Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn đi theo phía sau ba vị sư huynh nhanh chóng chạy trốn, vừa chạy vừa nói:
- Đại sư huynh, chắc cũng đã đủ rồi, Trịnh Cửu Công kia hẳn là không có đuổi theo.
Bôn Lôi Kiếm Trang Cầm cũng thở hồng hộc nói:
- Không được, chẳng qua là hắn nhất thời khinh thường bị chúng ta lừa gạt, rất có thể lại lần nữa tìm được tung tích của chúng ta, chúng ta nhất định phải thừa dịp khoảng thời gian này tận lực kéo dài khoảng cách với hắn.
Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh cũng nói:
- Lão thất phu Trịnh Cửu Công, Cáp Mộ Thần Công không khỏi quá mức biến thái, hôm nay bốn sư huynh đệ chúng ta đều đã trở thành Hậu Thiên viên mãn, Đại sư huynh cũng tiến vào cảnh giới Thiên Tiên rồi, bốn người liên thủ không ngờ còn không phải là đối thủ của người này.
Lão nhị Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn của Tứ Tiểu Danh Kiếm cũng nói:
- Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhanh lên một chút, nơi này là địa phương nào rồi?
Bước chân của mấy người chậm lại, Trang Cầm nhìn một lát, nói:
- Nơi này hình như là dưới chân núi Thiếu Thất, hẳn là đã tới phụ cận Thiếu Lâm tự rồi.
Mấy người nhìn nhau một cái, Sài Nhàn nói:
- Hay là chúng ta vào Thiếu Lâm tự tránh né một chút?
- Không được đi, Đăng Phong lôi đài lần trước, chúng ta đã đối địch với tên Nhất Giới kia của Thiếu Lâm tự, làm sao hắn có thể chứa chấp chúng ta?
- Hừ, Nhất Giới kia chẳng qua cũng chỉ là một tên cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, lần trước biển hiện ra chẳng qua là lực lượng rất lớn và chưởng pháp tinh diệu mà thôi, bốn người chúng ta tới hắn sao dám không chứa chấp.
Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh có vẻ coi thường, mặc dù lần trước đánh lôi đài hắn bại bởi Nhạc Sơn, cũng chính là Tuệ Vô hiện tại, nhưng khi đó hắn cũng chưa tiến vào Hậu Thiên viên mãn, hôm nay hắn và Sài Nhàn cũng đồng thời đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, làm sao còn sợ hãi hòa thượng Thiếu Lâm.
Bốn người vừa thương lượng, cảm thấy đi Thiếu Lâm có thể được, bọn họ đã chạy lâu như vậy, vừa mệt vừa đói, quả thật cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Mấy người bắt đầu hướng về phía Thiếu Lâm tự đi tới.
Bọn họ đi lên núi, Hoắc Nguyên Chân đi xuống núi, rất nhanh đã sắp chạm trán.
Chẳng qua chỉ là Hoắc Nguyên Chân bay ở trên ngọn cây, còn bọn họ lại đi dọc theo sơn đạo trên núi.
- Bốn vị đã lâu không gặp nha, làm sao đã hơn nửa đêm còn có tâm tình tới núi Thiếu Thất ta leo núi đạp tuyết vậy?
Nghe được thanh âm của Hoắc Nguyên Chân, mấy người nhất tề nhìn lên ngọn cây.
Chỉ thấy trên đỉnh cây tùng xanh biếc kia, một hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào hai màu đen trắng ngạo nghề mà đứng, dường như hòa thành một thể với cây tùng kia.
Lần trước khi nhìn thấy hòa thượng này, dường như hắn còn không có khí chất xuất trần này.
Trang Cầm đi về phía trước một bước, nói với Hoắc Nguyên Chân trên đỉnh cây tùng:
- Nhất Giới phương trượng, bốn huynh đệ chúng ta đến đây có việc, hôm nay đã rất muộn rồi muốn đến quý tự nghỉ ngơi một chút, không biết phương trượng có thể giúp đỡ hay không?
