Giống như hiệu ứng Domino, dao băng đập vỡ mặt băng, lập tức tốc độ nứt lan nhanh, vết nứt lan tỏa khắp mặt hồ, trong khoảnh khắc, tầng băng dày bị phá vỡ một lần nữa!
"Phong Liên Dực! Chịu chết đi!" Vài tiếng phẫn nộ hét lớn, lúc này, ngay cả dưới chân bọn họ cũng chấn động, một con thú lớn hình thành từ băng tuyết từ đáy hồ lao lên, ngửa mặt phẫn nộ kêu rống.
Linh thú băng Tuyết thật lớn!
Có thể tránh khỏi phòng vệ của Thành Tu La mà đưa Linh thú băng Tuyết khổng lồ vào hồ thì kẻ điều khiển linh thú tuyệt đối là cao thủ hàng đầu!
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe miệng, mặc dù kế hoạch không theo ý của nàng, nhưng cục diện hỗn loạn như vậy cũng có lợi.
Đáng tiếc, Phong Liên Dực chặn một bước của nàng, khiến nàng không kịp chạy tới yến hội xem phản ứng của Công chúa Hi Hòa.
Linh thú Băng Tuyết mở lớn miệng, nhổ ra hàn khí, mấy người nam nhân mặc áo choàng nhảy khỏi miệng nó, ở bên người linh thú triển khai trận pháp với Phong Liên Dực.
"Phong Liên Dực, hôm nay là ngày giỗ của ngươi!" Trong đó một người nam nhân kiêu ngạo hô.
Ý nghĩ kỳ lạ....
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng né một ý nghĩ, cảm giác những người này quá ngây thơ rồi, dựa vào một con linh thú cùng một đám cao thủ, đã muốn lấy mạng Phong Liên Dực, không thể không nói những người này đã định được ăn cả ngã về không mới ra hạ sách này.
Sẵn sàng chết mà tới, cho dù không thể giết chết hắn, cũng phải làm cho hắn bị thương nặng!
Phong Liên Dực ngay cả lông mi cũng không nâng chút nào, màu tím nhạt trong tròng mắt, căn bản không để đám ô hợp vào mắt. Hắn chỉ nhìn...nàng.
Thân thể yếu ớt mặc dù mặc quần áo dày, nhưng sau khi Linh thú Băng Tuyết xuất hiện, xung quanh độ ấm giảm xuống không ít, so với vừa rồi lạnh hơn nhiều, nàng đơn bạc như vậy, nhìn giống như bị gió thổi bay.
Nếu Hoàng Bắc Nguyệt biết lúc này hắn nghĩ nàng yếu như vậy, xem thường nàng nhất định sẽ hung hăng bổ hắn một đao!
Ngàn vạn đừng xem thường nàng!
Phong Liên Dực duỗi tay bắt được bả vai nàng, kéo nàng đến ngực mình, động tác tràn ngập tham muốn giữ lấy làm Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, bản năng muốn phản kháng, đột nhiên xa xa truyền đến một trận cười to.
Tiếng cười to trong nháy mắt tới gần, thân thể nửa người nửa thú của Diễm Tâm Sư đứng sững ở giữa không trung, khinh thường nhìn thích khách bên dưới.
"Có dũng khí hành thích Hoàng thượng, chán sống!" Vừa nói, một tiếng Sư Tử Hống nổi giận gầm lên. Diễm Tâm Sư hung tàn đập xuống, phế một con mắt của Linh thú Băng Tuyết!
Linh thú Băng Tuyết kêu gào phẫn nộ, bất chấp công kích Diễm Tâm Sư.
Diễm Tâm Sư không hổ là một trong mười hai Ma thần của Thành Tu La, thân thủ quả thật rất lợi hại, thành thạo chém giết các cao thủ, máu tươi bắn xung quanh thân hắn.
Người của Thành Tu La, luôn luôn hung tàn cùng khủng bố, tràng cảnh giết người miễn bàn có bao nhiêu máu tanh.
Phong Liên Dực ấn bả vai của nàng xuống, ôm sát nàng, trong nháy mắt liền tới ngoài tường cung, tốc độ quả thật không ai bì được.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Hoàng thượng muốn đi đâu?"
Nhìn phương hướng này là xuất cung, Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ cảm giác bất ổn, cùng hắn một mình xuất cung, nếu xảy ra chuyện, nàng hiện tại không đánh lại hắn.
Không được Phong Liên Dực đáp lại, ngẩng đầu, chỉ thấy hắn mi tâm nhíu chặt, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ vô cùng.
