A Căn ca nhìn lại về phía kia, chỉ thấy một nữ tử đang liều mạng đạp trong nước, vừa hô cứu mạng, vừa chìm xuống dưới, xem ra không biết bơi, mắt thấy chắc sẽ chìm xuống. Hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, ném đồ trong tay liền nhảy xuống nước, bơi tới bên cạnh nữ tử kia, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo nàng ta được lên bờ.
Đem cả người nàng ta đặt ngang lên bờ đất trống, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử này. Tướng mạo rất đẹp, y phục trang sức từ trên người nàng đều được chế tạo tinh xảo có thể suy đoán, đây là một vị tiểu thư nhà giàu, dung nhan này, dáng người này, đều lộ ra hương vị sang trọng làm cho người ta khó có thể tới gần. Vị cô nương này giờ phút này đã ngất đi, A Căn ca vội vàng thử ở chóp mũi nàng ta một chút, rồi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giúp nàng ta cởi bỏ hai nút áo trên cổ, bảo trì không khí được thông suốt, lại tiến hành cấp cứu giúp nàng ta. Cô nương kia sau khi phun ra mấy ngụm nước sông, rốt cục cũng tỉnh lại.
Một đôi mắt đan phượng, chống lại một đôi mắt phượng khác. Cô nương kia cảm thấy ngực được lấp đầy, mở mắt ra nhìn thấy được một hòa thượng trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, khí chất sạch sẽ, quần áo trắng, phong độ đang ngồi cạnh bên người nàng, trên mặt tràn ngập lo lắng, bất giác nhìn có chút ngây người.
“Cô thế nào? Có khỏe không?” A Căn ca thấy cô nương này không hiểu vì sao nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên hỏi.
Trong phút chốc, trên khuôn mặt tái nhợt của vị nữ tử này xuất hiện hai vệt hồng, mang theo vài phần e lệ, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cám ơn ân công.”
“Không cần đa tạ, không có việc gì là tốt rồi.” A Căn ca đứng lên, y phục ướt đẫm dán tại trên người, nhặt lên đồ ném xuống đất rồi chuẩn bị rời đi.
Vị nữ tử này thấy hắn đứng dậy phải đi, liền vội vàng gọi hắn nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công, tiểu nữ tử ngày sau tất có thâm tạ.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Cô nương tự mình bảo trọng.” A Căn ca đưa lưng về phía nàng lắc lắc tay, vẫn rời đi.
Ban đầu chỉ nghĩ rằng đây là chuyện bèo nước gặp nhau, sẽ không có cơ hội gặp lại. Không ngờ, sau ngày thứ ba, cửa lớn của Phó Phủ bị gõ. Cô nương ngày ấy được cứu, quần áo đỏ thẫm, mang theo vài hạ nhân đến phủ tìm ân công của nàng. Cũng không biết vị cô nương này đã dùng biện pháp gì để tìm được nơi này, A Căn ca đối mặt với mấy thùng vàng bạc châu báu phía sau mà dở khóc dở cười.
“Ân công, hôm nay là đặc biệt đến để báo đáp ơn cứu mạng của người, lễ mọn này thỉnh nhận lấy đi.” Trong giọng nói cô nương này mang theo vài phần hào sảng, cũng không phải kiểu tiểu nữ nhi xấu hổ.
Những ánh vàng kia làm loé ánh sáng của người, A Căn ca từ nhỏ lớn lên tại chùa, cũng chưa từng nhìn thấy vật gì đẹp tốt, một chút này lại càng cảm giác được hai mắt của mình rất nhanh sẽ bị ánh sáng này chọc mù, liền kêu Tiểu Liên đóng lại. Nhìn ba người Phó gia với ánh mắt khó hiểu, liền đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho bọn họ nghe. Chẳng qua là thật không ngờ, vị cô nương này lại có thể mang đến đại lễ như thế, hắn cũng có chút bị dọa đến.
“Vị cô nương này, cô đem tất cả thứ này về đi, cứu một mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng, làm sao có thể nhận lễ vật gì đó của cô.”
Quần áo đỏ thẫm càng làm tỏa sáng thêm khuôn mặt của nàng, một đôi mắt xếch nhìn xung quanh, nhất là khi nhìn thấy A Căn ca, thực sự có thể so sánh với ánh sáng lúc này. Nàng nghe thấy A Căn ca không chịu nhận, liền đứng lên, đi đến trước mặt hắn nói: “Ta là Ngọc Châu, ân nhân tất nhiên là nhận được, mong rằng ân công nhận lấy đi. Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”
“Bần tăng pháp danh A Căn.”
Ngọc Châu? Cái tên quen thuộc này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của vương quản gia và ba người. Tên này giống như đã nghe qua ở đâu, cũng rất gần, hình như thường xuyên nghe thấy người ta nói. Chỉ là, lập tức không nghĩ ra. Vương quản gia nhìn chằm chằm nữ tử quần áo đỏ này, híp mắt trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Tiểu Liên cũng cảm giác được, âm thầm trao đổi ánh mắt cùng với lão Vương. Nhìn tư thế nói chuyện của cô nương này, cả người phát ra khí thế tài trí hơn người.
