Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Ủa, có chuyện này sao?
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới trên giang hồ còn có một tổ chức như vậy, xem ra mình phải hỏi thăm bọn Quan Sơn Nguyệt về một số chuyện trên giang hồ mới được.
- Đúng vậy, hiện nay bên trong Tăng Đạo Ni đã có rất nhiều thành viên, đa số đều là người xuất gia bản thân bất đắc chí bên trong môn phái. Ngày thường những người này cũng sống trong môn phái của mình, một khi có nhiệm vụ sẽ dùng bồ cầu đưa tin thông báo.
- Cổ Nhạc Đại sư cũng là người trong Tăng Đạo Ni sao?
- Xấu hổ, quả thật bần tăng gia nhập Tăng Đạo Ni đã rất nhiều năm.
- Vậy chẳng lẽ Cổ Nhạc Đại sự sống trong Mật tông cũng chẳng vui gì?
- Cũng gần như vậy, bần tăng ở bên trong Mật tông quả thật không thoải mái, ở đó... Thôi, không đề cập tới cũng được, lần này bần tăng tới Thiếu Lâm chính là nhận được thông báo bên trong tổ chức mới tới.
Hoắc Nguyên nhân nhìn Cổ Nhạc Pháp Vương, hỏi:
- Như vậy vì sao hôm nay Đại sư lại nói những lời này cùng bần tăng?
- Phương trượng, nhiệm vụ của bần tăng đã thất bại, hơn nữa trải qua chuyện vừa rồi tình, bần tăng đột nhiên có chút tâm tàn ý lạnh. Tổ chức Tăng Đạo Ni này quả thật đi ngược lại với bản ý xuất gia, bần tăng cảm thấy chán ghét cho nên mới nói rõ với phương trượng. Hơn nữa còn muốn báo cho phương trượng ngàn vạn lần phải cẩn thận, bần tăng thất bại, tự nhiên sẽ có những người khác xuất thủ, mặc dù phương trượng tu tập Long Tượng Bát Nhã Công có thành tựu, sợ rằng cũng khó mà ngăn cản.
- Vậy Đại sư có biết là người phương nào muốn hại bần tăng hay không?
- Chuyện này không biết được, nhưng bản thân Tăng Đạo Ni sẽ không xuất thủ đối với người nào, nhất định là có người mời, chúng ta mới có thể nhận được nhiệm vụ, nhưng cụ thể người mời chúng ta là ai, tưởng phương trượng rõ ràng hơn bần tăng nhiều.
Hoắc Nguyên Chân còn muốn hỏi cẩn thận một chút tình huống liên quan tới nội bộ Tăng Đạo Ni, Cổ Nhạc Pháp Vương đã đứng lên, cáo từ hắn.
- Không phải là bần tăng không muốn nói, mà là bên trong tổ chức cực kỳ nghiêm mật, thậm chí bần tăng cũng không biết ba vị đầu lãnh Tăng Đạo Ni hiện tại là ai, phương trượng hỏi cũng vô dụng. Hôm nay nhờ phương trượng khai ân, Cổ Nhạc nhớ kỹ trong lòng, ngày khác ắt báo đáp, hiện tại xin cáo từ.
Sau khi nói xong, Cổ Nhạc Pháp Vương đi ra khỏi phòng của Hoắc Nguyên Chân, đi ra bên ngoài gọi Ma Ha Tát, hai người rời khỏi Thiếu Lâm.
Bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân trầm tư trong phòng, người muốn hại mình sau lưng là ai?
Mặc Lan!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ý thức được, rất có thể Mặc Lan biết chuyện này. Mặc dù bản tính nữ tử này không tốt, nhưng nàng tới Thiếu Lâm tìm mình nhất định cũng là do có người ở phía sau chỉ điểm. Chỉ bất quá Mặc Lan vô cùng tự tin, tựa hồ muốn làm cho mình phục dưới gấu quần nàng, chứ không phải là muốn làm dao động căn cơ nền tảng Thiếu Lâm. Hết thảy Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm so đo tính toán với nàng, bởi vì hắn cũng rất tự tin, Mặc Lan sẽ không thành công.
Nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ mình cũng cần hỏi thăm Mặc Lan một chút.
Nhưng khi Hoắc Nguyên Chân ra ngoài đi tìm, mới biết vào lúc mình và Cổ Nhạc Pháp Vương tiến vào trong phòng, Mặc Lan cũng đã rời khỏi Thiếu Lâm.
- ----------
Ban đêm, Kim Nhãn Ưng từ trên trời bay xuống, giống như một đám mây đen nhanh như điện chớp trực tiếp đáp xuống, mục tiêu chính là căn phòng của Hoắc Nguyên Chân trong Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân vốn là ngồi trên bồ đoàn tu luyện, cảm giác được Kim
Nhãn Ưng trở lại bèn đưa tay đẩy cửa sổ ra.
Kim Nhãn Ưng thu cánh lại, xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống mặt đất.
Nó lắc lư đi tới gần Hoắc Nguyên Chân, hắn đưa tay ra vuốt ve cái đầu khổng lồ của nó.
Thời gian gần đây Kim Nhãn Ưng cũng không ở trong Thiếu Lâm, mà được Hoắc Nguyên Chân phái đi theo dõi Ninh Uyển Quân.
Nếu không nhất định hắn có thể biết hướng đi của Mặc Lan, không có đôi mắt trên trời cao này, hắn cũng không biết được Mặc Lan đi đâu.
Yên lặng cảm thụ hết thảy Kim Nhãn Ưng nhìn thấy, Hoắc Nguyên Chân càng cảm thụ càng kinh hãi.
Ninh Uyển Quân sắp trở lại, hơn nữa mang theo vị hôn phu tương lai của nàng.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân cho rằng vị hôn phu của Ninh Uyển Quân cũng là một nhân sĩ võ lâm, nhưng vạn lần không nghĩ tới chính là, vị hôn phu của nàng lại là đương kim Nhị Hoàng tử điện hạ Triệu Nguyên Khuê.
Đương kim Hoàng đế Triệu Tùng có ba trai hai gái, trong đó Triệu Nguyên Cơ là trưởng nữ, con trưởng là Triệu Nguyên Bác, con thứ là Triệu Nguyên Khuê, con trai thứ ba là Triệu Nguyên Đông, cùng với ấu nữ Triệu Nguyên Anh.
Trong đó đứa con trai mà Triệu Tùng thích nhất chính là con thứ Triệu Nguyên Khuê.
Năm đó lúc Triệu Tùng chưa làm Hoàng đế đã từng kết giao với một ít nhân sĩ giang hồ, giáo chủ Ma giáo Mạc Thiên Tà cũng lui tới rất mật thiết cùng y.
Nghe nói Triệu Tùng leo lên ngôi vị Hoàng đế, Mạc Thiên Tà đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Sau đó thậm chí Triệu Tùng quyết định tương lai sẽ kết thông gia cùng Mạc Thiên Tà, sau khi nữ nhi Mạc Thiên Tà là Ninh Uyển Quân lớn lên sẽ gả cho con trai yêu thích nhất của Hoàng đế bệ hạ là Triệu Nguyên Khuê.
Vốn là mọi người đều cho là ngày sau Triệu Nguyên Khuê sẽ tiếp chưởng ngôi vị Hoàng đế, nhưng lại xảy ra một chuyện hết sức bất ngờ. Lúc Triệu Nguyên Khuê du ngoạn bên ngoài bất ngờ gặp phải giang hồ lão ma Tu La Sát, chẳng biết tại sao xảy ra tranh chấp. Tu La Sát đánh chết hơn mười thị vệ của Triệu Nguyên Khuê, sau đó cho Triệu Nguyên Khuê một chiêu Thanh Minh Thần Chưởng.
