"Hoàng Bắc Nguyệt, lệnh truy nã phát ra, Phong Liên Dực muốn bắt ngươi, ta có dự cảm không tốt." Yểm nhìn lệnh truy nã một bên, buồn bã lo lắng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào đệm gấm, đuôi lông mày có vệt mờ lo lắng, "Ta cũng thế."
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không hôm nay chớ vào cung."
"Ta còn không nhìn thấy bộ dáng của Ngụy võ thần! Hơn nữa, chuyện gì đến sẽ đến, không tận mắt chứng kiến, trong lòng ta không thoải mái!"
Cơ hội khó gặp được, có lẽ Linh Tôn cũng tới, có lẽ có thể biết Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần rốt cục có quan hệ gì!
Hơn nữa kế hoạch của nàng không thể bởi vậy mà bị rối loạn!
"Nhưng hôm qua Phong Liên Dực đã nhìn thấy bóng lưng ngươi, ta lo..." Yểm thật sự lo lắng cho nàng, hai người bọn họ tính mạng liên quan với nhau, nàng an toàn, hắn cũng sẽ an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay rút cái đệm nhỏ từ dưới thân thể ra đưa cho A Lệ Nhã, "Nhét vào đi!"
"Nhét vào đâu?" A Lệ Nhã cầm đệm dựa, vẻ mặt khó hiểu.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bụng, cười rộ lên: "trong mười vị tiểu mỹ nhân của Tào công tử, có một người mang thai đi!"
A Lệ Nhã cùng Nến Đỏ thừ người ra. Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao cũng ngây người một chút, sau đó cười ha hả.
"Ha ha ha! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng hy sinh rất lớn!"
"Hết cách rồi, không bỏ được con nhỏ không bắt được sói." Hoàng Bắc Nguyệt để A Lệ Nhã nhét đệm gấm vào dưới quần áo, sau đó che lại, thắt lưng liền mập hơn mấy vòng.
Mùa đông quần áo vốn dày, hơn nữa cố ngụy trang mang thai, nàng không tin Phong Liên Dực có thể phát hiện.
Hoàn thành giả trang phụ nữ có thai, Nến Đỏ gài thêm hai cái trâm Nguyệt Nha lên đầu nàng, xả một cái khăn che mặt mỏng màu hồng nhạt từ cây trâm, che khuất một nửa mặt, chỉ lộ ra đôi đôi mắt sáng cùng cái trán trắng muốt.
Đây là tập tục của Nước Nam Dực, nữ tử có chồng khi đến nước khác, trường hợp trọng yếu đều phải dùng cái khăn mỏng che mặt lại.
Kỳ thật cái khăn cũng không hoàn toàn che khuất mặt, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng, tuy nhiên nửa kín nửa hở đúng là một loại thẩm mỹ.
Hoàn thành này hết thảy, Nến Đỏ dìu đỡ nàng đi ra ngoài, Công chúa Anh Dạ ngây ngẩn cả người, Tào Tú chết đứng nhìn chằm chằm bụng của nàng, lắp bắp nói: "Sao, sao lại thế này?"
"Đi ra bên ngoài ngươi nếu dám lộ vẻ mặt này, ta sẽ..." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nói.
"Vâng, quận chúa yên tâm" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt đảo qua, Tào Tú Chi lập tức cơ trí đổi giọng: "Phu nhân yên tâm."
"Đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt lên xe ngựa, Công chúa Anh Dạ cũng lập tức theo kịp, cười nói: "Như vậy không tồi, không ai sẽ hoài nghi một phụ nữ có thai, nhưng..."
Nhìn Anh Dạ hai má ngượng ngùng đỏ ửng, Hoàng Bắc Nguyệt rất thấu hiểu, một cô gái chưa lấy chồng mà thấy bụng lớn, cho dù là giả cũng đủ khiến người ta thẹn thùng.
Từ nhỏ bị lễ nghi cung đình trói buộc, Anh Dạ càng nghiêm cẩn hơn so với người bình thường. Hầu hết tư tưởng người ở thời đại này đều như thế.
Vì thế nên Hoàng Bắc Nguyệt mới ra hạ sách này, trong tư tưởng của nàng không có những ràng buộc như vậy.
Hoàng cung nước Bắc Diệu
Dọc đường đi, thảm đỏ trải từ đường lớn đến trong hoàng cung, đưa mắt nhìn mười dặm màu đỏ thật xa hoa đại khí.
Sứ thần nước ngoài đều được phép đứng ở cổng hoàng cung quan sát lễ nghi đón dâu.
Sứ thần Nước Tây Nhung chính là Thiên đại Đông Nhi, đại biểu của quốc sư Thiên đại Mê Ly. Là học trò cưng của quốc sư, người nối nghiệp tiếp theo nên có thể trở thành người cầm quyền chính của Nước Tây Nhung. Vì lẽ đó nên nàng cũng bị chú ý.
Sứ thần Nước Đông Ly chính là Đại tướng quân kiêm Nhiếp Chính Vương Ngụy võ thần tiếng tăm lừng lẫy, cũng là phụ thân của tân Hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, có thể nói phong quang lớn nhất, ngay cả hoàng thân quốc thích của hoàng tộc Nước Bắc Diệu đều phải kính trọng hắn ba phần.
Tuy nhiên muốn nói nổi danh nhất là sứ thần Nước Nam Dực, Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi của phủ Hoài Bắc Hầu là công tử quần áo lụa là, hoa danh ở Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không ai không biết, ở bên cạnh hắn có mười vị mỹ nữ tuyệt sắc đứng hầu.
Tuyết vừa dừng, quang cảnh xung quanh toàn là màu tuyết trắng, mười mỹ nhân của hắn phong tư khác nhau, lăng la tơ lụa, phục trang đẹp đẽ phụ trợ, đó chính là phong cảnh thiên nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tào Tú Chi cười ha ha, mỹ nhân vờn quanh, phú quý ướt át, thật sự muốn ghen ghét chết người.
Hắn mang mười vị mỹ nhân đi lên thành lâu, từng làn gió mang hương thơm qua, một ít quan viên Nước Bắc Diệu lại đây hàn huyên khách sáo, trong lúc đó ánh mắt lơ đãng lưu luyến nhìn mười vị tiểu mỹ nhân lụa mỏng che mặt.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thái giám kéo dài giọng thông báo, quan viên vừa nghe, lập tức quỳ xuống hành lễ. Sứ thần mỗi nước đứng ở một bên cũng quì xuống nghênh đón.
Hoàng Bắc Nguyệt mang thai, ngẩng đầu nhìn vào cửa thành lâu, một bộ y bào đẹp đẽ quý giá tinh xảo màu đen lọt vào tầm mắt, nàng nao nao, trong đầu hiện ra Phong Liên Dực toàn thân mặc quần áo trắng như tuyết, có chút cảm khái.
Thái giám cung nữ vây quanh Phong Liên Dực, khí thế uy nghiêm, từng bước sinh phong. Những quan viên cúi đầu, không ai dám thở mạnh, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu kính sợ cùng e ngại đối với vị tân hoàng đế này.
Màu đen góc áo ở trước mắt thoáng một cái, Phong Liên Dực đi qua mặt nàng. Tiếng thái giám the thé truyền tới: "Bệ hạ có chỉ, chư vị không cần đa lễ, xin đứng lên đi."
Mọi người tạ ơn đứng lên.
"Bệ hạ, Ngụy đại tướng quân tự mình đến chúc mừng Hoàng thượng đại hôn!" Thái giám cơ trí vội vàng dẫn Ngụy võ thần đến bái kiến.
Ngụy võ thần bước lại, long hành hổ bộ, rất có phong độ của một đại tướng, ha ha cười hai tiếng, nói: "Nước Bắc Diệu địa linh nhân kiệt, Hoàng thượng quả thật là rồng phượng trong đám người!"
Phong Liên Dực đứng ở thành lâu chậm rãi xoay người nhìn ra xa, liếc hắn một cái, lúc hắn quay người lại, sứ thần ngoại quốc đều phát ra tiếng hít thở.
Mắt màu tím thâm thúy, tựa như màu tím bảo thạch thượng đẳng, sâu thẳm nội liễm, ánh mắt nhẹ nhàng chớp, liền có phong thái kinh diễm tuyệt thế thiên hạ.
Mới nhìn thấy cặp mắt màu tím kia, không ai dám đối mặt cùng cặp mắt tuyệt mỹ nhưng lại lạnh liệt, mà ngay cả Ngụy võ thần cũng không dám chắc.
Phong Liên Dực quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách trong thời gian ngắn có thể diệt trừ quyền thế ngập trời Quyền vương, leo lên ngôi vị hoàng đế!
Hôm nay là hắn đại hôn, nhưng không nhìn thấy trên người hắn có hỉ phục, long bào màu đen đẹp đẽ quý giá tinh xảo, màu vàng lợt kim tuyến thêu giao long ra biển cùng một ít mây vờn tinh xảo, đại khí phi phàm, vừa lúc phụ trợ khí phách sát phạt của hắn.
Dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhưng không có tươi cười ấm áp, chỉ có thâm trầm vĩnh viễn cũng nhìn không thấu cùng lạnh như băng, quyết định sát phạt lãnh khốc, cùng với khí phách bễ nghễ thiên hạ.
"Nhiếp Chính Vương tự mình đến, khổ cực rồi." Nhìn thấy cha vợ tương lai, hắn vẫn lãnh đạm, không có đặc biệt cao hứng.
Ngụy võ thần nét mặt mang cười, nhưng trong lòng có chút bất mãn, tốt xấu gì hắn cũng là quốc trượng, con gái hắn sắp trở thành hoàng hậu, nói thế nào thì Phong Liên Dực cũng nên tỏ vẻ nhiệt tình với hắn một chút chứ.
Đại thần nhìn thấy tình cảnh như thế, âm thầm vuốt mồ hôi, Hoàng thượng tính cách lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn. Ngụy võ thần đương nhiên cũng không phải nhân vật dễ chọc. Hai người kia nếu không hợp, sau này sợ rằng có nhiều phiền toái.
Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, các đại thần bước lên phía trước chúc mừng.
Công chúa Anh Dạ ở trong đám sứ thần Nước Nam Dực, kinh ngạc nhìn nam tử cách đó không xa bị đông đảo đại thần vây quanh, như hạc lạc trong bầy gà.
Cảm giác vô cùng xa lạ, đây không phải Dực ca mà nàng quen.
Không biết tại sao cả buổi sáng hôm nay đã chuẩn bị sẵn dũng khí gặp hắn, nhưng giờ đột nhiên biến mất không còn chút nào.
Nàng nghĩ, đối mặt với Phong Liên Dực như vậy không thể nói rõ ràng. Nói cho hắn biết sau này nàng sẽ ổn, hơn nữa chúc phúc hắn đại hôn hôm nay.
Nàng muốn nói những lời này với Dực ca ôn nhu chứ không phải người lạnh lùng kia, khiến không ai có thể tới gần.
"Sao lại thế" Anh Dạ thì thào nói, một đôi tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, dùng sức nhéo một chút.
Anh Dạ quay đầu, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dưới lớp khăn che mặt cười nhạt, hốc mắt Anh Dạ đột nhiên đỏ lên, thấp giọng nói: "Sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Người đều sẽ thay đổi, ngươi thích hắn trước kia, như vậy nhớ hình bóng trước kia đi. Hiện tại coi như một người xa lạ." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Anh Dạ hít mũi, ở trường hợp này phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Tào Tú Chi dựa vào gần nói: "Hai vị phu nhân làm sao vậy?"
Công chúa Anh Dạ liếc hắn một cái, ngoài ý muốn không mở miệng mắng hắn, Tào Tú Chi liền hạnh phúc thỏa mãn cười rộ lên.
"Tiểu Hầu gia thật đúng là diễm phúc, mười vị phu nhân mỗi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, thật sự là dọa chết chúng ta nha!"
Không biết là quý tộc nào Nước Bắc Diệu nói một câu, liền có những người khác phụ họa theo, đoàn sứ thần của Tào Tú Chi rất khiến người khác chú ý.
Vì thế, Công chúa Hi Hòa không đi cùng bọn họ, nói là chờ đại điển phong Hậu cử hành xong lúc mới vào.
Tào Tú Chi khiêm nhường cười với những người đó, kì thực cực nhỏ cũng không khiêm nhường. Cây quạt vẽ mười mỹ nhân lay động, như sợ người khác không nhìn tới.
Công chúa Anh Dạ nhìn cử động của hắn, không khỏi cười rộ lên: "Người này chẳng có ngày đứng đắn nghiêm chỉnh!"
