Mặc dù bọn Phù Tang Lăng Nhân đã rất cẩn thận, bên ngoài có người của Cái Bang trợ giúp bọn mình dò xét tin tức, xác định nửa đêm không người mới tiến vào, hơn nữa lúc tới đây đã cố ý xóa dấu chân, không để lại dấu vết, theo lý thuyết hẳn là không bị phát hiện mới phải.
Nhưng chuyên đời không có gì là tuyệt đôi, tình cảnh trước mặt đã nói lên vấn đề, rất có thể những hòa thượng này nhận được tin tức đã chạy trốn, còn muốn khóa cửa nhốt bọn mình bên trong tháp.
Y vội vàng đi tới cửa tháp, đưa tay đẩy ra.
Cửa tháp đóng hơi chặt, đẩy một cái vẫn chưa mở.
-Mở!
Lâng Nhân chợt phát lực, cửa tháp đột nhiên mở rộng ra
Trong khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, Lãng Nhân thấy được cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời này, cảnh tượng này cho đến hiện tại, trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có một mình mình từng thấy qua.
Phù Tang Lãng Nhân rất khó xác định, thứ đang bay tới rợp trời phủ đất trước mặt mình là cái gì.
Cái này hãn cũng không phải gọi là gạch đá, chuân xác mà nói là một bức z tường đang bay tới.
Không thấy được cảnh tượng bên kia, không phải là cách một bức tường sao?
Trong nháy mắt Phù Tang Lãng Nhân toát mô hôi lạnh toàn thân, xoay người bỏ chạy. Kết quả tốc độ hơi chậm một chút, bị mấy chục viên gạch đá ném trúng đùi, không cẩn thận ngã nhào, tiếp theo trong nháy mắt liền bị chôn trong đống gạch đá.
Một thân bản lãnh, đao pháp cương mãnh giờ phút này hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ còn lại một cánh tay còn lộ ra bên ngoài, yểu ớt moi đống gạch đá, hy vọng có thể bò ra ngoài.
Thấy người bên trong tháp ra ngoài là Lãng Nhân, Hoắc Nguyên Chân đã xác định được rất nhiều chuyên.
Sau khi bắt tên Lãng Nhân này lại, Hoắc Nguyên Chân thẩm vấn một phen, lại lấy được rất nhiều tin tức, càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng.
Hắn đã không cần ở lại nơi này nữa, mặc dù bên trong tháp còn có mấy tên Lãng Nhân, nhưng những Lãng Nhân này không thể chạy thoát, sớm muộn cũng sẽ bị bắt.
Hắn đã không thể lấy được vật có giá trị hơn, hơn nữa đại lê khai quang Bạch Mã tự cũng đã kết thúc một cách ngớ ngẩn như vậy, hắn càng có chuyện quan trọng phải làm.
Chính là đi tìm Ảo Diệu chân nhân, chứng thực một ít chuyên cuối cùng.
Hoắc Nguyên Chân bèn cáo từ mọi người Bạch Mà tự, lại mời những vị Đại sư này tới Thiểu Lâm làm khách, sau đó rời khỏi Bạch Mà tự.
Ra khỏi cổ tháp này, Hoắc Nguyên Chân lại lấy phong thư của Ảo Diệu chân nhân ra.
Đã xác định được phương vị cụ thể, Hoắc Nguyên Chân lại tới phía ngoài khách sạn ở Lạc Dương, sau đó cho gọi Kim Nhãn Ưng tới, lệnh cho nó tìm kiếm ở bầu trời Lạc Dương, tìm kiếm tung tích Ảo Diệu chân nhân.
Thành Lạc Dương rất lớn, tỉm một người không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân ở trong khách sạn năm ngày, Kim Nhãn Ưng mới có được tin tức báo về, đã tìm được Ảo Diệu chân nhân.
Sau khi nhận được tin tức, Hoắc Nguyên Chân rời đi khách sạn, tiến vào trong thành Lạc Dương, đi tới một khu dân cư.
Trong số các cửa hàng khu này có một quán trà, chuyên môn bán lá trà địa phương. Ngoài cửa vắng tanh vắng ngắt, lúc hắn đi tới nơi này, một nam tử thân mặc y phục tục gia đang ở trong phòng.
- A Di Đà Phật, ở đây có bán trà ngon không?
-Có, xin hỏi Đại sư...
Nam tử trả lời một câu, đột nhiên nhìn trân trối Hoắc Nguyên Chân giống như thấy quỷ.
- Phương trượng Nhất Giới, ngươi làm thế nào tìm được bần đạo?
Ảo Diệu chân nhân đã tha phục tục gia vô cùng kinh hãi, sững sờ nhìn hòa thượng Nhất Giới này, lộ vẻ hết sức không dám tin.