Có lẽ là "phệ tâm đan" độc phát, mỗi khi đến đêm khuya, độc tính phát tác, thời khắc thống khổ nhất!
Ngay cả Tu La vương cũng thống khổ như vậy, có thể thấy độc này không bình thường, thật không hổ độc do Linh Tôn làm ra!
Trực tiếp ra khỏi thành Thành Huy Kinh, đi không bao xa, hắn hiển nhiên không chống đỡ được nữa, buông Hoàng Bắc Nguyệt ra, lảo đảo nửa bước liền ngã xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn hắn thống khổ đổ mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại không đến gần, chỉ là ôm tay lạnh lùng đứng một bên.
Không phải nàng lãnh huyết, mà là nàng trời sinh không đồng tình với địch nhân.
"Ta đã gặp ngươi...." Phong Liên Dực đưa lưng về phía nàng, ngăn vạt áo, rút băng gạc ra, máu đen nhỏ giọt ở trên tuyết.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, ngón tay không tự giác run rẩy một chút, đáy mắt mông lung, nhưng vẫn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nghe thấy hắn tiếp tục hỏi: "Đúng không?"
Có chút tự giễu nhếch môi, cười nhạo chính mình vừa rồi ôm tia hy vọng hão huyền, hắn nhớ kỹ nàng thì sao? Không thể xóa đi sự thực hắn phản bội cùng lừa gạt nàng!
"Nghe nói Hoàng thượng ở Nước Nam Dực làm con tin mười năm, ta là người Nước Nam Dực, đại khái có gặp đi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Phong Liên Dực ngẩn ra, vì như vậy sao? Hắn ở Nước Nam Dực làm con tin mười năm, trong đầu vẫn còn nhớ rõ sự tình. Nhưng không nhớ rõ đã gặp nàng hay chưa.
Hắn ngồi trên mặt tuyết, mở rộng vạt áo lộ ra ngực trắng như tuyết bám máu đen kinh động tâm phách.
Tuyết đã sớm ngừng, nhưng bầu trời không biết khi nào hiện đầy mây đen, không có ánh trăng ánh sao nhưng bề mặt tuyết vẫn sáng bóng. Pha sau nàng có mấy cây to rợp bóng bao phủ nàng, vì khăn che mặt nên không thấy rõ khuôn mặt giờ phút này càng thêm mơ hồ.
"Ngươi lại đây." Hắn chịu đựng đau nhức nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng bầu thai, ngạo kiều nói: "Hoàng thượng bị thương chảy máu, ta sợ máu".
Vết thương trên ngực quả thật rất đáng sợ, càng không ngừng chảy ra máu đen, người bình thường nhìn cũng sợ hãi, huống chi nàng là một nữ tử nhu nhược đang có mang.
Phong Liên Dực cũng không miễn cưỡng, lúc bị cơn đau hành hạ, hắn không bận tâm so đo với nàng. Nhưng vết thương rất đau, cho tới bây giờ cũng chưa từng đau như vậy, dường như muốn xé rách cả trái tim!
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn thật lâu, không thấy hắn có sát ý với nàng, cũng không thấy rắp tâm làm loạn gì. Nàng luôn luôn đủ lạnh tĩnh, đầu óc đủ thông minh, nhưng lại không hiểu hắn mang nàng từ trong cung đến đây có ý đồ gì.
Biết rõ hắn tính cách phức tạp, âm tình bất định, ở trước mặt hắn cực nhỏ cũng không thể khinh thường, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt lựa chọn đứng ở khoảng cách an toàn với, cực nhỏ cũng không tới gần.
Cảm giác nàng lạnh lùng xa cách quá mức rõ ràng, không che giấu ý tứ không muốn tới gần hắn. Phong Liên Dực không hờn giận, mặc dù vết thương hành hạ, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi vì sao lại gả cho Tào Tú Chi?"
Hắn thấy Tào Tú Chi phong lưu hào hoa, không phải người đàng hoàng để nữ nhân phó thác cả đời? Mà nàng cũng không phải là người vì tiền tài quyền lợi mới gả cho Tào Tú Chi.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, liền cười hỏi lại: "Vậy Hoàng thượng tại sao muốn kết hôn với hoàng hậu?"
Nam nữ kết hợp, từ xưa đến nay hết sức bình thường, nàng hỏi ngược lại như thế, khiến hắn không tìm ra được nhược điểm.
"Ngươi hình như không sợ ta chút nào?" Trên đời có mấy người có dũng khí không trả lời hắn, lại còn vứt vấn đề trở lại cho hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: "Sợ, nhưng ta biết Hoàng thượng sẽ mang ta bình yên vô sự trở về."