Hoàng Bắc Nguyệt cũng đang muốn cười, nhưng đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Hóa ra vị phu nhân này của Tiểu Hầu gia đã mang bầu, chúc mừng Tiểu Hầu gia"
Nụ cười bên khóe miệng nàng cứng đờ, liền uyển chuyển hàm xúc cúi đầu.
Tào Tú Chi rất tự nhiên cười lớn nói: "Đa tạ đa tạ."
Một ít nữ quyến quý tộc liền đi tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì là sứ thần ngoại quốc, cùng các nàng không có xung đột lợi ích, lôi kéo một chút cũng có thể chiếm được danh tiếng ở trước mặt hoàng thượng.
Bởi vậy nữ quyến liền nhiệt tình theo sát nàng trao đổi kinh nghiệm mang thai, Hoàng Bắc Nguyệt khiêm tốn thụ giáo, các phu nhân biết nàng lần đầu mang thai, càng hướng dẫn nhiệt tình.
Trong lòng vừa động, liền cảm giác một ánh mắt lạnh lùng trực tiếp lướt qua mọi người, nhìn về phía nàng. Nàng biết hướng ánh mắt đến từ Phong Liên Dực, liền không dám ngẩng đầu, làm bộ không thấy, bình tĩnh nói vài câu với các phu nhân.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, Hoàng Bắc Nguyệt trên trán đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc này phía dưới dân chúng bắt đầu xao động đứng lên, xa xa có tiếng nhạc vui mừng truyền đến.
Là đội ngũ nghênh đón hoàng hậu rốt cuộc đã trở về!
Phong Liên Dực không thể không thu hồi ánh mắt, đi tới bờ thành lâu, nhưng vẫn không kìm lòng được quay đầu lại liếc mắt nữ tử quần áo hoa lệ, lụa mỏng che mặt. Nàng ở trước mặt Tào Tú thẹn thùng cúi đầu, dưới cái khăn che mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ý cười ngượng ngùng.
Trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một trận lửa giận, trên ngực đau nhứcliên hồi không báo trước!
"Bệ hạ! hỉ kiệu của Hoàng hậu nương nương đã đến, mời bệ hạ rời cước bộ tới hợp cung, cử hành nghi thức sắc phong" Tiểu thái giám vui mừng nói.
Vết thương của Phong Liên Dực tự dưng nứt ra, máu đen thẩm thấu ra, hắn nhắm mắt, sau khi mở ra, trong con ngươi màu tím âm trầm thô bạo.
Tiểu thái giám hoảng sợ, nhìn thấy trên ngực hắn ươn ướt vết máu, lập tức sắc mặt đại biến: "Bệ hạ!"
"Vết thương cũ của Bệ hạ tái phát, lo lắng làm gì? Đỡ bệ hạ hồi cung!" Trong góc khuất, Diễm Tâm Sư của Thành Tu La bước ra quát tiểu thái giám.
"Vâng!" không ai dám chậm trễ, mặc kệ đại hôn trọng yếu hay không, hết thảy đều lấy bệ hạ làm trọng!
**********
Nhìn thấy Phong Liên Dực bị tiền hô hậu ủng đưa về tẩm cung, sứ thần mỗi nước đều có chút ngây dại, nhất là sứ thần Nước Đông Ly!
Nước Bắc Diệu làm vậy là có ý gì? Ngụy đại tướng quân ở chỗ này, Ngụy Tam tiểu thư cũng đã đón vào hoàng cung, nhưng Hoàng thượng lại hồi tẩm cung! Đây khác gì lừa gạt người Nước Đông Ly!
"Các vị an tâm một chút, chớ vội nóng nảy, Hoàng thượng vết thương tái phát, không thể trì hoãn, đại điển phong Hậu sẽ hoàn thành sau, mời các vị tới Thiên Hợp Cung chờ trước, có chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ lỗi."
Vũ Văn Chiến cầm đầu cựu thần đứng ra giảng hòa, nhưng người của Nước Đông Ly không thể nào không ghi hận.
"Vũ Văn đại nhân, tiểu nữ mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng từ nhỏ được lão phu sủng ái, hôm nay đại hôn của nó, lão phu không thể nhìn khuê nữ nhà mình bị thiệt thòi" Ngụy võ thần không khách khí nói.
"Xin Ngụy đại tướng quân yên tâm, Hoàng thượng nếu có ý thất lễ, thì sẽ không khăng khăng giữ lập trường lập Tam tiểu thư làm Hoàng hậu trước các đại thần. Hôm nay đại điển phong Hậu sắp tới, mời Đại tướng quân chờ, bệ hạ bệnh cũ trì hoãn, sẽ xuất hiện sau." Vũ Văn Chiến nho nhã lễ độ cười nói, phái đoàn bộ dáng văn nhân nhã sĩ, làm người khác không nhìn ra bất cứ nhược điểm gì!
"Hừ! Như thế tốt nhất!" Ngụy võ thần khuôn mặt bình tĩnh, đi ra ngoài trước.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy lão gian tặc Ngụy võ thần. Có thể có địa vị như hắn, quả thật khí thế phi phàm, hắn cao lớn uy mãnh, vóc người cao hơn nam nhân bình thường, thể trạng cường tráng, độ tuổi này mà vẫn rất khôi ngô, hơn nữa quần áo phụ trợ liền toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, rất có khí thế.
Nhìn tướng mạo có thể nói hắn có thể sinh ra con gái như Ngụy Yên Nhiên, có thể thấy Ngụy võ thần lúc còn trẻ tuyệt đối là một mỹ nam tử. Hắn ngũ quan thâm thúy, mũi cao mắt thâm, khuôn mặt như dao vót dùi đục, góc cạnh rõ ràng.
Chỉ là từ lông mi đến mang tai có một vết sẹo dữ tợn, suýt cắt vào khóe mắt, vết sẹo khiến hắn tăng thêm khí thế dọa người, có vẻ rất hung ác!
Thời đại này có rất nhiều linh dược chữa trị vết thương mà không để lại sẹo, tựa như năm đó Chiến Dã cho nàng Phỉ Thúy ngọc dịch, mặc kệ mặt của nàng bị Linh Tôn quất thành bộ dáng gì nữa, dùng Phỉ Thúy ngọc dịch thì ngày thứ hai không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì.
Nhưng vết sẹo của Ngụy võ thần lại vắt ngang trên mặt, dữ tợn đáng sợ, linh mẫn dược cũng không tiêu trừ được? Hay là hắn cố ý giữ lại để nhắc nhở chính mình?
"Đó chính là Ngụy võ thần? Quả thật không phải người bình thường." Công chúa Anh Dạ nhỏ giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đảo ánh mắt qua người bên cạnh Ngụy võ thần, hắn mang theo bên người đều là cao thủ không tầm thường, nhưng cảm giác không có người nhìn trộm nàng ngày đó.
Vậy "Âm Dương Kính" không đi cùng hắn tới sao?
"Phu nhân, chúng ta cũng đi Thiên Hợp Cung chờ xem lễ đi." Tào Tú Chi cười hì hì nói, hai vị Đại mỹ nhân này chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào, nhưng trên miệng có thể gọi thân thiết cũng không tồi.
Bình thường cho hắn mười lá gan cũng không dám gọi Công chúa Anh Dạ và Bắc Nguyệt quận chúa là "phu nhân" a!
Công chúa Anh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dìu Hoàng Bắc Nguyệt đi. Bên cạnh là người của Nước Tây Nhung, lúc đi qua Hoàng Bắc Nguyệt thì Thiên đại Đông Nhi dừng lại, liếc mắt thấy nàng giả mang thai.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút xấu hổ.
"Nguyệt phu nhân đã hoài thai, hành động nên cẩn thận, kẻo động thai khí." Thiên đại Đông Nhi cười nhẹ nói, "Còn nữa, chuyện nguy hiểm không nên làm lại."
"Đa tạ." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Thiên đại Đông Nhi không nói thêm lời, mang người của chính mình rời đi.
"Nghe nói mỗi nữ tử Thánh Huyết Cung của Nước Tây Nhung đều là quốc sắc thiên hương, chà chà!" Tào Tú Chi ảo tưởng nhìn bóng lưng Thiên đại Đông Nhi, bị Công chúa Anh Dạ tát chụp trên đầu, kêu thảm một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lắc đầu, đi tới Thiên Hợp Cung.
Cung Vị Ương
Ngự y run rẩy xé mở băng gạc quấn trên ngực Phong Liên Dực, máu đen thấm ướt tay hắn, ngự y sợ đến đến mức ửa mồ hôi lạnh, mở miệng run run nói: "Nhanh, nhanh cầm thuốc đến".
"Cút ngay! Đồ vô dụng!" Diễm Tâm Sư đá ngự y vô dụng văng ra, phẫn nộ quát: "Mọi người ra ngoài hết đi!"
Bình thường chỉ cần Hoàng thượng không lên tiếng thì lời nói của mấy người thuộc Thành Tu La chẳng khác gì là lời của hoàng thượng, bởi vậy không ai dám cãi lời, vội vàng lui xuống.
Diễm Tâm Sư tới bên giường quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, Âm Hậu đến."
Phong Liên Dực nhắm mắt lại, trên trán có một tầng mồ hôi nhợt nhạt, vẻ mặt không cảm xúc, coi người đến như một người xa lạ.
Nhìn hắn không phản ứng gì, Diễm Tâm Sư liền đứng lên, cung kính đứng ở một bên, sau một lát tiếng sột soạt vang lên, Vị Ương đi ở phía trước, xốc rèm lên, Huyền Xà Âm Hậu liền đi tới, dưới thân chín con rắn không dám tùy tiện, quay mắt về phía Tu La vương, thu liễm một chút.
"Dực nhi." Huyền Xà Âm Hậu nhìn thấy vết thương của hắn, đau lòng ngồi xuống, chậm rãi giúp hắn lau chùi vết thương, sau đó bôi thuốc, băng bó, "Người kia đả thương ngươi như vậy, ta nhất định phải bắt được cô ta, để cô ta chịu đừng thống khổ của ngươi gấp mười lần!"
Lông mi màu đen run lên một cái, Phong Liên Dực mở to mắt, lạnh nhạt nhìn bà: "Ngươi tới làm gì?"
Nhìn hắn lạnh lùng, ánh mắt như nhìn một người xa lạ, Huyền Xà Âm Hậu trong lòng đau như kim châm, nhưng vẫn cười nói: "Hôm nay là đại hôn của ngươi, mẫu hậu sao có thể không đến? Nghe nói nữ tử kia là tuyệt đại giai nhân hiếm có trên thế gian."
Phong Liên Dực mím môi, không muốn nhiều lời.
Vị Ương vội vàng nói: "Bệ hạ, Âm Hậu đã vài chục năm không ra khỏi Thành Tu La, lúc này nghe nói bệ hạ đại hôn liền ra đó."
Phong Liên Dực lạnh lùng hất tay Âm Hậu đang giúp hắn quấn băng gạc ra, không có cảm tình nói: "Nơi này không thích hợp với ngươi."
Huyền Xà Âm Hậu tay run lên, trố mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ đau đớn: "Dực nhi, ngươi ghét bộ dáng của mẫu hậu sao? Hay là trong lòng ngươi, tiện nhân kia mới là mẫu thân của ngươi, mà ta không xứng?"
"Đủ rồi, đừng đóng kịch nữa." Phong Liên Dực lạnh lùng nói, "Lúc ta sinh ra đã bỏ rơi ta, giữa ngươi và ta có thể nói tình mẫu tử sao?"
Huyền Xà Âm Hậu kinh ngạc không chống giữ được thân thể chính mình, nếu không phải mấy con rắn chống đỡ, bà sẽ ngã ngửa xuống đất.
"Dực nhi" nước mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp của bà.
"Hôn lễ này ngươi có thể coi như không tồn tại, ta cũng không phải muốn một phụ nữ, chỉ là Nước Bắc Diệu cần một hoàng hậu mà thôi." Phong Liên Dực đứng lên, tự mình cầm băng gạc băng bó vết thương, liền vượt qua Huyền Xà Âm Hậu đi ra ngoài.
"Âm Hậu, bệ hạ vừa mới đăng cơ, hôm nay cảm tình nhạt nhẽo, sau này chậm rãi sẽ tốt." Vị Ương vội vàng an ủi.
Huyền Xà Âm Hậu lắc đầu, nước mắt như suối trào, "Hắn hận ta, ta biết hắn hận ta năm đó đưa hắn đến hoàng cung Nước Bắc Diệu. Nhiều năm như vậy hắn cũng không chịu tha thứ cho ta."
