Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Lão Ngô bản lãnh không lớn, nhưng khí thế không nhỏ, Đại Quan đao ra sức bổ mạnh xuống đất, đập tan tành một khối đá xanh.
Đám tiêu sư và tranh tử thủ phía sau cũng reo hò náo nhiệt, bảo đảm Lãng Nhân kia cút ra ngoài.
Không riêng bọn họ, phía sau dân chúng cũng đều rối rít la lên theo, bảo Ngô tiêu đầu dạy dỗ những Lãng Nhân này.
Cùng là con dân Thịnh Đường, ngày thường trong nội bộ có mâu thuẫn là rất bình thường, nhưng đối mặt ngoại bang khiêu khích, mọi người vẫn nhất trí đối ngoại.
Huống chi thời gian gần đây những Lãng Nhân này khiêu chiến bốn phía, chiến thắng liên tục, quả thật khiến cho người ta cảm thấy mất mặt, ai nấy đều hy vọng có thể có người dạy dỗ đám Lãng Nhân này một phen.
Nghe thấy dân chúng la lên, Ngô Triều Thiên càng cảm thấy đắc ý, nói với đám Lãng Nhân kia:
- Mấy người các ngươi hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cho ta, sau đó hứa ngay trước mặt tất cả phụ lão hương thân chúng ta vĩnh viễn không đặt chân mảnh đất Thịnh Đường chúng ta, ta sẽ để cho các ngươi rời đi, nếu không đừng mong đi khỏi tên nào cả!
Nghe thấy lời Ngô Triều Thiên, bên trong đám người phát ra một trận hoan hô, như vậy mới là hả giận.
Đám Lãng Nhân kia nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười to.
- Đám nhãi con các ngươi cười gì vậy?
Bị người nhạo báng, Ngô Triều Thiên giận dữ.
- Thịnh Đường các ngươi có câu gọi là kẻ thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt, sau khi Lãng Nhân Phù Tang đế quốc chúng ta đi tới Đăng Phong các ngươi đánh đâu thắng đó, không nhìn thấy một kẻ nào có dáng dấp giống như người trong võ lâm. Mà Thanh Long tiêu cục này của ngươi cũng chỉ có mình người còn hơi hiểu võ nghệ một chút, căn bản không phải đối thủ của chúng ta. Thực lực ngươi như vậy cũng dám uy hiếp chúng ta, quả thật là không biết tốt xấu!
- Im miệng! Tiểu Lục Tử, lên dạy dỗ bọn chúng cho ta!
Ngô Triều Thiên hét lớn một tiếng, sau lưng nhảy ra một người trẻ tuổi cường hãn, cầm trong tay một thanh cương đao, nói với mấy Lãng Nhân kia:
- Có ai dám ra đây đánh một trận cùng Lục gia chăng?!
Sau khi nói xong, Tiểu Lục Tử múa may mấy đao ra vẻ màu mè, xuất ra một thức mở đầu cơ bản nhất, chờ đối phương tiến tới.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua âm thầm kinh hãi, đao pháp tiểu tử này quá mức tệ hại, thức mở đầu cơ bản nhất cũng luyện không xong, suýt chút nữa chém rớt đầu mình, thực lực như vậy cũng dám tiến ra bêu xấu.
Bất quá những dân chúng kia không nhìn ra, vẫn kêu lên hay quá...
Lãng Nhân cầm đầu nhìn một chút, sau đó quay lại nói với một tên đồng bọn phía sau:
- Thực lực của người kém cỏi nhất, người này giao cho ngươi, hãy nhớ, không cho sử dụng vũ khí!
- Được, đã hiểu, đối phó với hạng người như vậy, sử dụng vũ khí là một chuyện sỉ nhục đối với chúng ta!
Lãng Nhân này nói xong, chậm rãi đi ra, đối với Tiểu Lục Tử nói:
- Ngươi đó, mau mau lên đi!
- À, dám xem thường Lục gia người ư, xem đao!
Tiểu Lục Tử quơ đao vọt lên, chém ra một đạo Lực Phách Hoa Sơn.
- Lục gia cố gắng lên!
- Lục gia hay quá!
Bên trong đám người nhao nhao vang lên thanh âm trợ uy.
Tên Lãng Nhân kia khinh miệt nhìn Tiểu Lục Tử vung đao bổ tới, đợi lưỡi đao đến gần mình mới hơi chợt lóe thân hình lách sang bên cạnh, né tránh cương đạo Tiểu Lục Tử, sau đó thình lình xuất ra một quyền đánh mạnh vào bụng Tiểu Lục Tử.
Thân thể Tiểu Lục Tử cong lại giống như tôm luộc, sau đó ngã nhào xuống đất, sắc mặt đỏ bừng, đầu lưỡi thè ra ngoài, đã thở không ra hơi.
