"Sênh nhi!"
Đột nhiên Lục Khai Hoàn đầu đổ đầy mồ hôi bật dậy, bốn phía đều là một màu đen, yên tĩnh đến lặng người
Không hiểu ra sao, trong lòng hắn dâng lên nỗi bất an chưa từng có, hắn xốc màn, hô to "Người đâu!"
"Bệ hạ, có gì cần dặn dò?"
"Mạnh Sênh đâu?" Lục Khai Hoàn vẫn luôn không muốn để Mạnh Sênh thức đêm, nếu như ngủ, thì hắn cũng sẽ ép y ngủ cùng hắn trên lòng sàn, bởi vậy rất ít khi Mạnh Sênh gác đêm "Đem Mạnh Sênh đến đây cho trẫm!"
"Bệ hạ....!Nô tài....!Từ chiều đến giờ nô tài chưa gặp qua Mạnh công công.
Nên không biết y ở nơi nào..."
"Lập tức cho người đi tìm!" Lục Khai Hoàn ôm ngực, ném cho tên nô tài một lệnh bài "Không tìm được thì đi điều động ngự lâm quân cùng tìm, dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra y!"
Đêm đó, trong cung đèn đuốc sáng trưng, không ai có thể ngủ yên.
Mãi cho đến canh , có người đến báo, ở Lạc Nhạn hồ tại ngự hoa viên phát hiện được một thi thể, muốn mời bệ hạ đi qua, phân biệt xem đó có phải là Mạnh công công hay không
Lục Khai Hoàn hít vào một hơi khí lạnh, miễn cưỡng đứng vững, mất một lúc lâu mới lên kiệu, đi về phía ngự hoa viên.
Dọc đường đi, hắn vẫn luôn tự an ủi là không có việc gì, thi thể kia chắc chắn không phải là Mạnh Sênh, thế nhưng càng tự an ủi, tay chân toàn thân hắn càng cảm thấy lạnh lẽo
Ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết đã qua bao lâu, được nô tài nâng đến ngự hoa viên, nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh, vừa nhìn thấy Lục Khai Hoàn đến, thị vệ cùng nô tài vội vàng tiến lên hành lễ, nhường một con đường cho hắn.
Lục Khai Hoàn đi rất chậm, tựa hồ hắn đã dùng hết dũng khí của đời này để bước đi, đến bên cạnh thi thế kia, hắn ngồi xuống, dựa vào ánh sáng từ ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào bộ thi thể
Thi thể ở trong nước quá lâu nên đã có chút trương phình, khuôn mặt phù phũng, da dẻ nhợt nhạt màu sắc như tro, tuy vậy vẫn có thể mơ hồ nhận ra gương mặt khi còn sống
Làm sao Lục Khai Hoàn có thể không nhận ra? Đây chính là gương mặt mà hắn đã nhìn tới năm, quen thuộc đến mức, chỉ cần nhìn qua một lần hắn sẽ nhận ra đây là người nào.....!
Đây....!Chính là Sênh nhi của hắn
Hắn ngồi bên cạnh Mạnh Sênh, nhẹ nhàng vỗ vỗ má y "Sênh nhi, ngươi tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, trẫm sẽ không trách tội ngươi chạy loạn, ngươi muốn cái gì, trẫm sẽ cho ngươi cái đó, tỉnh lại đi mà Sênh nhi"
Không có phản ứng
"Sênh nhi, xem như trẫm xin ngươi, ngươi mở mắt ra đi, chỉ cần liếc mắt nhìn trẫm một cái thôi, chỉ một cái thôi" Một giọt lệ tràn ra khóe mắt hắn, rơi xuống gương mặt đã cứng của Mạnh Sênh, nhưng đáng tiếc, dù giọt nước mắt này có ấm nóng như thế nào, cũng không thể khiến cho chỗ nó rơi xuống ấm lên "Có phải ngươi đang giận trẫm? Vậy thì ngươi muốn phạt trẫm như thế nào cũng được, đừng có dọa trẫm, có được hay không?"
"Bệ hạ....!Mạnh công công....y....!y đã chết rồi..."
"Câm miệng! Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì! Hắn chưa chết! Hắn chưa chết!!" Lục Khai Hoàn đưa tay tát mạnh tên thái giám vừa nói "Trẫm đã nói, y chưa chết! mau gọi thái y đến cho trẫm!"
