Một khắc trước khi tiến vào cửa Điện Quang Diệu, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người liếc nhìn về phương xa xôi, dường như nghe thấy có người gọi tên nàng.
"Chắc là Thái tử Chiến Dã." Nến Đỏ quay đầu, không xác định nói.
Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì thêm, mở kết giới Điện Quang Diệu ra, đi tới trước.
Trừ một tầng kết giới cách trở, Điện Quang Diệu không khác gì bên ngoài, bầu trời xanh thẳm, gió thổi lạnh lùng.
Quang Minh Thần Điện ở xa xa, tỏa sáng lấp lóa.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Điện Quang Diệu, đi sang một hướng khác.
Nàng hành tung bí ẩn không để ai phát hiện, đến bên ngoài nơi ở của Mạnh Kỳ Thiên thấy cửa đóng chặt, hai người gác bên ngoài, còn có một tầng kết giới vờn quanh.
Hoàng Bắc Nguyệt không tốn sức giải quyết hai người, sau đó hai tay kết ấn kỳ quái, trên kết giới lóe sáng liền mở ra.
Mạnh Kỳ Thiên bị giam ở trong phòng, đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Mạnh Kỳ Thiên bị khóa trụ xương tỳ bà, trói trên cây cột mà hấp hối.
Thánh quân quả nhiên ngoan độc!
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, duỗi tay đụng vào trán hắn, sau đó lấy vài viên dược hoàn nhét vào miệng hắn.
Uống thuốc xong, Mạnh Kỳ Thiên mới tỉnh lại, nửa mở to mắt, nhìn thấy nàng, chậm rãi lộ ra nụ cười dễ dàng: "Ngươi rốt cuộc đã tới."
"Ta vẫn nghĩ ngươi là một người cẩn thận, không ngờ bị lộ tẩy trước mặt Hồng Liên." Hoàng Bắc Nguyệt tháo xiềng xích, để Chi Chi giúp hắn bôi thuốc.
Mạnh Kỳ Thiên cười khổ: "Ta cũng không ngờ bị ả biết chuyện xấu, ai biết...Hoàng Bắc Nguyệt." Sắc mặt Mạnh Kỳ Thiên đột nhiên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?"
"Ngươi nắm chắc mấy phần thắng?"
"Năm phần đi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Ngươi cảm giác có mấy phần?"
"Nếu không tính Mặc Liên, ta với ngươi giống nhau." Mạnh Kỳ Thiên vừa nói, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Vô cực thiên khóa, nếu ngươi thấy Thánh quân lấy bốn cây vô cực thiên khóa khỏi thân thể Mặc Liên thì lập tức phải đi, không nên ham chiến, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn."
"Vô cực thiên khóa là vật gì?" Thứ đồ này lần đầu tiên nàng nghe nói đến.
"Nói nghiêm túc thì đó là một thuật phong ấn, nhưng ở trên người Mặc Liên lại khác. Trước đây trong thân thể Mặc Liên có 3 thanh vô cực thiên khóa, mà gần đây Thánh quân lại lấy ra một thanh, đại khái ngươi đã phát hiện rồi chứ. Mặc Liên hiện tại thông minh hơn so với trước kia."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhớ tới ở Phủ Tiêu Dao Vương nghe lén Thánh quân cùng Mặc Liên nói chuyện, khi đó đã cảm thấy Mặc Liên khác trước kia.
"Vậy nếu lấy ra bốn thanh vô cực thiên khóa thì hắn sẽ như thế nào?"
Mạnh Kỳ Thiên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Mãnh thú của Thánh quân."
Trên lưng rùng mình, Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vậy Chim Thần Kim Loan thì sao? Chuyện ngươi nói có thật không?".
"Ta lật xem tất cả điển tịch ở Điện Quang Diệu, hẳn sẽ không sai." Mạnh Kỳ Thiên "á" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Chi Chi, "Không cần khâu, vết thương này sẽ tự khép lại."
