Dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm: Vạn Kiếm Chi Vương
Nhất Trần nghe vậy trong lòng kinh hãi, theo suy nghĩ của lão, nếu nhân vật z như La Thái Y tới Thiếu Lâm giương oai, tuyệt đối là không ai có thể ngăn cản, trừ phi là phương trượng Nhất Giới mới có một chút hy vọng.
- Nàng tới làm gì?
- Nàng tới cho chúng ta biết, bọn Tuyệt Diệt đã lên đường từ Khai Phong, chạy tới Đăng Phong huyện này, rất có thể là nhắm vào Thiểu Lâm chúng ta mà tới.
Sắc mặt Nhất Trần nhất thời tỏ ra ngưng trọng, nếu quả thật là như vậy, thật sự rất khó đối phó.
Lần trước Nhất Trần cũng nhìn thấy lão nhân kia thi triển Cáp Mô Công, mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Hơn nữa lần trước bọn họ là bị vô số đệ tử Trung Nhạc phái vây công, cuối cùng còn giành được thắng lợi, Thiểu Lâm tự cũng không có nhiều chốt thí như vậy ngăn chặn bọn họ. Xem chương mới tại (.
- Nếu thật sự là như thể, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Hoắc Nguyên Chân cười xòa một cái:
- Binh tới có tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, nếu như ngay cả mấy tên Tiên Thiên sơ kỳ này cũng không đối phó được, Thiểu Lâm chúng ta còn nói gì đến Tương lai.
- Nói là nói như thể, nhưng chúng ta không thể không phòng.
- Biết rồi, chuyến này ta đã có tính toán trong lòng.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, đi thăng tới Vạn Phật tháp.
- Phương trượng, hôm nay tuyết rơi quá lớn, chỉ sợ sẽ không có hương khách tới cửa, huynh nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi.
- Không cần, hôm nay bần tăng sẽ ngồi tĩnh tọa ở Vạn Phật tháp, ngày mai trở ra, trong khoảng thời gian này không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy ta.
Hoắc Nguyên Chân thông báo một lần, sau đó liền mở cửa tháp ra, tiến vào bên trong.
Hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Mười Một, qua hôm nay sẽ tới quay thưởng định kỳ hàng tháng của hắn.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân quyết định ở trong Vạn Phật tháp hẳn một ngày, để thử xem có thật bên trong Vạn Phật tháp này có thể gia tăng được một ít may mắn, có được một ít cơ hội quay trúng phần thưởng tốt hay không.
Dù sao bây giờ bọn Tuyệt Diệt rất có thể trở lại bất cứ lúc nào, Thiểu Lâm có. Thêm một phần thực lực là thêm một phần bảo đảm. Mà không nghi ngờ gì, quay thưởng chính là biện pháp gia tăng thực lực nhanh nhất.
Huống chi Hệ Thông Phương Trượng mình còn mở ra chức năng đánh bạc, sau
^ khi thử vận hành Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng kích thích, nếu như hôm “nay có cơ hội, nhất định phải thử lại cảm giác ăn thua kích động đó lần nữa.
Sau khi tiến vào Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân đóng chặt cửa tháp, hôm nay không cho phép bất cứ ai tiến vào nữa.
Bên ngoài bão tuyết bay tán loạn, bên trong tháp lại không hề cảm thấy giá rét.
Hắn đã đi qua Tề Vân Tháp Bạch Mã tự, nơi đó ngoài trừ số tầng nhiều hơn, không còn điểm nào có thể so sánh được với Vạn Phật tháp của mình.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu thành kính bái Phật từ tầng thứ nhất.
Mấy lần trước quay thưởng bên trong Vạn Phật tháp đều xuất hiện rất nhiều đồ tốt, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể không tin tưởng, quay thưởng bên trong tháp do Hệ Thống sinh ra thật sự là có cơ hội rất lớn quay trúng phần thưởng tốt.
Lần này mình thử xem một phen, nếu như thành kính vái lạy một phen, phải chăng là sẽ nhận được phần thưởng tốt hơn hay không.
Bắt đầu từ tầng thứ nhất, Hoắc Nguyên Chân làm đúng theo quy củ hết thảy, dâng hương tụng kinh, dùng đại lê tham bái, chỉ một tầng như vậy mất gần một canh giờ.
Vì phân thưởng, tất cả những chuyên này đêu xứng đáng. Sau khi Hoắc Nguyên Chân lạy xong một tầng bèn tiếp tục tiến lên tầng trên.
Hắn tiếp tục vái lạy từng tầng như vậy, đến tầng cuối cùng đã là ban đêm.
Mặc dù chỉ là hoạt động thể lực nhưng cũng toát ra mồ hôi toàn thân. Sau khi vái lạy tất cả tượng Phật xong, Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bàng trên bồ đoàn, nghỉ ngơi một lúc.
