Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Tuệ Nhất thấy, cho dù công lực của Hoắc Nguyên Chân cao hơn nữa, sợ rằng cũng không thể phá vỡ trận này. Ngày hôm qua khi trận pháp còn chưa thuần thục, Nhất Trần đã tới thử một lần, kết quả Nhất Trần cảnh giới Tiên Thiên, sau khi tiến vào trận căn bản không có bất kỳ lực hoàn thủ nào, dễ dàng bị mười tám người mình bắt lại.
Huống chi công lực của phương trượng chỉ là nghe nói rất cao, rốt cuộc đến trình độ nào bọn họ cũng không biết.
Ôm thái độ nửa đùa giỡn nửa dò xét, Tuệ Nhất liền chào hỏi Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân đương nhiên biết tâm tư của bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vào thì vào thử một chút, hiện tại đại trận này không cách nào làm thương tổn đến mình, bởi vì sự tồn tại của Kim Chung Tráo, mà đám người Tuệ Nhất còn chưa có ai đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Chẳng qua Hoắc Nguyên Chân không muốn sử dụng Kim Chung Tráo, bởi vì trận pháp này mình hoàn toàn quen thuộc, nơi nào là sinh môn, nơi nào là tử môn đều rất rõ ràng.
- Được rồi, vậy chơi đùa với các ngươi một chút.
Hoắc Nguyên Chân ném tăng bào cất bước vào trận.
Mấy người Tuệ Nhất liếc mắt nhìn nhau, cũng muốn biểu hiện một chút, nói với những người khác:
- Phương trượng tới rồi, đừng để phương trượng xem nhẹ chúng ta, bày trận.
- Vù.
Thập Bát La Hán Trận bắt đầu vận chuyển trong nháy mắt, những hòa thượng này đi lại cắt chéo giống như mắc cửi, làm cho người ta hoa mắt nhiễu loạn.
Bước chân Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng di động, mặc cho bọn họ biến hóa như thế nào đều không ảnh hưởng đến mình, sự chú ý của hắn chính ở chỗ sinh môn, đương nhiên sinh môn này mỗi giờ mỗi khắc cũng đang thay đổi biến hóa.
Tuệ Cửu phía sau đột nhiên tiến lên, đánh một quyền về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên quay đầu lại, đánh ra một quyền.
Tuệ Cửu không đỡ được quái lực của Hoắc Nguyên Chân, bị chấn sang một bên, chẳng qua lực lượng của Hoắc Nguyên Chân cũng không thương tổn đến Tuệ Cửu, những người này đều có Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện hộ thể, cứng rắn gần như sắt, Hoắc Nguyên Chân có thể thẳng tay thi triển.
Hắn thi triển ra La Hán Quyền đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong, bắt đầu giao thủ với mười tám người ở trong trận. Hoắc Nguyên Chân ỷ vào sự khinh linh của bộ pháp Mai Hoa Thung, sự quỷ dị của Đại Na Di, vô luận là dưới tình huống nào cũng có thể dễ dàng tránh né công kích luân phiên của mười tám người này.
Mà Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy phối hợp La Hán Quyền cảnh giới đỉnh phong càng là từng quyền đánh đến thịt, đánh vang lên từng tiếng “Phanh phanh”, trong lúc nhất thời vô cùng đã nghiền.
Đánh một trận, mười tám người cũng không chạm được vạt áo của Hoắc Nguyên Chân, chẳng qua Hoắc Nguyên Chân lại phát hiện, tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ bại. Những người này đều không sợ bị đánh, cũng sẽ tiêu hao nội lực mình đến chết.
Bất đắc dĩ, chiêu thức của Hoắc Nguyên Chân thay đổi, thi triển ra Đại Từ Đại Bi Chưởng, bắt đầu quật ngã hoặc đánh bọn họ bay ra xa, tận lực phá hư trận pháp.
Lại đấu một hồi, mười tám người bổ trợ lẫn nhau, công kích sinh sôi không ngừng, đợt này tiếp đợt khác làm cho Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn không có lúc nghỉ ngơi.
Ngã một cái lại lập tức đứng lên, đây chính là Thập Bát La Hán đánh không chết.
Hoắc Nguyên Chân biết nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ phải bêu xấu.
Đột nhiên hắn thi triển ra Kim Chung Tráo, một cái chuông lớn màu vàng bao phủ trên người, mười tám người vô luận công kích như thế nào cũng khó có thể rung chuyển chuông này chút nào.
