Có lẽ có chuyện, cho dù giả bộ cũng giả bộ không giống. Từ lúc Uyển Dung hoài nghi cái thai trong bụng Phó Vân Ngọc là giả, thì trong đầu cũng đã có kế sách, đương nhiên, kế sách này là có chút mạo hiểm. Thứ nhất, nàng cũng không phải vô cùng khẳng định Phó Vân Ngọc thật sự mang thai hay không, thứ hai, ngày ấy Phó Vân Ngọc tuy rằng đào hôn đuổi theo tiểu hòa thượng A Căn kia, nhưng mà nàng cũng không xác định hai người đã tư định cả đời hay chưa. Nhưng, nàng muốn đánh cược một phen, bởi vậy đêm khuya hôm đó truyền tin. Mặc dù, mục đích của nàng rốt cục đã đạt được. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Mộ Dung Vân Đình sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cực kỳ bi ai, bị nâng trở về, trong lòng nàng liền hối hận. Nàng chẳng qua chỉ không muốn cho phu quân của mình thân mật cùng với nữ nhân khác, lại không nghĩ rằng làm cho chàng đau khổ bị chịu dụng hình. Vì thế, khóc đến hoa lê đẫm mưa ( khóc nhưng vẫn xinh đẹp) trước giường của Mộ Dung Vân Đình, một khắc cũng không rời đi.
Mộ Dung Vân Đình được bôi thuốc nằm mê man ở trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy có người thỉnh thoảng đang khóc, trong tiềm thức vẫn còn dừng lại ngày thành thân của hắn cùng với Phó Vân Ngọc ngày ấy, liền cho rằng người bên cạnh là nàng, miễn cưỡng giật giật thân mình, giãy dụa, mở mắt ra để nhìn lại, hóa ra lại là Uyển Dung, trong lòng cảm thấy thất vọng, mới thở dài nhỏ một tiếng, mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Phó Vân Ngọc cự tuyệt hắn. Vết thương chợt đau nhói, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, ngồi ở trên mép giường Uyển Dung nhận ra sắc mặt, liền thân thiết hỏi hắn vừa đau ở đâu. Hắn lại đưa lưng về phía nàng, khoát tay áo, nhìn chằm chằm vào vách tường ngẩn người.
Uyển Dung thấy Mộ Dung Vân Đình đối xử lạnh lùng với mình, cảm thấy tủi thân. Nàng sống như quả phụ lâu như vậy cũng chưa từng oán hắn một câu, nàng cũng không yêu cầu xa với hắn sẽ yêu mình nhiều như nào, chỉ hy vọng mỗi ngày có thể đi theo bên cạnh hắn mà thôi, cũng không nghĩ lại khó khăn như vậy. Trên thế gian này không vượt qua nhất chính là chữ tình, có người ở bên trong tình giống như cá gặp nước, có người ở bên trong tình thì tổn thất thảm trọng, kết quả cuối cùng không thể quy kết cho ai yêu ai trước, mà ai cũng thua.
-
Bầu trời bên ngoài vừa trút xuống một cơn giông tố, gió trong không khí thổi tới mang theo mùi bùn đất cùng với mùi cỏ thơm thơm ngát, một mình Phó Vân Ngọc đi từ cửa phòng ra tản bộ ở trong vườn, chợt nghe bên ngoài có tiếng cửa kẽo kẹt, cũng không nghĩ nhiều có nên ra mở cửa hay không. Không mở thì không sao, vừa mở cửa ra suýt nữa làm cho nàng hoảng sợ. Trước mắt là một tiểu quỷ mi thanh mục tú đang dùng ánh mắt quật cường của hắn đánh giá mình, hồi lâu hơi giương khóe miệng lên nói: “Quả nhiên là ngươi a.”
Phó Vân Ngọc nhìn thấy người cũ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, vừa mừng vừa lo mà không nói lên được, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì phía sau hắn giống như ảo thuật chui ra một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc.”Thụy thụy, em, làm sao em lại tìm đến đây?” Giọng nói của nàng tràn ngập vui mừng, không đợi Thụy thụy nói, liền lôi vào cửa.
Trên lưng Trường Sinh vẫn như cũ mang theo một thanh trường kiếm, hơn một tháng không gặp người đã cao thêm không ít, đã cao hơn Thụy thụy vài phần. Hắn đi ở phía sau các nàng, một bên nghe hai chủ tớ nói chuyện việc nhà, một bên tinh tế đánh giá toà nhà này. Càng đi vào trong thì càng tán thưởng, một tòa nhà tinh xảo đẹp đẽ, nói vậy gia cảnh tẩu tử Vân Ngọc này cũng có chút giàu có. Nhưng, kỳ quái là, cho đến khi hắn đi theo các nàng vào phòng của Phó Vân Ngọc cũng không gặp một người, cả cái viện to như này lại càng thêm vẻ vắng lặng. Hắn lần này đến đây một là mang theo Thụy thụy tới tìm Phó Vân Ngọc, hai là tới tìm sư huynh A Căn. Nhưng, dọc đường đi vào cũng không thấy sư huynh, chẳng lẽ giờ này huynh ấy đi ra ngoài?
Đợi một lúc, Tiểu Liên bưng thuốc dưỡng thai tới cho Phó Vân Ngọc dùng, nhìn thấy hai người đầu tiên là sửng sốt, Phó Vân Ngọc liền vội vàng giới thiệu bọn họ với nhau, ba người coi như là quen biết. Lại một lát sau, Vương quản gia đến gọi ăn cơm trưa, Trường sinh như cũ vẫn không thấy bóng dáng A Căn ca, liền nhịn không được hỏi: “Sư huynh của ta đâu? Huynh ấy hôm nay đi ra ngoài a?”
Sư huynh trong miệng hắn tất nhiên chính là A Căn ca, Phó Vân Ngọc mặc dù không lui tới cùng A Căn ca, nhưng nàng cũng không có ý che dấu, không chút để ý nói: “Trường sinh a, sư huynh ngươi không ở chỗ ta, nếu là tìm hắn, thì đi đến nhà tranh tồi tàn đối diện, hắn chắc là vẫn đang ở đó.”