- Vì sao Trần thí chủ lại nói ra những lời này, không phải là lão đà để lại phong thư cho bần tăng nói rõ hết thảy sao, vì sao còn hỏi như vậy?
- Ngươi đã nhìn ra ư?
Ảo Diệu chân nhân khó có thể tin được, ban đầu lúc lão lưu phong thư này, viết cực kỳ hàm hồ, nhìn qua chỉ là một phong thư cảm giác tâm tàn ý lạnh, thối lui khỏi giang hồ, nhưng nội dung hàm nghĩa phong phú, bất quá cực kỳ khó khăn nhìn ra. Lão viết như vậy chỉ là muốn mình được yên lòng, dù sao ta đã nói, ngươi không thể nhìn ra chính là chuyên của ngươi.
Không nghĩ tới chẳng những hòa thượng này đã nhìn ra, hơn nữa còn tìm được mình, đây quả thật là khó lòng tin được.
- Không mời bân tăng đi vào nói chuyên sao?
- Được, được...
Ảo Diệu chân nhân mời Hoắc Nguyên Chân vào phòng, suy nghĩ một chút, dứt khoát đóng cửa quán trà lại, không buôn bán nữa.
- Trần thí chủ thật là có hứng thú, đại ẩn ẩn ở chợ, bán trà nơi phố thị như vậy, không ai có thể ngờ được lão nhân này chính là Ảo Diệu chân nhân, cao thủ Tiên Thiên Trung Nhạc phái lừng lẫy một thời.
- Đại sư không cần giễu cợt Trần mỗ , hôm nay trên giang hồ không còn Ảo Diệu chân nhân nữa, chỉ có Trần lão đầu bán trà trên phố ở Lạc Dương thôi.
Sau khi nói xong, Ảo Diệu chân nhân vẫn còn thấy không thể tin được, bèn hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi đọc được gì trong phong thư này?
Hoắc Nguyên Chân cười cười, lấy phong thư ra đặt lên bàn:
- Vậy bân tăng sẽ giải thích cho Trân thí chủ, nêu như có chô nào sai, kính xin thí chủ cải chính.
Ảo Diệu chân nhân chợt ngắt lời:
- Không biết Đại sư có tới đạo quán trước kia của Trần mỗ, đào thứ ở đó...
- Có rồi, bần tăng cũng đã mang tới.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân sờ tay vào ngực áo lấy ra một chiếc vòng vàng nho nhỏ, nói với Ảo Diệu chân nhân:
- Bất quá bần tăng không hiểu vì sao chân nhân lại đặt chiếc vòng này trong hộp?
Ảo Diệu chân nhân nhìn vòng vàng này, mắt lộ vẻ đau buồn, hồi lâu không nói, cuối cùng mới nói:
- Việc đã đến nước này, cũng không giấu diếm Đại sư, ta sẽ nói tác dụng của vòng vàng này, nhưng nhất định Đại sư phải giải thích cho ta phong thư này, nếu không Trần mỗ thà giấu kín trong lòng.
- Cũng được, vậy trước tiên bần tăng sẽ nói cho Trần thí chủ nghe một chút.
Cầm thư trên bàn lên, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thư này của thí chủ làm khó bân tăng đã nhiêu ngày, sau đó trong lúc vô tình nghe nói, thí chủ trước khi xuất gia họ Trần, lúc này mới có lành ngộ, trở về từ từ nghiên cứu, rốt cục đã phát hiện một ít manh mối. truyện copy từ tunghoanh.com
- Câu ‘Nhĩ tại sơn đông’, chữ Nhĩ (ngươi) này đồng âm với chữ Nhĩ (Tai), nét chữ là một phần của chữ Trần, cộng thêm chữ Đông chính là dòng họ Trần của thí chủ.
- Không sai, Đại sư đã nghe nói ta họ Trần, đoán được dòng họ ta không khó.
- Câu ‘Gia hữu thập huynh’, về mặt ý nghĩa hiểu là trong nhà có rất nhiều thân nhân, phải về nhà. Nhưng theo bần tăng suy đoán, Trần thí chủ còn có rất nhiều thân nhân không thực tể, dù sao xuất gia nhiều năm, có thân nhân sợ cũng thất lạc rồi. Hơn nữa hai chữ ‘thập huynh’ ghép lại chính là chữ Khắc, tương liên cùng câu thứ nhất, chính là Trần Khắc phải về nhà.
- Đại sư nói không sai, Trần Khấc quả thật trở lại quê nhà, bất quá Đại sư nào biết quê quán Trần mỗ ở Lạc Dương?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Chuyện này phải xem câu thứ ba,' tảo sinh hoa phát quy tây thành’ xem qua dường như thí chủ cảm thấy mình đã già, tóc cũng đã bạc hơn, cho nên về nhà.