Tu La Sát không có sử dụng bao nhiêu công lực, chẳng qua là để cho hàn độc Thanh Minh Thần Chưởng xâm nhập vào trong cơ thể Triệu Nguyên Khuê. Loại độc này cực kỳ bá đạo, Hoàng đế nhiều lần mời thiên hạ danh y cũng không thể trị hết, mắt thấy mỗi ngày Triệu Nguyên Khuê sống trong đau đớn nhưng không làm gì được.
Như thế chuyện Triệu Nguyên Khuê muốn ngồi lên ngôi Thái tử đã trôi theo dòng nước, bởi vì không ai hy vọng một kẻ bệnh hoạn như y trở thành Thái tử.
Bản thân Triệu Nguyên Khuê cũng rất thống khổ, y muốn lưu lại nòi giống trước khi mình chết, cho nên muốn thành thân sớm cùng Ninh Uyển Quân.
Không biết tại sao Ninh Uyển Quân lại không thích y, không đồng ý thành hôn cùng y, mà thân thể Triệu Nguyên Khuê đại khái còn có thể kiên trì bốn năm năm không thành vấn đề, hai người bèn định ra ước hẹn ba năm.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân lấy được Xá Lợi Tử, khoảng thời gian này Ninh Uyển Quân đi Trường An, bí mật đón Triệu Nguyên Khuê.
Về phần tại sao phải bí mật đón, đương nhiên là bởi vì Hà Nam là địa bàn của Quan Thiên Chiếu, nếu như thân phận Triệu Nguyên Khuê lộ ra ánh sáng, rất có thể sẽ có nguy hiểm, trở thành con tin của Quan Thiên Chiếu, làm vốn liếng cho y tương lai khai chiến cùng Hoàng gia.
Cho nên hai người đi xe nhẹ ít tùy tùng, sau khi hóa trang mới âm thầm lặng lẽ chạy tới Hà Nam. Hiện tại bọn họ chỉ còn cách Thiếu Lâm tự mười mấy dặm, Kim Nhãn Ưng vừa phát hiện lập tức trở lại Thiếu Lâm báo cáo cho Hoắc Nguyên Chân.
Dĩ nhiên Kim Nhãn Ưng không thể nào quan sát được những chi tiết vấn đề này, tin tức nó mang về là Ninh Uyển Quân mang theo một Hoàng tử đi tới Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân căn cứ tin tức này cũng suy đoán ra được một ít chuyện.
Hôm nay đã là Mười Tám tháng Chín, chỉ còn hơn mười ngày chính là đại hội võ lâm Tung Sơn phái, khoảng thời gian này Hoắc Nguyên Chân vẫn đang tiềm tu, hy vọng nội lực của mình có thể tăng thêm một ít nữa.
Nhưng Ninh Uyển Quân mang người về, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể không gặp.
- ----------------------
Triệu Nguyên Khuê đi suốt đêm, sáng sớm ngày thứ hai đi tới chân núi. Sau khi tới nơi này y cũng không lập tức lên núi, mà là vào khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày, qua buổi trưa mới động thân đi lên Thiếu Lâm.
Trên đường núi, Triệu Nguyên Khuê mang theo người ở, Ninh Uyển Quân cũng mang theo Tiểu Thúy, mấy người chậm rãi đi về phía trước.
Sắc mặt Triệu Nguyên Khuê tái nhợt, hơn nữa có chút xanh xao, bị Thanh Minh Thần Chưởng hành hạ nhiều năm làm cho y trở nên vô cùng gầy gò, có vẻ hết sức yếu ớt.
Nhưng mặc dù thân thể không tốt, ngạo khí vẫn không biến mất, sau khi bắt đầu đi bộ lên núi, miệng y chưa từng khép lại.