Trường sinh nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt như vậy, hiển nhiên là không tin, liếc mắt quấn quít lấy nàng hỏi đông hỏi tây, Phó Vân Ngọc vốn còn đang khó chịu, bị hắn tiểu đại nhân bộ dạng nghiêm trang này làm cho phiền muộn, liền lấy cớ thân thể không khoẻ để hắn trực tiếp đi đến nhà đối diện tìm A Căn.
Trong một căn phòng ốc cũ nát, A Căn ca đang ngồi ở trên giường. Nhưng mà không biết sao, trong lòng thủy chung lại không thể an tĩnh được, sự tình trước mắt phát triển đến mức này, hắn phải làm như nào để vãn hồi đây? Ở trong Thanh Huyền tự sinh hoạt hơn hai mươi năm, các vị sư thúc sư bá dạy hắn đạo lý làm người, dạy hắn võ công, chỉ duy nhất không dạy hắn yêu đương theo đuổi nữ hài tử như thế nào. Hắn thở dài thật mạnh, nghe thấy có tiếng đập cửa, liền đi xuống giường mở cửa. Vừa thấy hóa ra lại là Trường Sinh, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
“Trường Sinh, sao đệ lại tới đây?”
Trường Sinh vẻ mặt do dự nhìn hắn, hỏi: “Sư huynh, huynh cùng tẩu tử làm sao vậy?”
Câu hỏi này lại làm cho A Căn ca đau đớn, hắn khẽ nhíu nhíu mày, để cho hắn đi vào ngồi xuống, lại rót cho hắn một ly trà, mới nói nói: “Chuyện này nói rất là dài, tóm lại là ta không đúng.”
“Sao? Sư huynh mõ đầu như huynh mà còn có thể chọc tẩu tử tức giận ? Chớ không phải bên ngoài làm chuyện ám muội gì? Hay là… Đệ nghe nói ngày ấy huynh vội vàng lên núi, tẩu tử cũng đi theo, huynh, chẳng lẽ là không cần tẩu tử?” Trường Sinh tuổi tuy nhỏ, nhưng đã xông xáo giang hồ nhiều năm, chuyện nam nữ vẫn là biết một ít.
A Căn ca trầm mặc không nói, khoanh tay chậm rãi bước nhẹ ở trong phòng, một lúc, mới do dự mở miệng hỏi: “Trường Sinh a, vi huynh hiện tại cũng không còn biện pháp, hiện tại trong lòng tẩu tử đệ đang hiểu lầm rất sâu với ta, đệ có biện pháp gì không?” Tiểu sư đệ này tuổi tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà từ bảy tuổi đã bắt đầu đi theo sư phụ nó xông xáo ở trên giang hồ, đối với chuyện ngoài đời tất nhiên là biết nhiều hơn so với hắn, hắn hiện tại cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng này.
“Sư huynh người xem, đệ đã mang cái này đến đây.” Trường sinh lấy từ trong ngực ra một gói giấy đưa cho hắn.
“Đây là?”
“Huynh xem liền biết.”
A Căn ca mở ra xem, nước mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống, hóa ra là cặp giày vải Phó Vân Ngọc làm cho hắn. Hắn vốn tưởng rằng đã bị mất ở Tư căn am, trong lòng đang buồn bực, cũng không nghĩ rằng Trường sinh lại mang đến cho hắn, trong lòng mang theo ý tứ cảm kích, đỏ mắt nhìn Trường sinh nói: “A, Đệ làm thế nào để tìm được? Vi huynh thật muốn cảm tạ đệ a.”
“Từ lúc đôi giày này xuất hiện bên người huynh, huynh đã coi nó giống như bảo bối, ngay cả bí tịch thần chưởng của sư phụ đưa cũng chưa thấy huynh quý trọng như vậy. Ngày ấy hai người lên núi rồi không thấy trở lại, đệ mang theo Thụy thụy đến Trung Lịch tìm hai người, nghĩ vậy liền mang theo nó vội tới tìm huynh.”
“Sư huynh, đệ thấy trong lòng tẩu tử vẫn còn có huynh, chẳng qua còn đang tức giận thôi, huynh cần phải tìm cách để làm nàng tha thứ cho mình.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng .”
“Sư huynh a, huynh thật sự không trở về Thanh Huyền tự làm phương trượng sao?”
“Đúng, không trở về.”
“Nhưng mà, sư huynh, lúc đệ xuống núi nghe nói sư huynh A Canh gặp khó khăn trong việc làm cho mọi người phục tùng, ở bên trong Thanh Huyền tự không được tốt lắm.”
A Căn ca cắn răng một cái, nói: “Trường Sinh, đệ rốt cuộc muốn giúp ta hay không, trước tiên dỗ tẩu tử đệ trở về đã rồi nói sau!”
Một đêm này, hai người gần như là cả đêm không ngủ, một đạo sĩ, một hòa thượng, đều không ăn uống gì, nghiên cứu phương thức đuổi theo nữ nhân như thế nào.
Sáng sớm, Trường Sinh mang theo một đôi mắt gấu mèo ngồi ở trước cửa Phó phủ ngủ gà ngủ gật. Đợi lúc Tiểu Liên đi ra mua đồ ăn, hắn liền đáng thương một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ, Tiểu Liên thực sự không đành lòng, đành phải sắp xếp cho hắn ở trong phủ. Phó Vân Ngọc vốn thích ngủ nướng, từ sau khi mang thai lại càng thích ngủ, gia đọan đầu, cả ngày phờ phạc, ăn cũng không có khẩu vị gì, cả ngày trừ bỏ nôn nghén, chính là ngủ gà ngủ gật. Lúc này mặt trời đã lên cao, nàng mới không tình nguyện thức dậy đi tản bộ trong sân.
Không nghĩ tới Trường Sinh đã sớm đứng ở trong hoa viên, vừa nhìn thấy Phó Vân Ngọc đi tới, liền ân cần chạy tới tình cảm nồng nàn mà gọi một tiếng tẩu tử, lại đem bánh mứt hoa quả sáng sớm bán ở trên đường cho nàng ăn, cùng với bộ dạng lạnh lùng trước kia hoàn toàn bất đồng, khác thường đến nỗi Phó Vân Ngọc cho rằng đứa nhỏ này có phải trúng tà hay không.
