Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Vô Danh mỉm cười nói:
- Phương trượng không cần quá mức kích động, trước không nói Bạch Phát Huyết Ma thực lực trác tuyệt, cho dù lão nạp xông phá sinh tử huyền quan chỉ sợ cũng chưa chắc có được thực lực tung hoành vô địch như lão. Hơn nữa nếu như lão nạp thực sự xông phá sinh tử huyền quan, chỉ sợ cũng sẽ là lúc chân chính bỏ xuống hết thảy kết thúc duyên trần. Đến lúc đó Vô Danh chỉ là một hòa thượng quét sân, sợ rằng không thể mang đến cho phương trượng thêm trợ giúp gì.
- Không ngại, không ngại, chỉ cần trưởng lão có thể an tâm ở Thiếu Lâm ta là được, một ít chuyện phàm tục tuyệt đối sẽ không làm phiền trưởng lão.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân chỉ hy vọng Vô Danh có thể đột phá, nếu như lão đạt tới Tiên Thiên viên mãn, có lẽ đúng như lão nói, kết thúc trần duyên, sau này nếu như Thiếu Lâm chinh chiến giang hồ đều không có liên quan với lão.
Nhưng chỉ cần lão đồng ý ở Thiếu Lâm là được, tối thiểu trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chỗ dựa. Nếu như đến thời khắc nguy nan chân chính, Vô Danh khẳng định vẫn sẽ xuất thủ, như vậy ít nhất đã có thể đảm bảo căn cơ của Thiếu Lâm sẽ vĩnh viễn không bị phá hỏng.
- Vậy xin phương trượng trở về đi, nếu như trong vòng ba ngày lão nạp không trở về, phương trượng cũng không cần phái người tới đây, nếu không nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của lão nạp.
- Những người khác không thể tới, bần tăng muốn nhìn một chút cũng không thể sao?
Vô Danh cười nói:
- Không phải là phương trượng có thần nhãn trên bầu trời kia sao, tất cả động tĩnh còn cần tự mình tới xem sao?
Hoắc Nguyên Chân lúng túng cười cười:
- Vậy bần tăng ở trong chùa đợi tin tốt của trưởng lão, đợi tin tức khải hoàn của trưởng lão.
- Phương trượng hãy đi trước, nhưng lão nạp không dám cam đoan, nhất định có thể đánh chết hoặc bắt Bất Tử Đạo Nhân. Dù sao đi nữa kẻ có khả năng hàng phục Bất Tử Đạo Nhân trước mắt cũng chỉ có một mình Đinh Bất Nhị mà thôi, lão nạp chỉ có thể nói nhiều nhất có thể đuổi lão đi, làm cho lão không cách nào tạo thành uy hiếp đối với Thiếu Lâm.
- Đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần trưởng lão có thể giải được tâm kết, chính là may mắn của Thiếu Lâm ta.
Lúc này, dưới đáy nước lại có một vết máu màu đỏ nổi lên, Vô Danh sắc mặt ngưng trọng, không nói chuyện với Hoắc Nguyên Chân nữa, gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước.
Nhìn đến đây, Hoắc Nguyên Chân biết mình không thích hợp tiếp tục ở lại, ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, tỷ thí của cấp bậc lão quái loại này, mình vẫn nên không tham dự là hơn.
Hắn chậm rãi lùi lại, chậm rãi xoay người rời đi.
Trở về đến trong Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân triệu tập tất cả hòa thượng đến, tuyên bố bắt đầu từ bây giờ đến năm mới, bất kể là ai cũng không được rời khỏi Thiếu Lâm tự, hơn nữa không thể đi ra sau núi, nếu như ai dám vi phạm nhất định đuổi khỏi chùa.
Tất cả mọi người bao gồm cả Nhất Trần đều không biết vì sao phương trượng làm như vậy, chẳng lẽ sau núi xuất hiện rắn, tất cả mọi người đều không thể tới đó.
Nhưng phương trượng đã lên tiếng, vậy thì nhất định phải tuân theo, mọi người đều gật đầu đáp ứng.
Hoắc Nguyên Chân đóng chặt cửa sau của Thiếu Lâm tự, không cho phép ra vào, suy nghĩ một chút lại làm ra một quyết định.
Đóng cửa chùa.
Khoảng thời gian từ hôm nay trở đi đến đầu năm mới, Thiếu Lâm tự không tiếp đón hương khách.
Làm ra quyết định như vậy rất chật vật, hương khách là trụ cột tồn tại của Thiếu Lâm, tất cả tăng nhân đều dựa vào hương khách cung dưỡng.
Thế nhưng để Vô Danh không bị quấy rầy, Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm nhiều. Dù sao qua năm mới căn bản cũng sẽ không có mấy người tới, đóng mấy ngày cũng không có chuyện lớn gì.