Chi Chi ôm một cái kim may, ánh mắt hết sức kiên định nhìn hắn: nhất định phải khâu lại!
"Thật sự không cần, cám ơn ngươi." Mạnh Kỳ Thiên vội vàng kéo quần áo lại, nếu không bị viên bi này khâu lại thì mất nhiều hơn được.
Chi Chi nhảy vào trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt, nâng đầu chi chi nha nha cáo trạng, Hoàng Bắc Nguyệt xoa xoa đầu nó, thả nó vào không gian linh thú.
Nàng đứng lên, quay vòng cổ tay, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta hành động thôi!"
Mạnh Kỳ Thiên tì vào ghế đứng lên, nhìn nàng cười nói: "Ngươi hình như còn muốn hỏi của ta về Thuật Chiêu hồn?".
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn tay mình, tay hé ra lại hợp lại nói: "Trong này nhất định có huyền cơ gì đi."
"Về Thuật Chiêu hồn của Mặc Liên, hắn là người hắc ám, có thể tùy ý triệu hồi linh hồn về, tuy nhiên chỉ gọi linh hồn thì hắn có thể gọi được tất cả. Nhưng nếu muốn chuộc vĩnh viễn người đã chết ở Địa ngục thì nhất định phải dùng một vài thứ trao đổi."
"Dùng cái gì trao đổi?" Hoàng Bắc Nguyệt có chút tò mò.
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ngươi biết đây là chuyện nghịch thiên sửa mệnh, hồn phách bị chuộc sẽ không có kiếp sau. Mặc Liên phải dùng cuộc sống dài lâu đi trao đổi, hơn nữa sau khi hắn chết sẽ hồn phi phách tán."
"Ta biết chuộc hồn không dễ dàng như vậy." Thần sắc Hoàng Bắc Nguyệt bình thản, nàng không phải người có hy vọng xa vời, "Muốn một thứ tốt nhất định phải dùng thứ tốt khác trao đổi, thế mới công bằng."
"Hẳn là thế." Mạnh Kỳ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Người đã chết thì cứ để an nghỉ, có lẽ kiếp sau sẽ tốt hơn."
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, triệu hồi Tiểu Hổ ra dặn dò: "Ở lại cạnh Mạnh Kỳ Thiên, đừng để hắn chết".
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ta không yếu như vậy đâu!"
"Chuyện kế tiếp cần nhờ ngươi, ta không thích mạo hiểm." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, sờ sờ đầu Tiểu Hổ nói: "Ngươi trưởng thành, ta biết ngươi sẽ không để ta thất vọng."
Tiểu Hổ "ô" một tiếng, dùng mặt cọ vào lòng bàn tay nàng, lớn đầu rồi mà vẫn làm nũng, khiến Mạnh Kỳ Thiên cười vang.
"Thông minh." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ mặt hắn, xoay người biến mất khỏi cửa sổ.
Các điểm kết giới ở Điện Quang Diệu đều bị Mạnh Kỳ Thiên tìm rồi phá giải. Hắn từ nhỏ quen thuộc sinh hoạt tại Điện Quang Diệu nên làm việc này không cần tốn sức.
Cho nên, có một nội gián thật tốt.
Nàng ẩn vào điện của Hồng Liên, Hồng Liên cũng không có ở bên trong, do dự một chút, nàng lập tức thẳng đến Quang Minh Thần Điện.
Mạnh Kỳ Thiên đã giải quyết những kẻ vướng chân vướng tay, dọc đường đi rất thông suốt.
Nàng đẩy cửa Quang Minh Thần Điện ra, ánh lửa sặc sỡ chiếu vào ánh mắt, nàng lạnh lùng liếc bốn phía an tĩnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về ngọn đèn dầu phía cuối.
Sau rèm loáng thoáng có bóng người, nhưng nàng liếc mắt một cái nhận ra không phải là Thánh quân.
