"Ai nói Bổn vương không dám soán vị? Lão hoàng đế cùng thái tử chỉ là con rối mà thôi, hoàng đế thực sự của nước Đông Ly là Ngụy võ thần ta!"
Anh Dạ hừ lạnh một tiếng "Chờ ngươi khoác lên long bào thì trở lại hỏi Bổn công chúa đi, ngươi bây giờ không xứng!"
Trong mắt Ngụy võ thần bùng lên lửa giận, được lắm Công chúa Anh Dạ, thật không ngờ xem thường hắn!
Hiện tại ở trong phủ Đại tướng quân của hắn, ai có thể từ chối hắn? Cả nước Đông Ly có ai dám nói chữ "không" với hắn?
Ngụy võ thần bước lên, dự định để công chúa nói lại! Nhưng hắn vừa tới gần, Công chúa Anh Dạ liền bình thản đưa tay lên. Một con dao sắc bén nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng đặt ngang trên chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần, tì lên làn da tuyết trắng tinh tế như đồ sứ.
Ngụy võ thần chợt dừng bước chân lại, đổi sắc mặt nói: "Ngươi không muốn sống nữa!"
"Một mình mạng của ta cũng không sao, nhưng Ngụy võ thần ngươi vừa đắc tội với Nước Bắc Diệu, lại dám đắc tội với Nước Nam Dực sao? Ngươi trăm phương ngàn kế kết minh với Nước Nam Dực, chẳng lẽ chỉ vì đạt được Bổn công chúa?".
"Được! Công chúa Anh Dạ, ngươi với cô cô ngươi giống nhau, cận kề cái chết cũng không khuất phục, quả nhiên ngươi mới người thân cùng huyết mạch a!"
"Quá khen, nhưng Ngụy đại tướng quân ngươi không biết, ta cùng hoàng cô là công chúa tôn quý thực sự, con của hoàng hậu, khác nữ nhi do phi tần sinh ra. Chỉ có hoàng tộc mới xứng đôi với ta. Thà làm ngọc vỡ, ngươi không phải thiên tử, không có tư cách chạm vào ta."
"Được!" Ngụy võ thần không giận ngược lại cười, trên mặt vết sẹo càng thêm dữ tợn, "Ngươi bức Bổn vương soán vị, Bổn vương soán cho ngươi xem! Chỉ là một hư danh có gì mà khó."
Anh Dạ nhíu mày nói: "Vậy Bổn công chúa đợi tin lành."
Ngụy võ thần nhìn nàng một cái, xoay người đi nhanh.
Nghe cửa đóng lại, tiếng bước chân đã đi xa, Anh Dạ mới run rẩy buông dao ra, móng tay đã đâm thật sâu vào da thịt, lông mi khẽ run lên, giọt nước mắt lăn xuống.
Nàng đứng lên, đi tới cửa sổ đẩy ra, từ ống tay áo phóng ra một con hạc giấy, trong tay kết ấn, hạc giấy mở cán ra, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói với hạc giấy: "Đi Nước Nam Dực, tìm hoàng huynh, không, đi tìm Bắc Nguyệt, nói cho nàng, ta rất sợ hãi."
Sau khi nói xong, hạc giấy trong tay liền biến thành tia sáng nhỏ biến mất trong không khí.
Đây là phương thức truyền tin của quý tộc Nước Nam Dực, trên hạc giấy rót vào nguyên khí của nàng, sẽ giúp nàng truyền tin tức tới một người khác, mặc dù tiện lợi, nhưng chỉ triệu hồi sư mới có thể làm được, hơn nữa đường xá xa xôi sẽ hao phí rất nhiều nguyên khí.
Bình thường triệu hồi sư lợi hại cũng dùng đại bàng đen đưa tin, nhưng nàng không gọi về được đại bàng đen, chỉ có thể dùng loại hạc giấy này, hy vọng Bắc Nguyệt có thể nghe được lời cầu cứu của nàng.
Nàng đưa hạc giấy trở lại, chợt nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ ba cái, trong lòng nàng vui vẻ, nghĩ thầm Bắc Nguyệt sao lại chạy đến nhanh như vậy, vội vàng đi mở cửa sổ.
