Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Vì chiếu cố Hoắc Nguyên Chân, bữa cơm này toàn bộ đều là thức ăn chay.
Mấy người ăn cũng không ngon lành gì, sau khi ăn qua loa một ít, La Thái Y đột nhiên nói:
- Chu Hoàn, còn không xin tội với phương trượng?
Chu Hoàn nghe thấy lời của La Thái Y, toàn thân run lên một cái, thấp giọng nói:
- Thuộc hạ không biết có tội gì?
- Hừ!
Sắc mặt La Thái Y nháy mắt sa sầm:
- Chu Hoàn, đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm không ai biết, bây giờ bản Pháp Vương sẽ cho ngươi một cơ hội, lập tức xin tội với phương trượng, nếu không khó thoát khỏi cái chết!
Mặt Chu Hoàn tái nhợt, do dự một chút, không biết có nên nói ra hết thảy mọi chuyện hay không, nói không chừng La Thái Y đang lừa gạt mình nói ra...
Y còn đang do dự, La Thái Y cảm thấy uy nghiêm của mình đang bị thách thức nghiêm trọng, lập tức vung tay lên. Một cỗ nội lực bay ra đánh cho Chu Hoàn bay lên không, thân thể và mạnh vào vách tường khách sạn.
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, người tự ý thu nhận kim tiền của Trung Nhạc phái, đi tìm Mặc Phượng Hoàng Mặc Lan Thiên Nhai Hải Các ám toán phương trượng. Sau khi ám sát không thành, lại đi tìm Tăng Đạo Ni đi ám sát phương trượng, không chịu báo việc này lên trên, tạo ra địch nhân cho Thánh giáo ta, chẳng lẽ ngươi còn không biết tội sao?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới biết đám Mặc Lan và Tăng Đạo Ni là do ai tìm tới, thì ra là Chu Hoàn, mà người nhờ Chu Hoàn lại là Ảo Diệu chân nhân Trung Nhạc phái.
Nhưng Ảo Diệu chân nhân đã thối lui ra khỏi giang hồ, lần này ai tìm tới Chu Hoàn e rằng hắn cũng không biết được rõ ràng.
Mắt thấy Chu Hoàn bị một chưởng La Thái Y đánh tới bên cửa sổ, khóe miệng ứa máu, Hoắc Nguyên Chân đang muốn khuyên giải mấy câu, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng cười vô cùng âm lãnh.
- Ha ha ha! La Pháp Vương nổi giận như vậy làm gì, nếu như tên này làm cho nàng tức giận, vậy tiểu nữ sẽ giải quyết y giùm cho.
Cửa sổ đột nhiên ầm một tiếng vỡ tan, Chu Hoàn nơi cửa sổ kêu thảm một tiếng, chỉ thấy một bàn tay trắng bệch đang chộp vào đầu y.
Năm ngón tay như móc câu chế trụ Chu Hoàn chặt chẽ, ở sau lưng Chu Hoàn, một nữ tử áo đen tóc dài chậm rãi hiện ra.
Nữ tử áo đen xuất hiện trước cửa sổ, nhún chân nhảy vào, theo sau nàng là Hoa Vô Kỵ.
Theo sát sau lưng Hoa Vô Kỵ chính là Trịnh Cửu Công ngày đó bị Hoắc Nguyên Chân hù dọa bỏ chạy khỏi Thiếu Lâm tự.
Cùng lúc đó, các nơi khách sạn đều bộc phát tiếng hô giết, tiếng cửa sổ vỡ tan tành, tiếng binh khí chạm nhau. Thiên Đạo Minh có chuẩn bị mà đến, phân đà Ma giáo cũng chuẩn bị đã lâu, vừa gặp nhau lập tức đổ máu.
Nhưng không ai chạy về phía này, lâu la cũng có hiểu biết, không tham gia vào trận chiến của cao thủ.
Thấy Hoắc Nguyên Chân ở đây, sắc mặt Hoa Vô Kỵ lập tức biến đổi:
- Đây không phải là phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự sao! Thật là kỳ quái, chẳng lẽ ngươi quên lần trước bị La Thái Y đuổi giết rồi sao, vì sao lại trở thành tân khách của bọn chúng như vậy?
- A Di Đà Phật, bần tăng chính là người trong Phật môn, hôm nay tới đây vì ngăn cản tranh chấp. La thí chủ, bần tăng sẽ không đả thương bất kỳ người nào, nhưng bần tăng đã tới, vậy bảo đảm có thể cuốn lấy một người đối phương, làm cho kẻ đó không cách nào thoát thân là được.