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Bốn người các ngươi nửa đêm bôn ba, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng, sợ là chuyện muốn làm không phải chuyện tốt, Thiếu Lâm tự của bần tăng không cho phép thu nhận, bốn vị vẫn nên mau mau tìm chỗ khác đi.
Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh bước về phía trước một bước, hừ lạnh một tiếng:
- Nhất Giới, Đại sư huynh nói chuyện thương lượng với ngươi, ngươi lại không thức thời, có phải muốn huynh đệ chúng ta dùng trường kiếm nói chuyện với ngươi hay không?
- A Di Đà Phật. Bốn vị thí chủ hôm nay sát khí bức người, đã nổi sát niệm, bần tăng xin khuyên các vị nên sớm tỉnh ngộ, tránh cho báo ứng trước mắt, hối hận đã muộn.
Khi nói ra bốn chữ “hối hận đã muộn” Hoắc Nguyên Chân đã ẩn chứa một tia Sư Tử Hống, thanh âm cực lớn vang vọng ở trong sơn cốc, truyền đi thật xa.
Sắc mặt của mấy người lập tức biến đổi, hét lên như vậy chẳng phải là bị tên Trịnh Cửu Công kia nghe được.
- Con lừa trọc này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Chúng ta lên.
Trang Cầm hét lớn một tiếng, thân thể bay vọt lên, cũng rơi trên một ngọn cây.
Tứ Tiểu Danh Kiếm đều bay lên, đã đạt tới Hậu Thiên viên mãn tự nhiên là khinh công không tồi đều có thể nhảy lên.
Ngọn cây Hoắc Nguyên Chân đang đứng ở trung tâm, xung quanh còn có rất nhiều cây cối, bốn người nhảy lên trên ngọn cây, lập tức đứng bốn phía Đông Tây Nam Bắc, bốn thanh trường kiếm cùng chỉ về phía Hoắc Nguyên Chân đứng ở trung tâm.
- Hòa thượng, hiện tại ngươi hối hận cũng đã muộn rồi. Ngày đó khi sư huynh đệ chúng ta còn là Hậu Thiên hậu kỳ đã dùng phương pháp liên thủ này từng đánh chết cao thủ Tiên Thiên, hôm nay người cho dù chắp cánh cũng khó chạy thoát.
- A Di Đà Phật.
Hoắc Nguyên Chân miệng niệm Phật hiệu, nhắm mắt không nói.
- Muốn chết. Xem kiếm.
Hà Viễn là người đầu tiên xuất thủ, vào lúc Đăng Phong Lôi Đài diễn ra, Trần Định bị thương một cách hồ đồ dưới tay hòa thượng Thiếu Lâm, trong lòng hắn đã ghi hận Hoắc Nguyên Chân. Hôm nay có cơ hội báo thù bèn tranh trước xuất thủ, kiếm pháp sắc bén, đâm thẳng vào ngực của Hoắc Nguyên Chân, ý đồ một kiếm lấy mạng.
Hà Viễn là Hậu Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân thực ra cũng là Hậu Thiên viên mãn, nhưng bởi vì tu luyện Đồng Tử Công, nội lực của hắn đã có thể so với Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông, làm sao lại sợ hãi Hà Viễn, nhìn thấy kiếm của đối phương đâm tới, không vội không hoảng.
Mắt thấy kiếm đã tới trước người mình, Hoắc Nguyên Chân thi triển bộ pháp Mai Hoa Thung, xảo diệu tránh thoát một kiếm của Hà Viễn.
Đang muốn xuất thủ phản kích, bên kia Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh cũng đã lao đến, lăng không chém tới, quét ngang thắt lưng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân lăng không nhảy lên, tranh thoát một kiếm của đối phương.
Vừa mới nhảy lên, Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn hai tay cầm kiếm xuất chiêu Lực Phách Hoa Sơn chém thẳng xuống.