Tính toán thời gian bên trong Hệ Thống, còn có chưa đầy nửa canh giờ chính là ngày Hai Mươi Tám tháng Mười Một.
Chỉ một chút thời gian này cũng không làm được gì, Hoắc Nguyên Chân bèn nghỉ ngơi, mở cửa sổ Phật tháp ra để cho gió mát tràn vào một chút.
Mặc dù tốc độ phát triển của Thiểu Lâm không tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới yêu cầu của hắn. Bên trong chùa vẫn còn trống không, không có căn cơ nền tảng của một môn phái lớn, hơn nữa số lượng cao thủ cũng không đủ.
Một môn phái lớn, rất nhiều chuyện cũng không cân chưởng môn ra mặt, mình thân là phương trượng, là người lãnh đạo tối cao Thiểu Lâm, càng không thể chuyện gì cũng phải đích thân làm.
Mà bên trong chùa, mặc dù võ công Nhất Trần không tệ, nhưng bởi vì thân phận hạn chế cho nên rất nhiều chuyên không thích hợp ra mặt.
Tuy ràng võ công Vô Danh trưởng lào cao thật, nhưng không tới thời khắc mấu chốt Thiểu Lâm sinh tử tồn vong sẽ không xuất thủ.
Võ công Nhất Không không được, mặc dù Nhất Tịnh thiên tư trác tuyệt nhưng căn cơ quá kém, trong thời gian ngắn cũng không gách vác được trọng trách.
Trong số đệ tử hàng chữ Tuệ, Tuệ Vô cùng Tuệ Ngưu đều là hạng người lỗ mãng, bản thân Tuệ Kiểm còn đang bị truy nã, hơn nữa võ công của bọn họ cũng không phải là quá cao, càng ngày càng khó thích ứng với biến hóa của thời cuộc trước mắt.
Võ công cũng không tạo thành hệ thống, chỉ có lưa thưa mấy quyển bí tịch, côn pháp khó có thể kết trận, quyền pháp có cũng chỉ là cơ bản, chỉ có Vô Tướng Thần Công cùng Long Tượng Bát Nhã Công xuất hiện coi như làm Hoắc Nguyên Chân tương đối hài lòng.
Về phương diện giáo nghĩa, kinh thư thiếu sót, một ít pháp khí cần thiết cũng. Không có. Hiện tại tính ra quả là ngổn ngang trăm mối, cho dù là liên tục quay trúng mấy chục phần thưởng cũng không thể giải quyết triệt để.
- Con đường còn dài lắm...
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiêng, cảm thây áp lực trên vai mình không nhỏ.
Đang lúc ấy, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng tháng Mười Một đã đến giờ, có mở ra lập tức hay không?
Hoắc Nguyên Chân vội vàng trở lại trên bồ đoàn ngồi xếp bằng:
- Mở ra!
Luân bàn Hệ Thống lại xuất hiện trong cơ thể hắn.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân không nôn nóng mà là chậm rãi quan sát, để xem mình vái lạy trên Vạn Phật tháp này cả một ngày trời, Hệ Thống có cho mình bảo bối gì tốt hay không.
Mang tư tưởng khổ tận cam lai, đầu tiên hắn quan sát hạng mục ngân lượng trước.
Hạng mục ngân lượng biên hóa không ít, nhưng căn bản cùns không khác gì nhiều, bất quá biển hóa về lượng mà thôi. Phần thưởng cao nhất lần này đã đạt đến một vạn lương bạc trắng.
Thường ngày Hoắc Nguyên Chân không thèm nhìn tới ngân lượng, hiện tại thấy một vạn lượng bạc trắng cũng có chút động iống Hiện tại Thiểu Lâm liên tục mua ngựa lại sửa đường, Phật tượng cùng côủgiđức bài bên trong Vạn Phật tháp rất nhanh đã bị người thỉnh hết không còm. Khoản thu lớn nhất sắp sửa không còn, đến khi Vạn Phật tháp không còn chỗ trống, vậy thu nhập của Thiểu Lâm sẽ giảm đi rất nhiều.
Đến lúc đó lâm vào tình cảnh muốn thổi xôi mà không có gạo, không có tiền bất cứ chuyện gì cũng phải dừng lại, điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân hết sức đau đầu. Tới mức hắn thầm nghĩ nếu như hiện tại có thể quay trúng một vạn lượng bạc trắng, tựa hồ cũng là một lựa chọn tốt.
Dĩ nhiên, nếu như những phần thưởng khác tốt, ngân lượng cũng chỉ có thể tạm z thời lui lại phía sau.
