Editor: Diệu
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ừ.” Ngụy Võ Thần gật đầu: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân Ngụy Võ Thần, Hoàng Bắc Nguyệt ngẫm nghĩ, nhất định phải nhìn hắn rõ ràng!
Vừa định đứng lên, bỗng nhiên mặt hồ nước rung động, một đám cá chép rực rỡ hướng phía nàng bơi tới, lộ ra trên mặt nước đầu cá, hai con mắt mở lớn, tựa hồ cũng đang nhìn nàng!
Không ổn!
Trong lòng rùng mình, lập tức thân thể lao ra ngoài, mà lúc này, một cảm giác ngột ngạt bị theo dõi từ bốn phương tám hướng ập đến.
“Có người!” Không biết là ai quát to một tiếng, đèn đuốc trong nhà sáng lên khắp nơi.
Hoàng Bắc Nguyệt đang lao đến trên hồ nước, trong giây lát một người lao ra, duỗi tay một cái hướng cổ nàng chộp tới!
“Muốn chết.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc mình thật nhanh đến phía sau người kia, giữ đầu của hắn, quyết đoán bẻ gãy đầu hắn!
“Xem ra là cao thủ!” Một âm thanh kỳ quái không biết từ nơi nào truyền tới, cười khằng khặc quái dị: “Có điều, đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”
Chính là cảm giác bị theo dõi kia! Loại ánh mắt có thể giết người kia, chính là người này đi!
Ánh mắt người này thật kỳ lạ! Ngày đó ở trên đường, việc cơ mật nàng giấu đi như vậy đã bị hắn phát hiện! Ngày hôm nay cũng giống như vậy, những con cá chép trong hồ nước kia, chẳng lẽ đều là con mắt của hắn sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Bắc Nguyệt đã biết lần gặp gỡ này, tuyệt đối không giống với những cao thủ trước đây!
Đang nghĩ ngợi, vô số cao thủ liền xuất hiện xung quanh nàng, có thể nhanh như vậy chuẩn xác tìm thấy vị trí của nàng, xem ra, là người có con mắt lợi hại kia đang điều khiển đằng sau đây!
Bọn họ nhiều người, lại có con mắt kinh khủng có khả năng theo dõi, mặc kệ nàng nơi nào đều sẽ bị phát hiện, kiên quyết chiến đấu sẽ là nàng chịu thiệt!
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, lộ ra độ cong lạnh lẽo, đưa tay ra, lá chắn hỏa diễm ngôi sao sáu cánh to lớn xuất hiện trong tay, hỏa nguyên khí hùng hậu khiến cho những kẻ kia phải lùi về sau vài bước.
“Ồ? Thuật pháp này, sao lại quen thuộc như thế?” Thanh âm kỳ quái than lên một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười gằn, những cao thủ nhanh chóng gọi ra linh thú từng người, chuẩn bị ứng chiến!
Lá chắn Xích Viêm lục giác của nàng không thể dùng để đánh với bọn họ, đây là một loại công pháp phòng ngự mạnh nhất thuộc tính Hỏa, hiện tại chỉ là cấp độ 1 mà thôi, chờ đến cấp độ cao nhất, cái khiên này có thể bao phủ cả một thành trì!
Bị công pháp quỷ dị của nàng dọa sợ, những cao thủ không dám manh động, bỗng nhiên nhìn thấy bên dưới áo choàng, khóe miệng nàng xẹt qua một nụ cười gằn, trong lòng đang khiếp sợ, âm thanh quái dị hô:” Cẩn thận!”
Xích Viêm lục giác trong tay Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay tròn, ngọn lửa nóng bỏng như mưa lớn trút ra, những cao thủ nhanh chóng gấp gáp chống đỡ, nàng đã hướng lên trên nhảy lên, mũi chân trên hàng rào điểm nhẹ, người đã bay ra ngoài trăm thước!
Một đám cao thủ hợp lực đem lá chắn Xích Viêm lục giác đánh vỡ, đều tức giận vì bị đùa giỡn!
“Sững sờ cái gì? Còn không mau đuổi theo!” Nhìn thấy người chạy đi, Ngụy Võ Thần mới từ trong phòng đi ra, tức giận quát đám thủ hạ.
Một đám vô dụng! Lại để hắn ta chạy thoát!
“Chúa công không cần lo lắng, nơi nào cũng có con mắt của ta, người kia chạy đến đâu ta đều có thể thấy.” Một người đi ra từ trong hành lang, y phục Âm Dương, miệng cười ma quái.