“Trường Sinh, ngươi xác định mình không phát sốt?” Phó Vân Ngọc híp mắt, nhìn chung quanh, xác định người này thật sự là Trường Sinh, không phải người khác dùng thuật dịch dung thay đổi.
“Đúng vậy, tẩu tử, làm sao vậy? Đúng rồi tẩu tử, ta nghe nói dạ dày của tẩu dạo này không tốt, ăn bánh hoa quế này vào, sẽ khiến ăn ngon hơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Sinh lúc này cười đến vô cùng sáng lạn, giống như bông hoa đón xuân giữa tháng ba, thấy vậy Phó Vân Ngọc không khỏi cảm thán bộ dạng đứa nhỏ này thật là cả người lẫn vật đều cảm thấy vô hại, nếu mình trẻ thêm vài tuổi nữa thì tốt.
“Ai ~” Trường Sinh nhìn Phó Vân Ngọc ăn một miếng bánh, giả vờ giả vịt thở dài, lẩm bẩm: “Ai, sư huynh đáng thương của ta gần đây đều không ăn không uống, bây giờ ngay cả khí lực cầm kiếm cũng không có, xem ra cách cái chết cũng không xa .”
Miếng bánh trong miệng hơi có chút chua xót, Phó Vân Ngọc lại như cũ mang theo ý cười nhìn đóa hoa sen cách đó không xa, lá cây xanh mượt cùng với sắc hoa phấn hồng, quá đẹp.
Thấy nàng không có phản ứng, Trường Sinh cắn cắn môi rồi nói tiếp: “Cũng không biết làm sao, sư huynh ta lại giống như điên rồi, cả ngày ôm một đôi giầy hình dáng kỳ quái ngồi sững sờ. Đêm qua ta muốn xem thử đôi giầy này có hoa văn gì đặc biệt, lại bị huynh ấy đánh cho chết khiếp, ai.”
Miếng bánh trong cổ thiếu chút nữa nghẹn, Phó Vân Ngọc nhịn không được khụ khụ, vẻ mặt như trước, giữa lông mày lại thêm một phần ưu tư. Giầy chính là cái đôi lúc ấy mình thức đêm làm vô cùng thê thảm kia sao? Thật sự là ngu ngốc, ngay cả đi cũng không đi được, làm sao lại coi làm bảo bối. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng nàng hơi có chút chua sót.
“Ai, tẩu tử, ta thấy sư huynh hiện rất đáng thương, tẩu nếu không hãy tha thứ cho huynh ấy đi? Tình huống ngày đó thật sự cũng là bất đắc dĩ, tẩu chẳng lẽ để cho huynh ấy trơ mắt nhìn sư thúc bá các sư huynh đệ của huynh ấy chết tại chỗ sao? Tẩu cho rằng sư huynh ta ngày ấy nếu lựa chọn tẩu, thì về sau sẽ hạnh phúc ở một chỗ với tẩu sao? Sẽ không, dựa theo cá tính của y sẽ nhớ cả đời, sẽ tự trách mình cả đời, như vậy ngược lại hai người lại càng không thể có được hạnh phúc, hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng tình huống của tẩu lúc đó khá nguy hiểm, nhưng dù sao hiện tại cũng đã bình an vô sự , người yêu nhau chẳng lẽ không phải ở cùng một chỗ sao?”
Phó Vân Ngọc nhìn Trường Sinh tuổi trẻ mà thành thạo trước mắt này, kinh ngạc hắn tuổi còn nhỏ mà đã nhìn những việc này thấu đáo đến như vậy? Chuyện này cho dù là mình cũng không làm được a. Ai nói hiện đại người trưởng thành sớm? Nhìn cái này mà xem, người cổ đại còn trưởng thành sớm hơn a. Thế nhưng, nàng cũng không biết, buổi nói chuyện này, là tối hôm qua hắn đau lưng cả đêm để nhớ kỹ
Edit: gau
Beta: linhxu
Có lẽ có chuyện, cho dù giả bộ cũng giả bộ không giống. Từ lúc Uyển Dung hoài nghi cái thai trong bụng Phó Vân Ngọc là giả, thì trong đầu cũng đã có kế sách, đương nhiên, kế sách này là có chút mạo hiểm. Thứ nhất, nàng cũng không phải vô cùng khẳng định Phó Vân Ngọc thật sự mang thai hay không, thứ hai, ngày ấy Phó Vân Ngọc tuy rằng đào hôn đuổi theo tiểu hòa thượng A Căn kia, nhưng mà nàng cũng không xác định hai người đã tư định cả đời hay chưa. Nhưng, nàng muốn đánh cược một phen, bởi vậy đêm khuya hôm đó truyền tin. Mặc dù, mục đích của nàng rốt cục đã đạt được. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Mộ Dung Vân Đình sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cực kỳ bi ai, bị nâng trở về, trong lòng nàng liền hối hận. Nàng chẳng qua chỉ không muốn cho phu quân của mình thân mật cùng với nữ nhân khác, lại không nghĩ rằng làm cho chàng đau khổ bị chịu dụng hình. Vì thế, khóc đến hoa lê đẫm mưa ( khóc nhưng vẫn xinh đẹp) trước giường của Mộ Dung Vân Đình, một khắc cũng không rời đi.
Mộ Dung Vân Đình được bôi thuốc nằm mê man ở trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy có người thỉnh thoảng đang khóc, trong tiềm thức vẫn còn dừng lại ngày thành thân của hắn cùng với Phó Vân Ngọc ngày ấy, liền cho rằng người bên cạnh là nàng, miễn cưỡng giật giật thân mình, giãy dụa, mở mắt ra để nhìn lại, hóa ra lại là Uyển Dung, trong lòng cảm thấy thất vọng, mới thở dài nhỏ một tiếng, mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Phó Vân Ngọc cự tuyệt hắn. Vết thương chợt đau nhói, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, ngồi ở trên mép giường Uyển Dung nhận ra sắc mặt, liền thân thiết hỏi hắn vừa đau ở đâu. Hắn lại đưa lưng về phía nàng, khoát tay áo, nhìn chằm chằm vào vách tường ngẩn người.
