Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- A Di Đà Phật, bần tăng Thiếu Lâm Nhất Giới, ra mắt Đạo Minh Đại sư.
- A Di Đà Phật, Nhất Giới Đại sư đa lễ rồi, mau mau mời ngồi, Minh Viễn, dâng trà.
Tiểu hòa thượng gật đầu một cái chạy ra ngoài chuẩn bị nước trà.
Hai hòa thượng ngồi xuống, rất nhanh Minh Viễn mang nước trà vào, sau khi đặt lên bàn bèn lui ra ngoài.
- Nhất Giới Đại sư ở xa tới cực khổ, dọc đường có vất vả lắm không?
- Hết thảy đều tốt.
- Như vậy rất tốt, bây giờ Đại Tướng Quốc Tự Lợi Trí thiền sư, Văn Thù viện Phổ Độ Đại sư, Linh Ẩn tự Vô Bi Đại sư, Hàn Sơn tự Trí Hiền Đại sư, cùng với rất nhiều tự viện Đại sư cũng đã đi tới bản tự, bây giờ đang nghỉ ngơi bên trong thiền phòng, Nhất Giới Đại sư cũng đã tới chậm.
- Tới sớm thêm phiền nhiễu, nếu đại lễ khai quang chưa bắt đầu, bần tăng tới cũng không muộn.
- Nhất Giới Đại sư đạt tới cảnh giới thật cao. Đã như vậy, lão nạp cũng không trò chuyện cùng người nhiều, tránh tăng thêm phiền nhiễu cho Nhất Giới Đại sư. Minh Viễn, đưa Nhất Giới Đại sư tới thiền phòng nghỉ ngơi, đợi đến trước khi đại lễ khai quang bắt đầu lại đi mời Nhất Giới Đại sư.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra ý tứ lão hòa thượng, có vẻ hiềm mình trẻ tuổi, mặc dù không chỉ trích được khuyết điểm nào của mình, nhưng cũng không bằng lòng trò chuyện nhiều cùng mình.
Dù sao Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn trò chuyện nhiều cùng lão, như vậy rất tốt, bèn theo Minh Viên rời khỏi thiền phòng phương trượng.
Đi tới dãy thiền phòng của Bạch Mã tự dành cho khách nhân, từ xa đã nghe bên trong vang lên giọng trò chuyện.
Có một thanh âm Hoắc Nguyên Chân nghe có hơi quen tại, bèn bảo Minh Viễn rời đi, tự mình đi vào bên trong.
Đến cửa một gian phòng, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
- Thế giới Cực Lạc, chỉ có cao tăng tu vi cực kỳ cao thâm mới có tư cách tiến vào, những tăng lữ tiểu môn tiểu hộ kia chỉ có chút tu vi cũng dám vọng tưởng tiến vào thế giới Cực Lạc, quả thật là tức cười!
Nghe thấy lời này, Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, có thể nói như thế, hẳn cũng không phải cao tăng chân chính gì.
Lúc này thanh âm quen thuộc với Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Đối ứng với Cực Lạc chính là địa ngục, không biết Minh Tâm Đại sư có kiến giải gì về chuyện này?
Hòa thượng kia tiếp tục nói:
- Địa ngục chính là chỗ ở của tội nhân, người xuất gia bọn ta không sát sinh, không vọng ngữ, không ăn thịt, không tà dâm, lẽ nào lại hữu duyên cùng địa ngục?
Thanh âm quen thuộc kia hơi thở dài:
- Minh Tâm Đại sư nói cố nhiên có đạo lý nhất định, nhưng phương thức nói chuyện không khỏi thiên lệch, tác phong như vậy không hợp với thân phận người xuất gia.
Minh Tâm Đại sư cười một tiếng:
- Lợi Trí thiền sư nghiêm trọng quá, từ trước đến giờ bần tăng vẫn nói như thế, ngược lại là sau khi Lợi Trí thiền sư ngài đi Đăng Phong một chuyến, trở lại cũng đã thay đổi, không còn tính tình cấu chấp như xưa. Thay đổi như vậy cũng thật là thú vị, nghe nói là ngài bị một tiểu hòa thượng địa phương làm nhục, phải chăng là có chuyện này?
Lợi Trí thiền sư nói:
- Xấu hổ, xấu hổ, thật có chuyện này, bất quá đó cũng không phải là tiểu hòa thượng gì, mà là phương trượng Nhất Giới Đại sư Tung Sơn Thiếu Lâm tự. Mặc dù tuổi không lớn nhưng tu vị Phật pháp cực cao, hơn nữa tâm cảnh cực cao, nhìn như không câu chấp không ràng buộc, đã hiểu được triết lý nhân sinh, lão nạp kém xa không bằng hắn.