- Con lừa trọc, người nằm lại ở đây đi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ nhíu mày, mấy người này phối hợp quả thật khá tinh diệu, cũng khá hung ác, nếu không phải mình một thân bản lĩnh tinh xảo, sợ rằng sẽ phải thua thiệt phen này.
Thân pháp Đại Na Di vận chuyển, Hoắc Nguyên Chân lăng không ở dưới tình huống không có chỗ nào mượn lực thình lình né ngang chừng một thước, một kiếm của Sài Nhàn lướt sát qua bên người, không làm thương tổn đến Hoắc Nguyên Chân chút nào.
Thân thể đang rơi xuống, Bôn Lôi Kiếm Trang Cầm bên kia sớm quan sát hồi lâu đã xuất thủ, kiếm quang sắc bén, một kiếm đâm thẳng vào sau gáy của Hoắc Nguyên Chân.
Một kiếm này xuất thủ ở phía sau Hoắc Nguyên Chân, vô thanh vô tức, cực kỳ âm độc.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác được trường kiếm đâm tới sau gáy, mặc dù còn có thể tránh né, nhưng hắn không muốn tránh né nữa, cứ như vậy đón đồ một kiếm của Trang Cầm.
- Keng!
Điểm điểm tia lửa xuất hiện ở trong đêm tối, trường kiếm đâm trúng sau gáy của Hoắc Nguyên Chân, không ngờ không đâm vào chút nào, thậm chí trường kiếm của Trang Cầm còn bị bẻ cong một chút.
Trang Cầm kinh hãi, thân thể điểm trên ngọn cây lập tức nhảy trở về, rơi trở lại trên ngọn cây lúc trước.
Trang Cầm quá mức kinh hãi, lặng đi một lúc mới cười lạnh nói:
- Trang mỗ ngược lại quên mất, đầu của hòa thượng người rất cứng rắn, chẳng qua lần sau ngươi cũng sẽ không có may mắn như vậy, bởi vì một kiếm kế tiếp sẽ đâm thủng cổ họng của ngươi.
Ba người khác cũng theo đó nhất tề lay động trường kiếm một chút, mũi kiếm hướng xuống, động tác chỉnh tề, lộ vẻ phối hợp thuần thục.
- Nhất Giới hòa thượng, đã biết lợi hại chưa, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
- Chúng ta thừa nhận thực lực của ngươi cũng không tồi, nhưng bốn huynh đệ chúng ta liên thủ, ngươi sẽ không có cơ hội.
- Hiện tại mở cửa Thiếu Lâm tự ra, nghênh đón chúng ta tiến vào chiêu đãi thật tốt, có lẽ ngươi còn có cơ hội sống sót.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Tứ Tiểu Danh Kiếm xung quanh một chút, chậm rãi mở miệng nói:
- Tứ Tiểu Danh Kiếm chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.
- Lớn mật.
- Ngu ngốc.
Thấy Hoắc Nguyên Chân ngoan cố như vậy, Thiểm Điện Kiếm Thượng Minh lại lần nữa là người xuất thủ đầu tiên, từ ngọn cây nhảy lên, trường kiếm hóa thành một đạo tinh quang đâm thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.
- Bần tăng đã nhường các ngươi một lần, lần này, bần tăng phải phản kích rồi.
Nhìn kiếm của Thượng Minh đâm tới, Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, sóng âm của Sư Tử Hống làm cho kiếm của Thượng Minh chậm lại.
Thừa dịp này Hoắc Nguyên Chân khéo léo tránh thoát một kiếm của đối phương, sau đó đột nhiên đánh ra một quyền La Hán Quyền, đánh thắng về phía ngực của Thượng Minh.
Thượng Minh phát giác không ổn, vội vàng vung kiếm đón đỡ.