"A? Ngươi khẳng định như vậy?"
"Nha hoàn của ta đi về lấy đồ, chắc chắn đã nhìn thấy Hoàng thượng tới, mà Hoàng thượng tránh né thích khách mang ta đi, tin rằng cũng không ít người nhìn thấy. Ta đi ra ngoài mà chưa về, Tào công tử sao bỏ qua được? Ta là Đại phu nhân của hắn, cùng hắn là đại biểu cho Nước Nam Dực đến Nước Bắc Diệu. Hoàng thượng muốn giết ta sau đó kết thù với Nước Nam Dực sao?"
Nàng không một gợn sóng nói, ngữ khí rất bình tĩnh thong dong.
Phụ nữ rất thông minh, nàng mang bầu mà Tào Tú Chi vẫn mang theo trên người, có thể thấy hắn thích nàng nhường nào.
Nghĩ đến tư thế thân mật của nàng cùng Tào Tú Chi, con mắt hắn lạnh liệt màu tím dần dần ngưng tụ tia hung tàn thô bạo.
Nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức cảnh giác. Nếu hắn thật sự giết nàng ở đây, nàng cũng không có cách nào phản kháng. Hôm nay có thích khách tiến cung, chỉ cần nói nàng bị thích khách giết, Tào Tú Chi cũng không nói gì được.
Có điều, nàng cảnh giác hồi lâu nhưng không thấy hắn có cử động gì. Hắn dựa vào thân cây, chờ đợi sự thống khổ trôi qua.
Bộ dáng của hắn thật sự rất thống khổ, sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra giọt mồ hôi lớn, chung quanh trời đất đầy băng tuyết, thân thể bị đông lạnh chết lặng, cũng có thể giảm bớt một chút sự đau đớn. Thật khó tưởng tượng bình thường hắn trải qua những ngày tháng vừa rồi thế nào.
"Chủ nhân ở đâu vậy?" trong lòng có tiếng hỏi lo lắng của Nến Đỏ.
"Ta không sao." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Lấy được đồ sao?"
"Lấy được!" Nến Đỏ ân cần hỏi. "Chủ nhân, ngươi hiện tại ở đâu? Đêm nay trong cung có rất nhiều thích khách, nghe nói là dư đảng của Quyền vương, có phải chủ nhân gặp phải bọn họ không?"
"Phong Liên Dực! Chịu chết đi!" Vài tiếng phẫn nộ hét lớn, lúc này, ngay cả dưới chân bọn họ cũng chấn động, một con thú lớn hình thành từ băng tuyết từ đáy hồ lao lên, ngửa mặt phẫn nộ kêu rống.
Linh thú băng Tuyết thật lớn!
Có thể tránh khỏi phòng vệ của Thành Tu La mà đưa Linh thú băng Tuyết khổng lồ vào hồ thì kẻ điều khiển linh thú tuyệt đối là cao thủ hàng đầu!
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe miệng, mặc dù kế hoạch không theo ý của nàng, nhưng cục diện hỗn loạn như vậy cũng có lợi.
Đáng tiếc, Phong Liên Dực chặn một bước của nàng, khiến nàng không kịp chạy tới yến hội xem phản ứng của Công chúa Hi Hòa.
Linh thú Băng Tuyết mở lớn miệng, nhổ ra hàn khí, mấy người nam nhân mặc áo choàng nhảy khỏi miệng nó, ở bên người linh thú triển khai trận pháp với Phong Liên Dực.
"Phong Liên Dực, hôm nay là ngày giỗ của ngươi!" Trong đó một người nam nhân kiêu ngạo hô.
Ý nghĩ kỳ lạ....
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng né một ý nghĩ, cảm giác những người này quá ngây thơ rồi, dựa vào một con linh thú cùng một đám cao thủ, đã muốn lấy mạng Phong Liên Dực, không thể không nói những người này đã định được ăn cả ngã về không mới ra hạ sách này.
Sẵn sàng chết mà tới, cho dù không thể giết chết hắn, cũng phải làm cho hắn bị thương nặng!
Phong Liên Dực ngay cả lông mi cũng không nâng chút nào, màu tím nhạt trong tròng mắt, căn bản không để đám ô hợp vào mắt. Hắn chỉ nhìn...nàng.
Thân thể yếu ớt mặc dù mặc quần áo dày, nhưng sau khi Linh thú Băng Tuyết xuất hiện, xung quanh độ ấm giảm xuống không ít, so với vừa rồi lạnh hơn nhiều, nàng đơn bạc như vậy, nhìn giống như bị gió thổi bay.
