Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đa số người đều cho rằng Thiếu Lâm tự đang cố ý đầu cơ tích trữ, hiện tại thu mua vơ vét, đến tiết Xuân Hạ sẽ bán trở ra.
Nhưng suy đoán này có vẻ không đứng vững, bây giờ trong tay đa số mọi người vẫn còn có chút lương thực dư thừa, đủ để kiên trì đến tiết Tiểu Xuân thu hoạch mùa màng. Nếu như Thiếu Lâm tích trữ lương thức tính toán mang ra bán, tuyệt đối không có thị trường.
Trừ phi là đem lương thực ra vùng Tái Ngoại, hoặc là khu vực thảo nguyên bán ra. Nhưng làm như vậy, sợ rằng phí vận chuyển còn lớn hơn cả bản thân lương thực.
Cũng có người nói Thiếu Lâm tính toán cổ động chiêu thu đệ tử, sợ lương thực không đủ.
Bất quá không ai để ý tới giả thuyết này, nếu còn chiêu thu nữa, chẳng lẽ là muốn xây dựng một quân đoàn sao?
Cũng có một ít người thông minh ý thức được, Thiếu Lâm làm như thế là lo lắng chiến tranh bộc phát không có lương thực.
Nhưng vạn nhất chiến tranh bộc phát, nạn dân xuất hiện khắp nơi, Thiếu Lâm tích trữ nhiều lương thực như vậy, chẳng lẽ không sợ sẽ bị những nạn dân kia cướp đoạt không còn sao?
Dĩ nhiên còn có một số tín đồ Phật giáo cho là, phương trượng Nhất Giới làm như thế nhất định là muốn cứu vớt thiên hạ thương sinh, nhất định là những lương thực này cuối cùng dùng để cứu tế, chỉ bất quá bây giờ còn không biết cứu tế người nào.
Đối với giả thuyết cuối cùng, đa số người là không tin, dù sao hôm nay Thiếu Lâm tự vay mượn khắp nơi, tiền lãi không ít, lúc này còn có thể đi cứu tế người khác sao?
Bất kể bên ngoài đồn đãi như thế nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn việc ta ta làm, đến một ngày Nhất Không báo cáo lại, hôm nay Thiếu Lâm chỉ còn lại hơn một trăm mười lượng bạc, hắn mới quyết định dừng lại.
Hơn nửa tháng qua trước sau thu mua mấy ngàn xe lương thực, hôm nay kho lương khổng lồ kia đã chất đầy.
An bài đám võ tăng thay phiên trông chừng, những lương thực này bây giờ nhìn qua không có tác dụng gì đến mùa Xuân ắt sẽ có tác dụng không nhỏ.
Bọn Tuệ Ngưu vốn cho rằng mình sẽ ăn sạch số lượng thực này, hiện tại cũng đã hoàn toàn hết hy vọng. Nếu như không dùng lửa đốt, e rằng cả đời cũng không ăn hết số lương thực này.
- -------------------
Hoa Tiểu Hoàn lặng đi ở quảng trường trước đại điện Tung Sơn phái.
Trong đại điện đã không có một bóng người, Hoa Vô Kỵ mất tích, không biết sống hay chết, Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo đánh một trận ở phần đà Ma giáo cũng tử thương hơn phân nửa. Tin tức truyền tới, các đệ tử phổ thông Tung Sơn lập tức hóa thành chim muông tứ tán, vơ vét tất cả những gì có thể mang theo hết sạch không còn.
Hoa Vô Kỵ chỉ dựa vào bạo ngược thống trị, bây giờ nguy nan trước mắt, rốt cục thì cây ngã chim bay tứ tán, không ai chịu ở lại bảo vệ Tung Sơn phái này cho y nữa.
Đến đây, Tung Sơn phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái coi như tan thành mây khói, không tồn tại nữa.
Về phần Thiên Đạo Minh lại càng sụp đổ tan tành vô cùng triệt để. Minh chủ biến mất, cao thủ trong minh cũng tử thương gần hết, hiện tại ai nấy đều là Bồ Tát đất qua sông, bản thân khó bảo toàn, còn ai lo tới Thiên Đạo Minh.
Thậm chí tốc độ sụp đổ còn nhanh hơn cả Tung Sơn phái, bên Tung Sơn phái vừa mới nhận được tin, tổng bộ Thiên Đạo Minh ở Trịnh Châu đã hoàn toàn giải tán, phòng ốc đều bị những môn phái bị tổn thất nặng nề bán đổ bán tháo.
