"Tam điện hạ, tam điện hạ! Tỉnh lại đi!"
Lục Khai Hoàn mơ hồ cảm thấy có người đang lay hắn, thế nhưng ý thức của hắn vẫn đang chìm nổi, như người bị rơi vào trong nước, một lượng hồi ức khổng lồ như hồng thủy tràn vào trong trí não hắn, ngột ngạt nhưng lại kích thích hắn mở mắt tỉnh lại
Đập vào tầm mắt chính là vách tưởng ẩm ướt, ánh sáng bốn phía rất mờ ảo, dựa vào ánh lửa chớp tắt, hắn mới nhìn rõ gương mặt của người nam nhân đang mặc y phục của lính coi ngục....!
Khoan đã, nam nhân?
Thế nhưng, hắn đã chết rồi cơ mà?
Lục Khai Hoàn nhìn chằm chằm vào tên coi ngục kia, hắn ngồi đế vị đã lâu, hiển nhiên trên người cũng bị nhiễm khí vị của một bậc đế vương, tên coi ngục bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng liền tuôn ra mồ hôi lạnh
"Tam điện hạ, người không sao chứ? Nô tài đến là để đưa cơm..."
"Ngươi gọi ta là cái gì?! Tam điện hạ?" Lục Khai Hoàn vô cùng hoảng hốt, cái danh xưng này, đã hơn năm hắn chưa từng nghe ai gọi qua "Nơi này là nơi nào?....!Ta hỏi ngươi, bây giờ là năm nào?!"
"Bây giờ? Bây giờ là năm Nguyên Thái thứ , ngày tháng chạp a"
Năm Nguyên Thái thứ , ngày tháng chạp
Lục Khai Hoàn khiếp sợ nhìn tên cai ngục, sau đó vội vàng cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình – đôi tay này, thon dài mạnh mẽ, da dẻ căng tràn, bên dưới chảy dòng máu của tuổi trẻ.
Trên mu bàn tay không hề xuất hiện các vết đồi mồi của người già, đây rõ ràng chính là đôi tay của người trẻ tuổi.
Trong lòng Lục Khai dần dâng lên ý nghĩ hoang đường nhưng cũng là lời giải thích lúc này – hắn đã trọng sinh
Vậy mà hắn lại được trời cao thương sót cho trọng sinh trở về hơn mấy năm trước, lúc hắn mới tuổi.
Đây là do trời cao cho hắn cơ hội được làm lại từ đầu?
Một loại cảm giác vui mừng cùng khiếp sợ ập đến, Lục Khai Hoàn che đầu, thầm nhủ hiện tại bản thân phải thật kiên cường, đem những chuyện đã phát sinh sắp xếp trật tự trước sau.
Vì vậy, hắn liếc nhìn tên cai ngục, lạnh lùng nói
"Cút ra ngoài"
"Điện hạ...."
"Cút!"
Tên cai ngục không hiểu ra sao bị Lục Khai Hoàn quát, khiến hắn vô cùng hoảng sợ, giữa mày vẫn có chút tia khinh thường, hắn đứng lên đóng lại cửa lao, miệng lầm bầm "Đến cùng chỉ là loại hoàng tử không được sủng bị phát đến nhà lao, lại còn có cái gì mà tỏ ra phách lối, không biết chừng, kết cục sau này cũng chả ra gì...."
Năm Nguyên Thái thứ , ngày tháng chạp, Lục Khai Hoàn sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được cái ngày này, bởi vì khi đó xảy ra một chuyện lớn, khiến cho quỹ tích của cuộc đời hắn thay đổi
Hắn bị phụ hoàng tức giận tống giam vào ngục
Mà nguyên nhân của việc này chính là vào ngày tháng chạp, khi có sứ thần từ Đột Quyết đến thăm
Năm này, sứ thần Đột Quyết mang theo vật phẩm đến Đại Thiên quốc vào tiến cống.