Nếu Hoàng Bắc Nguyệt biết lúc này hắn nghĩ nàng yếu như vậy, xem thường nàng nhất định sẽ hung hăng bổ hắn một đao!
Ngàn vạn đừng xem thường nàng!
Phong Liên Dực duỗi tay bắt được bả vai nàng, kéo nàng đến ngực mình, động tác tràn ngập tham muốn giữ lấy làm Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, bản năng muốn phản kháng, đột nhiên xa xa truyền đến một trận cười to.
Tiếng cười to trong nháy mắt tới gần, thân thể nửa người nửa thú của Diễm Tâm Sư đứng sững ở giữa không trung, khinh thường nhìn thích khách bên dưới.
"Có dũng khí hành thích Hoàng thượng, chán sống!" Vừa nói, một tiếng Sư Tử Hống nổi giận gầm lên. Diễm Tâm Sư hung tàn đập xuống, phế một con mắt của Linh thú Băng Tuyết!
Linh thú Băng Tuyết kêu gào phẫn nộ, bất chấp công kích Diễm Tâm Sư.
Diễm Tâm Sư không hổ là một trong mười hai Ma thần của Thành Tu La, thân thủ quả thật rất lợi hại, thành thạo chém giết các cao thủ, máu tươi bắn xung quanh thân hắn.
Người của Thành Tu La, luôn luôn hung tàn cùng khủng bố, tràng cảnh giết người miễn bàn có bao nhiêu máu tanh.
Phong Liên Dực ấn bả vai của nàng xuống, ôm sát nàng, trong nháy mắt liền tới ngoài tường cung, tốc độ quả thật không ai bì được.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Hoàng thượng muốn đi đâu?"
Nhìn phương hướng này là xuất cung, Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ cảm giác bất ổn, cùng hắn một mình xuất cung, nếu xảy ra chuyện, nàng hiện tại không đánh lại hắn.
Không được Phong Liên Dực đáp lại, ngẩng đầu, chỉ thấy hắn mi tâm nhíu chặt, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ vô cùng.
Có lẽ là "phệ tâm đan" độc phát, mỗi khi đến đêm khuya, độc tính phát tác, thời khắc thống khổ nhất!
Ngay cả Tu La vương cũng thống khổ như vậy, có thể thấy độc này không bình thường, thật không hổ độc do Linh Tôn làm ra!
Trực tiếp ra khỏi thành Thành Huy Kinh, đi không bao xa, hắn hiển nhiên không chống đỡ được nữa, buông Hoàng Bắc Nguyệt ra, lảo đảo nửa bước liền ngã xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn hắn thống khổ đổ mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại không đến gần, chỉ là ôm tay lạnh lùng đứng một bên.
Không phải nàng lãnh huyết, mà là nàng trời sinh không đồng tình với địch nhân.
"Ta đã gặp ngươi...." Phong Liên Dực đưa lưng về phía nàng, ngăn vạt áo, rút băng gạc ra, máu đen nhỏ giọt ở trên tuyết.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, ngón tay không tự giác run rẩy một chút, đáy mắt mông lung, nhưng vẫn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nghe thấy hắn tiếp tục hỏi: "Đúng không?"
Có chút tự giễu nhếch môi, cười nhạo chính mình vừa rồi ôm tia hy vọng hão huyền, hắn nhớ kỹ nàng thì sao? Không thể xóa đi sự thực hắn phản bội cùng lừa gạt nàng!
"Nghe nói Hoàng thượng ở Nước Nam Dực làm con tin mười năm, ta là người Nước Nam Dực, đại khái có gặp đi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Phong Liên Dực ngẩn ra, vì như vậy sao? Hắn ở Nước Nam Dực làm con tin mười năm, trong đầu vẫn còn nhớ rõ sự tình. Nhưng không nhớ rõ đã gặp nàng hay chưa.
Hắn ngồi trên mặt tuyết, mở rộng vạt áo lộ ra ngực trắng như tuyết bám máu đen kinh động tâm phách.
Tuyết đã sớm ngừng, nhưng bầu trời không biết khi nào hiện đầy mây đen, không có ánh trăng ánh sao nhưng bề mặt tuyết vẫn sáng bóng. Pha sau nàng có mấy cây to rợp bóng bao phủ nàng, vì khăn che mặt nên không thấy rõ khuôn mặt giờ phút này càng thêm mơ hồ.
