Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mỗi ngày cần phải hành công một canh giờ, bao lâu chữa khỏi phải xem trình độ tinh thuần của ngươi.
An Như Huyễn nói xong, Hoa Tiểu Hoàn hơi có chút ngượng ngùng, ngực và bụng đều là cấm địa của nữ hài tử, tự nhiên không muốn để cho người khác nhìn thấy, huống chi còn trực tiếp tiếp xúc.
- Tiểu Hoàn, bắt đầu đi. Không có người ngoài có thể tiến vào.
- An Như Huyễn chẳng qua là giải thích đôi câu liền thúc giục bắt đầu, không chút để ý Hoa Tiểu Hoàn có ngượng ngùng hay không.
Hoa Tiểu Hoàn ngược lại cũng không cầu chấp, trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường của Hoắc Nguyên Chân, bắt đầu cởi áo.
Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm hai mắt lại, không phải là không muốn nhìn, chẳng qua là thân phận hiện tại khác biệt, nếu như biểu hiện không tốt, sợ rằng phương trượng anh minh vì vậy bị hủy hoại trong chốc lát. Hơn nữa quan trọng hơn chính là, chỉ cần động dục niệm, Đồng Tử Công sẽ lấy mạng hắn.
Bên kia Hoa Tiểu Hoàn chuẩn bị xong rất nhanh, y phục cởi đến thắt lưng, nửa người trên chỉ có một chiếc yếm nhỏ bao bọc thật chặt lấy hai khối ngọc phong đầy đặn, mặt đỏ tới mang tai nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, có thể động thủ được rồi.
Hoắc Nguyên Chân đang định đi qua, đột nhiên thông qua Kim Nhãn Ưng nhìn thấy, trên hồ băng sau núi đã phát sinh chấn động kịch liệt, theo một tiếng nổ lớn băng tuyết đầy trời bay lượn, trên hồ lớn phá ra một lỗ hổng cực lớn.
- Khặc khặc khặc...
Một trận cười quái dị truyền đến, thanh âm khàn khàn khó nghe, Hoắc Nguyên Chân cách Ấm Mã hồ bảy tám dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
- Nguy rồi, lão bất tử kia đi ra rồi.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đứng lên, không nghĩ đến An Như Huyễn bên cạnh còn nhanh hơn hẳn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Thanh âm này... Vì sao nghe có vẻ quen tại?
Nói xong An Như Huyễn cũng không kịp đi đường cửa, bàn tay vung lên, một cỗ nội lực đánh văng cửa sổ của Hoắc Nguyên Chân, sau đó phi thân muốn xuyên qua cửa sổ mà ra.
Hoắc Nguyên Chân làm sao có thể để nàng đi quấy nhiễu Vô Danh, dưới tình thế cấp bách, một tay chộp tới áo trắng phất phới của An Như Huyễn:
- Nữ thí chủ chậm đã.
An Như Huyễn thân là một trong những nhân vật đứng đầu của giang hồ, các phương diện võ công đều cực cao, huống chi thân là nữ tử càng thêm coi trọng khinh công. Cho nên bản thân nàng cảm thấy, nàng thi triển khinh công tuyệt đối không có mấy người có thể bằng được, thế nhưng kỳ tích thường thường phát sinh vào những lúc lơ là.
Một chưởng phách không của nàng đánh văng cửa sổ, người liền theo cửa sổ bay ra ngoài, động tác nối liền một mạch như vậy không ngờ bị tên phương trượng kia đuổi kịp.
Phải biết rằng, phương trượng và An Như Huyễn cách cửa sổ không sai biệt lắm, hơn nữa An Như Huyễn hành động trước, làm sao có thể bị đuổi kịp.
Chỉ có Hoa Tiểu Hoàn trên giường thấy được rõ ràng, tên phương trượng kia tốc độ cực nhanh, đột nhiên đuổi theo, thế nhưng còn kém một chút. Sau đó thân ảnh của hắn đung đưa trực tiếp lướt qua mấy thước, thoáng cái đã đến bên cạnh An Như Huyễn, một tay túm lấy y phục của sư phụ mình.
Dựa theo nguyên lý vật lý học, hai lực tác động ngược chiều ở dưới tình huống tốc độ di động nhanh, lực lượng sinh ra tác động lên nhau cũng gia tăng theo bội số.
An Như Huyễn nhanh chóng lao ra bên ngoài, đối với tiếng hô của Hoắc Nguyên Chân bịt tai không nghe thấy.
Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng đuổi theo, bằng vào tốc độ gần như quỷ mị của thân pháp Đại Na Di đi tới sau lưng của An Như Huyễn, vội vàng nắm lấy y phục chỗ thắt lưng của An Như Huyên kéo trở lại.
Hai lực ngược chiều tác dụng cùng một chỗ, áo trắng của An Như Huyễn không chống đỡ nổi.
“Soạt”, một thanh âm vang lên.
Y phục từ điểm lực tác động xuất phát kéo dài đến bả vai của An Như Huyễn, bị Hoắc Nguyên Chân kéo xuống.
Mà bản thân An Như Huyễn lại mặc một thân áo lót, phía trên chỉ có một chiếc yếm, phía dưới là trường quần cứ như vậy bay ra ngoài cửa sổ.
Toàn bộ quần dài màu trắng bên ngoài, cùng với áo vải ở giữa, giờ phút này tất cả đều ở lại trên tay của Hoắc Nguyên Chân.
Đi ra ngoài đã nhanh, trở về còn nhanh hơn.
An Như Huyễn không hổ là cao thủ đỉnh phong của giang hồ, trong nháy mắt đã phản ứng lại, một tay nắm lấy một thanh song cửa sổ, thân thể lăng không xoay chuyển nhẹ nhàng một cái, xoay người lại bay về trong phòng.
Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy hoa mắt, vai trắng như tuyết, mỹ nhân như ngọc, cái yếm màu trắng dường như không bao bọc được hết xuân quang bên trong, rung rung đong đưa ở trước mắt.
Chỉ là trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch, An Như Huyễn thoáng cái đã chui lên trên giường của Hoắc Nguyên Chân, một tay kéo chăn quấn mình ở bên trong.
Hoắc Nguyên Chân ngây ngẩn đứng ở đó, gây ra chuyện này, thương gia lòng dạ đen tối hại người không ít nha, y phục may ẩu như vậy cũng bán ra lừa tiền của người ta, sớm muộn cũng bị cấm buôn bán.
Nhìn thấy sư phụ chui vào, Hoa Tiểu Hoàn cũng không cách nào bảo trì trấn tĩnh nữa, cũng vội vàng kéo một góc chắn, rúc người vào một góc khác.
Thời điểm chữa thương không có cách nào, mặc một chiếc yếm cũng không sao. Thế nhưng hiện tại rõ ràng không thể chữa thương, lòng thẹn thùng của nữ hài tử đã chiếm thượng phong, tự nhiên là sẽ không thể để hòa thượng này nhìn nữa.
Sư đồ hai người đều co rút ở trên giường của Hoắc Nguyên Chân, kéo chăn che giấu thân thể. Sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn kinh hoàng, An Như Huyễn lại hơi nhắm mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động, biểu hiện nội tâm của nàng cũng không cách nào bình tĩnh.
- A Di Đà Phật.
Cảm giác được tình cảnh vô cùng lúng túng, Hoắc Nguyên Chân niệm Phật hiệu, nói:
- Hai vị nữ thí chủ, chuyện hôm nay có nhiều hiểu lầm, xin hai vị nữ thí chủ ở bên trong phòng mặc lại y phục, bần tăng ra bên ngoài chờ.
Để y phục màu trắng thơm ngát kia của An Như Huyễn ở trên giường, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi ra ngoài.
- Tiểu hòa thượng, người đứng lại.
Cuối cùng An Như Huyễn cũng mở miệng.
Hoắc Nguyên Chân đứng ở nơi đó, không có xoay người lại.
- Ta không trách người, nhưng chuyện này nhớ lấy không thể truyền ra ngoài.
- A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc, ở trong mắt của bần tăng, thân thể của nữ thí chủ cũng không khác gì củ cà rốt củ cải trắng kia, xin thí chủ yên tâm.
Hoa Tiểu Hoàn suýt chút nữa nhịn không được cười phá lên, hòa thượng này lấy tỷ dụ quá thú vị. Chẳng qua suy nghĩ một chút dường như có chút không ổn, người xuất gia ăn chay, lấy củ cà rốt của cải trắng ví như sư phụ, chẳng lẽ còn muốn ăn cả sư phụ sao?
Hoa Tiểu Hoàn nhìn trộm sự phụ một cái, mặc dù An Như Huyễn dùng chăn đắp, thế nhưng thân thể cũng hơi run rẩy một cái, dường như có hơi cắn răng, cũng dường như buồn cười, không biết là tức giận hay là vui vẻ.
Hoắc Nguyên Chân đi tới cửa lại nói một câu:
- Bần tăng chỉ khẩn cầu hai vị nữ thí chủ, ngàn vạn lần không nên đi hậu sơn Thiếu Lâm ta, chuyện này liên quan trọng đại, tuyệt đối không thương lượng.
An Như Huyễn nói:
- Trên hậu sơn, chính là có tăng nhân quét sân của các ngươi ở đó?
- Đúng vậy.
- Nếu đã như vậy, ta không đi là được rồi.