"Bệ hạ là con ruột ngài, sao hận ngài được?" Vị Ương nói, "Cũng là vì đoạn tình tuyệt ái nên bệ hạ mới như vậy, trước đó, bệ hạ vẫn tốt với Âm Hậu mà."
"Đoạn tình tuyệt ái?" Huyền Xà Âm Hậu nằm trên giường, đau đớn khóc thành tiếng, "Là ta, là ta không tốt, bây giờ, bây giờ ta có thể làm lại từ đầu không?"
"Âm Hậu! Bây giờ không phải đúng lúc sao? Bệ hạ đã quên người đàn bà kia, hắn vẫn ở lại Thành Tu La, vĩnh viễn không rời khỏi ngài." Vị Ương đầu độc nói.
Huyền Xà Âm Hậu kinh ngạc nghe, hồi lâu mới gật đầu: "Đúng vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, đúng vậy".
Bên ngoài tuyết lại rơi, cung nhân lập tức mở ô trên đỉnh đầu hắn, cẩn thận che chở hắn đi về Thiên Hợp Cung, cử hành đại điển phong Hậu.
Năm nay mùa đông lạnh hơn mọi năm, tuyết cũng rời nhiều hơn so với năm trước, Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời màu xanh xám, chợt nhớ tới mùa đông năm ngoái, năm trước, năm kia, hình như không lạnh như thế.
Trong trí nhớ, chưa từng thấy tuyết rơi lớn như vậy.
"Bệ hạ cẩn thận dưới chân." Thái giám cung kính nói, "Phía trước là Thiên Hợp Cung, tân Hậu đã được nghênh vào, chờ đã lâu."
Phong Liên Dực lạnh lùng ngước mắt, trừ đau đớn trên ngực, hắn không có bất cứ biểu cảm gì.
Đi vào Thiên Hợp Cung, một tiếng chửi rủa truyền tới.
"Phụ nữ như ngươi ta thấy nhiều rồi, chỉ ỷ vào xinh đẹp mà xin nam nhân ân sủng một đêm mà thôi, cho dù đã hoài thai thì sao? Ngươi xuất thân hèn mọn, cho dù giúp Tào Tú Chi sinh con trưởng, nhưng địa vị chỉ là con thứ. Ở Phủ Hoài Bắc Hầu, ngươi cho rằng ngươi sẽ có nhiều địa vị? Ngươi hôm nay xinh đẹp, hắn có thể sủng ái ngươi, chờ ngươi tuổi già sắc phai, ngươi lấy cái gì buộc tim của hắn?"
"Tạ công chúa dạy bảo, thiếp thân đã hiểu." Giọng nói ôn nhu mềm mại giữa tuyết rơi rét lạnh có vẻ mỏng manh.
Nghe giọng nói này, Phong Liên Dực liền dừng bước chân, người phía sau cũng vội vàng dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
"Ngươi hiểu? Ngươi hiểu thì cũng không đi theo Tào Tú Chi tới đây!" giọng nói lên mặt quát người không khách khí chỉ trích, "Ngươi cho rằng có thể phong quang cả đời sao? Hừ! Đi theo tiểu tử thúi chưa dứt sữa, chỉ biết bại hoại danh tiếng Nước Nam Dực, nhất là mấy người phụ nữ các ngươi, quả thực làm ta mất hết thể diện!"
"Thiếp thân biết sai rồi."
"Nếu biết sai thì đứng ở đây tỉnh lại! không cần ngươi nhìn Đại điển phong Hậu, đó là lễ nghi cưới vợ chính, ngươi xuất thân ti tiện, cả đời sẽ không có đãi ngộ như vậy"
"Vâng" trong tuyết vang lên tiếng bước chân, Công chúa Hi Hòa trang phục lộng lẫy đi ra ngoài. Dung mạo công chúa diễm lệ, không kém mĩ mạo thiếu nữ, ngược lại còn hơn thiếu nữ, càng có khí chất đoan chính cao nhã.
Trong đất tuyết, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người đứng ở đó, Nến Đỏ miễn cưỡng đứng bên cạnh, nhìn thấy Công chúa Hi Hòa đi xa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nguy hiểm thật "
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức kéo ống tay áo Nến Đỏ một chút, trong lòng nói với nàng: "Đừng nói chuyện!"
Nến Đỏ thần phục nàng, bọn họ có thể trao đổi trong lòng không có chướng ngại gì, tựa như nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt mới nói hết, phía sau liền truyền đến tiếng giẫm tuyết, một loại khí thế cường đại lập tức bao phủ tới, nàng nháy mắt liền nhắc: tới rồi.
Tiếng bước chân dừng bên người, Phong Liên Dực đứng ở trước mặt nàng, cách nàng nửa bước, hắn cúi đầu, nhìn nữ tử vâng lời che mặt lụa mỏng, kinh ngạc nhìn hồi lâu.
Hắn chỉ nhìn, không có ra tay, cũng không nói lời gì, đôi mắt màu tím vững vàng nhìn khóa chặt bóng dáng của nàng.
Hắn bất động, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám động, trời biết hắn muốn làm gì, nhận ra nàng hay thế nào?
"Làm càn! Thấy Hoàng thượng còn không hành lễ!" Một tiểu thái giám cất tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt buông ống tay áo vừa nắm chặt, mồ hôi lạnh ứa ra, tuy nhiên nàng luôn luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ, trầm giọng nói: "Tham kiến Hoàng thượng."
Phong Liên Dực hơi chút khôi phục, nhìn lại nàng một cái, không nói gì thêm, liền xoay người, chậm rãi đi hướng Thiên Hợp Cung.
Hoàng Bắc Nguyệt nuốt vội một ngụm nước miếng, dìu tay Nến Đỏ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, "Không biết hắn muốn làm gì?"
"Ta thấy lúc hắn nhìn chủ nhân không có vẻ mặt gì đặc biệt, như là lạnh lùng thản nhiên nhìn một chút mà thôi." Nến Đỏ cũng hãi hùng khiếp vía nói.
"Ngươi sẽ tùy tiện nhìn chằm chằm một người lâu như vậy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Sẽ không" Nến Đỏ nói, "Vậy vì sao? Chủ nhân trước kia quen hắn đúng không?"
"Đâu chỉ quen." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười, bọn họ vẫn thề non hẹn biển, tình định tam sinh, suýt nữa nàng hoàn toàn tin tưởng lời thề cùng hứa hẹn của hắn.
May là nàng không ngu như vậy, nếu không chẳng phải sẽ rất thương tâm?
Trong lòng nàng vĩnh viễn đều có phòng bị với người khác, không ai có thể khiến nàng hoàn toàn bỏ tầng kia phòng xuống.
"Để nô tỳ lặng lẽ đi theo hắn, xem hắn rốt cuộc có ý đồ gì." Nến Đỏ chớp chớp mắt nói, bản lĩnh ẩn nấp hành tung của nàng rất mạnh, đi theo hắn sẽ biết hắn có ý đồ gì.
"Không cần." Hoàng Bắc Nguyệt lập tức từ chối đề nghị này, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Đi theo hắn quá nguy hiểm, không cần thiết."
Hiện tại Phong Liên Dực sâu không lường được, nhỡ bị phát hiện thì nguy.
"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?" Nến Đỏ rất lo lắng, ở Nước Bắc Diệu bị Tu La vương chú ý cũng không phải chuyện tốt.
"Thuận theo tự nhiên đi, dù sao chúng ta cũng nên có chuẩn bị, hiện tại ta không lo lắng Phong Liên Dực, chúng ta phải chú ý Ngụy võ thần cùng Công chúa Hi Hòa."
Nhắc đến Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần, Nến Đỏ lập tức áy náy nói: "Đều là ta sơ xuất, tưởng ẩn giấu tốt, không ngờ bị Ngụy võ thần phát hiện, lại liên lụy chủ nhân bị Công chúa Hi Hòa nói như vậy."
"Bị bà ta nói vài câu không là gì, nhưng Ngụy võ thần quả thật rất lợi hại, không, phải nói là "Âm Dương Kính" danh bất hư truyền." Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra vẻ mặt nguy hiểm dựng tóc gáy, híp mắt mỉm cười.
"Lén lút thì tính gì? Ta ghét nhất người như thế!" Nến Đỏ bĩu môi, vẫn canh cánh trong lòng lời nói vừa rồi của Công chúa Hi Hòa "Công chúa Hi Hòa dựa vào cái gì nói chủ nhân như vậy? bà ta có tư cách gì bình luận về con thứ với con vợ cả chứ? Bà ta đâu phải con vợ cả! Còn nói chủ nhân thân phận nhỏ bé, thấp kém, hừ! So với bà tốt hơn nhiều!"
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Nến Đỏ hoảng sợ "Ta nói, bà không sánh được với chủ nhân?".
"Ngươi vừa nói bà không phải con vợ cả, sao lại thế? Bà là con của thái hậu mà."
Nến Đỏ sửng sốt một chút, liền cười nói: "Chủ nhân còn nhỏ tuổi, không biết chuyện năm. Kỳ thật Trưởng công chúa Huệ Văn cùng Hoàng thượng mới là thái hậu sinh ra, mà Công chúa Hi Hòa là con của tần phi khác. Năm đó chiến loạn, mẫu thân của Công chúa Hi Hòa ở trong cung vì nước cầu khẩn, cuối cùng u buồn mà chết, thái hậu thương tiếc mới đem bà ta về nuôi."
Nến Đỏ nhìn cô gái nhỏ tuổi trước mặt, còn nàng là thần thú, lớn hơn Hoàng Bắc Nguyệt bao nhiêu năm. Vì thế Nến Đỏ hiểu rõ chuyện trong cung hơn Hoàng Bức Nguyệt nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nghe xong, thì ra là thế, trước đây nàng không biết, Bắc Nguyệt quận chúa từ lúc sinh ra đã cảm thấy Công chúa Hi Hòa và Trưởng công chúa Huệ Văn tình cảm rât tốt. Tỷ muội tình thâm, Công chúa Hi Hòa cũng ôn nhu thiện lương, đối xử tốt với nàng, thế nên trong lòng Bắc Nguyệt quận chúa lúc nhỏ vẫn thân thiết và cảm kích Công chúa Hi Hòa.
Quả thật, năm đó Bắc Nguyệt quận chúa đơn thuần như vậy, chắc không biết rõ ràng, một người đối tốt với ngươi, không nhất định chính là chân chính trân trọng ngươi, cũng có thể vì nguyên nhân nào đó.
Tuy nhiên, lúc chưa biết Công chúa Hi Hòa không phải là con gái của thái hậu, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không hiểu vì sao Công chúa Hi Hòa cấu kết cùng đại gian tặc Ngụy võ thần hại chết tỷ tỷ của bà, hiện tại ngẫm nghĩ cũng không phải không có nguyên nhân.
"Chủ nhân nghĩ gì thế?" Nến Đỏ nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của nàng liền hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói: "Kỳ thật con thứ, con vợ cả có gì khác nhau? Nếu là con thứ cũng có thể trở nên nổi bật."
"Chủ nhân sai rồi, thời đại này, con thứ từ nhỏ có rất nhiều thứ không công bình, rõ ràng rất ưu tú, nhưng vì thân thể không đủ cao quý, cho nên đi đâu cũng kém người khác một bậc. Cho dù có huyết thống triệu hồi sư, vẫn không xóa được thân phận thứ xuất thấp kém."
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, quả nhiên thời đại khác nhau, tư tưởng liền khác nhau. Ở thời đại của nàng, chỉ cần đủ mạnh mẽ, nhất định có thể đứng trên đỉnh cao.
Nàng sống ở thời đại này cũng giống như trước. Tuy nhiên dù sao ánh mắt người nhìn người khác nhau, giống như trước đây, Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu luôn ghen ghét thân phận của nàng, cho dù Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là phế vật, lại nhu nhược, bọn họ cũng không chịu bỏ qua nàng.
Nói đi nói lại, đều là tư tưởng ảnh hưởng.
"Chủ nhân trời sinh cao quý, Công chúa Hi Hòa làm sao so bì được?" Nến Đỏ kiêu ngạo nói, vừa rồi nghe Công chúa Hi Hòa nói những lời này, nàng suýt không nhịn được mở miệng đáp lại, may mà nhịn được.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vương hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý?"
Nến Đỏ nhất thời nghe không hiểu, Hoàng Bắc Nguyệt liền cười nói: "Không nói chuyện này nữa, Nến Đỏ, sau này ngươi không cần đi theo Công chúa Hi Hòa, rất nguy hiểm."
"Ta không sợ nguy hiểm! Bọn họ làm gì được ta!" Nến Đỏ vội la lên.