Dựa theo mệnh lệnh của phương trượng, cửa lớn của Thiếu Lâm đóng chặt, không tiếp đãi hương khách nữa.
Hoắc Nguyên Chân một mình trở lại Phương trượng viện ngồi xếp bằng, thầm nghĩ:
- Vô Danh à Vô Danh, lần này phải trông vào lão rồi, ngàn vạn lần đừng để bần tăng thất vọng.
Màn đêm phủ xuống, bất tri bất giác đã tới rạng sáng của ngày Hai Mươi Tám tháng Mười Hai.
Rạng sáng của ngày Hai Mươi Tám tháng Mười Hai đã đến, chính là thời gian quay thưởng của tháng Mười Hai.
Bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến chuyện của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân lúc mới đầu không ngờ quên mất chuyện này, đợi đến khi Hệ Thống nhắc nhở hắn, hắn mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng bắt đầu quay thưởng.
Phần thưởng lần này thôi thì đủ loại cả tốt lẫn xấu, hạng mục lệnh bài xây dựng xuất hiện hẻm mộc nhân và Bát Nhã đường. Hạng mục tạp vật cũng xuất hiện Song Thiểm Tưởng, thậm chí hạng mục võ công đã xuất hiện Dịch Cân Kinh.
Hoắc Nguyên Chân nhắm vào Dịch Cân Kinh, nhưng lần này cuối cùng vận may của hắn đã có chút suy kiệt, kém hai bước không có quay trúng Dịch Cân Kinh, mà quay trúng ô ngân lượng.
May mắn hôm nay chính là thời gian năm mới, ngân lượng cũng là phần thưởng ở lớn, lần này chính là một gốc san hô.
Sau khi lấy được san hô, Hoắc Nguyên Chân do dự hồi lâu không có lựa chọn chức năng đánh bạc.
Cây san hô này trong suốt long lanh, nhất định là giá trị không rẻ, đánh bạc thắng chẳng qua cũng chỉ là đoạt được thêm một ít tiền tài, thua thì cái gì cũng không có.
Nếu như bán cây san hô này đi, nguy cơ tài chính của Thiếu Lâm hiện tại cũng sẽ được giải quyết, cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không phải quá buồn, dù sao đi nữa ngày mai chính là Ba Mươi Tết rồi, hy vọng của mình ở ngày đó.
Đặt cây san hô ở trên bàn của mình, nhìn một lúc, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không ổn, vật này quá nổi bật rồi, vẫn nên thu lại cho thỏa đáng.
Dùng Kim Nhãn Ưng quan sát tình huống sau núi, Vô Danh vẫn canh giữ ở trước lỗ bằng kia, Bất Tử Đạo Nhân bên trong vẫn chưa đi ra, Hoắc Nguyên Chân liền ngủ một giấc.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Hoắc Nguyên Chân vừa định tra xét tình huống phía sau núi lần nữa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy chỗ cửa chùa, một đám hòa thượng vây lấy hai nữ tử, không cho phép hai người tiến vào.
Hai nữ tử này, một người một thân hắc y, chính là Hoa Tiểu Hoàn có thân thể Thuần Âm kia.
Một nữ tử áo trắng khác, nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, cả người trên ở dưới không tìm được một chút tỳ vết nào, giống như Hằng Nga cung Quảng giáng thế.
Thiếu sót duy nhất chính là nữ tử này quá lạnh, không phải cố ý giả vờ lạnh lùng, mà là một loại lạnh lẽo từ trong xương tủy phát ra ngoài, cho dù Hoắc Nguyên Chân đứng từ xa nhìn, dường như cũng có thể cảm giác được.
- An Như Huyễn sao? Nàng tới làm gì?
Đối với ý định tới đây của Hoa Tiểu Hoàn, Hoắc Nguyên Chân có thể hiểu được, hẳn là muốn tìm mình trị liệu thân thể Thuần Âm, thế nhưng tại sao An Như Huyễn cũng theo tới?
Lúc này người canh giữ trước cửa là Nhất Tịnh, còn có Tuệ Kiếm và mấy tên đệ tử đời thứ ba, Nhất Tịnh ngăn ở trước người An Như Huyễn, niệm Phật hiệu nói:
- A Di Đà Phật, hai vị nữ thí chủ, phương trượng có lệnh, hiện tại đã đóng cửa chùa, không tiếp đãi ngoại khách, nếu như hai vị muốn dâng hương lễ Phật xin đợi sang năm mới trở lại.
An Như Huyễn không nói gì, Hoa Tiểu Hoàn đứng ra nói:
- Hừ. Chúng ta cũng không phải tới dâng hương, là chuyện phương trượng các ngươi đáp ứng ta còn chưa có thực hiện, hiện tại ta đến tìm hắn. Đám hòa thượng các ngươi không cần ở đây vướng tay vướng chân, mau tránh ra, ta muốn gặp phương trượng của các ngươi.
