Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Dường như Mộ Dung cô nương có điều hiểu lầm đối với người xuất gia, xuất gia đoạn hồng trần, cũng không phải là không có chút liên quan gì với hồng trần. Người của hồng trần như các ngươi đến Thiếu Lâm ta, chúng ta vẫn lấy lễ đối đãi, nếu các ngươi có khó khăn, Thiếu Lâm ta cũng sẽ toàn lực tương trợ, làm sao có thể nói không liên quan với hồng trần?
Mộ Dung Thu Vũ nhìn Hoắc Nguyên Chân một chút, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, không nhìn ra vui giận, nhẹ nhàng nói:
- Thu Vũ không phải là nói giáo nghĩa của các ngươi không tốt, mà là cảm thấy chuyện như vậy quá mức ly kỳ hư ảo, cũng không thể có bất kỳ kết quả gì, Các ngươi nói tu Phật, tu cái gì Phật? Ta nghe qua một bài thơ của Phật gia các ngươi, gọi là, bồ đề bản vô thụ, minh cảnh diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai, có bài thơ này không?
(Bài kệ đốn ngộ của Lục Tổ Huệ Năng:
Bồ Đề vốn không cây
Gương sáng chẳng có đài,
Vốn không có một vật,
Chỗ nào dính bụi trần.)
- Quả thật có bài thơ này.
- Tốt lắm, Thu Vũ hỏi Đại sư một chút, Bồ Đề thụ, minh cảnh đài này là gì?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Bồ Đề ý chỉ giác ngộ, trí tuệ, thông suốt khai ngộ, giác ngộ chân lý, đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục, cũng có thể chỉ nó là tâm, Bồ Đề thụ là chủ phiền não trong lòng, minh cảnh đương nhiên chính là nói gương sáng, chẳng có đài chính là trong lòng của mỗi người vốn là không có phiền não cùng tạp niệm. Gương có sáng hơn nữa cũng không chiếu được phiền não và tạp niệm giấu ở trong lòng người, chính là một cảnh giới chí cao của Phật học.
Mộ Dung Thu Vũ nghe Hoắc Nguyên Chân nói như vậy cũng không thể không gật gật đầu, dường như hòa thượng này còn có chút bản lĩnh, chẳng qua như vậy cũng tốt, nếu không thì quá mức không thú vị rồi.
- Đại sư nói thật dễ nghe, thế nhưng Thu Vũ cho rằng, các ngươi tham bái tu hành như vậy, đã đoạn hồng trần, thực sự là cách làm ngu xuẩn nhất. Con người sinh ra không nên thanh đăng cổ Phật, không nên cô phụ tuổi trẻ tươi đẹp, bên ngoài Xuân quang Thu sắc, Hạ mưa Đông tuyết, phồn hoa như gấm, hôm nay lại là sắp tới năm mới, các ngươi lại canh giữ ở thâm sơn cổ tháp này, thật sự là bất trí.
- Sư muội, chúng ta trở về được không?
Mặc Lan cảm thấy Mộ Dung Thu Vũ nói hơi nhiều rồi.
- Sư tỷ, ngươi vội cái gì chứ? Thu Vũ muốn nói chuyện với Đại sư này một chút.
Mộ Dung Thu Vũ hơi nghiêng đầu, khóe miệng treo lên vẻ tươi cười xinh đẹp, dung nhan tinh mỹ, mị hương tự nhiên, trong lúc lơ đãng lưu lộ ra lực sát thương không gì sánh được đối với nam nhân.
Hoắc Nguyên Chân mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng hỏi tâm, không vì mỹ sắc của Mộ Dung Thu Vũ mà bị động, mà là mỉm cười nói:
- Mộ Dung cô nương lời ấy sai rồi, mặc dù bần tăng bất tài nhưng cũng có thể lĩnh ngộ Bồ Đề minh cảnh này, bên ngoài như thế nào bần tăng cũng rất rõ ràng.
Nói xong Hoắc Nguyên Chân dùng một chút lại nói:
- Tâm giữ Bồ Đề minh cảnh đài, Xuân quang Thu sắc vốn không sai, năm qua mắt kém không thấy được, để mặc phồn hoa nở mắt ai.
Mộ Dung Thu Vũ đã nói sướng miệng hồi lâu, lần này rốt cục cũng ngẩn người một chút.
Bài thơ này của Hoắc Nguyên Chân khắp nơi nhằm vào lời nói vừa rồi của mình, làm cho người ta trong lúc nhất thời không thể phản bác.
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên nói:
- Đại sư nói lần này thật sự không tệ, dường như hết thảy đều ở tâm của ngươi rồi. Vậy nếu như để người rời khỏi Thiếu Lâm tự này, người chỉ bằng vào tâm của mình còn có thể tu hành sao?