Hoắc Nguyên Chân đang thầm tính toán trong lòng, trong ba người đối diện, Hoa Vô Kỵ đã đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, mình không đánh lại.
Nữ tử áo đen sử Cửu Âm Bạch Cốt Trảo kia vô cùng hung ác, mình không đánh lại.
Cáp Mô Công của Trịnh Cửu Công cũng là công phu khó lường, dường như mình cũng không đánh lại.
Những môn công phu mà mình quay trúng của Hệ Thống cũng có hơi hỗn tạp. Bất kể Nhất Vĩ Độ Giang, bộ pháp Mai Hoa Thung, thân pháp Đại Na Di, Sư Tử Hống, Lục Tự Đại Minh Chú, Đại Từ Đại Bi Chưởng cùng Vô Tướng Kiếp Chỉ, đều không phải là công phu chiến đấu chính diện.
Cho nên nói về chiến đấu chính diện, Hoắc Nguyên Chân rất yếu. Nhưng nếu hắn sử dụng những công phu hỗn tạp của mình phối hợp với nhau, thường là có thể tạo ra được hiệu quả đối địch càng thêm chấn động.
Đã như vậy, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nói trước mình sẽ không đả thương người, làm cho đối phương không nhìn thấu sâu cạn.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Nhất Giới, xem ra người thật sự quyết định đối địch với Thiên Đạo Minh ta. Đây thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không của ngươi lại vào, nếu đã cấu kết Ma giáo đối nghịch cùng ta, như vậy hôm nay hãy lưu lại đi.
Sau khi nói xong, Hoa Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Trịnh Cửu Công nói:
- Trịnh huynh, hòa thượng này không có bản lĩnh gì, giao cho ngươi!
Sau đó lại nhìn nữ tử áo đen nói:
- Tiểu Hoàn, giết người mà con bắt đi, tên này là Phân đà chủ Ma giáo, giỏi về sử dụng ám khí, thả y rời đi hậu hoạn cũng không nhỏ.
Trong tay nữ tử áo đen Hoa Tiểu Hoàn còn nắm đầu Chu Hoàn, Chu Hoàn sợ hãi không dám làm một cử động nhỏ nào, vạn phần hối hận mới vừa rồi không lời của nghe La Thái Y, xin tội với Hoắc Nguyên Chân, hiện tại sợ rằng không ai thương hại y.
Bây giờ vừa nghe thấy Hoa Vô Kỵ muốn giết mình, rốt cục Chu Hoàn lấy hết can đảm ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi tay nữ tử áo đen, đồng thời tay mò tìm ám khí.
Nhưng y mới vừa động, Hoa Tiểu Hoàn cười lạnh một tiếng, trên tay phát lực định bóp nát đầu y.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng
- Úm!
Dường như đất bằng dậy sấm, chấn động cả căn lầu rung rinh. Mặc dù mấy người đối diện đã hết sức đề phòng nhưng cũng bị chấn động tâm thần nhộn nhạo.
Tay của Hoa Tiểu Hoàn khó tránh khỏi chậm lại một chút, mặc dù Chu Hoàn cũng choáng váng đầu óc nhưng vẫn cảm giác được một tia sinh cơ, thân thể chợt vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay Hoa Tiểu Hoàn, chạy nhanh về phía La Thái Y.
- Chạy đi đâu!
Hoa Vô Kỵ nội lực thâm hậu, chân ngôn Hoắc Nguyên Chân ảnh hưởng không lớn đối với y. Tay y vung lên, một cỗ Hàn Băng chân khí cuồn cuộn xông ra, muốn đánh chết Chu Hoàn ngay tại chỗ.
- Ma!
Hoắc Nguyên Chân lại rống to một tiếng, mặc dù Hoa Vô Kỵ có chuẩn bị, nhưng loại âm công không đâu là không có này quả thật đáng ghét, chấn cho hai tai y lùng bùng đã đành, còn khiến cho y xuất thủ sai lệch, làm cho Chu Hoàn tránh khỏi trong đường tơ kẽ tóc.
- Cút cho mau, xuống dưới lầu giúp một tay!
La Thái Y mắng to một tiếng, Chu Hoàn vội vàng chạy xuống dưới lầu, lúc đi còn cảm kích nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái.
Phương trượng lấy đức báo oán, Chu Hoàn tâm phục khẩu phục.
Lúc này, Chu Tần dẫn đầu công tới Hoa Vô Kỵ.
Lần trước hai người giao thủ, Hoa Vô Kỵ mới vừa đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, còn xa không phải là đối thủ của Chu Tần, cần phải liên thủ với những người khác mới có thể chống lại. Hiện tại Hoa Vô Kỵ đã ổn định cảnh giới, Hàn Băng thần chưởng có thành tựu, cũng muốn tìm Chu Tần so tài.
