Cuối tháng hai, đại quân khải hoàn trở về, dân chúng trong Thành Lâm Hoài đều tuôn ra đường, cầm hoa quả hoan nghênh binh lính viễn chinh trở về.
Thiệt hại nhỏ mà thu hoạch lại lớn, chỉ sợ là cả ngàn năm trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp mới có một lần chiến tranh hoàn mỹ như vậy.
Từ nay về sau, cái tên "Hoàng Bắc Nguyệt" sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách, được nhà sử học cùng nhà mưu lược, nhà quân sự chiêm ngưỡng. Ở đại chiến này ngoài cơ trí, tỉnh táo, cùng với lãnh huyết, được sử sách ca tụng say sưa thì cũng có vài dòng lên án.
Trong chiến thắng này, sự hi sinh của Công chúa Anh Dạ và Tiểu Hầu gia Hoài Bắc hầu khiến trong lòng mọi người dù vui sướng nhưng cũng sinh ra cảm giác bi thương.
Công chúa Anh Dạ bị mang về Nước Nam Dực, Hoàng thượng vạn phần bi thống, nhưng trong thắng lợi vui sướng, hàng vạn hàng nghìn dân chúng kiễng chân chờ mong, bởi vậy Hoàng thượng chỉ có thể đè nén bi thống, sai người bố trí tang lễ long trọng, sau đó khen ngợi ban thưởng các chiến sĩ có công trong chiến tranh.
Nước Nam Dực bản đồ chưa từng mở rộng như vậy, từ tây sang đông, đến phía nam hình thành một bức bản đồ rộng lớn, chiếm cứ hơn nửa đất đai của Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, hình thành cục diện đối lập với nước Bắc Diệu cường đại, thậm chí có xu hướng rộng lớn hơn.
Nếu không phải trong cuộc chiến này, Nước Bắc Diệu cũng chia cắt một nửa nước Đông Ly thì Nước Nam Dực tuyệt đối là đế quốc lớn nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.
Hoàng thượng sao có thể mất hứng? Bách quan làm sao có thể mất hứng? Dân chúng làm sao có thể mất hứng?
Phủ Trưởng Công chúa, Lưu Vân Các.
Trong cung đưa tới lễ phục hoa lệ trải trên giường, gấm vóc màu đen, thêu hoa văn như ý hình mây màu vàng sậm, cùng với đồ án cát tường giao long ra biển. Con rồng trên lễ phục thiếu một móng vuốt, tượng trưng cho thân vương bên dưới hoàng thượng mới có thể mặc.
Lễ phục không phải kiểu dáng nữ tử mà là dựa theo phong cách nam tử, căn cứ theo kích thước thân thể của nàng mà cắt may.
Phía trên lễ phục ánh lên màu vàng của hoa văn rồng có chút chói mắt, không ai dám nhìn chằm chằm.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh buông dài trên vai, nàng chỉ mặc một cái áo trắng rộng thùng thình, nhan sắc trắng trong thuần khiết, không có chút hoa văn trang sức nào.
Tóc đen dán vào quần áo, nước tí tách rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương đồng, một gương mặt xanh xao hơi tiều tụy, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người, mặt mày như họa, ngũ quan tinh sảo.
Đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn mang theo vài phần mỉa mai, đôi môi duyên dáng nhếch lên, như là khinh thường người khác.
Nến Đỏ chậm rãi đi tới phía sau, thấp giọng nói: "Chủ nhân, thay lễ phục thôi, đến giờ tiến cung rồi."
"Công chúa Hi Hòa thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt như không nghe thấy lời của nàng, vừa mở miệng liền hỏi.
Nến Đỏ nói: "Theo lời dặn của chủ nhân đã giao công chúa cho Ngụy võ thần. Hai người kia chó cắn chó, náo loạn rất đặc sắc. Nhưng Ngụy võ thần nhiều lần hỏi thăm, Hoàng thượng khi nào mới phong hắn là Đại Đô Đốc, tiếp quản Nước Tây Nhung. Người này rất có thủ đoạn, tới Nước Nam Dực đã bắt đầu chạy chung quanh để kết giao quyền quý."
"Quyền quý của Nước Nam Dực không dễ kết giao như vậy, huống chi hắn là Ngụy võ thần, là con sói bên người quân vương, có mấy người dám tin tưởng hắn?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.
"Chủ nhân nói đúng, hắn mặc dù nịnh hót khắp nơi, tan hết tiền tài, nhưng trong lúc quan trọng thế này, chẳng ai dám thân cận với hắn. Gặp hắn tới nhà thì ai nấy đều giả bộ bệnh."
Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, hôm nay Nước Nam Dực không ai không biết nàng cùng Chiến Dã mới có tiếng nói trọng lượng nhất, chỉ cần bọn họ không tỏ thái độ, ai dám tới gần tổ ong vò vẽ Ngụy võ thần chứ?
Nến Đỏ nhìn bộ dáng nàng lạnh lùng, do dự nói: "Chủ nhân, ngươi thật sự không giết Ngụy võ thần sao?"
"Ta đã lập khế ước, tự nhiên sẽ không giết hắn."
"Nhưng...."
"Ta không giết hắn, tự có trời xử lý. Hắn hiện tại không phải tràn đầy hy vọng sao? Sau này sẽ phát hiện hoa trong gương, trăng trong nước so với chết trận sa trường càng khủng bố hơn!"
Nến Đỏ có vẻ hiểu ra, gật đầu, cười nói: "Tâm tư Chủ nhân thật khó đoán! Giờ lành nhanh đến, chủ nhân nhanh thay lễ phục đi."
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy lễ phục từ gương đồng, nói: "Đó là phục sức của thân vương...."
"Lần này hành động của Hoàng thượng có chút quá mức?" Nến Đỏ cũng bất an nhìn lễ phục, "Ta nghe nói, Hoàng thượng vốn muốn phong chủ nhân là Công Chúa Vĩnh Ninh, sau thái hậu ngăn cản nên đem phong hào "Vĩnh Ninh" cho Công chúa Anh Dạ, sau đó Hoàng thượng liền ra thánh chỉ, phong chủ nhân là vương, phong hào là "Ninh"."
"Vĩnh Ninh, Ninh...." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười khẽ, "Không nói đến Vĩnh Ninh là phong hào dành cho dòng chính công chúa. Một chữ Ninh là tôn hào mà hoàng tử con vợ cả mới có thể sắc phong. Ninh Vương, Hoàng thượng không phải là qua mắt thiên hạ cho thấy ta là con của người sao?"
Vương hầu công khanh mặc dù phong hào khác nhau, nhưng từ xưa đến nay có quy định, Hoàng tử con của Hoàng thượng và vợ cả mới có thể gắn với một chữ vương, như Tuyên vương, Thọ vương, Lệ vương.
Hai chữ đứng trước vương mới là phong cấp cho đại công thần, tựa như Tĩnh An vương - phụ thân hoàng hậu, cùng với Tiêu Dao Vương.
Nến Đỏ không ngờ mấy phong hào có nhiều học vấn như vậy, nhất thời có chút nóng nảy, "Vậy làm sao bây giờ? danh dự của Trưởng công chúa...."
"Hoàng thượng chắc là điên rồi."
"Chủ nhân!" Nến Đỏ vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng, nơi này tuy là phủ Trưởng Công chúa, nhưng tai vách mạch rừng, không được nói bậy về Hoàng thượng.
"Có quan hệ gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý, "làm cũng làm rồi, còn sợ người biết sao?"
Nến Đỏ cầm lấy lược, chậm rãi chải tóc cho nàng, "Cứ thế mãi sợ rằng không tốt, chủ nhân tìm một cơ hội nói rõ cho Hoàng thượng."
"Hoàng thượng rất đáng thương, ta không muốn nói ra chân tướng." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng thở dài.
Nến Đỏ cũng biết nguyên nhân trong đó, Hoàng thượng tốt với chủ nhân như vậy, tốt quá mức. Ngay cả Công chúa Anh Dạ chết cũng không thấy Hoàng thượng quá bi thương, chỉ một lòng muốn dành điều tốt nhất cho chủ nhân.
Bây giờ cõng thêm một chữ vương, khó bảo đảm sau này không gây ra động tĩnh lớn hơn. Dựa theo tính nết hoàng thượng, không chừng sau này ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn truyền cho Hoàng Bắc Nguyệt.
"Chủ nhân, một lần nhẫn tâm không sao, quan trọng là có thể khiến Hoàng thượng thanh tỉnh." Nến Đỏ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc nghe, một lát sau mới nói: "Chờ những phong ba qua đi, liên tiếp đả kích sẽ phá hủy một người."
Hoàng thượng thật lòng thương yêu Anh Dạ, cũng thật tâm thương yêu nàng. Nhưng hiện tại hắn mất đi Anh Dạ, chỉ có thể đem tất cả chuyển đến nàng. Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, nàng không muốn ngay lúc này dao động Nước Nam Dực.
