Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nếu như có người trên đỉnh tháp muốn mưu đồ bất chính, không nghi ngờ chút nào sẽ là võ lâm cao thủ. Mặc dù Đạo Minh hết sức tự tin đối với tu vị Phật học của mình, nhưng cũng không đạt tới cảnh giới chỉ dựa vào Phật pháp cảm hóa được một kẻ ác như vậy trong thời gian ngắn.
Thấy các Đại sứ xung quanh đang nhìn mình chăm chú, Đạo Minh cảm thấy tình thể hiện tại vô cùng khó xử.
Thấy Đạo Minh tựa hồ bó tay hết cách, ánh mắt của những Đại sư này lại đổ dồn về phía Lợi Trí thiền sư, muốn nghe xem Đại sư trụ trì Đại Tướng Quốc Tự này có biện pháp gì.
Lợi Trí thiền sư thấy người khác nhìn mình như vậy cũng cảm thấy đau đầu. Bất quá lão cũng chỉ là một hòa thượng, đừng để lão quyết định loại chuyện nguy hiểm như vậy có được không?
Nhưng không thể nói thẳng ra, như vậy thật là mất mặt, lão suy tư chốc lát đột nhiên nói:
- Bần tăng cho là bên trong tháp này tất nhiên có ác nhân giang hồ ẩn núp trong đó, chờ thời cơ hành động, công kích chúng ta, đạt tới mục đích làm loạn thanh tịnh Phật giáo ta.
Chúng tăng gật đầu lia lịa, cho dù là người bên trong không muốn ám sát bất cứ ai, nhưng tối thiểu cũng có mục đích như trên. Nói như vậy, mọi người sẽ có lý do danh chính ngôn thuận rời khỏi nơi nguy hiểm này.
- Nếu là người trong giang hồ, vậy phải bắt đầu nghĩ biện pháp từ người biết võ công. Mà trong số chúng ta chỉ có phương trượng Nhất Giới võ nghệ trác tuyệt, mới vừa hét lớn một tiếng ở trong phòng, dư âm không dứt, đủ để hồi âm lãng đãng ba ngày, đủ biết công lực thâm hậu.
Những hòa thượng khác vừa nghe như vậy, rối rít phụ họa:
- Đúng vậy, phương trượng Nhất Giới rống to giống như mộ cổ thần chung, khiến người thức tỉnh. Hiện tại tiếng trống kia vẫn còn đang vang vọng trong tai bần tăng, quả thật bất phàm!
- Không sai, không sai, bần tăng cũng cảm thấy như vừa đốn ngộ, có cảm giác thông suốt sáng sủa. Hắn là tác nhân trên tháp kia đối mặt tiếng rống của phương trượng Nhất Giới cũng không thể nào ngăn nổi, ắt phải bó tay chịu trói.
- Đúng vậy, huống chi phương trượng Nhất Giới không chỉ có tiếng rống đinh tai nhức óc, lực lượng trên tay cũng là rất lớn. Mặc dù Xá Lợi Tử của bần tăng là giả, nhưng mức độ cứng rắn cũng không kém Xá Lợi Tử thật bao nhiêu. Thế nhưng bị phương trượng Nhất Giới dễ dàng bóp thành bụi phấn, nhất định hắn có một môn công phu trên tay hùng mạnh.
Những hòa thượng này nhao nhao mỗi người một câu, rất nhanh đã đẩy địa vị Hoắc Nguyên Chân lên tận mây xanh. Hơn nữa hai người Trí Hiền và Minh Tâm càng tỏ ra sùng bái phương trượng Nhất Giới gấp bội.
Thời thế đổi thay, mới vừa rồi tiểu tử ngươi lớn lối như vậy, đùa giỡn đám Đại sư chúng ta trong lòng bàn tay. Hiện tại trong tháp này xảy ra vấn đề, người nào có bản lãnh người đó ra mặt.
Ngươi giỏi, ngươi có bản lĩnh, chúng ta đã chứng kiến, hiện tại cho ngươi một cơ hội biểu diễn.
Nghe thấy lời của chúng tăng, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thừa hiểu, nhưng hắn cũng không chịu để cho những hòa thượng này thao túng mình một cách dễ dàng.
- Bần tăng vào tháp bắt giặc cũng không phải là không thể, bất quá mặc dù bần tăng có chút công phu trong người, nhưng bàn về thành tựu Phật pháp còn thua kém chư vị Đại sư khá xa. Không bằng như vậy, bần tăng vào tháp bắt giặc, các Đại sư ở sau lưng hộ pháp cho bần tăng. Bằng vào tu vi nguyện lực cao thâm của các Đại sư, nhất định sẽ sinh ra diệu dụng có được Thiên Long Bát Bộ đồng hành, không gì ngăn nổi, ắt sẽ bắt được tặc nhân kia.