Uyển Dung thấy Mộ Dung Vân Đình đối xử lạnh lùng với mình, cảm thấy tủi thân. Nàng sống như quả phụ lâu như vậy cũng chưa từng oán hắn một câu, nàng cũng không yêu cầu xa với hắn sẽ yêu mình nhiều như nào, chỉ hy vọng mỗi ngày có thể đi theo bên cạnh hắn mà thôi, cũng không nghĩ lại khó khăn như vậy. Trên thế gian này không vượt qua nhất chính là chữ tình, có người ở bên trong tình giống như cá gặp nước, có người ở bên trong tình thì tổn thất thảm trọng, kết quả cuối cùng không thể quy kết cho ai yêu ai trước, mà ai cũng thua.
-
Bầu trời bên ngoài vừa trút xuống một cơn giông tố, gió trong không khí thổi tới mang theo mùi bùn đất cùng với mùi cỏ thơm thơm ngát, một mình Phó Vân Ngọc đi từ cửa phòng ra tản bộ ở trong vườn, chợt nghe bên ngoài có tiếng cửa kẽo kẹt, cũng không nghĩ nhiều có nên ra mở cửa hay không. Không mở thì không sao, vừa mở cửa ra suýt nữa làm cho nàng hoảng sợ. Trước mắt là một tiểu quỷ mi thanh mục tú đang dùng ánh mắt quật cường của hắn đánh giá mình, hồi lâu hơi giương khóe miệng lên nói: “Quả nhiên là ngươi a.”
Phó Vân Ngọc nhìn thấy người cũ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, vừa mừng vừa lo mà không nói lên được, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì phía sau hắn giống như ảo thuật chui ra một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc.”Thụy thụy, em, làm sao em lại tìm đến đây?” Giọng nói của nàng tràn ngập vui mừng, không đợi Thụy thụy nói, liền lôi vào cửa.
Trên lưng Trường Sinh vẫn như cũ mang theo một thanh trường kiếm, hơn một tháng không gặp người đã cao thêm không ít, đã cao hơn Thụy thụy vài phần. Hắn đi ở phía sau các nàng, một bên nghe hai chủ tớ nói chuyện việc nhà, một bên tinh tế đánh giá toà nhà này. Càng đi vào trong thì càng tán thưởng, một tòa nhà tinh xảo đẹp đẽ, nói vậy gia cảnh tẩu tử Vân Ngọc này cũng có chút giàu có. Nhưng, kỳ quái là, cho đến khi hắn đi theo các nàng vào phòng của Phó Vân Ngọc cũng không gặp một người, cả cái viện to như này lại càng thêm vẻ vắng lặng. Hắn lần này đến đây một là mang theo Thụy thụy tới tìm Phó Vân Ngọc, hai là tới tìm sư huynh A Căn. Nhưng, dọc đường đi vào cũng không thấy sư huynh, chẳng lẽ giờ này huynh ấy đi ra ngoài?
Đợi một lúc, Tiểu Liên bưng thuốc dưỡng thai tới cho Phó Vân Ngọc dùng, nhìn thấy hai người đầu tiên là sửng sốt, Phó Vân Ngọc liền vội vàng giới thiệu bọn họ với nhau, ba người coi như là quen biết. Lại một lát sau, Vương quản gia đến gọi ăn cơm trưa, Trường sinh như cũ vẫn không thấy bóng dáng A Căn ca, liền nhịn không được hỏi: “Sư huynh của ta đâu? Huynh ấy hôm nay đi ra ngoài a?”
Sư huynh trong miệng hắn tất nhiên chính là A Căn ca, Phó Vân Ngọc mặc dù không lui tới cùng A Căn ca, nhưng nàng cũng không có ý che dấu, không chút để ý nói: “Trường sinh a, sư huynh ngươi không ở chỗ ta, nếu là tìm hắn, thì đi đến nhà tranh tồi tàn đối diện, hắn chắc là vẫn đang ở đó.”
Trường sinh nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt như vậy, hiển nhiên là không tin, liếc mắt quấn quít lấy nàng hỏi đông hỏi tây, Phó Vân Ngọc vốn còn đang khó chịu, bị hắn tiểu đại nhân bộ dạng nghiêm trang này làm cho phiền muộn, liền lấy cớ thân thể không khoẻ để hắn trực tiếp đi đến nhà đối diện tìm A Căn.
Trong một căn phòng ốc cũ nát, A Căn ca đang ngồi ở trên giường. Nhưng mà không biết sao, trong lòng thủy chung lại không thể an tĩnh được, sự tình trước mắt phát triển đến mức này, hắn phải làm như nào để vãn hồi đây? Ở trong Thanh Huyền tự sinh hoạt hơn hai mươi năm, các vị sư thúc sư bá dạy hắn đạo lý làm người, dạy hắn võ công, chỉ duy nhất không dạy hắn yêu đương theo đuổi nữ hài tử như thế nào. Hắn thở dài thật mạnh, nghe thấy có tiếng đập cửa, liền đi xuống giường mở cửa. Vừa thấy hóa ra lại là Trường Sinh, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
“Trường Sinh, sao đệ lại tới đây?”
Trường Sinh vẻ mặt do dự nhìn hắn, hỏi: “Sư huynh, huynh cùng tẩu tử làm sao vậy?”
Câu hỏi này lại làm cho A Căn ca đau đớn, hắn khẽ nhíu nhíu mày, để cho hắn đi vào ngồi xuống, lại rót cho hắn một ly trà, mới nói nói: “Chuyện này nói rất là dài, tóm lại là ta không đúng.”
“Sao? Sư huynh mõ đầu như huynh mà còn có thể chọc tẩu tử tức giận ? Chớ không phải bên ngoài làm chuyện ám muội gì? Hay là… Đệ nghe nói ngày ấy huynh vội vàng lên núi, tẩu tử cũng đi theo, huynh, chẳng lẽ là không cần tẩu tử?” Trường Sinh tuổi tuy nhỏ, nhưng đã xông xáo giang hồ nhiều năm, chuyện nam nữ vẫn là biết một ít.