Nến Đỏ chậm rãi vấn tóc cho nàng. Nàng không thích trang sức châu hoa, hơn nữa để hợp với lễ phục thì chỉ đơn giản buộc gọn, gài kim quan thiếu niên, đơn giản lại đại khí.
Mặc lễ phục vào, buộc đai lưng lên, vóc người thon dài, hoa văn hoa lệ làm tăng thêm khí chất cao quý, giống như cây tường vi trong gió lạnh.
Khuôn mặt trắng trong thuần khiết, bởi vì quá tái nhợt nên chỉ có thể dùng chút son nhạt tô điểm thêm nhan sắc, cô gái trong gương liền có thêm vài phần sinh khí, thoạt nhìn tư thế oai hùng, tuấn mỹ không thua nam tử.
Ngắn ngủi liếc bộ dáng chính mình, Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn thêm, xoay người ra khỏi cửa.
Đông qua xuân tới, tuyết đọng chưa tan, nhưng vài cành hoa đào trong viện đã ló nhụy, chẳng mấy mà nở rộ.
Người trong phủ đều nói đây là điềm lành, quả nhiên, hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa được phong vương. Vinh quang của phủ Trưởng Công chúa sẽ trường tồn, đây là điềm lành lớn nhất!
"Nguyệt nhi, khí trời lạnh, phủ thêm áo choàng đi." Phương di nương dẫn một đám nha hoàn đi ra, trên tay cầm một áo choàng lông chồn.
Hoàng Bắc Nguyệt sải bước lên ngựa, nhìn bà cười nói: "Không cần, ta không lạnh, di nương vào nhà đi, ta sẽ về nhanh thôi."
Nói xong giục ngựa đi cùng Nến Đỏ biến mất ở cuối phố lớn.
Bóng lưng màu đen đơn bạc gầy yếu, nhưng lại bền bỉ vô hình, khiến người ta có cảm giác buông lỏng mà dựa vào.
Chỉ cần dựa vào nàng, bả vai nàng có thể chống đỡ hết thảy.
Phương di nương cười, để nha hoàn đổi toàn bộ đèn lồng trong phủ qua, sai phòng bếp chuẩn bị thức ăn Bắc Nguyệt thích, cảnh tượng bận rộn hẳn lên.
Thiệt hại nhỏ mà thu hoạch lại lớn, chỉ sợ là cả ngàn năm trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp mới có một lần chiến tranh hoàn mỹ như vậy.
Từ nay về sau, cái tên "Hoàng Bắc Nguyệt" sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách, được nhà sử học cùng nhà mưu lược, nhà quân sự chiêm ngưỡng. Ở đại chiến này ngoài cơ trí, tỉnh táo, cùng với lãnh huyết, được sử sách ca tụng say sưa thì cũng có vài dòng lên án.
Trong chiến thắng này, sự hi sinh của Công chúa Anh Dạ và Tiểu Hầu gia Hoài Bắc hầu khiến trong lòng mọi người dù vui sướng nhưng cũng sinh ra cảm giác bi thương.
Công chúa Anh Dạ bị mang về Nước Nam Dực, Hoàng thượng vạn phần bi thống, nhưng trong thắng lợi vui sướng, hàng vạn hàng nghìn dân chúng kiễng chân chờ mong, bởi vậy Hoàng thượng chỉ có thể đè nén bi thống, sai người bố trí tang lễ long trọng, sau đó khen ngợi ban thưởng các chiến sĩ có công trong chiến tranh.
Nước Nam Dực bản đồ chưa từng mở rộng như vậy, từ tây sang đông, đến phía nam hình thành một bức bản đồ rộng lớn, chiếm cứ hơn nửa đất đai của Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, hình thành cục diện đối lập với nước Bắc Diệu cường đại, thậm chí có xu hướng rộng lớn hơn.
Nếu không phải trong cuộc chiến này, Nước Bắc Diệu cũng chia cắt một nửa nước Đông Ly thì Nước Nam Dực tuyệt đối là đế quốc lớn nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.
Hoàng thượng sao có thể mất hứng? Bách quan làm sao có thể mất hứng? Dân chúng làm sao có thể mất hứng?
Phủ Trưởng Công chúa, Lưu Vân Các.