Đối với chuyện Thiên Đạo Minh sụp đổ, Quan Thiên Chiếu không tỏ vẻ gì. Thiên Đạo Minh hiện tại đã không còn chút giá trị lợi dụng nào đối với y, cứ mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Vốn là Hoa Tiểu Hoàn còn muốn trở lại Tung Sơn phái thu thập đồ đạc một chút. Tối thiểu bây giờ phụ thân không có ở đây, nàng cũng nên bố trí chuyện của Tung Sơn phái một chút, mặc dù không thích phụ thân, nhưng dù sao nơi này cũng là tâm huyết trọn đời của phụ thân.
Nhưng khi Hoa Tiểu Hoàn trở lại, phát hiện đã không còn gì mà thu thập nữa, bố trí lại càng không cần phải nói. Toàn bộ Tung Sơn phái trống trơn, khắp nơi toàn là bàn ghế ngã nghiêng cùng tạp vật rác rưởi, có thứ bị chôn vùi trong tuyết, chỉ lộ ra một chút màu đen, hắc bạch phân minh nhìn qua càng thêm nổi bật.
Tú lâu của nàng cũng bị khoắng sạch không còn, bất quá may là bên trong cũng không có đồ gì quý giá, sau khi đứng ở cửa liếc mắt nhìn qua, Hoa Tiểu Hoàn bèn rời đi.
Trường quần màu đen phết đất, Hoa Tiểu Hoàn chậm rãi đi tới cửa đại điện. Tay vịn lan can nhìn quảng trường trống trơn trước mặt, giờ phút này đột nhiên nàng không biết ý nghĩa tồn tại của mình nữa.
Chữa trị xong Thuần Âm chi thể của mình thì sao?
Phụ thân trở lại thì thế nào?
Kế tiếp mình phải làm gì?
Trên gương mặt vốn lạnh như băng của nàng lộ ra vẻ hoang mang ngơ ngác.
Bất quá vẻ ngơ ngác này khiến cho Hoa Tiểu Hoàn trở lại giống người bình thường hơn.
Trên bầu trời lại đổ tuyết, thời tiết khắc nghiệt này cũng giống như tâm trạng của người ta, khó được khi sáng trong bình tĩnh.
Một hoa tuyết lạnh lùng rơi xuống mặt Hoa Tiểu Hoàn, nhưng không tan đi ngay tức khắc.
Giữa cơn bão tuyết, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Hai chân rơi xuống đất, không để lại trên mặt đất một dấu chân nào, Đạp Tuyết Vô Ngân!
- Tiểu Hoàn con làm sao vậy?
- Sư phụ!
Trong lúc hoang mang, Hoa Tiểu Hoàn nhìn thấy người trước mắt bạch y phất phới, bạch phát động nhan. Không ngờ rằng mái tóc bạc đã dài đến đùi, trên trán có một ấn ký màu đỏ thắm, mày liệu chạy dài vào tận tóc mai, mắt như làn thu thủy, trông qua như thần tiên giáng thế, không phải là sự phụ mình còn ai nữa.
Nàng vội vàng quỳ sụp xuống thi lễ với sư phụ.
Cho dù là đi theo sự phụ đã rất nhiều năm, nhưng Hoa Tiểu Hoàn vẫn cảm thấy sư phụ mình là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian này. Khí chất xuất trần như vậy không phải là bất kỳ nữ nhân nào có thể sánh kịp, nếu như muốn so sánh, có lẽ đạo hạnh tiên tử Quảng Hàn cũng tiến thêm một bước, đại khái có thể so sánh được với sự phụ.
Từ ngày mình đi theo sự phụ, bộ dáng của sự phụ đã như vậy. Nhiều năm qua mình đã trưởng thành, nhưng sư phụ vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
- Tiểu Hoàn, tới bên cạnh vi sự.
Nữ tử tóc trắng gọi Hoa Tiểu Hoàn một tiếng, khóe miệng nhếch một nụ cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Hoa Tiểu Hoàn đứng lên, đi tới bên người sư phụ.
Da sự phụ dường như là băng tuyết, mịn màng không có chút tỳ vết nào, mặc cho mình cố gắng thế nào cũng không thể thấy được lỗ chân lông. Hơn nữa từ trước tới nay sự phụ rất ít khi cười, rất hiếm khi thấy dù chỉ là cười mỉm.
- Tiểu Hoàn, nghe nói con tìm được một người có Thuần Dương chi thể?
- Đúng vậy sự phụ, người kia là phương trượng Thiếu Lâm tự, hắn đã đáp ứng dùng chân khí chữa thương cho con.
Nữ tử tóc trắng khe khẽ lắc đầu:
- Hôm qua ta đã tới Thiếu Lâm...
- Sư phụ, người tới đó rồi sao?
- Đúng vậy, ta muốn đi xem một chút, xem thử người kia rốt cục có năng lực chữa cho Tiểu Hoàn của ta hay không. Nhưng tới đó rồi mới phát hiện, Thiếu Lâm này thật sự là một địa phương đầy vẻ huyền bí.
