Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng bĩu môi, nhìn Lôi Long Thiên Nộ giãy dụa kêu rống một trận, rốt cuộc an tĩnh hấp hối.
Yểm hỏi: "Ngươi không phong ấn nó sao?"
"Linh thú cấp bảy, thật chướng mắt." Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Lôi Long Thiên Nộ, con rồng này cùng Ngụy võ thần hại trưởng công chúa, cũng từng hại nàng, nàng sẽ không giữ lại.
Ánh mắt của nàng chuyển hướng Thôn Thiên Hồng Mãng. Con rắn đỏ bị bắn mù một con mắt nằm trên mặt đất, trong thân thể có gì đó động đậy.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, Thôn Thiên Hồng Mãng liền mở miệng ra phun ra một người dính đầy chất nhầy nhớp nháp. Trên người hắn áo giáp bị tan một nửa, chật vật đứng, trong tay nắm một thanh kiếm, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lôi Long Thiên Nộ bị hủy long sừng nằm trên mặt đất, Ngụy võ thần run rẩy, bảo kiếm trong tay suýt rơi ra, dưới chân đứng không vững, thoáng cái ngã ngồi dưới đất.
Ngước nhìn bàn chân đang giẫm Lôi Long Thiên Nộ, nguyên khí màu đen ngưng tụ thành thân thể cao ngất đứng thẳng, trong bàn tay hắn có cô gái mặc y phục đỏ.
"Hồng, Hồng Liên tôn thượng" Ngụy võ thần run giọng nói, cô gái này mặc bộ đồ đỏ, hơn nữa Thôn Thiên Hồng Mãng phía sau không phải Hồng Liên là ai?
Song cô gái kia chỉ chớp mắt một cái, lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt thanh lạnh như hồ băng nhìn hắn khiến cả người run lên.
Đáy lòng có tia sáng lên, hắn lần nữa rung giọng nói: "Ngươi, ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt!"
Đúng rồi, Hồng Liên tôn thượng giả mạo Hoàng Bắc Nguyệt ở Nước Nam Dực, vậy Hồng Liên này đương nhiên là Hoàng Bắc Nguyệt giả mạo.
Nghĩ phụ nữ này là Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng Ngụy võ thần càng thêm sợ hãi, nghĩ Lôi Long Thiên Nộ đã bị phế sừng, hắn không có Thiên Phạt, sao có thể là đối thủ của nữ nhân này?
"Ngươi muốn làm gì?"
"Anh Dạ." Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng.
Ngụy võ thần vội vàng nói: "Công chúa Anh Dạ tới nước Đông Ly hòa thân! Là ngươi thúc đẩy! Ta không bạc đãi công chúa, tự cô ta chạy ra, sau đó, sau đó tự vẫn!".
Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào ngón tay cái của Yểm, mặt không biểu cảm nghe, không bình luận.
Nàng càng trầm mặc, trong lòng Ngụy võ thần càng sợ hãi bất an, cuối cùng hắn nói: "Nước Nam Dực cùng nước Đông Ly đã kết minh, chỉ cần hai nước đồng tâm hợp lực, diệt Nước Tây Nhung trước, diệt Nước Bắc Diệu sau, cuối cùng nhất thống thiên hạ. Chỉ cần ngươi không giết ta, ta Ngụy võ thần cam nguyện một đời làm thần, dâng thiên hạ cho Thái tử Chiến Dã!".
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhíu mày, trên mặt lạnh như băng hình như có một tia dao động.
Ngụy võ thần nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm bất luận thế nào, cảm giác sở hữu thiên hạ có sức mê hoặc rất lớn. Hôm nay cơ hội tốt dao động trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt này cùng mẫu thân cô ta giống nhau, trung thành và tận tâm với Nước Nam Dực, một lòng hy vọng Nước Nam Dực thống nhất thiên hạ. Điều kiện hắn đưa ra quả nhiên hấp dẫn nàng.