- Phương trượng đang nghỉ ngơi, không thể quấy rầy.
Nhất Tịnh kiên định đứng ở nơi đó, không chịu tránh ra.
- Muốn chết.
Hoa Tiểu Hoàn còn muốn nói, đột nhiên khoát tay, móng tay thật dài trên tay hàn quang lượn quanh, một tay chộp về phía đỉnh đầu của Nhất Tịnh.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh cửa sổ phía xa nhìn lại, trong lòng kinh hãi, Hoa Tiểu Hoàn đã là nhân vật Tiên Thiên sơ kỳ, còn có môn võ học tuyệt thế Cửu Âm Bạch Cốt Trảo này, Nhất Tịnh làm sao có thể là đối thủ.
Thế nhưng hắn cũng không kịp ngăn cản rồi, chỉ có thể bay nhanh xuyên qua cửa sổ, hy vọng có thể chạy đến nơi này nhanh nhất.
Nhất Tịnh là người có thiên phú học võ cao nhất của Thiếu Lâm, điểm này Hoắc Nguyên Chân rất rõ ràng, nhưng không biết vì sao khởi bước quá muộn. Hiện tại thực lực lớp đệ tử chữ Tuệ đời thứ hai đều vượt qua hắn, cho tới bây giờ Nhất Tịnh cũng không có biểu lộ gì, chỉ là vùi đầu khổ tu, Hoắc Nguyên Chân vì không muốn quấy rầy hắn, đã rất lâu rồi cũng không có hỏi thăm võ công của hắn đã đạt tới mức nào.
Đối mặt với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Hoa Tiểu Hoàn, sắc mặt Nhất Tịnh ngưng trọng, thế nhưng lại không có kinh hoảng, không tránh không né, một tay nắm thành quyền, xuất ra một quyền nghênh đón.
Mặc dù tốc độ không bằng Hoa Tiểu Hoàn, thế nhưng lại nắm đúng thời cơ, quyền trảo của hai người va chạm, phát ra một tiếng trầm đục.
Nhất Tịnh bị chấn lui về phía sau liên tiếp mấy bước, trên tay có chút co rút.
Một đòn này của Hoa Tiểu Hoàn cũng không có xuất hết toàn lực, bởi vì nàng nhìn ra thực lực của hòa thượng trước mặt này rất kém cỏi, chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, còn chưa tới hậu kỳ, ba thành công lực của mình đủ để dễ dàng đánh bại hắn.
Thế nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ đến lực lượng của hòa thượng này rất lớn, hơn nữa quyền pháp cũng rất tinh diệu, nắm lấy thời cơ cũng không tồi, không ngờ bằng vào thực lực Hậu Thiên trung kỳ có thể ngăn cản một trảo của mình.
- Giỏi cho hòa thượng, tiếp thêm bản cô nương mấy chiêu.
Hoa Tiểu Hoàn nổi hứng, tung người lên, cũng không có dùng hết toàn lực, chỉ dùng chút ít nội lực, phối hợp sự tinh diệu của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo tấn công Nhất Tịnh.
Nhất Tịnh xuống tấn tọa mã, nửa bước không nhường, bằng vào Phục Hổ Quyền đã luyện tập đến cảnh giới đại thành đánh một trận với Hoa Tiểu Hoàn.
Không ai nghĩ đến hòa thượng mới là Hậu Thiên trung kỳ này lại có thể đánh ngang tay với nữ nhân Hoa Tiểu Hoàn. Mặc dù Hoa Tiểu Hoàn không có sử dụng toàn bộ thực lực, nhưng xuất chiêu cũng hết sức sắc bén, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nhất Tịnh chỉ bằng vào công phu cơ bản của bản thân, cùng với lực lượng của Long Tượng Bát Nhã Công tu luyện đến tầng thứ ba, cùng Hoa Tiểu Hoàn có công có thủ, cũng không rơi xuống hạ phong.
Cảnh tượng này làm cho Hoắc Nguyên Chân nhìn ngây người, hắn nhìn ra, nếu như nội lực của hai người hoàn toàn tương đương Nhất Tịnh tuyệt đối sẽ không thua Hoa Tiểu Hoàn.
Chẳng qua chiến đấu đến lúc này hẳn là nên kết thúc, Hoắc Nguyên Chân không thể để Nhất Tịnh gặp nguy hiểm, sau khi chạy đến vội vàng nói:
- Dừng tay.
Nghe được thanh âm của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn và Nhất Tinh đều dừng tay, mỗi người đều lui sang một bên.