Đến đêm, hoàng đế liền cử hành tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần, vậy nên tam hoàng tử – Lục Khai Hoàn, cùng với thái tử – Lục Bác Dung cùng nhị hoàng tử – Lục Viễn Đạt phải cùng tham gia yến tiệc
Dòng dõi hiện tại của hoàng đế rất ít, chỉ có hoàng tử, vả lại vào năm Nguyên Thái thứ đã phong đại hoàng tử – Lục Bác Dung làm thái tử.
Mà Lục Khai Hoàn tuổi lúc đó, chưa từng có suy nghĩ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế
Dạ yến nghênh tiếp sứ thần Đột Quyết làm rất long trọng.
Đêm đó, ánh sao mờ ảo, các vũ nữ thì ở giữa Thiên điện lắc lư vòng eo, khung cảnh chính là một mảnh thái bình thịnh thế.
Nhưng khi mọi người đang uống rượu xem múa, sứ thần Đột Quyết đột nhiên đứng dậy, hướng hoàng đế cúi chào nói
"Bệ hạ, ta đã sớm nghe nói, đất của Đại Thiên quốc rất rộng.
Không gì là không có, nhưng Đại vương của chúng ta, lại đặc biệt mang đến một con kim ưng đến từ thảo nguyên, vì bệ hạ mà giải sầu"
Sau đó, hắn ra hiệu cho hạ nhân mang lên, thả cái lồng vàng kim lớn ở giữa đại điện.
Trong lòng có một con chim ưng vô cùng khi thế, không hề sợ hãi xung quanh mà nao núng
"Ồ?" Hoàng đế vô cùng hứng thú "Tuy nói Đột Quyết rất có danh tiếng trong việc thuần ưng, nhưng ở trong cung của trẫm cũng không hề thiếu ưng, không biết con Kim ưng này, có cái gì đặc biệt?"
"Bệ hạ đừng coi thường con kim ưng này, sở dĩ nó gánh nổi chữ kim chính bởi vì nó có thể nhận chủ.
Mà người chủ nó nhận, có chút đặc biệt – con ưng này có thể thông linh, phân biệt được mọi người với nhau, người được nó nhận làm chủ nhân, sau này nhất định là người đứng đầu cửu ngũ chí tôn!"
Trên mặt hoàng đế lộ ra nụ cười "Vậy để cho mọi người nhìn một cái, con kim ưng này có thần kỳ như lời khanh nói hay không?"
Sứ thần quét mắt nhìn một vòng, nhìn nhị hoàng tử đang ngồi uống rượu ngon, hắn lộ ra nụ cười thần bí.
Bắt lấy lồng nhốt kim ưng, mở cửa lồng, con kim ưng lập tức từ bên trong phóng ra.
Trong nhất thời, tầm mắt của mọi người có trong mặt đều nhìn theo kim ưng giang cánh bay cao, lượn quanh, mà không có ai chú ý đến nụ cười lạnh lẽo của Lục Viễn Đạt
Con kim ưng vẫy cánh bay cao, có chút hoảng loạng bay, sau đó hướng chỗ hoàng đế bay đến, nhưng lúc này nó đột nhiên thay đổi hướng bay, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, con kim ưng lại đậu trên bàn của Lục Khai Hoàn!
Con ưng này, không đậu trên bàn của người có địa vị cao là hoàng đế, cũng không đậu trên bàn của thái tử, lại cố tình rơi xuống bàn của một hoàng tử vô danh, không được sủng ái – tam hoàng tử! chuyện này giống như đánh một cái bạt tay vào mặt của hoàng đế cùng thái tử!
Hiển nhiên Lục Khai Hoàn bị giật mình không nhẹ, hắn vội vàng đứng lên quỳ trước hoàng đế thỉnh tội
"Phụ hoàng, nhi thần không biết con ưng này vì sao lại đậu trên bàn nhi thần, nhi thần không biết chuyện này như thế nào...."