A Căn ca trầm mặc không nói, khoanh tay chậm rãi bước nhẹ ở trong phòng, một lúc, mới do dự mở miệng hỏi: “Trường Sinh a, vi huynh hiện tại cũng không còn biện pháp, hiện tại trong lòng tẩu tử đệ đang hiểu lầm rất sâu với ta, đệ có biện pháp gì không?” Tiểu sư đệ này tuổi tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà từ bảy tuổi đã bắt đầu đi theo sư phụ nó xông xáo ở trên giang hồ, đối với chuyện ngoài đời tất nhiên là biết nhiều hơn so với hắn, hắn hiện tại cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng này.
“Sư huynh người xem, đệ đã mang cái này đến đây.” Trường sinh lấy từ trong ngực ra một gói giấy đưa cho hắn.
“Đây là?”
“Huynh xem liền biết.”
A Căn ca mở ra xem, nước mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống, hóa ra là cặp giày vải Phó Vân Ngọc làm cho hắn. Hắn vốn tưởng rằng đã bị mất ở Tư căn am, trong lòng đang buồn bực, cũng không nghĩ rằng Trường sinh lại mang đến cho hắn, trong lòng mang theo ý tứ cảm kích, đỏ mắt nhìn Trường sinh nói: “A, Đệ làm thế nào để tìm được? Vi huynh thật muốn cảm tạ đệ a.”
“Từ lúc đôi giày này xuất hiện bên người huynh, huynh đã coi nó giống như bảo bối, ngay cả bí tịch thần chưởng của sư phụ đưa cũng chưa thấy huynh quý trọng như vậy. Ngày ấy hai người lên núi rồi không thấy trở lại, đệ mang theo Thụy thụy đến Trung Lịch tìm hai người, nghĩ vậy liền mang theo nó vội tới tìm huynh.”
“Sư huynh, đệ thấy trong lòng tẩu tử vẫn còn có huynh, chẳng qua còn đang tức giận thôi, huynh cần phải tìm cách để làm nàng tha thứ cho mình.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng .”
“Sư huynh a, huynh thật sự không trở về Thanh Huyền tự làm phương trượng sao?”
“Đúng, không trở về.”
“Nhưng mà, sư huynh, lúc đệ xuống núi nghe nói sư huynh A Canh gặp khó khăn trong việc làm cho mọi người phục tùng, ở bên trong Thanh Huyền tự không được tốt lắm.”
A Căn ca cắn răng một cái, nói: “Trường Sinh, đệ rốt cuộc muốn giúp ta hay không, trước tiên dỗ tẩu tử đệ trở về đã rồi nói sau!”
Một đêm này, hai người gần như là cả đêm không ngủ, một đạo sĩ, một hòa thượng, đều không ăn uống gì, nghiên cứu phương thức đuổi theo nữ nhân như thế nào.
Sáng sớm, Trường Sinh mang theo một đôi mắt gấu mèo ngồi ở trước cửa Phó phủ ngủ gà ngủ gật. Đợi lúc Tiểu Liên đi ra mua đồ ăn, hắn liền đáng thương một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ, Tiểu Liên thực sự không đành lòng, đành phải sắp xếp cho hắn ở trong phủ. Phó Vân Ngọc vốn thích ngủ nướng, từ sau khi mang thai lại càng thích ngủ, gia đọan đầu, cả ngày phờ phạc, ăn cũng không có khẩu vị gì, cả ngày trừ bỏ nôn nghén, chính là ngủ gà ngủ gật. Lúc này mặt trời đã lên cao, nàng mới không tình nguyện thức dậy đi tản bộ trong sân.
Không nghĩ tới Trường Sinh đã sớm đứng ở trong hoa viên, vừa nhìn thấy Phó Vân Ngọc đi tới, liền ân cần chạy tới tình cảm nồng nàn mà gọi một tiếng tẩu tử, lại đem bánh mứt hoa quả sáng sớm bán ở trên đường cho nàng ăn, cùng với bộ dạng lạnh lùng trước kia hoàn toàn bất đồng, khác thường đến nỗi Phó Vân Ngọc cho rằng đứa nhỏ này có phải trúng tà hay không.
“Trường Sinh, ngươi xác định mình không phát sốt?” Phó Vân Ngọc híp mắt, nhìn chung quanh, xác định người này thật sự là Trường Sinh, không phải người khác dùng thuật dịch dung thay đổi.
“Đúng vậy, tẩu tử, làm sao vậy? Đúng rồi tẩu tử, ta nghe nói dạ dày của tẩu dạo này không tốt, ăn bánh hoa quế này vào, sẽ khiến ăn ngon hơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Sinh lúc này cười đến vô cùng sáng lạn, giống như bông hoa đón xuân giữa tháng ba, thấy vậy Phó Vân Ngọc không khỏi cảm thán bộ dạng đứa nhỏ này thật là cả người lẫn vật đều cảm thấy vô hại, nếu mình trẻ thêm vài tuổi nữa thì tốt.
“Ai ~” Trường Sinh nhìn Phó Vân Ngọc ăn một miếng bánh, giả vờ giả vịt thở dài, lẩm bẩm: “Ai, sư huynh đáng thương của ta gần đây đều không ăn không uống, bây giờ ngay cả khí lực cầm kiếm cũng không có, xem ra cách cái chết cũng không xa .”
Miếng bánh trong miệng hơi có chút chua xót, Phó Vân Ngọc lại như cũ mang theo ý cười nhìn đóa hoa sen cách đó không xa, lá cây xanh mượt cùng với sắc hoa phấn hồng, quá đẹp.
Thấy nàng không có phản ứng, Trường Sinh cắn cắn môi rồi nói tiếp: “Cũng không biết làm sao, sư huynh ta lại giống như điên rồi, cả ngày ôm một đôi giầy hình dáng kỳ quái ngồi sững sờ. Đêm qua ta muốn xem thử đôi giầy này có hoa văn gì đặc biệt, lại bị huynh ấy đánh cho chết khiếp, ai.”