Đám người mới vừa rồi còn cất tiếng hoan hô giống như bị tưới một gáo nước lạnh, thanh âm ngưng bặt.
Mọi người ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lục gia thường ngày ở Đăng Phong uy phong lẫm lẫm, không ngờ rằng dưới tình huống cầm đao lại bị một quyền đối phương quật ngã, sự thật vô tình này làm cho người ta không tiếp thu nổi.
Ngô Triều Thiên cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng cho người kéo Tiểu Lục Tử đã mất đi sức chiến đấu trở về.
Phù Tang Lãng Nhân kia chỉ đánh một quyền bèn đứng đó bất động, chờ bọn Ngô Triều Thiên bận rộn xong, mới tiếp tục nói:
- Các ngươi, cho cao thủ ra đây.
Lần này phe tiêu cục đều á khẩu nghẹn lời, biết những Phù Tang Lãng Nhân này bản lãnh không tệ, không giao thủ với chúng quả thật là may mắn. Thực lực Tiểu Lục Tử trong số những người này cũng được xếp vào năm người đầu, không ngờ rằng bị người ta đánh một quyền ngã lăn ra, lập tức những người khác không còn can đảm.
Ngô Triều Thiên nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không ai dám đứng ra, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi ra.
- Lãng Nhân kia, ngươi chớ có ngông cuồng, Ngô gia sẽ đánh với người!
Thấy Ngô Triều Thiên đi ra, Lãng Nhân cầm đầu kia giao chiến đao cho Lãng Nhân đang xuất trận:
- Cẩn thận một chút, người này là đệ nhất cao thủ của bọn họ.
- Hiểu rồi.
Nhận lấy chiến đao, tên Lãng Nhân này tiến về phía Ngô Triều Thiên.
- Ngô tiêu đầu, ngươi chớ để thất bại nha...
- Đúng vậy, Đăng Phong huyện chúng ta hiện tại chỉ còn trông vào người.
Đã nhiều lần thất bại, lòng tin của mọi người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng trợ uy cho Ngô Triều Thiên.
Ngô Triều Thiên không trả lời mọi người, mà là nhìn chằm chằm Lãng Nhân đi tới, đợi đối phương cách mình mấy thước đột nhiên hét lớn một tiếng, một đạo Hoành Tảo Thiên Quân quét tới.
Đối phương lui về sau một bước, Ngô Triều Thiên lập tức người theo đạo chuyển, lần nữa quét về phía cổ của đối phương.
Đối phương lại cúi đầu, Ngô Triều Thiên thuận thế xuất chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên, một đao chọc tới.
Người này bất đắc dĩ chỉ có thể quơ đao gạt ngang, đao Ngô Triều Thiên lập tức xuất chiêu Thương Long Xuất Động, chém vào ngực đối phương.
Lãng Nhân lần nữa không thể làm gì khác hơn là ngăn cản.
Ngô Triều Thiên chém ra hết đạo này tới đạo khác nhanh như điện chớp, dần dần chiếm được thượng phong.
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau thấy vậy khẽ gật đầu, Đại Quan đạo Ngô Triều Thiên vẫn có mấy phần thành tựu, Lãng Nhân kia cũng là một cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, nhưng trên phương diện binh khí có chút thua thiệt, cho nên hiện tại bị Ngô Triều Thiên áp chế.
Nhưng Ngô Triều Thiên cũng có khuyết điểm, Đại Quan đao quá mức nặng nề, bất lợi đánh lâu. Nếu như không phải là nội lực y đặc biệt hùng hậu, hoặc là thần lực trời sinh, như vậy cán cân thắng lợi sớm muộn sẽ nghiêng về phía Lãng Nhân này.
Thấy Ngô Triều Thiên chiếm được thượng phong, dân chúng ai nấy sôi trào, nhất tề hô hào vỗ tay, gào thét khản cổ, tay vỗ đến nỗi đỏ hồng cũng không hay biết, ai nấy đều hy vọng Ngô Triều Thiên có thể một đao chém chết Lãng Nhân kia.
Mặc dù Lãng Nhân ở thế hạ phong nhưng cũng không tỏ ra nóng lòng, chẳng qua là văn phòng thủ tránh né vững vàng, mặc cho đao pháp Ngô Triều Thiên càng lúc càng nhanh nhưng cũng không làm gì y được.
Ngô Triều Thiên càng đánh trong lòng càng không nắm chắc, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ bị đối phương hạ gục.
Ở Đăng Phong thành, ở cửa nhà, Ngô Triều Thiên không thể tiếp nhận thảm bại như vậy, y còn muốn liều một phen.
Dứt khoát cắn răng một cái, Ngô Triều Thiên chợt để lộ ra sơ hở.
Lãng Nhân thấy đao pháp Ngô Triều Thiên chậm đi, biết nội lực đối phương đã cạn, lập tức cất bước tiến theo, chém một đao về phía cánh tay Ngô Triều Thiên.
Ngô Triều Thiên đang chờ đối phương tới gần, hiện tại thấy đối phương công tới, đột nhiên vung tay lên, ném thẳng Đại Quan đao vào mặt đối phương.
Lãng Nhân không nghĩ tới Ngô Triều Thiên bất ngờ ném đại đao ra, không thể làm gì khác hơn là quơ đao đón đỡ.
Đại Quan đạo đập vào chiến đạo đối phương không sinh ra hiệu quả gì, nhưng Ngô Triều Thiên lại lập tức theo tới, song chưởng vung lên đánh mạnh vào ngực đối phương.
Lãng Nhân kia lập tức miệng phun máu tươi ngã ra ngoài, chiến đao rời tay, nằm lăn dưới đất nửa ngày không bò dậy nổi.
- Hay quá!
Dân chúng phát ra tiếng hô hào rung trời, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ vỗ tay theo. Ngô Triều Thiên vẫn còn có chút thiên phú chiến đấu, không ngờ rằng có thể nghĩ ra một chiêu như vậy thay đổi cục diện, cũng coi như rất khá.
Tên đầu lãnh Lãng Nhân kia lập tức sa sầm nét mặt, miệng thốt:
- Xuẩn ngốc!
Một tên Lãng Nhân phía sau y lập tức nhảy ra ngoài, trên không trung đá ra mấy cước, chạy thẳng tới trước mặt Ngô Triều Thiên.
Ngô Triều Thiên mới vừa trải qua khổ chiến, hiện tại không còn sức lực, chỉ có thể liều mạng phất tay ngăn cản, nhưng không ngăn được mấy cước đã bị đối thủ đá trúng đầu vai, cũng ngã lăn ra đất.
Tên Lãng Nhân đánh lén kia còn chưa chịu thôi, chuẩn bị tấn công Ngô Triều Thiên đã ngã xuống đất.
Đột nhiên bên trong đám người vang lên một tiếng quát:
- Tặc tử vô sỉ, dám đánh lén ư, xem kiếm của ta!
Một bóng người diễm lệ từ trong đám đông nhảy ra, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, hóa thành một đạo bạch quang lướt về phía Lãng Nhân kia.
Lãng Nhân liên tục tránh né, bởi vì trong tay không có vũ khí nên rơi xuống hạ phong, né được mười mấy kiếm rốt cục không tránh thoát được một kiếm, bị đâm trúng đầu vai, máu tươi thấm ướt y phục.
Lãng Nhân cầm đầu vẫn nhìn không chớp mắt, cho đến khi thủ hạ của mình bị thương mới quát lên:
- Ngươi là người phương nào!
Người kia ngừng lại, khuôn ngực đầy đặn khẽ phập phồng, nhìn tên Lãng Nhân đầu lãnh nói:
- Ngươi không cần biết bản cô nương là người phương nào. Ai bảo các ngươi tới chỗ chúng ta quấy rối, chỉ cần là một người Thịnh Đường nào cũng có thể dạy dỗ các ngươi!
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau đám người nhìn kỹ, đây không phải là Mặc Lan sao, vì sao hôm nay nàng có bộ dáng này?
Một thân y phục trắng toát phiếu hốt, dung mạo không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần. Hay cho một mỹ nhân bại hoại sắc nước hương trời, nếu nhìn qua tựa hồ có hơi giống Ninh Uyển Quân, nhưng đầu mày cuối mắt lại không có vẻ thanh thoát như Ninh Uyển Quân, lại có thêm mấy phần quyến rũ.
Lãng Nhân đầu lãnh cũng thấy rõ ràng diện mục Mặc Lan, tinh quang trong đôi mắt không khỏi bừng sáng:
- Ha ha, thì ra là một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Không ngờ rằng Thịnh Đường này cũng có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nàng có bằng lòng đi cùng bản nhân tới Phù Tang ngắm hoa anh đào chăng?
- Hừ, ai thèm tới xem ổ chó của các ngươi, có bản lãnh thắng được kiếm trong tay bản cô nương rồi hãy nói!
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, kiếm pháp Mặc Lan coi như tinh diệu nhưng nội lực không cao, đi theo lộ số khinh linh nhẹ nhàng, lực sát thương không mạnh, cũng chỉ đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, hơn nữa cũng chưa đạt tới đỉnh phong.
Lãng Nhân đầu lãnh kia cười hắc hắc, đi ra nói với Mặc Lan:
- Nếu như ta thắng, vậy nàng sẽ làm sao?
