Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba bóng người đang đứng ở đó, một người trong đó chính là Tuyệt Diệt lão ni cô.
- Chính là hắn! Chính là hòa thượng này! Xú hòa thượng, trả lại Đoạn Thiên bảo kiếm cùng đồ nhi Lâm Di cho bần ni.
Tuyệt Diệt lời còn chưa dứt, kinh ngạc đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó lòng tin được trước mắt.
Không riêng gì bà, ngay cả Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng cũng vô cùng kinh ngạc đứng ngây ra đó, há mồm cứng lưỡi không nói ra lời.
Hết thảy trước mắt đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ, một tòa Phật điện to lớn như vậy, là thật hay giả đây? Hơn nữa còn đang dần dần ngưng thật, thoạt nhìn tựa hồ không bao lâu sẽ biến thành một tòa Phật điện thật.
Trên thế gian này làm sao có chuyện hoang đường như vậy?
Giờ phút này thậm chí bọn họ đã quên mất mình tới đây làm gì, cứ đứng ngay người ra đó nhìn chằm chằm, không nói một lời, dường như sợ rằng chỉ cần mình nói một câu, hết thảy trước mắt sẽ lập tức tan tác.
Chờ đến khi Phật điện trước mắt hoàn toàn ngưng kết, hóa thành thực thể, Hoắc Nguyên Chân mới đi tới, nhìn nhìn cửa Phật điện một chút. Phong linh trên đó kêu leng keng, làm cho hắn cảm thấy thích thú.
Thiên Vương điện, Di Lặc Phật, rốt cục đã có.
Nhìn một vòng sau đó trở lại, ba người kia vẫn đứng ngây người ra đó nhìn chằm chằm, không thể nào tin được hết thảy trước mắt.
- A Di Đà Phật, các vị đã tới Thiếu Lâm ta, không vào lễ Phật sao?
- À... Không, chúng ta không vào...
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi, Tư Mã Lãng vội vàng trả lời một câu.
- Nếu không lễ Phật, vậy các vị tới đây làm gì?
Tư Mã Lãng ngẩn người một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Tuyệt Diệt, đột nhiên ngẩn ngơ: “Đúng rồi, không phải là mình tới giết người cướp đồ cướp địa bàn sao, tại sao lại trò chuyện cùng hòa thượng này ở chỗ này như vậy?”
Nhưng hòa thượng trước mắt này thoạt nhìn hết sức thần bí, cảnh tượng mới vừa rồi đã thoát khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường, đối nghịch với hắn có thể được sao?
Bọn Tuyệt Diệt bị tình cảnh trước mắt chấn nhiếp, nửa ngày không lên tiếng, cho đến khi Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, mới nhớ trả lời.
Theo lý thuyết bọn họ cũng là lão giang hồ kiến thức rộng rãi, gặp chuyện không đến nỗi thất thố như thế, nhưng không biết sao chuyện này thật sự là vô cùng chấn động.
Ai có thể nghĩ tới một tòa Phật điện thật to xuất hiện thình lình như vậy, không hề có xây dựng điêu khắc gì, không cần sức lực của bất cứ người nào, cứ như vậy từ hư ảnh hóa thành thực thể, vật phẩm dụng cụ bên trong lại còn có sẵn.
Dường như mới vừa rồi phong linh kia vang lên...
Lần này thật không sai được, phong linh có thể kêu vang, chắc chắn là sự thật.
Vốn là mấy người đằng đằng sát khí chạy tới, bây giờ ai nấy có vẻ ngơ ngẩn, đối mặt câu hỏi của Hoắc Nguyên Chân trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào.
Thậm chí trong lòng Trịnh Cửu Công và Tư Mã Lãng đã sinh ra thối ý.
Tới nơi này là ý kiến của Tuyệt Diệt, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như Tuyệt Diệt đang lừa gạt hai người mình.
Khó trách lần trước bà bại trong tay hòa thượng này, hòa thượng này quả thật là quái vật... Loại chuyện như vậy đã thoát khỏi phạm vi võ công, chỉ có thể dùng pháp thuật mới có thể hình dung.
Hai người thân là cao thủ Tiên Thiên, không hề sợ đánh nhau, nhưng cũng tùy người. Hòa thượng này không nên đứng ở chỗ này, hắn nên đi dạy Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị làm thế nào thành tiên mới phải.
Tuyệt Diệt cũng không dám tin tưởng sự thật trước mắt, là một người cố chấp cực độ, từ trước đến giờ bà vẫn không dễ dàng khuất phục cúi đầu.
Cho dù chính mắt thấy tòa Phật điện này xuất hiện trước mắt, bà vẫn nghi ngờ đây là ảo giác, bởi vì chuyện này không hợp lý.
