Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân đứng lên, đi tới trước mặt của Cổ Nhạc Pháp Vương, từ ở trên cao nhìn xuống nói:
- Tốt lắm, nếu Pháp Vương không cam lòng tự tận, như vậy bần tăng đã nói, lão cho là bần tăng trộm thần công của Mật tông các ngươi, nhưng sự thật cũng không phải là như vậy. Lão chưa có đủ chứng cứ đã tới Thiếu Lâm ta hỏi tội, tự rước lấy nhục là nhỏ, nhưng vũ nhục danh tiết Thiếu Lâm ta là lớn.
- Bần tăng muốn lão thân không mảnh vải, lưng đeo bảng gỗ viết rõ hết thảy chuyện này, đi vòng quanh Lục Dã trấn, Đăng Phong huyện cùng với Trịnh Châu phủ ba ngày, trả lại trong sạch cho Thiếu Lâm ta, lão có bằng lòng chăng?
Nghe điều kiện cay nghiệt như vậy của Hoắc Nguyên Chân, lửa giận trong lòng Cổ Nhạc Pháp Vương dâng trào. Đây quả thực là vũ nhục đối với Mật tông, bất kể như thế nào mình cũng sẽ không đáp ứng.
Lão lắc đầu lia lịa:
- Điều kiện này không được, bản tọa thề không theo!
Hoắc Nguyên Chân cười:
- Đã như vậy, cũng được, bần tăng cho lão điều kiện thứ hai, Long Tượng Bát Nhã Công Thiếu Lâm ta cũng không phải là lấy trộm từ chỗ của lão đúng không?
Cổ Nhạc Pháp Vương gật đầu một cái, hiện tại lão cũng đang hoài nghi không biết rốt cuộc là Long Tượng Bát Nhã Công này bắt nguồn từ nơi nào, tại sao tiểu phương trượng này có thể tu luyện tới trình độ như vậy. Nhưng không nghi ngờ chút nào, chính là phương trượng này học tập Long Tượng Bát Nhã Công chắc chắn không có liên quan tới bí tịch Mật tông mình đánh mất.
- Vậy lão phải thừa nhận trước mặt mọi người, thừa nhận Thiếu Lâm ta mới là nơi bắt nguồn của Long Tượng Bát Nhã công, sở học của những môn phái khác đều là xuất từ Thiếu Lâm ta, tỏ rõ với người đời rằng võ công thiên hạ xuất thân từ Thiếu Lâm.
Cổ Nhạc Pháp Vương suy nghĩ hồi lâu, lại lắc đầu nói:
- Điều kiện này cũng không được, đây là vũ nhục Mật tông ta, nói Mật tông ta lấy trộm võ công của các người, không có chuyện này, bản tọa không thể đáp ứng.
Những người bên cạnh đều có vẻ bất mãn, lão Lạt Ma này thật là không biết tốt xấu. Không bảo lão tự tận, đưa ra bất cứ điều kiện gì lão cũng từ chối, nói không giữ lời như vậy sao thể khiến cho người ta tâm phục?
Đối với chuyện những người khác nghi ngờ, Cổ Nhạc Pháp Vương cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lão thầm nghĩ nếu như không được, mình sẽ ăn vạ, lao ra khỏi đám đông chạy trốn, liệu bọn họ cũng không thể làm gì được mình.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay ngăn những lời trách móc tiếp tục nói:
- Nếu như vậy cũng không được, bần tăng còn có điều kiện thứ ba, chính là Cổ Nhạc Pháp Vương lão đi Thiếu Lâm ta bái Phật thắp hương, sám hối tội lỗi của mình ở trước mặt Phật một phen, sau đó trở về Mật tông các ngươi đi.
- Điều kiện chỉ như vậy thôi sao?
Cổ Nhạc Pháp Vương có vẻ khó có thể tin nhìn Hoắc Nguyên Chân, cũng không dám tin tưởng vào tai mình, không hiểu vì sao tiểu hòa thượng này dễ dàng chịu bỏ qua cho mình như thế.
- A Di Đà Phật, người xuất gia không nói lời hư dối, Đại sư, đi đi!
Đối mặt lòng khoan dung đại độ của Hoắc Nguyên Chân, Cổ Nhạc mặt đỏ tới mang tai đứng lên, có vẻ hoang mang do dự hỏi:
- Người Thiền tông các ngươi từ trước tới nay vẫn bất hòa với Mật tông chúng ta, vì sao hiện tại đối xử tử tế với bản tọa như vậy?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Đại sư nói quá lời, Mật tông cùng chúng ta Thiền tông cách nhau thiên sơn vạn thủy, trong đó lại có rất nhiều nguyên nhân chế ước, cũng không ai có thể thay đổi dễ dàng. Nếu như giáo phái Mật tông các vị ở sát vách Thiếu Lâm chúng ta, không biết Đại sư có cho rằng có thể chung sống hòa bình với bần tăng hay không?