- A Di Đà Phật!
Chư vị lão hòa thượng miệng niệm Phật hiệu, thầm nghĩ phương trượng này quả thật giảo hoạt, chuyện này cũng không tiện phản bác.
Nếu như không chịu đi theo, chẳng phải là chứng tỏ tu vị Phật học mình không đủ? Những phương trượng trụ trì này sở trường nhất chính là chuyện này, không ai muốn tụt lại phía sau người khác.
Nhưng nếu thật sự theo Nhất Giới vào tháp là không được, đó là đi tìm chết.
- Phương trượng Nhất Giới khen quá lời rồi, bọn bần tăng làm sao dám so sánh với Thiên Long Bát Bộ.
Lợi Trí thiền sư tỏ ra khôn khéo, đầu tiên bày tỏ mình không dám so sánh với Thiên Long Bát Bộ, dù sao nói như vậy cũng không phải là mất mặt.
Đám tăng nhân còn lại cũng thi nhau gật đầu khen phải nói rằng cho dù đi theo cũng khó lòng sinh ra tác dụng hộ pháp thần kỳ, sợ rằng còn liên lụy tới phương trượng Nhất Giới.
- Nếu chư vị Đại sư không muốn đi theo, bần tăng còn có một kế.
- Kế gì vậy?
- Vây khốn!
Chúng tăng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy kế sách này của Nhất Giới có thể được.
- Tặc nhân kia nấp trên đỉnh tháp chính là vì muốn tập kích bất thình lình. Hiện tại bị chúng ta phát hiện tung tích, y cũng không thể gây ra bao nhiêu sóng gió. Huống chi tháp này cao vút trong mây, trừ cửa chính ra không còn đường lên xuống nào khác, chỉ cần ngăn chặn cửa ra, cho dù là tác nhân này có bao nhiêu bản lãnh cũng không cách nào thoát khốn.
Phương trượng Đạo Minh suy nghĩ một chút nói:
- Nếu đã như vậy, bần tăng sai người đi Lạc Dương báo quan để cho bọn họ phái quan sai tới, chúng ta giữ chặt cửa tháp, hẳn là tặc tử này không thể ra được.
- Không thể!
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Mặc dù tặc tử ẩn nấp trên đỉnh tháp, nhưng bên dưới chưa chắc không có người tiếp ứng. Chúng ta báo quan sẽ gây động tĩnh rất lớn, sẽ làm cho tác nhân có điều cảnh giác, chó cùng rứt giậu nội ứng ngoại hợp.
- Vậy theo phương trượng Nhất Giới, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Đạo Minh cũng không có chủ ý gì, chuyện như vậy thật sự là lão không có kinh nghiệm ứng đối.
Hoắc Nguyên Chân rất lâu cũng không lên tiếng, người ẩn nấp trên đỉnh tháp này, mình cũng phải rất vất vả mới phát hiện được. Nếu không nhờ phong thư của Ảo Diệu chân nhân, hắn cũng không thể nào nghĩ tới điểm này, có phong thư, hắn càng thêm cẩn thận mọi mặt.
Có người muốn động thủ với mình, hắn sẽ lựa chọn địa phương mà không ai ngờ tới nhất.
Mà một khi hắn leo lên Tề Vân Tháp, chính là không có đường lui, hơn nữa bên cạnh cũng chỉ có mấy lão hòa thượng, không có bất kỳ năng lực chống cự nào, quả thật là địa phương mà tặc nhân dễ dàng hạ thủ nhất.
Cho dù là khinh công hay thân pháp Đại Na Di, trong Tề Vân Tháp cũng không có nhiều diện tích thi triển. Hoắc Nguyên Chân có thể xác định chỉ cần mình lên tháp, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.
Suy nghĩ một chút, hắn bèn nói với phương trượng Đạo Minh:
- Phương trượng, trong miếu các vị có thật nhiều gạch đá xanh hay không vậy?
- Bản tự xây dựng Tề Vân Tháp ba năm, đương nhiên là có rất nhiều gạch đá xanh, nhưng đều không phải là thành phẩm, toàn bộ đều là phế liệu.
- Không cần thành phẩm, phế liệu là được, bây giờ phương trượng lập tức sai người mang tất cả những gạch đá vụn kia tới, phân phát cho tất cả thí chủ tới đây hôm nay, nhưng tạm thời không nói cho bọn họ biết sẽ làm gì.
Đạo Minh có vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ ghé tại lão nói nhỏ mấy câu, Đạo Minh lộ vẻ mừng rỡ, lập tức gật đầu đáp ứng.