Ngọc Châu cách cách! trong đầu Vương quản gia nhảy ra một cái tên. Người này không phải chính là Ngọc Châu cách cách chứ?
“A… Xin hỏi vị cô nương này, có phải là vị Ngọc Châu cách cách được Hoàng Thượng hết sức sủng ái hay không?” Lão vương dũng cảm nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vị nữ tử kia cũng sảng khoái, mỉm cười, mang theo vài phần tán thưởng gật gật đầu. Có người trong nhà vội vàng lạy dập đầu, lại bị nàng ngăn cản, nói: “Ta lần này cùng phụ hoàng cải trang vi hành, không muốn kinh động người khác, lễ tiết này đều miễn.”
Khi nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, thật sâu đưa mắt nhìn A Căn ca, do dự một chút, hỏi: “A Căn ca ca cảm thấy người Ngọc Châu như thế nào?”
“Cách cách là huyết mạch long tộc, thiên nhân chi tư.”
Nụ cười trên mặt Ngọc Châu càng thêm sáng lạn, vội vàng hỏi: ” A Căn ca ca có thích Ngọc Châu không?”
Nghe nói như thế, A Căn ca liền biến sắc, giống như bị sét đánh, liền lui ra phía sau hai bước, nói: “Thảo dân đã có thê thất.”
Vừa mới nói dứt, nụ cười trên mặt Ngọc Châu cách cách lập tức cứng lại, biểu hiện này giống như người đang cười bỗng nhiên phát tác nổi điên, biểu tình trên mặt cứng ngắc, khóe miệng run rẩy. Vẻ mặt nàng giờ này tuy rằng không có khó coi như vậy, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Trong mắt phượng lóe lên sự tức giận, nửa phần ưu thương, lại là không cam lòng hỏi: “Bản công chúa là hỏi ngươi có thích ta không?”
A Căn ca giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba người đang sợ tới mức phát run quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng nói: “Không thích, bần tăng chỉ gặp mặt công chúa một lần, tại sao lại ái mộ, huống chi bần tăng sớm đã cưới vợ.”
Hòa thượng cưới vợ? Điều này hiển nhiên là vì cự tuyệt nàng nên lấy cớ đi? Nàng Ngọc Châu cách cách tuy rằng hàng năm sống ở trong thâm cung, không rành thế sự, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, hòa thượng không thể gần nữ sắc quy định này rất là rõ ràng. Trước mắt hòa thượng này vì cự tuyệt nàng mà nói mình đã thành gia, chuyện này không phải cười đến rụng răng sao? Ngọc Châu cách cách trong lòng càng không cam lòng, lạnh lùng cười nói: “Sao? Đây cũng là lần đầu tiên nghe nói hòa thượng cũng có thể cưới vợ. Không nói gạt ngươi, những năm gần đây, phụ hoàng luôn muốn tìm kiếm Phò mã cho ta, nhưng tất cả ta đều không vừa ý, hai ngày trước ta vừa nhìn thấy ngươi liền động tâm, nhất kiến chung tình ngươi biết không? Ngươi nói ngươi đã cưới vợ, tốt lắm, ngươi mời thê tử của ngươi ra đây cho ta xem, nếu là ngươi thực sự có thê tử, bản công chúa cũng sẽ không chia rẽ đôi uyên ương các ngươi, nếu mà để cho bản công chúa biết ngươi gạt ta, như vậy… Ha ha, hòa thượng cũng có thể hoàn tục không phải sao, chỉ cần phụ hoàng ra một thánh chỉ xuống, ngươi liền là Phò mã của ta. Thế nào, phu nhân của ngươi đâu?”
A Căn ca vạn vạn thật không ngờ công chúa sẽ có một chiêu này, trước mắt Vân Ngọc mất tích, mình đi tìm nàng ở đâu? Trong lòng quýnh lên, liền gan lớn nói: ” Bẩm công chúa, không khéo, vợ ta mấy ngày hôm nay đi thăm bà con xa.”
” A? Như vậy, ta hai ngày nữa trở lại?”Ngọc Châu công chúa cũng sớm đoán được hắn sẽ dùng đến chiêu này, cho nên nàng cũng không vội, thả dây, câu cá lớn, nàng thật ra là muốn nhìn thấy A Căn ca ca của nàng đến lúc đó có thể biến ra một phu nhân hay không, ” Vậy, bốn ngày sau, nàng nếu không xuất hiện, vậy…”
Ngọc Châu cách cách vừa đi, Phó phủ giống như bị nổ tung, còn bốn ngày, bọn họ phải đi đâu tìm phó đại tiểu thư, sắp sáu tháng, sáu tháng giống như kẻ điên, lật toàn bộ thủ đô của Bạch tượng quốc đều không thấy tung tích của nàng, bốn ngày ngắn ngủi này, làm sao có thể tìm được? Trừ phi Phó lão gia tiên linh, phù hộ bọn họ.
Xem ra, kết cục bốn ngày sau đã được định, hoặc là hắn A Căn ca thất thân, hoặc là tánh mạng trên dưới của Phó gia khó giữ được.