Hai bên vừa giao thủ đã như nảy lửa, chộp đầu nắm cổ lẫn nhau, vật nhau mấy cái cùng ngã ra bên ngoài cửa sổ, ra đó tiếp tục quyết chiến.
Vốn là Hoa Tiểu Hoàn tính toán giao thủ cùng La Thái Y lần nữa, nhưng không đợi nàng động thủ, Trịnh Cửu Công đột nhiên xông tới, miệng hô lớn:
- Hoa cô nương, nàng thu thập con lừa trọc kia là được, giao nữ nhân này cho ta đối phó.
La Thái Y dựng mày liễu lên, nói với Trịnh Cửu Công:
- Bằng vào ngươi cũng xứng hay sao?!
Đôi bảo kiếm của nàng đã ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành, La Thái Y xông lên nghênh đón Trịnh Cửu Công.
Trịnh Cửu Công là Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, lại có võ học Cáp Mô Công hộ thể, cũng coi như thực lực rất mạnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của La Thái Y.
Giữa tiếng kiếm khí gào thét, áo ngoài của Trịnh Cửu Công bị kiếm khí La Thái Y chém rách, xuất hiện từng lỗ thủng.
Không riêng gì áo, quần cũng là như vậy, chỉ trong thoáng chốc đã rách te tua như xơ mướp.
Hoa Tiểu Hoàn cau mày nhìn Trịnh Cửu Công bề ngoài trở nên giống như khất cái, không nhịn được nói:
- Ngươi được không vậy?
Trịnh Cửu Công lén lút lau mồ hôi trán:
- Không được cũng phải được, ta liều mạng cùng nữ ma đầu này!
Nói xong, Trịnh Cửu Công biến thân thành tư thế một con cóc, hoa tay múa chân vài cái nhảy cửa sổ ra ngoài.
Làm sao La Thái Y có thể dễ dàng bỏ qua cho y, cũng vung kiếm đuổi theo ra ngoài, trước khi đi ra có vẻ không yên lòng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng khẽ gật đầu:
- Thái Y cô nương yên tâm, bần tăng tự có chừng mực, nhất định sẽ không để thương vị nữ thí chủ này là được.
La Thái Y trợn mắt nhìn hắn một cái, cũng không lý tới hắn nữa, vung kiếm lên đuổi theo Trịnh Cửu Công.
Trong lòng Hoa Tiểu Hoàn âm thầm khen ngợi Trịnh Cửu Công nghĩ thầm người này thật sự là không tệ, tối thiểu có chút khí khái nam tử hán, dẫn dụ đối thủ khó chịu nhất rời đi, để lại hòa thượng nhìn qua không có chút bản lãnh gì cho mình.
Nàng nào biết được, Trịnh Cửu Công thà rằng đối phó với nữ ma đầu La Thái Y kia cũng không chịu đối phó phương trượng này. Lần trước ở Thiếu Lâm tự, tình cảnh Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là thình lình làm ra một tòa Phật điện, sau lại thi triển thủ đoạn quỷ mị hành hung Tuyệt Diệt lão ni cô, rốt cục đã để lại ám ảnh trong lòng hai người Trịnh Cửu Công và Tư Mã Lãng.
Bốn người đã đi ra bên ngoài đánh nhau, bên trong phòng chỉ lại còn hai người Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Tiểu Hoàn.
- Hòa thượng, mấy ngày trước đây ta đã đi tìm người, kết quả bởi vì chuyện này mà trở về. Vốn cho là người có thể may mắn sống thêm mấy ngày, không ngờ rằng ngươi cũng tới nơi này, ngươi muốn tìm chết, không ai có thể cứu được.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở đó khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Tiểu Hoàn trước mắt.
Nữ tử này một thân áo đen, trường quần màu đen chấm đất, tóc đen tới eo, nhưng da lại trắng vô cùng, dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, bất quá nhìn qua có một cỗ khí tức âm lãnh.
Nếu như y phục nàng là màu trắng, vậy sẽ là một trinh nữ hết sức điển hình.
Chỉ bất quá trinh nữ này trắng quá mức.
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, đây chính là định số, nàng muốn đi Thiếu Lâm tìm bần tăng kết quả không gặp được, hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
- Gặp nhau, đáng tiếc là hôm nay là ngày chết của ngươi.
Hoa Tiểu Hoàn cười lạnh một tiếng:
- Hòa thượng, người còn có di ngôn gì muốn dặn dò không?
Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, mi mắt khép hờ:
- Bần tăng không có lời gì để nói, chỉ cầu nữ thí chủ buông tâm chém giết xuống, chớ nên tạo sát nghiệp nữa.
- Hừ! Người trong giang hồ không phải là người giết ta chính là ta giết người, ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết hay sao? Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi.
- Bần tăng nói qua hôm nay không đả thương người, cho nên ta sẽ không động thủ, tránh cho thương tổn đến nữ thí chủ. Nếu như nữ thí chủ muốn động thủ, cứ mặc tình xuất thủ với bần tăng là được.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trong mắt Hoa Tiểu Hoàn lóe lên tinh quang. Chẳng lẽ là hòa thượng này điên rồi sao, không ngờ rằng nhường cho mình động thủ, chẳng lẽ hắn muốn tìm chết thật hay sao?
Bất quá Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, ngược lại Hoa Tiểu Hoàn có vẻ không dám tùy tiện xuất thủ. Nàng thận trọng đi về phía trước hai bước, đột nhiên làm ra một động tác muốn xuất thủ, hy vọng có thể đưa tới phản ứng bản năng của Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng hòa thượng này giống như tượng gỗ tượng đất, không có chút phản ứng nào với động tác uy hiếp của nàng.
- Hòa thượng, ngươi chớ có giá thần giả quỷ nữa, mau ra tay đi! Tuy rằng ta đây là nữ tử, nhưng cũng không giết kẻ không chống cự.
- Bần tăng đã nói qua, nữ thí chủ cứ việc xuất thủ tự nhiên. Bần tăng biết nàng tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nhưng e rằng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng chưa chắc có thể làm gì được bần tăng.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, trong lòng ra sức nhớ lại hết thảy chuyện liên quan tới Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là võ công nửa thiên dưới của Cửu Âm Chân Kinh. Trước đây Hắc Phong Song Sát, Mai Siêu Phong cùng Trần Huyền Phong lấy được nửa thiên dưới thiếu sót, trên đó ghi lại chiêu này gọi là Cửu Âm Thần Trảo, lúc sử dụng “Năm ngón tay phát kình, không gì là không thể phá, bóp nát đầu địch như xuyên đậu hủ”.
Hai người Mai, Trần không học được nửa thiên trên Cửu Âm Chân Kinh Dưỡng Khí Quy Nguyên, tu tập nội công tâm pháp, mà chỉ bằng vào ý mình suy đoán lung tung. Không biết rằng câu “bóp nát đầu địch” ý là công kích vào nơi yếu hại của địch, lại cho là lấy năm ngón tay cắm vào đầu địch nhân, lúc luyện công nhất định phải như vậy, rốt cục luyện môn võ công thượng thừa này đi sang đường tà.
Vốn thật ra Cửu Âm Thần Trảo là một môn võ học chính phái, lại bị Hắc Phong Song Sát chà đạp không còn nguyên dạng.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân nhìn dáng vẻ Hoa Tiểu Hoàn, rất có phong thái Mai Siêu Phong trong phim. Hắn thầm suy đoán trong lòng, e rằng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo mà nàng luyện tập cũng giống như đúc Mai Siêu Phong.
Mình bất động, mặc cho nàng công kích, chiêu thứ nhất nàng sẽ là gì?
Dù sao động cũng không phải là đối thủ của người ta, Hoắc Nguyên Chân quyết định sẽ ngồi yên chờ đợi, để xem nàng có thể làm gì lão nạp...
Hoa Tiểu Hoàn thử dò xét vài lần, hòa thượng này vẫn ngồi yên ở đó hai tay tạo thành chữ thập, không nhúc nhích, làm cho nàng do dự không biết nên hạ thủ thế nào.
Rốt cục bị Hoắc Nguyên Chân tiêu hao hết kiên nhẫn, Hoa Tiểu Hoàn cười lạnh một tiếng:
- Được, nếu hòa thượng người đã chủ động muốn chết, vậy bản cô nương sẽ đưa người về Tây!
Sau khi nói xong, thân thể Hoa Tiểu Hoàn nhảy một cái, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, tay phải vươn ra, năm ngón tay thon thả xinh đẹp tuyệt trần xòe ra, móng tay dài hơn một tấc, trên đó lóe ra hàn quang hết sức lạnh lùng.
Tay nàng chộp xuống, nhắm vào cái đầu trọc lóc của Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, đã đến âm phủ, chẳng trách nào ngươi không hề chống cự...
Sau khi nói xong, ngón tay chợt phát lực. Trong lòng Hoa Tiểu Hoàn đã xác định, sau khoảnh khắc, trên đầu hòa thượng muốn chết này sẽ xuất hiện năm lỗ thủng sâu hoắm.