- A Di Đà Phật, Hoa cô nương, vị này là sự đệ của bần tăng, chính là nhận mệnh lệnh của bần tăng không được để ngoại nhân tiến vào chùa, có chỗ mạo phạm xin Hoa cô nương thứ tội.
- Không có gì, bản cô nương cũng chỉ vui đùa với hắn một chút mà thôi.
Hoa Tiểu Hoàn nói chuyện lạnh như băng, hẳn là chịu ảnh hưởng của sư phụ nàng An Như Huyền.
- Không biết vị này là?
- Sư phụ ta.
Hoa Tiểu Hoàn cũng không có giới thiệu tên của An Như Huyễn, chỉ nói là sự phụ nàng, chắc là nghe theo lời dặn của An Như Huyễn.
- Không biết vì sao quý sư đồ tới Thiếu Lâm ta vào thời gian năm mới này?
- Phương trượng, đã biết rồi còn hỏi, ngươi đáp ứng trị liệu âm khí trong cơ thể ta, hôm nay sẽ không quên chứ.
- Thì ra là như vậy, nếu bần tăng đã đáp ứng tự nhiên sẽ trị liệu cho Hoa cô nương, chẳng qua có thể để một hai ngày nữa hay không, hai ngày này Thiếu Lâm ta sự vụ bận rộn, chờ qua năm mới, bần tăng nhất định trị liệu cho Hoa cô nương.
- Nếu đã đáp ứng, hẳn là làm được, đại sự gì lại lớn hơn thân thể của đồ nhi ta?
An Như Huyễn nhàn nhạt mở miệng.
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân có hơi dừng lại trên khuôn mặt của An Như Huyễn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng nữ nhân trong truyền thuyết này.
Quan sát ở khoảng cách này, nữ nhân này quả nhiên xinh đẹp làm cho người ta hoa mắt, hơn nữa da thịt kia quả thực nõn nà nhẵn nhụi không gì sánh kịp, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra cảm giác hoàn mỹ.
Chẳng qua cỗ hương thơm kia làm thế nào cũng không che giấu được.
Không thánh khiết giống như Ninh Uyển Quân, không thanh nhã giống như Mộ Dung Thu Vũ, nữ tử này mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo, ở bên cạnh nàng có lẽ mùa hè cũng sẽ không cảm thấy nóng.
- Vị tiền bối này, mời vào trong Phương Thượng viện của bần tăng, sẽ giải thích cặn kẽ với ngươi chuyện này.
An Như Huyễn không nói một lời, Hoa Tiểu Hoàn cũng không lên tiếng, hai người theo sau Hoắc Nguyên Chân đi tới Phương Thượng viện.
Đến trong phòng, Hoắc Nguyên Chân nói với hai người:
- Hai ngày này bần tăng quả thật sự vụ quấn thân, thật không thể trị liệu cho Hoa cô nương, hy vọng hai vị nữ thí chủ có thể đợi bần tăng mấy ngày.
Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Phương trượng, sự phụ ta cũng không có nhiều thời gian như vậy, sắp qua năm mới rồi, nàng cũng muốn trở về, là cố ý tới đi cùng ta, chỉ có nhìn thấy ta quả thật chữa thương hữu hiệu nàng mới có thể trở về môn phái. Cho nên hy vọng Đại sự có thể nhanh chóng trị thương cho ta, cho dù chỉ là một lần trước cũng để cho sư phụ an tâm.
- Là như vậy sao?
Hoắc Nguyên Chân yên lặng suy nghĩ một chút, thực ra là lặng lẽ quan sát tình ở huống phía sau núi, thấy Bất Tử Đạo Nhân kia còn chưa đi ra, cắn răng nói:
- Đã như vậy, trước hết bần tăng chứng minh cho sự phụ nàng thấy một chút, quả thực bần tăng có thể trị liệu thể chất Thuan Âm của nàng.
Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, trong mắt Hoa Tiểu Hoàn sáng lên một tia tinh quang.
- Chỉ là bần tăng không biết, phương pháp trị liệu thể chất Thuần Âm này rốt cuộc là như thế nào, lần trước Hoa cô nương cũng không có nói rõ ràng.
Lúc này, An Như Huyễn lên tiếng:
- Tiểu Hoàn cũng đã nói với ngươi hai loại phương pháp, loại thứ nhất quả thực không thích hợp hai người các ngươi, chỉ có loại thứ hai có thể được. Biện pháp này cần Tiểu Hoàn cởi y phục, người dùng thủ chưởng trực tiếp đưa nội lực thuần dương đả thông hai huyệt đạo trước ngực và bụng Tiểu Hoàn, cũng chính là hai huyệt Khí Hải và Thần Tàng, khai thông tâm mạch cùng với Đan Điền cho nàng, khu trục âm khí.