Hạ Tiếu Nữu đã nhiều ngày ở trong phòng không đi ra ngoài, mấy ngày nay thai nhi động càng ngày càng nhiều, trong lòng nàng cũng càng ngày càng bất an, buổi tối thường xuyên không ngủ được, ngủ hai ba giờ lại tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cứ lặp đi lặp lại, trong mộng đều thấy A Căn ca. Theo dự tính ngày sinh tới gần, cảnh trong mơ cũng càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng thường xuyên. Hai ngày nay, nàng mơ thấy A Căn ca có nguy hiểm, mình ở trong mộng lại khóc chết đi sống lại, tỉnh lại thấy bên gối một mảnh thấm ướt. Hôm nay giữa trưa, sau khi nàng ăn xong, nằm ở trên giường, lại mơ mơ màng màng tiến nhập mộng đẹp, vẫn là mộng này, nàng đã mơ đến lần thứ năm, mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt liền khóc tỉnh.
Ở trong mộng, hình như là ở Phó Phủ, A Căn ca đau thương nhìn nàng, cầu nàng cứu, nàng đứng ở bên cạnh, nhìn mình trong mộng cười lạnh lùng với hắn, cười, bỗng nhiên trong tay xuất hiện thêm một cái kéo, đem cặp giầy nàng thức đêm làm cho A Căn ca cắt thành mảnh nhỏ. A Căn ca khóc ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng, nàng liền thấy kéo kia đâm thẳng vào trong thân thể A Căn ca. Hạ Tiếu Nữu vẫn đứng ở bên cạnh, không thể động đậy, khóc hô muốn gọi Phó Vân Ngọc dừng tay, nhưng lại không phát ra thanh âm, mắt thấy máu theo kéo văng xuống khắp nơi trên mặt đất. Cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ, ôm A Căn ca từ dưới đất lên, lại nở nụ cười vừa lòng nhìn mình, đúng vậy, là nhìn Hạ Tiếu Nữu ở trong mơ, nói: “Hắn thuộc về ta, ngươi không đoạt đi. Rất nhanh, hắn sẽ quên ngươi.”
Hạ Tiếu Nữu lệ rơi đầy mặt, khàn giọng kiệt lực hô, lại như cũ không phát ra tiếng, trơ mắt nhìn nữ tử áo đỏ kia mang theo A Căn ca càng chạy càng xa, đi xa càng xa.
” Ngươi muốn đem hắn trở về sao?”Bên tai bỗng nhiên xuất hiện âm thanh quen thuộc.
Hình như là trải qua một giấc mộng dài, làm cho người ta kiệt sức. Trong Phó phủ vốn đang mặt co mày cáu thì qua một đêm bỗng nhiên trên mặt đều tràn ngập tươi cười, một đám người ở trong khuê phòng đang vây quanh một nữ tử mê man trên giường, trên dung nhan mỹ lệ của nàng kia hơi có chút tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi, cái bụng cao cao thoạt nhìn có chút buồn cười, thân hình mảnh mai ngày xưa bởi vì mang thai mà trở nên đầy đặn. Bên giường, trên mặt A Căn ca lộ ra nụ cười phức tạp, cẩn thận lau chùi mặt cho nàng. Trên đầu của hắn đã mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người.
Linhxu: pà kon chờ xem A Căn ca có thất thân không nháJ
Edit: gau
Beta: linhxu
A Căn ca nhìn lại về phía kia, chỉ thấy một nữ tử đang liều mạng đạp trong nước, vừa hô cứu mạng, vừa chìm xuống dưới, xem ra không biết bơi, mắt thấy chắc sẽ chìm xuống. Hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, ném đồ trong tay liền nhảy xuống nước, bơi tới bên cạnh nữ tử kia, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo nàng ta được lên bờ.
Đem cả người nàng ta đặt ngang lên bờ đất trống, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử này. Tướng mạo rất đẹp, y phục trang sức từ trên người nàng đều được chế tạo tinh xảo có thể suy đoán, đây là một vị tiểu thư nhà giàu, dung nhan này, dáng người này, đều lộ ra hương vị sang trọng làm cho người ta khó có thể tới gần. Vị cô nương này giờ phút này đã ngất đi, A Căn ca vội vàng thử ở chóp mũi nàng ta một chút, rồi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giúp nàng ta cởi bỏ hai nút áo trên cổ, bảo trì không khí được thông suốt, lại tiến hành cấp cứu giúp nàng ta. Cô nương kia sau khi phun ra mấy ngụm nước sông, rốt cục cũng tỉnh lại.
Một đôi mắt đan phượng, chống lại một đôi mắt phượng khác. Cô nương kia cảm thấy ngực được lấp đầy, mở mắt ra nhìn thấy được một hòa thượng trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, khí chất sạch sẽ, quần áo trắng, phong độ đang ngồi cạnh bên người nàng, trên mặt tràn ngập lo lắng, bất giác nhìn có chút ngây người.
“Cô thế nào? Có khỏe không?” A Căn ca thấy cô nương này không hiểu vì sao nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên hỏi.