Tây thành này bần tăng cho là Lạc Dương, chữ Lạc (tên riêng, họ Lạc) này đồng âm với chữ Lạc (rơi xuống, tung tích, nơi ở), mà địa phương vầng dương hạ xuống đương nhiên là phía Tây rồi, cho nên chính là Lạc Dương.
- Đại sư tài cao.
Trần Khắc buông lời khen ngợi, lộ vẻ bội phục.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Đây là tin tức căn bản về Trần thí chủ, phần còn lại mới là chuyên mấu chốt mà thí chủ muốn nói.
- Xin Đại sư tiếp tục.
- Mấy câu kể tiếp quả thật hơi khó một chút, bần tăng cũng cân nhắc thật lâu mới nghĩ ra một ít đầu mối. Ba câu ‘tảo sinh hoa phát quy Tây thành, tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh’, nếu suy đoán cùng nhau tựa hồ là Trần thí chủ không còn lòng tranh đấu, muốn về nhà dưỡng già, nhưng trải qua bần tăng nghiên cứu, phát hiện trong này bao hàm tên của một người.
Ánh mắt lấp lánh, nhìn Hoắc Nguyên Chân chờ nghe.
- Trong ba câu này, khó khăn nằm ở chỗ Trần thí chủ tách ra trong đó ra mỗi g. câu một chữ, nếu như không ngộ ra điểm này, vĩnh viên đừng mơ hiểu được hàm z nghĩa phong thư này. ‘Tảo sinh hoa phát’, trong đó có một chữ Hoa, ‘vô tâm phân •o tranh’, trong đó có một chữ Vô, lại tách ra chữ Kỷ trong câu ‘tĩnh tư kỷ quá’, gộp lại cùng nhau chính là ba chữ Hoa Vô Kỵ, chẳng hay bần tăng nói có đúng không?
Lân này, Ảo Diệu chân nhân đứng lên, khom người thi lễ:
- Đại sư có thể đoán ra câu này, như vậy phía sau đã không khó nữa.
- Mời thí chủ ngồi.
Mời Trần Khắc ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Kể tiếp là câu ‘na phạ duyên nhai khất thực hành, an bang vô vọng, lệ mân triêm cân’. Mấy câu này ghép lại với nhau, khất thực là khất cái, ‘an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân’ cho thấy Trần thí chủ tiếc nuối về một chuyên nào đó, mà trong đó cũng bao hàm một chữ. Nếu như không phải nghĩ ra khất cái, vậy chữ này cũng rất khó lòng suy đoán. Chữ Bang trong ‘an bang’ và chữ Cân trong ‘lệ mãn triêm cân’ ghép lại với nhau rõ ràng chính là Cái Bang.
- Chuyên này cũng đoán được sao?
Trần Khắc có vẻ khó lòng tin được, chuyên này quá mức khó khăn, không ngờ ràng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể đoán ra.
- Điểm này thật không dễ đoán, nhưng lúc bần tăng ở Tung Sơn phái, thấy giữa Hoa Vô Kỵ cùng Cái Bang tựa hồ ăn ý vô cùng, cho nên tự nhiên liên tưởng tới chuyện này, quả nhiên suy đoán ra hàm nghĩa mấy câu này là muốn chỉ Cái Bang.
- Vậy mây câu sau cùng thì sao hắn là Đại sư cũng đã đoán được...
- Mấy câu cuối cùng chính là mấu chốt, cũng chính là nhờ mấy câu này đã cứu bần tăng một mạng. Câu ‘sắt sắt tiêu sát đông hàn’ cũng đà làm cho bần tăng phí công suy đoán rất lâu.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Bần tăng đang suy nghĩ, bên trong câu này có một chữ Sát, hơn nữa phong thư này là Trần thí chủ để lại cho bần tăng, nhất định là muốn nhắc nhở bần tăng chuyên gì. Chữ Sát cũng là sát cơ, hẳn là có người muốn giết bần tăng, lại liên tưởng tới mấy câu trước đó, suy đoán người muốn hạ sát thủ lần này hẳn là Hoa Vô Kỵ hoặc là Cái Bang. Mà chữ ‘Đông hàn’ này hẳn là chỉ thời tiết.
Trên mặt Trần Khắc lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng không nói gì. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Ban đầu bần tăng cũng không xác định được lúc nào đối phương sẽ động thủ.
Nhưng đột nhiên nhận được thiếp mời dự đại lễ khai quang của Bạch Mã tự, lúc ấy mới vỡ lẽ ra. Đông hàn cũng là Đông chí, chỉ có mạng lưới tin tức rộng rãi như Cái Bang mới có thể biết trước Bạch Mã tự sẽ mời những ai. Dù sao chuyện này z cũng không phải là chuyên cơ mật gì, bọn chúng biết được bèn chuẩn bị hạ thủ bần tăng vào Đông chí.