- Sư phụ nói như vậy là sao?
Đêm qua ta lên núi Thiếu Thất, kể từ khoảnh khắc lên núi vi sư lập tức có cảm giác bị dòm ngó. Nhưng mặc cho vi sư tìm kiếm thế nào, cũng không thể phát hiện người dòm ngó của ta ở địa phương nào, điểm này làm cho vi sư vô cùng kỳ quái.
Hoa Tiểu Hoàn kinh ngạc há hốc cái miệng nhỏ nhắn, trên thế giới này còn có nhân vật có thể dòm ngó sự phụ của mình mà không bị người phát hiện sao?
- Vì tìm người dòm ngó này, ta hao phí thời gian hơn nửa đêm ẩn nấp, tránh né, di chuyển, còn sử dụng Liễm Tức thuật, không ngờ rằng cũng không tìm được. Cuối cùng vi sư đành phải bỏ qua, cho tới bây giờ, vi sư còn hoài nghi người này là không phải là chân thật tồn tại.
Hoa Tiểu Hoàn càng nghe càng kinh hãi, nhân vật như vậy phải đạt đến trình độ nào?
- Sau đó vi sư cũng không lo được chuyện này nữa, đành phải lên Thiếu Lâm tự, cũng từ xa nhìn thấy tên phương trượng kia.
- Thấy từ xa ư?
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ không hiểu, hoặc là thấy khoảng cách gần, hoặc là không thấy được, hơn nửa đêm rồi, vì sao còn có thể thấy từ xa?
- Sau khi vi sư đi tới gần Phương trượng viện kia, vừa đúng lúc tên phương trượng không biết vì sao nửa đêm ra ngoài, hơn nữa còn nhìn về phương hướng vi sư. Mặc dù vi sư tự tin hắn không thể nào thấy được ta, nhưng bởi vì như thế, ta cũng không thể đi tới thêm một chút, cho nên chỉ có thể nói là thấy từ xa.
- Sư phụ, để con dìu người vào trong một chút, mặc dù là bên trong có hơi hỗn loạn, nhưng cũng còn khá hơn bên ngoài một chút.
Hoa Tiểu Hoàn mới vừa đưa tay ra đỡ lấy cánh tay sự phụ, nữ tử tóc trắng đột nhiên nhướng mày, trên gương mặt thanh khiết lộ vẻ đau đớn.
- Sư phụ, người bị thương rồi sao?
Hoa Tiểu Hoàn cảm giác được cánh tay sự phụ mới vừa run rẩy một cái, không khỏi kinh hãi thất sắc, làm sao sự phụ có thể bị thương?
- Không sao, chẳng qua là chân khí chấn động tạo thành, vi sư thật sự không nghĩ đến, lão hòa thượng quét sân Thiếu Lâm kia lại có nội lực hùng hậu đến trình độ như vậy!
- Sư phụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nữ tử tóc trắng trầm ngâm một chút:
- Sở dĩ ta không có tới gần hơn quan sát phương trượng kia, cũng là vì bị lão hòa thượng quét sân này quấy rối. Vốn ta đang đứng trên một cây thông quan sát chăm chú, thình lình cảm thấy dưới chân dường như có động tĩnh bèn cúi đầu xem thử. Chỉ thấy có một hòa thượng quét sân đang đứng bên dưới múa may chổi, nói rằng ta đã đạp rớt lá thông của Thiếu Lâm bọn họ.
Hoa Tiểu Hoàn kinh hãi trợn mắt há mồm, rất lâu không thể nào lên tiếng được, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!
Sư phụ là nhân vật nào, một trong những nhân vật đứng ở đỉnh phong võ đạo, lại có người đi tới dưới chân mà cũng không thể phát hiện.
Thấy đồ đệ tỏ ra khiếp sợ, nữ tử tóc trắng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoa Tiểu Hoàn, nàng lập tức cảm thấy tay sư phụ vô cùng lạnh lẽo.
- Sau đó vi sư xuất thủ với lão, hai người chúng ta mỗi người đánh ra ba chưởng, kết quả nội lực của lão cao hơn vi sư một bậc. Vi sư không thắng lão được, nhưng lão cũng không thể giữ vi sư lại, cho nên ta trở về đây.
- Sư phụ, người này là ai?
Nữ tử tóc trắng chậm rãi đi trên mặt tuyết, bước chân nhẹ nhàng, thủy chung không để lại một vết chân nào.
- Ta cảm giác người này có vẻ quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi là ai, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nhất định người này là nhân vật lão bối năm xưa, có lẽ lão đã từng tham gia qua hai lần đại chiến trước...
Ở trước mặt sư phụ, Hoa Tiểu Hoàn lộ ra vẻ tò mò của thiếu nữ:
- Sư phụ, người kể con nghe một chút về hai lần đại chiến năm xưa có được chăng?
Nữ tử tóc trắng quay đầu lại nhìn Hoa Tiểu Hoàn:
- Không nên nhắc tới chuyện năm xưa là hơn, có gì hay ho chứ, kẻ già người chết, kẻ đã mất tích.
Vừa nhắc tới chữ mất tích, trên mặt nữ tử tóc trắng tựa hồ lộ ra vẻ thương cảm.
- Tiểu Hoàn.
Nữ tử tóc trắng đột nhiên quay đầu nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Con khoan hãy tới Thiếu Lâm vội, sư phụ sẽ truyền thụ cho con một môn công phu, sau khi con học được hãy đi Thiếu Lâm.
- Học bây giờ sao?
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ do dự, nàng rất muốn mau sớm chữa khỏi Thuần Âm chi thể của mình, mặc dù thể chất này là kỳ tài luyện võ, nhưng mạng không còn dài, làm sao không gấp cho được.
- Không sai, chính là học bây giờ, sau khi con nắm được môn võ học này, hòa thượng kia cũng không dám không chữa khỏi cho con.
- Võ học gì vậy?
- Tiểu Hoàn, hãy chuẩn bị, vi sư sẽ biểu diễn cho con xem một lần. Sau khi biểu diễn xong, có muốn học hay không tùy con.
Nữ tử tóc trắng đưa tay ra, mười ngón tay cũng vô cùng đẹp đẽ, không phải là trắng bệch như làn da Hoa Tiểu Hoàn, mà có hơi màu trắng sữa.
- Phát!
Một cỗ bạch khí từ từ tiết ra trên tay nàng, đó là biểu hiện của nội lực phóng xuất ra ngoài.
Bạch khí càng ngày càng nhiều, bắt đầu xoay tròn trên tay của nữ tử tóc trắng, rất nhanh, bạch khí bắt đầu dẫn động bông tuyết chung quanh. Những bông tuyết kia tạo thành xoáy tròn trên không trung, bắt đầu tụ tập vào tay nữ tử tóc trắng, dần dần tạo thành một luồng khí.
- Thu!
Bông tuyết càng xoay tròn càng nhanh, sau đó tụ thật nhanh lại, dần dần đọng lại trong lòng bàn tay.
Hoa Tiểu Hoàn trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, đây quả thật là khó lòng tin được.
Chỉ chốc lát sau, bông tuyết hoàn toàn ngưng tụ trong tay nữ tử tóc trắng, dần dần hóa thành một khối băng thật mỏng, trong suốt bóng bẩy, hiện lên hàn quang sâu kín, còn xinh đẹp hơn pha lê.
- Đây là cái gì? Thật thần kỳ!
- Có muốn học không?
- Muốn, sư phụ dạy con đi, làm sao làm ra được khối băng này?
Hoa Tiểu Hoàn nhìn khối băng trong tay nữ tử tóc trắng, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Đây mới là võ công mình thích, mặc dù Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng rất lợi hại, nhưng Hoa Tiểu Hoàn cũng không thích, học tập công phu loại đó cảm thấy mình không phải là nữ tử.
Nữ tử tóc trắng nhẹ nhàng phủ vuốt ve mái tóc đen Hoa Tiểu Hoàn:
- Đứa nhỏ ngốc này, đây cũng không phải là băng chân chính, đây là độc môn ám khí của vi sư.
- Khối băng này là ám khí ư, ám khí gì vậy?
- Nắm giữ hết thảy sinh tử, Sinh Tử Phù!
Nữ tử tóc trắng mim cười, như đang nói một chuyện không đáng kể gì.
- -----------------
- Vô Danh là lần đầu tiên chủ động tìm tới Hoắc Nguyên Chân, điều này làm cho hắn cảm thấy hết sức bất ngờ.
Vui mừng mời Vô Danh vào, sau đó Hoắc Nguyên Chân chủ động pha trà cho Vô Danh, vô cùng xăng xái ân cần.
Nhưng hiển nhiên Vô Danh không hề hứng thú với dáng vẻ lăng xăng của hắn, chỉ nói:
- Phương trượng, không cần bận rộn như vậy, lão nạp không khát cũng không đói, không cầu gì cả, chỉ là muốn nói cho phương trượng một ít chuyện.
- Xin Vô Danh trưởng lão cứ nói.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng ngồi xuống, Vô Danh nói chuyện, nhất định là hiếm ai biết tới.
Đặt tay lên tay vịn ghế, ngón tay Vô Danh khẽ nhịp một hồi, chợt nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng biết ta họ Đỗ, nhưng không biết ta tên gì phải không?