"Công chúa!" Nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tào Tú Chi ló đầu vào, đầu đầy mồ hôi, thấy nàng không việc gì liền lộ vẻ vui mừng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Anh Dạ vội vàng quan sát chung quanh, xác định trong viện không có trọng binh gác, đây là địa bàn của Ngụy võ thần, tự nhiên không cần phải phá lệ "chiếu cố" nàng.
"Ta lo lắng ngươi!" trên mặt Tào Tú Chi tràn ngập chân tình thật ý lo lắng, "Công chúa, Ngụy võ thần là một tên khốn nạn hèn hạ vô sỉ, ta mang ngươi rời khỏi đây."
"Hai người chúng ta không đi được." Anh Dạ lắc đầu, thấp giọng nói, "Cho dù ra khỏi phủ Đại tướng quân, cũng không có cách chạy khỏi nước Đông Ly. Ngụy võ thần dám một mình mang ta tới đây, nhất định chuẩn bị kỹ càng, không để tin tức truyền về Nước Nam Dực."
Tào Tú Chi nhớ tới binh lính mang theo giờ phút này đều hôn mê bất tỉnh, liền oán hận đấm vào tường.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Anh Dạ giờ phút này mới nghĩ tới hỏi, hắn không phải triệu hồi sư, võ đạo cũng rất yếu, sao có thể len lén xông vào phủ Đại tướng quân?
"Ta dùng một ít ảo thuật." Tào Tú Chi nói đến, "Bất kể thế nào, ta mang ngươi rời khỏi phủ Đại tướng quân trước, lão tặc Ngụy võ thần kia gian xảo vô cùng, ta lo lắng ngươi...."
"Không cần, ta đã xúi giục Ngụy võ thần soán vị, hắn tạm thời không dám tới chọc ta, huống hồ, ta đã truyền tin cho Bắc Nguyệt, cô ấy sẽ đến cứu ta."
"Bắc Nguyệt quận chúa?" Tào Tú Chi hoài nghi nói, "Nàng, rõ ràng là nàng cho ngươi tới đây, chính nàng..."
"Bắc Nguyệt là vì Nước Nam Dực!" Công chúa Anh Dạ cao giọng nói, "Nàng quan tâm Nước Nam Dực, cũng sẽ không vô tâm nhìn ta vào chỗ chết! Ta hiểu rõ nàng, ta biết nàng là hạng người gì!"
Biết Anh Dạ cùng Hoàng Bắc Nguyệt cảm tình không như bình thường, Tào Tú Chi dù bất mãn nhưng chỉ có thể câm miệng.
"Ngươi tìm chỗ ẩn nấp đi, nếu Bắc Nguyệt nhận được tin thì nhiều nhất một ngày có thể chạy tới, chỉ cần ta có thể ngăn chặn Ngụy võ thần một hai ngày, ngươi lo lắng cái gì?"
Tào Tú Chi gật đầu, hắn nghĩ đi vào để anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết thực lực mình không ăn thua, căn bản không thể cứu nàng ra ngoài, còn để nàng an bài đường lui, trong lòng nhất thời mất mát.
"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta tựu lưu ở phụ cận này, ngươi có việc, đã bảo ta."
"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta ở gần đây, ngươi có việc thì gọi ta." Tào Tú Chi nói hết thì rầu rĩ lặng lẽ ẩn núp đi.
Anh Dạ trở lại phòng, có hy vọng, nàng yên tâm hơn nhiều.
Không cầu có thể trở về Nước Nam Dực, chỉ cần không để lão gian tặc Ngụy võ thần làm nhục là được.
Mang theo một chút hy vọng, Anh Dạ tháo trang dung, dựa vào gối ngủ.
Hạc giấy truyền tin quả nhiên rất nhanh được đưa đến phủ Trưởng Công chúa, nhưng không ai biết, hôm nay trong phủ không có Bắc Nguyệt quận chúa, chỉ có Hồng Liên.
Lưu Thạch cúi đầu đi vào Lưu Vân Các, trong thoáng chốc nhìn thấy tia sáng yếu ớt vào phòng, hắn lập tức bước nhanh lên, đẩy cửa đi vào.
"Hồng Liên!" Lo lắng hô một tiếng, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh cáo của nữ tử trong phòng.