- Không, đây không phải là thật! Xú hòa thượng, người đang giở chướng nhãn pháp gì vậy?
Tuyệt Diệt nói xong chợt phóng tới Phật điện, lăng không bổ ra một chưởng, nhắm vào vách Phật điện vừa xuất hiện kia.
Theo như bà thấy, Phật điện này rất có thể là giả. Nhưng dù là thật, mình bỏ ra một chưởng như vậy chắc chắn cũng sẽ đánh thủng một lỗ.
Trong mắt Hoắc Nguyên Chân thoáng qua một tia hàn quang, lão ni cô này thật đúng là hành sự ngang ngược đã quen, tới chỗ nào cũng tỏ ra ngông cuồng như vậy. Nếu như mình không dạy dỗ bà ta một chút, e rằng vĩnh viễn bà sẽ không ghi nhớ.
Bất quá đối phương chính là cao thủ Tiên Thiên, mình tùy tiện xuất thủ khoan nói có thể thắng hay không, cho dù là thắng chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng gì, nhất định là thắng hiểm.
Như đã nói qua, còn chưa chắc có thể thắng.
Chân chính có uy hiếp đối với Thiếu Lâm cũng không phải là Tuyệt Diệt, mà là hai cao thủ sau lưng bà, Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng.
Một khi hắn và Tuyệt Diệt đấu dây dưa với nhau, bị hai người bọn họ nhìn ra lại lịch, như vậy nhất định bọn họ sẽ xuất thủ, đến lúc đó cũng không dễ gì giải quyết. Nếu Vô Danh không chịu xuất thủ, cho dù là xuất động toàn phái Thiếu Lâm đối phó ba người này, cũng sẽ tổn thất không nhỏ.
Đó không phải là kết quả mà Hoắc Nguyên Chân muốn thấy, cho nên muốn đánh bại Tuyệt Diệt ni cô, vậy nhất định phải lấy lực lôi đình vạn quân đánh bại bà ta một cách nhẹ nhàng, còn phải làm cho hai người kia không nhìn ra sâu cạn, mới có thể tạo được hiệu quả chấn nhiếp.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra, cảnh tượng mình thình lình làm xuất hiện ra Thiên Vương điện đã làm cho trong lòng hai người kia có điều cố kỵ. Chỉ cần thi triển chút thủ đoạn nhanh chóng đánh bại Tuyệt Diệt, rất có thể hai người này sẽ không chiến mà lui.
Mà bây giờ, ý đồ Tuyệt Diệt mạo hiểm đánh vỡ Thiên Vương điện lại chính là cơ hội của mình.
Tất cả kiến trúc do Hệ Thống sinh ra có một điểm giống nhau, chính là cực kỳ chắc chắn, cơ hồ không phải là lực lượng nhục thể có thể phá hư. Mặc dù Tuyệt Diệt là cao thủ Tiên Thiên, nhưng một chưởng của bà hầu như không thể nào làm cho Thiên Vương điện tổn thương được mảy may.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức động thủ, mà là lặng lẽ ngưng tụ nội lực, chờ đợi Tuyệt Diệt xông lên.
Phía sau Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng cũng đang quan sát. Bọn họ cũng hy vọng Tuyệt Diệt có thể đánh phá Phật điện do hòa thượng này làm ra, như vậy sẽ làm cho trong lòng bọn họ không còn sợ hãi.
Nhưng thực tế lại làm cho bọn họ thất vọng.
Tuyệt Diệt đánh một chưởng thật mạnh vào vách Thiên Vương điện, đừng nói phá hư, căn bản cũng không có phát ra tiếng vang gì lớn, chỉ có thanh âm của bàn tay đánh vào vách giống như một người không có nội lực đánh ra vậy.
Nếu không phải là Tuyệt Diệt bị chấn cho thân thể run rẩy bay ngược trở lại, bọn họ còn tưởng rằng Tuyệt Diệt đang diễn trò.
Thấy Tuyệt Diệt bị chấn bay ngược trở lại, thân thể Hoắc Nguyên Chân chợt động, lập tức bay theo. Trong lúc hai tay Tuyệt Diệt còn đang tê dại, thân thể lăng không còn chưa rơi xuống đất, thình lình hắn xuất ra một chưởng.
Bốp!
Một tiếng tát tại giòn tan vang lên, cánh tay Tuyệt Diệt tê dại không thể nào giở lên được nữa, thân hình vẫn còn tư thế ngửa về phía sau, muốn tránh cũng không được.