Nàng thả chậm bước chân, từng bước đi lên, lạnh lùng nói: "Thánh quân khi nào thì cũng thích chơi trò giả thần giả quỷ?"
Người sau rèm không đáp lời, nàng sải bước nhanh tới, vén rèm lên, ánh mắt ngưng tụ, trong lòng rét lạnh.
Người nọ đúng là Hồng Liên!
Chẳng qua là Hồng Liên đã chết. Trên mặt bị bỏng một nửa, cho nên ả chết rất bi thảm, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng nàng, không còn chút ánh sáng, nhưng ánh mắt chết đi rất bi thương.
Tay cô ta cầm một khối ngọc bội, Hoàng Bắc Nguyệt nhận ra ngọc bội kia, là lúc nàng giả trang Hồng Liên dẫn Mặc Liên đi tới Nước Nam Dực, hắn mua rất nhiều đồ. Ngọc bội kia là một trong số đó, bởi vì ngọc màu xanh trong suốt, là thượng phẩm khó thấy, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt để hắn mang trên người.
Truyền thuyết ngọc có thể dưỡng thân, cũng có thể giảm bớt lệ khí trên thân thể.
Nhìn thấy khối ngọc bội này, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ biết, người giết chết Hồng Liên không phải Thánh quân, mà là Mặc Liên, cho nên ánh mắt Hồng Liên trước khi chết mới có thể bi thương như vậy.
Chết trong tay người mình yêu, cảm giác rất phức tạp.
Vốn định tự tay giết ả, lại đột nhiên nhìn thấy thi thể của ả, trong lòng thất vọng, Hoàng Bắc Nguyệt chán nản đứng lên, cầm ngọc bội trong tay ả ra.
Mặt của cô ta dù sao giống hệt mình. Hôm nay dung mạo bị hủy một nửa, nhưng vẫn rất giống.
Nàng như là nhìn thi thể chính mình nên trong lòng không thoải mái.
"Có phải cảm thấy rất không thoải mái không?" Phía sau truyền đến giọng nói nam tử trầm thấp, mang theo sự ân cần thản nhiên.
Giọng nói lãnh đạm như nước, tao nhã thoải mái.
Không cần xoay người, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết là ai, nàng chỉ là lạnh lùng nói: "Cô ta bị trừng phạt đúng tội, ta vốn muốn tự tay giết cô ta. Nhưng nhìn cô ta bị chết tuyệt vọng như vậy, cũng coi như giải quyết xong một việc."
"Ngươi có muốn biết vì sao cô ta tuyệt vọng không?"
Hoàng Bắc Nguyệt lại nhìn Hồng Liên, mím môi không nói. Tống Mịch cười nói: "Cô ta hỏi ta, vì sao giống ngươi như thế, các ngươi có phải có quan hệ huyết thống hay không."
"Ngươi trả lời cô ta thế nào?"
"Ta nói ta là luyện dược sư, tới cảnh giới của ta có thể sử dụng bí thuật làm thay đổi dung mạo." Tống Mịch chậm rãi nói.
Quả nhiên không khác suy nghĩ của nàng lắm, Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, nàng cũng từng cân nhắc nàng có thể có quan hệ với Hồng Liên. Nhưng nàng mất nhiều thời gian tìm hiểu cũng phát hiện Hồng Liên đều khó có khả năng có quan hệ với nàng.
Tống Mịch mỉm cười: "Xem ra có một số việc ngươi đã điều tra qua."
"Hồng Liên tuyệt đối không thể là thân nhân của ta!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
"Thật không?" Tống Mịch có chút nghiêng đầu, cười đầy thâm ý "Ngươi mặc dù điều tra hết thảy, nhưng ngươi vẫn bỏ sót, còn nhớ Mạnh Kỳ Thiên cùng Phong Liên Dực không?"
Trái tim Hoàng Bắc Nguyệt đập mạnh, ngọc bội trong tay suýt bị bóp nát!