Thấy đầu lãnh đối phương đi ra, Mặc Lan cũng không phải ngu ngốc, biết chỉ sợ mình không phải đối thủ. Nàng nhìn bốn phía một chút, ánh mắt chợt rơi vào người Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân thầm nói không xong, nha đầu này lại muốn hại mình nữa hay sao?
Nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân đã tính sai, Mặc Lan cũng không động tới hắn, mà là tiếp tục nhìn Lãng Nhân đầu lãnh kia:
- Nếu như người thắng bản cô nương, bản cô nương thối lui là được, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
- Sợ là không dễ dàng như vậy, cô nương, hiện tại nàng không thể đi được nữa.
Lãng Nhân đầu lãnh nói xong, đột nhiên chém xuống một đao. Mặc Lan giơ kiếm nghênh đón, hai người bắt đầu giao phong.
Hành gia vừa xuất thủ đã biết cao thấp, Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nhìn thấy lập tức biết Mặc Lan không thể thắng.
Lãng Nhân kia hắn là có thực lực Hậu Thiên hậu kỳ, hơn nữa uy lực chiến đao hung mãnh, nội lực của y còn cao hơn Mặc Lan. Mặc Lan bằng vào kiếm pháp khinh linh còn có thể kiên trì một hồi, nhưng kiên trì bao lâu cũng chỉ là vấn đề thời gian, tuyệt đối không có khả năng thắng được.
Nhưng Lãng Nhân kia không có nhanh chóng đánh bại Mặc Lan, mà là dùng ngôn ngữ trêu cợt nàng không ngừng, lời nói hết sức vũ nhục.
Mặc Lan từng tu tập qua Mị công không sai, nhưng từ trước tới nay cũng chưa thật sự va chạm với nam nhân. Hôm nay gặp phải những lời ô uế như vậy đương nhiên là tức giận trong lòng, mím môi thật chặt cố gắng kiên trì.
Người chung quanh đều nhìn ra Mặc Lan không phải là đối thủ, dân chúng rối rít siết chặt tay. Không ai nỡ nhìn thấy một tuyệt đại mỹ nhân thiên kiều bá mị thua dưới tay Lãng Nhân đáng ghét kia. Nhưng mọi người đều không có năng lực, không cam lòng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, cố nhiên Mặc Lan từng muốn hại mình, nhưng vào giờ phút này mình lại không thể không cứu nàng. Bất kể từ góc độ, lập trường nào. Mặc Lan cũng không nên bị Lãng Nhân này vũ nhục.
Mặc Lan càng đánh càng mệt mỏi, dần dần không kiên trì nổi.
Lãng Nhân kia cười hăng hắc, chém xuống một đao, làm cho Mặc Lan phải vất vả đón đỡ, sau đó tay trái y thò ra, bất ngờ chộp tới ngực nàng.
Trong lòng Mặc Lan vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này đã không còn sức lực tránh né.
Dân chúng rối rít thở dài che mặt, đây quả thực là mất hết mặt mũi của Thịnh Đường, ban ngày ban mặt, một nữ tử yếu ớt giao thủ cùng Lãng Nhân lại bị đối phương vũ nhục.
Lãng Nhân mắt thấy sắp đắc thủ, đột nhiên cảm thấy sau cổ áo mình bị người chộp lấy, đang dùng lực kéo mình lui về phía sau.
Lãng Nhân không cam lòng, mắt thấy sắp sửa chộp trúng cấm địa mỹ nữ, làm sao chịu dừng tay dễ dàng. Y cũng bất chấp phía sau có người lôi kéo, chỉ hy vọng tay mình có thể tiến tới thêm chút nữa, có thể bóp được một cái cũng tốt.
- Cứng đầu khó dạy, đi!
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng quát to, một cỗ cự lực vọt tới, đơn chưởng vung lên, thân thể Lãng Nhân bay thẳng ra ngoài thẳng tắp như đạn bắn, thắng tới bức tường viện tiêu cục.
Một tiếng ầm vang lên, thân thể Lãng Nhân đập mạnh vào tường, khắc trên tường một hố to hình người.
Lấy vị trí Lãng Nhân va vào làm trung tâm, tường viện nứt ra giống như mạng nhện.
Mọi người đều sợ ngây người, ai mà thần dũng như vậy?
Mặc Lan mắt đầy lệ nóng, nhìn đầu trọc sáng bóng trước mặt nhẹ giọng nói:
- Ta cũng biết người sẽ không ngồi yên không lý đến.
Mọi người đột nhiên phát ra một tiếng rống to rung trời:
- Phương trượng Nhất Giới!
- Là phương trượng Nhất Giới, là phương trượng Nhất Giới...