Trong phút chốc, trên khuôn mặt tái nhợt của vị nữ tử này xuất hiện hai vệt hồng, mang theo vài phần e lệ, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cám ơn ân công.”
“Không cần đa tạ, không có việc gì là tốt rồi.” A Căn ca đứng lên, y phục ướt đẫm dán tại trên người, nhặt lên đồ ném xuống đất rồi chuẩn bị rời đi.
Vị nữ tử này thấy hắn đứng dậy phải đi, liền vội vàng gọi hắn nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công, tiểu nữ tử ngày sau tất có thâm tạ.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Cô nương tự mình bảo trọng.” A Căn ca đưa lưng về phía nàng lắc lắc tay, vẫn rời đi.
Ban đầu chỉ nghĩ rằng đây là chuyện bèo nước gặp nhau, sẽ không có cơ hội gặp lại. Không ngờ, sau ngày thứ ba, cửa lớn của Phó Phủ bị gõ. Cô nương ngày ấy được cứu, quần áo đỏ thẫm, mang theo vài hạ nhân đến phủ tìm ân công của nàng. Cũng không biết vị cô nương này đã dùng biện pháp gì để tìm được nơi này, A Căn ca đối mặt với mấy thùng vàng bạc châu báu phía sau mà dở khóc dở cười.
“Ân công, hôm nay là đặc biệt đến để báo đáp ơn cứu mạng của người, lễ mọn này thỉnh nhận lấy đi.” Trong giọng nói cô nương này mang theo vài phần hào sảng, cũng không phải kiểu tiểu nữ nhi xấu hổ.
Những ánh vàng kia làm loé ánh sáng của người, A Căn ca từ nhỏ lớn lên tại chùa, cũng chưa từng nhìn thấy vật gì đẹp tốt, một chút này lại càng cảm giác được hai mắt của mình rất nhanh sẽ bị ánh sáng này chọc mù, liền kêu Tiểu Liên đóng lại. Nhìn ba người Phó gia với ánh mắt khó hiểu, liền đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho bọn họ nghe. Chẳng qua là thật không ngờ, vị cô nương này lại có thể mang đến đại lễ như thế, hắn cũng có chút bị dọa đến.
“Vị cô nương này, cô đem tất cả thứ này về đi, cứu một mạng người còn hơn xây tháp tầng, làm sao có thể nhận lễ vật gì đó của cô.”
Quần áo đỏ thẫm càng làm tỏa sáng thêm khuôn mặt của nàng, một đôi mắt xếch nhìn xung quanh, nhất là khi nhìn thấy A Căn ca, thực sự có thể so sánh với ánh sáng lúc này. Nàng nghe thấy A Căn ca không chịu nhận, liền đứng lên, đi đến trước mặt hắn nói: “Ta là Ngọc Châu, ân nhân tất nhiên là nhận được, mong rằng ân công nhận lấy đi. Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”
“Bần tăng pháp danh A Căn.”
Ngọc Châu? Cái tên quen thuộc này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của vương quản gia và ba người. Tên này giống như đã nghe qua ở đâu, cũng rất gần, hình như thường xuyên nghe thấy người ta nói. Chỉ là, lập tức không nghĩ ra. Vương quản gia nhìn chằm chằm nữ tử quần áo đỏ này, híp mắt trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Tiểu Liên cũng cảm giác được, âm thầm trao đổi ánh mắt cùng với lão Vương. Nhìn tư thế nói chuyện của cô nương này, cả người phát ra khí thế tài trí hơn người.
Ngọc Châu cách cách! trong đầu Vương quản gia nhảy ra một cái tên. Người này không phải chính là Ngọc Châu cách cách chứ?
“A… Xin hỏi vị cô nương này, có phải là vị Ngọc Châu cách cách được Hoàng Thượng hết sức sủng ái hay không?” Lão vương dũng cảm nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vị nữ tử kia cũng sảng khoái, mỉm cười, mang theo vài phần tán thưởng gật gật đầu. Có người trong nhà vội vàng lạy dập đầu, lại bị nàng ngăn cản, nói: “Ta lần này cùng phụ hoàng cải trang vi hành, không muốn kinh động người khác, lễ tiết này đều miễn.”
Khi nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, thật sâu đưa mắt nhìn A Căn ca, do dự một chút, hỏi: “A Căn ca ca cảm thấy người Ngọc Châu như thế nào?”
“Cách cách là huyết mạch long tộc, thiên nhân chi tư.”
Nụ cười trên mặt Ngọc Châu càng thêm sáng lạn, vội vàng hỏi: ” A Căn ca ca có thích Ngọc Châu không?”
Nghe nói như thế, A Căn ca liền biến sắc, giống như bị sét đánh, liền lui ra phía sau hai bước, nói: “Thảo dân đã có thê thất.”
Vừa mới nói dứt, nụ cười trên mặt Ngọc Châu cách cách lập tức cứng lại, biểu hiện này giống như người đang cười bỗng nhiên phát tác nổi điên, biểu tình trên mặt cứng ngắc, khóe miệng run rẩy. Vẻ mặt nàng giờ này tuy rằng không có khó coi như vậy, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Trong mắt phượng lóe lên sự tức giận, nửa phần ưu thương, lại là không cam lòng hỏi: “Bản công chúa là hỏi ngươi có thích ta không?”