Hạng mục thứ hai là kinh thư, gôm có Bồ Tát giới bản, Lăng Nghiêm Kinh,
Phật Bản Hành Kinh. Đại Khổng Tước Kinh, Lăng Già Kinh, Kim Cương Kinh.
Kinh thư đối với Thiểu Lâm tự trước mắt cũng không phải là càng cao thâm càng tốt, cho nên Hoắc Nguyên Chân không có theo đuổi quá cao hạng mục này, cứ quay trúng là được.
Trừ bạc trắng cùng kinh thư ra, những thứ còn lại đều làm Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tương đối hứng thú, tỷ như lệnh bài xây dựng.
Lần này xuất hiện lệnh bài xây dựng gồm có: Lệnh bài xây dựng Phổ Hiền điện, lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện, lệnh bài xây dựng Địa Tạng điện, lệnh bài xây dựng Quan Âm điện, lệnh bài xây dựng Phương Trượng viện, cùng với lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân.
Tốt nhất ở đây chính là lệnh bài xây dựng hẻm mộc nhân cùng lệnh bài xây dựng Phương Trượng viện.
Dựa theo toàn bộ môn phái mà nói, hẻm mộc nhân là thánh địa luyện công, đương nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng đối với bản thân Hoắc Nguyên Chân, Phương Trượng viện không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.
Trước mắt hắn đang buồn vì Đồng Tử Công tiến cảnh chậm chạp, lại xấu hổ không dám tu luyện thời gian dài bên trong La Hán đường. Nếu như quay trúng lệnh bài xây dựng Phương Trượng viện, như vậy dựa theo tốc độ gia tăng của La Hán đường mà tính toán, tuyệt đối có thể gia tăng tốc độ tu luyện của mình không ít.
Vốn là một năm có thể đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, có lẽ chỉ cần ba bốn tháng là có thể đạt tới.
Tâm trạng hắn lại trở nên kích động, nếu như có thể quay trúng một Song Thiểm Tưởng, trúng được hẻm mộc nhân cùng Phương Trượng viện, vậy lần quay này của mình sẽ hoàn toàn xứng đáng.
Bất quá muốn quay trúng Song Thiểm Tưởng cũng phải có Song Thiểm Tưởng xuất hiện mới được, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục xem hạng mục tạp vật.
Một cánh cung lớn, một cây chổi, một ngọn kim đăng, một sợi xích sắt, một cái giường, còn có chữ Phẩm Thưởng Lớn, cũng không có Song Thiểm Tưởng xuất hiện.
Trong số những tạp vật này thật ra cũng có một ít đồ tốt. Tỷ như cây chổi kia,
Hoắc Nguyên Chân cũng muốn quay trúng nó.
Vô Danh sử dụng chăng qua là chổi bình thường, mặc dù cây chổi của Hệ Thống này nhìn qua cũng rất bỉnh thường, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin rằng vật phẩm do Hệ Thống sinh ra ắt là tinh phẩm, nhất định là chổi này có công dụng đặc biệt.
Hay tỷ như ngọn kim đăng kia, hắn cũng nghi ngờ không biết có phải là loại đèn cháy sáng vĩnh viễn, gió thổi không tắt hay không...
Ngoài hạng mục tạp vật còn có hạng mục võ công và pháp khí Phật giáo. Hoắc Nguyên Chân xem hạng mục pháp khí trước, gồm có đài sen, niệm châu, chuyển kinh luân, đại đỉnh, một chiếc mũ, còn có một cái lư hương.
Trong đó chiếc mũ, đài sen, niệm châu vân vân, đều là vật phẩm mà mình có thể sử dụng trực tiếp, những pháp khí Phật giáo này không hề tầm thường, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn lấy được.
Cuối cùng là hạng mục võ công mà hắn mong đợi nhất.
Bộ pháp Mai Hoa Thung, khách quen bên trong võ công Hệ Thống. Hoắc Nguyên Chân thấy bộ pháp này, vô cùng nhức đầu, thứ này thật là choán chỗ, sớm muộn gì cũng phải quay trúng nó, làm bộ pháp trụ cột cho đám võ tăng.
Thân pháp Đại Na Di của hắn hết sức tiêu hao nội lực, cũng không thích hợp phổ cập trước mắt.
Thiểu Lâm Trường Quyền, một môn quyền pháp căn bản, cũng được.
Thiết Đương công, thây môn võ học này, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được kẹp đùi lại, nơi này cũng có thể luyện thành đao thương bất nhập hay sao? Đến lúc đó vĩnh viên không cần lo lắng sẽ trở thành thái giám, hơn nữa sau này Đồng Tử Công đại thành, không phải là có thể...
