Thiên đại Đông nhi sắc mặt sửng sốt, nghiêm túc nói: "Ta khuyên ngươi không nên, hiện tại về Nước Bắc Diệu, dữ nhiều lành ít!"
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ta đáp ứng người, hết cách rồi, phải thực hiện ước định, ta không thể thất ước."
Thiên đại Đông nhi giật mình một cái, Hoàng Bắc Nguyệt không thất ước, nhưng năm xưa lại bỏ rơi mình.
Nhìn mặt Thiên đại Đông nhi có tia ai oán, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có chút chua xót, hóa ra vẫn không thể tiêu tan.
"Chuyện năm đó..."
"Không nên nhắc lại, chuyện qua rồi" Thiên đại Đông nhi cắt lời, dù trong lòng vẫn canh cánh nhưng sau khi gặp lại Hoàng Bắc Nguyệt, nàng phát hiện tâm lý oán hận hóa ra không có nhiều như vậy.
"Người của ta đã điều tra xong, hóa ra tân vương Thành Tu La đăng cơ không ai khác là Phong Liên Dực!" Thiên đại Đông nhi hít sâu một hơi, liền nghiêm túc nói tiếp, "Ngươi hiện tại trở về Nước Bắc Diệu, không khác gì tìm đường chết".
Chuyện Phong Liên Dực là Tu La vương được điều tra ra cũng không làm Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc chút nào. Người của Thành Tu La bảo vệ Phong Liên Dực sớm đã có vô số người hoài nghi thân phận của hắn, mà người của Thánh Huyết Cung cũng thần thông quảng đại, chỉ cần tinh tế điều tra tự nhiên sẽ biết.
"Mặc kệ hắn là Tu La vương hay người nào, ta cũng phải trở về." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.
Thiên đại Đông nhi nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?"
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười không phủ nhận.
"Hừ, đúng là chuyện gì cũng không giấu được ngươi." Thiên đại Đông nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đã biết thân phận của hắn, nên biết, hắn không phải là Phong Liên Dực trước kia ở Nước Nam Dực. Hắn hiện tại đoạn tình tuyệt ái, lục thân bất nhận, nghe nói hắn đối với mẫu thân ruột thịt cũng lãnh khốc tàn nhẫn, ngươi đắc tội hắn, sao hắn tha ngươi được?".
"Những điều đó ta biết, tuy nhiên, ta vẫn muốn trở về." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thở dài một tiếng, lúc này nàng không muốn bỏ qua một vài thứ, hơn nữa nàng không muốn đợi nhiều năm nữa.
"Ta chưa từng thấy ngươi có lúc ngu xuẩn mất khôn như thế!" Thiên đại Đông nhi hoài nghi nhìn nàng, "Uớc định của ngươi không phải là cùng hắn một chỗ chứ? Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng ngây thơ, hắn là Tu La vương đấy!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn tươi cười, đôi mắt trong suốt linh động, "Tu La vương thì sao? Ta chưa từng sợ."
"Hừ! Ngươi đã quyết định như vậy, ta không cản nữa, ta về Nước Tây Nhung rồi, ngươi đi Nước Bắc Diệu sẽ mỗi người một ngả! Nếu ngươi ở Nước Bắc Diệu xảy ra chuyện, ta nước xa không cứu được lửa gần!" Thiên đại Đông nhi nhìn nàng ngoan cố, biết căn bản khuyên không được liền buông tay.
"Thiên đại các hạ, với quan hệ của ta và ngươi, có vẻ ngươi rất quan tâm ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.
Thiên đại Đông nhi hừ lạnh: "Đây không phải là quan tâm, mà là cảnh báo! Tự thu xếp đi!" Nói xong, nàng liền xoay người, mang người của mình rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Hoàng Bắc Nguyệt ôn nhu cười rộ lên, môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ."
Thiên đại Đông nghe xong, khóe miệng dưới bố khăn màu đen cũng nhếch lên, giơ tay quơ quơ, không ngoảnh lại.
Sau này còn gặp lại!
Nến Đỏ nhìn hai người khó hiểu, vì sao cảm giác bọn họ có lúc như là kẻ địch, có lúc như bạn tốt vậy?