. Thế nhưng tầng bảy Long Tượng Bát Nhã Công của Hoắc Nguyên Chân sao lại dễ dàng ngăn cản như vậy, một quyền đánh lên trên trường kiếm, Thượng Minh chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo thật mạnh vọt tới, thân thể không đứng nổi trên ngọn cây ngã xuống dưới tàng cây.
Một quyền đánh bay Thượng Minh, Hoắc Nguyên Chân cũng không quay đầu lại, thi triển thân pháp Đại Na Di đột nhiên biến mất tại chỗ, rơi xuống trên một ngọn cây bên cạnh, sau đó bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, bắn thẳng về phía eo của Hà Viễn đang đánh lén tới.
Hà Viễn không nghĩ đến Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt biến mất, một kiếm đâm vào khoảng không, tránh né không kịp, bị một chỉ của Hoắc Nguyên Chân đánh trúng, kêu thảm một tiếng rơi xuống dưới tàng cây.
Một chi đánh rơi Hà Viễn, bên kia Sài Nhàn lại lăng không nhảy lên, một kiếm Lực Phách Hoa Sơn chém xuống.
Thân thể chợt lóe, né tránh trường kiếm sắc bén, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng tiếp cận, Đại Từ Đại Bi Chưởng một lối một kéo, kéo Sài Nhàn đến trước người, sau đó nhả nội kình ra, người này lập tức hóa thành viên đạn pháo, bị Hoắc Nguyên Chân đánh bay ra xa.
Đánh bại ba người chẳng qua chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, sau đó Hoắc Nguyên Chân đứng ở ngọn cây không nhúc nhích.
Trong nháy mắt Bôn Lôi Kiếm Trang Cầm từ dưới tàng cây bay lên không, một kiếm tà tà đâm thẳng cổ họng của Hoắc Nguyên Chân.
Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, kiếm của Trang Cầm tốc độ cực nhanh, nếu không cũng sẽ không đoạt được danh tiếng Bôn Lôi, trong lòng thầm nghĩ tên hòa thượng này còn có chút bản lĩnh, chẳng qua Trang mỗ nói đâm cổ họng của người, cũng sẽ không đâm những địa phương khác.
Trường kiếm cách Hoắc Nguyên Chân chỉ có một thước, Trang Cầm tin tưởng, cho dù hòa thượng này sử dụng loại thân pháp quỷ dị kia cũng tuyệt đối không tránh khỏi.
Chính vào lúc đó, kỳ tích đã phát sinh.
Một vệt sáng màu vàng dày cộm đột nhiên xuất hiện ở bên người Hoắc Nguyên Chân, giống như một chiếc chuông đồng cực lớn, kim quang lập lòe, lấp lánh rực rỡ.
Một kiếm của Trang Cầm đâm thẳng lên trên chuông đồng, không ngờ phát ra một tiếng “Keng” trầm đục, trường kiếm trực tiếp bị văng ra, suýt nữa rời tay.
- Ôi chao không xong. Không ngờ là Kim Chung Tráo.
Dù sao Trang Cầm cũng đã tiến vào Tiên Thiên, cũng không phải là đồ bỏ, nhìn thấy loại bản lãnh mang theo dị tượng này, tự nhiên liền liên tưởng công phu Kim Chung Tráo trong truyền thuyết giang hồ.
Chặn được một kiếm của Trang Cầm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng rất vui mừng, mặc dù Kim Chung Tráo có thể trăm phần trăm phòng ngự công kích Hậu Thiên, thế nhưng Tiên Thiên lại không có nắm chắc lớn như vậy. Hiện tại xem ra, nếu không phải cao thủ Tiên Thiên toàn lực công kích, chỉ dựa vào vũ khí nhẹ như kiếm thì cũng không cách nào phá vỡ Kim Chung Tráo.
Trang Cầm đã hiểu ra, nhưng hắn giác ngộ đã chậm rồi, Hoắc Nguyên Chân lúc này đang đối mặt với hắn, khoảng cách chỉ là ba thước, đột nhiên há mồm thét to như sấm:
- Úm!