Các nô tài đứng liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng không ai dám làm trái ý hắn, cũng không ai dám lắm lời, chỉ sợ hoàng đế xảy ra chuyện gì, vì vậy nhanh chóng đi mời thái y tới
Cả người Lục Khai Hoàn phát run, quỳ dưới đất ôm chặt bộ thi thể lạnh lẽo, cuối mùa thu rất lạnh, mà thân thể này lại bị ngâm trong nước, ngâm đến độ cả thân thể của Mạnh Sênh đã như một khối băng....!Thân thể mà hắn đang ôm trong lòng ngực, đã không còn chút độ ấm nào, nhưng Lục Khai Hoàn vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay, mặc kệ hàn khí đang từ từ quấn lấy thân thể hắn
Hắn ôm đầu Mạnh Sênh, nhỏ giọng thầm thì "Sênh nhi, có phải ngươi rất lạnh không? Ta truyền hơi ấm cho ngươi, có được hay không?" Dứt lời, hắn cởi áo ngoài đắp lên thân thể y
Lục Khai Hoàn cảm thấy có gì cộm lên đùi hắn, vươn tay lần mò liền phát hiện có một khối ngọc bội nhỏ, Lục Khai Hoàn phải mất nhiều sức lực mới lấy ngọc bội khỏi tay Mạnh Sênh.
Khi nhìn thấy hình dạng của ngọc bội, rốt cuộc hắn cũng không thể kiềm nén nổi mà cuồn cuộn rơi lệ
Đó là khối ngọc bội khắc đóa phù dung, chạm khắc trên ngọc bội không hề tinh xảo, mà bản thân khối ngọc cũng không phải hàng thượng hạng, toàn bộ không phải màu xanh thuần mà có pha lẫn sắc trắng, thậm chí còn có vết nứt do chạm khắc sai – Không thể nào ngờ, một hoạn quan có quyền thế lại đeo khối ngọc bội không đáng tiền này ở bên người
Nhưng Lục Khai Hoàn lại vô cùng minh bạch, khối ngọc bội này là từ chỗ nào có được
Đây chính là khi còn trẻ, vì Mạnh Sênh mà hắn đã tự tay khắc
Khi đó, Lục Khai Hoàn làm chất tử ở Đột Quyết, chỉ có Mạnh Sênh nhất quyết đi theo hắn để chịu khổ.
Tại Đột Quyết, sinh hoạt của hắn cùng Mạnh Sênh vô cùng ngột ngạt, hai người chỉ có thể tìm niềm vui bên trong khổ, hơn nữa, hắn có thể cùng Mạnh Sênh ở nơi man rợ kia trải qua khoảng thời gian vui sướng đến năm, mà khối ngọc bội này, chính là được khắc vào sinh nhật của Mạnh Sênh, còn nói đây chính là đồ cưới của Mạnh Sênh.
Chẳng qua lúc đó, trên người Lục Khai Hoàn không có nhiều tiền, chỉ có thể mua được một khối ngọc thường thường, sau đó tự mình khắc lên
Đã qua nhiều năm, thế nhưng Lục Khai Hoàn lại có thể nhớ ra được biểu tình của Mạnh Sênh khi nhận được ngọc bội.
Chỉ là hắn không nghĩ đến, khối ngọc này, hắn đã sớm quên lãng, thế nhưng lại được Mạnh Sênh coi như trân bảo mà gìn giữ
Trong khi tinh thần hắn còn hoảng hốt, thái y đã mang theo thùng gỗ vội vã đến bên người hắn
"Tham kiến hoàng thượng!"
Lục Khai Hoàn mờ mịt nhìn thái y, sau đó bên môi nở nụ cười đau đớn
"Ngươi tới xem một chút, có phải y đã...."
Thái y ngẩn ra, đưa tay bắt mạch Mạnh Sênh, sau đó cẩn thận sắp xếp ngôn từ, đang lúc chuẩn bị nói, lại bị hoàng đế giành nói trước
"Được, ngươi không cần nói, trẫm đã biết, y đã chết....!cũng chính là, sao y còn có thể nguyện ý ở lại bên cạnh trẫm? ngươi nói có đúng hay không?"