"Lúc này coi như đánh rắn động cỏ, Công chúa Hi Hòa cùng Ngụy võ thần hẳn là đã có phòng bị." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, "Hơn nữa, hai người bọn họ lén gặp mặt, vì cái gì ta đại khái cũng đoán được."
Nến Đỏ vốn len lén đi theo giám thị nhất cử nhất động của Công chúa Hi Hòa. Vừa rồi trong hoa viên Thiên Hợp Cung, Ngụy võ thần vô tình gặp Công chúa Hi Hòa liền đứng nói mấy câu. Nến Đỏ định đến gần một chút nghe bọn hắn nói cái gì, nhưng đột nhiên bị phát hiện.
May là nàng cơ trí, giả bộ đến lấy áo khoác giúp Hoàng Bắc Nguyệt giữ ấm, vừa vặn đi ngang qua nơi này, không để Ngụy võ thần hoài nghi.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy động tĩnh liền đến xem, bị Công chúa Hi Hòa châm chọc khiêu khích, vừa hay đúng dịp để Phong Liên Dực nhìn thấy, thật là đủ mất mặt.
Tuy nhiên, nếu Công chúa Hi Hòa chỉ vô tình gặp Ngụy võ thần nói chuyện, cần gì đuổi hết người bên cạnh đi, Cần gì phải an bài người gác khắp nơi xung quanh chứ?
Gạt được người khác chứ sao gạt được Hoàng Bắc Nguyệt, không có chuyện gì mới là lạ.
Nến Đỏ chớp chớp mắt: "Chủ nhân thật lợi hại!"
"Không phải ta lợi hại, mà là Công chúa Hi Hòa không ngờ ta đi theo, hơn nữa còn sớm hoài nghi bà ta. Bà ta không bố trí phòng vệ chúng ta." Hoàng Bắc Nguyệt tiếc hận thở dài. Nàng hy vọng không phải Công chúa Hi Hòa biết bao.
Dù sao vị công chúa này là cứu tinh duy nhất của Bắc Nguyệt quận chúa lúc nhỏ buồn bã bất lực. Nàng hy vọng Hi Hòa cô cô có thể nhanh hồi đế đô, tới cứu nàng.
"Chúng ta làm gì tiếp theo".
"Kế tiếp làm như bọn họ mong muốn đi, sẽ có trò hay chờ bọn họ!" Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Người khác bất nhân, nàng cũng bất nghĩa, chúng ta không ai là người thiện lương. Xem ai thủ đoạn tàn nhẫn hơn.
Nến Đỏ cao hứng cười rộ lên: "Nến Đỏ không thể chờ được. Chủ nhân, chúng ta vào xem đại điển phong Hậu đi?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Hợp Cung uy nghiêm lộ ra khí vui mừng. Ngói lưu ly bị ánh tuyết chiếu rọi xuống, lấp lánh đẹp mắt, điềm lành bao phủ cung điện vui mừng này. Từng điệu nhạc truyền tới, trong nháy mắt, tâm tình của nàng sa sút một chút, tuy nhiên rất nhanh bình tĩnh lại.
Bởi vì trong Thiên Hợp Cung truyền đến tiếng hô dời núi lấp biển:
" Hoàng Thiên ở trên, Hậu Thổ bên dưới! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Tiếng hô điếc tai nhức óc như muốn lật đổ Thiên Hợp Cung.
Hoàng Bắc Nguyệt từ cửa lớn nhìn vào Thiên Hợp Cung, liếc mắt thấy trên thảm đỏ trải tầng tầng ở cầu thang bạch ngọc, quần thần đều quỳ xuống, hướng về phía trước cúng bái hoàng đế cùng hoàng hậu bọn họ.
Nàng chợt nhớ Phong Liên Dực từng nói muốn lấy nàng làm hậu, nếu lúc ấy nàng không cự tuyệt thì hiện tại người đứng chung với hắn tiếp nhận hàng vạn hàng nghìn người quỳ lạy cùng chúc phúc chính là nàng.
Nhân sinh thật khó phân biệt, từ các nơi khác nhau cũng có thể nhìn thấy sắc thái bất đồng.
"Chủ nhân, ngươi đang suy nghĩ gì thế?" Nến Đỏ nhìn thấy nàng kinh ngạc xuất thần, nhưng không nhìn ra được gì từ vẻ mặt nàng, không nhịn được hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi khôi phục, khóe miệng cong lên, nói: "Ta đang suy nghĩ, khi nào tuyết mới dừng? tuyết rơi sẽ không tốt cho ẩn giấu hành tung."
"Ta cũng nghĩ vấn đề này." Nến Đỏ không suy nghĩ nhiều, bởi vì từ vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt, thật sự cũngkhông nhìn ra bất thường.
Là bi thương là vui, không ai biết.
"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?" Hơi an tĩnh một chút, Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao lại không an phận đi ra, lúc này ngữ khí rất sâu trầm, rất nghiêm túc.
Rất ít thấy Yểm ra dáng đàng hoàng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng hiếm được dịp đứng đắn, nghiêm chỉnh một chút, cười nói: "Ta đang suy nghĩ, người phản bội ta phải chịu báo ứng thế nào đây?"
Lúc nàng cười nói ác độc như vậy, Yểm rất thưởng thức nói: "Không tồi, chỉ là trúng độc, quá tiện cho hắn!"
"Quan hệ gì với ngươi a? Ngươi tích cực như vậy làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ hứ một tiếng.
"Hai chúng ta cùng là châu chấu trên một thuyền mà!"
"Ngươi mới là châu chấu ấy!"
Yểm ha ha cười rộ lên, sau một lát lại rất sâu trầm hỏi: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi biết ta đang suy nghĩ gì không?"
"Không muốn biết."
"Hỏi một chút đi mà!" Yểm rối rắm, tại sao nàng luôn không phối hợp với hắn như vậy?
"Được rồi, ngươi đang suy nghĩ gì?" Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, giả bộ cảm thấy hứng thú hỏi.
Trong Hắc Thủy Cấm Lao an tĩnh một chút, tên Yểm này lại muốn làm gì?
"Ta đang suy nghĩ" Yểm chậm rãi mở miệng nói, "Tại sao hắn không quý trọng ngươi? Ngươi tốt như vậy."
Nói xong, một tia nguyên khí màu đen từ đầu ngón tay nàng phóng ra, chậm rãi hòa vào gió tuyết, sau đó, từ từ ngưng tụ, biến thành một bóng người mơ hồ, mở hai tay nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, muốn quay đầu nhìn hắn. Vừa quay đầu, một hạt nước mắt trượt xuống, nặng nề rơi trên cánh tay Yểm được gió tuyết cùng nguyên khí màu đen ngưng tụ thành. Nước mắt nóng bỏng, tuyết cũng lặng lẽ hòa tan.
"Không người nào hiểu ngươi hơn ta, ngươi hiện tại có bao nhiêu khổ sở. Muốn khóc thì khóc đi, ngươi không phải thần, kiên cường cho ai nhìn a." Yểm trầm thấp nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, trầm mặc một hồi, tiện đà giơ tay lên, sờ khóe mắt chính mình, quả thật có chút ướt át, lạnh lùng nhếch miệng. Nàng đột nhiên vung tay về phía sau, bóng dáng Yểm bị nàng đánh tan, lại chậm rãi ngưng tụ thành hình, khiếp sợ nhìn nàng.
"Khóc cái gì? Trước mặt ngươi mất thể diện một lần, còn có lần thứ hai sao?" Lãnh ngạo ngước hai tròng mắt lên, nhìn hình ảnh ma thú mơ hồ trước mắt.
Yểm hình như cười một chút, sau đó tản ra gió tuyết, nguyên khí màu đen theo ngón tay nàng chậm rãi trở trong Hắc Thủy Cấm Lao.
Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao chậm rãi đưa tay vuốt tay phải của mình, nói cho cùng sẽ không mất thể diện, nhưng hắn vẫn cảm giác được giọt nước mắt kia.
"Hoàng Bắc Nguyệt, ở trước mặt ta không cần phải ngụy trang!" Yểm tức giận nói.
"Ngụy trang cái gì? Có cần thiết không?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.
"Ngươi rõ ràng lại khóc"
"Hứ..." Hoàng Bắc Nguyệt chẳng thèm ngó tới.
Yểm trầm mặc, có chút đau lòng hỏi: "Ngươi quả thật để ý hắn như vậy? Thật nực cười!"
Hắn nói xong liền trở về sâu trong Hắc Thủy Cấm Lao, rõ ràng giận dỗi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tránh được, nàng không thể nể mặt nói lời cám ơn hoặc là xin lỗi hắn.
Nàng biết, Yểm bị phong ấn trong thân thể nàng quả thật hiểu rất rõ nàng.
Hơn nữa nàng biết Yểm quan tâm nàng, vừa rồi có ý tốt, nhưng nàng không bao giờ thể hiện mềm yếu trước mặt người. Tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng như vậy.
Nàng không phải là đóa hoa mềm mại, muốn người khác đứng trước mặt ngăn trở mưa gió thay nàng.
Nàng là cây to giữa trời...
Cho nên Yểm, xin lỗi...
Nến Đỏ trợn mắt há miệng nhìn hết thảy, từ khi Yểm xuất hiện nàng liền ngây dại, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
"Chủ, chủ nhân, đó là..."
"Hắn là Yểm, ma thú bị phong ấn trong thân thể ta." Hoàng Bắc Nguyệt giản lược nói.
"Hắn chính là Yểm" Nến Đỏ thì thào nói, "Năm đó ma thú khơi mào loạn lạc cả bốn nước, ngay cả A Cha cũng không phải là đối thủ của hắn..."
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng vui vẻ, Nến Đỏ biết rất nhiều, vội vàng hỏi: "Hắn từ đâu tới?"
Nến Đỏ lắc đầu, vẻ mặt hoang mang, "A cha chưa bao giờ để chúng ta quan tâm chuyện của Yểm. Người nói sẽ tự mình xử lý tốt, nhưng..."
Ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, không ngờ A Cha cuối cùng phong ấn Yểm trong thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Hắn nhất định là đến đường cùng mới có thể ra hạ sách này.
Ngay cả Nến Đỏ cũng không biết, Hoàng Bắc Nguyệt có chút thất vọng, nàng thật sự rất tò mò về lai lịch của Yểm. Nàng có manh mối lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại luôn không bắt được tin tức trọng yếu.
"Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận, hắn hiện tại mặc dù bị phong ấn, nhưng hắn mãi là ma thú, nếu có một ngày hắn có cơ hội trốn ra, người đầu tiên hắn muốn giết chỉ có chủ nhân thôi." Nến Đỏ rất lo lắng.
"Không sao, hắn sẽ không đả thương ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, mặc dù biết Yểm sinh ra đã là ma thú tà ác, tuy nhiên nhiều năm ở chung, hai người bọn họ mặc dù không trở thành bạn tri kỷ, nhưng tự nhiên cũng có tình cảm.
Hơn nữa Yểm không giống ma thú bình thường, lệ khí rất mạnh. Người này còn có thể quan tâm nàng, khuyên nàng, xem như bằng hữu loại khác đi.
Nến Đỏ lắc đầu, lo lắng nói: "trong Hắc Thủy Cấm Lao có thể áp chế ma tính cùng tà khí của hắn. Lúc hắn đi ra sẽ không phải như vậy! Chủ nhân nhất định phải cẩn thận, nếu có cơ hội phải giết hắn".
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, giết Yểm?
Quả thật ý nghĩ này xuất hiện lúc mới biết Yểm ở trong thân thể nàng, nhưng chậm rãi về sau, nàng đã quên ý nghĩ này. Sự tồn tại của Yểm dần thành thói quen, cũng không có gì không tốt.
"Không biết dùng cách gì đối phó với hắn, chỉ có thể giam giữ hắn." Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý nói.
Nến Đỏ nói: "Chủ nhân, chỉ cần có đủ năm loại nguyên khí chú ấn, có thể tiêu diệt hắn cùng Hắc Thủy Cấm Lao."
Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói: "Thật không?"
"Được! Vì an toàn của chủ nhân, Nến Đỏ nhất định sẽ cố gắng giúp chủ nhân đạt được năm loại nguyên khí chú ấn!" Nến Đỏ nắm chặt tay, hứa hẹn nói.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút hoảng hốt cười một chút, đem tâm thần nhìn vào trong Hắc Thủy Cấm Lao, lặng lẽ tìm Yểm. Hắn không ở đây, hẳn là chạy sâu vào trong Hắc Thủy Cấm Lao rồi.