"Ngươi đổi người nào?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, xé rèm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn hắn!
"Chắc là Thái tử Chiến Dã." Nến Đỏ quay đầu, không xác định nói.
Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì thêm, mở kết giới Điện Quang Diệu ra, đi tới trước.
Trừ một tầng kết giới cách trở, Điện Quang Diệu không khác gì bên ngoài, bầu trời xanh thẳm, gió thổi lạnh lùng.
Quang Minh Thần Điện ở xa xa, tỏa sáng lấp lóa.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Điện Quang Diệu, đi sang một hướng khác.
Nàng hành tung bí ẩn không để ai phát hiện, đến bên ngoài nơi ở của Mạnh Kỳ Thiên thấy cửa đóng chặt, hai người gác bên ngoài, còn có một tầng kết giới vờn quanh.
Hoàng Bắc Nguyệt không tốn sức giải quyết hai người, sau đó hai tay kết ấn kỳ quái, trên kết giới lóe sáng liền mở ra.
Mạnh Kỳ Thiên bị giam ở trong phòng, đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Mạnh Kỳ Thiên bị khóa trụ xương tỳ bà, trói trên cây cột mà hấp hối.
Thánh quân quả nhiên ngoan độc!
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, duỗi tay đụng vào trán hắn, sau đó lấy vài viên dược hoàn nhét vào miệng hắn.
Uống thuốc xong, Mạnh Kỳ Thiên mới tỉnh lại, nửa mở to mắt, nhìn thấy nàng, chậm rãi lộ ra nụ cười dễ dàng: "Ngươi rốt cuộc đã tới."
"Ta vẫn nghĩ ngươi là một người cẩn thận, không ngờ bị lộ tẩy trước mặt Hồng Liên." Hoàng Bắc Nguyệt tháo xiềng xích, để Chi Chi giúp hắn bôi thuốc.
Mạnh Kỳ Thiên cười khổ: "Ta cũng không ngờ bị ả biết chuyện xấu, ai biết...Hoàng Bắc Nguyệt." Sắc mặt Mạnh Kỳ Thiên đột nhiên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?"
"Ngươi nắm chắc mấy phần thắng?"
"Năm phần đi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Ngươi cảm giác có mấy phần?"
"Nếu không tính Mặc Liên, ta với ngươi giống nhau." Mạnh Kỳ Thiên vừa nói, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Vô cực thiên khóa, nếu ngươi thấy Thánh quân lấy bốn cây vô cực thiên khóa khỏi thân thể Mặc Liên thì lập tức phải đi, không nên ham chiến, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn."
"Vô cực thiên khóa là vật gì?" Thứ đồ này lần đầu tiên nàng nghe nói đến.
"Nói nghiêm túc thì đó là một thuật phong ấn, nhưng ở trên người Mặc Liên lại khác. Trước đây trong thân thể Mặc Liên có 3 thanh vô cực thiên khóa, mà gần đây Thánh quân lại lấy ra một thanh, đại khái ngươi đã phát hiện rồi chứ. Mặc Liên hiện tại thông minh hơn so với trước kia."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhớ tới ở Phủ Tiêu Dao Vương nghe lén Thánh quân cùng Mặc Liên nói chuyện, khi đó đã cảm thấy Mặc Liên khác trước kia.
"Vậy nếu lấy ra bốn thanh vô cực thiên khóa thì hắn sẽ như thế nào?"
Mạnh Kỳ Thiên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Mãnh thú của Thánh quân."
Trên lưng rùng mình, Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vậy Chim Thần Kim Loan thì sao? Chuyện ngươi nói có thật không?".
"Ta lật xem tất cả điển tịch ở Điện Quang Diệu, hẳn sẽ không sai." Mạnh Kỳ Thiên "á" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Chi Chi, "Không cần khâu, vết thương này sẽ tự khép lại."