- Núi này coi như không tệ, hoàn cảnh không tệ, sơn môn xây dựng cũng ra hình ra dáng. Bất quá đáng tiếc chất liệu bậc thang này còn kém một chút, chỉ là đá xanh phổ thông, không thể hiển lộ thân phận tự viện. Đừng nói là so sánh với hoàng cung, cho dù là so sánh cùng Đại Tướng Quốc Tự cũng kém hơn không chỉ một bậc. Uyển Quân, nàng xác định trong chùa này có Xá Lợi Tử, có thể trị hết bệnh của bản hoàng... Bản nhân ư?
Trước khi tới đây đã ước định, Triệu Nguyên Khuê sẽ tự xưng là Hoàng công tử. Đáng tiếc y theo thói quen không quản được miệng mình, thời thời khắc khắc muốn treo thân phận của mình ở khóe miệng, để cho người khác nhớ y là Hoàng tử.
Ninh Uyển Quân không nhìn vào mặt y, chỉ thản nhiên nói:
- Hoàng công tử nói vậy Uyển Quân không dám tán đồng, một tự viện tốt hay xấu cũng không thể hiện trên bậc thang. Giống như một quốc gia, nhìn từ bên ngoài thấy nó hùng mạnh giàu có không biết tới mức nào, nhưng trên thực tế bên trong ẩn chứa rất nhiều mối họa, e rằng chuyện này Hoàng công tử hiểu rõ ràng hơn ta.
Sắc mặt Triệu Nguyên Khuê có vẻ khó coi, nói với Ninh Uyển Quân:
- Nói thế có hơi thiên lệch, chỉ là một chùa miếu, có thể nào sánh ngang cùng quốc gia cho được?
- Vậy không nói quốc gia, nói người đi, thân phận Hoàng công tử ngươi tôn quý, ngoại nhân ai nấy đều tôn kính người, nhưng chính ngươi sống cuộc sống thế nào, ngươi cũng biết rất rõ ràng. Khoan nói tới bảo tọa kia có còn có phần ngươi hay không, cho dù là có phần ngươi, e rằng ngươi cũng không thể ngồi lên đó quá một ngày.
Lần này Triệu Nguyên Khuê thật sự có chút tức giận, nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân, đừng nói lời quá đáng như vậy, hiện tại nàng có thể từ chối ta, nhưng nàng dám xác định nhất định ta không thể phục hồi như cũ sao? Nếu như ta phục hồi như cũ, vậy bảo tọa kia chắc chắn là của ta. Ta cũng không tin lúc ta có được thân phận kia rồi, nàng còn có thể cự tuyệt ta. Nếu không phải hy vọng ta phục hồi như cũ, nàng cần gì tìm Thiếu Lâm tự này để chữa thương cho ta?
- Hoàng công tử, Uyển Quân hy vọng chữa thương cho ngươi, tuyệt đối không phải là tham luyến địa vị gì, về phần rốt cục là vì sao chúng ta cũng đã sớm nói rõ. Chẳng qua là Uyển Quân hy vọng, nếu người đi tới Thiếu Lâm vậy phải tin tưởng bọn họ, nếu không hiện tại Hoàng công tử có thể xoay người rời đi, Uyển Quân tuyệt không ngăn trở chút nào.
Đối mặt ngôn ngữ sắc bén của Ninh Uyển Quân, Triệu Nguyễn Khuê cũng không cách nào lên tiếng. Mặc dù trong lòng y không hề coi trọng Thiếu Lâm tự này chút nào, nhưng vì có thể chữa trị cho thương thể mình y không thể không tới, không có chuyện gì quan trọng bằng tương lai của mình.
Thấy Triệu Nguyên Khuê liên tục thiệt thòi trước mặt Ninh Uyển Quân, người của y vội vàng đổi sang chủ đề khác, nhìn lên trên núi, sau đó nhỏ giọng nói:
- Công tử, đám hòa thượng Thiếu Lâm này cũng thật là không có lễ phép, sáng sớm hôm nay tiểu nhân đã phái Tiểu Chanh Tử tới nơi này thông báo, nói là có khách quý sắp tới, để cho hòa thượng Thiếu Lâm ra nghênh tiếp, vì sao đến bây giờ cũng không thấy bóng một người nào?