Bọn họ chưa từng dính dáng liên hệ, nhưng khi có chuyện lại cảm giác bọn họ rất ăn ý, không cần nói nhiều đều tự biết phải làm thế nào. Thật sự quan hệ rất kỳ quái!
Nến Đỏ ngưng mi không nghĩ ra, liền đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt, ngồi xổm xuống, vừa định nói liền đột nhiên thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia sắc lạnh.
"Nguy hiểm đang đến gần!"
Nến Đỏ ngẩn ra, lập tức cảm giác bốn phía có sát khí lạnh như băng đang bay nhanh tới gần bọn họ! Rất nhiều người! rất nhiều cao thủ thực lực không tầm thường đang tới gần đây!
Những người này khác đám người Ngụy võ thần, trên người họ đều có loại khí tức âm lãnh quỷ dị, cực kỳ tà ác, rất khủng bố!
"Là người của Thành Tu La!" Nến Đỏ thấp giọng kinh hô.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức ngẩng đầu, gọi Thiên đại Đông nhi: "Đông Lăng! Trở về đây!"
Bên kia Thiên đại Đông nhi quay đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút bất mãn với xưng hô vừa rồi, đang muốn mở miệng, liền có mấy người mặc đồ đen lao ra rừng rậm, mấy cô gái bên người nàng lập tức bị cắt đứt yết hầu, chết không kịp kêu một tiếng!
Cũng may Thiên đại Đông nhi thực lực không tầm thường, phản ứng linh mẫn, lập tức cúi người, mượn băng tuyết trên mặt đất mà trượt đi, thoáng cái tránh thoát hơn mười thước, tới gần chỗ của Hoàng Bắc Nguyệt!
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý đau đớn trên người, lập tức đứng lên, đau đến mức nhăn nhó cả mặt! Nhưng vẫn cường hãn cầm tuyết ảnh chiến đao, ác lạnh nhìn đám người mặc đồ đen xuất hiện bốn phía bao vây xung quanh.
"Người của Thành Tu La!" Thiên đại Đông nhi cũng liếc mắt một cái liền nhận ra, khí tức quỷ dị khủng bố như thế, trừ Thành Tu La thì còn ai khác?
Khốn kiếp!
Nàng lần này mang mọi người tới đều là tâm phúc do chính mình bồi dưỡng, rất trung thành và tận tâm, cho dù Thiên đại Mê Ly cũng không quản được, đáng tiếc trong nháy mắt đã bị người của Thành Tu La xử lý sạch sẽ.
"Đó chính là Hoàng Bắc Nguyệt, không sai, giết!" Giưã đám bóng đen không biết ai mở miệng nói một câu, những người còn lại liền động thủ.
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Xem ra lần này là hướng về phía ta, xin lỗi liên lụy ngươi."
Thiên đại Đông nhi cả giận nói: "Ít nói nhảm! Ngươi vẫn chịu đựng được sao?"
"Miễn cưỡng thôi." Hoàng Bắc Nguyệt khổ sở nói, nếu không động thủ với Ngụy võ thần thì những người này chẳng để vào mắt? Đáng tiếc hiện tại khó giải quyết.
Yểm trong hắc thủy cấm lao chậc lưỡi nói: "Bi thảm, ta đã ra ngoài một lần, tiêu hao nhiều nguyên khí quá, muốn ra tiếp phải đợi vài ngày."
"Hoàn hảo ta không cân nhắc đưa ngươi chiến đấu." Hoàng Bắc Nguyệt may mắn nói.
Yểm bất mãn nói: "Không có ta, ngươi cũng đừng chết a! Mặc kệ thế nào phải giữ lại một cái mệnh cho ta, cho dù đứt tay đứt chân ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!"
"Câm miệng!" Cùng Yểm hòa hảo mặc dù là một chuyện tốt, tuy nhiên vẫn có lúc nàng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Một đám người của Thành Tu La như quỷ mị lập tức lao tới, bóng người chỉ như tàn ảnh, căn bản không thấy rõ, trong khoảnh khắc đã làm Thiên đại Đông nhi bị thương!
Nến Đỏ phẫn nộ nhìn bóng đen, nổi giận gầm lên một tiếng hóa thành Ngân Long màu trắng, chui vào trong đám bóng đen, chỉ chốc lát nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết!
"Thần thú, đây là thần thú cấp bậc gì?"
"Mặc kệ cấp bậc gì! Toàn bộ giết không tha! Đi đối phó Hoàng Bắc Nguyệt, giết ả mới có thể trở về phục mệnh!"
Nghe tiếng những người đó, Thiên đại Đông nhi cau mày: "Phục mệnh? Chẳng lẽ Phong Liên Dực phái tới người?"
"Không phải hắn! Hắn sẽ không như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắc nói, đối hắn mặc dù thất vọng cực kỳ, sau khi đoạn tình tuyệt ái hắn đã không có liên hệ gì với nàng, nàng cũng không có bất cứ tín nhiệm gì với hắn, nhưng nàng tin hắn sẽ không phái người tới giết nàng! Điểm này, nàng ít hoài nghi!
"Ngươi tin tưởng hắn như vậy?" Thiên đại Đông nhi mắt lạnh nhìn nàng, không nói thêm lời, cùng một bóng đen qua mấy chiêu, liền không chịu nổi, tâm trạng âm thầm cảm thán: không hổ là người của Thành Tu La, quả nhiên rất lợi hại!
Hoàng Bắc Nguyệt triệu hồi ra Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu giải quyết hai người, nhìn Nến Đỏ cùng bọn họ đọ sức, mà bóng đen có rất nhiều, căn bản là đánh không xong.
Nàng hôm nay bản thân bị trọng thương, không thể đánh lâu, nếu không chỉ có hại cho bản thân!
"Đi!" Giơ tay chém giết bóng đen đang đánh với Thiên đại Đông nhi, Hoàng Bắc Nguyệt bắt được nàng, nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, hai tay kết ấn, vô số dao băng trong nháy mắt hội tụ tới, đánh úp về phía bóng đen! Nàng cũng thừa thế bay cao!
"Cô ta chạy! Đừng để cô ta chạy! Đuổi theo!" Nhìn thấy nàng rời đi, rất nhiều bóng đen không để ý dao băng sắc bén, hừng hực tiến lên, bị thương cũng không lui bước!
Thật là một đám khó chơi!
Hoàng Bắc Nguyệt mi tâm lóe lên hoa văn lửa cháy, một tay vươn ra, lá chắn ngôi sao sáu cánh xuất hiện trong tay, ánh lửa bốn phía bắn ra, ánh sáng lấp lóe, lửa cháy như múa.
Ngôi sao sáu cánh to lớn chặn trước mặt bóng đen, lửa cháy nóng rực đẩy bọn chúng lui về phía sau, tia lửa bắn xung quanh, nhất thời có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nến Đỏ đang quấn đấu cùng bóng đen quay đầu lại, lo lắng nhìn nàng lẩm bẩm nói: "Chủ nhân!"
Lá chắn ngôi sao sáu cánh cần nguyên khí cực mạnh chống đỡ, hôm nay chủ nhân bị thương, nhất định sẽ bị lá chắn ngôi sao phản phệ.
Nhìn Băng Linh Huyễn Điểu bay về phương xa, Nến Đỏ không khách khí nữa, hóa thành rồng cắn giết máu văng khắp nơi, mở đường máu đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt, không ham chiến nữa
Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Thiên đại Đông nhi đỡ Hoàng Bắc Nguyệt đang quì xuống, "Rõ ràng bị trọng thương, còn muốn cậy mạnh!"
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ: "Hiện tại chỉ có thể đi với ngươi về Nước Tây Nhung, trên đường sợ rằng vẫn không an toàn, nhờ vào ngươi."
Quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, rừng rậm Phù Quang đã ở phương xa, khu rừng rậm rộng lớn khôn cùng như không nhìn thấy điểm cuối, giữa ánh nắng sớm mà mảnh rừng rậm vẫn tản mát ra từng đợt khí lạnh khiếp người.
Nước Bắc Diệu ở phương nào?
Đầu choáng váng không còn tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy phương bắc xa xôi, có loáng thoáng bóng dáng thành trì.
Trong lòng thầm nghĩ: lúc này, nàng lại muốn thất ước...
***** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ta đáp ứng người, hết cách rồi, phải thực hiện ước định, ta không thể thất ước."
Thiên đại Đông nhi giật mình một cái, Hoàng Bắc Nguyệt không thất ước, nhưng năm xưa lại bỏ rơi mình.
Nhìn mặt Thiên đại Đông nhi có tia ai oán, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có chút chua xót, hóa ra vẫn không thể tiêu tan.
"Chuyện năm đó..."
"Không nên nhắc lại, chuyện qua rồi" Thiên đại Đông nhi cắt lời, dù trong lòng vẫn canh cánh nhưng sau khi gặp lại Hoàng Bắc Nguyệt, nàng phát hiện tâm lý oán hận hóa ra không có nhiều như vậy.
"Người của ta đã điều tra xong, hóa ra tân vương Thành Tu La đăng cơ không ai khác là Phong Liên Dực!" Thiên đại Đông nhi hít sâu một hơi, liền nghiêm túc nói tiếp, "Ngươi hiện tại trở về Nước Bắc Diệu, không khác gì tìm đường chết".
Chuyện Phong Liên Dực là Tu La vương được điều tra ra cũng không làm Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc chút nào. Người của Thành Tu La bảo vệ Phong Liên Dực sớm đã có vô số người hoài nghi thân phận của hắn, mà người của Thánh Huyết Cung cũng thần thông quảng đại, chỉ cần tinh tế điều tra tự nhiên sẽ biết.
"Mặc kệ hắn là Tu La vương hay người nào, ta cũng phải trở về." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.
Thiên đại Đông nhi nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?"
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười không phủ nhận.
"Hừ, đúng là chuyện gì cũng không giấu được ngươi." Thiên đại Đông nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đã biết thân phận của hắn, nên biết, hắn không phải là Phong Liên Dực trước kia ở Nước Nam Dực. Hắn hiện tại đoạn tình tuyệt ái, lục thân bất nhận, nghe nói hắn đối với mẫu thân ruột thịt cũng lãnh khốc tàn nhẫn, ngươi đắc tội hắn, sao hắn tha ngươi được?".
"Những điều đó ta biết, tuy nhiên, ta vẫn muốn trở về." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thở dài một tiếng, lúc này nàng không muốn bỏ qua một vài thứ, hơn nữa nàng không muốn đợi nhiều năm nữa.
"Ta chưa từng thấy ngươi có lúc ngu xuẩn mất khôn như thế!" Thiên đại Đông nhi hoài nghi nhìn nàng, "Uớc định của ngươi không phải là cùng hắn một chỗ chứ? Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng ngây thơ, hắn là Tu La vương đấy!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn tươi cười, đôi mắt trong suốt linh động, "Tu La vương thì sao? Ta chưa từng sợ."
"Hừ! Ngươi đã quyết định như vậy, ta không cản nữa, ta về Nước Tây Nhung rồi, ngươi đi Nước Bắc Diệu sẽ mỗi người một ngả! Nếu ngươi ở Nước Bắc Diệu xảy ra chuyện, ta nước xa không cứu được lửa gần!" Thiên đại Đông nhi nhìn nàng ngoan cố, biết căn bản khuyên không được liền buông tay.
"Thiên đại các hạ, với quan hệ của ta và ngươi, có vẻ ngươi rất quan tâm ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.
Thiên đại Đông nhi hừ lạnh: "Đây không phải là quan tâm, mà là cảnh báo! Tự thu xếp đi!" Nói xong, nàng liền xoay người, mang người của mình rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Hoàng Bắc Nguyệt ôn nhu cười rộ lên, môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ."
Thiên đại Đông nghe xong, khóe miệng dưới bố khăn màu đen cũng nhếch lên, giơ tay quơ quơ, không ngoảnh lại.
Sau này còn gặp lại!
Nến Đỏ nhìn hai người khó hiểu, vì sao cảm giác bọn họ có lúc như là kẻ địch, có lúc như bạn tốt vậy?