- A Di Đà Phật, Phật môn ta tu hành, bất kể thân ở chỗ nào cũng vô ngại. Bần tăng thường ngày cũng dạy chúng tăng, xuất thế nhập thế đều là tu hành, bất kể địa điểm.
- Lời này của Đại sư, Thu Vũ không dám tùy tiện đồng ý, mặc dù Thu Vũ chưa từng học Phật, nhưng cũng biết Phật môn thánh địa hẳn là Linh Sơn, chẳng lẽ ở Linh Sơn tu hành không có gì khác tu hành ở phàm trần sao? Đại sư lại nói dối rồi.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Linh Sơn ở nơi nào? Mộ Dung cô nương có biết không?
Mộ Dung Thu Vũ ngẩn người một chút, phát hiện dường như mình đã phạm vào một sai lầm, Linh Sơn này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, làm sao biết được địa điểm? Hôm nay lại bị hòa thượng này nắm đằng chuôi hỏi lại.
Thế nhưng nàng cũng chỉ có thể lắc đầu nói:
- Thu Vũ không biết.
- Nếu như không biết, bần tăng có thể nói cho Mộ Dung cô nương, Phật ở trong lòng chẳng phải cầu, Linh Sơn cũng sẵn ở tâm đầu, người người đều có Linh Sơn tháp, không tu dưới tháp lại tìm đâu? Linh Sơn này nằm ở trong lòng, cần gì phải phân địa điểm?
Lời nói Hoắc Nguyên Chân mang thiền cơ, cuối cùng làm cho Mộ Dung Thu Vũ đã có chút cảm giác tay chân luống cuống.
Mình làm một bài thơ châm chọc hòa thượng này một cái, không ngờ rằng hòa thượng này phản kích liên tu bất tận, càng giải thích với hắn dường như càng chui vào trong ngõ cụt.
Con người xoay chuyển, Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Đại sư, Phật pháp của người cao thâm như vậy, đã từng đoạn trần duyên chưa?
Đối với vấn đề này của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân thật sự là không dễ trả lời, nếu nói đã đoạn trần duyên rồi, ngay cả mình cũng không gạt được, thế nhưng nếu nói chưa đoạn, khó tránh khỏi lại để cho nha đầu này nắm được nhược điểm phản kích.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn kiên trì nói:
- Bần tăng ngu muội, tự thấy chưa từng hoàn toàn đoạn trần duyên, thẹn với ngã Phật.
Mộ Dung Thu Vũ hơi nhướng mày:
- Đại sư nói như vậy chứng minh tự thấy bản tâm rồi, không biết vì sao Đại sư chưa thể đoạn trần duyên vậy?
- Chấp niệm, ràng buộc... Còn có rất nhiều thứ.
Hoắc Nguyên Chân trả lời hàm hồ như vậy làm cho Mộ Dung Thu Vũ không mấy thỏa mãn, mắt chớp chớp hai cái, lại nói:
- Thu Vũ đã từng nghe qua một bài thơ rất hay, chỉ nhớ được ba cầu trước, câu thứ tư lại quên, không biết Đại sư có thể bổ sung cho Thu Vũ hay không?
- Xin Mộ Dung cô nương cứ nói, bần tăng biết được sẽ nói.
- Ba câu trước là, tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân, thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, về phần câu cuối cùng ta đã quên mất, phải nói thế nào đây?
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng nói:
- Câu cuối cùng là, bán duyên tu đạo bán duyên quân.
(Đây là bài Ly Tư của Nguyên Chẩn thời Đường:
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!
Dịch: Điệp Luyến Hoa.)
Mộ Dung Thu Vũ vỗ tay than nhẹ:
- Quả nhiên, Đại sư tài cao tám đấu, hơn nữa bài thơ này rất gần gũi đối với Đại sư.
- Gần gũi? Mộ Dung cô nương lời này hiểu thế nào?
- Bản thân Đại sư cũng nói trần duyên chưa dứt, ta thấy Đại sư cũng đã từng có cảm giác biển xanh, hơn nữa đối mặt Thu Vũ và Mặc Lan tỷ tỷ, cũng hoàn toàn chưa từng có bất kỳ lúc nào đánh mất lễ nghi. Mặc dù Thu Vũ không chịu nổi, nhưng Mặc Lan sư tỷ chính là một đại mỹ nhân nhất đẳng, phương trượng là người xuất gia, nhưng lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Đại sư không để ý tới tỷ muội chúng ta như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
- Vậy theo lời nói của Mộ Dung cô nương, là nguyên nhân gì đây?
