Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
La Thái Y nói cho Chu Tần biết, Hoắc Nguyên Chân thiếu nợ nàng, Chu Tần liền âm thầm suy đoán phải chăng là giữa hai người có quan hệ gì đó mờ ám. Chỉ bất quá lão không dám hỏi ngay trước mặt La Thái Y, nữ ma đầu này nổi đóa là rất điên cuồng.
Hôm nay quả nhiên vừa nói ra yêu cầu của La Thái Y, vị phương trượng năm lần bảy lượt từ chối này đột nhiên đáp ứng viện trợ, khiến cho Chu Tần càng thêm tưởng tượng viển vông.
Lúc trước La Thái Y cùng hòa thượng này biến mất một tháng, không ai biết bọn họ đã làm gì, nhưng sau đó lại cơ hồ cũng xuất hiện trong cùng lúc. Chuyện này chứng tỏ trong một tháng qua, hai người bọn họ đã ở cùng nhau. Bọn họ đã làm gì?
Cùng ăn? Cùng ngủ? Từng sờ đùi nhau ư? Từng định chung thân với nhau ư?
Hòa thượng này thiếu La Thái Y chuyện gì? Thiếu một cái ôm? Thiếu một tương lai? Hay là thiếu một đứa bé? Thiếu cả cuộc đời?
Chu Tần càng nghĩ càng cảm thấy khác thường, tinh quang trong độc nhãn bắn ra bốn phía, thậm chí không tự chủ phát ra tiếng cười hắc hắc.
Từ trong độc nhãn của Chu Tần, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được rõ ràng dáng vẻ bà Tám của lão.
Những chuyện này không thể giải thích, càng giải thích càng hỏng bét, hơn nữa vấn đề hắn nhìn thấy thân thể La Thái Y, cũng không thích hợp nói ra.
- Nghiệt chướng!
Hoắc Nguyên Chân khẽ thở dài một tiếng, thôi thì đi với bọn họ một chuyến vậy.
Đã đáp ứng đi với Chu Tần, hắn cũng không lề mề nữa, sau khi chuẩn bị một chút lập tức theo Chu Tân lên đường.
Lần này không riêng gì giúp Thánh Hỏa giáo, cũng là giúp Thiếu Lâm tự mình.
Thiên Đạo Minh thế lớn, võ lâm Hà Nam cơ hồ bị Thiên Đạo Minh tổ chức thành một khối sắt vững vàng chặt chẽ, chuyện này rất là bất lợi đối với chuyện Thiếu Lâm phát triển.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, đầu tiên sẽ phải làm cho Thiên Đạo Minh tan rã, giúp cho Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái Hà Nam, sau đó mới có tư cách đuổi hươu thiên hạ với các đại môn phái ở các tỉnh khác.
Cho nên Thiên Đạo Minh nhất định phải rơi đài, như vậy mới giúp cho Thiếu Lâm có không gian phát triển lớn hơn. Ngoài ra lần này nhận tiền trả nợ cho La Thái Y, quả thật là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hắn đã giao phó xong chuyện trong Thiếu Lâm, bảo mười tám người mới tới tu luyện thật tốt Vô Tướng Thần Công và Long Tượng Bát Nhã công, tranh thủ sớm ngày tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn lại từ chối cho bọn Nhất Trần đi theo, chuyện lần này, Hoắc Nguyên Chân không muốn dính líu đến môn phái.
Hai người lên đường, Hoắc Nguyên Chân cỡi ngựa, Chu Tần cỡi lừa, một ngày sau hai người đi tới dưới thành Lạc Dương.
Phương xa thành Lạc Dương nguy nga xuất hiện trước mắt, Hoắc Nguyên Chân có hơi cảm thán trong lòng.
Nếu có một ngày Quan Thiên Chiếu khởi binh đối chiến với triều đình, Lạc Dương sẽ đứng mũi chịu sào. Tòa thành rộng lớn phồn hoa này sắp lâm vào chiến hỏa, khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh ra bất nhẫn.
Mà hôm nay, mùa Đông lại tới làm cho trong lòng người ta trở nên yên ổn lại, thậm chí rất nhiều người ngây thơ cho là chiến tranh cũng sẽ không tới nữa.
Một khi khai chiến dưới tình huống này, e rằng vô số người sẽ lưu lạc khắp nơi, bỏ xứ mà đi.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên thoáng động trong lòng, có lẽ khoảng thời gian này, Thiếu Lâm phải làm gì đó.
- Chu thí chủ, bần tăng muốn hỏi một chút, chung quanh thành Lạc Dương này, năm nay thu hoạch lương thực như thế nào?
- Chuyện này...?