Bọn họ chưa từng dính dáng liên hệ, nhưng khi có chuyện lại cảm giác bọn họ rất ăn ý, không cần nói nhiều đều tự biết phải làm thế nào. Thật sự quan hệ rất kỳ quái!
Nến Đỏ ngưng mi không nghĩ ra, liền đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt, ngồi xổm xuống, vừa định nói liền đột nhiên thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia sắc lạnh.
"Nguy hiểm đang đến gần!"
Nến Đỏ ngẩn ra, lập tức cảm giác bốn phía có sát khí lạnh như băng đang bay nhanh tới gần bọn họ! Rất nhiều người! rất nhiều cao thủ thực lực không tầm thường đang tới gần đây!
Những người này khác đám người Ngụy võ thần, trên người họ đều có loại khí tức âm lãnh quỷ dị, cực kỳ tà ác, rất khủng bố!
"Là người của Thành Tu La!" Nến Đỏ thấp giọng kinh hô.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức ngẩng đầu, gọi Thiên đại Đông nhi: "Đông Lăng! Trở về đây!"
Bên kia Thiên đại Đông nhi quay đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút bất mãn với xưng hô vừa rồi, đang muốn mở miệng, liền có mấy người mặc đồ đen lao ra rừng rậm, mấy cô gái bên người nàng lập tức bị cắt đứt yết hầu, chết không kịp kêu một tiếng!
Cũng may Thiên đại Đông nhi thực lực không tầm thường, phản ứng linh mẫn, lập tức cúi người, mượn băng tuyết trên mặt đất mà trượt đi, thoáng cái tránh thoát hơn mười thước, tới gần chỗ của Hoàng Bắc Nguyệt!
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý đau đớn trên người, lập tức đứng lên, đau đến mức nhăn nhó cả mặt! Nhưng vẫn cường hãn cầm tuyết ảnh chiến đao, ác lạnh nhìn đám người mặc đồ đen xuất hiện bốn phía bao vây xung quanh.
"Người của Thành Tu La!" Thiên đại Đông nhi cũng liếc mắt một cái liền nhận ra, khí tức quỷ dị khủng bố như thế, trừ Thành Tu La thì còn ai khác?
Khốn kiếp!
Nàng lần này mang mọi người tới đều là tâm phúc do chính mình bồi dưỡng, rất trung thành và tận tâm, cho dù Thiên đại Mê Ly cũng không quản được, đáng tiếc trong nháy mắt đã bị người của Thành Tu La xử lý sạch sẽ.
"Đó chính là Hoàng Bắc Nguyệt, không sai, giết!" Giưã đám bóng đen không biết ai mở miệng nói một câu, những người còn lại liền động thủ.
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Xem ra lần này là hướng về phía ta, xin lỗi liên lụy ngươi."
Thiên đại Đông nhi cả giận nói: "Ít nói nhảm! Ngươi vẫn chịu đựng được sao?"
"Miễn cưỡng thôi." Hoàng Bắc Nguyệt khổ sở nói, nếu không động thủ với Ngụy võ thần thì những người này chẳng để vào mắt? Đáng tiếc hiện tại khó giải quyết.
Yểm trong hắc thủy cấm lao chậc lưỡi nói: "Bi thảm, ta đã ra ngoài một lần, tiêu hao nhiều nguyên khí quá, muốn ra tiếp phải đợi vài ngày."
"Hoàn hảo ta không cân nhắc đưa ngươi chiến đấu." Hoàng Bắc Nguyệt may mắn nói.
Yểm bất mãn nói: "Không có ta, ngươi cũng đừng chết a! Mặc kệ thế nào phải giữ lại một cái mệnh cho ta, cho dù đứt tay đứt chân ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!"
"Câm miệng!" Cùng Yểm hòa hảo mặc dù là một chuyện tốt, tuy nhiên vẫn có lúc nàng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Một đám người của Thành Tu La như quỷ mị lập tức lao tới, bóng người chỉ như tàn ảnh, căn bản không thấy rõ, trong khoảnh khắc đã làm Thiên đại Đông nhi bị thương!
Nến Đỏ phẫn nộ nhìn bóng đen, nổi giận gầm lên một tiếng hóa thành Ngân Long màu trắng, chui vào trong đám bóng đen, chỉ chốc lát nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết!