"Bắc Nguyệt quận chúa, trước tiên ta quả thật xin lỗi ngươi mẫu thân, nhưng ngươi không biết, ta năm đó yêu nàng nhưng không chiếm được, sau lại mới bị Thánh quân đầu độc, vi phạm sai lầm lớn, ta đời này đều sám hối, đáng tiếc nàng đã qua đời, không thể tha thứ cho ta. Ngươi là con gái của nàng, chỉ cần một câu tha thứ của ngươi, ta Ngụy võ thần vượt lửa quá sông vì ngươi cũng không do dự!".
Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chuyện năm đó với Thánh quân ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi cấu kết với Hồng Liên hại Anh Dạ, ta không thể tha thứ cho ngươi."
"Trời đất chứng giám, Bắc Nguyệt quận chúa, ta không biết đó là Hồng Liên, tất cả thư ta thu được đều trên danh nghĩa quận chúa đưa tới, ta tưởng quận chúa khoan hồng độ lượng cùng ta hợp tác, cùng lấy Nước Tây Nhung, ai ngờ Hồng Liên gây khó dễ từ bên trong!" Ngụy võ thần có vẻ muốn giơ tay lên trời thề thốt.
"Thì ra là thế." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói như vậy, ta sẽ đi điều tra. Ngụy võ thần, ngươi muốn ta tha thứ cũng được, nhưng ta sẽ không tin mấy lời nói của ngươi. Nếu ngươi đồng ý làm mấy chuyện cho ta, ta mới tin ngươi thật sự hối cải."
"Mời Quận chúa nói, ta Ngụy võ thần làm cái gì cũng cam nguyện!".
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Thứ nhất, ngươi nhiều năm qua hiểu rõ Nước Nam Dực như lòng bàn tay là vì Công chúa Hi Hòa hỗ trợ. Bà ta trước kia oán hận mẫu thân ta. Mẫu thân của ta gặp nạn, bà ta nắm binh quyền cũng không cứu. Ta lúc nhỏ bị bắt nạt cũng chẳng quan tâm. Ta hận bà ta, muốn bà ta trọn đời không ngóc đầu lên được, ngươi sẽ giúp ta chuyện này chứ?"
Nghe nàng nhắc tới Công chúa Hi Hòa, Ngụy võ thần giật mình, nhưng nghe khẩu khí của nàng hình như không biết hắn có quan hệ mờ ám với Công chúa Hi Hòa nên cũng an tâm.
"Không sai, Công chúa Hi Hòa quả thật tiết lộ cho ta không ít chuyện của Nước Nam Dực, thậm chí nói cả bố trí quân sự. Chẳng qua Ngụy võ thần ta không phải tiểu nhân nên nhiều năm như vậy không phát động chiến tranh với Nước Nam Dực. Quận chúa muốn đối phó cô ta có gì khó? Chỉ cần bày kế nhỏ là cô ta chui vào bẫy, để hành vi phạm tội lan truyền khắp thiên hạ, người của Nước Nam Dực sẽ phỉ nhổ cô ta!"
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt giương lên: "Được, chuyện này giao cho ngươi. Còn có chuyện thứ hai, ngươi vừa nói nguyện đem thiên hạ tặng cho Chiến Dã, chính ngươi cam nguyện làm thần tử. Ta không nhìn thấy lòng trung thành của ngươi, dù sao hiện tại hoàng đế nước Đông Ly không phải là ngươi."
Ngụy võ thần lập tức nói: "hoàng đế Nước Đông Ly cùng thái tử đều trong tay ta. Lời nói của ta chưa bao giờ bọn họ dám cãi lại!".
"Được, bây giờ lấy của danh nghĩa ngươi viết một hàng thư, nguyện ý không đánh mà hàng, đem nước Đông Ly vẽ vào bản đồ Nước Nam Dực, hơn nữa lập tức dẫn người tiến cung tự tay giết hoàng đế cùng thái tử, đem hàng thư cùng đầu bọn họ dâng lên thì ta sẽ tin tưởng thành ý của ngươi."