Rốt cục bà bị một chưởng của Hoắc Nguyên Chân đánh trúng, nửa bên mặt lập tức sưng phồng lên.
Học tập xong tầng bảy Long Tượng Bát Nhã Công, lực lượng Hoắc Nguyên Chân đã là cực kỳ to lớn. Mặc dù một chưởng này không có nội lực nhưng cũng đánh cho mặt Tuyệt Diệt trở nên tê dại, hai tai lùng bùng, cơ hồ mất đi tri giác.
- Yêu ni cô, dám làm càn nơi cửa Phật, dám công kích điện đường Phật tổ, bần tăng sao thể tha cho bà được!
Thừa dịp Tuyệt Diệt còn chưa khôi phục, Hoắc Nguyên Chân lại đánh ra liên tiếp mấy chưởng, đánh cho Tuyệt Diệt mắt nổ đom đóm, váng đầu hoa mắt, thậm chí không nhìn thấy gì trước mắt, miệng mũi chảy máu, chật vật không chịu nổi.
Hai tay Tuyệt Diệt ra sức quơ múa để ngăn cản chưởng của Hoắc Nguyên Chân, dưới chân phát lực nhanh chóng lui về phía sau.
Thân ảnh chợt lóe, Tuyệt Diệt nhảy ra ngoài bảy tám thước, có thể thấy khinh công không tệ, dưới tình huống mất phương hướng như vậy mà còn có thể nhảy một cái thật xa.
Bà cho rằng mình đã chạy thoát, ngay cả bọn Trịnh Cửu Công cũng cho là như vậy. Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới, không thấy hòa thượng kia có động tác gì, chân cũng không động đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Tuyệt Diệt, lại tát cho bà một cái vào mặt.
Tuyệt Diệt đã bị chọc cho giận điên lên, từ trước tới nay bà chưa từng bị vũ nhục như vậy, trong lòng rất muốn lột da rút gân Hoắc Nguyên Chân. Nhưng bà vẫn chưa vượt qua được khốn cảnh trước mắt, lần này cũng không lui lại mà nhảy ngang sang bên một cái.
Cũng giống y như vừa rồi, Hoắc Nguyên Chân vẫn đi theo sát như bóng với hình. Những phương pháp di chuyển mà không động tay chân như vậy thật là quỷ dị, khiến cho hai người Trịnh Cửu Công phải trợn mắt há mồm. Đây là thân pháp gì, dường như chỉ có quỷ hồn mới có thể di chuyển trực tiếp như vậy được.
Bốp!
Lão ni cô lại trúng thêm một tát tai.
Rốt cục Tuyệt Diệt bộc phát, tức giận gào lên một tiếng:
- A!
Hai tay bà múa may như cối xay gió, cũng không cần biết trước mặt có người hay không, mỗi một chưởng đều quán chú mười hai thành công lực, hy vọng có thể một chưởng vỗ chết Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân hơi rút lui một bước, tránh thoát Tuyệt Diệt đang điên cuồng vừa đúng một ly, sau đó đứng lẳng lặng trước mặt Tuyệt Diệt không xa.
Tuyệt Diệt múa may mấy chưởng, cảm giác bên người không còn ai, vội vàng rút lui một bước, giụi giụi đôi mắt lúc này đã hoàn toàn sưng húp, mơ hồ quan sát tình huống trước mắt.
Trước mắt dường như bóng dáng chập chờn của hòa thượng kia cách bà không xa. Giờ phút này cơn giận trong lòng đã biến Tuyệt Diệt thành ma quỷ.
- A!
Tuyệt Diệt phát ra tiếng thét dài:
- Tặc hòa thượng, ta muốn mạng của ngươi!
Mới vừa rồi công kích Phật điện là vô cùng thất sách, bị đối phương nắm được cơ hội tát cho liên hồi, Tuyệt Diệt muốn đối phương phải trả lại gấp trăm lần. Thân hình bà thoáng động, chuẩn bị công kích Hoắc Nguyên Chân.
- Úm!
Rốt cục chữ thứ nhất trong Lục Tự Đại Minh Chú bay ra từ miệng Hoắc Nguyên Chân. Chỉ trong thoáng chốc, sóng âm như sấm sét, giống như một chiếc ô búa tạ ngàn gần gõ mạnh vào tim Tuyệt Diệt ngay trước mặt, khiến cho thân thể bà run rẩy kịch liệt, khí lực vừa tụ tập trong nháy mắt hóa thành hư vô.
Không riêng như vậy, sóng âm lướt qua, chiếc mũ ni trên đầu Tuyệt Diệt lập tức bị quét bay ra xa, bay theo một đường bằng vỗ mạnh vào một thân cây ngoài xa, hồi lâu mới rơi xuống.