"Nói bao nhiêu lần, hiện tại ta là Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi gọi sai một lần nữa, ta sẽ đuổi ngươi đi!"
Anh Dạ hừ lạnh một tiếng "Chờ ngươi khoác lên long bào thì trở lại hỏi Bổn công chúa đi, ngươi bây giờ không xứng!"
Trong mắt Ngụy võ thần bùng lên lửa giận, được lắm Công chúa Anh Dạ, thật không ngờ xem thường hắn!
Hiện tại ở trong phủ Đại tướng quân của hắn, ai có thể từ chối hắn? Cả nước Đông Ly có ai dám nói chữ "không" với hắn?
Ngụy võ thần bước lên, dự định để công chúa nói lại! Nhưng hắn vừa tới gần, Công chúa Anh Dạ liền bình thản đưa tay lên. Một con dao sắc bén nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng đặt ngang trên chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần, tì lên làn da tuyết trắng tinh tế như đồ sứ.
Ngụy võ thần chợt dừng bước chân lại, đổi sắc mặt nói: "Ngươi không muốn sống nữa!"
"Một mình mạng của ta cũng không sao, nhưng Ngụy võ thần ngươi vừa đắc tội với Nước Bắc Diệu, lại dám đắc tội với Nước Nam Dực sao? Ngươi trăm phương ngàn kế kết minh với Nước Nam Dực, chẳng lẽ chỉ vì đạt được Bổn công chúa?".
"Được! Công chúa Anh Dạ, ngươi với cô cô ngươi giống nhau, cận kề cái chết cũng không khuất phục, quả nhiên ngươi mới người thân cùng huyết mạch a!"
"Quá khen, nhưng Ngụy đại tướng quân ngươi không biết, ta cùng hoàng cô là công chúa tôn quý thực sự, con của hoàng hậu, khác nữ nhi do phi tần sinh ra. Chỉ có hoàng tộc mới xứng đôi với ta. Thà làm ngọc vỡ, ngươi không phải thiên tử, không có tư cách chạm vào ta."
"Được!" Ngụy võ thần không giận ngược lại cười, trên mặt vết sẹo càng thêm dữ tợn, "Ngươi bức Bổn vương soán vị, Bổn vương soán cho ngươi xem! Chỉ là một hư danh có gì mà khó."
Anh Dạ nhíu mày nói: "Vậy Bổn công chúa đợi tin lành."
Ngụy võ thần nhìn nàng một cái, xoay người đi nhanh.
Nghe cửa đóng lại, tiếng bước chân đã đi xa, Anh Dạ mới run rẩy buông dao ra, móng tay đã đâm thật sâu vào da thịt, lông mi khẽ run lên, giọt nước mắt lăn xuống.
Nàng đứng lên, đi tới cửa sổ đẩy ra, từ ống tay áo phóng ra một con hạc giấy, trong tay kết ấn, hạc giấy mở cán ra, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói với hạc giấy: "Đi Nước Nam Dực, tìm hoàng huynh, không, đi tìm Bắc Nguyệt, nói cho nàng, ta rất sợ hãi."
Sau khi nói xong, hạc giấy trong tay liền biến thành tia sáng nhỏ biến mất trong không khí.
Đây là phương thức truyền tin của quý tộc Nước Nam Dực, trên hạc giấy rót vào nguyên khí của nàng, sẽ giúp nàng truyền tin tức tới một người khác, mặc dù tiện lợi, nhưng chỉ triệu hồi sư mới có thể làm được, hơn nữa đường xá xa xôi sẽ hao phí rất nhiều nguyên khí.
Bình thường triệu hồi sư lợi hại cũng dùng đại bàng đen đưa tin, nhưng nàng không gọi về được đại bàng đen, chỉ có thể dùng loại hạc giấy này, hy vọng Bắc Nguyệt có thể nghe được lời cầu cứu của nàng.
Nàng đưa hạc giấy trở lại, chợt nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ ba cái, trong lòng nàng vui vẻ, nghĩ thầm Bắc Nguyệt sao lại chạy đến nhanh như vậy, vội vàng đi mở cửa sổ.
