Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Chuyện này quả thật bần tăng còn không biết.
Ánh mắt Vô Danh giờ khắc này có vẻ mơ hồ:
- Lão nạp nguyên danh gọi là Đỗ Côn Sơn, năm nay đã lão nạp cũng quên bao nhiêu tuổi, nhưng là có thể khẳng định một điểm, chính là có ít nhất hơn một trăm mười tuổi.
- Hơn một trăm mười tuổi!
Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc há to miệng, cũng không thể giữ vững dáng vẻ phương trượng vào giờ phút này. Hoặc có thể nói ở trước mặt Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn cố ý giữ vững cái gì.
Hắn luôn luôn nghe nói lão quái vật gì đó, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa chân chính thấy qua, bây giờ mới biết thì ra trên thế gian thật sự có loại người già mà không chết này, hơn nữa còn sống mạnh khỏe như rồng như cọp.
- Vô Danh trưởng lão, lão xác định mình không lầm chứ, chắc chắn là vượt qua một trăm mười tuổi sao?
- Không lầm được.
Vô Danh cười một cái chợt nhìn lên bàn. Hoắc Nguyên Chân đã pha trà rót ra chén, lão bèn cầm lên uống một hớp.
- Ừm, không tệ, đã rất nhiều năm không có uống trà.
Vô Danh chưa trả lời câu hỏi thứ nhất, Hoắc Nguyên Chân đã hỏi sang câu hỏi thứ hai:
- Vô Danh trưởng lão, thật ra ta vẫn một mực nghi hoặc, lão ở bên trong địa động ba mươi năm, là làm sao sống được, ăn cái gì? Còn có lão làm thế nào...
Vô Danh cất tiếng cười ha hả:
- Vấn đề này rất đơn giản, thật ra thì trong động địa trừ tịch mịch ra, cũng không quá khó sống, có ánh mặt trời, bất quá ngươi phải đi theo ánh mặt trời, nó mới có thể chiếu rọi ngươi, nếu ánh mặt trời có thể chiếu vào, như vậy nước mưa cũng có thể lọt vào. Mặc dù lão nạp bị khốn trong đó nhưng một thân công lực vẫn còn, một tháng không ăn cái gì cũng không chết được, huống chi thỉnh thoảng còn có thỏ chạy vào, rắn bò vào, còn có nấm mọc bên trong động, ăn bất cứ thứ gì cũng có thể sống được.
Thấy ánh mắt Hoắc Nguyên Chân còn có nghi vấn, Vô Danh lại nói:
- Ta biết người đang suy nghĩ gì, lão nạp ăn đồ ít, căn bản không cần bài tiết, huống chi chút chuyện nhỏ như thế, tùy tiện nghĩ biện pháp là có thể giải quyết.
Nghe thấy Vô Danh giải thích, Hoắc Nguyên Chân mới coi như giải khai một chút nghi hoặc trong lòng, tiếp tục hỏi:
- Vậy làm sao trưởng lão xác định được mình đã hơn một trăm mười tuổi?
- Lúc nhỏ, chừng mười một mười hai tuổi ta đã từng thấy tận mắt Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị, mà Đinh Bất Nhị đã biến mất trăm năm ở trên giang hồ, người nói hôm nay ta bao nhiêu tuổi?
- Vậy hơn một trăm tuổi, quả thật không dễ dàng gì...
Hoắc Nguyên Chân gật đầu lia lịa.
Vô Danh trợn mắt nhìn hắn một cái:
- Ta sống hơn một trăm đã không dễ dàng, ngươi còn nói như vậy thật là thất đức.
- Nói lão không dễ dàng chính là không dễ dàng, không phải là bản phương trượng mang lão ra khỏi địa động kia, hiện tại lão còn đang đếm dế trong đó...
Mặc dù Vô Danh là trưởng lão, nhưng mình là phương trượng, nhất định phải duy trì quyền uy phương trượng. Huống chi nói chuyện cùng Vô Danh cũng căn bản không cần cố kỵ cái quái gì, da mặt lão bất tử hơn một trăm tuổi này còn dày hơn cả tường viện Thiếu Lâm tự.
Quả nhiên Vô Danh á khẩu nghẹn lời, hồi lâu mới nói:
- Vốn là tính toán nói cho ngươi biết một ít chuyện, bây giờ xem ra không nói cũng được.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Phải chăng là nữ nhân tối qua tới đây cũng rất già?
Mắt Vô Danh lập tức trợn trừng:
- Ngươi biết tối hôm qua người kia tới ư, không có lý nào...
- Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay bản phương trượng, lão giao thủ cùng nữ nhân kia, cuối cùng vẫn để cho nàng chạy thoát.