"Thần thú, đây là thần thú cấp bậc gì?"
"Mặc kệ cấp bậc gì! Toàn bộ giết không tha! Đi đối phó Hoàng Bắc Nguyệt, giết ả mới có thể trở về phục mệnh!"
Nghe tiếng những người đó, Thiên đại Đông nhi cau mày: "Phục mệnh? Chẳng lẽ Phong Liên Dực phái tới người?"
"Không phải hắn! Hắn sẽ không như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắc nói, đối hắn mặc dù thất vọng cực kỳ, sau khi đoạn tình tuyệt ái hắn đã không có liên hệ gì với nàng, nàng cũng không có bất cứ tín nhiệm gì với hắn, nhưng nàng tin hắn sẽ không phái người tới giết nàng! Điểm này, nàng ít hoài nghi!
"Ngươi tin tưởng hắn như vậy?" Thiên đại Đông nhi mắt lạnh nhìn nàng, không nói thêm lời, cùng một bóng đen qua mấy chiêu, liền không chịu nổi, tâm trạng âm thầm cảm thán: không hổ là người của Thành Tu La, quả nhiên rất lợi hại!
Hoàng Bắc Nguyệt triệu hồi ra Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu giải quyết hai người, nhìn Nến Đỏ cùng bọn họ đọ sức, mà bóng đen có rất nhiều, căn bản là đánh không xong.
Nàng hôm nay bản thân bị trọng thương, không thể đánh lâu, nếu không chỉ có hại cho bản thân!
"Đi!" Giơ tay chém giết bóng đen đang đánh với Thiên đại Đông nhi, Hoàng Bắc Nguyệt bắt được nàng, nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, hai tay kết ấn, vô số dao băng trong nháy mắt hội tụ tới, đánh úp về phía bóng đen! Nàng cũng thừa thế bay cao!
"Cô ta chạy! Đừng để cô ta chạy! Đuổi theo!" Nhìn thấy nàng rời đi, rất nhiều bóng đen không để ý dao băng sắc bén, hừng hực tiến lên, bị thương cũng không lui bước!
Thật là một đám khó chơi!
Hoàng Bắc Nguyệt mi tâm lóe lên hoa văn lửa cháy, một tay vươn ra, lá chắn ngôi sao sáu cánh xuất hiện trong tay, ánh lửa bốn phía bắn ra, ánh sáng lấp lóe, lửa cháy như múa.
Ngôi sao sáu cánh to lớn chặn trước mặt bóng đen, lửa cháy nóng rực đẩy bọn chúng lui về phía sau, tia lửa bắn xung quanh, nhất thời có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nến Đỏ đang quấn đấu cùng bóng đen quay đầu lại, lo lắng nhìn nàng lẩm bẩm nói: "Chủ nhân!"
Lá chắn ngôi sao sáu cánh cần nguyên khí cực mạnh chống đỡ, hôm nay chủ nhân bị thương, nhất định sẽ bị lá chắn ngôi sao phản phệ.
Nhìn Băng Linh Huyễn Điểu bay về phương xa, Nến Đỏ không khách khí nữa, hóa thành rồng cắn giết máu văng khắp nơi, mở đường máu đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt, không ham chiến nữa
Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Thiên đại Đông nhi đỡ Hoàng Bắc Nguyệt đang quì xuống, "Rõ ràng bị trọng thương, còn muốn cậy mạnh!"
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ: "Hiện tại chỉ có thể đi với ngươi về Nước Tây Nhung, trên đường sợ rằng vẫn không an toàn, nhờ vào ngươi."
Quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, rừng rậm Phù Quang đã ở phương xa, khu rừng rậm rộng lớn khôn cùng như không nhìn thấy điểm cuối, giữa ánh nắng sớm mà mảnh rừng rậm vẫn tản mát ra từng đợt khí lạnh khiếp người.
Nước Bắc Diệu ở phương nào?
Đầu choáng váng không còn tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy phương bắc xa xôi, có loáng thoáng bóng dáng thành trì.
Trong lòng thầm nghĩ: lúc này, nàng lại muốn thất ước...
***** Bắc Nguyệt hoàng triều ****