"Công chúa!" Nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tào Tú Chi ló đầu vào, đầu đầy mồ hôi, thấy nàng không việc gì liền lộ vẻ vui mừng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Anh Dạ vội vàng quan sát chung quanh, xác định trong viện không có trọng binh gác, đây là địa bàn của Ngụy võ thần, tự nhiên không cần phải phá lệ "chiếu cố" nàng.
"Ta lo lắng ngươi!" trên mặt Tào Tú Chi tràn ngập chân tình thật ý lo lắng, "Công chúa, Ngụy võ thần là một tên khốn nạn hèn hạ vô sỉ, ta mang ngươi rời khỏi đây."
"Hai người chúng ta không đi được." Anh Dạ lắc đầu, thấp giọng nói, "Cho dù ra khỏi phủ Đại tướng quân, cũng không có cách chạy khỏi nước Đông Ly. Ngụy võ thần dám một mình mang ta tới đây, nhất định chuẩn bị kỹ càng, không để tin tức truyền về Nước Nam Dực."
Tào Tú Chi nhớ tới binh lính mang theo giờ phút này đều hôn mê bất tỉnh, liền oán hận đấm vào tường.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Anh Dạ giờ phút này mới nghĩ tới hỏi, hắn không phải triệu hồi sư, võ đạo cũng rất yếu, sao có thể len lén xông vào phủ Đại tướng quân?
"Ta dùng một ít ảo thuật." Tào Tú Chi nói đến, "Bất kể thế nào, ta mang ngươi rời khỏi phủ Đại tướng quân trước, lão tặc Ngụy võ thần kia gian xảo vô cùng, ta lo lắng ngươi...."
"Không cần, ta đã xúi giục Ngụy võ thần soán vị, hắn tạm thời không dám tới chọc ta, huống hồ, ta đã truyền tin cho Bắc Nguyệt, cô ấy sẽ đến cứu ta."
"Bắc Nguyệt quận chúa?" Tào Tú Chi hoài nghi nói, "Nàng, rõ ràng là nàng cho ngươi tới đây, chính nàng..."
"Bắc Nguyệt là vì Nước Nam Dực!" Công chúa Anh Dạ cao giọng nói, "Nàng quan tâm Nước Nam Dực, cũng sẽ không vô tâm nhìn ta vào chỗ chết! Ta hiểu rõ nàng, ta biết nàng là hạng người gì!"
Biết Anh Dạ cùng Hoàng Bắc Nguyệt cảm tình không như bình thường, Tào Tú Chi dù bất mãn nhưng chỉ có thể câm miệng.
"Ngươi tìm chỗ ẩn nấp đi, nếu Bắc Nguyệt nhận được tin thì nhiều nhất một ngày có thể chạy tới, chỉ cần ta có thể ngăn chặn Ngụy võ thần một hai ngày, ngươi lo lắng cái gì?"
Tào Tú Chi gật đầu, hắn nghĩ đi vào để anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết thực lực mình không ăn thua, căn bản không thể cứu nàng ra ngoài, còn để nàng an bài đường lui, trong lòng nhất thời mất mát.
"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta tựu lưu ở phụ cận này, ngươi có việc, đã bảo ta."
"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta ở gần đây, ngươi có việc thì gọi ta." Tào Tú Chi nói hết thì rầu rĩ lặng lẽ ẩn núp đi.
Anh Dạ trở lại phòng, có hy vọng, nàng yên tâm hơn nhiều.
Không cầu có thể trở về Nước Nam Dực, chỉ cần không để lão gian tặc Ngụy võ thần làm nhục là được.
Mang theo một chút hy vọng, Anh Dạ tháo trang dung, dựa vào gối ngủ.
Hạc giấy truyền tin quả nhiên rất nhanh được đưa đến phủ Trưởng Công chúa, nhưng không ai biết, hôm nay trong phủ không có Bắc Nguyệt quận chúa, chỉ có Hồng Liên.
Lưu Thạch cúi đầu đi vào Lưu Vân Các, trong thoáng chốc nhìn thấy tia sáng yếu ớt vào phòng, hắn lập tức bước nhanh lên, đẩy cửa đi vào.
"Hồng Liên!" Lo lắng hô một tiếng, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh cáo của nữ tử trong phòng.
"Nói bao nhiêu lần, hiện tại ta là Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi gọi sai một lần nữa, ta sẽ đuổi ngươi đi!"