Hoắc Nguyên Chân ở bên ngoài nghe rõ ràng, không nghĩ tới Lợi Trí thiền sư này thật đúng là một cao tăng tốt, có thể dũng cảm thừa nhận khuyết điểm của mình, điểm này quả thật là tốt hơn hắn.
Mà Minh Tâm Đại sư kia lại nói:
- Hừ, phương trượng gì chứ, ta cũng nghe người ta nói qua, phương trượng này chừng hai mươi tuổi, tính tình hành sự ngông cuồng lỗ mãng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ người xuất gia. Nhiều lần tranh đấu cùng người không nói, còn tìm biện pháp thu tiền dân chúng, thật sự là mất hết thể diện của người xuất gia.
Lợi Trí thiền sư không nhịn được biện hộ giùm Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Cho dù là thu tiền, chỉ cần có thể lấy đó sử dụng trở lại cho dân chúng, không bỏ túi riêng, như vậy cũng tốt.
- Lợi Trí thiền sư, lão không cần biện hộ cho hắn nữa, bị người làm nhục còn nói giúp người ta, thật không biết lão nghĩ thế nào. Nếu như tên Nhất Giới kia thật sự ở chỗ này, nhất định bần tăng sẽ khiển trách hắn một phen.
Nghe thấy Minh Tâm hòa thượng bên trong phòng đang ngông cuồng khoác lác coi thường mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không nổi giận, mà là ở ngoài phòng đọc to Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng Thiếu Lâm Nhất Giới, cầu kiến chư vị Đại sư.
Giọng điệu khiêm tốn, đông đảo hòa thượng trong phòng vừa nghe, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ cổ quái.
Đây là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, bên này lại còn chưa dứt, người bên kia đã đến ngoài cửa.
Rất nhiều hòa thượng đều nhìn về phía Minh Tâm, nghĩ thầm người mới vừa chê bai người ta ở chỗ này, đã bị người nghe thấy, hiện tại để xem người làm thế nào thu xếp.
Minh Tâm hòa thượng cũng có hơi mất tự nhiên, dù sao nói xấu sau lưng người khác cũng là hành động không tốt đẹp gì.
Y quay đầu lại nhìn Lợi Trí, bởi vì bên trong gian phòng này chỉ có Lợi Trí là từng gặp qua Nhất Giới.
Lợi Trí thiền sư lên tiếng nói:
- Xin mời Phương trượng Nhất Giới vào.
Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa mà vào
Bên trong phòng tổng cộng có sáu bảy hòa thượng, tuổi nhỏ cũng có bốn năm mươi tuổi, lớn có bảy mươi tuổi, nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân vào cửa rối rít đứng lên. Dù sao người ta tốt xấu cũng là phương trượng, nên có lễ là hơn.
Hoắc Nguyên Chân vào cửa, chắp tay thi lễ với mọi người:
- Chư vị Đại sư, Nhất Giới xin có lễ.
Chúng tăng nhất nhất hoàn lễ, Lợi Trí nói:
- Phương trượng Nhất Giới, ngươi đã tới chậm, mau mau mời ngồi.
Gian phòng này hình như là phòng của Lợi Trí thiền sư, dù sao thân phận Lợi Trí thiền sư rất cao, trụ trì Đại Tướng Quốc Tự, Hoàng gia tự viện, coi như là cao tăng
Hoắc Nguyên Chân tìm một vị trí ngồi xuống, chư vị tăng nhân cũng rối rít ngồi xuống.
- Mới vừa rồi bần tăng ở ngoài cửa, nghe thấy dường như có người đàm luận bần tăng. Mời tiếp tục đi, bần tăng cũng muốn nghe một chút.
Chúng tăng á khẩu nghẹn lời, phương trượng Thiếu Lâm này quả nhiên trẻ tuổi khí thịnh, vừa bắt đầu đã hưng sự vấn tội, lần này Minh Tâm hòa thượng ắt có phiền phức.
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một hòa thượng chừng năm mươi tuổi, Hoắc Nguyên Chân cũng biết người này chính là Minh Tâm, chẳng qua là không biết là tự viện gì.
Minh Tâm nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi như thế mặc dù có vẻ không được tự nhiên, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng:
- Phương trượng Nhất Giới, có mấy lời, vẫn không nên nghe là hơn.
- Không sao, ai mà không bị nói xấu sau lưng, bần tăng còn không đến nỗi nông cạn như vậy, không nghe lọt tai ý kiến bất đồng, cứ nói đừng ngại.