"Ngươi lại đây." Hắn chịu đựng đau nhức nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng bầu thai, ngạo kiều nói: "Hoàng thượng bị thương chảy máu, ta sợ máu".
Vết thương trên ngực quả thật rất đáng sợ, càng không ngừng chảy ra máu đen, người bình thường nhìn cũng sợ hãi, huống chi nàng là một nữ tử nhu nhược đang có mang.
Phong Liên Dực cũng không miễn cưỡng, lúc bị cơn đau hành hạ, hắn không bận tâm so đo với nàng. Nhưng vết thương rất đau, cho tới bây giờ cũng chưa từng đau như vậy, dường như muốn xé rách cả trái tim!
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn thật lâu, không thấy hắn có sát ý với nàng, cũng không thấy rắp tâm làm loạn gì. Nàng luôn luôn đủ lạnh tĩnh, đầu óc đủ thông minh, nhưng lại không hiểu hắn mang nàng từ trong cung đến đây có ý đồ gì.
Biết rõ hắn tính cách phức tạp, âm tình bất định, ở trước mặt hắn cực nhỏ cũng không thể khinh thường, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt lựa chọn đứng ở khoảng cách an toàn với, cực nhỏ cũng không tới gần.
Cảm giác nàng lạnh lùng xa cách quá mức rõ ràng, không che giấu ý tứ không muốn tới gần hắn. Phong Liên Dực không hờn giận, mặc dù vết thương hành hạ, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi vì sao lại gả cho Tào Tú Chi?"
Hắn thấy Tào Tú Chi phong lưu hào hoa, không phải người đàng hoàng để nữ nhân phó thác cả đời? Mà nàng cũng không phải là người vì tiền tài quyền lợi mới gả cho Tào Tú Chi.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, liền cười hỏi lại: "Vậy Hoàng thượng tại sao muốn kết hôn với hoàng hậu?"
Nam nữ kết hợp, từ xưa đến nay hết sức bình thường, nàng hỏi ngược lại như thế, khiến hắn không tìm ra được nhược điểm.
"Ngươi hình như không sợ ta chút nào?" Trên đời có mấy người có dũng khí không trả lời hắn, lại còn vứt vấn đề trở lại cho hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: "Sợ, nhưng ta biết Hoàng thượng sẽ mang ta bình yên vô sự trở về."
"A? Ngươi khẳng định như vậy?"
"Nha hoàn của ta đi về lấy đồ, chắc chắn đã nhìn thấy Hoàng thượng tới, mà Hoàng thượng tránh né thích khách mang ta đi, tin rằng cũng không ít người nhìn thấy. Ta đi ra ngoài mà chưa về, Tào công tử sao bỏ qua được? Ta là Đại phu nhân của hắn, cùng hắn là đại biểu cho Nước Nam Dực đến Nước Bắc Diệu. Hoàng thượng muốn giết ta sau đó kết thù với Nước Nam Dực sao?"
Nàng không một gợn sóng nói, ngữ khí rất bình tĩnh thong dong.
Phụ nữ rất thông minh, nàng mang bầu mà Tào Tú Chi vẫn mang theo trên người, có thể thấy hắn thích nàng nhường nào.
Nghĩ đến tư thế thân mật của nàng cùng Tào Tú Chi, con mắt hắn lạnh liệt màu tím dần dần ngưng tụ tia hung tàn thô bạo.
Nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức cảnh giác. Nếu hắn thật sự giết nàng ở đây, nàng cũng không có cách nào phản kháng. Hôm nay có thích khách tiến cung, chỉ cần nói nàng bị thích khách giết, Tào Tú Chi cũng không nói gì được.
Có điều, nàng cảnh giác hồi lâu nhưng không thấy hắn có cử động gì. Hắn dựa vào thân cây, chờ đợi sự thống khổ trôi qua.
Bộ dáng của hắn thật sự rất thống khổ, sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra giọt mồ hôi lớn, chung quanh trời đất đầy băng tuyết, thân thể bị đông lạnh chết lặng, cũng có thể giảm bớt một chút sự đau đớn. Thật khó tưởng tượng bình thường hắn trải qua những ngày tháng vừa rồi thế nào.
"Chủ nhân ở đâu vậy?" trong lòng có tiếng hỏi lo lắng của Nến Đỏ.
"Ta không sao." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Lấy được đồ sao?"
"Lấy được!" Nến Đỏ ân cần hỏi. "Chủ nhân, ngươi hiện tại ở đâu? Đêm nay trong cung có rất nhiều thích khách, nghe nói là dư đảng của Quyền vương, có phải chủ nhân gặp phải bọn họ không?"