Người này rất quái dị, lấy cái mũi làm trung tâm, má trái là trắng, má phải là đen, quần áo cùng tóc tai đều là một bên trắng một bên đen.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ừ.” Ngụy Võ Thần gật đầu: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân Ngụy Võ Thần, Hoàng Bắc Nguyệt ngẫm nghĩ, nhất định phải nhìn hắn rõ ràng!
Vừa định đứng lên, bỗng nhiên mặt hồ nước rung động, một đám cá chép rực rỡ hướng phía nàng bơi tới, lộ ra trên mặt nước đầu cá, hai con mắt mở lớn, tựa hồ cũng đang nhìn nàng!
Không ổn!
Trong lòng rùng mình, lập tức thân thể lao ra ngoài, mà lúc này, một cảm giác ngột ngạt bị theo dõi từ bốn phương tám hướng ập đến.
“Có người!” Không biết là ai quát to một tiếng, đèn đuốc trong nhà sáng lên khắp nơi.
Hoàng Bắc Nguyệt đang lao đến trên hồ nước, trong giây lát một người lao ra, duỗi tay một cái hướng cổ nàng chộp tới!
“Muốn chết.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc mình thật nhanh đến phía sau người kia, giữ đầu của hắn, quyết đoán bẻ gãy đầu hắn!
“Xem ra là cao thủ!” Một âm thanh kỳ quái không biết từ nơi nào truyền tới, cười khằng khặc quái dị: “Có điều, đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”
Chính là cảm giác bị theo dõi kia! Loại ánh mắt có thể giết người kia, chính là người này đi!
Ánh mắt người này thật kỳ lạ! Ngày đó ở trên đường, việc cơ mật nàng giấu đi như vậy đã bị hắn phát hiện! Ngày hôm nay cũng giống như vậy, những con cá chép trong hồ nước kia, chẳng lẽ đều là con mắt của hắn sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Bắc Nguyệt đã biết lần gặp gỡ này, tuyệt đối không giống với những cao thủ trước đây!
Đang nghĩ ngợi, vô số cao thủ liền xuất hiện xung quanh nàng, có thể nhanh như vậy chuẩn xác tìm thấy vị trí của nàng, xem ra, là người có con mắt lợi hại kia đang điều khiển đằng sau đây!
Bọn họ nhiều người, lại có con mắt kinh khủng có khả năng theo dõi, mặc kệ nàng nơi nào đều sẽ bị phát hiện, kiên quyết chiến đấu sẽ là nàng chịu thiệt!
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, lộ ra độ cong lạnh lẽo, đưa tay ra, lá chắn hỏa diễm ngôi sao sáu cánh to lớn xuất hiện trong tay, hỏa nguyên khí hùng hậu khiến cho những kẻ kia phải lùi về sau vài bước.
“Ồ? Thuật pháp này, sao lại quen thuộc như thế?” Thanh âm kỳ quái than lên một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười gằn, những cao thủ nhanh chóng gọi ra linh thú từng người, chuẩn bị ứng chiến!
Lá chắn Xích Viêm lục giác của nàng không thể dùng để đánh với bọn họ, đây là một loại công pháp phòng ngự mạnh nhất thuộc tính Hỏa, hiện tại chỉ là cấp độ 1 mà thôi, chờ đến cấp độ cao nhất, cái khiên này có thể bao phủ cả một thành trì!
Bị công pháp quỷ dị của nàng dọa sợ, những cao thủ không dám manh động, bỗng nhiên nhìn thấy bên dưới áo choàng, khóe miệng nàng xẹt qua một nụ cười gằn, trong lòng đang khiếp sợ, âm thanh quái dị hô:” Cẩn thận!”
Xích Viêm lục giác trong tay Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay tròn, ngọn lửa nóng bỏng như mưa lớn trút ra, những cao thủ nhanh chóng gấp gáp chống đỡ, nàng đã hướng lên trên nhảy lên, mũi chân trên hàng rào điểm nhẹ, người đã bay ra ngoài trăm thước!
Một đám cao thủ hợp lực đem lá chắn Xích Viêm lục giác đánh vỡ, đều tức giận vì bị đùa giỡn!
“Sững sờ cái gì? Còn không mau đuổi theo!” Nhìn thấy người chạy đi, Ngụy Võ Thần mới từ trong phòng đi ra, tức giận quát đám thủ hạ.
Một đám vô dụng! Lại để hắn ta chạy thoát!
“Chúa công không cần lo lắng, nơi nào cũng có con mắt của ta, người kia chạy đến đâu ta đều có thể thấy.” Một người đi ra từ trong hành lang, y phục Âm Dương, miệng cười ma quái.
Người này rất quái dị, lấy cái mũi làm trung tâm, má trái là trắng, má phải là đen, quần áo cùng tóc tai đều là một bên trắng một bên đen.