Không biết hắn có nghe được bọn họ nói chuyện không? Nàng thật không muốn giết hắn, ít nhất hiện tại không có.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào đệm gấm, đuôi lông mày có vệt mờ lo lắng, "Ta cũng thế."
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không hôm nay chớ vào cung."
"Ta còn không nhìn thấy bộ dáng của Ngụy võ thần! Hơn nữa, chuyện gì đến sẽ đến, không tận mắt chứng kiến, trong lòng ta không thoải mái!"
Cơ hội khó gặp được, có lẽ Linh Tôn cũng tới, có lẽ có thể biết Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần rốt cục có quan hệ gì!
Hơn nữa kế hoạch của nàng không thể bởi vậy mà bị rối loạn!
"Nhưng hôm qua Phong Liên Dực đã nhìn thấy bóng lưng ngươi, ta lo..." Yểm thật sự lo lắng cho nàng, hai người bọn họ tính mạng liên quan với nhau, nàng an toàn, hắn cũng sẽ an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay rút cái đệm nhỏ từ dưới thân thể ra đưa cho A Lệ Nhã, "Nhét vào đi!"
"Nhét vào đâu?" A Lệ Nhã cầm đệm dựa, vẻ mặt khó hiểu.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bụng, cười rộ lên: "trong mười vị tiểu mỹ nhân của Tào công tử, có một người mang thai đi!"
A Lệ Nhã cùng Nến Đỏ thừ người ra. Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao cũng ngây người một chút, sau đó cười ha hả.
"Ha ha ha! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng hy sinh rất lớn!"
"Hết cách rồi, không bỏ được con nhỏ không bắt được sói." Hoàng Bắc Nguyệt để A Lệ Nhã nhét đệm gấm vào dưới quần áo, sau đó che lại, thắt lưng liền mập hơn mấy vòng.
Mùa đông quần áo vốn dày, hơn nữa cố ngụy trang mang thai, nàng không tin Phong Liên Dực có thể phát hiện.
Hoàn thành giả trang phụ nữ có thai, Nến Đỏ gài thêm hai cái trâm Nguyệt Nha lên đầu nàng, xả một cái khăn che mặt mỏng màu hồng nhạt từ cây trâm, che khuất một nửa mặt, chỉ lộ ra đôi đôi mắt sáng cùng cái trán trắng muốt.
Đây là tập tục của Nước Nam Dực, nữ tử có chồng khi đến nước khác, trường hợp trọng yếu đều phải dùng cái khăn mỏng che mặt lại.
Kỳ thật cái khăn cũng không hoàn toàn che khuất mặt, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng, tuy nhiên nửa kín nửa hở đúng là một loại thẩm mỹ.
Hoàn thành này hết thảy, Nến Đỏ dìu đỡ nàng đi ra ngoài, Công chúa Anh Dạ ngây ngẩn cả người, Tào Tú chết đứng nhìn chằm chằm bụng của nàng, lắp bắp nói: "Sao, sao lại thế này?"
"Đi ra bên ngoài ngươi nếu dám lộ vẻ mặt này, ta sẽ..." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nói.
"Vâng, quận chúa yên tâm" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt đảo qua, Tào Tú Chi lập tức cơ trí đổi giọng: "Phu nhân yên tâm."
"Đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt lên xe ngựa, Công chúa Anh Dạ cũng lập tức theo kịp, cười nói: "Như vậy không tồi, không ai sẽ hoài nghi một phụ nữ có thai, nhưng..."
Nhìn Anh Dạ hai má ngượng ngùng đỏ ửng, Hoàng Bắc Nguyệt rất thấu hiểu, một cô gái chưa lấy chồng mà thấy bụng lớn, cho dù là giả cũng đủ khiến người ta thẹn thùng.
Từ nhỏ bị lễ nghi cung đình trói buộc, Anh Dạ càng nghiêm cẩn hơn so với người bình thường. Hầu hết tư tưởng người ở thời đại này đều như thế.
Vì thế nên Hoàng Bắc Nguyệt mới ra hạ sách này, trong tư tưởng của nàng không có những ràng buộc như vậy.
Hoàng cung nước Bắc Diệu
Dọc đường đi, thảm đỏ trải từ đường lớn đến trong hoàng cung, đưa mắt nhìn mười dặm màu đỏ thật xa hoa đại khí.
Sứ thần nước ngoài đều được phép đứng ở cổng hoàng cung quan sát lễ nghi đón dâu.
Sứ thần Nước Tây Nhung chính là Thiên đại Đông Nhi, đại biểu của quốc sư Thiên đại Mê Ly. Là học trò cưng của quốc sư, người nối nghiệp tiếp theo nên có thể trở thành người cầm quyền chính của Nước Tây Nhung. Vì lẽ đó nên nàng cũng bị chú ý.
Sứ thần Nước Đông Ly chính là Đại tướng quân kiêm Nhiếp Chính Vương Ngụy võ thần tiếng tăm lừng lẫy, cũng là phụ thân của tân Hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, có thể nói phong quang lớn nhất, ngay cả hoàng thân quốc thích của hoàng tộc Nước Bắc Diệu đều phải kính trọng hắn ba phần.
Tuy nhiên muốn nói nổi danh nhất là sứ thần Nước Nam Dực, Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi của phủ Hoài Bắc Hầu là công tử quần áo lụa là, hoa danh ở Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không ai không biết, ở bên cạnh hắn có mười vị mỹ nữ tuyệt sắc đứng hầu.
Tuyết vừa dừng, quang cảnh xung quanh toàn là màu tuyết trắng, mười mỹ nhân của hắn phong tư khác nhau, lăng la tơ lụa, phục trang đẹp đẽ phụ trợ, đó chính là phong cảnh thiên nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tào Tú Chi cười ha ha, mỹ nhân vờn quanh, phú quý ướt át, thật sự muốn ghen ghét chết người.
Hắn mang mười vị mỹ nhân đi lên thành lâu, từng làn gió mang hương thơm qua, một ít quan viên Nước Bắc Diệu lại đây hàn huyên khách sáo, trong lúc đó ánh mắt lơ đãng lưu luyến nhìn mười vị tiểu mỹ nhân lụa mỏng che mặt.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thái giám kéo dài giọng thông báo, quan viên vừa nghe, lập tức quỳ xuống hành lễ. Sứ thần mỗi nước đứng ở một bên cũng quì xuống nghênh đón.
Hoàng Bắc Nguyệt mang thai, ngẩng đầu nhìn vào cửa thành lâu, một bộ y bào đẹp đẽ quý giá tinh xảo màu đen lọt vào tầm mắt, nàng nao nao, trong đầu hiện ra Phong Liên Dực toàn thân mặc quần áo trắng như tuyết, có chút cảm khái.
Thái giám cung nữ vây quanh Phong Liên Dực, khí thế uy nghiêm, từng bước sinh phong. Những quan viên cúi đầu, không ai dám thở mạnh, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu kính sợ cùng e ngại đối với vị tân hoàng đế này.
Màu đen góc áo ở trước mắt thoáng một cái, Phong Liên Dực đi qua mặt nàng. Tiếng thái giám the thé truyền tới: "Bệ hạ có chỉ, chư vị không cần đa lễ, xin đứng lên đi."
Mọi người tạ ơn đứng lên.
"Bệ hạ, Ngụy đại tướng quân tự mình đến chúc mừng Hoàng thượng đại hôn!" Thái giám cơ trí vội vàng dẫn Ngụy võ thần đến bái kiến.
Ngụy võ thần bước lại, long hành hổ bộ, rất có phong độ của một đại tướng, ha ha cười hai tiếng, nói: "Nước Bắc Diệu địa linh nhân kiệt, Hoàng thượng quả thật là rồng phượng trong đám người!"
Phong Liên Dực đứng ở thành lâu chậm rãi xoay người nhìn ra xa, liếc hắn một cái, lúc hắn quay người lại, sứ thần ngoại quốc đều phát ra tiếng hít thở.
Mắt màu tím thâm thúy, tựa như màu tím bảo thạch thượng đẳng, sâu thẳm nội liễm, ánh mắt nhẹ nhàng chớp, liền có phong thái kinh diễm tuyệt thế thiên hạ.
Mới nhìn thấy cặp mắt màu tím kia, không ai dám đối mặt cùng cặp mắt tuyệt mỹ nhưng lại lạnh liệt, mà ngay cả Ngụy võ thần cũng không dám chắc.
Phong Liên Dực quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách trong thời gian ngắn có thể diệt trừ quyền thế ngập trời Quyền vương, leo lên ngôi vị hoàng đế!
Hôm nay là hắn đại hôn, nhưng không nhìn thấy trên người hắn có hỉ phục, long bào màu đen đẹp đẽ quý giá tinh xảo, màu vàng lợt kim tuyến thêu giao long ra biển cùng một ít mây vờn tinh xảo, đại khí phi phàm, vừa lúc phụ trợ khí phách sát phạt của hắn.
Dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhưng không có tươi cười ấm áp, chỉ có thâm trầm vĩnh viễn cũng nhìn không thấu cùng lạnh như băng, quyết định sát phạt lãnh khốc, cùng với khí phách bễ nghễ thiên hạ.
"Nhiếp Chính Vương tự mình đến, khổ cực rồi." Nhìn thấy cha vợ tương lai, hắn vẫn lãnh đạm, không có đặc biệt cao hứng.
Ngụy võ thần nét mặt mang cười, nhưng trong lòng có chút bất mãn, tốt xấu gì hắn cũng là quốc trượng, con gái hắn sắp trở thành hoàng hậu, nói thế nào thì Phong Liên Dực cũng nên tỏ vẻ nhiệt tình với hắn một chút chứ.
Đại thần nhìn thấy tình cảnh như thế, âm thầm vuốt mồ hôi, Hoàng thượng tính cách lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn. Ngụy võ thần đương nhiên cũng không phải nhân vật dễ chọc. Hai người kia nếu không hợp, sau này sợ rằng có nhiều phiền toái.
Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, các đại thần bước lên phía trước chúc mừng.
Công chúa Anh Dạ ở trong đám sứ thần Nước Nam Dực, kinh ngạc nhìn nam tử cách đó không xa bị đông đảo đại thần vây quanh, như hạc lạc trong bầy gà.
Cảm giác vô cùng xa lạ, đây không phải Dực ca mà nàng quen.
Không biết tại sao cả buổi sáng hôm nay đã chuẩn bị sẵn dũng khí gặp hắn, nhưng giờ đột nhiên biến mất không còn chút nào.
Nàng nghĩ, đối mặt với Phong Liên Dực như vậy không thể nói rõ ràng. Nói cho hắn biết sau này nàng sẽ ổn, hơn nữa chúc phúc hắn đại hôn hôm nay.
Nàng muốn nói những lời này với Dực ca ôn nhu chứ không phải người lạnh lùng kia, khiến không ai có thể tới gần.
"Sao lại thế" Anh Dạ thì thào nói, một đôi tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, dùng sức nhéo một chút.
Anh Dạ quay đầu, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dưới lớp khăn che mặt cười nhạt, hốc mắt Anh Dạ đột nhiên đỏ lên, thấp giọng nói: "Sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Người đều sẽ thay đổi, ngươi thích hắn trước kia, như vậy nhớ hình bóng trước kia đi. Hiện tại coi như một người xa lạ." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Anh Dạ hít mũi, ở trường hợp này phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Tào Tú Chi dựa vào gần nói: "Hai vị phu nhân làm sao vậy?"
Công chúa Anh Dạ liếc hắn một cái, ngoài ý muốn không mở miệng mắng hắn, Tào Tú Chi liền hạnh phúc thỏa mãn cười rộ lên.
"Tiểu Hầu gia thật đúng là diễm phúc, mười vị phu nhân mỗi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, thật sự là dọa chết chúng ta nha!"
Không biết là quý tộc nào Nước Bắc Diệu nói một câu, liền có những người khác phụ họa theo, đoàn sứ thần của Tào Tú Chi rất khiến người khác chú ý.
Vì thế, Công chúa Hi Hòa không đi cùng bọn họ, nói là chờ đại điển phong Hậu cử hành xong lúc mới vào.
Tào Tú Chi khiêm nhường cười với những người đó, kì thực cực nhỏ cũng không khiêm nhường. Cây quạt vẽ mười mỹ nhân lay động, như sợ người khác không nhìn tới.
Công chúa Anh Dạ nhìn cử động của hắn, không khỏi cười rộ lên: "Người này chẳng có ngày đứng đắn nghiêm chỉnh!"