Trong cung đưa tới lễ phục hoa lệ trải trên giường, gấm vóc màu đen, thêu hoa văn như ý hình mây màu vàng sậm, cùng với đồ án cát tường giao long ra biển. Con rồng trên lễ phục thiếu một móng vuốt, tượng trưng cho thân vương bên dưới hoàng thượng mới có thể mặc.
Lễ phục không phải kiểu dáng nữ tử mà là dựa theo phong cách nam tử, căn cứ theo kích thước thân thể của nàng mà cắt may.
Phía trên lễ phục ánh lên màu vàng của hoa văn rồng có chút chói mắt, không ai dám nhìn chằm chằm.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh buông dài trên vai, nàng chỉ mặc một cái áo trắng rộng thùng thình, nhan sắc trắng trong thuần khiết, không có chút hoa văn trang sức nào.
Tóc đen dán vào quần áo, nước tí tách rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương đồng, một gương mặt xanh xao hơi tiều tụy, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người, mặt mày như họa, ngũ quan tinh sảo.
Đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn mang theo vài phần mỉa mai, đôi môi duyên dáng nhếch lên, như là khinh thường người khác.
Nến Đỏ chậm rãi đi tới phía sau, thấp giọng nói: "Chủ nhân, thay lễ phục thôi, đến giờ tiến cung rồi."
"Công chúa Hi Hòa thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt như không nghe thấy lời của nàng, vừa mở miệng liền hỏi.
Nến Đỏ nói: "Theo lời dặn của chủ nhân đã giao công chúa cho Ngụy võ thần. Hai người kia chó cắn chó, náo loạn rất đặc sắc. Nhưng Ngụy võ thần nhiều lần hỏi thăm, Hoàng thượng khi nào mới phong hắn là Đại Đô Đốc, tiếp quản Nước Tây Nhung. Người này rất có thủ đoạn, tới Nước Nam Dực đã bắt đầu chạy chung quanh để kết giao quyền quý."
"Quyền quý của Nước Nam Dực không dễ kết giao như vậy, huống chi hắn là Ngụy võ thần, là con sói bên người quân vương, có mấy người dám tin tưởng hắn?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.
"Chủ nhân nói đúng, hắn mặc dù nịnh hót khắp nơi, tan hết tiền tài, nhưng trong lúc quan trọng thế này, chẳng ai dám thân cận với hắn. Gặp hắn tới nhà thì ai nấy đều giả bộ bệnh."
Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, hôm nay Nước Nam Dực không ai không biết nàng cùng Chiến Dã mới có tiếng nói trọng lượng nhất, chỉ cần bọn họ không tỏ thái độ, ai dám tới gần tổ ong vò vẽ Ngụy võ thần chứ?
Nến Đỏ nhìn bộ dáng nàng lạnh lùng, do dự nói: "Chủ nhân, ngươi thật sự không giết Ngụy võ thần sao?"
"Ta đã lập khế ước, tự nhiên sẽ không giết hắn."
"Nhưng...."
"Ta không giết hắn, tự có trời xử lý. Hắn hiện tại không phải tràn đầy hy vọng sao? Sau này sẽ phát hiện hoa trong gương, trăng trong nước so với chết trận sa trường càng khủng bố hơn!"
Nến Đỏ có vẻ hiểu ra, gật đầu, cười nói: "Tâm tư Chủ nhân thật khó đoán! Giờ lành nhanh đến, chủ nhân nhanh thay lễ phục đi."
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy lễ phục từ gương đồng, nói: "Đó là phục sức của thân vương...."
"Lần này hành động của Hoàng thượng có chút quá mức?" Nến Đỏ cũng bất an nhìn lễ phục, "Ta nghe nói, Hoàng thượng vốn muốn phong chủ nhân là Công Chúa Vĩnh Ninh, sau thái hậu ngăn cản nên đem phong hào "Vĩnh Ninh" cho Công chúa Anh Dạ, sau đó Hoàng thượng liền ra thánh chỉ, phong chủ nhân là vương, phong hào là "Ninh"."
"Vĩnh Ninh, Ninh...." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười khẽ, "Không nói đến Vĩnh Ninh là phong hào dành cho dòng chính công chúa. Một chữ Ninh là tôn hào mà hoàng tử con vợ cả mới có thể sắc phong. Ninh Vương, Hoàng thượng không phải là qua mắt thiên hạ cho thấy ta là con của người sao?"
Vương hầu công khanh mặc dù phong hào khác nhau, nhưng từ xưa đến nay có quy định, Hoàng tử con của Hoàng thượng và vợ cả mới có thể gắn với một chữ vương, như Tuyên vương, Thọ vương, Lệ vương.