Trang Cầm trong tai nổ vang, bị Kim Chung Tráo chấn nhiếp tâm thần thất thủ không cách nào ngăn cản âm công gần trong gang tấc này, trong nháy mắt trước mắt biến thành màu đen, đầu óc hôn mê, không biết phương hướng.
- A Di Đà Phật, đắm chìm trong bạo lực, mê muội không biết quay đầu, nếu bần tăng không thể làm cho bốn người các ngươi tỉnh ngộ, thì làm sao đi phổ độ chúng sinh.
Hoắc Nguyên Chân bắt Trang Cầm trước mặt lại, bắp thịt trên cánh tay nổi lên, Long Tượng Bát Nhã Công trong nháy mắt phát lực, đột nhiên vung lên, trực tiếp ném Trang Cầm vào sâu trong rừng rậm.
Thanh âm một nhánh cây gãy vang lên, tuyết rơi bay tán loạn, tiếng kêu thảm thiết của Trang Cầm không ngừng truyền đến, tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Sau khi phát lực ném Trang Cầm đi, Hoắc Nguyên Chân từ trên ngọn cây nhảy xuống, tăng bào hai màu đen trắng phất phơ, giống như lăng ba tiên tăng.
Dưới tàng cây, Hà Viễn bị Vô Tướng Kiếp Chi của Hoắc Nguyên Chân bắn trúng eo, lúc này đặt mông ngồi ở đó, đang toàn lực vận công, hy vọng có thể bức cô chân khí nóng như lửa kia ra.
Thượng Minh bị một quyền của Hoắc Nguyên Chân đánh rơi xuống dưới tàng cây, xem như còn có sức chiến đấu, nhưng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân xuống, hắn đã đánh mất dũng khí tiếp tục đối kháng.
Hòa thượng này đang đi từng bước một xung quanh mình, bên ngoài thân thể của hắn, một chiếc chuông vàng cực lớn hoàn toàn bao phủ hắn, chiếc chuông vàng này còn đang không ngừng xoay tròn, liếc mắt nhìn đều cảm giác nhiếp hồn động phách.
- Ngươi... Ngươi... Tên yêu tăng này, không được qua đây.
Thượng Minh cầm trường kiếm trong tay, run lẩy bẩy nhìn Hoắc Nguyên Chân, không ngừng quơ trường kiếm, nói lời uy hiếp.
Thế nhưng bước chân của hắn lại đang không ngừng lui về phía sau.
Cuối cùng thân thể hắn dựa vào một thân cây, mặt đầy tuyệt vọng nhìn hòa thượng đang từng bước đi tới. Bộ pháp chậm rãi kia, cùng với chuông vàng cực lớn kia đều mang đến áp lực cực lớn đối với hắn, mặc cho hòa thượng này càng đi càng gần, phòng tuyến trong lòng hắn gần như đã muốn bị ép vỡ rồi.
- Bộ đồ đao xuống, lập địa thành Phật. Người đã không còn đường lui rồi.
Hoắc Nguyên Chân vừa chậm rãi đi tới, miệng còn đang không ngừng mang đến áp lực cho Thượng Minh, địch nhân căn bản đã mất đi sức chiến đấu, đây là người cuối cùng rồi.
- A.
Thượng Minh hú lên một tiếng quái dị, cuối cùng không chịu đựng nổi áp lực cực lớn như vậy, giống như điên cuồng chém ra một kiếm.
Một khắc này, hắn đã quên mất yếu quyết kiếm đi khinh linh, chẳng qua là giống như bản năng xuất kiếm chém tới.
Keng.
Theo một thanh âm giống như tiếng kim loại va chạm vang lên, sau khi trường kiếm của Thượng Minh chém trúng chuông vàng hộ thể của Hoắc Nguyên Chân ứng tiếng mà gãy.