Miếng bánh trong cổ thiếu chút nữa nghẹn, Phó Vân Ngọc nhịn không được khụ khụ, vẻ mặt như trước, giữa lông mày lại thêm một phần ưu tư. Giầy chính là cái đôi lúc ấy mình thức đêm làm vô cùng thê thảm kia sao? Thật sự là ngu ngốc, ngay cả đi cũng không đi được, làm sao lại coi làm bảo bối. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng nàng hơi có chút chua sót.
“Ai, tẩu tử, ta thấy sư huynh hiện rất đáng thương, tẩu nếu không hãy tha thứ cho huynh ấy đi? Tình huống ngày đó thật sự cũng là bất đắc dĩ, tẩu chẳng lẽ để cho huynh ấy trơ mắt nhìn sư thúc bá các sư huynh đệ của huynh ấy chết tại chỗ sao? Tẩu cho rằng sư huynh ta ngày ấy nếu lựa chọn tẩu, thì về sau sẽ hạnh phúc ở một chỗ với tẩu sao? Sẽ không, dựa theo cá tính của y sẽ nhớ cả đời, sẽ tự trách mình cả đời, như vậy ngược lại hai người lại càng không thể có được hạnh phúc, hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng tình huống của tẩu lúc đó khá nguy hiểm, nhưng dù sao hiện tại cũng đã bình an vô sự , người yêu nhau chẳng lẽ không phải ở cùng một chỗ sao?”
Phó Vân Ngọc nhìn Trường Sinh tuổi trẻ mà thành thạo trước mắt này, kinh ngạc hắn tuổi còn nhỏ mà đã nhìn những việc này thấu đáo đến như vậy? Chuyện này cho dù là mình cũng không làm được a. Ai nói hiện đại người trưởng thành sớm? Nhìn cái này mà xem, người cổ đại còn trưởng thành sớm hơn a. Thế nhưng, nàng cũng không biết, buổi nói chuyện này, là tối hôm qua hắn đau lưng cả đêm để nhớ kỹ
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Có lẽ có chuyện, cho dù giả bộ cũng giả bộ không giống. Từ lúc Uyển Dung hoài nghi cái thai trong bụng Phó Vân Ngọc là giả, thì trong đầu cũng đã có kế sách, đương nhiên, kế sách này là có chút mạo hiểm. Thứ nhất, nàng cũng không phải vô cùng khẳng định Phó Vân Ngọc thật sự mang thai hay không, thứ hai, ngày ấy Phó Vân Ngọc tuy rằng đào hôn đuổi theo tiểu hòa thượng A Căn kia, nhưng mà nàng cũng không xác định hai người đã tư định cả đời hay chưa. Nhưng, nàng muốn đánh cược một phen, bởi vậy đêm khuya hôm đó truyền tin. Mặc dù, mục đích của nàng rốt cục đã đạt được. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Mộ Dung Vân Đình sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cực kỳ bi ai, bị nâng trở về, trong lòng nàng liền hối hận. Nàng chẳng qua chỉ không muốn cho phu quân của mình thân mật cùng với nữ nhân khác, lại không nghĩ rằng làm cho chàng đau khổ bị chịu dụng hình. Vì thế, khóc đến hoa lê đẫm mưa ( khóc nhưng vẫn xinh đẹp) trước giường của Mộ Dung Vân Đình, một khắc cũng không rời đi.
Mộ Dung Vân Đình được bôi thuốc nằm mê man ở trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy có người thỉnh thoảng đang khóc, trong tiềm thức vẫn còn dừng lại ngày thành thân của hắn cùng với Phó Vân Ngọc ngày ấy, liền cho rằng người bên cạnh là nàng, miễn cưỡng giật giật thân mình, giãy dụa, mở mắt ra để nhìn lại, hóa ra lại là Uyển Dung, trong lòng cảm thấy thất vọng, mới thở dài nhỏ một tiếng, mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Phó Vân Ngọc cự tuyệt hắn. Vết thương chợt đau nhói, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, ngồi ở trên mép giường Uyển Dung nhận ra sắc mặt, liền thân thiết hỏi hắn vừa đau ở đâu. Hắn lại đưa lưng về phía nàng, khoát tay áo, nhìn chằm chằm vào vách tường ngẩn người.
Uyển Dung thấy Mộ Dung Vân Đình đối xử lạnh lùng với mình, cảm thấy tủi thân. Nàng sống như quả phụ lâu như vậy cũng chưa từng oán hắn một câu, nàng cũng không yêu cầu xa với hắn sẽ yêu mình nhiều như nào, chỉ hy vọng mỗi ngày có thể đi theo bên cạnh hắn mà thôi, cũng không nghĩ lại khó khăn như vậy. Trên thế gian này không vượt qua nhất chính là chữ tình, có người ở bên trong tình giống như cá gặp nước, có người ở bên trong tình thì tổn thất thảm trọng, kết quả cuối cùng không thể quy kết cho ai yêu ai trước, mà ai cũng thua.
-
Bầu trời bên ngoài vừa trút xuống một cơn giông tố, gió trong không khí thổi tới mang theo mùi bùn đất cùng với mùi cỏ thơm thơm ngát, một mình Phó Vân Ngọc đi từ cửa phòng ra tản bộ ở trong vườn, chợt nghe bên ngoài có tiếng cửa kẽo kẹt, cũng không nghĩ nhiều có nên ra mở cửa hay không. Không mở thì không sao, vừa mở cửa ra suýt nữa làm cho nàng hoảng sợ. Trước mắt là một tiểu quỷ mi thanh mục tú đang dùng ánh mắt quật cường của hắn đánh giá mình, hồi lâu hơi giương khóe miệng lên nói: “Quả nhiên là ngươi a.”
Phó Vân Ngọc nhìn thấy người cũ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, vừa mừng vừa lo mà không nói lên được, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì phía sau hắn giống như ảo thuật chui ra một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc.”Thụy thụy, em, làm sao em lại tìm đến đây?” Giọng nói của nàng tràn ngập vui mừng, không đợi Thụy thụy nói, liền lôi vào cửa.