Ngụy võ thần sửng sốt một chút, hai tay run rẩy, do dự không nói gì.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Sao? Ngươi không chịu? Ngụy võ thần, ta không giấu ngươi, ta đã báo Chiến Dã dẫn đại quân bám theo. Quân đội của ngươi bị vây phía sau, không có Đại tướng quân ngươi chỉ huy, bọn họ chống đỡ được Chiến Dã sao? Đến lúc đó binh bại, ta giết ngươi, mang đầu ngươi tiến cung, lão hoàng đế cùng thái tử cũng phải đầu hàng. Nhưng đến lúc đó Nước Nam Dực cùng Nước Bắc Diệu tranh thiên hạ, Ngụy võ thần ngươi sẽ không có phần!".
Ngụy võ thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi thật sự sẽ không giết ta?".
"Hoàng Bắc Nguyệt ta có thể lập khế ước, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta tuyệt không giết ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt hai tay kết ấn rất nhanh, khế ước trận màu đen hình thành, nàng ấn bàn tay vào, sau đó khế ước trận bay xuống trước mặt Ngụy võ thần.
Ngụy võ thần không thể chờ đợi ấn tay của mình vào, dẫn vào nguyên khí tánh mạng của mình.
"Hoàng Bắc Nguyệt nếu giết ta, nhất định bị khế ước trận cắn trả, chết không có chỗ chôn!" Ngụy võ thần hung hăng nói.
Ánh sáng Khế ước trận lóe lên, trận pháp thành, pháp tắc lập, không thể thay đổi!
Có khế ước trận, Ngụy võ thần liền yên tâm, vội vàng cười nói: "Quận chúa xin thứ lỗi, đây là pháp tắc cơ bản của khế ước, không phải tại hạ cố ý mạo phạm."
"Ta hiểu." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, "Ta cũng tỏ thành ý, trả Lôi Long Thiên Nộ cho ngươi, ngươi hiện tại viết hàng thư cùng ta tới nước Đông Ly đi."
"Vâng!" Ngụy võ thần vội vã gật đầu không ngừng, do dự một chút lại hỏi: "Xin hỏi quận chúa, tại hạ dâng tặng nước Đông Ly, vậy sau này tại hạ..."
Hoàng Bắc Nguyệt dừng một chút, cười nói: "Ngươi dâng một phần đại lễ, ta cũng không bạc đãi ngươi, ta đã thương lượng với thái tử Chiến Dã, ngươi là kỳ tài quân sự. Kể cả hành quân bày trận, hay luyện binh đánh chiếm, đều là nhân tài không thể thiếu. Tương lai Nước Tây Nhung đầu hàng, thiết lập quận huyện, phong ngươi là Đại Đô Đốc của quận Tây. Chỉ cần ngươi tuân thủ khế ước trận, không phản bội ta, ngươi tự nhiên có thể vinh quang an hưởng tuổi già!".
"Đa tạ quận chúa!" Ngụy võ thần quỳ xuống, nặng nề dập đầu một cái với nàng, đồng thời trái tim đang nhảy dựng lên cũng hạ xuống.
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, Ngụy võ thần hắn từ nô lệ từng bước một bò tới vị trí hôm nay, chịu bao cay đắng tủi nhục, hôm nay nằm gai nếm mật có xá gì?
Hắn hiện tại chỉ cần mau chóng trở lại nước Đông Ly, xóa hết chứng cớ hắn hại chết Công chúa Anh Dạ, sau đó giết Công chúa Hi Hòa. Hoàng Bắc Nguyệt lại xử lý Hồng Liên thì chẳng ai biết chuyện ác hắn đã làm.
Mà hắn có thể từng bước nắm giữ giang sơn nước Đông Ly, cũng có thể từng bước nắm giữ hoàng quyền Nước Nam Dực.
Nhìn Ngụy võ thần dưới chân, Yểm khinh thường rời bước chân, thả Lôi Long Thiên Nộ, đồng thời trong lòng cười với Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Gian trá giảo hoạt, trong vòng hai ngày đã bắt Nước Tây Nhung cùng nước Đông Ly, hơn nữa không mất người nào. Phần chiến công này khi trở lại Nước Nam Dực, nhất định ngươi sẽ được phong vương ban thưởng."
Hoàng Bắc Nguyệt trên mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn đại quân nước Đông Ly mênh mông cuồn cuộn đi tới. Tuy nhiên không cần mất thời gian, bọn chúng sẽ bị đại quân Nước Bắc Diệu do Vũ Văn Địch dẫn đầu bao vây tiêu diệt.