A Căn ca giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba người đang sợ tới mức phát run quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng nói: “Không thích, bần tăng chỉ gặp mặt công chúa một lần, tại sao lại ái mộ, huống chi bần tăng sớm đã cưới vợ.”
Hòa thượng cưới vợ? Điều này hiển nhiên là vì cự tuyệt nàng nên lấy cớ đi? Nàng Ngọc Châu cách cách tuy rằng hàng năm sống ở trong thâm cung, không rành thế sự, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, hòa thượng không thể gần nữ sắc quy định này rất là rõ ràng. Trước mắt hòa thượng này vì cự tuyệt nàng mà nói mình đã thành gia, chuyện này không phải cười đến rụng răng sao? Ngọc Châu cách cách trong lòng càng không cam lòng, lạnh lùng cười nói: “Sao? Đây cũng là lần đầu tiên nghe nói hòa thượng cũng có thể cưới vợ. Không nói gạt ngươi, những năm gần đây, phụ hoàng luôn muốn tìm kiếm Phò mã cho ta, nhưng tất cả ta đều không vừa ý, hai ngày trước ta vừa nhìn thấy ngươi liền động tâm, nhất kiến chung tình ngươi biết không? Ngươi nói ngươi đã cưới vợ, tốt lắm, ngươi mời thê tử của ngươi ra đây cho ta xem, nếu là ngươi thực sự có thê tử, bản công chúa cũng sẽ không chia rẽ đôi uyên ương các ngươi, nếu mà để cho bản công chúa biết ngươi gạt ta, như vậy… Ha ha, hòa thượng cũng có thể hoàn tục không phải sao, chỉ cần phụ hoàng ra một thánh chỉ xuống, ngươi liền là Phò mã của ta. Thế nào, phu nhân của ngươi đâu?”
A Căn ca vạn vạn thật không ngờ công chúa sẽ có một chiêu này, trước mắt Vân Ngọc mất tích, mình đi tìm nàng ở đâu? Trong lòng quýnh lên, liền gan lớn nói: ” Bẩm công chúa, không khéo, vợ ta mấy ngày hôm nay đi thăm bà con xa.”
” A? Như vậy, ta hai ngày nữa trở lại?”Ngọc Châu công chúa cũng sớm đoán được hắn sẽ dùng đến chiêu này, cho nên nàng cũng không vội, thả dây, câu cá lớn, nàng thật ra là muốn nhìn thấy A Căn ca ca của nàng đến lúc đó có thể biến ra một phu nhân hay không, ” Vậy, bốn ngày sau, nàng nếu không xuất hiện, vậy…”
Ngọc Châu cách cách vừa đi, Phó phủ giống như bị nổ tung, còn bốn ngày, bọn họ phải đi đâu tìm phó đại tiểu thư, sắp sáu tháng, sáu tháng giống như kẻ điên, lật toàn bộ thủ đô của Bạch tượng quốc đều không thấy tung tích của nàng, bốn ngày ngắn ngủi này, làm sao có thể tìm được? Trừ phi Phó lão gia tiên linh, phù hộ bọn họ.
Xem ra, kết cục bốn ngày sau đã được định, hoặc là hắn A Căn ca thất thân, hoặc là tánh mạng trên dưới của Phó gia khó giữ được.
Hạ Tiếu Nữu đã nhiều ngày ở trong phòng không đi ra ngoài, mấy ngày nay thai nhi động càng ngày càng nhiều, trong lòng nàng cũng càng ngày càng bất an, buổi tối thường xuyên không ngủ được, ngủ hai ba giờ lại tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cứ lặp đi lặp lại, trong mộng đều thấy A Căn ca. Theo dự tính ngày sinh tới gần, cảnh trong mơ cũng càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng thường xuyên. Hai ngày nay, nàng mơ thấy A Căn ca có nguy hiểm, mình ở trong mộng lại khóc chết đi sống lại, tỉnh lại thấy bên gối một mảnh thấm ướt. Hôm nay giữa trưa, sau khi nàng ăn xong, nằm ở trên giường, lại mơ mơ màng màng tiến nhập mộng đẹp, vẫn là mộng này, nàng đã mơ đến lần thứ năm, mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt liền khóc tỉnh.
Ở trong mộng, hình như là ở Phó Phủ, A Căn ca đau thương nhìn nàng, cầu nàng cứu, nàng đứng ở bên cạnh, nhìn mình trong mộng cười lạnh lùng với hắn, cười, bỗng nhiên trong tay xuất hiện thêm một cái kéo, đem cặp giầy nàng thức đêm làm cho A Căn ca cắt thành mảnh nhỏ. A Căn ca khóc ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng, nàng liền thấy kéo kia đâm thẳng vào trong thân thể A Căn ca. Hạ Tiếu Nữu vẫn đứng ở bên cạnh, không thể động đậy, khóc hô muốn gọi Phó Vân Ngọc dừng tay, nhưng lại không phát ra thanh âm, mắt thấy máu theo kéo văng xuống khắp nơi trên mặt đất. Cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ, ôm A Căn ca từ dưới đất lên, lại nở nụ cười vừa lòng nhìn mình, đúng vậy, là nhìn Hạ Tiếu Nữu ở trong mơ, nói: “Hắn thuộc về ta, ngươi không đoạt đi. Rất nhanh, hắn sẽ quên ngươi.”
Hạ Tiếu Nữu lệ rơi đầy mặt, khàn giọng kiệt lực hô, lại như cũ không phát ra tiếng, trơ mắt nhìn nữ tử áo đỏ kia mang theo A Căn ca càng chạy càng xa, đi xa càng xa.
” Ngươi muốn đem hắn trở về sao?”Bên tai bỗng nhiên xuất hiện âm thanh quen thuộc.
Hình như là trải qua một giấc mộng dài, làm cho người ta kiệt sức. Trong Phó phủ vốn đang mặt co mày cáu thì qua một đêm bỗng nhiên trên mặt đều tràn ngập tươi cười, một đám người ở trong khuê phòng đang vây quanh một nữ tử mê man trên giường, trên dung nhan mỹ lệ của nàng kia hơi có chút tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi, cái bụng cao cao thoạt nhìn có chút buồn cười, thân hình mảnh mai ngày xưa bởi vì mang thai mà trở nên đầy đặn. Bên giường, trên mặt A Căn ca lộ ra nụ cười phức tạp, cẩn thận lau chùi mặt cho nàng. Trên đầu của hắn đã mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người.
Linhxu: pà kon chờ xem A Căn ca có thất thân không nháJ
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: gau5555
Beta: linhxu
A Căn ca nhìn lại về phía kia, chỉ thấy một nữ tử đang liều mạng đạp trong nước, vừa hô cứu mạng, vừa chìm xuống dưới, xem ra không biết bơi, mắt thấy chắc sẽ chìm xuống. Hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, ném đồ trong tay liền nhảy xuống nước, bơi tới bên cạnh nữ tử kia, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo nàng ta được lên bờ.
Đem cả người nàng ta đặt ngang lên bờ đất trống, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử này. Tướng mạo rất đẹp, y phục trang sức từ trên người nàng đều được chế tạo tinh xảo có thể suy đoán, đây là một vị tiểu thư nhà giàu, dung nhan này, dáng người này, đều lộ ra hương vị sang trọng làm cho người ta khó có thể tới gần. Vị cô nương này giờ phút này đã ngất đi, A Căn ca vội vàng thử ở chóp mũi nàng ta một chút, rồi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giúp nàng ta cởi bỏ hai nút áo trên cổ, bảo trì không khí được thông suốt, lại tiến hành cấp cứu giúp nàng ta. Cô nương kia sau khi phun ra mấy ngụm nước sông, rốt cục cũng tỉnh lại.
Một đôi mắt đan phượng, chống lại một đôi mắt phượng khác. Cô nương kia cảm thấy ngực được lấp đầy, mở mắt ra nhìn thấy được một hòa thượng trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, khí chất sạch sẽ, quần áo trắng, phong độ đang ngồi cạnh bên người nàng, trên mặt tràn ngập lo lắng, bất giác nhìn có chút ngây người.
“Cô thế nào? Có khỏe không?” A Căn ca thấy cô nương này không hiểu vì sao nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên hỏi.
Trong phút chốc, trên khuôn mặt tái nhợt của vị nữ tử này xuất hiện hai vệt hồng, mang theo vài phần e lệ, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cám ơn ân công.”
“Không cần đa tạ, không có việc gì là tốt rồi.” A Căn ca đứng lên, y phục ướt đẫm dán tại trên người, nhặt lên đồ ném xuống đất rồi chuẩn bị rời đi.
Vị nữ tử này thấy hắn đứng dậy phải đi, liền vội vàng gọi hắn nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công, tiểu nữ tử ngày sau tất có thâm tạ.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Cô nương tự mình bảo trọng.” A Căn ca đưa lưng về phía nàng lắc lắc tay, vẫn rời đi.
Ban đầu chỉ nghĩ rằng đây là chuyện bèo nước gặp nhau, sẽ không có cơ hội gặp lại. Không ngờ, sau ngày thứ ba, cửa lớn của Phó Phủ bị gõ. Cô nương ngày ấy được cứu, quần áo đỏ thẫm, mang theo vài hạ nhân đến phủ tìm ân công của nàng. Cũng không biết vị cô nương này đã dùng biện pháp gì để tìm được nơi này, A Căn ca đối mặt với mấy thùng vàng bạc châu báu phía sau mà dở khóc dở cười.
“Ân công, hôm nay là đặc biệt đến để báo đáp ơn cứu mạng của người, lễ mọn này thỉnh nhận lấy đi.” Trong giọng nói cô nương này mang theo vài phần hào sảng, cũng không phải kiểu tiểu nữ nhi xấu hổ.
Những ánh vàng kia làm loé ánh sáng của người, A Căn ca từ nhỏ lớn lên tại chùa, cũng chưa từng nhìn thấy vật gì đẹp tốt, một chút này lại càng cảm giác được hai mắt của mình rất nhanh sẽ bị ánh sáng này chọc mù, liền kêu Tiểu Liên đóng lại. Nhìn ba người Phó gia với ánh mắt khó hiểu, liền đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho bọn họ nghe. Chẳng qua là thật không ngờ, vị cô nương này lại có thể mang đến đại lễ như thế, hắn cũng có chút bị dọa đến.
“Vị cô nương này, cô đem tất cả thứ này về đi, cứu một mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng, làm sao có thể nhận lễ vật gì đó của cô.”
Quần áo đỏ thẫm càng làm tỏa sáng thêm khuôn mặt của nàng, một đôi mắt xếch nhìn xung quanh, nhất là khi nhìn thấy A Căn ca, thực sự có thể so sánh với ánh sáng lúc này. Nàng nghe thấy A Căn ca không chịu nhận, liền đứng lên, đi đến trước mặt hắn nói: “Ta là Ngọc Châu, ân nhân tất nhiên là nhận được, mong rằng ân công nhận lấy đi. Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”
“Bần tăng pháp danh A Căn.”
Ngọc Châu? Cái tên quen thuộc này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của vương quản gia và ba người. Tên này giống như đã nghe qua ở đâu, cũng rất gần, hình như thường xuyên nghe thấy người ta nói. Chỉ là, lập tức không nghĩ ra. Vương quản gia nhìn chằm chằm nữ tử quần áo đỏ này, híp mắt trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Tiểu Liên cũng cảm giác được, âm thầm trao đổi ánh mắt cùng với lão Vương. Nhìn tư thế nói chuyện của cô nương này, cả người phát ra khí thế tài trí hơn người.
Ngọc Châu cách cách! trong đầu Vương quản gia nhảy ra một cái tên. Người này không phải chính là Ngọc Châu cách cách chứ?
“A… Xin hỏi vị cô nương này, có phải là vị Ngọc Châu cách cách được Hoàng Thượng hết sức sủng ái hay không?” Lão vương dũng cảm nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vị nữ tử kia cũng sảng khoái, mỉm cười, mang theo vài phần tán thưởng gật gật đầu. Có người trong nhà vội vàng lạy dập đầu, lại bị nàng ngăn cản, nói: “Ta lần này cùng phụ hoàng cải trang vi hành, không muốn kinh động người khác, lễ tiết này đều miễn.”
Khi nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, thật sâu đưa mắt nhìn A Căn ca, do dự một chút, hỏi: “A Căn ca ca cảm thấy người Ngọc Châu như thế nào?”
“Cách cách là huyết mạch long tộc, thiên nhân chi tư.”
Nụ cười trên mặt Ngọc Châu càng thêm sáng lạn, vội vàng hỏi: ” A Căn ca ca có thích Ngọc Châu không?”
Nghe nói như thế, A Căn ca liền biến sắc, giống như bị sét đánh, liền lui ra phía sau hai bước, nói: “Thảo dân đã có thê thất.”
Vừa mới nói dứt, nụ cười trên mặt Ngọc Châu cách cách lập tức cứng lại, biểu hiện này giống như người đang cười bỗng nhiên phát tác nổi điên, biểu tình trên mặt cứng ngắc, khóe miệng run rẩy. Vẻ mặt nàng giờ này tuy rằng không có khó coi như vậy, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Trong mắt phượng lóe lên sự tức giận, nửa phần ưu thương, lại là không cam lòng hỏi: “Bản công chúa là hỏi ngươi có thích ta không?”
A Căn ca giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba người đang sợ tới mức phát run quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng nói: “Không thích, bần tăng chỉ gặp mặt công chúa một lần, tại sao lại ái mộ, huống chi bần tăng sớm đã cưới vợ.”
Hòa thượng cưới vợ? Điều này hiển nhiên là vì cự tuyệt nàng nên lấy cớ đi? Nàng Ngọc Châu cách cách tuy rằng hàng năm sống ở trong thâm cung, không rành thế sự, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, hòa thượng không thể gần nữ sắc quy định này rất là rõ ràng. Trước mắt hòa thượng này vì cự tuyệt nàng mà nói mình đã thành gia, chuyện này không phải cười đến rụng răng sao? Ngọc Châu cách cách trong lòng càng không cam lòng, lạnh lùng cười nói: “Sao? Đây cũng là lần đầu tiên nghe nói hòa thượng cũng có thể cưới vợ. Không nói gạt ngươi, những năm gần đây, phụ hoàng luôn muốn tìm kiếm Phò mã cho ta, nhưng tất cả ta đều không vừa ý, hai ngày trước ta vừa nhìn thấy ngươi liền động tâm, nhất kiến chung tình ngươi biết không? Ngươi nói ngươi đã cưới vợ, tốt lắm, ngươi mời thê tử của ngươi ra đây cho ta xem, nếu là ngươi thực sự có thê tử, bản công chúa cũng sẽ không chia rẽ đôi uyên ương các ngươi, nếu mà để cho bản công chúa biết ngươi gạt ta, như vậy… Ha ha, hòa thượng cũng có thể hoàn tục không phải sao, chỉ cần phụ hoàng ra một thánh chỉ xuống, ngươi liền là Phò mã của ta. Thế nào, phu nhân của ngươi đâu?”
