đi đâu cũng không có liên quan gì đến các hạ?”
“Đương nhiên, nhưng mà Thiên Đại các hạ à, người kia của Đông Ly Quốc là con mồi của ta, đừng ai mơ tưởng động đến lão.” Hoàng Bắc Nguyệt khí phách nói.
Thiên Đại Đông Nhi cả giận nói: “Ta muốn giết ai thì giết, không mượn ngươi xen vào.”
“Muốn giết ai thì giết?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo: “Đông Lăng à, không phải ta chê ngươi, nhưng mà lấy năng lực hiện tại của ngươi, muốn đấu với Ngụy Võ Thần căn bản là tự tìm đường chết.”
“Đừng có gọi ta bằng cái tên này!” Thiên Đại Đông Nhi quát lớn.
“Sao vậy? Sợ ta nhắc tới chuyện quá khứ ư? Ngươi đã muốn quên đi quá khứ, vậy tại sao còn muốn đi giết Ngụy Võ Thần?”
“Ta là vì báo thù cho Trưởng công chúa điện hạ, không phải vì ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên, dường như rất là vui vẻ: “Ta cũng đâu có nói là ngươi vì ta đâu.”
“Ngươi…” Thiên Đại Đông Nhi đỏ mặt, không khỏi thẹn quá thành giận: “Ta không muốn tranh cãi với ngươi, tránh ra!”
Hoàng Bắc Nguyệt để Tào Tú Chi đi hỏi thăm một chút, xem xem bên phía Tây Nhung Quốc phái người nào tới.
Tào Tú Chi đi rồi trở về, trên mặt mang theo vẻ mặt say mê: “Tiểu mỹ nhân, toàn bộ đều là tiểu mỹ nhân! Đáng tiếc tất cả đều che mặt, nhưng dựa vào kinh nghiệm phán đoán của bản công tử, đám người kia mỗi người tuyệt đối đều là mỹ nhân!”
Xem ra sứ giả Tây Nhung Quốc là người của quốc sư Thiên Đại Mê Ly rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong đội ngũ Tây Nhung Quốc có một thiếu nữ từ trong xe ngựa đi ra, nàng ta nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước.
Vì có khăn che mặt nên nàng không thể thấy rõ khuôn mặt người kia, tuy nhiên nhìn vào bóng lưng mà đoán, người kia hẳn là Thiên Đại Đông Nhi!
Gặp được cố nhân, sao lại không đi lên chào hỏi chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt cởi cẩm y đắt tiền trên người xuống, làm lộ ra một thân trường bào màu đen gọn nhẹ, nàng khoác thêm một chiếc áo choàng đen lên người, thuận miệng nói: “Ta ra ngoài một chút.”
Vừa nói xong, thân ảnh giống như quỷ mị vọt ra khỏi cửa sổ xe, biến mất.
“Bắc Nguyệt!” Công chúa Anh Dạ muốn hô lên nhưng lại sợ thanh âm quá lớn sẽ làm cho người ta hoài nghi, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
“Thân thủ của Quận chúa đúng là tốt thật!” Trong mắt Tào Tú Chi lộ ra vẻ sùng bái.
Công chúa Anh Dạ chán ghét liếc hắn một cái.
Thân ảnh màu đen lướt nhanh qua đám binh lính hộ vệ, vọt vào trong rừng cây sát bên đường lớn, trong phút chốc đã vượt qua đội ngũ của Tây Nhung Quốc.
“Chủ nhân, nàng ở phía trước!” Hồng Chúc chỉ tay về một phía, chỉ thấy Thiên Đại Đông Nhi đang thúc ngựa chạy vào trong rừng cây, phỏng chừng là muốn đi đường tắt.
“Ngươi không cần theo ta, tiếp tục theo dõi Hi Hòa công chúa đi.”
“Vâng.” Hồng Chúc nhanh nhẹn đáp ứng, xoay người quay về.
Mũi chân điểm nhẹ lên nhánh cây, sau khi thân hình bay ra một quãng xa, cành cây mới bắt đầu rung rinh một chút.
Tốc độ của Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận Thiên Đại Đông Nhi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cố gắng che giấu động tĩnh, bởi vậy Thiên Đại Đông Nhi cũng biết được có người đang đi theo, ngón tay nàng vung ra phía sau, vài ám khí từ trong ống tay áo phóng ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người, những mũi ám khí kia liền hung hăng găm vào thân cây bên cạnh.
“Thân thủ không tệ!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ tay tán thưởng, trong nháy mắt đã nhảy lên cành cây trước mặt Thiên Đại Đông Nhi.
Thiên Đại Đông Nhi ghìm cương ngựa, nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Là ngươi?”
Áo choàng không che được mặt, màu đen lãnh khốc tiêu điều luôn rất phù hợp với nàng.
“Ngươi gấp rút lên đường như vậy, là muốn đi đâu đây?” Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng dựa vào thân cây, cười hỏi.
Thiên Đại Đông Nhi cũng đưa tay kéo tấm vải đen che mặt xuống, hai người đều biết thân phận của nhau, không cần phải che che giấu giấu nữa.
“Hình như ta đi đâu cũng không có liên quan gì đến các hạ?”
“Đương nhiên, nhưng mà Thiên Đại các hạ à, người kia của Đông Ly Quốc là con mồi của ta, đừng ai mơ tưởng động đến lão.” Hoàng Bắc Nguyệt khí phách nói.
Thiên Đại Đông Nhi cả giận nói: “Ta muốn giết ai thì giết, không mượn ngươi xen vào.”
“Muốn giết ai thì giết?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo: “Đông Lăng à, không phải ta chê ngươi, nhưng mà lấy năng lực hiện tại của ngươi, muốn đấu với Ngụy Võ Thần căn bản là tự tìm đường chết.”
“Đừng có gọi ta bằng cái tên này!” Thiên Đại Đông Nhi quát lớn.
“Sao vậy? Sợ ta nhắc tới chuyện quá khứ ư? Ngươi đã muốn quên đi quá khứ, vậy tại sao còn muốn đi giết Ngụy Võ Thần?”
“Ta là vì báo thù cho Trưởng công chúa điện hạ, không phải vì ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên, dường như rất là vui vẻ: “Ta cũng đâu có nói là ngươi vì ta đâu.”
“Ngươi…” Thiên Đại Đông Nhi đỏ mặt, không khỏi thẹn quá thành giận: “Ta không muốn tranh cãi với ngươi, tránh ra!”