Chu Tần ngẩn người một chút, lão là người trong giang hồ, bình thời chỉ để ý nhậu nhẹt ăn uống, vui thì vứt ra một miếng bạc lớn, buồn thì vỗ mông mà đi, không ai ngăn được. Từ trước tới nay lão chưa từng buồn rầu vì lương thực, quả thật không hề quan tâm tới chuyện này.
- Phương trượng, thu hoạch cụ thể như thế nào, quả thật lão phu không biết. Nhưng nhìn dân chúng vào mùa thu hoạch đánh xe trâu xe ngựa chạy tới chạy lui, ai nấy vui vẻ, dường như là thu hoạch rất tốt.
- Như vậy trong thành Lạc Dương hẳn là tích trữ thật nhiều lương thực hay sao?
- Có.
Nói đến chuyện này Chu Tần cũng biết một chút:
- Thương nhân Lạc Dương bán lương thực rất nhiều, trong đó thậm chí một ít đại hộ tích trữ mấy trăm vạn gánh, thậm chí hơn ngàn vạn gánh lương thực, lão phu cũng quen biết vài người.
Hoắc Nguyên Chân càng nghe càng có hứng thú, lại nói:
- Nếu như bần tăng muốn mua một ít lương thực trong tay những người này, Chu Pháp Vương có thể giúp đỡ được chăng?
Chu Tần lập tức bật cười to:
- Ta còn tưởng là chuyện gì, chuyện này quả thật quá nhỏ, chỉ cần Đại sư nói một câu, ta sẽ lập tức phái người mua lương thực cho ngươi. Chẳng những mua cho người mà còn vận chuyển về Thiếu Lâm tự, tiền bạc cứ tính cho lão phu.
Hoắc Nguyên Chân có vẻ hưng phấn nhìn Chu Tần một cái:
- Chu Pháp Vương nói thế là thật sao?
- Đương nhiên không phải là giả, ngươi cứ nói số lượng, muốn mua lương thực loại nào, mua bao nhiêu, ta sẽ phải người lo liệu chuyện này. Hôm nay đi ngay, ngày mai xe sẽ lên đường, trong vòng ba ngày bảo đảm đưa tới Tung Sơn Thiếu Lâm tự cho ngươi.
Chu Tần vỗ ngực đùng đùng, quả thật coi chuyện này của Hoắc Nguyên Chân chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy trước hết bần tăng thay mặt thiên hạ thương sinh cảm tạ Chu thí chủ trượng nghĩa khẳng khái.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân lập tức nhảy xuống, hai tay tạo thành chữ thập thi lễ với Chu Tần.
Thấy động tác này của Hoắc Nguyên Chân, Chu Tần không khỏi đổ mồ hôi hột, một linh cảm xấu xuất hiện trong lòng, vội vàng nhảy từ trên lưng lừa xuống:
- Phương trượng, chuyện này không thể được, ngươi là người chúng ta mời tới, làm sao có thể thi lễ với lão phu như vậy? Không phải chỉ là mua chút lương thực sao, không phải là đại sự gì kia mà?
- Không, Chu thí chủ, bần tăng muốn mua lương thực, không phải là một chút, mà là rất nhiều.
- Muốn... Muốn mua bao nhiêu?
Chu Tần từ từ ý thức được lời của mình nói ra hơi sớm, dường như tiểu phương trượng này có vẻ đòi hỏi nhiều.
- Bần tăng cần gạo thóc, bắp ngô, lúa mạch, cao lương, khoai lang... Tóm lại chỉ cần có thể no bụng là được. Bần tăng cũng không biết giá lương thực, dựa theo giá cả thị trường hiện giờ, chỉ cần mua bảy tám vạn lượng bạc là được, không cần phẩm chất tốt, chỉ cần có thể ăn được, không ẩm mốc là tốt rồi.
- Bảy... Bảy tám vạn lượng!
Chu Tần không khỏi ấp úng, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, ngươi có biết bảy tám vạn lượng bạc có thể mua được bao nhiêu lương thực không?
- Bần tăng không biết.
Chu Tần e sợ Hoắc Nguyên Chân không có khái niệm, vội vàng giải thích:
- Coi như rất nhiều, một gánh lương thực ước chừng...
Nói tới chỗ này, lão chợt phát hiện mình cũng không biết rõ ràng, vội vàng hoa tay múa chân nói:
- Dù sao cũng là rất nhiều, mấy chục lượng bạc đủ mua một xe lương thực, đừng nói là bảy tám vạn lượng, dù là năm vạn lượng cũng có thể mua mấy trăm xe, người cần nhiều lương thực như vậy, Thiếu Lâm tự ăn hết được sao?
- Vậy cứ nhất định như thế, mua một trăm xe lương thực, xin Chu thí chủ liên lạc chuyện này giúp bần tăng, sau đó đưa đến Thiếu Lâm giúp cho.