Yểm hỏi: "Ngươi không phong ấn nó sao?"
"Linh thú cấp bảy, thật chướng mắt." Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Lôi Long Thiên Nộ, con rồng này cùng Ngụy võ thần hại trưởng công chúa, cũng từng hại nàng, nàng sẽ không giữ lại.
Ánh mắt của nàng chuyển hướng Thôn Thiên Hồng Mãng. Con rắn đỏ bị bắn mù một con mắt nằm trên mặt đất, trong thân thể có gì đó động đậy.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, Thôn Thiên Hồng Mãng liền mở miệng ra phun ra một người dính đầy chất nhầy nhớp nháp. Trên người hắn áo giáp bị tan một nửa, chật vật đứng, trong tay nắm một thanh kiếm, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lôi Long Thiên Nộ bị hủy long sừng nằm trên mặt đất, Ngụy võ thần run rẩy, bảo kiếm trong tay suýt rơi ra, dưới chân đứng không vững, thoáng cái ngã ngồi dưới đất.
Ngước nhìn bàn chân đang giẫm Lôi Long Thiên Nộ, nguyên khí màu đen ngưng tụ thành thân thể cao ngất đứng thẳng, trong bàn tay hắn có cô gái mặc y phục đỏ.
"Hồng, Hồng Liên tôn thượng" Ngụy võ thần run giọng nói, cô gái này mặc bộ đồ đỏ, hơn nữa Thôn Thiên Hồng Mãng phía sau không phải Hồng Liên là ai?
Song cô gái kia chỉ chớp mắt một cái, lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt thanh lạnh như hồ băng nhìn hắn khiến cả người run lên.
Đáy lòng có tia sáng lên, hắn lần nữa rung giọng nói: "Ngươi, ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt!"
Đúng rồi, Hồng Liên tôn thượng giả mạo Hoàng Bắc Nguyệt ở Nước Nam Dực, vậy Hồng Liên này đương nhiên là Hoàng Bắc Nguyệt giả mạo.
Nghĩ phụ nữ này là Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng Ngụy võ thần càng thêm sợ hãi, nghĩ Lôi Long Thiên Nộ đã bị phế sừng, hắn không có Thiên Phạt, sao có thể là đối thủ của nữ nhân này?
"Ngươi muốn làm gì?"
"Anh Dạ." Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng.
Ngụy võ thần vội vàng nói: "Công chúa Anh Dạ tới nước Đông Ly hòa thân! Là ngươi thúc đẩy! Ta không bạc đãi công chúa, tự cô ta chạy ra, sau đó, sau đó tự vẫn!".
Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào ngón tay cái của Yểm, mặt không biểu cảm nghe, không bình luận.
Nàng càng trầm mặc, trong lòng Ngụy võ thần càng sợ hãi bất an, cuối cùng hắn nói: "Nước Nam Dực cùng nước Đông Ly đã kết minh, chỉ cần hai nước đồng tâm hợp lực, diệt Nước Tây Nhung trước, diệt Nước Bắc Diệu sau, cuối cùng nhất thống thiên hạ. Chỉ cần ngươi không giết ta, ta Ngụy võ thần cam nguyện một đời làm thần, dâng thiên hạ cho Thái tử Chiến Dã!".
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhíu mày, trên mặt lạnh như băng hình như có một tia dao động.
Ngụy võ thần nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm bất luận thế nào, cảm giác sở hữu thiên hạ có sức mê hoặc rất lớn. Hôm nay cơ hội tốt dao động trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt này cùng mẫu thân cô ta giống nhau, trung thành và tận tâm với Nước Nam Dực, một lòng hy vọng Nước Nam Dực thống nhất thiên hạ. Điều kiện hắn đưa ra quả nhiên hấp dẫn nàng.
"Bắc Nguyệt quận chúa, trước tiên ta quả thật xin lỗi ngươi mẫu thân, nhưng ngươi không biết, ta năm đó yêu nàng nhưng không chiếm được, sau lại mới bị Thánh quân đầu độc, vi phạm sai lầm lớn, ta đời này đều sám hối, đáng tiếc nàng đã qua đời, không thể tha thứ cho ta. Ngươi là con gái của nàng, chỉ cần một câu tha thứ của ngươi, ta Ngụy võ thần vượt lửa quá sông vì ngươi cũng không do dự!".
Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chuyện năm đó với Thánh quân ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi cấu kết với Hồng Liên hại Anh Dạ, ta không thể tha thứ cho ngươi."
"Trời đất chứng giám, Bắc Nguyệt quận chúa, ta không biết đó là Hồng Liên, tất cả thư ta thu được đều trên danh nghĩa quận chúa đưa tới, ta tưởng quận chúa khoan hồng độ lượng cùng ta hợp tác, cùng lấy Nước Tây Nhung, ai ngờ Hồng Liên gây khó dễ từ bên trong!" Ngụy võ thần có vẻ muốn giơ tay lên trời thề thốt.
"Thì ra là thế." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói như vậy, ta sẽ đi điều tra. Ngụy võ thần, ngươi muốn ta tha thứ cũng được, nhưng ta sẽ không tin mấy lời nói của ngươi. Nếu ngươi đồng ý làm mấy chuyện cho ta, ta mới tin ngươi thật sự hối cải."
"Mời Quận chúa nói, ta Ngụy võ thần làm cái gì cũng cam nguyện!".
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Thứ nhất, ngươi nhiều năm qua hiểu rõ Nước Nam Dực như lòng bàn tay là vì Công chúa Hi Hòa hỗ trợ. Bà ta trước kia oán hận mẫu thân ta. Mẫu thân của ta gặp nạn, bà ta nắm binh quyền cũng không cứu. Ta lúc nhỏ bị bắt nạt cũng chẳng quan tâm. Ta hận bà ta, muốn bà ta trọn đời không ngóc đầu lên được, ngươi sẽ giúp ta chuyện này chứ?"
Nghe nàng nhắc tới Công chúa Hi Hòa, Ngụy võ thần giật mình, nhưng nghe khẩu khí của nàng hình như không biết hắn có quan hệ mờ ám với Công chúa Hi Hòa nên cũng an tâm.
"Không sai, Công chúa Hi Hòa quả thật tiết lộ cho ta không ít chuyện của Nước Nam Dực, thậm chí nói cả bố trí quân sự. Chẳng qua Ngụy võ thần ta không phải tiểu nhân nên nhiều năm như vậy không phát động chiến tranh với Nước Nam Dực. Quận chúa muốn đối phó cô ta có gì khó? Chỉ cần bày kế nhỏ là cô ta chui vào bẫy, để hành vi phạm tội lan truyền khắp thiên hạ, người của Nước Nam Dực sẽ phỉ nhổ cô ta!"
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt giương lên: "Được, chuyện này giao cho ngươi. Còn có chuyện thứ hai, ngươi vừa nói nguyện đem thiên hạ tặng cho Chiến Dã, chính ngươi cam nguyện làm thần tử. Ta không nhìn thấy lòng trung thành của ngươi, dù sao hiện tại hoàng đế nước Đông Ly không phải là ngươi."
Ngụy võ thần lập tức nói: "hoàng đế Nước Đông Ly cùng thái tử đều trong tay ta. Lời nói của ta chưa bao giờ bọn họ dám cãi lại!".
"Được, bây giờ lấy của danh nghĩa ngươi viết một hàng thư, nguyện ý không đánh mà hàng, đem nước Đông Ly vẽ vào bản đồ Nước Nam Dực, hơn nữa lập tức dẫn người tiến cung tự tay giết hoàng đế cùng thái tử, đem hàng thư cùng đầu bọn họ dâng lên thì ta sẽ tin tưởng thành ý của ngươi."
Ngụy võ thần sửng sốt một chút, hai tay run rẩy, do dự không nói gì.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Sao? Ngươi không chịu? Ngụy võ thần, ta không giấu ngươi, ta đã báo Chiến Dã dẫn đại quân bám theo. Quân đội của ngươi bị vây phía sau, không có Đại tướng quân ngươi chỉ huy, bọn họ chống đỡ được Chiến Dã sao? Đến lúc đó binh bại, ta giết ngươi, mang đầu ngươi tiến cung, lão hoàng đế cùng thái tử cũng phải đầu hàng. Nhưng đến lúc đó Nước Nam Dực cùng Nước Bắc Diệu tranh thiên hạ, Ngụy võ thần ngươi sẽ không có phần!".