Cứ như vậy hắn đội vỏ rùa đen trực tiếp xông ra sinh môn, đả phá La Hán đại trận.
Mấy người Tuệ Nhất vô cùng bất bình nói:
- Phương trượng, ngươi đây là chơi xấu, sử dụng Kim Chung Tráo căn bản không ai có thể tổn thương người, bày trận gì cũng vô dụng.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Đây cũng là bởi vì các ngươi còn chưa có nắm giữ tinh túy của đại trận, vận chuyển là một phần của đại trận trận pháp, thế nhưng phần tinh túy chân chính lại là hợp lực công kích, thông qua sự biến ảo của trận pháp tập trung lực lượng của các ngươi lại. Chỉ cần học được cách tập trung phát lực, các ngươi cũng có thể đánh vỡ Kim Chung Tráo của bần tăng.
- Có thể tập trung lại được sao?
- Không sai, tập trung theo thứ tự là hai người một thể, ba người một thể, sáu người một thể và chín người một thể. Có thể đạt tới chín người một thể, La Hán đại trận này xem như là đạt tới cảnh giới cao nhất, chín người yểm hộ, chín người liên thủ, uy lực vô cùng.
- Phương trượng, không thể mười tám người liên thủ hợp lực sao?
- Cũng có thể, nhưng đó không phải là La Hán trận này có thể làm được, các ngươi chớ có nghĩ xa như vậy. Hôm nay trước tiên các ngươi luyện tập hai người nhất thể hợp lực công kích, mặc dù công kích này không phải đặc biệt mạnh, nhưng hôm nay trong số các ngươi, chỉ cần một người Hậu Thiên viên mãn và một người Hậu Thiên hậu kỳ hợp lực là có thể có tiêu chuẩn của cảnh giới Tiên Thiên. Chiến pháp này thắng ở biến hóa đa đoan, trong các ngươi bất cứ hai người nào cũng có thể hợp lực, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Mọi người rốt rít gật đầu, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Sau khi hai người hợp lực thuần thục rồi, các người có thể thử ba người hợp lực, ba người hợp lực cho dù là ba người Hậu Thiên hậu kỳ cũng có thể đạt đến tiêu chuẩn của Tiên Thiên sơ kỳ, ba người Hậu Thiên viên mãn là có thể đạt tới sơ kỳ đỉnh phong.
- Phương trượng, chúng ta nếu như đạt tới sáu người hợp lực chẳng phải là có lực lượng của Tiên Thiên trung kỳ sao? Đạt tới chín người hợp lực, có phải là có thể có lực lượng của Tiên Thiên hậu kỳ hay không?
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Trên lý thuyết là có thể được, thế nhưng các ngươi đừng quên một điểm quan trọng nhất chính là thực lực của bản thân các ngươi nhất định phải tiến bộ hơn nữa. Nếu như các ngươi đều tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, như vậy nếu chín người hợp lực thi triển ra, tuyệt đối có thể đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, trình độ cao nhất trên giang hồ hôm nay.
Mấy người Tuệ Nhất người nhìn ta, ta nhìn ngươi, kích động không thôi, nếu là như vậy mười tám người mình không phải có thể hoành hành giang hồ rồi sao?
- Phương trượng, người nói một đòn của mười tám người hợp lực là công pháp gì?
- Loại công pháp kia gọi là Kim Cương Phục Ma Quyển, chẳng qua hiện tại không thích hợp các ngươi, tu luyện La Hán đại trận cho tốt đi.
Hoắc Nguyên Chân đang nói, đột nhiên cau mày, một mình đi lên bên trên, đi được hai bước dường như lo lắng liếc mắt nhìn xuống phía chân núi, sau đó nói với mấy người Tuệ Nhất:
- Các ngươi xuống núi, nhìn thấy một tiểu hóa tử gọi là Tô Xán nhất định phải bảo vệ sự an toàn của hắn, nhưng không được mang lên trên núi, hắn muốn làm cái gì các ngươi phối hợp với hắn là được.
Mấy người Tuệ Nhất nghe nói qua Tô Xán, nghe nói hắn là phản đồ của Thiếu Lâm tự, vì sao phương trượng lại chiếu cố một người như vậy chứ?
- Tuệ Nhất, ngươi tới đây.
Tuệ Nhất đi tới, Hoắc Nguyên Chân dặn dò rõ ràng chuyện này với hắn, Tuệ Nhất liên tục gật đầu.