Hoàng Bắc Nguyệt cũng đang muốn cười, nhưng đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Hóa ra vị phu nhân này của Tiểu Hầu gia đã mang bầu, chúc mừng Tiểu Hầu gia"
Nụ cười bên khóe miệng nàng cứng đờ, liền uyển chuyển hàm xúc cúi đầu.
Tào Tú Chi rất tự nhiên cười lớn nói: "Đa tạ đa tạ."
Một ít nữ quyến quý tộc liền đi tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì là sứ thần ngoại quốc, cùng các nàng không có xung đột lợi ích, lôi kéo một chút cũng có thể chiếm được danh tiếng ở trước mặt hoàng thượng.
Bởi vậy nữ quyến liền nhiệt tình theo sát nàng trao đổi kinh nghiệm mang thai, Hoàng Bắc Nguyệt khiêm tốn thụ giáo, các phu nhân biết nàng lần đầu mang thai, càng hướng dẫn nhiệt tình.
Trong lòng vừa động, liền cảm giác một ánh mắt lạnh lùng trực tiếp lướt qua mọi người, nhìn về phía nàng. Nàng biết hướng ánh mắt đến từ Phong Liên Dực, liền không dám ngẩng đầu, làm bộ không thấy, bình tĩnh nói vài câu với các phu nhân.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, Hoàng Bắc Nguyệt trên trán đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc này phía dưới dân chúng bắt đầu xao động đứng lên, xa xa có tiếng nhạc vui mừng truyền đến.
Là đội ngũ nghênh đón hoàng hậu rốt cuộc đã trở về!
Phong Liên Dực không thể không thu hồi ánh mắt, đi tới bờ thành lâu, nhưng vẫn không kìm lòng được quay đầu lại liếc mắt nữ tử quần áo hoa lệ, lụa mỏng che mặt. Nàng ở trước mặt Tào Tú thẹn thùng cúi đầu, dưới cái khăn che mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ý cười ngượng ngùng.
Trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một trận lửa giận, trên ngực đau nhứcliên hồi không báo trước!
"Bệ hạ! hỉ kiệu của Hoàng hậu nương nương đã đến, mời bệ hạ rời cước bộ tới hợp cung, cử hành nghi thức sắc phong" Tiểu thái giám vui mừng nói.
Vết thương của Phong Liên Dực tự dưng nứt ra, máu đen thẩm thấu ra, hắn nhắm mắt, sau khi mở ra, trong con ngươi màu tím âm trầm thô bạo.
Tiểu thái giám hoảng sợ, nhìn thấy trên ngực hắn ươn ướt vết máu, lập tức sắc mặt đại biến: "Bệ hạ!"
"Vết thương cũ của Bệ hạ tái phát, lo lắng làm gì? Đỡ bệ hạ hồi cung!" Trong góc khuất, Diễm Tâm Sư của Thành Tu La bước ra quát tiểu thái giám.
"Vâng!" không ai dám chậm trễ, mặc kệ đại hôn trọng yếu hay không, hết thảy đều lấy bệ hạ làm trọng!
**********
Nhìn thấy Phong Liên Dực bị tiền hô hậu ủng đưa về tẩm cung, sứ thần mỗi nước đều có chút ngây dại, nhất là sứ thần Nước Đông Ly!
Nước Bắc Diệu làm vậy là có ý gì? Ngụy đại tướng quân ở chỗ này, Ngụy Tam tiểu thư cũng đã đón vào hoàng cung, nhưng Hoàng thượng lại hồi tẩm cung! Đây khác gì lừa gạt người Nước Đông Ly!
"Các vị an tâm một chút, chớ vội nóng nảy, Hoàng thượng vết thương tái phát, không thể trì hoãn, đại điển phong Hậu sẽ hoàn thành sau, mời các vị tới Thiên Hợp Cung chờ trước, có chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ lỗi."
Vũ Văn Chiến cầm đầu cựu thần đứng ra giảng hòa, nhưng người của Nước Đông Ly không thể nào không ghi hận.
"Vũ Văn đại nhân, tiểu nữ mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng từ nhỏ được lão phu sủng ái, hôm nay đại hôn của nó, lão phu không thể nhìn khuê nữ nhà mình bị thiệt thòi" Ngụy võ thần không khách khí nói.
"Xin Ngụy đại tướng quân yên tâm, Hoàng thượng nếu có ý thất lễ, thì sẽ không khăng khăng giữ lập trường lập Tam tiểu thư làm Hoàng hậu trước các đại thần. Hôm nay đại điển phong Hậu sắp tới, mời Đại tướng quân chờ, bệ hạ bệnh cũ trì hoãn, sẽ xuất hiện sau." Vũ Văn Chiến nho nhã lễ độ cười nói, phái đoàn bộ dáng văn nhân nhã sĩ, làm người khác không nhìn ra bất cứ nhược điểm gì!
"Hừ! Như thế tốt nhất!" Ngụy võ thần khuôn mặt bình tĩnh, đi ra ngoài trước.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy lão gian tặc Ngụy võ thần. Có thể có địa vị như hắn, quả thật khí thế phi phàm, hắn cao lớn uy mãnh, vóc người cao hơn nam nhân bình thường, thể trạng cường tráng, độ tuổi này mà vẫn rất khôi ngô, hơn nữa quần áo phụ trợ liền toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, rất có khí thế.
Nhìn tướng mạo có thể nói hắn có thể sinh ra con gái như Ngụy Yên Nhiên, có thể thấy Ngụy võ thần lúc còn trẻ tuyệt đối là một mỹ nam tử. Hắn ngũ quan thâm thúy, mũi cao mắt thâm, khuôn mặt như dao vót dùi đục, góc cạnh rõ ràng.
Chỉ là từ lông mi đến mang tai có một vết sẹo dữ tợn, suýt cắt vào khóe mắt, vết sẹo khiến hắn tăng thêm khí thế dọa người, có vẻ rất hung ác!
Thời đại này có rất nhiều linh dược chữa trị vết thương mà không để lại sẹo, tựa như năm đó Chiến Dã cho nàng Phỉ Thúy ngọc dịch, mặc kệ mặt của nàng bị Linh Tôn quất thành bộ dáng gì nữa, dùng Phỉ Thúy ngọc dịch thì ngày thứ hai không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì.
Nhưng vết sẹo của Ngụy võ thần lại vắt ngang trên mặt, dữ tợn đáng sợ, linh mẫn dược cũng không tiêu trừ được? Hay là hắn cố ý giữ lại để nhắc nhở chính mình?
"Đó chính là Ngụy võ thần? Quả thật không phải người bình thường." Công chúa Anh Dạ nhỏ giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đảo ánh mắt qua người bên cạnh Ngụy võ thần, hắn mang theo bên người đều là cao thủ không tầm thường, nhưng cảm giác không có người nhìn trộm nàng ngày đó.
Vậy "Âm Dương Kính" không đi cùng hắn tới sao?
"Phu nhân, chúng ta cũng đi Thiên Hợp Cung chờ xem lễ đi." Tào Tú Chi cười hì hì nói, hai vị Đại mỹ nhân này chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào, nhưng trên miệng có thể gọi thân thiết cũng không tồi.
Bình thường cho hắn mười lá gan cũng không dám gọi Công chúa Anh Dạ và Bắc Nguyệt quận chúa là "phu nhân" a!
Công chúa Anh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dìu Hoàng Bắc Nguyệt đi. Bên cạnh là người của Nước Tây Nhung, lúc đi qua Hoàng Bắc Nguyệt thì Thiên đại Đông Nhi dừng lại, liếc mắt thấy nàng giả mang thai.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút xấu hổ.
"Nguyệt phu nhân đã hoài thai, hành động nên cẩn thận, kẻo động thai khí." Thiên đại Đông Nhi cười nhẹ nói, "Còn nữa, chuyện nguy hiểm không nên làm lại."
"Đa tạ." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Thiên đại Đông Nhi không nói thêm lời, mang người của chính mình rời đi.
"Nghe nói mỗi nữ tử Thánh Huyết Cung của Nước Tây Nhung đều là quốc sắc thiên hương, chà chà!" Tào Tú Chi ảo tưởng nhìn bóng lưng Thiên đại Đông Nhi, bị Công chúa Anh Dạ tát chụp trên đầu, kêu thảm một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lắc đầu, đi tới Thiên Hợp Cung.
Cung Vị Ương
Ngự y run rẩy xé mở băng gạc quấn trên ngực Phong Liên Dực, máu đen thấm ướt tay hắn, ngự y sợ đến đến mức ửa mồ hôi lạnh, mở miệng run run nói: "Nhanh, nhanh cầm thuốc đến".
"Cút ngay! Đồ vô dụng!" Diễm Tâm Sư đá ngự y vô dụng văng ra, phẫn nộ quát: "Mọi người ra ngoài hết đi!"
Bình thường chỉ cần Hoàng thượng không lên tiếng thì lời nói của mấy người thuộc Thành Tu La chẳng khác gì là lời của hoàng thượng, bởi vậy không ai dám cãi lời, vội vàng lui xuống.
Diễm Tâm Sư tới bên giường quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, Âm Hậu đến."
Phong Liên Dực nhắm mắt lại, trên trán có một tầng mồ hôi nhợt nhạt, vẻ mặt không cảm xúc, coi người đến như một người xa lạ.
Nhìn hắn không phản ứng gì, Diễm Tâm Sư liền đứng lên, cung kính đứng ở một bên, sau một lát tiếng sột soạt vang lên, Vị Ương đi ở phía trước, xốc rèm lên, Huyền Xà Âm Hậu liền đi tới, dưới thân chín con rắn không dám tùy tiện, quay mắt về phía Tu La vương, thu liễm một chút.
"Dực nhi." Huyền Xà Âm Hậu nhìn thấy vết thương của hắn, đau lòng ngồi xuống, chậm rãi giúp hắn lau chùi vết thương, sau đó bôi thuốc, băng bó, "Người kia đả thương ngươi như vậy, ta nhất định phải bắt được cô ta, để cô ta chịu đừng thống khổ của ngươi gấp mười lần!"
Lông mi màu đen run lên một cái, Phong Liên Dực mở to mắt, lạnh nhạt nhìn bà: "Ngươi tới làm gì?"
Nhìn hắn lạnh lùng, ánh mắt như nhìn một người xa lạ, Huyền Xà Âm Hậu trong lòng đau như kim châm, nhưng vẫn cười nói: "Hôm nay là đại hôn của ngươi, mẫu hậu sao có thể không đến? Nghe nói nữ tử kia là tuyệt đại giai nhân hiếm có trên thế gian."
Phong Liên Dực mím môi, không muốn nhiều lời.
Vị Ương vội vàng nói: "Bệ hạ, Âm Hậu đã vài chục năm không ra khỏi Thành Tu La, lúc này nghe nói bệ hạ đại hôn liền ra đó."
Phong Liên Dực lạnh lùng hất tay Âm Hậu đang giúp hắn quấn băng gạc ra, không có cảm tình nói: "Nơi này không thích hợp với ngươi."
Huyền Xà Âm Hậu tay run lên, trố mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ đau đớn: "Dực nhi, ngươi ghét bộ dáng của mẫu hậu sao? Hay là trong lòng ngươi, tiện nhân kia mới là mẫu thân của ngươi, mà ta không xứng?"
"Đủ rồi, đừng đóng kịch nữa." Phong Liên Dực lạnh lùng nói, "Lúc ta sinh ra đã bỏ rơi ta, giữa ngươi và ta có thể nói tình mẫu tử sao?"
Huyền Xà Âm Hậu kinh ngạc không chống giữ được thân thể chính mình, nếu không phải mấy con rắn chống đỡ, bà sẽ ngã ngửa xuống đất.
"Dực nhi" nước mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp của bà.
"Hôn lễ này ngươi có thể coi như không tồn tại, ta cũng không phải muốn một phụ nữ, chỉ là Nước Bắc Diệu cần một hoàng hậu mà thôi." Phong Liên Dực đứng lên, tự mình cầm băng gạc băng bó vết thương, liền vượt qua Huyền Xà Âm Hậu đi ra ngoài.
"Âm Hậu, bệ hạ vừa mới đăng cơ, hôm nay cảm tình nhạt nhẽo, sau này chậm rãi sẽ tốt." Vị Ương vội vàng an ủi.
Huyền Xà Âm Hậu lắc đầu, nước mắt như suối trào, "Hắn hận ta, ta biết hắn hận ta năm đó đưa hắn đến hoàng cung Nước Bắc Diệu. Nhiều năm như vậy hắn cũng không chịu tha thứ cho ta."