Chúng ta cứ tiếp tục nhàn nhã đi dạo bên trong tháp này, nhưng đi nhất định phải chậm, mỗi một tầng phải kéo ra nửa canh giờ, chờ đợi bên ngoài chuẩn bị xong.
Đạo Minh gật đầu khen phải, lại lặng lẽ nói mấy câu cùng những lão hòa thượng này, mọi người đều đáp ứng.
Kế tiếp, những hòa thượng này chuyện trò vui vẻ với nhau, bắt đầu kéo dài thời gian ở tầng thứ nhất.
Ai nấy đều là hòa thượng, công phu miệng lưỡi không kém, đàm luận với nhau vô cùng cao hứng. Lúc nói tư thế Bồ Tát như vậy có ngụ ý gì, lúc nói đốt nhang đèn thế nào kéo dài được lâu, lúc lại nói cần cho tài liệu gì vào trong bồ đoàn để ngồi cho thoải mái...
Toàn là chuyện trên trời dưới đất, không hề có lấy nửa câu nghiêm túc.
Nhưng nói gì thì nói, không ai đề nghị tiếp tục tiến lên tầng hai, dường như tầng thứ nhất này có rất nhiều điểm đáng xem vậy.
Bên ngoài Tề Vân Tháp vô số tiểu hòa thượng hoặc là đẩy xe nhỏ, hoặc dùng đòn gánh, ra sức chuyên chở gạch đá vụn tới. Sau đó phân phát cho tất cả mọi người, còn nói đây là đá nền Tề Vân Tháp, cầm càng nhiều, phúc báo càng nhiều.
Những tín đồ thành kính này ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng các sự phụ đã nói vậy cũng nghe theo răm rắp, bắt đầu cầm lấy gạch đá vụn.
Bình thời các hòa thượng cũng không có nhiệt tình lớn như vậy, nhưng hôm nay phương trượng chính miệng căn dặn, nhất định phải chở tất cả gạch đá vụn tới đây trong thời gian nhanh nhất, người nào lười biếng đùa bỡn cợt nhất luật bị đuổi khỏi tự, cho nên không ai dám không ra sức.
Cũng chỉ trong một canh giờ, trong tay gần hai ngàn người tại chỗ ai nấy đều có mấy hòn đá vụn gạch vụn, thậm chí trên mặt đất còn chất đống rất nhiều, bởi vì quá nặng nên không thể nào cầm hết trong tay.
Bên này đã qua một canh giờ, bên kia bọn Hoắc Nguyên Chân còn chưa đi đến tầng thứ ba, đang ở trước bậc thang tầng thứ hai dẫn đến tầng thứ ba, tranh luận với nhau xem gỗ bậc thang này được lấy từ Tái Ngoại, hay từ Tây Bắc.
Biết bên ngoài chuẩn bị xong, mọi người đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô vội vàng xoay người rời khỏi Tề Vân Tháp thật nhanh.
Đạo Minh đi ra bên ngoài tháp, đầu tiên là đóng kỹ cửa, sau đó nói với các tín đồ bên ngoài:
- Chư vị thí chủ, yên lặng một chút, nghe lão nạp một lời.
Thấy phương trượng Bạch Mã tự nói chuyện, các tín đồ bên ngoài đang chuẩn bị đi vào tháp bèn lắng tai nghe.
- Các vị thí chủ, báo cho mọi người một tin xấu, hiện tại đã có tặc nhân tiến vào bên trong Tề Vân Tháp Bạch Mã tự chúng ta, trước mắt đang ở đỉnh tháp, muốn giết người của chúng ta vào tháp tham bái.
- Tặc nhân phương nào, dám xúc phạm tịnh thổ Phật môn!
- Chúng ta tuyệt đối không cho phép, phương trượng, chúng ta muốn bắt bọn chúng lại.
Phía dưới giống như một chảo dầu sôi bị đốt, trong nháy mắt quần hùng công phẫn.
- Tặc nhân võ công cao cường, nếu như tùy tiện vào tháp, khó tránh khỏi có nguy hiểm tánh mạng. Các vị thí chủ, bần tăng đề nghị hiện tại tất cả mọi người thay nhau canh giữ ở cửa tháp. Tặc nhân ở bên trong không có đồ ăn thức uống, sớm muộn sẽ ra tới, chỉ cần bọn họ đi ra, các vị thí chủ có thể dùng gạch đá trong tay tận tình ném tới, nhất định không thể để cho tặc tử giương oai ở tịnh thổ Phật môn ta.
Đạo Minh hòa thượng cũng nóng nảy, tặc tử phương nào dám to gan lớn mật, lại dám làm loạn trong thời điểm đại lễ khai quang Bạch Mã tự như thế, đây quả thực là hiếp người quá đáng, Phật cũng nổi giận.