Lời nói này đã khiến cho thái y bị dọa, hắn vội vã quỳ xuống, cúi lạy, giọng nói đã kinh hoàng đến cực điểm
"Thỉnh bệ hạ thứ cho thần tội vô năng, thứ cho thần tội vô năng...."
Chẳng biết hoàng hậu đến từ lúc nào, lúc này nàng đứng bên cạnh Lục Khai Hoàn nhắc nhở "Bệ hạ, đã đến giờ thượng triều"
Lục Khai Hoàn ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, trong mắt tràn đầy tơ máu, tựa hồ chỉ trong một đêm mà hắn đã già đi rất nhiều
"Bệ hạ, nước một ngày không thể không có vua" Hoàng hậu đưa tay vén lọn tóc sau tai, khom lưng ở bên tai Lục Khai Hoàn, gằn từng chữ nói "Bệ hạ vẫn nhanh chóng chuẩn bị thượng triều đi, đừng để cho chuyện này truyền khắp trong cung, nói chỉ vì một tên hoạn quan mà hoàng thượng thương tâm gần chết, bệ hạ, ngẫm lại xem, nếu người trong thiên hạ biết được việc này, họ sẽ nghĩ bệ hạ như thế nào? Nói Mạnh công công cái gì?"
Một lời như thức tỉnh người trong mộng
Giống như bị hoàng hậu dội cho một thùng nước lạnh, cả người Lục Khai Hoàn đều lạnh, qua hồi lâu, hắn cúi đầu hôn lên trán Mạnh Sênh, sau đó đem người đặt trên mặt đất, sau đó kiên cường ra lệnh
"Thiêu đi"
Chỉ chữ, nhưng chính là những nhát dao sắc nhất đâm vào lòng Lục Khai Hoàn
Hắn là hoàng đế, là người đứng đầu trong thiên hạ, người trong thiên hạ sẽ không cho phép hắn vì một tên thái giám mà biểu lộ quá nhiều thất thố.
Vì thế, hắn chỉ cố nén bi thương, nuốt đi ngụm máu tanh nồng nơi cuống họng, cho người lo liệu hậu sự của Mạnh Sênh
Chỉ là, từ năm hắn tuổi, Mạnh Sênh đã luôn ở cạnh bên hắn, hắn cũng đã hình thành thói quen có người kia bên cạnh....!Tương lai không có Mạnh Sênh, nhất thời khiến hắn cảm thấy không biết làm như thế nào
Ngày hôm đó, Lục Khai Hoàn vẫn như ngày thường, thay xong long bào, ngồi trên ngai vàng thượng triều, mỗi một động tác đều không khác thường ngày là bao.
Nhưng chỉ có một mình Lục Khai Hoàn biết, ngày thượng triều hôm đó, hắn đều không nghe lọt được một chữ
Năm Gia An thứ , trong tẩm điện của vua Gia An nhiều hơn một tấm bài vị, kế đó là một cái bình ngọc màu trắng, bên trong là cái gì, các cung nhân đều rõ trong lòng.
Mỗi ngày trước khi ngủ, hoàng đế đều thắp cho tấm bài vị nén hương, sau đó ngồi độc thoại đối diện với tấm bài vị
Nhưng dù có nói chuyện nhiều hơn nữa, cũng không có người nào đáp lại hắn
Những thứ đó, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào, mỗi ngày hoàng đế đều tự mình lau chùi.
Nhiều năm trôi qua, các lớp cung nhân mới được vào cung cũng không dám nhiều chuyện hỏi đến chuyện này, lâu dần, bên trong tế bái ai, liền trở thành bí mật trong chốn cung đình
Bắt đầu từ năm Gia An thứ , hoàng đế không còn tuyển tú hoặc đi thị tẩm cung phi nào, thậm chí ngay cả ngưỡng cửa hậu cung hắn cũng không hề bước qua, mỗi ngày đều ngủ một mình ở trong tẩm điện
Chỉ có cung nhân hầu hạ bên người mới biết, hàng đêm hoàng đế đều ngủ không yên giấc, mỗi đêm đều gặp ác mộng, mỗi đêm đều rên rỉ bi thương gọi một cái tên.......!
"Sênh nhi".