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác có chút thú vị, Mộ Dung Thu Vũ này khắp nơi biểu hiện khéo léo, nhưng miệng lưỡi cũng thật là lợi hại, phối hợp với bộ dáng tươi cười kia của nàng, quả thực rất có lực hấp dẫn. Mặc dù mình sẽ không bị mê hoặc, nhưng cũng không thể ghét nổi.
- Đương nhiên chính là một câu cuối cùng của Đại sư, “bán duyên tu đạo bán duyên quân”, một nửa là bởi vì người đang tu hành, một nửa khác tự nhiên chính là bởi vì Ninh Uyển Quân.
Mặc Lan ở bên cạnh vừa nghe suýt chút nữa bật cười, Ninh Uyển Quân và Mộ Dung Thu Vũ, cũng xưng là Tà Đạo Song Kiều, là hai nữ tử đẹp nhất giang hồ. Mặc Lan không biết Ninh Uyển Quân như thế nào, nhưng Mộ Dung Thu Vũ chính là một mực lấy Ninh Uyển Quân làm địch nhân giả tưởng. Mặc dù chưa từng nói qua Ninh Uyển Quân như thế nào, nhưng trong lòng vẫn đang để ý, đây có thể là nhược điểm lớn nhất của Mộ Dung Thu Vũ.
Hòa thượng có quan hệ tốt với Ninh Uyển Quân, mình biết, Mộ Dung Thu Vũ cũng biết, không nghĩ đến lúc này lấy nàng ra nói chuyện, có thể thấy được trong lòng Mộ Dung Thu Vũ vẫn rất quan tâm.
Mặc Lan có thể hiểu được tâm tư của Mộ Dung Thu Vũ, nếu như hòa thượng này thực sự có tình đối với Ninh Uyển Quân, lại không để ý tới nàng, như vậy đối với thiên chi kiều nữ này của Thiên Nhai Hải Các mà nói, nhất định sẽ là một đả kích rồi.
Hoắc Nguyên Chân cũng có vẻ buồn cười, Mộ Dung Thu Vũ này thật sự là cũng khéo liên hệ, chữ “Quân” này cũng có thể liên hệ với nhau, không nhịn được nói:
- Mộ Dung cô nương quá lo lắng rồi.
Nói đến chuyện này, Mộ Dung Thu Vũ thấy Hoắc Nguyên Chân không có giải thích nhiều, trong lòng có vẻ không vui, suy nghĩ một chút nói:
- Đại sư, ngươi quả thực tài hoa hơn người, tự nhiên Thu Vũ không thuyết phục được ngươi.
- Đa tạ nữ thí chủ khích lệ, bần tăng thẹn không dám nhận.
- Hiện tại ta phải cùng Mặc Lan sư tỷ trở về Thiên Nhai Hải Các, ngày sau lại tới bái phỏng Đại sư. Hôm nay nói chuyện với Đại sư, làm cho Thu Vũ đã có cái nhìn mới đối với Phật học, trước khi đi, hy vọng Đại sư có thể tặng cho Thu Vũ một món pháp khí Phật giáo giữ làm kỷ niệm.
Người khác muốn pháp khí đều phải cầu xin, Mộ Dung Thu Vũ này trực tiếp mở miệng đòi, hơn nữa còn là vật giữ làm kỷ niệm.
- Cũng tốt, nếu Mộ Dung cô nương có đề nghị này, như vậy bần tăng sẽ tặng cô nương một chiếc quạt giấy, trên mặt có vẽ Phật tổ khuyên răn người đời, cũng hy vọng có thể vào khi ngày hè mang đến một làn gió mát mẻ cho cô nương.
- Đa tạ Đại sư, chẳng qua Thu Vũ có một yêu cầu, chính là ở mặt sau chiếc quạt, Đại sứ phải viết lên mấy chữ, viết phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tặng Thiên Nhai Hải Các Mộ Dung Thu Vũ, chứng minh vật này từ nay về sau chính là của ta rồi.
Nghe được lời này, Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy một tia giảo hoạt trong mắt của Mộ Dung Thu Vũ, đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, y như mong muốn của cô nương.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân trở lại Phương Trượng viện, một lát sau lấy ra một chiếc quạt giấy, mặt trên có hình về Phật tổ, mặt sau có chữ vừa mới viết.
Hắn đi tới trước mặt Mộ Dung Thu Vũ, mở chiếc quạt ra một chút để cho Mộ Dung Thu Vũ nhìn, quả nhiên có mấy chữ “Thiếu Lâm Nhất Giới tặng Thiên Nhai Hải Các Mộ Dung Thu Vũ”.