Hoắc Nguyên Chân rời khỏi Phương trượng viện, đi tới chỗ cửa sau của Thiếu Lâm.
Nơi này địa thế trống trải, nhìn một cái đã không bỏ sót chỗ nào, nếu như An Như Huyễn các nàng muốn đi hậu sơn, nhất định là mình sẽ phát hiện.
- Trong đầu vẫn còn nhớ lại một màn kinh diễm kia của An Như Huyễn, kiều đồn trắng toát đầy đặn mê người, thân thể hoàn mỹ xinh đẹp, thân ảnh thanh xuân tịnh lệ của Hoa Tiểu Hoàn cũng thỉnh thoảng hiện lên, Hoắc Nguyên Chân hít một hơi thật sâu.
Hoa Tiểu Hoàn là vưu vật không sai, tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng không che giấu được thanh xuân mỹ mạo.
Thế nhưng An Như Huyễn này cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, vóc người xinh đẹp cong vút mơ hồ, hơn nữa xinh đẹp không giống người, dùng từ thần nữ hình dung cũng không quá đáng. Bảo dưỡng bậc này nếu như truyền về kiếp trước, chỉ sợ có thể làm cho các nữ nhân thế tục dốc gia sản đi tranh đoạt.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân là phương trượng, thế nhưng đạo hạnh lại không sâu, nhất định phải đè nén, nhất định phải khống chế. Mình tu luyện chính là Đồng Tử Công, trước khi đại thành mình phải mạnh mẽ bức bách mình làm một hòa thượng, làm một người vô dục vô cầu, nếu không rất có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc, mạng cũng không còn.
Vì di chuyển lực xung kích cực lớn của cảnh tượng kia mang đến, Hoắc Nguyên Chân chuyển lực chú ý về hậu sơn.
Chuyện vừa rồi chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi mấy phút, cũng không biết trong khoảng thời gian này, hậu sơn đã có biến hóa gì.
Kim Nhãn Ưng vẫn ở trên bầu trời, thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Ưng, tình huống ở hậu sơn giống như truyền trực tiếp xuất hiện ở trong đầu của Hoắc Nguyên Chân.
Một người trên người đầy sương trắng đang đứng đối diện Vô Danh, khoảng cách giữa hai người chừng năm trượng, đối mặt nhìn nhau không ai nói gì.
- Tốt, tốt, vừa mới bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng cẩn thận quan sát.
Trên người người kia chỉ có một chiếc khố ngắn không biết là loại da gì, thân trên ở trần, mặt mũi râu tóc đều quấn lại với nhau, phía trên còn tràn đầy băng vụn, không thấy diện mạo, cứ như vậy đứng giữa băng tuyết, dưới chân còn có một con rắn lớn đã chết.
Xem ra người này chính là Bất Tử Đạo Nhân rồi, chẳng qua chỉ là ở dưới hồ bằng ba mươi năm, đã hoàn toàn không nhìn ra lão là một đạo nhân.
Vô Danh lại là một thân tăng bào, ở phía xa đối mặt với lão.
- Khặc khặc, Đỗ lão quái, ba mươi năm không gặp, không nghĩ đến người thật đúng là làm hòa thượng, không nghĩ đến bần đạo vừa đi ra lại gặp ngươi, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.
Có lẽ nguyên nhân do rất lâu không có mở miệng nói chuyện, thanh âm của Bất Tử Đạo Nhân này khàn khàn khó nghe.
Vô Danh khẽ niệm một câu Phật hiệu, nói:
- Bất Tử thí chủ, trên giang hồ đã không có Đỗ lão quái rồi, bần tăng hôm nay là Vô Danh hòa thượng quét sân của Thiếu Lâm tự.
- Thiếu Lâm tự? Là Thiếu Lâm tự của con lừa trọc Không Phàm kia sao?
- Cũng không phải, chuyện này cũng không cần giải thích với Bất Tử thí chủ, hôm nay thí chủ chỉ cần biết, cho dù ngươi tái xuất giang hồ, giang hồ này cũng không phải là thế giới của ngươi rồi, hôm nay bần tăng đợi người ở chỗ này, hắn là người hiểu được.
- Đỗ lão quái, bớt nói khoác mà không biết ngượng, năm xưa nếu không phải con lừa trọc Không Nhân thay người cản Bất Tử Ấn Pháp của bần đạo, hiện tại xương cốt ngươi cũng không còn, bại tướng dưới tay, còn dám mạnh miệng.
- Thí chủ vẫn trầm mê như trước, không thể quay đầu. Bất Tử thí chủ, hôm nay người đã không phải là Bất Tử Đạo Nhân của ngày xưa, mà Vô Danh hôm nay cũng không phải là Đỗ lão quái năm xưa.