Triệu Nguyên Khuê tán thưởng nhìn thủ hạ một cái, sau đó nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân, Tiểu Thuận Tử nói không sai, đã thông báo cho Thiếu Lâm lại không ai ra nghênh tiếp, đây chẳng phải là quá vô lễ. Nếu lần này chữa hết bản công tử thì thôi, nếu chữa không tốt, đến lúc đó bản công tử nhất định phải trị tội bọn họ!
Ninh Uyển Quân liếc Tiểu Thuận Tử kia một cái, lạnh lùng nói:
- Người báo cho Thiếu Lâm?
- Đúng vậy, Ninh cô nương, công tử chúng ta tới chỗ nào cũng phải thông báo trước một tiếng. Đừng nói Thiếu Lâm tự này, cho dù là Đại Tướng Quốc Tự cũng phải xếp hàng nghênh đón công tử chúng ta.
- Ngươi nói ra thân phận công tử ngươi sao?
Tiểu Thuận Tử gật đầu một cái:
- Đúng vậy, đã nói, nếu không ta cũng sẽ không trách bọn họ không ra nghênh tiếp.
- Ngu xuẩn!
Ninh Uyển Quân thốt ra hai chữ này, sắc mặt Triệu Nguyên Khuê lập tức biến đổi, nói với nàng:
- Vì sao Uyển Quân lại nói lời như vậy?
- Hoàng công tử, phải chăng là người quên mất nơi này là địa phương nào? Nơi này cũng không phải là Trường An, nơi này là Hà Nam, là địa phận phủ Tiết Độ Sứ cai quản, thân phận của người ở chỗ này chẳng những không có gì hay đối với ngươi, sợ rằng còn có hại không ít. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc đi ngang qua Lạc Dương, suýt chút nữa bị người đoán được thân phận rồi sao?
Bị Ninh Uyển Quân nói cho sắc mặt đại biến, trong nháy mắt trên đầu Triệu Nguyên Khuê chảy mồ hôi xuống ròng ròng. Đúng vậy, vì sao mình quên mất chuyện này, nếu như để Quan Thiên Chiếu kia biết mình tới Hà Nam, vậy là xong rồi.
- Còn nữa, người lại còn có ý trách cứ Thiếu Lâm, nếu như bây giờ tăng lữ Thiếu Lâm ra cửa chào đón, ngươi có thể tưởng tượng ra sẽ có hậu quả gì không?
Triệu Nguyên Khuê vội vàng đưa tay lau mồ hôi, nói với Ninh Uyển Quân:
- Uyển Quân nói phải, lần này đúng là bản công tử sơ sót, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Sau khi nói xong, y vung tay cho Tiểu Thuận Tử một cái tát:
- Tên khốn này, người muốn hại chết ta hay sao? Nếu như bản công tử xảy ra chuyện gì, sẽ lột da người trước nhất!
Tiểu Thuận Tử nịnh hót bất thành, vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa, vẻ mặt như đưa đám cầu xin tha thứ.
- Đủ rồi, đừng giở uy phong ra ở nơi này, làm người khác chú ý sẽ không tốt.
Lần nữa bị Ninh Uyển Quân khiển trách, Triệu Nguyên Khuê cũng không dám lên tiếng nữa. Ninh Uyển Quân đã đính hôn với y từ nhỏ, nhưng từ trước tới nay chưa từng có thái độ tốt với y. Mặc dù y có thân phận Hoàng tử nhưng lại bị nàng áp chế gắt gao.
Rốt cục đoàn người đi tới trước cửa Thiếu Lâm tự, lúc này sơn môn Thiếu Lâm mở rộng, hương khách lai vãng nườm nượp đông đúc.