Chu Tần lời ra khỏi miệng, bây giờ nhìn thấy phương trượng này làm thật không khỏi có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói:
- Phương trượng, đây là người đưa ra cho ta vấn đề khó khăn rồi. Ôi, hay là như vầy, chuyện này ta phải trở về bàn luận với La Pháp Vương một chút, nếu như nàng cũng đồng ý, một trăm xe lương thực này hắn cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu nàng không đồng ý, vậy lão phu sẽ tự bỏ tiền túi mua ba mươi xe lương thực đưa tới Thiếu Lâm tự, phương trượng thấy có được chăng?
Chuyện này quá lớn, Chu Tần không dám tự tiện quyết định. Đương nhiên nếu như có một mình lão ở Hà Nam, lão cũng dám vỗ ngực giải quyết cho Hoắc Nguyên Chân, nhưng vấn đề là bây giờ còn có La Thái Y ở Hà Nam.
Số tiền kia nhất định là phân đà Hà Nam phải bỏ ra, nếu như mình tự tiện quyết định, ra lệnh Chu Hoàn đưa lương thực cho Thiếu Lâm, khó tránh khỏi sẽ làm cho trong lòng La Thái Y nảy sinh dị nghị. Chu Tần không muốn làm như vậy, cho nên mới nói khéo với Hoắc Nguyên Chân.
Nếu như đến nơi, La Thái Y không đồng ý, như vậy chuyện lão phải bỏ tiền túi ra cũng không thể tránh khỏi.
- Đã như vậy, bần tăng xin đa tạ Chu thí chủ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Chu Tần không dám nói tiếp nữa, cẩn thận khắp nơi. Lúc này chính là lúc nhờ vả người, ngàn vạn lần chớ để phương trượng này đưa ra điều kiện gì quá đáng, sẽ rất khó lòng thu xếp.
Đi thẳng tới cửa thành, Hoắc Nguyên Chân mới tiếp tục hỏi:
- Chu thí chủ, phân đà các ngươi ở trong thành ư?
- Cũng không phải là bên trong thành, phân đà chúng ta là ở Tây thành Lạc Dương, là một khách sạn, mời Đại sư đi theo ta.
Chu Tần không nói thêm gì nữa, cỡi lừa chạy nhanh về phía trước, Hoắc Nguyên Chân cười thầm, cũng chạy theo sau. Hai người chạy xuyên qua thành, vào thành từ cửa Đông, ra khỏi cửa Tây đi tới Tây thành.
Bên ngoài thành ước chừng bốn năm mươi dặm, càng đi càng hoang vu, chính là chỗ giao giới giữa Lạc Dương và Trường An. Chỉ thấy một khách sạn hai tầng đơn độc đứng sừng sững giữa vùng hoang dã, nhìn qua kích thước không nhỏ. Từ xa nhìn lại có thể thấy có mấy chục căn phòng, trước cửa khách sạn, một lá đại kỳ đón gió phấp phới, trên đó viết bốn chữ to Long Quan khách sạn.
- Phương trượng, vị trí khách sạn chúng ta không tệ chứ?
Trở lại lãnh địa của mình, dọc trên đường đi ủ rũ ngậm miệng không dám nói vì sợ Hoắc Nguyên Chân, lúc này Chu Tân lại khôi phục một ít tinh thần, dương dương đắc ý khoa trương với Hoắc Nguyên Chân. Quả thật vị trí của Long Quan khách sạn này không tệ, bên này là địa giới Lạc Dương, tiếp tục đi về phía Tây sẽ tiến vào địa phận Trường An. Nơi này không ai cai quản, rất có lợi cho những người giang hồ như bọn lão hoạt động.
Long Quan khách sạn cũng là địa phương long xà hỗn tạp, tam giáo cửu lưu, người đến người đi, nhưng không có mấy người biết nơi này thật ra chính là chỗ ở phân đà Hà Nam Thanh Hóa giáo nổi tiếng thiên hạ.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không trả lời, nghĩ thầm vị trí khách sạn quả thật không tệ, nhưng ở cách Hà Nam quá xa, làm phân đà không thích hợp, chạy trốn lại rất thuận tiện.
Hai người giục ngựa giục lừa tới trước cửa khách sạn.
Bên ngoài cửa cột rất nhiều ngựa cao to, giống như xe hơi đậu trước cửa tiệm cơm ở tiền kiếp, dùng để tỏ rõ thân phận.
Thấy Chu Tần dẫn theo một hòa thượng đến, tiểu nhị ngoài cửa khách sạn vội vàng tới dắt ngựa mang đi buộc.