Nghe thấy tựa hồ Hoắc Nguyên Chân có ý không buông tha, Lợi Trí thiền sư cũng đứng ra hòa giải:
- Không nói chuyện này nữa, lão nạp đặc biệt giới thiệu phương trượng Nhất Giới mà mình hết sức sùng bái với chư vị Đại sư.
Lợi Trí thiền sư nhanh chóng chuyển đề tài:
- Vừa đúng lúc này mọi người có mặt đầy đủ cùng nhau thảo luận một chút, trong nhà Phật chúng ta thường nói Cực Lạc luân hồi, cũng có thể xưng là thiên đường địa ngục, đây là điều mà mọi người rất quen thuộc. Nhưng ai có thể giải thích hàm nghĩa thiên đường địa ngục một cách ngắn gọn súc tích nhất?
Nghe thấy Lợi Trí đổi chủ đề, sắc mặt Minh Tâm trở nên dễ coi hơn một chút, dù sao bị người ta chất vấn ngay mặt là một chuyện thật là mất mặt. Lúc này e sợ cho Hoắc Nguyên Chân còn không chịu bỏ qua cho mình, vội vàng nói tiếp:
- Bần tăng nói, thiên đường chính là tinh thổ của người tu hành, là địa phương cuối cùng chúng ta hướng tới. Mà địa ngục lại là ác báo của người tu hành chúng ta, chính là địa phương chịu khổ.
Sau khi nói xong, Minh Tâm nhìn quanh một lượt tất cả mọi người, có vẻ đắc ý nói:
- Bần tăng giải thích như vậy coi như ngắn gọn rồi chứ gì?
Mọi người cũng rối rít gật đầu, Minh Tâm giải thích như vậy mặc dù không phải là đặc biệt súc tích, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Kể cả Lợi Trí cũng gật đầu, lần này Minh Tâm nói chuyện coi như nghe được một chút.
Duy chỉ có Hoắc Nguyên Chân không lộ vẻ gì, xem dáng vẻ của hắn dường như khinh thường không để ý.
Lửa giận trong lòng Minh Tâm lập tức bùng lên.
“Bất kể thế nào, bần tăng cũng nhiều tuổi hơn ngươi, ngươi lại có thái độ khinh thường như vậy, chẳng lẽ cho rằng bần tăng sợ ngươi sao? Mới vừa rồi không bằng lòng tranh luận cùng ngươi là giữ thể diện cho ngươi, nếu như người không biết tốt xấu như vậy, cũng chỉ trách bần tăng làm khó dễ ngươi...”
Y bèn lạnh giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, không biết người cho là quan điểm của bần tăng như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân bình thản ngẩng đầu lên, nói với Minh Tâm:
- Ngươi là người phương nào?
- Ngươi...
Lúc này Minh Tâm gần như không dần được lửa giận trong lòng, mới vừa rồi ở tất cả mọi người nói ta là Minh Tâm, bây giờ ngươi còn hỏi, thật là khinh thường quá mức...
Bất quá nếu người ta hỏi, cũng không tiện không trả lời, Minh Tâm vẫn nhẫn nhịn đáp:
- Bần tăng chính là phương trượng Không Minh tự Minh Tâm, người gọi ta Minh Tâm Đại sư là được.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Không Minh tự, chưa nghe nói qua, về phần gọi người là gì, không phải là nhất định phải theo ngươi. Bần tăng cho rằng hạng người gây thị phi khích bác sau lưng như người, làm nhục danh dự người khác, không xứng với cách gọi là Đại sư!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.
Nhất Giới này quả thật dám nói, cùng là người xuất gia, cho dù mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, tốt xấu gì ngươi cũng phải giữ thể diện cho người ta một chút. Lời nói thẳng trắng trợn như vậy, với tính khí của Minh Tâm e rằng không chịu được nỗi nhục này.
Quả nhiên, Minh Tâm nhất thời giận dữ, lông mi lông mày dựng đứng, thình lình đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:
- Nhất Giới! Ngươi đang nói ai vậy?
- Cần ta lặp lại không?
- Ngông cuồng!
Minh Tâm có võ công trong người, hơn nữa vốn là tính tình nóng nảy, bị làm nhục ngay trước mắt tất cả cao tăng Phật môn như thế, làm sao còn có thể chịu được, hét lớn một tiếng. Y thấy Hoắc Nguyên Chân căn bản không thèm quan tâm mình, tức giận đùng đùng, thình lình đánh ra một chưởng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Đông đảo hòa thượng kinh hãi, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa.
Mắt thấy chưởng Minh Tâm sắp đánh trúng đầu Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, vận chuyển nội lực, giống như sấm động giữa trời quang:
- Đây là địa ngục!