Cổ Nhạc ngẩn người một chút, đột nhiên khom người thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng nói chí phải, rất nhiều chuyện là bần tăng chấp nhất, tâm bất bình đương nhiên là quan sát sự việc có điều thiên lệch, bần tăng sẽ lập tức tới trước mặt Phật sám hối.
Trong lúc vô tình, Cổ Nhạc cũng không tự xưng bản tọa nữa, có thể thấy được tâm tính lão quả thật xảy ra biến hóa. Sau khi nói xong, trong lòng thật sự tâm phục đi Vạn Phật tháp, thắp hương bái Phật một lúc lâu sau mới từ bên trong tháp đi ra.
Sau khi lão đi ra, mọi người Thiếu Lâm đều thi nhau hành lễ với lão, thái độ hoàn toàn khác với vừa rồi.
Cổ Nhạc lại đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, nói với hắn:
- Phương trượng, bần tăng thua chính là thua, người đưa ra điều kiện này cũng không coi là điều kiện, hay là đưa ra điều kiện khác đi, bằng không trong lòng bàn tăng sẽ áy náy không yên.
- Lão không thất bại, lão đã thắng.
Nghe được Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Cổ Nhạc dõi mắt chung quanh, chỉ thấy những đệ tử Thiếu Lâm cùng hương khách kia đều có thái độ hiền hòa với mình, không còn địch ý như trước nữa.
- Lão có thể tĩnh tâm lễ Phật ở đất Thiếu Lâm Thiền tông ta, tự nhiên được mọi người tôn kính, về phần trận đánh cuộc kia, bần tăng đã quên mất.
Cổ Nhạc lần nữa nghe mặt nóng lên, Hoắc Nguyên Chân độ lượng như vậy làm cho lão có hơi không đất dung thân.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân bình tĩnh, mí mắt khép hờ, nhưng âm thầm lặng lẽ lấy khóe mắt theo dõi lão, thầm nhủ trong lòng:
- Lão là lão Lạt Ma, nếu như không ai xúi giục, làm sao vượt qua vạn thủy thiên sơn chạy tới gây phiền phức cho Thiếu Lâm ta như vậy... Bần tăng hao phí tâm cơ khổ cực khai đạo cho lão, nếu như lão còn không chịu nói thật, vậy thì không tránh được chiến thuật quần đấu của chúng ta hầu hạ.
Cổ Nhạc Pháp Vương tựa hồ có chút do dự không dứt, rất lâu mới nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Có thể nói chuyện riêng cùng phương trượng một chút được chăng?
Hoắc Nguyên Chân mời Cổ Nhạc Pháp Vương tới phòng mình, còn cự tuyệt Nhất Trần đi cùng. Mặc dù Cổ Nhạc Pháp Vương này rất lợi hại, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin tưởng hiện tại mình không tới nỗi không có chút lực chống cự nào.
Hai người vào phòng của Hoắc Nguyên Chân, chia ra ngồi xuống, Cổ Nhạc Pháp Vương nói:
- Phương trượng, không biết ngươi có từng nghe qua Tăng Đạo Ni?
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, quả thật hắn chưa từng nghe qua. Cổ Nhạc Pháp Vương tiếp tục nói:
- Xem ra phương trượng quả thật là người một lòng thanh tu, Tăng Đạo Ni này là một tổ chức sát thủ.
- Tổ chức sát thủ?
- Không sai, tổ chức này khai sáng vào trăm năm trước, trăm năm trước từng có ba người xuất gia phản bội không môn gia nhập Ma giáo, đi theo Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị. Ba người võ công này cao tuyệt, là thủ hạ giỏi nhất của Đinh Bất Nhị.
- Ba người này sáng lập tổ chức Tăng Đạo Ni, đặc biệt ám sát kẻ đối nghịch cùng Ma giáo. Bất kể là nhân sĩ giang hồ hay là cao quan trong ngoài triều, chỉ cần xúc phạm đến ích lợi Ma giáo chính là mục tiêu ám sát của chúng, tạo ra vô số huyết án.
Cổ Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Sau đó Đinh Bất Nhị mất tích, Ma giáo càng ngày càng xuống dốc, Chính đạo lần nữa phấn chấn, triển khai huyết chiến kéo dài cùng Ma giáo. Ba người Tăng Đạo Ni cũng lục tục chết đi trong đại chiến, nhưng tổ chức này vẫn tiếp tục được bảo tồn, bất quá cũng đã có hơi thoát ly khỏi Ma giáo, coi như là một tổ chức ám sát đơn thuần.