Ngẩng đầu nhìn đại môn khách sạn, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Một địa phương như vậy, bất kỳ ai cũng không thể ngờ được phân đà của quý giáo lại ở chỗ này.
- Mời phương trượng vào, La Pháp Vương đang đợi người đó.
Hai người vào khách sạn, người bên trong ồn ào huyên náo, rất nhiều hán tử ở đại sảnh lầu một khách sạn quát thét gọi thức ăn. Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn qua, thấy có chừng sáu mươi bảy mươi người.
- Thật là phồn hoa tấp nập.
- Phương trượng có chỗ không biết, thật ra thì tuyệt đại đa số người nơi này đều là đệ tử phân đà ta, hiện tại Thiên Đạo Minh sắp tấn công tới, bọn họ đều trở về phân đà.
Những người này thấy Chu Tần, trong mắt đều lộ về cung kính nhưng không ai chào hỏi, hiển nhiên đã được dặn dò từ trước.
Hai người đi thẳng lên lầu, nơi này có mấy chục gian phòng, đi thẳng đến cuối có một cánh cửa.
Chu Tần gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm của La Thái Y:
- Vào đi.
Hai người tiến vào bên trong phòng, La Thái Y đang lau kiếm của mình.
Thấy Hoắc Nguyên Chân vào phòng, mắt La Thái Y sáng rực lên, nói với hắn:
- Phương trượng tới rồi, mời ngồi.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, La Thái Y lại nói:
- Phương trượng Đại sư chịu trượng nghĩa viện thủ, Thái Y cảm kích vô tận.
- Nữ thí chủ chớ nói như thế, thật ra thì bần tăng tới đây cũng có chuyện muốn nhờ.
- Ủa, phương trượng còn có việc cầu chúng ta sao? Vậy ta cần phải nghe một chút.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Chu Tần một cái:
- Chu thí chủ, ngài nói ra chuyện kia đi.
Gương mặt Chu Tần lộ vẻ bất mãn, giọng nói có vẻ oán trách, nói yêu cầu của Hoắc Nguyên Chân với La Thái Y.
Vốn là Chu Tần cho rằng La Thái Y thân là Hộ Giáo Pháp Vương, khẳng định mọi chuyện nên lấy ích lợi Thánh giáo làm trọng, chưa chắc có thể đáp ứng yêu cầu vô lý này của Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng Chu Tần vừa mới dứt lời, La Thái Y liền nhíu mày lại:
- Chuyện nhỏ như vậy, Chu Pháp Vương quyết định là được, chỉ là một trăm xe lương thực, tặng cho Đại sư có đáng kể gì. Lát nữa ta sẽ an bài nhân thủ, lập tức đi vào thành Lạc Dương mua một trăm xe lương thực đưa đến Tung Sơn, mùa Đông tới rồi, Thiếu Lâm tự không có lương thực qua mùa Đông sao được?
Chu Tần nghe xong lời của La Thái Y, há hốc mồm hồi lâu không khép lại được, cuối cùng lúng túng ngồi xuống một bên, nghĩ thầm quả nhiên, quả nhiên!
Đã sớm biết hai người các ngươi quan hệ không phải tầm thường, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy. Một trăm xe lương thực, không phải là một trăm hạt lương thực, nàng lại rộng rãi tặng cho Thiếu Lâm tự như vậy, khiến cho ta trở thành kẻ hẹp hòi. Hiện tại chắc chắn tiểu phương trượng kia không hề cảm kích mình, bao nhiêu công lao đều ghi tạc trên người ý trung nhân nàng...
Đúng là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài (gương) đều không phải là người. (Ý nói Chu Tần trước sau không được lòng cả hai bên.)
Trong lòng Chu Tần thầm mắng mình, độc nhãn lại quan sát hai người, hy vọng nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau để có thể chứng thực cho suy đoán của mình.
Nhưng lão đã thất vọng, hai người tán gẫu mấy câu, La Thái Y nhờ Chu Tần đưa Hoắc Nguyên Chân đi nghỉ ngơi. Mà nàng đi an bài mua lương thực cho Thiếu Lâm tự, tranh thủ ngày mai sẽ có thể cho đoàn xe vận lương lên đường từ Lạc Dương.
Bởi vì La Thái Y cũng biết sớm muộn Thiên Đạo Minh sẽ đến, hai ngày trước nhận được tin tức Thiên Đạo Minh đã tụ họp nhân thủ, nói không chừng vào lúc này đang trên đường tới đây, vẫn nên làm xong chuyện này cho sớm.
Đến lúc dùng cơm tối, La Thái Y cùng Chu Tần khoản đãi Hoắc Nguyên Chân. Trong bữa tiệc còn có Đà chủ phân đà Hà Nam Thánh giáo Chu Hoàn.