Mà bản thân Tuyệt Diệt bị sóng âm này thôi cho da mặt ép sát, thân thể cũng lui về phía sau một chút.
Bà hứng trọn hoàn toàn đòn công kích này, có cảm giác sâu nhất. Mà hai người bên cạnh cũng cảm thấy trong đầu căng thẳng, dường như vừa bị người nện cho một quyền nặng nề vào ngực, hồi lâu không nói ra lời.
Trong nháy mắt, sắc mặt hai người có vẻ tái nhợt, bản lãnh hòa thượng này thật là sâu không lường được. Hết thảy hành động mới vừa rồi, từ lúc Tuyệt Diệt công kích Phật điện gia cho tới bây giờ bất quá chỉ trong thời gian rất ngắn. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, hòa thượng kia đã biểu hiện ra bản lãnh khiến cho trong lòng hai người nảy sinh sợ sệt.
Nói hắn lợi dụng cơ hội Tuyệt Diệt công kích Phật điện bị phản chấn công kích cũng được, nói thủ đoạn của hắn không quang minh chính đại cũng được, mà Tuyệt Diệt bị đánh thành đầu heo cũng là không sai sự thật.
Thân pháp quỷ dị cùng tiếng rống vừa rồi của hắn, chỉ một tiếng đã chấn động tâm thần hai người run rẩy. Đây không phải là muốn nói cho hai người mình biết, không thấy Tuyệt Diệt đã hoàn toàn ngây người ra sao, đầu trọc đã lộ hắn ra ngoài nhưng lại không hề cử động.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy được thối ý trong mắt đối phương, lại thấy tựa hồ hòa thượng này không có chú ý tới hai người mình, bước chân cả hai liền lui về phía sau, thối lui tới bờ tường.
Đương nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy hành động của hai người, nhưng hắn giả vờ như không chú ý tới, mặc cho hai người thoát ra bên ngoài.
Hai người đi tới bên tường, thấy Hoắc Nguyên Chân còn không có động tĩnh gì, nghĩ thầm tại sao hòa thượng này không thấy hai người mình. Bằng vào thực lực mới vừa rồi biểu hiện ra, hắn phải nhìn thấy mới đúng.
Chẳng lẽ là hòa thượng này đang giả vờ?
Trong lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, đột nhiên hòa thượng kia xoay đầu lại, hét lớn một tiếng với hai người:
- Ma!
Chữ thứ hai của Lục Tự Đại Minh Chú chấn động cho thân thể hai người vốn đã có đề phòng run lên một cái. Lần này hai người không kịp nghĩ tới bất cứ chuyện gì, tung mình bay qua tường mà ra, bỏ chạy không quay đầu lại.
Thấy hai người chạy trốn, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài. May quá, hai người này ôm lòng nghi ngờ quá nặng, nếu bọn họ cũng xuất thủ đối phó mình, mình chỉ có đường chạy trốn. Cho dù là Lục Tự Đại Minh Chú hùng mạnh thật, nhưng nếu đối phương đã có phòng bị, uy lực của nó cũng sẽ giảm đi không ít.
Rốt cục hai người Trịnh Cửu Công bỏ chạy mất xác, chỉ để lại mình Tuyệt Diệt lão ni cô lúc này đã bị đánh thành đầu heo.
Dường như Tuyệt Diệt không có cảm giác gì đối với chuyện hai tên đồng bạn rời đi, mũ ni trên đầu bay mất cũng không quan tâm, cứ lặng lặng đứng yên tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ nguội lạnh như tro tàn.
Đã kích hôm nay đối với bà quá mức nặng nề. Sau khi bị hòa thượng này tát cho liên tục mười mấy cái thật mạnh, mình liều mạng phản kháng lại bị đối phương hét lớn một tiếng chấn nhiếp, chân khí vừa mới tụ tập lập tức giải tán, tình cảnh như vậy đã làm cho bà nguội lạnh tâm ý đối với bất cứ chuyện gì.
- A Di Đà Phật! Giác Mẫn sư thái, bà cũng là chưởng môn môn phái Phật giáo, ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện bất kính đối với Phật tổ. Nếu như còn có lần sau, bần tăng nhất định xuất một chưởng đánh chết bà ngay tại chỗ!
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi vào trong chùa, chuyện tới ở đây cơ bản đã kết thúc.
Đi được hai bước, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Lâm Di bây giờ rất tốt, sống rất vui vẻ, ta thấy tạm thời nàng cũng không cần trở về với bà nữa. Hiện tại dáng vẻ của bà như vậy, e rằng không còn tâm trạng nào dạy đồ đệ nữa.