"Bệ hạ là con ruột ngài, sao hận ngài được?" Vị Ương nói, "Cũng là vì đoạn tình tuyệt ái nên bệ hạ mới như vậy, trước đó, bệ hạ vẫn tốt với Âm Hậu mà."
"Đoạn tình tuyệt ái?" Huyền Xà Âm Hậu nằm trên giường, đau đớn khóc thành tiếng, "Là ta, là ta không tốt, bây giờ, bây giờ ta có thể làm lại từ đầu không?"
"Âm Hậu! Bây giờ không phải đúng lúc sao? Bệ hạ đã quên người đàn bà kia, hắn vẫn ở lại Thành Tu La, vĩnh viễn không rời khỏi ngài." Vị Ương đầu độc nói.
Huyền Xà Âm Hậu kinh ngạc nghe, hồi lâu mới gật đầu: "Đúng vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, đúng vậy".
Bên ngoài tuyết lại rơi, cung nhân lập tức mở ô trên đỉnh đầu hắn, cẩn thận che chở hắn đi về Thiên Hợp Cung, cử hành đại điển phong Hậu.
Năm nay mùa đông lạnh hơn mọi năm, tuyết cũng rời nhiều hơn so với năm trước, Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời màu xanh xám, chợt nhớ tới mùa đông năm ngoái, năm trước, năm kia, hình như không lạnh như thế.
Trong trí nhớ, chưa từng thấy tuyết rơi lớn như vậy.
"Bệ hạ cẩn thận dưới chân." Thái giám cung kính nói, "Phía trước là Thiên Hợp Cung, tân Hậu đã được nghênh vào, chờ đã lâu."
Phong Liên Dực lạnh lùng ngước mắt, trừ đau đớn trên ngực, hắn không có bất cứ biểu cảm gì.
Đi vào Thiên Hợp Cung, một tiếng chửi rủa truyền tới.
"Phụ nữ như ngươi ta thấy nhiều rồi, chỉ ỷ vào xinh đẹp mà xin nam nhân ân sủng một đêm mà thôi, cho dù đã hoài thai thì sao? Ngươi xuất thân hèn mọn, cho dù giúp Tào Tú Chi sinh con trưởng, nhưng địa vị chỉ là con thứ. Ở Phủ Hoài Bắc Hầu, ngươi cho rằng ngươi sẽ có nhiều địa vị? Ngươi hôm nay xinh đẹp, hắn có thể sủng ái ngươi, chờ ngươi tuổi già sắc phai, ngươi lấy cái gì buộc tim của hắn?"
"Tạ công chúa dạy bảo, thiếp thân đã hiểu." Giọng nói ôn nhu mềm mại giữa tuyết rơi rét lạnh có vẻ mỏng manh.
Nghe giọng nói này, Phong Liên Dực liền dừng bước chân, người phía sau cũng vội vàng dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
"Ngươi hiểu? Ngươi hiểu thì cũng không đi theo Tào Tú Chi tới đây!" giọng nói lên mặt quát người không khách khí chỉ trích, "Ngươi cho rằng có thể phong quang cả đời sao? Hừ! Đi theo tiểu tử thúi chưa dứt sữa, chỉ biết bại hoại danh tiếng Nước Nam Dực, nhất là mấy người phụ nữ các ngươi, quả thực làm ta mất hết thể diện!"
"Thiếp thân biết sai rồi."
"Nếu biết sai thì đứng ở đây tỉnh lại! không cần ngươi nhìn Đại điển phong Hậu, đó là lễ nghi cưới vợ chính, ngươi xuất thân ti tiện, cả đời sẽ không có đãi ngộ như vậy"
"Vâng" trong tuyết vang lên tiếng bước chân, Công chúa Hi Hòa trang phục lộng lẫy đi ra ngoài. Dung mạo công chúa diễm lệ, không kém mĩ mạo thiếu nữ, ngược lại còn hơn thiếu nữ, càng có khí chất đoan chính cao nhã.
Trong đất tuyết, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người đứng ở đó, Nến Đỏ miễn cưỡng đứng bên cạnh, nhìn thấy Công chúa Hi Hòa đi xa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nguy hiểm thật "
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức kéo ống tay áo Nến Đỏ một chút, trong lòng nói với nàng: "Đừng nói chuyện!"
Nến Đỏ thần phục nàng, bọn họ có thể trao đổi trong lòng không có chướng ngại gì, tựa như nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt mới nói hết, phía sau liền truyền đến tiếng giẫm tuyết, một loại khí thế cường đại lập tức bao phủ tới, nàng nháy mắt liền nhắc: tới rồi.
Tiếng bước chân dừng bên người, Phong Liên Dực đứng ở trước mặt nàng, cách nàng nửa bước, hắn cúi đầu, nhìn nữ tử vâng lời che mặt lụa mỏng, kinh ngạc nhìn hồi lâu.
Hắn chỉ nhìn, không có ra tay, cũng không nói lời gì, đôi mắt màu tím vững vàng nhìn khóa chặt bóng dáng của nàng.
Hắn bất động, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám động, trời biết hắn muốn làm gì, nhận ra nàng hay thế nào?
"Làm càn! Thấy Hoàng thượng còn không hành lễ!" Một tiểu thái giám cất tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt buông ống tay áo vừa nắm chặt, mồ hôi lạnh ứa ra, tuy nhiên nàng luôn luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ, trầm giọng nói: "Tham kiến Hoàng thượng."
Phong Liên Dực hơi chút khôi phục, nhìn lại nàng một cái, không nói gì thêm, liền xoay người, chậm rãi đi hướng Thiên Hợp Cung.
Hoàng Bắc Nguyệt nuốt vội một ngụm nước miếng, dìu tay Nến Đỏ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, "Không biết hắn muốn làm gì?"
"Ta thấy lúc hắn nhìn chủ nhân không có vẻ mặt gì đặc biệt, như là lạnh lùng thản nhiên nhìn một chút mà thôi." Nến Đỏ cũng hãi hùng khiếp vía nói.
"Ngươi sẽ tùy tiện nhìn chằm chằm một người lâu như vậy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Sẽ không" Nến Đỏ nói, "Vậy vì sao? Chủ nhân trước kia quen hắn đúng không?"
"Đâu chỉ quen." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười, bọn họ vẫn thề non hẹn biển, tình định tam sinh, suýt nữa nàng hoàn toàn tin tưởng lời thề cùng hứa hẹn của hắn.
May là nàng không ngu như vậy, nếu không chẳng phải sẽ rất thương tâm?
Trong lòng nàng vĩnh viễn đều có phòng bị với người khác, không ai có thể khiến nàng hoàn toàn bỏ tầng kia phòng xuống.
"Để nô tỳ lặng lẽ đi theo hắn, xem hắn rốt cuộc có ý đồ gì." Nến Đỏ chớp chớp mắt nói, bản lĩnh ẩn nấp hành tung của nàng rất mạnh, đi theo hắn sẽ biết hắn có ý đồ gì.
"Không cần." Hoàng Bắc Nguyệt lập tức từ chối đề nghị này, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Đi theo hắn quá nguy hiểm, không cần thiết."
Hiện tại Phong Liên Dực sâu không lường được, nhỡ bị phát hiện thì nguy.
"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?" Nến Đỏ rất lo lắng, ở Nước Bắc Diệu bị Tu La vương chú ý cũng không phải chuyện tốt.
"Thuận theo tự nhiên đi, dù sao chúng ta cũng nên có chuẩn bị, hiện tại ta không lo lắng Phong Liên Dực, chúng ta phải chú ý Ngụy võ thần cùng Công chúa Hi Hòa."
Nhắc đến Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần, Nến Đỏ lập tức áy náy nói: "Đều là ta sơ xuất, tưởng ẩn giấu tốt, không ngờ bị Ngụy võ thần phát hiện, lại liên lụy chủ nhân bị Công chúa Hi Hòa nói như vậy."
"Bị bà ta nói vài câu không là gì, nhưng Ngụy võ thần quả thật rất lợi hại, không, phải nói là "Âm Dương Kính" danh bất hư truyền." Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra vẻ mặt nguy hiểm dựng tóc gáy, híp mắt mỉm cười.
"Lén lút thì tính gì? Ta ghét nhất người như thế!" Nến Đỏ bĩu môi, vẫn canh cánh trong lòng lời nói vừa rồi của Công chúa Hi Hòa "Công chúa Hi Hòa dựa vào cái gì nói chủ nhân như vậy? bà ta có tư cách gì bình luận về con thứ với con vợ cả chứ? Bà ta đâu phải con vợ cả! Còn nói chủ nhân thân phận nhỏ bé, thấp kém, hừ! So với bà tốt hơn nhiều!"
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Nến Đỏ hoảng sợ "Ta nói, bà không sánh được với chủ nhân?".
"Ngươi vừa nói bà không phải con vợ cả, sao lại thế? Bà là con của thái hậu mà."
Nến Đỏ sửng sốt một chút, liền cười nói: "Chủ nhân còn nhỏ tuổi, không biết chuyện năm. Kỳ thật Trưởng công chúa Huệ Văn cùng Hoàng thượng mới là thái hậu sinh ra, mà Công chúa Hi Hòa là con của tần phi khác. Năm đó chiến loạn, mẫu thân của Công chúa Hi Hòa ở trong cung vì nước cầu khẩn, cuối cùng u buồn mà chết, thái hậu thương tiếc mới đem bà ta về nuôi."
Nến Đỏ nhìn cô gái nhỏ tuổi trước mặt, còn nàng là thần thú, lớn hơn Hoàng Bắc Nguyệt bao nhiêu năm. Vì thế Nến Đỏ hiểu rõ chuyện trong cung hơn Hoàng Bức Nguyệt nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nghe xong, thì ra là thế, trước đây nàng không biết, Bắc Nguyệt quận chúa từ lúc sinh ra đã cảm thấy Công chúa Hi Hòa và Trưởng công chúa Huệ Văn tình cảm rât tốt. Tỷ muội tình thâm, Công chúa Hi Hòa cũng ôn nhu thiện lương, đối xử tốt với nàng, thế nên trong lòng Bắc Nguyệt quận chúa lúc nhỏ vẫn thân thiết và cảm kích Công chúa Hi Hòa.
Quả thật, năm đó Bắc Nguyệt quận chúa đơn thuần như vậy, chắc không biết rõ ràng, một người đối tốt với ngươi, không nhất định chính là chân chính trân trọng ngươi, cũng có thể vì nguyên nhân nào đó.
Tuy nhiên, lúc chưa biết Công chúa Hi Hòa không phải là con gái của thái hậu, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không hiểu vì sao Công chúa Hi Hòa cấu kết cùng đại gian tặc Ngụy võ thần hại chết tỷ tỷ của bà, hiện tại ngẫm nghĩ cũng không phải không có nguyên nhân.
"Chủ nhân nghĩ gì thế?" Nến Đỏ nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của nàng liền hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói: "Kỳ thật con thứ, con vợ cả có gì khác nhau? Nếu là con thứ cũng có thể trở nên nổi bật."
"Chủ nhân sai rồi, thời đại này, con thứ từ nhỏ có rất nhiều thứ không công bình, rõ ràng rất ưu tú, nhưng vì thân thể không đủ cao quý, cho nên đi đâu cũng kém người khác một bậc. Cho dù có huyết thống triệu hồi sư, vẫn không xóa được thân phận thứ xuất thấp kém."
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, quả nhiên thời đại khác nhau, tư tưởng liền khác nhau. Ở thời đại của nàng, chỉ cần đủ mạnh mẽ, nhất định có thể đứng trên đỉnh cao.
Nàng sống ở thời đại này cũng giống như trước. Tuy nhiên dù sao ánh mắt người nhìn người khác nhau, giống như trước đây, Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu luôn ghen ghét thân phận của nàng, cho dù Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là phế vật, lại nhu nhược, bọn họ cũng không chịu bỏ qua nàng.
Nói đi nói lại, đều là tư tưởng ảnh hưởng.
"Chủ nhân trời sinh cao quý, Công chúa Hi Hòa làm sao so bì được?" Nến Đỏ kiêu ngạo nói, vừa rồi nghe Công chúa Hi Hòa nói những lời này, nàng suýt không nhịn được mở miệng đáp lại, may mà nhịn được.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vương hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý?"
Nến Đỏ nhất thời nghe không hiểu, Hoàng Bắc Nguyệt liền cười nói: "Không nói chuyện này nữa, Nến Đỏ, sau này ngươi không cần đi theo Công chúa Hi Hòa, rất nguy hiểm."
"Ta không sợ nguy hiểm! Bọn họ làm gì được ta!" Nến Đỏ vội la lên.