^ - Đại sư quả nhiên phúc trạch thâm hậu, hơn nữa trí khôn hơn người, hiện tại đà
ngồi ở chỗ này hắn là đã bình yên vô sự.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Đây là tự nhiên, bất quá hai câu cuối cùng này mới là một đại bí mật chân chính, bần tăng xin đa tạ Trần thí chủ nhắc nhở.
- Xem ra là phương trượng đà biết hết cả rồi...
- Không sai, lúc bắt đầu bần tăng cũng không dám tin tưởng, nhưng sau khi ở Bạch Mà tự thấy người muốn ám sát bần tăng là Phù Tang Lăng Nhân, đã hoàn toàn xác định chuyện này.
- 'Giáo bất khả bạn’, câu này nghe qua như là thí chủ thoái thác chuyện gia nhập Thiểu Lâm ta, nhưng trên thực tể, chữ Bạn (phản) cộng thêm chữ Quốc trong câu sau ‘cố quốc nan hành’, chính là hai chữ ‘phản quốc’. Rõ ràng là Trần thí chủ muốn nói cho bần tăng, Hoa Vô Kỵ cùng Cái Bang không chỉ muốn giết bần tăng, hơn nữa đã phản quốc, có phải thế không?
- Kỳ tài! Kỳ tài! Quả thật là phúc của chúng sinh!
Trần Khắc vỗ đùi khen ngợi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng:
- Đại sư có lòng thương dân như vậy, hơn nữa trí khôn hơn người, nếu như làm thành chuyện này, công đức vô lượng!
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến Trần Khắc khen ngợi, mà là nghiêm sắc mặt nói:
- Hoa Vô Kỵ, Cái Bang đã liên kết với Phù Tang Lăng Nhân, ý đồ ám sát bần tăng ở Bạch Mã tự, trước mắt bần tăng chỉ biết những chuyện này. Nhưng những chuyên này cũng không thể coi là tội phản quốc, câu cuối cùng ‘hỏa yểm chân Kim ngõa lịch’ mới là mấu chốt của sự tình. Mà bần tăng cũng đà tìm được vòng vàng (Kim hoàn) này, Trần thí chủ nên nói ra đi.
Rốt cục Ảo Diệu chân nhân Trần Khắc không đồng ý gia nhập Thiểu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không miễn cưỡng lão.
Lúc hắn từ Lạc Dương trở về đã là hạ tuần tháng Mười Một.
Trên đường đi, ngẫm nghĩ những lời sau cùng của Trần Khắc, lại sờ vào vòng vàng trong ngực áo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có vẻ nặng nề.
Đi thẳng tới chân núi Thiểu Thất, nhìn lên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, trong lòng hắn mới trấn tĩnh lại được một chút.
Có một số việc mình không có năng lực can thiệp, nhưng đâu tiên là mình nhất định phải làm tốt những chuyên mình có khả năng làm, chính là phát triển Thiếu Lâm lớn mạnh.
Một tràng tiếng vó ngựa từ trên núi truyền tới, trên con đường núi đã được làm đơn giản, một đội kỵ sĩ chạy như bay xuống.
Chính là các võ tăng Thiểu Lâm đang luyện tập thuật cỡi ngựa.
Những võ tăng này giữa mùa Đông nhưng cũng không mặc gì nhiều, trên đầu ai nấy bốc lên nhiệt khí, đầu trọc bốc khói, hết sức hào hùng.
Xa xa thấy được bạch mã Hoắc Nguyên Chân, đám võ tăng lập tức hò reo chạy tới.
Đến trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ai nấy rối rít giục ngựa, có kẻ luyện tập tốt thuật cỡi ngựa, còn có thể làm cho ngựa đứng trên hai chân sau, cố ý biểu diễn trước mặt phương trượng một chút.
Nhìn những võ tăng Thiếu Lâm tràn đây sức sống này, Hoắc Nguyên'Chân vô cùng cao hứng trong lòng. Mùa Đông này qua đi, nhất định thực lực nhóm người này sẽ có tiến bộ lớn, đến lúc đó Thiểu Lâm có thể lấy bọn họ làm nền tảng, tiếp tục chiêu mộ nhóm tăng nhân thứ hai.
- Có mệt không?
- Phương trượng, chúng ta không mệt ! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
-Vốn là mệt mỏi, thấy phương trượng lập tức không còn mệt nữa.
Đám võ tăng nhao nhao đáp.
- Tốt lắm, vốn ta định trở Về núi làm chút thức ăn ngon đài các ngươi, nếu như hiện tại các ngươi không mệt, vậy cứ việc luyện tập tiếp.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giục ngựa lên núi. Đám vò tăng lập tức kêu la mệt mệt, ai nấy vui vẻ giục ngựa chạy theo như điên.
Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
May quá, nếu là như vậy, mình lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, dù sao tự nhiên để cho tặc hòa thượng này rửa mắt miễn phí như vậy, nàng cũng cảm thấy có hơi uất ức.
- Vậy coi như người thiếu ta một lần là được, dù sao ngươi va phải ta đến giờ vẫn còn đau.
Hoắc Nguyên Chân lại nói với La Thái Y:
- Chuyện này thật sự chỉ là ngẫu nhiên, bần tăng xin lỗi nữ thí chủ vậy. Bất quá đêm qua trong lúc bàng hoàng bần tăng liếc qua nhìn thấy, nơi đó của nữ thí chủ hoàn mỹ không tỳ vết, đầy đặn tròn trĩnh, bất kể tả hữu đều không có dấu vết sưng phù hay đọng máu bầm, vì sao lại đau đớn tới bây giờ?
- Vì sao lại không đau, đau lắm...
La Thái Y đang nói giữa chừng đột nhiên sắc mặt tái xanh, lại nói:
- Hoàn mỹ không tỳ vết? Đầy đặn tròn trĩnh... Tặc hòa thượng, người thấy rõ ràng như thế, còn dám lừa gạt bà cô đây nói không thấy rõ!
- Chuyện này...
Hoắc Nguyên Chân lập tức á khẩu nghẹn lời, trong lòng thầm mắng mình không ngớt. Quả thật là mình hồ đồ nhất thời, muốn thanh minh cho mình nhưng kết quả là ném đá vào chân mình, không cẩn thận nói ra chuyện này, đây là mất mặt xấu hổ hết sức.
Rất nhanh La Thái Y đã hóa thành nữ ma đầu trước đây, nhìn Hoắc Nguyên Chân nghiến răng nghiến lợi oán hận:
- Tặc hòa thượng, thân thể bà cô đây bị người thấy hết, lại làm cho ta đau đớn như vậy... Ngươi hãy nhớ lấy, chuyện này vẫn chưa xong, chờ một ngày bà cô đây giải quyết xong đại sự, nhất định sẽ tìm tới sơn môn ngươi tính sổ!
Nhìn theo bóng La Thái Y đang tức tối rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm kêu thất sách, lần này coi như là lưu lại mầm họa rồi còn gì...
Hoắc Nguyên Chân cầm đá đập chân, nói nhiều ắt thất, rốt cục nói lỡ miệng chọc cho La Thái Y tức tối chạy đi, mối quan hệ mới vừa gây dựng tốt đẹp giữa hai người nháy mắt trở lại điểm đóng băng.
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Hoắc Nguyên Chân cũng không có biện pháp gì, ai bảo mình nhìn rõ ràng thân thể nữ tử người ta như vậy, không tức giận mới là lạ.
Lợi dụng Kim Nhãn Ưng trên trời định vị, hắn tìm được phương hướng núi Thiếu Thất.
Nơi đây cách núi Thiếu Thất không phải là quá xa, gần ba trăm dặm, vẫn chưa ra khỏi địa phận Hà Nam.
Lần này Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Ưng, bay cao ngất trên mây, khoảng cách ba trăm dặm, không tới một canh giờ đã đến.
Hoắc Nguyên Chân không đáp thẳng xuống núi Thiếu Thất, như vậy khó lòng giải thích với người khác, hắn bèn quyết định đáp xuống Lục Dã trấn.
Sau khi đáp xuống bên ngoài trấn, hắn quyết định đi bộ là hơn, tiến vào trong trấn.
Dọc trên đường đi, mọi người nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đều rối rít thi lễ chào hỏi. Hắn thấy mình mất tích đã một tháng, người bên trong trấn cũng không biết, có thể thấy Thiếu Lâm tự đã giữ bí mật nghiêm ngặt.
Đi được một đoạn, đi tới trước cửa Thiền Lâm khách sạn, Hoắc Nguyên Chân muốn vào xem một chút.
Hôm nay Ninh Uyển Quân đã không ở trong khách sạn này nữa, mà Lâm Di vẫn còn.
Đối với tiểu ni cô thanh thuần này, Hoắc Nguyên Chân vẫn rất có hảo cảm. Nếu như nàng bỏ đi tăng bào, xõa mái tóc dài sẽ trở thành một thiếu nữ mới lớn vừa chớm biết mùi vị ái tình, chính là lúc ngây thơ trong sáng nhất.
Ninh Uyển Quân không có ở đây, một mình nàng ở lại trong khách sạn quả thật cũng không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ xem có nên đổi một nơi ở khác cho Lâm Di hay không.
Tới cửa khách sạn, điếm tiểu nhị thấy Hoắc Nguyên Chân tới, trên mặt lập tức nở một nụ cười lấy lòng, khăn trắng vung vẩy nhanh nhảu chạy tới.