A Căn ca vạn vạn thật không ngờ công chúa sẽ có một chiêu này, trước mắt Vân Ngọc mất tích, mình đi tìm nàng ở đâu? Trong lòng quýnh lên, liền gan lớn nói: ” Bẩm công chúa, không khéo, vợ ta mấy ngày hôm nay đi thăm bà con xa.”
” A? Như vậy, ta hai ngày nữa trở lại?”Ngọc Châu công chúa cũng sớm đoán được hắn sẽ dùng đến chiêu này, cho nên nàng cũng không vội, thả dây, câu cá lớn, nàng thật ra là muốn nhìn thấy A Căn ca ca của nàng đến lúc đó có thể biến ra một phu nhân hay không, ” Vậy, bốn ngày sau, nàng nếu không xuất hiện, vậy…”
Ngọc Châu cách cách vừa đi, Phó phủ giống như bị nổ tung, còn bốn ngày, bọn họ phải đi đâu tìm phó đại tiểu thư, sắp sáu tháng, sáu tháng giống như kẻ điên, lật toàn bộ thủ đô của Bạch tượng quốc đều không thấy tung tích của nàng, bốn ngày ngắn ngủi này, làm sao có thể tìm được? Trừ phi Phó lão gia tiên linh, phù hộ bọn họ.
Xem ra, kết cục bốn ngày sau đã được định, hoặc là hắn A Căn ca thất thân, hoặc là tánh mạng trên dưới của Phó gia khó giữ được.
Hạ Tiếu Nữu đã nhiều ngày ở trong phòng không đi ra ngoài, mấy ngày nay thai nhi động càng ngày càng nhiều, trong lòng nàng cũng càng ngày càng bất an, buổi tối thường xuyên không ngủ được, ngủ hai ba giờ lại tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cứ lặp đi lặp lại, trong mộng đều thấy A Căn ca. Theo dự tính ngày sinh tới gần, cảnh trong mơ cũng càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng thường xuyên. Hai ngày nay, nàng mơ thấy A Căn ca có nguy hiểm, mình ở trong mộng lại khóc chết đi sống lại, tỉnh lại thấy bên gối một mảnh thấm ướt. Hôm nay giữa trưa, sau khi nàng ăn xong, nằm ở trên giường, lại mơ mơ màng màng tiến nhập mộng đẹp, vẫn là mộng này, nàng đã mơ đến lần thứ năm, mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt liền khóc tỉnh.
Ở trong mộng, hình như là ở Phó Phủ, A Căn ca đau thương nhìn nàng, cầu nàng cứu, nàng đứng ở bên cạnh, nhìn mình trong mộng cười lạnh lùng với hắn, cười, bỗng nhiên trong tay xuất hiện thêm một cái kéo, đem cặp giầy nàng thức đêm làm cho A Căn ca cắt thành mảnh nhỏ. A Căn ca khóc ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng, nàng liền thấy kéo kia đâm thẳng vào trong thân thể A Căn ca. Hạ Tiếu Nữu vẫn đứng ở bên cạnh, không thể động đậy, khóc hô muốn gọi Phó Vân Ngọc dừng tay, nhưng lại không phát ra thanh âm, mắt thấy máu theo kéo văng xuống khắp nơi trên mặt đất. Cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ, ôm A Căn ca từ dưới đất lên, lại nở nụ cười vừa lòng nhìn mình, đúng vậy, là nhìn Hạ Tiếu Nữu ở trong mơ, nói: “Hắn thuộc về ta, ngươi không đoạt đi. Rất nhanh, hắn sẽ quên ngươi.”
Hạ Tiếu Nữu lệ rơi đầy mặt, khàn giọng kiệt lực hô, lại như cũ không phát ra tiếng, trơ mắt nhìn nữ tử áo đỏ kia mang theo A Căn ca càng chạy càng xa, đi xa càng xa.
” Ngươi muốn đem hắn trở về sao?”Bên tai bỗng nhiên xuất hiện âm thanh quen thuộc.
Hình như là trải qua một giấc mộng dài, làm cho người ta kiệt sức. Trong Phó phủ vốn đang mặt co mày cáu thì qua một đêm bỗng nhiên trên mặt đều tràn ngập tươi cười, một đám người ở trong khuê phòng đang vây quanh một nữ tử mê man trên giường, trên dung nhan mỹ lệ của nàng kia hơi có chút tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi, cái bụng cao cao thoạt nhìn có chút buồn cười, thân hình mảnh mai ngày xưa bởi vì mang thai mà trở nên đầy đặn. Bên giường, trên mặt A Căn ca lộ ra nụ cười phức tạp, cẩn thận lau chùi mặt cho nàng. Trên đầu của hắn đã mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người.
Linhxu: pà kon chờ xem A Căn ca có thất thân không nháJ