Lần này Vô Danh càng kinh ngạc hơn nữa, lão giao thủ cùng nữ tử tóc trắng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, vì sao bị Hoắc Nguyên Chân phát hiện? Lão đã cẩn thận quan sát qua, tuyệt đối không có người nào thấy.
- Phương trượng, ngươi còn biết gì nữa?
- Không có, cũng biết những sinh hoạt ăn uống thường ngày của lão, thật sự không có gì đáng xem.
Vô Danh nghi hoặc quan sát Hoắc Nguyên Chân nửa ngày, mới nói:
- Lão nạp cũng vẫn cảm thấy dường như trong núi Thiếu Thất bị cái gì theo dõi, nhưng vẫn không tìm được, trong thiên hạ không người nào có thể làm được chuyện giám thị lão nạp lâu dài mà không bị phát hiện. Cho nên lão nạp vẫn ôm mối nghi ngờ, hiện tại nghĩ lại có lẽ con ưng to kia là tai mắt của phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân nghe xong kinh hãi trong lòng, Vô Danh trưởng lão này bất kể võ công tâm trí đều không phải người thường có thể so sánh được. Kim Nhãn Ưng làm vệ tinh trinh sát trên cao bí mật, cho tới bây giờ chưa bị người nào đoán được, hiện tại lại bị Vô Danh suy đoán ra.
Đây cũng là do Vô Danh sống ở Thiếu Lâm tự lâu ngày dài tháng, hơn nữa võ công quá cao, tin tưởng không ai có thể một mực giám thị lão, lúc này mới chuyển mục tiêu hoài nghi sang Kim Nhãn Ưng, đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ không đoán được.
- Trưởng lão tuệ nhãn, bất quá hy vọng có thể bảo thủ bí mật cho bản phương trượng.
Chuyện đã tới nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng không dối gạt Vô Danh nữa.
- Thật ra thì lão nạp phải sớm đoán được, mặc dù võ công phương trượng không cao nhưng bản lãnh thông huyền. Lão nạp cũng từng cẩn thận nghiên cứu qua thần tích Thiếu Lâm chúng ta, quả thật không giống vật thường, thậm chí có thể nói căn bản không phải thợ bình thường có thể xây dựng được. Vốn là lão nạp vẫn không thể nào tin được đối với thần Phật, bây giờ lão nạp muốn không tin cũng không được.
Nói xong những lời này, Vô Danh lại uống sạch nước trà:
- Hơn nữa còn có một điểm, tốc độ phương trượng học tập võ công thật sự là vượt ra khỏi nhận biết của lão nạp, có một ít thời điểm, cảm giác võ nghệ phương trượng cũng chỉ ở một trình độ, nhưng phương trượng thường có thể mang đến bất ngờ cho lão nạp. Dường như chỉ trong một đêm, người lãnh ngộ được rất nhiều thứ, điểm này càng làm cho lão nạp tin chắc, quả thật phương trượng có thể câu thông cùng Phật tổ.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không thừa nhận. Quả thật là gừng càng già càng cay, những lời này không sai một chút, mình cũng không thể nói với lão chuyện câu thông này, bằng không nói không chừng lão sẽ nhận ra chân tướng.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không lên tiếng, Vô Danh tiếp tục nói:
- Hơn nữa rất nhiều thứ của phương trượng đều rất thần kỳ, mộc ngư kia, còn có áo cà sa của phương trượng đều là vật phi phàm, những thứ này đều là Phật tổ ban cho sao?
- Dĩ nhiên, hết thảy Thiếu Lâm đều là Phật tổ ban cho.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
- Thì ra là như vậy, bất quá căn cứ lão nạp quan sát, tựa hồ ngày mà Phật tổ ban thưởng thường thường đều là cuối tháng. Vừa đến cuối tháng, phương trượng lại có thể lấy ra thứ tốt, chẳng lẽ phương trượng có ước định cùng Phật tổ mỗi tháng gặp mặt vào ngày nào sao?
Càng nghe Vô Danh nói, trên đầu Hoắc Nguyên Chân lại càng đổ mồ hôi, không thể nói tiếp nữa, không thể nói tiếp nữa.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân vô cùng xác định, chắc chắn Vô Danh không thể hiểu được Hệ Thống Phương trượng là khái niệm gì, nhưng hiện tại lão đã nói hết sức đến gần chân tướng, nếu còn tiếp tục đoán nữa, mình cũng không biết lão còn có thể đoán được cái gì.
Vì muốn lảng sang chuyện khác, Hoắc Nguyên Chân lấy ra bí tịch Sư Tử Hống cùng Lục Tự Đại Minh Chú đã sớm chuẩn bị xong.
- Hai quyển bí tịch này là kỹ xảo âm công, nội lực lão hùng hậu như vậy, nếu như học được hai môn công phu này, tin rằng có thể giúp cho thực lực lão gia tăng hơn nữa.
Nghe Hoắc Nguyên Chân khoa trương như vậy, Vô Danh cũng tò mò nhận lấy hai quyển sách này, vừa lật xem vài trang lập tức bị hấp dẫn.
- Tốt, rất tốt, Sư Tử Hống! Rốt cục ta có thể học tập thần thông Phật môn này rồi, đa tạ phương trượng, còn có Lục Tự Đại Minh Chú, rất tốt!
Vô Danh không có kích động quá mức, nhưng có thể làm cho lão nói rất tốt, chứng minh Hoắc Nguyên Chân đã lựa chọn đồ đưa đúng người. Võ nghệ thân pháp nội lực Vô Danh căn bản đã đạt tới một cực hạn, muốn tiến bộ nữa không phải là Hoắc Nguyên Chân có thể giúp một tay, mà âm công này cũng không phải là ai ai cũng biết, vừa hợp với khẩu vị Vô Danh.
Thấy Vô Danh cầm bí tịch xem có vẻ hứng thú, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Lão còn chưa nói cho ta biết có chuyện gì.
- À...
Lúc này Vô Danh mới nhớ lý do mình tới đây, bèn thu bí tịch vào.
- Đã nhận bí tịch của ngươi, lão nạp cũng nên nói cho phương trượng biết một ít chuyện.
Hoắc Nguyên Chân không nói tiếng nào, so đo cùng Vô Danh quá nhiều, sợ rằng dễ dàng để lộ ra nhược điểm của mình.
- Lão nạp nguyên danh Đỗ Côn Sơn, chân chính thành danh là vào tám mươi năm trước. Tám mươi năm trước lão nạp đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, trở thành một đại cao thủ của lớp trẻ.
Hoắc Nguyên Chân tính toán một chút, năm nay Vô Danh hơn một trăm mười tuổi, tám mươi năm trước lão cũng chỉ hơn ba mươi, hơn ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, quả thật vô cùng cường hãn.
- Quá nhiều chuyện cũ chưa kể tới, hơn ba mươi năm trước, rốt cục lão nạp cũng tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ. Hơn nữa làm quen Không Phàm thần tăng cùng Không Nhân Thần Tăng Nam Thiếu Lâm, được bọn họ khai sáng, ta liền nổi lên ý niệm tiến vào Phật môn, bất quá khi đó có một việc vẫn chưa giải quyết.
- Chuyện gì?
- Còn không phải là bởi vì Đinh Bất Nhị lưu lại họa căn, người nghe nói qua Tăng Đạo Ni bao giờ chưa?
- Đã nghe qua.
- Trăm năm trước, ba người Tăng Đạo Ni là thủ hạ đắc lực của Đinh Bất Nhị, Đạo trong đó người ta gọi là lão bất tử, gọi là Bất Tử đạo nhân, trông coi Bất Tử cung nhiều năm, đi theo Đinh Bất Nhị làm vô số chuyện xấu. Sau đó Đinh Bất Nhị đột nhiên biến mất, ba người Tăng Đạo Ni cũng từ từ ra khỏi giang hồ, cho đến ba mươi năm trước, lão bất tử này bất ngờ xuất hiện, hơn nữa chính là ở Tung Sơn.
- Dưới sự hiệu triệu của lão, một ít lão ma nhiều năm không xuất hiện đều trùng hiện giang hồ, nghe đồn là muốn tìm Huyết Ma truyền thừa gì đó, nghênh đón Huyết Ma Đại nhân trở về.
Hoắc Nguyên Chân nghe đầu đầy mê hoặc, nhưng cũng cảm thấy hung hiểm trong đó. Nếu như chuyện này là thật, như vậy thật sự quá đáng sợ, không nghĩ tới lão bất tử mấy trăm năm trước còn chưa chết, nhưng mà truyền thừa gì có thể giúp cho Đinh Bất Nhị xuất hiện lần nữa?
- Cũng vì chuyện này, mười tên cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ đều tụ tập ở Tung Sơn. Ta ước hẹn cùng bọn Không Phàm thần tăng, chỉ cần đánh bại bọn lão bất tử, ta sẽ có thể gia nhập Nam Thiếu Lâm.
- Thập Đại Cao Thủ?
Hoắc Nguyên Chân không có hỏi tới chuyện sau này, mà là tập trung chú ý vào Thập Đại Cao Thủ. Thập Đại Cao Thủ mà Vô Danh nói có liên quan gì tới nữ nhân tới đây tối qua hay không?
Hoắc Nguyên Chân muốn biết chuyện liên quan tới Thập Đại Cao Thủ, nhưng Vô Danh không nói tỉ mỉ, mà chỉ nói:
- Hãy nói tới nữ tử tóc trắng tối hôm qua.
- Phải chăng là nàng là một trong Thập Đại Cao Thủ năm xưa tham dự vây công Bất Tử đạo nhân?
Không nghĩ tới Vô Danh lại lắc đầu một cái:
- Hắn là không phải.
Nghe thấy lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân có chút buồn bực, phải là phải, không phải là không phải, năm đó lão cũng tham dự, vì sao lại nói “hẳn là không phải” ?
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, Vô Danh nói:
- Người này có một tỷ muội sinh đôi, dáng dấp hai người giống hệt nhau. Năm đó nữ tử tham dự trận đánh trên núi Thiếu Thất đối kháng Bất Tử đạo nhân chẳng qua là một trong hai tỷ muội mà thôi, cho nên lão nạp cũng không thể xác định có phải là người xuất hiện đêm qua hay không.
Nói tới đây, Hoắc Nguyên Chân không xen lời nữa, chỉ có thể lẳng lặng nghe Vô Danh nói.
- Bất quá đêm qua ta thấy nữ tử kia cũng không nhận ra lão nạp, cho nên ta đoán nàng cũng không phải là người ba mươi năm trước vây công Bất Tử đạo nhân.
- Rốt cục người này là ai, võ công đạt đến trình độ nào?
- Trên Thiên Sơn chính là khu vực thần bí nhất của võ lâm, chẳng những nơi đó có tổng đàn Ma giáo, còn có phái Thiên Sơn, còn có Linh Tiêu cung, ngoài ra còn có rất nhiều môn phái nhỏ thiết lập trên đó. Bất quá Thiên Sơn rất lớn, giữa những môn phái này cũng không đến nỗi xảy ra xung đột trực tiếp, nữ tử tóc trắng này chính là một trong những cung chủ Linh Tiêu cung Thiên Sơn.
- Linh Tiêu cung hưng thịnh thời gian không lâu, ước chừng năm mươi năm trước, ban đầu chỉ có một cung chủ, bất quá cung chủ này không làm được bao lâu liền mất đi bóng dáng, truyền Linh Tiêu cung lại cho ba người nữ đệ tử của nàng.
- Từ đó về sau, Linh Tiêu cung có ba vị cung chủ, nhưng trong đó chỉ có một người thỉnh thoảng xuất hiện giang hồ, cũng chính là người năm đó vậy công Bất Tử đạo nhân. Người này gọi là An Như Sương, tỷ muội song sinh nàng gọi là An Như Huyễn, tối ngày hôm qua xuất hiện hẳn là An Như Huyễn.
Nghe Vô Danh nói nửa ngày chuyện cũ năm xưa, Hoắc Nguyên Chân bèn nói:
- Vậy An Như Huyễn đi tới Thiếu Lâm chúng ta làm gì?
- Chớ vội, võ công An gia tỷ muội này cực cao, mặc dù ở trước mặt lão nạp, các nàng là vãn bối, nhưng võ công đã không kém hơn lão nạp bao nhiêu. Năm đó một thân tuyệt kỹ Sinh Tử Phù cùng U Minh Quỷ Trảo của An Như Sương chợt tỏa sáng trong trận đánh vây công Bất Tử đạo nhân, hai tên cao thủ Ma giáo Tiên Thiên trung kỳ bị nàng đánh chết, ngay cả Bất Tử đạo nhân cũng phải trúng một ám chiêu.
Nói xong Vô Danh suy nghĩ một chút:
- Về phần tại sao An Như Huyễn lại tới Thiếu Lâm này, vậy phải hỏi phương trượng người mới được.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ rất lâu cũng không có một đầu mối chính xác, từ lúc mình xuyên qua tới thế giới này, đến bây giờ còn không có rời đi tỉnh Hà Nam, vẫn còn đang vất vả cố gắng để trở thành bá chủ võ lâm Hà Nam, phát sinh quan hệ cùng Thiên Sơn Linh Tiêu cung từ lúc nào chứ?
- Vô Danh trưởng lão, năm đó Bất Tử đạo nhân bị các ngươi vây công đã chết rồi sao?
- Nếu dễ dàng chết đi như vậy cũng không gọi là Bất Tử đạo nhân, nghe nói người này là thân bất tử, dĩ nhiên lão nạp không tin có thân bất tử chân chính tồn tại, chỉ có thể cho rằng lão ta tu luyện công phu lợi hại.