Trên lưng Trường Sinh vẫn như cũ mang theo một thanh trường kiếm, hơn một tháng không gặp người đã cao thêm không ít, đã cao hơn Thụy thụy vài phần. Hắn đi ở phía sau các nàng, một bên nghe hai chủ tớ nói chuyện việc nhà, một bên tinh tế đánh giá toà nhà này. Càng đi vào trong thì càng tán thưởng, một tòa nhà tinh xảo đẹp đẽ, nói vậy gia cảnh tẩu tử Vân Ngọc này cũng có chút giàu có. Nhưng, kỳ quái là, cho đến khi hắn đi theo các nàng vào phòng của Phó Vân Ngọc cũng không gặp một người, cả cái viện to như này lại càng thêm vẻ vắng lặng. Hắn lần này đến đây một là mang theo Thụy thụy tới tìm Phó Vân Ngọc, hai là tới tìm sư huynh A Căn. Nhưng, dọc đường đi vào cũng không thấy sư huynh, chẳng lẽ giờ này huynh ấy đi ra ngoài?
Đợi một lúc, Tiểu Liên bưng thuốc dưỡng thai tới cho Phó Vân Ngọc dùng, nhìn thấy hai người đầu tiên là sửng sốt, Phó Vân Ngọc liền vội vàng giới thiệu bọn họ với nhau, ba người coi như là quen biết. Lại một lát sau, Vương quản gia đến gọi ăn cơm trưa, Trường sinh như cũ vẫn không thấy bóng dáng A Căn ca, liền nhịn không được hỏi: “Sư huynh của ta đâu? Huynh ấy hôm nay đi ra ngoài a?”
Sư huynh trong miệng hắn tất nhiên chính là A Căn ca, Phó Vân Ngọc mặc dù không lui tới cùng A Căn ca, nhưng nàng cũng không có ý che dấu, không chút để ý nói: “Trường sinh a, sư huynh ngươi không ở chỗ ta, nếu là tìm hắn, thì đi đến nhà tranh tồi tàn đối diện, hắn chắc là vẫn đang ở đó.”
Trường sinh nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt như vậy, hiển nhiên là không tin, liếc mắt quấn quít lấy nàng hỏi đông hỏi tây, Phó Vân Ngọc vốn còn đang khó chịu, bị hắn tiểu đại nhân bộ dạng nghiêm trang này làm cho phiền muộn, liền lấy cớ thân thể không khoẻ để hắn trực tiếp đi đến nhà đối diện tìm A Căn.
Trong một căn phòng ốc cũ nát, A Căn ca đang ngồi ở trên giường. Nhưng mà không biết sao, trong lòng thủy chung lại không thể an tĩnh được, sự tình trước mắt phát triển đến mức này, hắn phải làm như nào để vãn hồi đây? Ở trong Thanh Huyền tự sinh hoạt hơn hai mươi năm, các vị sư thúc sư bá dạy hắn đạo lý làm người, dạy hắn võ công, chỉ duy nhất không dạy hắn yêu đương theo đuổi nữ hài tử như thế nào. Hắn thở dài thật mạnh, nghe thấy có tiếng đập cửa, liền đi xuống giường mở cửa. Vừa thấy hóa ra lại là Trường Sinh, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
“Trường Sinh, sao đệ lại tới đây?”
Trường Sinh vẻ mặt do dự nhìn hắn, hỏi: “Sư huynh, huynh cùng tẩu tử làm sao vậy?”
Câu hỏi này lại làm cho A Căn ca đau đớn, hắn khẽ nhíu nhíu mày, để cho hắn đi vào ngồi xuống, lại rót cho hắn một ly trà, mới nói nói: “Chuyện này nói rất là dài, tóm lại là ta không đúng.”
“Sao? Sư huynh mõ đầu như huynh mà còn có thể chọc tẩu tử tức giận ? Chớ không phải bên ngoài làm chuyện ám muội gì? Hay là… Đệ nghe nói ngày ấy huynh vội vàng lên núi, tẩu tử cũng đi theo, huynh, chẳng lẽ là không cần tẩu tử?” Trường Sinh tuổi tuy nhỏ, nhưng đã xông xáo giang hồ nhiều năm, chuyện nam nữ vẫn là biết một ít.
A Căn ca trầm mặc không nói, khoanh tay chậm rãi bước nhẹ ở trong phòng, một lúc, mới do dự mở miệng hỏi: “Trường Sinh a, vi huynh hiện tại cũng không còn biện pháp, hiện tại trong lòng tẩu tử đệ đang hiểu lầm rất sâu với ta, đệ có biện pháp gì không?” Tiểu sư đệ này tuổi tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà từ bảy tuổi đã bắt đầu đi theo sư phụ nó xông xáo ở trên giang hồ, đối với chuyện ngoài đời tất nhiên là biết nhiều hơn so với hắn, hắn hiện tại cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng này.
“Sư huynh người xem, đệ đã mang cái này đến đây.” Trường sinh lấy từ trong ngực ra một gói giấy đưa cho hắn.
“Đây là?”
“Huynh xem liền biết.”
A Căn ca mở ra xem, nước mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống, hóa ra là cặp giày vải Phó Vân Ngọc làm cho hắn. Hắn vốn tưởng rằng đã bị mất ở Tư căn am, trong lòng đang buồn bực, cũng không nghĩ rằng Trường sinh lại mang đến cho hắn, trong lòng mang theo ý tứ cảm kích, đỏ mắt nhìn Trường sinh nói: “A, Đệ làm thế nào để tìm được? Vi huynh thật muốn cảm tạ đệ a.”
“Từ lúc đôi giày này xuất hiện bên người huynh, huynh đã coi nó giống như bảo bối, ngay cả bí tịch thần chưởng của sư phụ đưa cũng chưa thấy huynh quý trọng như vậy. Ngày ấy hai người lên núi rồi không thấy trở lại, đệ mang theo Thụy thụy đến Trung Lịch tìm hai người, nghĩ vậy liền mang theo nó vội tới tìm huynh.”