Minh Tâm bị chấn lỗ tai kêu lùng bùng. Đây là kết quả Hoắc Nguyên Chân không sử dụng toàn bộ nội lực, dù là như vậy cũng đủ khiến cho y mất đi năng lực hành động trong nháy mắt.
Cho dù là y có tập võ, nhưng cũng không phải là sở trường, làm sao chịu nổi tiếng hô của Hoắc Nguyên Chân.
Bất quá tiếng hô này lại làm cho y giật mình kinh hãi.
Lúc y định thần lại, cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh. Ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy tất cả hòa thượng đều như có điều suy nghĩ thừ người ra, dường như đang nghiền ngẫm lời của Hoắc Nguyên Chân.
Minh Tâm cũng có hơi thức tỉnh, thì ra Nhất Giới dùng phương thức này để cảnh cáo mình, buồn cười mình lại dễ dàng mắc bẫy, bêu xấu trước mặt mọi người.
Bất quá có thể làm được phương trượng tự nhiên cũng có chút ưu điểm, bị người dùng lời điểm hóa, đương nhiên phải nhận thua.
Minh Tâm suy nghĩ một chút, chắp tay thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Bần tăng đã hiểu, tạ Nhất Giới Đại Sư chỉ điểm.
Tất cả mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân vô cùng bội phục.
Nhìn xem người này, hiện thân thuyết pháp, dạy dỗ tại chỗ, như vậy mới là khắc sâu, hắn sau này Minh Tâm không thể nào quên được cách giải thích địa ngục.
Thấy Minh Tâm thành thật nhận sai, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười đứng lên, hướng về phía Minh Tâm hơi cúi người thi lễ, lên tiếng nói:
- Còn đây là thiên đường.
Lời này vừa ra, trên mặt Minh Tâm dâng lên một mảnh mây đỏ, giống như học sinh tiểu học được giáo dục tỉnh ngộ. Y nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không nói gì thêm mà bình tĩnh ngồi xuống, nhắm mắt không nói, dường như là thần du đốn ngộ.
Lợi Trí thiền sự nhẹ nhàng vỗ tay một cái:
- Lão nạp học Phật nhiều năm, nhưng đây lần đầu tiên thấy kỳ tài như phương trượng Nhất Giới vậy. Xem ra bất kể học tập cái gì cũng phải hết sức linh hoạt, phương trượng Nhất Giới thật là nhân vật học Phật xuất chúng!
Các hòa thượng còn lại cũng rối rít gật đầu, tán thán hành động vừa rồi của Hoắc Nguyên Chân.
Duy nhất có một hòa thượng có chút bất mãn, bởi vì mới vừa rồi y bị Sư Tử Hống của Hoắc Nguyên Chân làm cho giật nảy mình, lỗ tai đến bây giờ còn đang lùng bùng, tự nhiên trong lòng không cao hứng lắm.
Người này chính là trụ trì Cô Tô Hàn Sơn tự Trí Hiền, cũng là hòa thượng trẻ tuổi nhất trong số những người này, trừ Hoắc Nguyên Chân ra.
Bất quá y tốt tính hơn Minh Tâm nhiều, không có vì chuyện này mà phát tác, mà là nhìn mọi người nói:
- Trước đó vài ngày bần tăng lấy được một viên Xá Lợi Tử, bất quá có hơi không phân được thật giả, hôm nay vừa khéo mang tới, để cho chư vị xem một chút.
- Vậy sao, mau lấy ra xem một chút.
Những hòa thượng này nghe vậy đều hứng chí, rối rít xúm lại. Trí Hiền đắc ý sờ tay vào ngực, lấy ra một viên màu trắng sữa. Mọi người chuyền tay nhau xem, bất quá có hơi không xác định được.
Xá Lợi Tử có thể tồn tại dưới rất nhiều màu sắc, màu trắng, màu đỏ, màu xanh đều có, còn có cả màu vàng đất.
Có viên trong suốt, có viên có thể phát sáng, cũng có viền màu sắc ảm đạm, có thể là do tu vi chủ nhân Xá Lợi Tử không cao mà ra.
Nhưng có một điểm giống nhau, chính là Xá Lợi Tư vô cùng chắc chắn, cơ hồ không thể phá hư, lửa đốt búa đập đều là vô dụng.
Viên màu trắng sữa này cũng giống như là Xá Lợi Tử, bất quá mọi người vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không thể nói chính xác. Không ai tỏ thái độ gì, sau khi xem một hồi bèn lắc lắc đầu rồi trao cho người khác.