Chi Chi ôm một cái kim may, ánh mắt hết sức kiên định nhìn hắn: nhất định phải khâu lại!
"Thật sự không cần, cám ơn ngươi." Mạnh Kỳ Thiên vội vàng kéo quần áo lại, nếu không bị viên bi này khâu lại thì mất nhiều hơn được.
Chi Chi nhảy vào trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt, nâng đầu chi chi nha nha cáo trạng, Hoàng Bắc Nguyệt xoa xoa đầu nó, thả nó vào không gian linh thú.
Nàng đứng lên, quay vòng cổ tay, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta hành động thôi!"
Mạnh Kỳ Thiên tì vào ghế đứng lên, nhìn nàng cười nói: "Ngươi hình như còn muốn hỏi của ta về Thuật Chiêu hồn?".
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn tay mình, tay hé ra lại hợp lại nói: "Trong này nhất định có huyền cơ gì đi."
"Về Thuật Chiêu hồn của Mặc Liên, hắn là người hắc ám, có thể tùy ý triệu hồi linh hồn về, tuy nhiên chỉ gọi linh hồn thì hắn có thể gọi được tất cả. Nhưng nếu muốn chuộc vĩnh viễn người đã chết ở Địa ngục thì nhất định phải dùng một vài thứ trao đổi."
"Dùng cái gì trao đổi?" Hoàng Bắc Nguyệt có chút tò mò.
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ngươi biết đây là chuyện nghịch thiên sửa mệnh, hồn phách bị chuộc sẽ không có kiếp sau. Mặc Liên phải dùng cuộc sống dài lâu đi trao đổi, hơn nữa sau khi hắn chết sẽ hồn phi phách tán."
"Ta biết chuộc hồn không dễ dàng như vậy." Thần sắc Hoàng Bắc Nguyệt bình thản, nàng không phải người có hy vọng xa vời, "Muốn một thứ tốt nhất định phải dùng thứ tốt khác trao đổi, thế mới công bằng."
"Hẳn là thế." Mạnh Kỳ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Người đã chết thì cứ để an nghỉ, có lẽ kiếp sau sẽ tốt hơn."
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, triệu hồi Tiểu Hổ ra dặn dò: "Ở lại cạnh Mạnh Kỳ Thiên, đừng để hắn chết".
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ta không yếu như vậy đâu!"
"Chuyện kế tiếp cần nhờ ngươi, ta không thích mạo hiểm." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, sờ sờ đầu Tiểu Hổ nói: "Ngươi trưởng thành, ta biết ngươi sẽ không để ta thất vọng."
Tiểu Hổ "ô" một tiếng, dùng mặt cọ vào lòng bàn tay nàng, lớn đầu rồi mà vẫn làm nũng, khiến Mạnh Kỳ Thiên cười vang.
"Thông minh." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ mặt hắn, xoay người biến mất khỏi cửa sổ.
Các điểm kết giới ở Điện Quang Diệu đều bị Mạnh Kỳ Thiên tìm rồi phá giải. Hắn từ nhỏ quen thuộc sinh hoạt tại Điện Quang Diệu nên làm việc này không cần tốn sức.
Cho nên, có một nội gián thật tốt.
Nàng ẩn vào điện của Hồng Liên, Hồng Liên cũng không có ở bên trong, do dự một chút, nàng lập tức thẳng đến Quang Minh Thần Điện.
Mạnh Kỳ Thiên đã giải quyết những kẻ vướng chân vướng tay, dọc đường đi rất thông suốt.
Nàng đẩy cửa Quang Minh Thần Điện ra, ánh lửa sặc sỡ chiếu vào ánh mắt, nàng lạnh lùng liếc bốn phía an tĩnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về ngọn đèn dầu phía cuối.
Sau rèm loáng thoáng có bóng người, nhưng nàng liếc mắt một cái nhận ra không phải là Thánh quân.
Nàng thả chậm bước chân, từng bước đi lên, lạnh lùng nói: "Thánh quân khi nào thì cũng thích chơi trò giả thần giả quỷ?"