“Sư huynh, đệ thấy trong lòng tẩu tử vẫn còn có huynh, chẳng qua còn đang tức giận thôi, huynh cần phải tìm cách để làm nàng tha thứ cho mình.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng .”
“Sư huynh a, huynh thật sự không trở về Thanh Huyền tự làm phương trượng sao?”
“Đúng, không trở về.”
“Nhưng mà, sư huynh, lúc đệ xuống núi nghe nói sư huynh A Canh gặp khó khăn trong việc làm cho mọi người phục tùng, ở bên trong Thanh Huyền tự không được tốt lắm.”
A Căn ca cắn răng một cái, nói: “Trường Sinh, đệ rốt cuộc muốn giúp ta hay không, trước tiên dỗ tẩu tử đệ trở về đã rồi nói sau!”
Một đêm này, hai người gần như là cả đêm không ngủ, một đạo sĩ, một hòa thượng, đều không ăn uống gì, nghiên cứu phương thức đuổi theo nữ nhân như thế nào.
Sáng sớm, Trường Sinh mang theo một đôi mắt gấu mèo ngồi ở trước cửa Phó phủ ngủ gà ngủ gật. Đợi lúc Tiểu Liên đi ra mua đồ ăn, hắn liền đáng thương một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ, Tiểu Liên thực sự không đành lòng, đành phải sắp xếp cho hắn ở trong phủ. Phó Vân Ngọc vốn thích ngủ nướng, từ sau khi mang thai lại càng thích ngủ, gia đọan đầu, cả ngày phờ phạc, ăn cũng không có khẩu vị gì, cả ngày trừ bỏ nôn nghén, chính là ngủ gà ngủ gật. Lúc này mặt trời đã lên cao, nàng mới không tình nguyện thức dậy đi tản bộ trong sân.
Không nghĩ tới Trường Sinh đã sớm đứng ở trong hoa viên, vừa nhìn thấy Phó Vân Ngọc đi tới, liền ân cần chạy tới tình cảm nồng nàn mà gọi một tiếng tẩu tử, lại đem bánh mứt hoa quả sáng sớm bán ở trên đường cho nàng ăn, cùng với bộ dạng lạnh lùng trước kia hoàn toàn bất đồng, khác thường đến nỗi Phó Vân Ngọc cho rằng đứa nhỏ này có phải trúng tà hay không.
“Trường Sinh, ngươi xác định mình không phát sốt?” Phó Vân Ngọc híp mắt, nhìn chung quanh, xác định người này thật sự là Trường Sinh, không phải người khác dùng thuật dịch dung thay đổi.
“Đúng vậy, tẩu tử, làm sao vậy? Đúng rồi tẩu tử, ta nghe nói dạ dày của tẩu dạo này không tốt, ăn bánh hoa quế này vào, sẽ khiến ăn ngon hơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Sinh lúc này cười đến vô cùng sáng lạn, giống như bông hoa đón xuân giữa tháng ba, thấy vậy Phó Vân Ngọc không khỏi cảm thán bộ dạng đứa nhỏ này thật là cả người lẫn vật đều cảm thấy vô hại, nếu mình trẻ thêm vài tuổi nữa thì tốt.
“Ai ~” Trường Sinh nhìn Phó Vân Ngọc ăn một miếng bánh, giả vờ giả vịt thở dài, lẩm bẩm: “Ai, sư huynh đáng thương của ta gần đây đều không ăn không uống, bây giờ ngay cả khí lực cầm kiếm cũng không có, xem ra cách cái chết cũng không xa .”
Miếng bánh trong miệng hơi có chút chua xót, Phó Vân Ngọc lại như cũ mang theo ý cười nhìn đóa hoa sen cách đó không xa, lá cây xanh mượt cùng với sắc hoa phấn hồng, quá đẹp.
Thấy nàng không có phản ứng, Trường Sinh cắn cắn môi rồi nói tiếp: “Cũng không biết làm sao, sư huynh ta lại giống như điên rồi, cả ngày ôm một đôi giầy hình dáng kỳ quái ngồi sững sờ. Đêm qua ta muốn xem thử đôi giầy này có hoa văn gì đặc biệt, lại bị huynh ấy đánh cho chết khiếp, ai.”
Miếng bánh trong cổ thiếu chút nữa nghẹn, Phó Vân Ngọc nhịn không được khụ khụ, vẻ mặt như trước, giữa lông mày lại thêm một phần ưu tư. Giầy chính là cái đôi lúc ấy mình thức đêm làm vô cùng thê thảm kia sao? Thật sự là ngu ngốc, ngay cả đi cũng không đi được, làm sao lại coi làm bảo bối. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng nàng hơi có chút chua sót.
“Ai, tẩu tử, ta thấy sư huynh hiện rất đáng thương, tẩu nếu không hãy tha thứ cho huynh ấy đi? Tình huống ngày đó thật sự cũng là bất đắc dĩ, tẩu chẳng lẽ để cho huynh ấy trơ mắt nhìn sư thúc bá các sư huynh đệ của huynh ấy chết tại chỗ sao? Tẩu cho rằng sư huynh ta ngày ấy nếu lựa chọn tẩu, thì về sau sẽ hạnh phúc ở một chỗ với tẩu sao? Sẽ không, dựa theo cá tính của y sẽ nhớ cả đời, sẽ tự trách mình cả đời, như vậy ngược lại hai người lại càng không thể có được hạnh phúc, hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng tình huống của tẩu lúc đó khá nguy hiểm, nhưng dù sao hiện tại cũng đã bình an vô sự , người yêu nhau chẳng lẽ không phải ở cùng một chỗ sao?”
Phó Vân Ngọc nhìn Trường Sinh tuổi trẻ mà thành thạo trước mắt này, kinh ngạc hắn tuổi còn nhỏ mà đã nhìn những việc này thấu đáo đến như vậy? Chuyện này cho dù là mình cũng không làm được a. Ai nói hiện đại người trưởng thành sớm? Nhìn cái này mà xem, người cổ đại còn trưởng thành sớm hơn a. Thế nhưng, nàng cũng không biết, buổi nói chuyện này, là tối hôm qua hắn đau lưng cả đêm để nhớ kỹ