"Câm miệng!" Sắc mặt của hoàng đế đã vô cùng tối, trên trán cơ hồ lộ gân xanh "Người đâu, đem con chim ngu xuẩn này giết chết, còn tam hoàng tử, áp giải vào lao ngục, chờ xử lý!"
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Khai Hoàn rời cung làm chất tử nơi xa
Chính là vào đêm ngày tháng chạp năm đó, kinh thành cũng nổi lên một hồi tuyết lớn, Lục Khai Hoàn cười tự giễu nghĩ, đây không phải là trời cao thương hắn, muốn vì hắn minh oan sao?
Bất quá, kêu oan không thành, ngược lại khiến hắn bị lạnh đến bệnh.
Ngay lúc đó, Lục Khai Hoàn sốt hết đêm, mơ mơ màng màng ngủ đến buổi trưa ngày hôm sau, được một cai ngục đưa cơm phát hiện tình trạng của hắn, mời thái y đến chữa trị, khó khăn lắm hắn mới kiếm về một cái mạng
Lục Khai Hoàn dựa lưng vào mặt tường băng lãnh, thấp giọng ho khan.
Hắn vừa mới hết sốt, toàn thân đều vô cùng mệt mỏi, thậm chí ngay cả gọi cai ngục đến lấy cho hắn một cái thảm để đắp cũng không có, ngay lúc tâm trạng của hắn sinh ra phiền não cùng vô lực, đột nhiên có một tiếng bước chân truyền đến, Lục Khai Hoàn nhíu mày, hắn nhớ, lúc thái tử đến tra tấn hắn, hẳn là phải mấy ngày sau mới đúng, nào có đến sớm như vậy
Vậy thì tiếng bước chân này là của ai? Lẽ nào ngay lúc hắn gặp thảm cảnh đến độ này, vẫn còn người tới thăm hắn?
Điều này cũng không thể trách Lục Khai Hoàn, thời điểm hắn băng hà đã là tuổi, những chuyện xảy ra vào mấy chục năm trước, trừ bỏ một chút đại sự, còn những chuyện còn lại, hắn đã quên gần hết, vậy nên cũng không nhớ được, người đến thăm hắn là ai.....!
Ngay khi Lục Khai Hoàn đang hồi tưởng lại, khóa cửa kêu leng keng, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói, mà có hóa thành tro hắn cũng sẽ không quên
"Đa tạ đại nhân"
Thanh âm trong sáng nhu hòa, lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng, như cọng lông vũ khẽ khàng vuốt nhẹ trong lòng người, ngay lúc này, thanh âm mà hắn tâm tâm niệm niệm muốn nghe hơn năm, thanh âm khiến cho toàn thân Lục Khai Hoàn run rẩy liên hồi.....!
Hắn ngẩng đầu, gương mặt trẻ tuổi sinh động của Mạnh Sênh đập vào mắt hắn, gần trong gang tấc
"Làm sao vậy? Điện hạ còn nhớ ta không? Tại sao vành mắt đều đỏ?" Mạnh Sênh nhíu mày lo lắng, ngồi xổm bên người Lục Khai Hoàn, y đưa tay sờ trán của hắn "Bọn họ nói điện hạ ở trong tù sốt cao, bệnh vô cùng nghiêm trọng, nô tài không yên tâm, nghĩ muốn tới nhìn điện hạ một cái, đưa cho điện hạ chăn cùng thảm để giữ ấm...."
Sự lo lắng, không hề che giấu hay giả tạo, thần sắc đơn giản không hề lẫn tia hư tình giả ý nào
Lục Khai Hoàn như người si nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạnh Sênh, tầm mắt không hề rời đi
Còn may, còn may, đời này, hắn vẫn tới kịp
Tới kịp, đem người trước mặt này, đặt trên đầu quả tim
Tới kịp, nắm chặt lấy tay Mạnh Sênh, không bao giờ thả ra.....