Mộ Dung Thu Vũ mặt mày hớn hở nhận lấy chiếc quạt, không ngờ lần đầu tiên chúc Hoắc Nguyên Chân câu vạn phúc:
- Đa tạ phương trượng, Mộ Dung Thu Vũ xin cáo từ.
Sau khi nói xong lôi kéo Mặc Lan đi liền.
Mặc Lan không cưỡng được nàng, cũng chỉ có thể vẫy tay một cái đối với Hoắc Nguyên Chân, sau đó liền bị kéo ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi, Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười.
Hai người đi ra khỏi cửa Thiếu Lâm tự, Mộ Dung Thu Vũ thở một hơi thật dài:
- Hòa thượng này thật sự không đơn giản, sư tỷ bại không oan.
Mặc Lan không nói gì, nghĩ thầm ngươi cũng đã biết lợi hại rồi chứ gì, bị người ta phản bác không nói ra lời, chẳng qua chỉ là da mặt của ngươi dày hơn ta mà thôi.
Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Chẳng qua hòa thượng này tính toán ngàn vạn, cuối cùng vẫn bị bản cô nương lừa rồi.
Sau khi nói xong trong nàng thầm nghĩ:
“Chiếc quạt giấy này ta giữ lại, không phải hắn có quan hệ tốt với Ninh Uyển Quân sao, sau này mình gặp Ninh Uyển Quân liền lấy chiếc quạt này cho Ninh Uyển Quân xem một chút. Ninh Uyển Quân với hắn tốt hơn nữa cũng không có được loại lễ vật viết rõ tặng cho người nào như vậy, chỉ bằng vào một điểm này, nàng đã thua mình rồi, có thể nhìn thấy bộ dạng ghen tị của Ninh Uyển Quân thật là hay quá.”
Nghĩ đến đây Mộ Dung Thu Vũ mở chiếc quạt ra, muốn nhìn chữ viết của Hoắc Nguyên Chân một chút.
Thế nhưng sau khi mở quạt ra hoàn toàn, nụ cười của nàng đã đọng lại trên mặt.
Thì ra phía sau chiếc quạt này không chỉ có lưu danh của Nhất Giới, mà còn viết thêm một bài thơ nhỏ bốn câu.
Độn nhập thâm sơn dĩ vị tăng, lăng la tiểu phiến khuyến khuynh thành, mạc tương lạp lạp bồ đề tử, hóa tố tương tư hồng đậu hồng.
(Dịch nghĩa: Vào chốn thâm sơn để làm tăng, đề thơ trên quạt khuyên khuynh thành, chớ làm bồ đề trong chuỗi hạt, hóa thành từng hạt hạt tương tư.)
Sau bài thơ thất ngôn tứ tuyệt này mới là dòng chữ “Nhất Giới tặng cho Mộ Dung Thu Vũ.”
- Hòa thượng cuồng vọng tự đại, đang khuyên ta không nên thầm mến hắn sao?
- Đồ như vậy làm sao lấy ra cho người khác xem. Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ hiểu lầm ta thầm mến hòa thượng, chẳng phải là sẽ cười đến rụng răng.
Mặc Lan có chút kinh ngạc phát hiện, trên gương mặt tiểu sư muội xưa nay vốn nhất quán tự tin nổi lên một tia ửng đỏ, hàm răng cắn chặt môi anh đào, dường như có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
- Không phải chỉ là bị người phản bác rất nhiều đạo lý thôi sao, vì sao lại oán hận thành bộ dạng như vậy chứ?
Mặc Lan thật không hiểu nổi việc này.
- --------------------
Mộ Dung Thu Vũ và Mặc Lan rời đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, hắn không cho là nha đầu nhìn như lỗ mãng, thật ra rất tinh quái này có thể mang đến cho mình phiền toái gì.
Trước mắt mình còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là đi xem rốt cuộc Vô Danh đã tìm được cái gì.
Đi tới hậu sơn, Hoắc Nguyên Chân từ xa nhìn lại, bóng dáng của Vô Danh ở trên bờ Ấm Mã hồ.
Đạp trên tuyết đọng, Hoắc Nguyên Chân đi tới bên cạnh Vô Danh.
Vô Danh coi như không thấy Hoắc Nguyên Chân đi tới, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mặt hồ.
Hoắc Nguyên Chân đi tới, nhìn thoáng qua địa phương Vô Danh đang nhìn chằm chằm, phát hiện không ngờ nơi này có một lỗ thủng băng, lớn chừng chậu rửa mặt, bên cạnh lỗ thủng thật sự có dấu vết của một con rắn.
- Trưởng lão, thật sự nơi này có rắn sao?
- Đúng vậy, một con rắn rất lớn, đã chui xuống phía dưới rồi.
- Vì sao trong vùng băng thiên tuyết địa này rắn vẫn không bị đông cứng?