Đạt Ma kiểm pháp, đây là lần đầu tiên xuất hiện bí tịch kiếm pháp. Sau khi Hoắc Nguyên Chân lấy được Đoạn Thiên bảo kiếm không có đất dụng võ, nếu như quay trúng một môn kiểm pháp, mình sử dụng Đoạn Thiên đủ để đối kháng cao thủ Tiên Thiên.
Tiếp tục xem môn võ công kế tiếp, Thiểu Lâm Kim Cương Phục Ma Quyển.
Năm đó xem phim, Trương Vô Kỵ vì muốn cứu Tạ Tốn mà đại chiến Kim Cương Phục Ma Quyển do ba vị cao tăng Thiểu Lâm tạo thành, lần đầu tiên Trương Vô Kỵ đánh một mình, thất bại.
Lần thứ hai liên thủ với Dương Tiêu, Hân Thiên Chính, ba người cùng lên, kết quả vân thất bại, Hân Thiên Chính còn vỉ vậy bỏ mạng.
Lần thứ ba liên thủ với Chu Chỉ Nhược, kết quả lúc sắp sửa lưỡng bại câu thương bị người hóa giải. Mặc dù ba vị thần tăng không làm gì được Trương Vô Kỵ, nhưng Trương Vô Kỵ cũng đừng mơ tưởng phá được Kim Cương Phục Ma Quyển.
Lúc ấy Trương Vô Kỵ thân mang Cửu Dương thân công, Càn Khôn Đại Na Di, cũng không thể phá vỡ được công pháp này, có thể thấy được uy lực của Kim Cương Phục Ma Quyển.
Nếu như Thiểu Lâm có mấy trưởng lão lợi hại liên thủ thi triển Kim Cương Phục Ma Quyển, như vậy tuyệt đối sẽ là một đại sát khí. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm giác chỉ cần người đủ nhiều, hơn nữa phối hợp ăn ý, tâm ý tương thông, trên lý thuyết trận pháp này có thể đánh bại bất cứ kẻ nào, thậm chí cả Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị.
Dĩ nhiên muốn làm được tâm ý tương thông cũng không dễ dàng, ba vị cao tăng Thiểu Lâm cùng nhau ngồi ba mươi năm khô thiền, mới coi như làm được tâm ý tương thông, người bình thường làm sao có được bản lành này.
Bất quá cho dù như vậy, Kim Cương Phục Ma Quyển này cũng tuyệt đối là thứ tốt, nếu như có thể lấy được, như vậy thủ hạ hàng chữ Tuệ của mình liên thủ là có thể đối kháng cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, thậm chí Tiên Thiên trung kỳ.
Hắn có vẻ hơi mong đợi nhìn Kim Cương Phục Ma Quyển này, trong lòng kích động vô cùng, lại nhìn sang môn võ công cuối cùng.
Ánh mắt hắn mới vừa nhìn thây môn võ công cuối cùng, lập tức không thê rời đi được nữa.
Đây là cái gì?
Lục Tự Đại Minh Chú!
Thấy quyển bí tịch này, Hoắc Nguyên Chân cảm giác như ngực mình vừa bị búa tạ giáng cho một cái, hô hấp có hơi khó khăn. Đây quả thật là bí tịch đo ni đóng giày dành riêng cho mình.
Sau khi có được thần công Sư Tử Hống, Nguyên Chân vẫn cảm thấy mình rống lên như vậy thật sự là hơi mất mặt, không có nội dung bài bản gì cả. Nếu như lấy được sáu chữ chân ngôn này, mới là phong phạm mà một vị phương trượng nên có.
Sáu chữ chân ngôn theo thứ tự là: Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng.
Sáu chữ chân ngôn này chính là chân lý của Phật giáo, truyền thuyết có thể hàng yêu phục ma. Năm xưa Tôn Hầu Tử bản lãnh cao như vậy, Như Lai Phật tổ chỉ viết sáu chữ này lên một tờ giấy, đã đè ép con khỉ dưới chân núi năm trăm năm không ra được. Nếu không nhờ Đường Tăng tới cứu, sợ ràng con khỉ đã biến thành hóa thạch.
Hơn nữa sáu chữ chân ngôn này phôi hợp với Sư Tử Hống, nhất định uy lực đại tăng, sẽ trở thành một đòn sát thủ hùng mạnh của Hoắc Nguyên Chân.
Quả nhiên...!
Quả nhiên quay thưởng ở đỉnh Vạn Phật tháp thường là sẽ cho ra thứ tốt, đừng nói Lục Tự Đại Minh Chú cùng Kim Cương Phục Ma Quyển, cho dù là Phương Trương viên, hẻm mộc nhân, đài sen vân vân, tuyệt đối đều là bảo bối.
Sau khi xem xong tất cả phần thưởng Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi