Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Lần đó chiến đấu lão nạp phạm vào một sai lầm, trúng kế của Bất Tử đạo nhân, Không Nhân Thần Tăng vì cứu lão nạp lại trúng tuyệt chiêu của Bất Tử đạo nhân, kết quả bất hạnh bỏ mình. Mặc dù sau đó Bất Tử đạo nhân cũng bị chúng ta đánh đến trọng thương hộc máu, suýt nữa tấn công, bất quá lão vẫn chạy thoát.
Nói xong những lời này, Vô Danh đứng lên, cáo từ Hoắc Nguyên Chân.
- Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết nhiều chuyện hơn nữa, nhưng Vô Danh lại không muốn nói thêm nữa, chẳng qua là trước khi đi lại nói:
- Phương trượng, An Như Huyễn xuất hiện ở nơi này nhất định là có nguyên nhân, lão nạp chỉ có thể báo cho phương trượng một câu, tốt nhất là hãy luyện thành nội lực Thuần Dương. Bản lãnh Linh Tiêu cung các nàng đều là lấy âm hàn làm chủ, chỉ cần ngươi có nội lực Thuần Dương hộ thể, các nàng sẽ không làm gì được ngươi.
Sau khi nói xong, Vô Danh chậm rãi ra khỏi cửa, cầm chổi lên đi mất.
Đưa Vô Danh rời đi, Hoắc Nguyên Chân trở lại trong phòng liền chìm vào trầm tu.
Vô Danh nói chuyện làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm giác có vẻ viễn vông. Nhưng chuyện hết sức chân thật vừa xảy ra, An Như Huyễn tới làm gì?
Bần tăng chỉ là một hòa thượng, làm sao để cho những nhân sĩ đứng đầu võ lâm này tới đây?
Hoắc Nguyên Chân đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, suy tư về chuyện xảy ra trong thời gian qua.
An Như Huyễn là nhân sĩ võ lâm không thể nghi ngờ, khoảng thời gian này mình tiếp xúc nhân vật võ lâm, trừ Thiên Đạo Minh ra cũng chỉ còn Ma giáo, An Như Huyễn tới nơi này nhất định là có quan hệ cùng hai phe này.
Ma giáo ư? Hắn là không phải, những nhân vật đứng đầu Ma giáo đã đủ nhiều, huống chi An Như Huyễn cũng không phải là người của Ma giáo.
Thiên Đạo Minh ư? Dường như cũng không phải, Thiên Đạo Minh đã sụp đổ, cũng không thấy An Như Huyễn này xuất hiện qua, bây giờ xuất hiện lại càng không cần thiết.
Suy nghĩ một chút lời Vô Danh, võ công chủ yếu Linh Tiêu cung đều lấy thuộc tính âm hàn làm chủ, thuộc tính âm hàn... Thình lình Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi, Hoa Tiểu Hoàn sử dụng là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hơn nữa nàng hắn là gần đây mới trở lại Tung Sơn, có thể hay không?
Hết thảy đều là suy đoán, đều không có đầu mối, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một hồi, cảm thấy nên mau chóng gia tăng công lực của mình, gia tăng thực lực Thiếu Lâm mới là căn bản.
Hiện tại không đoán được ý tới của người ta, như vậy Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể dựa theo Vô Danh chỉ điểm, tranh thủ sớm ngày tu luyện thành Thuần Dương công pháp, gia tăng sức tự vệ. Đồng Tử Công cố nhiên là công phu Thuần Dương, nhưng cảnh giới còn thấp, mấy ngày nay, tu luyện ở Phương Thượng viện gia tốc gấp năm lần, hắn đã tiến một bước dài trong cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ. Nếu như cho hắn thời gian, có lẽ trong vòng ba tháng là có thể chạm tới ngưỡng cửa Hậu Thiên hậu kỳ.
Ngoại trừ gia tăng thực lực ra, mục tiêu trước mắt của hắn chính là thừa dịp Thiên Đạo Minh đã sụp đổ chia rẽ, mở rộng lực ảnh hưởng của Thiếu Lâm, không còn giới hạn xung quanh Đăng Phong nữa.
Mặc dù Thiên Đạo Minh đã sụp đổ, nhưng rất nhiều môn phái trước đây phụ thuộc vào Thiên Đạo Minh vẫn còn. Mỗi môn phái như vậy đều có phạm vi thế lực của mình, Thiếu Lâm lấy tư cách gì xuất hiện trong phạm vi thế lực những người khác?
Giáo phái nhà Phật muốn xưng bá giang hồ là có chỗ hại, xuất gia chú trọng thanh tịnh vô vị, tuyên truyền giáo nghĩa phát triển tín đồ là đủ. Nhưng dùng kỹ xảo tranh đoạt không phải là hành vi của nhà Phật.
Nhưng Hệ Thống lại đưa ra yêu cầu này, chuyện này làm cho Hoắc Nguyên Chân lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Võ lâm Hà Nam trước mắt trừ phân đà Ma giáo ra, thế lực lớn nhất chính là phân đà Cái Bang, Thiếu Lâm còn chưa được xếp hạng.
Phân đà Ma giáo đánh một trận, Hoa Vô Kỵ bị thương trốn đi xa, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện, những tên Phù Tang Lãng Nhân Sơn Mộc kia được La Thái Y cố ý chiếu cố, không thể chạy thoát một tên nào.
Trịnh Cửu Công chạy thoát, Tư Mã Lãng đã chết, cao thủ duy nhất may mắn còn sống sót chính là Đà chủ phân đà Cái Bang Cung Quý Lương.
Hôm nay Cung Quý Lương đã trở lại phân đà Cái Bang, nhưng thanh thế cũng không lớn bằng lúc trước.
Bất quá nền tảng căn bản của Cái Bang vẫn còn đó. Nghĩ tới chuyện này, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, có lẽ có một số việc không thuận tiện có thể thông qua Cái Bang mà làm.
Nhưng chỉ cần Cung Quý Lương tại vị, mình sẽ không có cơ hội.
Ít ngày trước Tô Xán truyền về tin tức, sau khi Cung Quy Lương trở về, bởi vì đánh một trận ở phân đà Ma giáo, cao tầng phân đà Cái Bang tổn thất thảm trọng, nóng lòng bổ sung người mới cho nên coi trọng Tô Xán, đã cất nhắc y làm Chấp Sự phân đà.
Lúc ấy Hoắc Nguyên Chân liền suy nghĩ, nếu như Tô Xán có thể trở thành Đà chủ phân đà Cái Bang Hà Nam, như vậy sau này mình làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Hiện tại xem ra chuyện này rất cần thiết, cần phải làm xong mau mau một chút.
- ----------------
Mắt thấy thời gian sắp đến cuối tháng Mười Hai, vốn là Hoắc Nguyên Chân tính toán quay thưởng xong lần này sẽ tranh thủ thời gian, trợ giúp Tô Xán sớm ngày đạt được địa vị Đà chủ phân đà Cái Bang Hà Nam.
Nhưng lúc còn cách quay thưởng tháng Mười Hai vài ngày, đột nhiên Lâm Di đi tới Thiếu Lâm tìm hắn.
Bình thời Lâm Di cùng Lâm Nhu cũng thường đến Thiếu Lâm, nhưng đều là sau khi thắp hương bái Phật liền rời đi, nhưng lần này là Lâm Di đến một mình.
Không chỉ tới, hơn nữa Lâm Di còn đeo một cái túi nhỏ, tăng bào đã hỏng, hiện tại nàng mặc một thân y phục phổ thông vô cùng sạch sẽ.
Nhìn Lâm Di trước mắt tựa như tiểu muội nhà bên cạnh, Hoắc Nguyên Chân cười:
- Tiểu sư phụ, phải chăng là tính toán xuất môn?
Lâm Di để tóc tu hành, hiện tại thay y phục tục gia không còn chút dáng vẻ nào của người xuất gia, nghe phương trượng gọi mình là tiểu sư phụ, không khỏi có hơi đỏ mặt.
- Phương trượng, sau này chớ có gọi ta là tiểu sư phụ nữa.
- Ủa, vì sao vậy?
Sau khi Tuyệt Diệt bị Hoắc Nguyên Chân dạy dỗ một lần nữa, cũng không có động tĩnh gì nữa, đoán chừng là tâm tàn ý lạnh thổi lui ra khỏi giang hồ, nhưng Lâm Di vẫn còn là đệ tử Nga Mi, vì sao không gọi là tiểu sư phụ được?
Lâm Di cắn cắn môi, do dự ấp úng nói:
- Hôm qua sự phụ tới tìm ta.
- Sư phụ nàng tìm tới ư?
Hoắc Nguyên Chân có vẻ không dám tin tưởng, Kim Nhãn Ưng không có truyền lại tin tức cho mình.
- Đúng vậy, sự phụ ta tới, bà tới vào nửa đêm, mặc y phục dạ hành, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra.
- Nửa đêm ư?
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm khó trách Kim Nhãn Ưng không phát hiện ra, thì ra là bà ta tới vào nửa đêm. Kim Nhãn Ưng cũng không thể bay mãi trên không như vậy, cũng cần có lúc nghỉ ngơi.
Tưởng tối hôm qua lúc Tuyệt Diệt tới, đúng là lúc Kim Nhãn Ưng nghỉ ngơi, cho nên nó mới không phát hiện ra.
- Sư phụ tìm cô nương làm gì?
- Sự phụ nói, bà đã không còn đảm nhiệm chưởng môn Nga Mi nữa, giao cho Đại sư tỷ rồi. Mà ta lục căn bất tịnh, cũng không thể tiếp tục ở lại Nga Mi, đề cử ta đi Đế Đạp phong Chung Nam Sơn.
- Chung Nam Sơn, nơi đó có môn phái nào?
Hoắc Nguyên Chân thật sự là không hiểu biết nhiều lắm về môn phái giang hồ hiện tại.
Lâm Di đang muốn trả lời, đột nhiên sau lưng có người nói:
- Lâm Di sư muội, muội chưa chính thức nhập môn, cũng không biết nhiều về những chuyện này, để cho vị huynh giải đáp thay muội.
Lâm Di tựa hồ có chút sợ hãi lui sang một bên, lúc này Hoắc Nguyên Chân mới biết, thì ra bên ngoài còn có người khác.
- Thân là phương trượng một môn phái, thậm chí ngay cả một trong võ lâm thánh địa Chung Nam Sơn Đế Đạp phong cũng không biết, vậy xem ra ta đây là người của Tịnh Niệm Thiền tông, ngươi cũng là không biết.
Trong lúc còn đang nói, một nam tử anh tuấn một thân bạch y xuất hiện sau lưng Lâm Di, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hoắc Nguyên Chân. Ánh mắt y lộ ra vẻ cao cao tại thượng, nhìn Hoắc Nguyên Chân giống như nhìn một con kiến.
- Tịnh Niệm Thiền tông!
Hoắc Nguyên Chân đứng bật dậy từ trên ghế, sau khi nghe thấy cái tên này, hắn cũng đã nghĩ ra Lâm Di muốn đi tới địa phương nào.
Từ Hàng Tĩnh Trai, Tịnh Niệm Thiền tông là hai đại thánh địa võ lâm trong tiểu thuyết Huỳnh Dị, không ngờ rằng thế giới này cũng có hai môn phái như vậy.
Thấy biểu lộ của Hoắc Nguyên Chân, nam tử áo trắng càng lộ ra thần sắc ngạo nghề, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Từ nay về sau Lâm Di sự muội sẽ trở thành người của Từ Hàng Tĩnh Trai, không cho phép ngươi quấy rầy nàng nữa.
Quả nhiên, quả nhiên là Từ Hàng Tĩnh Trai.
Hoắc Nguyên Chân không có so đo thái độ nam tử này, chẳng qua là nói với Lâm Di:
- Như vậy chúc mừng Lâm Di cô nương, nếu nàng đi Từ Hàng Tĩnh Trai, chắc là nhất định phải học kiếm, thanh Đoạn Thiên kiếm này để ở chỗ bần tăng cũng là vô dụng, giao lại cho nàng vậy.
Lâm Di lộ vẻ cảm kích, thanh Đoạn Thiên này trước kia là do nàng cầm trong tay, bây giờ lại trở về trong tay mình tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
Nam tử áo trắng kia cũng gật đầu một cái:
- Rất tốt, như vậy còn có dáng vẻ người xuất gia, đã như vậy, đặc biệt cho phép ngươi sau này có thể đi Tịnh Niệm Thiền tông triều bái.
- Vị thí chủ này là...?
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Lâm Di, muốn biết thanh niên hết sức ngông cuồng kiêu ngạo này là ai.
Lâm Di vội vàng nói:
- Đây là Tịnh Niệm Thiền tông Lưu Tử Châu Lưu sư huynh.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lưu Tử Châu khẽ chắp tay:
- Nếu là người của Tịnh Niệm Thiền tông, cũng không phải là người xuất gia sao?
- Kiến thức nông cạn!
Lưu Tử Châu khinh thường nói:
- Tịnh Niệm Thiền tông ta không khác mấy cùng Từ Hàng Tĩnh Trai Lâm sư muội các nàng, theo đuổi vô thượng Thiên Đạo, xuất gia cũng không phải là mục đích cuối cùng. Ở Tịnh Niệm Thiền tông ta, chỉ có tông chủ và mấy vị trưởng lão là người xuất gia, những người còn lại đều là tục gia...
- À, thì ra là như vậy, vậy cũng chẳng khác nào đệ tử tục gia ngoại môn Thiếu Lâm tự bần tăng.
- Hừ, Thiếu Lâm các ngươi là cái thá gì, có thể so sánh cùng Tịnh Niệm Thiền tông ta!
Bên kia Lâm Di vội vàng nói:
- Phương trượng, Lưu sư huynh rất lợi hại, sư phụ đã từng giới thiệu cho ta, nói rằng trong cảnh giới Hậu Thiên trên toàn giang hồ, y được coi là một trong vài người đứng đầu.
- Mấy người đứng đầu cảnh giới Hậu Thiên trên toàn giang hồ ư?
Hoắc Nguyên Chân có hơi không dám tin tưởng, cảnh giới Hậu Thiên quá nhiều người, trong đó Hậu Thiên viên mãn có vô số, dựa vào cái gì người này dám nói y xếp trong mấy người đứng đầu cảnh giới Hậu Thiên?
- Đúng vậy, sự phụ còn nói Lưu sư huynh đi tới Hà Nam, hiện tại trừ cao thủ Tiên Thiên ra không còn đối thủ, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên phổ thông cũng không phải đối thủ Lưu sư huynh.
Nghe thấy Lâm Di giới thiệu, Lưu Tử Châu càng ngày càng kiêu ngạo hơn.
- Như vậy, thật đúng là làm cho bần tăng đại khai nhãn giới.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân căn bản là không coi cái gọi là cao thủ mạnh nhất Hậu Thiên này ra gì, dám xưng mạnh nhất, có thể thấy được người này cũng không mạnh chỗ nào.
Thấy thái độ Hoắc Nguyên Chân dường như chẳng có vẻ tôn kính mình, Lưu Tử Châu khẽ nheo mắt lại, trên gương mặt anh tuấn toát ra vẻ lạnh lùng:
- Chẳng hay cảnh giới phương trượng đến trình độ nào?
- Cảnh giới cao thấp, đối với bần tăng đều là như nhau.
- Căn cứ Lưu mỗ quan sát, cảnh giới phương trượng quả thật không cao, nếu như không tiến vào Tiên Thiên, như vậy không bằng so tài mấy chiêu cùng Lưu mỗ có được chăng?
- A Di Đà Phật, người xuất gia không tiện đấu dũng tranh hùng, chuyện so tài này tựa hồ không có ý nghĩa.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân thoái thác, Lưu Tử Châu cười một tiếng:
- Nếu phương trượng không bằng lòng, như vậy coi như xong, bất quá mùng Hai tháng Hai sang năm chính là ngày Long Sĩ Đầu (rồng ngẩng đầu) trên đỉnh Hoa Sơn sẽ có một trường đại hội luận võ, tính ra cũng không còn bao lâu nữa. Hai mươi lăm tuổi trở xuống cũng có thể tới đó tham gia, đến lúc đó Lưu mô và một vị sư muội Từ Hàng Tĩnh Trai cũng sẽ tới đó, nếu như phương trượng có rảnh rỗi cũng có thể đi tới đó, chúng ta quang minh chánh đại so với nhau mấy chiêu.
- A Di Đà Phật, chỉ mong như vậy.
- Lâm Di sư muội, chúng ta đi thôi.
Sau khi tỏ rõ uy phong một phen, Lưu Tử Châu tiêu sái xoay người, gọi Lâm Di.
Không nghĩ tới Lâm Di lại chạy tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, mắt đầy lệ nóng nói:
- Phương trượng Đại sư, đa tạ ngài, đa tạ ngài trả Đoạn Thiên lại cho ta, nhất định Lâm Di sẽ báo đáp, ta đi tới đâu cũng sẽ cầu phúc cho phương trượng Đại sư.
- Lành thay! Lành thay! Lâm Di cô nương lên đường mạnh giỏi.
Nhìn hai người rời đi Thiếu Lâm tự, ngay sau đó Hoắc Nguyên Chân liền tìm Nhất Trần tới, hỏi thăm chuyện đại hội thiếu niên anh hùng.
Nhất Trần nói:
- Quả thật có chuyện này, cách mỗi năm năm sẽ có một lần đại hội luận võ Hoa Sơn, lần thịnh hội này chủ yếu nhằm vào những thiếu niên anh hùng. Những ai chiếm được mấy ngôi đầu trong các lần đại hội, ngày sau toàn là nhân vật danh chấn giang hồ.
- Duy nhất hạn chế chính là tuổi tác ư?
- Đúng vậy, chỉ cho phép hai mươi lăm tuổi trở xuống, hai mươi lăm tuổi trở lên là không thể tham gia.
Nhất Trần suy nghĩ một chút lại nói:
- Những lần luận võ Hoa Sơn trước đây, người có thể đạt được thứ hạng cao căn bản đều là Tiên Thiên sơ kỳ. Hai mươi lăm tuổi có thể tu luyện tới Tiên Thiên sơ kỳ đã là vô cùng khó được, bất quá nếu như phương trượng tham gia, ngôi đệ nhất không phải huynh thì còn ai nữa?
Hoắc Nguyên Chân không trả lời, nghĩ thầm ta bất quá cũng chỉ là một Hậu Thiên, chỉ là các ngươi không nhìn thấu mà thôi.
- Vậy không biết lần đại hội này, trừ có thể dương danh lập vạn ra còn có tưởng thưởng gì không?
- Người giang hồ tham gia lần đại hội này chủ yếu là vì dương danh lập vạn, những ích lợi khác cũng có, bất quá so ra cũng không quan trọng lắm.
- Nói ta nghe thử.
- Những phần thưởng khác thường là một món binh khí y giúp quý hiếm hoi, hoặc là bí tịch võ công, cùng với một ít đan dược đặc thù gì đó, thậm chí còn có lúc dứt khoát thưởng ngân lượng.