Ngụy võ thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi thật sự sẽ không giết ta?".
"Hoàng Bắc Nguyệt ta có thể lập khế ước, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta tuyệt không giết ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt hai tay kết ấn rất nhanh, khế ước trận màu đen hình thành, nàng ấn bàn tay vào, sau đó khế ước trận bay xuống trước mặt Ngụy võ thần.
Ngụy võ thần không thể chờ đợi ấn tay của mình vào, dẫn vào nguyên khí tánh mạng của mình.
"Hoàng Bắc Nguyệt nếu giết ta, nhất định bị khế ước trận cắn trả, chết không có chỗ chôn!" Ngụy võ thần hung hăng nói.
Ánh sáng Khế ước trận lóe lên, trận pháp thành, pháp tắc lập, không thể thay đổi!
Có khế ước trận, Ngụy võ thần liền yên tâm, vội vàng cười nói: "Quận chúa xin thứ lỗi, đây là pháp tắc cơ bản của khế ước, không phải tại hạ cố ý mạo phạm."
"Ta hiểu." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, "Ta cũng tỏ thành ý, trả Lôi Long Thiên Nộ cho ngươi, ngươi hiện tại viết hàng thư cùng ta tới nước Đông Ly đi."
"Vâng!" Ngụy võ thần vội vã gật đầu không ngừng, do dự một chút lại hỏi: "Xin hỏi quận chúa, tại hạ dâng tặng nước Đông Ly, vậy sau này tại hạ..."
Hoàng Bắc Nguyệt dừng một chút, cười nói: "Ngươi dâng một phần đại lễ, ta cũng không bạc đãi ngươi, ta đã thương lượng với thái tử Chiến Dã, ngươi là kỳ tài quân sự. Kể cả hành quân bày trận, hay luyện binh đánh chiếm, đều là nhân tài không thể thiếu. Tương lai Nước Tây Nhung đầu hàng, thiết lập quận huyện, phong ngươi là Đại Đô Đốc của quận Tây. Chỉ cần ngươi tuân thủ khế ước trận, không phản bội ta, ngươi tự nhiên có thể vinh quang an hưởng tuổi già!".
"Đa tạ quận chúa!" Ngụy võ thần quỳ xuống, nặng nề dập đầu một cái với nàng, đồng thời trái tim đang nhảy dựng lên cũng hạ xuống.
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, Ngụy võ thần hắn từ nô lệ từng bước một bò tới vị trí hôm nay, chịu bao cay đắng tủi nhục, hôm nay nằm gai nếm mật có xá gì?
Hắn hiện tại chỉ cần mau chóng trở lại nước Đông Ly, xóa hết chứng cớ hắn hại chết Công chúa Anh Dạ, sau đó giết Công chúa Hi Hòa. Hoàng Bắc Nguyệt lại xử lý Hồng Liên thì chẳng ai biết chuyện ác hắn đã làm.
Mà hắn có thể từng bước nắm giữ giang sơn nước Đông Ly, cũng có thể từng bước nắm giữ hoàng quyền Nước Nam Dực.
Nhìn Ngụy võ thần dưới chân, Yểm khinh thường rời bước chân, thả Lôi Long Thiên Nộ, đồng thời trong lòng cười với Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Gian trá giảo hoạt, trong vòng hai ngày đã bắt Nước Tây Nhung cùng nước Đông Ly, hơn nữa không mất người nào. Phần chiến công này khi trở lại Nước Nam Dực, nhất định ngươi sẽ được phong vương ban thưởng."
Hoàng Bắc Nguyệt trên mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn đại quân nước Đông Ly mênh mông cuồn cuộn đi tới. Tuy nhiên không cần mất thời gian, bọn chúng sẽ bị đại quân Nước Bắc Diệu do Vũ Văn Địch dẫn đầu bao vây tiêu diệt.