- Trời ơi, phương trượng, cơn gió nào thổi ngài tới nơi này vậy?
Hoắc Nguyên Chân có ấn tượng tương đối sâu đối với tiểu nhị này, y là một fan hâm mộ trung thực của mình, một tiểu tử có vẻ thú vị.
- Là một cơn gió lốc thổi ta tới.
- Ha ha, phương trượng, ngài quả thật biết nói đùa, mời, mời vào trong. Này, bên trong nghe cho kỹ, phương trượng lão nhân gia giá lâm, không cần mang lên gà vịt thịt cá gì cả, chọn rau cải tốt nhất mang ra cho ta!
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy rau cải lập tức cảm thấy ngán ngẩm, vội vàng khoát tay áo một cái:
- Không cần, ta đến thăm một người bạn, tiểu sư phụ kia có còn ở nơi này không?
- Vẫn còn, hai tháng rồi, ngày ngày ở trong phòng không ra, mỗi ngày ăn một bữa.
- Tốt lắm, ta đi thăm nàng một chút, ngươi không cần chuẩn bị gì cả.
Hoắc Nguyên Chân căn dặn, điếm tiểu nhị gật đầu đáp ứng, hiện tại lời Hoắc Nguyên Chân chính là chỉ thị cao nhất đối với y.
Dù là phương trượng nảy sinh xung đột cùng chưởng quỹ mình, điếm tiểu nhị cũng tuyệt đối đứng về phía phương trượng.
Cùng lắm thì không làm tiểu nhị tiệm này nữa, lên núi làm hòa thượng. Không cần phục vụ người, còn có thể học võ ăn cơm chùa.
Hoắc Nguyên Chân lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Là ai vậy?
Thanh âm của Lâm Di vang lên bên trong.
- Tiểu sư phụ, bần tăng Nhất Giới.
Bên trong truyền tới tiếng bước chân, Lâm Di chạy tới thật nhanh mở cửa phòng ra, thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức nở nụ cười vui vẻ:
- Phương trượng, vì sao người lại đến thăm ta?
- A Di Đà Phật, tiểu sư phụ, ở một mình đã quen hay chưa?
- Cũng được, chỉ là có hơi buồn chán. Việc làm duy nhất mỗi ngày của ta chính là đi Thiếu Lâm dâng hương, bọn Uyển Quân tỷ tỷ cũng đi rồi, một mình ta không có việc gì để làm.
- Có muốn đổi hoàn cảnh khác ở không, ta tìm cho nàng một người bạn.
- Đi địa phương nào vậy?
- Cũng là một tiểu cô nương, tuổi tác cũng xấp xỉ với nàng. Lúc rảnh rỗi không có việc gì nàng có thể đi cùng nàng ta ra ngoài chăn dê, hát sơn ca gì đó, chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại nàng ở chỉ có một mình.
- Ừ, ta biết, phải chăng là tỷ tỷ xinh đẹp chăn dê, còn mang theo một con chó đen lớn hay không?
- Chính là nàng, hơn nữa các nàng còn là người một nhà, nàng ta là Lâm Nhu, nàng là Lâm Di, tuổi tác cũng xấp xỉ với nhau, vừa khéo có thể chung sống.
- Được, vậy ta sẽ đi ngay bây giờ.
Lâm Di đã ở nơi này tới mức phát chán. Mặc dù nàng đã xuất gia thành ni cô, nhưng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, hơn nữa còn là để tóc tu hành, không coi là ni cô chân chính, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn tục. Hiện tại nghe thấy có thể làm bạn cùng tỷ tỷ chăn dê kia, lại còn cùng họ với mình, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh, Lâm Di thu thập một bạo hành lý nhỏ, bên trong có mấy món y phục, còn có một bản kinh Phật.
Hai người rời Thiền Lâm khách sạn, đi tới Phong Lâm thôn.
Lục Dã trấn ở cách Phong Lâm thôn rất gần, ước chừng cũng chỉ là bốn năm dặm, Hoắc Nguyên Chân mới vừa rời đi khách sạn không lâu, đột nhiên Kim Nhãn Ưng trên trời truyền đến tin tức, có mấy người vào Lục Dã trấn.
Trong đám người này có Tuyệt Diệt lão ni cô đã rời đi một thời gian trước.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, mới vừa trở lại liền đụng phải đối đầu, Tuyệt Diệt trở lại nhất định là không có chuyện gì tốt, nhất định là sẽ tìm mình gây phiền phức.
May nhờ đi Phong Lâm thôn là theo đường nhỏ, là hướng ngược lại với quan lộ, nếu không sẽ rất có thể đụng đầu với bà ta.
