Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Tiểu Thuận Tử thấy Triệu Nguyễn Khuê như vậy, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh Triệu Nguyên Khuê kêu gọi:
- Điện hạ, ngài làm sao vậy, vì sao lại có dáng vẻ này, a, chỗ này có bị gì không?
Sau khi nói xong, Tiểu Thuận Tử còn muốn xem phía sau Triệu Nguyên Khuê một chút, bị Triệu Nguyễn Khuê tát cho một cái văng sang bên.
- Cút! Nhìn cái gì chứ, đây là bởi vì phương trượng dùng nội lực thuần dương phối hợp bảo bối thuần dương chữa thương cho ta mà thành, mặc dù đau đớn một chút, nhưng hiệu quả rất tốt. Ta cảm thấy thân thể đã không còn lạnh nữa, phương trượng nói tiếp tục chữa trị kéo dài chừng mười ngày nửa tháng nữa là có thể thanh trừ hoàn toàn hàn độc của ta!
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không có tu luyện Cửu Dương chân kinh, nhưng tu luyện Đồng Tử Công, một hớp thuần dương chân khí Tiên Thiên không mất. Hiện tại hắn lại học tập Vô Tướng Thần Công, nội lực hùng hậu, lại thêm phối hợp công pháp thuần dương Vô Tướng Kiếp Chỉ, còn có Xá Lợi Tử thuần dương, căn bản đã có thể chữa thương cho Triệu Nguyên Khuê.
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân không biết về y lý liệu pháp. Mặc dù sau khi học Vô Tướng Thần Công đã hết sức hiểu rõ về vận hành chân khí, nhưng sử dụng lần đầu tiên chỉ có thể ném đá dò đường, thỉnh thoảng có sai lầm khiến cho Triệu Nguyên Khuê phải chịu đau đớn không ít.
Thật may là vừa mới bắt đầu đã nói trước là lúc chữa trị sẽ đau đớn, bằng không Triệu Nguyên Khuê sẽ cho rằng Hoắc Nguyên Chân muốn hại mình.
Nhớ lại trước khi xuống tháp, Hoắc Nguyên Chân nói còn cần trị liệu mười ngày nửa tháng, nước mắt Triệu Nguyên Khuê lập tức rơi xuống, cảm giác trên người như bị lửa đốt nóng bừng, không chỗ nào là không đau đớn, mặc cho Tiểu Thuận Tử đỡ mình, khập khễnh đi xuống chân núi.
Hiện tại y phải trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại tới tiếp tục chịu đựng hành hạ.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng xuống Vạn Phật tháp, Nhất Trần còn chờ bên dưới.
- Đã trễ thế này đệ vẫn còn ở đây sao?
Nhất Trần chắp tay đáp:
- Lão nạp là người trong Thiếu Lâm, tự nhiên phải lo cho an nguy phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chuẩn bị về phòng, đột nhiên dừng bước lại nói với Nhất Trần:
- Đệ có biết chuyện Phù Tang Lãng Nhân xuất hiện ở Hà Nam hay không?
Sắc mặt Nhất Trần có hơi ảm đạm, gật đầu xưng biết.
- Bản phương trượng giết hơn hai mươi tên Phù Tang Lãng Nhân, bây giờ những người đó đã thối lui. Bất quá đệ cũng có thể đoán được những Lãng Nhân này chẳng qua là tới thử dò xét, sớm muộn cũng có một ngày những người này sẽ xâm phạm Trung Thổ ta, khi đó sợ là sẽ có một số chuyện để không muốn thấy phát sinh.
Nhất Trần lạnh lùng nói:
- Nếu có ngày đó, lão nạp sẽ tự tay tru diệt nghịch tử, trừ hại vì nước!
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, trở về đi ngủ.
Có một số việc có lẽ sẽ không phát sinh trong thời gian ngắn, nhưng sự tình phát triển tiếp như vậy nhất định sẽ phát sinh, phải cho Nhất Trần biết trước để chuẩn bị tinh thần.
- -----------------------
Gần tháng Mười, khí trời càng ngày càng chuyển lạnh, trên bậc thang dẫn lên đỉnh núi Thiếu Thất phủ kín một tầng lá vàng.
Vốn Hà Nam bị mây đen chiến tranh bao phủ, hiện tại có hơi trở nên tươi sáng.
Dường như triều đình cùng Tiết Độ Sứ phủ đạt thành hiệp ước nào đó, đều không làm chuyện phái binh ra khiêu khích. Hai bên rút lui vào bóng tối âm thầm lặng lẽ, khiến cho những người cho rằng chiến tranh sắp sửa xảy ra phải im bặt.
Dân chúng không bàn luận gì về quan hệ lợi hại chiến tranh, bọn họ chỉ biết là qua tháng Mười chính là mùa Đông, trời giá rét đóng băng là không thể đánh giặc.
Cho dù bây giờ lập tức khai chiến, như vậy trừ phi có thể kết thúc chiến đấu vào cuối tháng Mười, nếu không trận chiến này sẽ không tiếp tục kéo dài được.
Dưới mắt xem ra, tối thiểu năm nay có thể trôi qua yên ổn.
Không có áp lực chiến tranh, lại đến thời tiết thu hoạch, mọi người làm việc nên làm, trước thu hoạch mùa vụ năm nay vào tay, cũng không vội rời khỏi quê nhà, vạn nhất sang năm sau chiến tranh không xảy ra thì sao.
Những người tin tưởng Phật tổ cho là chiến tranh không có xảy ra là do Phật tổ hiển linh. Một số người trước đó nguyện trước mặt Phật cầu cho chiến tranh không xảy ra, lúc này rối rít tới trả lễ, hương hỏa Thiếu Lâm càng ngày càng thịnh vượng.
Ở sơn môn Thiếu Lâm tự, bên dưới tấm biển to lớn được đặt một cái bàn.
Có hai chiếc ghế, một chiếc ở sau bàn có người ngồi, một chiếc ở trước bàn để trống, bên cạnh người sau bàn có một lá cờ vải cắm thẳng, trên viết bốn chữ “miệng sắt nói thẳng”.
Người ngồi sau bàn là một đạo sĩ đầu đội đạo quan, thân khoác đạo bào, râu ba chòm dài, vô cùng tiên phong đạo cốt, một tay cầm một khối dưa hấu, một tay cầm một cây phất trần, vừa gặm dưa hấu vừa đuổi ruồi.
Theo lý thuyết vị đạo sĩ này không nên xuất hiện ở nơi này, bởi vì nơi này là Thiếu Lâm tự, là chùa miếu của hòa thượng. Một mình đạo sĩ này chạy tới trước cửa nhà người ta mở hàng xem bói, chẳng phải là muốn sinh sự hay sao?
Hương khách qua lại nhìn vị đạo sĩ này với vẻ kinh ngạc, lão đạo cũng không thèm để ý. Bên dưới lão còn bày một hàng dưa hấu, lại cầm lên một trái, một quyền đánh nát, chuyên môn ăn ruột dưa bên trong.
Qua thật lâu mới có một hương khách đi tới, hỏi lão đạo sĩ này:
- Ta muốn coi tài vận.
- Tới đây ta bắt mạch cho ngươi.
Hương khách ngẩn người, lần đầu nghe nói coi bói còn phải xem mạch.
Nhưng tướng tá lão đạo này rất khá, hương khách bèn do dự đưa tay ra.
Lão đạo đặt dưa hấu xuống, đi ra phía trước ngồi. Khoảng cách hai người rất gần, lão đạo nắm cổ tay của đối phương xem mạch một hồi, sau lại vỗ vỗ bả vai của đối phương, lại xoa xoa ngực, kéo dài một hồi lâu giống như xem bệnh, rốt cục mới nói:
- Hôm nay người sẽ hao tài, hãy tự lo cho mình đi, bần đạo cũng sẽ không thu tiền của ngươi nữa.
- Sau khi nói xong, lão đạo thu tay về, không lý tới đối phương, tiếp tục ăn dưa hấu.
Hương khách này do dự đứng lên, đi về phía trước một đoạn đột nhiên hét lớn:
- Trời ơi, túi tiền... Túi tiền của ta đâu, có ai thấy túi tiền của ta không?
- Phải chăng là người để quên ở nhà?
- Không đâu, lúc lên núi ta vẫn còn mang theo, cố ý mang một xâu tiền chuẩn bị lên chùa mua chút nhang đèn, vì sao không còn?
Y vừa nói như vậy, bên kia rất nhiều người đột nhiên trở nên kính trọng lão đạo sĩ. Đây quả thật là thần tiên sống, vừa mới coi cho người kia sẽ hao tài, túi tiền của y đã không thấy tăm hơi.
Có người liền nhắc nhở kẻ mất tiền kia, nếu như đạo trưởng kia đã coi được người bị mất tiền, sao không nhờ coi cho lần nữa xem tiền của người bị mất ở nơi nào, cũng có thể có mục tiêu để tìm.
Người này không thể làm gì khác hơn là trở lại trước gian hàng lão đạo lần nữa, thỉnh cầu lão đạo coi thêm một lần.
Lão đạo rủ mí mắt xuống:
- Mỗi ngày bần đạo chỉ coi cho mỗi người một quẻ, không coi nhiều, người đi đi thôi!
Mặc cho người mất tiền này thỉnh cầu như thế nào, lão đạo cũng không chút động lòng, cuối cùng người này không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo rời đi.