Người sau rèm không đáp lời, nàng sải bước nhanh tới, vén rèm lên, ánh mắt ngưng tụ, trong lòng rét lạnh.
Người nọ đúng là Hồng Liên!
Chẳng qua là Hồng Liên đã chết. Trên mặt bị bỏng một nửa, cho nên ả chết rất bi thảm, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng nàng, không còn chút ánh sáng, nhưng ánh mắt chết đi rất bi thương.
Tay cô ta cầm một khối ngọc bội, Hoàng Bắc Nguyệt nhận ra ngọc bội kia, là lúc nàng giả trang Hồng Liên dẫn Mặc Liên đi tới Nước Nam Dực, hắn mua rất nhiều đồ. Ngọc bội kia là một trong số đó, bởi vì ngọc màu xanh trong suốt, là thượng phẩm khó thấy, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt để hắn mang trên người.
Truyền thuyết ngọc có thể dưỡng thân, cũng có thể giảm bớt lệ khí trên thân thể.
Nhìn thấy khối ngọc bội này, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ biết, người giết chết Hồng Liên không phải Thánh quân, mà là Mặc Liên, cho nên ánh mắt Hồng Liên trước khi chết mới có thể bi thương như vậy.
Chết trong tay người mình yêu, cảm giác rất phức tạp.
Vốn định tự tay giết ả, lại đột nhiên nhìn thấy thi thể của ả, trong lòng thất vọng, Hoàng Bắc Nguyệt chán nản đứng lên, cầm ngọc bội trong tay ả ra.
Mặt của cô ta dù sao giống hệt mình. Hôm nay dung mạo bị hủy một nửa, nhưng vẫn rất giống.
Nàng như là nhìn thi thể chính mình nên trong lòng không thoải mái.
"Có phải cảm thấy rất không thoải mái không?" Phía sau truyền đến giọng nói nam tử trầm thấp, mang theo sự ân cần thản nhiên.
Giọng nói lãnh đạm như nước, tao nhã thoải mái.
Không cần xoay người, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết là ai, nàng chỉ là lạnh lùng nói: "Cô ta bị trừng phạt đúng tội, ta vốn muốn tự tay giết cô ta. Nhưng nhìn cô ta bị chết tuyệt vọng như vậy, cũng coi như giải quyết xong một việc."
"Ngươi có muốn biết vì sao cô ta tuyệt vọng không?"
Hoàng Bắc Nguyệt lại nhìn Hồng Liên, mím môi không nói. Tống Mịch cười nói: "Cô ta hỏi ta, vì sao giống ngươi như thế, các ngươi có phải có quan hệ huyết thống hay không."
"Ngươi trả lời cô ta thế nào?"
"Ta nói ta là luyện dược sư, tới cảnh giới của ta có thể sử dụng bí thuật làm thay đổi dung mạo." Tống Mịch chậm rãi nói.
Quả nhiên không khác suy nghĩ của nàng lắm, Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, nàng cũng từng cân nhắc nàng có thể có quan hệ với Hồng Liên. Nhưng nàng mất nhiều thời gian tìm hiểu cũng phát hiện Hồng Liên đều khó có khả năng có quan hệ với nàng.
Tống Mịch mỉm cười: "Xem ra có một số việc ngươi đã điều tra qua."
"Hồng Liên tuyệt đối không thể là thân nhân của ta!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
"Thật không?" Tống Mịch có chút nghiêng đầu, cười đầy thâm ý "Ngươi mặc dù điều tra hết thảy, nhưng ngươi vẫn bỏ sót, còn nhớ Mạnh Kỳ Thiên cùng Phong Liên Dực không?"
Trái tim Hoàng Bắc Nguyệt đập mạnh, ngọc bội trong tay suýt bị bóp nát!
"Ngươi đổi người nào?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, xé rèm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn hắn!