Tuyệt Diệt tìm mình gây phiền phức, một là vì Đoạn Thiên kiếm, ngoài ra chắc hẳn cũng là vì muốn đón Lâm Di đi. Nếu là như vậy, mình có nên đưa Lâm Di đi tới Phong Lâm thôn hay không?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định đưa Lâm Di đi trước.
Chuyện của hắn và Tuyệt Diệt vẫn chưa xong, lúc này Lâm Di không thích hợp biết quá nhiều chuyện. Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân, tiểu ni cô Lâm Di này nên giữ nét ngây thơ thuần phác của nàng.
Lệnh cho Kim Nhãn Ưng tiếp tục giám thị tình huống bọn Tuyệt Diệt, Hoắc Nguyên Chân dân theo Lâm Di đi tới nhà Lâm Nhu ở Phong Lâm thôn.
Vừa vào cửa, con chó đen kia vừa định sủa lên mấy tiếng, kết quả thấy là Hoắc Nguyên Chân, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.
Động vật thông nhân tính, lúc trước Hoắc Nguyên Chân có kế hoạch nướng chó này ăn, không ngờ rằng cảm ứng của nó vô cùng nhạy bén, vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức chạy càng xa càng tốt.
Hoắc Nguyên Chân rất buồn bực, cố nén tâm tư muốn đuổi theo nó, dẫn Lâm Di vào nhà.
Lâm Nhu vừa khéo ra đón, thấy Hoắc Nguyên Chân đến trong lòng mừng thầm. Mặc dù tiểu phương trượng này không thể nào có tiến triển gì cùng mình, nhưng Lâm Nhu vẫn rất thích gặp hắn.
Nhìn thấy sau lưng Hoắc Nguyên Chân dẫn theo một ni cô, Lâm Nhu kỳ quái nói:
- Tiểu hòa thượng, đây là...?
Đối với cách xưng hô của Lâm Như, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào. Từ đầu nàng đã gọi mình tiểu hòa thượng, hôm nay mình làm phương trượng, thân phận địa vị thay đổi, nhưng nàng vẫn không thay đổi cách xưng hô.
- Lâm cô nương, vị này là Lâm Di tiểu sư phụ, bây giờ không có nhà để về, bần tăng hy vọng nàng ấy có thể tạm thời tá túc một thời gian ở chỗ nàng, không biết như vậy có thuận tiện hay không?
- Nàng cũng họ Lâm ư... Ôi, thật là đáng yêu...
Lâm Nhu thấy tiểu ni cô yểu điệu này dường như còn nhỏ hơn mình vài tuổi, lập tức sinh lòng yêu mến, chạy tới nắm tay Lâm Di.
Trước kia Lâm Di đi Thiếu Lâm dâng hương, đã từng gặp qua Lâm Nhu trên sơn đạo, cũng có cảm giác hợp duyên. Huống chi hiện tại biết hai người cùng họ, tự nhiên càng thân thiết hơn.
Các nàng vừa gặp mặt dường như quen biết đã lâu, Hoắc Nguyên Chân thấy vậy hết sức vui mừng, bèn giao Lâm Di cho Lâm Nhu, hắn cũng có thể yên tâm trở về núi. Đợi đến khi chuyện của Tuyệt Diệt có kết quả, lúc ấy trở lại nói với Lâm Di cũng không muộn.
- ----------
Trong Lục Dã trấn, Tuyệt Diệt ni cô đi vào một khách sạn, cũng chính là khách sạn duy nhất lần trước không bị đuổi ra ngoài, bà không dám vào những khách sạn khác, sợ rằng sẽ bị người nhận ra.
Còn có hai người cùng đi với bà.
Một người trong đó là một vị trung niên đeo kiếm, một thân cường hãn, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, trên đó trang trí xa hoa, dường như rất tốt.
Người còn lại là một lão nhân tóc dài, mặt mũi đầy ngạo khí, mặc một thân áo đen.
Tuyệt Diệt ni cô ngày thường uy phong lẫm lẫm, hôm nay ở trước mặt của hai người tựa hồ địa vị không cao, nói chuyện cũng tỏ ra phụng bồi cẩn thận.
Mấy người vào khách sạn gọi một ít thức ăn, ngồi chung một chỗ nói chuyện với nhau.
- Tư Mã đại hiệp, Trịnh Cửu Công, lần này hai vị tới Hà Nam nhất định phải báo thù giùm bần ni. Hiện tại núi Thiếu Thất gần ngay trước mắt, con lừa trọc kia đang ở trên núi, bần ni không có Đoạn Thiên bảo kiếm, báo thù khó khăn, tất cả phải trông vào hai vị.
Trung niên đeo kiếm chính là Tư Mã đại hiệp, lúc này nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn:
- Tuyệt Diệt sư thái, bà thân là chưởng môn Nga Mi, nhất phái tôn sư, còn là một người xuất gia, bất kể làm cái gì cũng phải có chút định lực, vì sao lại tỏ ra nôn nóng như vậy?
Lão nhân áo đen chính là Trịnh Cửu Công cũng lên tiếng nói:
- Không sai, ta cùng Tư Mã hiền đệ tới Hà Nam không phải là vì báo thù cho bà mà tới, chúng ta còn có chính sự phải làm. Hiện tại võ lâm Hà Nam đại loạn, đang là thời cơ tốt của chúng ta, hai người chúng ta chẳng qua là tới thăm dò tình huống rõ ràng, chờ thời cơ mà động. Về phần báo thù cho bà bất quá chỉ thuận tay mà làm, cũng không phải là bây giờ.
Tư Mã đại hiệp gọi là Tư Mã Lãng, cũng nói theo:
- Không sai, mới tới Hà Nam, rất nhiều tình huống còn chưa quen thuộc, tùy tiện thụ địch là hành động bất trí.
Tuyệt Diệt tỏ ra nóng nảy, nói với hai người:
- Nhưng hai vị, chẳng những hòa thượng Thiếu Lâm kia đả thương bần ni, còn đoạt đi Đoạn Thiên bảo kiếm của bần ni, còn nhốt đồ nhi Lâm Di của bần ni ở trong Thiếu Lâm, lúc này chỉ sợ sớm đã bị hắn vũ nhục. Hai vị đại hiệp danh mãn giang hồ, chẳng lẽ có thể coi như không thấy đối với chuyện này sao?
Tư Mã Lãng cùng Trịnh Cửu Công liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười to.
Tuyệt Diệt nhìn hai người cười, không khỏi có hơi dâng trào lửa giận, nếu không phải vì có chuyện cầu tới bọn họ, sợ rằng lúc này đã sớm động thủ.
Sắc mặt trở nên xanh mét, Tuyệt Diệt nói:
- Hai vị cảm thấy lời của bần ni đáng cười như thế sao?
- Sư thái, chớ cho hai người chúng ta là người ngu, ban đầu bà cầm Đoạn Thiên uy phong bực nào, chỉ sợ cũng không xem hai người chúng ta ra gì, nào phải như bây giờ. Hòa thượng Thiếu Lâm kia có thể đánh bà bị thương, chỉ sợ cũng không phải là đèn cạn hết dầu. Hai người chúng ta không biết rõ tình huống, có thể nào xuất thủ khinh suất. Về phần chuyện bà nói đồ nhi bà bị vũ nhục, có chứng cứ gì không, ta thấy cũng là bà tưởng tượng ra mà thôi.
Trịnh Cửu Công nói chuyện không khách sáo chút nào, hôm nay Tuyệt Diệt không có Đoạn Thiên kiếm giống như hổ đã nhổ răng, đã không đáng để lo nữa.
Mắt thấy Tuyệt Diệt tựa hồ có dấu hiệu sắp sửa nổi giận, Tư Mã Lãng lại nói xuôi một chút:
- Sư thái, bà cũng không cần nóng lòng, mặc dù chúng ta đến Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không cần lập tức xông lên núi. Bà nên đi theo chúng ta, trước tiên đánh hạ Trung Nhạc phái, chiếm lấy vào tay cái đã.
- Dù sao hiện tại Thiên Đạo Minh đại loạn, gần như sụp đổ tan tành, chúng ta nhân cơ hội này chiếm lấy Trung Nhạc phái, chắc chắn Thiên Đạo Minh Hoa Vô Kỵ không đủ lực can thiệp. Chỉ cần chúng ta chiếm được Trung Nhạc phái lúc ấy sẽ có chỗ đứng chân, đến lúc đó muốn đối phó bọn chúng thế nào không phải là nằm trong tính toán của chúng ta hay sao?
Lúc này sắc mặt Tuyệt Diệt mới trở nên dễ coi hơn một chút, bất quá giọng điệu nói chuyện vẫn cứng rắn như trước:
- Được, bần ni sẽ giúp các ngươi đánh hạ Trung Nhạc phái, nhưng hai vị nhất định phải bảo đảm, sau khi chiếm được Trung Nhạc phái nhất định phải tới Thiếu Lâm, đoạt lại Đoạn Thiên bảo kiếm cho bần ni, giết chết con lừa trọc đả thương bần ni. Đúng rồi, còn phải cứu đồ nhi bần ni trở về.
Tư Mã Lãng gật đầu qua loa một cái, coi như là đáp ứng.
Tuyệt Diệt thấy hai người dường như không coi Thiếu Lâm ra gì, vội vàng nói bổ sung:
- Các ngươi ngàn vạn lần không thể xem thường Thiếu Lâm tự này, võ công phương trượng Thiếu Lâm kia không tệ, chưởng pháp xuất chúng, nếu như khinh thường e rằng sẽ lật thuyền trong mương.