"Lúc này coi như đánh rắn động cỏ, Công chúa Hi Hòa cùng Ngụy võ thần hẳn là đã có phòng bị." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, "Hơn nữa, hai người bọn họ lén gặp mặt, vì cái gì ta đại khái cũng đoán được."
Nến Đỏ vốn len lén đi theo giám thị nhất cử nhất động của Công chúa Hi Hòa. Vừa rồi trong hoa viên Thiên Hợp Cung, Ngụy võ thần vô tình gặp Công chúa Hi Hòa liền đứng nói mấy câu. Nến Đỏ định đến gần một chút nghe bọn hắn nói cái gì, nhưng đột nhiên bị phát hiện.
May là nàng cơ trí, giả bộ đến lấy áo khoác giúp Hoàng Bắc Nguyệt giữ ấm, vừa vặn đi ngang qua nơi này, không để Ngụy võ thần hoài nghi.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy động tĩnh liền đến xem, bị Công chúa Hi Hòa châm chọc khiêu khích, vừa hay đúng dịp để Phong Liên Dực nhìn thấy, thật là đủ mất mặt.
Tuy nhiên, nếu Công chúa Hi Hòa chỉ vô tình gặp Ngụy võ thần nói chuyện, cần gì đuổi hết người bên cạnh đi, Cần gì phải an bài người gác khắp nơi xung quanh chứ?
Gạt được người khác chứ sao gạt được Hoàng Bắc Nguyệt, không có chuyện gì mới là lạ.
Nến Đỏ chớp chớp mắt: "Chủ nhân thật lợi hại!"
"Không phải ta lợi hại, mà là Công chúa Hi Hòa không ngờ ta đi theo, hơn nữa còn sớm hoài nghi bà ta. Bà ta không bố trí phòng vệ chúng ta." Hoàng Bắc Nguyệt tiếc hận thở dài. Nàng hy vọng không phải Công chúa Hi Hòa biết bao.
Dù sao vị công chúa này là cứu tinh duy nhất của Bắc Nguyệt quận chúa lúc nhỏ buồn bã bất lực. Nàng hy vọng Hi Hòa cô cô có thể nhanh hồi đế đô, tới cứu nàng.
"Chúng ta làm gì tiếp theo".
"Kế tiếp làm như bọn họ mong muốn đi, sẽ có trò hay chờ bọn họ!" Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Người khác bất nhân, nàng cũng bất nghĩa, chúng ta không ai là người thiện lương. Xem ai thủ đoạn tàn nhẫn hơn.
Nến Đỏ cao hứng cười rộ lên: "Nến Đỏ không thể chờ được. Chủ nhân, chúng ta vào xem đại điển phong Hậu đi?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Hợp Cung uy nghiêm lộ ra khí vui mừng. Ngói lưu ly bị ánh tuyết chiếu rọi xuống, lấp lánh đẹp mắt, điềm lành bao phủ cung điện vui mừng này. Từng điệu nhạc truyền tới, trong nháy mắt, tâm tình của nàng sa sút một chút, tuy nhiên rất nhanh bình tĩnh lại.
Bởi vì trong Thiên Hợp Cung truyền đến tiếng hô dời núi lấp biển:
" Hoàng Thiên ở trên, Hậu Thổ bên dưới! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Tiếng hô điếc tai nhức óc như muốn lật đổ Thiên Hợp Cung.
Hoàng Bắc Nguyệt từ cửa lớn nhìn vào Thiên Hợp Cung, liếc mắt thấy trên thảm đỏ trải tầng tầng ở cầu thang bạch ngọc, quần thần đều quỳ xuống, hướng về phía trước cúng bái hoàng đế cùng hoàng hậu bọn họ.
Nàng chợt nhớ Phong Liên Dực từng nói muốn lấy nàng làm hậu, nếu lúc ấy nàng không cự tuyệt thì hiện tại người đứng chung với hắn tiếp nhận hàng vạn hàng nghìn người quỳ lạy cùng chúc phúc chính là nàng.
Nhân sinh thật khó phân biệt, từ các nơi khác nhau cũng có thể nhìn thấy sắc thái bất đồng.
"Chủ nhân, ngươi đang suy nghĩ gì thế?" Nến Đỏ nhìn thấy nàng kinh ngạc xuất thần, nhưng không nhìn ra được gì từ vẻ mặt nàng, không nhịn được hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi khôi phục, khóe miệng cong lên, nói: "Ta đang suy nghĩ, khi nào tuyết mới dừng? tuyết rơi sẽ không tốt cho ẩn giấu hành tung."
"Ta cũng nghĩ vấn đề này." Nến Đỏ không suy nghĩ nhiều, bởi vì từ vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt, thật sự cũngkhông nhìn ra bất thường.
Là bi thương là vui, không ai biết.
"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?" Hơi an tĩnh một chút, Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao lại không an phận đi ra, lúc này ngữ khí rất sâu trầm, rất nghiêm túc.
Rất ít thấy Yểm ra dáng đàng hoàng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng hiếm được dịp đứng đắn, nghiêm chỉnh một chút, cười nói: "Ta đang suy nghĩ, người phản bội ta phải chịu báo ứng thế nào đây?"
Lúc nàng cười nói ác độc như vậy, Yểm rất thưởng thức nói: "Không tồi, chỉ là trúng độc, quá tiện cho hắn!"
"Quan hệ gì với ngươi a? Ngươi tích cực như vậy làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ hứ một tiếng.
"Hai chúng ta cùng là châu chấu trên một thuyền mà!"
"Ngươi mới là châu chấu ấy!"
Yểm ha ha cười rộ lên, sau một lát lại rất sâu trầm hỏi: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi biết ta đang suy nghĩ gì không?"
"Không muốn biết."
"Hỏi một chút đi mà!" Yểm rối rắm, tại sao nàng luôn không phối hợp với hắn như vậy?
"Được rồi, ngươi đang suy nghĩ gì?" Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, giả bộ cảm thấy hứng thú hỏi.
Trong Hắc Thủy Cấm Lao an tĩnh một chút, tên Yểm này lại muốn làm gì?
"Ta đang suy nghĩ" Yểm chậm rãi mở miệng nói, "Tại sao hắn không quý trọng ngươi? Ngươi tốt như vậy."
Nói xong, một tia nguyên khí màu đen từ đầu ngón tay nàng phóng ra, chậm rãi hòa vào gió tuyết, sau đó, từ từ ngưng tụ, biến thành một bóng người mơ hồ, mở hai tay nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, muốn quay đầu nhìn hắn. Vừa quay đầu, một hạt nước mắt trượt xuống, nặng nề rơi trên cánh tay Yểm được gió tuyết cùng nguyên khí màu đen ngưng tụ thành. Nước mắt nóng bỏng, tuyết cũng lặng lẽ hòa tan.
"Không người nào hiểu ngươi hơn ta, ngươi hiện tại có bao nhiêu khổ sở. Muốn khóc thì khóc đi, ngươi không phải thần, kiên cường cho ai nhìn a." Yểm trầm thấp nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, trầm mặc một hồi, tiện đà giơ tay lên, sờ khóe mắt chính mình, quả thật có chút ướt át, lạnh lùng nhếch miệng. Nàng đột nhiên vung tay về phía sau, bóng dáng Yểm bị nàng đánh tan, lại chậm rãi ngưng tụ thành hình, khiếp sợ nhìn nàng.
"Khóc cái gì? Trước mặt ngươi mất thể diện một lần, còn có lần thứ hai sao?" Lãnh ngạo ngước hai tròng mắt lên, nhìn hình ảnh ma thú mơ hồ trước mắt.
Yểm hình như cười một chút, sau đó tản ra gió tuyết, nguyên khí màu đen theo ngón tay nàng chậm rãi trở trong Hắc Thủy Cấm Lao.
Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao chậm rãi đưa tay vuốt tay phải của mình, nói cho cùng sẽ không mất thể diện, nhưng hắn vẫn cảm giác được giọt nước mắt kia.
"Hoàng Bắc Nguyệt, ở trước mặt ta không cần phải ngụy trang!" Yểm tức giận nói.
"Ngụy trang cái gì? Có cần thiết không?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.
"Ngươi rõ ràng lại khóc"
"Hứ..." Hoàng Bắc Nguyệt chẳng thèm ngó tới.
Yểm trầm mặc, có chút đau lòng hỏi: "Ngươi quả thật để ý hắn như vậy? Thật nực cười!"
Hắn nói xong liền trở về sâu trong Hắc Thủy Cấm Lao, rõ ràng giận dỗi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tránh được, nàng không thể nể mặt nói lời cám ơn hoặc là xin lỗi hắn.
Nàng biết, Yểm bị phong ấn trong thân thể nàng quả thật hiểu rất rõ nàng.
Hơn nữa nàng biết Yểm quan tâm nàng, vừa rồi có ý tốt, nhưng nàng không bao giờ thể hiện mềm yếu trước mặt người. Tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng như vậy.
Nàng không phải là đóa hoa mềm mại, muốn người khác đứng trước mặt ngăn trở mưa gió thay nàng.
Nàng là cây to giữa trời...
Cho nên Yểm, xin lỗi...
Nến Đỏ trợn mắt há miệng nhìn hết thảy, từ khi Yểm xuất hiện nàng liền ngây dại, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
"Chủ, chủ nhân, đó là..."
"Hắn là Yểm, ma thú bị phong ấn trong thân thể ta." Hoàng Bắc Nguyệt giản lược nói.
"Hắn chính là Yểm" Nến Đỏ thì thào nói, "Năm đó ma thú khơi mào loạn lạc cả bốn nước, ngay cả A Cha cũng không phải là đối thủ của hắn..."
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng vui vẻ, Nến Đỏ biết rất nhiều, vội vàng hỏi: "Hắn từ đâu tới?"
Nến Đỏ lắc đầu, vẻ mặt hoang mang, "A cha chưa bao giờ để chúng ta quan tâm chuyện của Yểm. Người nói sẽ tự mình xử lý tốt, nhưng..."
Ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, không ngờ A Cha cuối cùng phong ấn Yểm trong thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Hắn nhất định là đến đường cùng mới có thể ra hạ sách này.
Ngay cả Nến Đỏ cũng không biết, Hoàng Bắc Nguyệt có chút thất vọng, nàng thật sự rất tò mò về lai lịch của Yểm. Nàng có manh mối lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại luôn không bắt được tin tức trọng yếu.
"Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận, hắn hiện tại mặc dù bị phong ấn, nhưng hắn mãi là ma thú, nếu có một ngày hắn có cơ hội trốn ra, người đầu tiên hắn muốn giết chỉ có chủ nhân thôi." Nến Đỏ rất lo lắng.
"Không sao, hắn sẽ không đả thương ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, mặc dù biết Yểm sinh ra đã là ma thú tà ác, tuy nhiên nhiều năm ở chung, hai người bọn họ mặc dù không trở thành bạn tri kỷ, nhưng tự nhiên cũng có tình cảm.
Hơn nữa Yểm không giống ma thú bình thường, lệ khí rất mạnh. Người này còn có thể quan tâm nàng, khuyên nàng, xem như bằng hữu loại khác đi.
Nến Đỏ lắc đầu, lo lắng nói: "trong Hắc Thủy Cấm Lao có thể áp chế ma tính cùng tà khí của hắn. Lúc hắn đi ra sẽ không phải như vậy! Chủ nhân nhất định phải cẩn thận, nếu có cơ hội phải giết hắn".
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, giết Yểm?
Quả thật ý nghĩ này xuất hiện lúc mới biết Yểm ở trong thân thể nàng, nhưng chậm rãi về sau, nàng đã quên ý nghĩ này. Sự tồn tại của Yểm dần thành thói quen, cũng không có gì không tốt.
"Không biết dùng cách gì đối phó với hắn, chỉ có thể giam giữ hắn." Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý nói.
Nến Đỏ nói: "Chủ nhân, chỉ cần có đủ năm loại nguyên khí chú ấn, có thể tiêu diệt hắn cùng Hắc Thủy Cấm Lao."
Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói: "Thật không?"
"Được! Vì an toàn của chủ nhân, Nến Đỏ nhất định sẽ cố gắng giúp chủ nhân đạt được năm loại nguyên khí chú ấn!" Nến Đỏ nắm chặt tay, hứa hẹn nói.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút hoảng hốt cười một chút, đem tâm thần nhìn vào trong Hắc Thủy Cấm Lao, lặng lẽ tìm Yểm. Hắn không ở đây, hẳn là chạy sâu vào trong Hắc Thủy Cấm Lao rồi.
Không biết hắn có nghe được bọn họ nói chuyện không? Nàng thật không muốn giết hắn, ít nhất hiện tại không có.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****