Bất Tử Đạo Nhân lại phát ra một trận cười quái dị:
- Được rồi, vậy bần đạo sẽ gọi người là Vô Danh. Vô Danh, ngươi cũng hơi quá tự tin rồi, người cho rằng bần đạo ở dưới nước ba mươi năm mà không có thu hoạch được gì sao? Hôm nay lại để cho ngươi kiến thức một chút Bất Tử Ấn Pháp của bần đạo.
Bất Tử Đạo Nhân nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, sau khoảnh khắc đã xuất hiện ở trước mặt Vô Danh, song chưởng phân ra, ấn về phía ngực bụng của Vô Danh.
- Úm!
Trong cổ họng của Vô Danh đột nhiên phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, còn lớn hơn so với tiếng rống của Hoắc Nguyên Chân, sóng âm cuồn cuộn, chấn cho chiêu thức của Bất Tử Đạo Nhân chậm lại.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng mừng thầm, tiếng rống này không cần tiếp sóng, mình ở Thiếu Lâm tự cũng có thể nghe được. Sư Tử Hống này và Lục Tự Đại Minh Chú không có tặng không cho Vô Danh nha, không ngờ rằng lão đã vận dụng vào trong thực chiến nhanh như vậy.
Vô Danh dùng cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong thi triển ra Sư Tử Hống quả nhiên đã mạnh hơn mình vô số lần, chỉ sợ một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên phổ thông ở dưới tiếng rống này thất khiếu chảy máu rồi.
Thực lực như Bất Tử Đạo Nhân bậc này, cũng bị tiếng thét lớn của Vô Danh chấn hôn mê trong nháy mắt, trước kia chắc là Vô Danh không biết chiêu này.
Thấy chưởng thế của Bất Tử Đạo Nhân chậm lại, Vô Danh cười lớn:
- Bất Tử Đạo Nhân, Bất Tử Ấn Pháp của người quá chậm rồi, hôm nay lão nạp phải báo thù cho Không Nhân Thần Tăng. Kháng Long Hữu Hối.
Từng tiếng long ngâm rõ ràng từ trong miệng của Vô Danh phát ra, tả hữu song chưởng cùng múa, trong không trung giống như có chân long quanh quẩn, mang theo hình khí xoay động vô biên đột nhiên đánh về phía Bất Tử Đạo Nhân.
Bất Tử Đạo Nhân trong nháy mắt khôi phục như cũ, một đòn không thành, lập tức lại lần nữa vung chưởng:
- Vô Danh, gào to hét lớn có thể quyết định được gì? Xem âm phong lấy mạng của lão phu.
Đất bằng nổi lên một cơn gió lốc, hơn nữa còn là gió lốc màu đen, mang theo bông tuyết xung quanh bay lượn, râu tóc Bất Tử Đạo Nhân đều dựng đứng lên, mặt mũi dữ tợn.
Hai người bốn chưởng, mang theo lực đạo vạn cân va chạm với nhau thật mạnh.
Ầm.
Một tiếng nổ cực lớn, tuyết bay đầy trời cuốn lên cao hơn mười trượng, tuyết đọng xung quanh lập tức bị kình khí của hai người phát ra mạnh mẽ đẩy ra ngoài ba mươi trượng.
Dưới chân hai người, mặt hồ kết bằng lộ ra, trong phạm vi nhỏ chừng nửa sân bóng đã không nhìn thấy một chút vết tích của tuyết đọng nữa.
Hoắc Nguyên Chân ở trong Thiếu Lâm tự nhìn ra trong lòng sôi sục, đây mới là chiến đấu chân chính, mới là chiến đấu của nam nhân. Không nghĩ đến Vô Danh lại biết Giáng Long Thập Bát Chưởng, hơn nữa lại có uy lực như vậy, hoàn toàn không chút thua kém Bất Tử Ấn Pháp của Bất Tử Đạo Nhân.
Hơn nữa nhìn lại dưới chân của hai người, sau một chưởng đội công này Vô Danh lui lại ba bước, mà Bất Tử Đạo Nhân đã lui đủ năm bước.
Hoắc Nguyên Chân siết chặt nắm tay, có lẽ lần này, nói không chừng Vô Danh trưởng lão thật sự có thể giải được tâm kết.
Đối chưởng kinh thiên động địa của Vô Danh và Bất Tử Đạo Nhân, tiếng nổ như sấm rền, trong Thiếu Lâm tự mọi người đều ngừng mọi chuyện trên tay lại, nghi hoặc nhìn về phía hậu sơn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí có tăng nhân tiến gần đến bên cửa sau kia quan sát, kết quả phát hiện phương trượng đang ở đó, tất cả đều chạy trở về.