Rất nhanh, hai ngàn người tại chỗ được chia làm bốn tổ, năm trăm người một tổ, ai nấy cầm gạch đá vụn trong tay vây xung quanh bên ngoài Phật tháp. Cứ hai canh giờ đổi một tổ, một khi có tặc nhân đi ra, lập tức vây lại quần công.
- ----------
Trên đỉnh Tề Vân Tháp, mấy tên Phù Tang Lãng Nhân chờ đã sốt ruột không nhịn được nữa.
Một người trong đó nói:
- Tại sao đám hòa thượng kia vẫn chưa lên, vẫn còn nói chuyện ở dưới?
- Đừng nóng vội, đám hòa thượng Thịnh Đường này rất thích biện luận với nhau, một khi biện luận với nhau có thể kéo dài mấy ngày mấy đêm không dứt. Chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ bọn họ lên tới đỉnh tháp, khi đó bọn họ không còn đường nào có thể trốn thoát.
- Chẳng lẽ chúng ta không thể xông xuống bên dưới tháp hay sao?
- Ngu xuẩn, nếu như đi xuống dưới, lúc chúng ta giết người, tiếng kêu bọn họ có thể truyền đi rất rõ ràng. Trên đỉnh tháp này quá cao, bên dưới lại đông người ồn ào, hắn sẽ không có ai nghe thấy. Hơn nữa lúc chúng ta rời tháp, cho dù là có người bên ngoài nghi ngờ cũng phải mất một thời gian mới có thể đi tới đỉnh tháp, phát hiện thi thể những lão hòa thượng kia, khoảng thời gian này đủ để cho chúng ta dễ dàng rời đi.
- Hừ, những tên khất cái kia cũng thật là bất tài vô dụng, không thể tìm ra một cao thủ nào, chuyện gì cũng cần tới chúng ta ra mặt giải quyết.
- Cũng không nên nói như vậy, những tên khất cái kia chẳng qua là lực lượng một phân đà Cái Bang, cũng không có cao thủ chân chính, tổng đàn Cái Bang chân chính tuyệt đối có cao thủ ngươi không cách nào tưởng tượng.
- Đáng tiếc, tổng đàn Cái Bang không thể hợp tác cùng chúng ta.
- Không nên tham lam quá mức, mặc dù lực lượng phân đà Cái Bang không mạnh, nhưng ưu thế ở chỗ nhân số đông đảo, chúng ta có rất nhiều chuyện còn cần bọn họ tìm hiểu tin tức.
Lại qua một thời gian, rốt cục có người không nhịn được, lên tiếng nói:
- Tại sao bên dưới không có động tĩnh gì, ngược lại bên ngoài tháp lại có thanh âm ồn ào huyên náo, để ta đi tìm hiểu thử xem sao.
Lãng Nhân cầm đầu cũng có vẻ không nhịn được, vì che giấu tai mắt người khác, bọn chúng tới đây vào nửa đêm, ẩn nấp trên đỉnh tháp này bốn năm canh giờ. Hiện tại mắt thấy đám lão hòa thượng kia sắp sửa lên đỉnh tháp, vì sao không có thanh âm gì cả?
- Được, phải hết sức cẩn thận, không thể để cho người khác phát hiện. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta không phải là một mình người có thể đối phó.
- Yên tâm, ta sẽ không tiếp xúc chính diện với hắn, hơn nữa ta còn mang theo nút lỗ tai, tiếng rống của hắn không làm gì được ta.
- Ngu xuẩn! Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là ngàn vạn lần chớ để bị người phát hiện, không để cho kế hoạch chúng ta thất bại!
- Dạ!
Phù Tang Lãng Nhân này rời đi đỉnh tháp, chậm rãi đi xuống từng tầng một, hy vọng có thể nhìn thấy đám hòa thượng kia.
Nhưng y đã thất vọng, đi mãi tới tầng hai vẫn không thấy bóng người nào cả. Mới vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy thanh âm bọn họ, hiện tại đi đâu hết rồi?
Dựa theo tập tục người Thịnh Đường, đại lễ khai quang Phật tháp, tất cả mọi người cũng sẽ lên đỉnh tháp, vì sao lần này lại khác thường như vậy?
Dần dần y có một ít dự cảm xấu, chẳng lẽ là bị người phát hiện?
Bất chấp lời dặn dò của thủ lãnh, y vội vàng đi tới tầng thứ nhất Phật tháp, kết quả vẫn là không một bóng người.
Cửa tháp đóng chặt, dường như đã khóa lại, không thấy được bên ngoài.
Lãng Nhân này càng ngày càng cảm thấy không ổn, hết thảy có vẻ vô cùng quỷ dị, không khéo bọn mình còn bị vây khốn bên trong Phật tháp này.