Hai chữ đứng trước vương mới là phong cấp cho đại công thần, tựa như Tĩnh An vương - phụ thân hoàng hậu, cùng với Tiêu Dao Vương.
Nến Đỏ không ngờ mấy phong hào có nhiều học vấn như vậy, nhất thời có chút nóng nảy, "Vậy làm sao bây giờ? danh dự của Trưởng công chúa...."
"Hoàng thượng chắc là điên rồi."
"Chủ nhân!" Nến Đỏ vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng, nơi này tuy là phủ Trưởng Công chúa, nhưng tai vách mạch rừng, không được nói bậy về Hoàng thượng.
"Có quan hệ gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý, "làm cũng làm rồi, còn sợ người biết sao?"
Nến Đỏ cầm lấy lược, chậm rãi chải tóc cho nàng, "Cứ thế mãi sợ rằng không tốt, chủ nhân tìm một cơ hội nói rõ cho Hoàng thượng."
"Hoàng thượng rất đáng thương, ta không muốn nói ra chân tướng." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng thở dài.
Nến Đỏ cũng biết nguyên nhân trong đó, Hoàng thượng tốt với chủ nhân như vậy, tốt quá mức. Ngay cả Công chúa Anh Dạ chết cũng không thấy Hoàng thượng quá bi thương, chỉ một lòng muốn dành điều tốt nhất cho chủ nhân.
Bây giờ cõng thêm một chữ vương, khó bảo đảm sau này không gây ra động tĩnh lớn hơn. Dựa theo tính nết hoàng thượng, không chừng sau này ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn truyền cho Hoàng Bắc Nguyệt.
"Chủ nhân, một lần nhẫn tâm không sao, quan trọng là có thể khiến Hoàng thượng thanh tỉnh." Nến Đỏ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc nghe, một lát sau mới nói: "Chờ những phong ba qua đi, liên tiếp đả kích sẽ phá hủy một người."
Hoàng thượng thật lòng thương yêu Anh Dạ, cũng thật tâm thương yêu nàng. Nhưng hiện tại hắn mất đi Anh Dạ, chỉ có thể đem tất cả chuyển đến nàng. Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, nàng không muốn ngay lúc này dao động Nước Nam Dực.
Nến Đỏ chậm rãi vấn tóc cho nàng. Nàng không thích trang sức châu hoa, hơn nữa để hợp với lễ phục thì chỉ đơn giản buộc gọn, gài kim quan thiếu niên, đơn giản lại đại khí.
Mặc lễ phục vào, buộc đai lưng lên, vóc người thon dài, hoa văn hoa lệ làm tăng thêm khí chất cao quý, giống như cây tường vi trong gió lạnh.
Khuôn mặt trắng trong thuần khiết, bởi vì quá tái nhợt nên chỉ có thể dùng chút son nhạt tô điểm thêm nhan sắc, cô gái trong gương liền có thêm vài phần sinh khí, thoạt nhìn tư thế oai hùng, tuấn mỹ không thua nam tử.
Ngắn ngủi liếc bộ dáng chính mình, Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn thêm, xoay người ra khỏi cửa.
Đông qua xuân tới, tuyết đọng chưa tan, nhưng vài cành hoa đào trong viện đã ló nhụy, chẳng mấy mà nở rộ.
Người trong phủ đều nói đây là điềm lành, quả nhiên, hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa được phong vương. Vinh quang của phủ Trưởng Công chúa sẽ trường tồn, đây là điềm lành lớn nhất!
"Nguyệt nhi, khí trời lạnh, phủ thêm áo choàng đi." Phương di nương dẫn một đám nha hoàn đi ra, trên tay cầm một áo choàng lông chồn.
Hoàng Bắc Nguyệt sải bước lên ngựa, nhìn bà cười nói: "Không cần, ta không lạnh, di nương vào nhà đi, ta sẽ về nhanh thôi."
Nói xong giục ngựa đi cùng Nến Đỏ biến mất ở cuối phố lớn.
Bóng lưng màu đen đơn bạc gầy yếu, nhưng lại bền bỉ vô hình, khiến người ta có cảm giác buông lỏng mà dựa vào.
Chỉ cần dựa vào nàng, bả vai nàng có thể chống đỡ hết thảy.
Phương di nương cười, để nha hoàn đổi toàn bộ đèn lồng trong phủ qua, sai phòng bếp chuẩn bị thức ăn Bắc Nguyệt thích, cảnh tượng bận rộn hẳn lên.