Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Đối với những hòa thượng tò mò này, Hoắc Nguyên Chân không có tâm tư để ý tới, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên trận chiến đấu phía sau. Vạn nhất Vô Danh không địch lại, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không lo tới tâm kết của Vô Danh, nhất định là phải xông lên hỗ trợ quần đấu.
Đương nhiên chút thực lực này của mình xông lên cũng không đáng kể gì, chẳng qua là du đấu ngoài xa, phân tán lực chú ý một chút vẫn có thể làm được.
- Kiến Long Tại Điền.
- Diêm Quân Phán Âm Dương.
Ầm.
Cách đánh của hai người đều là cương mãnh, chiêu chiêu thấy máu, từng quyền đến thịt, mỗi lần xuất chiêu đều có uy thế giống như núi lở đất mòn, đánh đến nỗi vô cùng kinh khủng.
Lúc mới đầu, Hoắc Nguyên Chân còn khẩn trương.
Qua nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân lại là thưởng thức.
Đã qua hai canh giờ, Hoắc Nguyên Chân lại cố gắng mở to mắt, nghĩ thầm hai lão này muốn đánh đến khi nào đây?
Đều là Tiên Thiên hậu kỳ, nội lực sinh sôi không dứt, gần như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Vô Danh hơi chiếm cứ ưu thế một chút, thế nhưng cũng không đủ lấy đó chuyển hóa thành thế thắng, trận chiến này đến trước năm mới có thể đánh xong đã là không tồi rồi.
Đến ba canh giờ sau, trời cũng đã tối, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân không kiên trì nổi, một mình trở về Phương Trượng viện, để Kim Nhãn Ưng ở trên không quan sát là tốt rồi, có kết quả sẽ báo cho mình.
Trở lại bên trong phòng, phát hiện hai người An Như Huyễn và Hoa Tiểu Hoàn vẫn còn ở đây, đã mặc y phục vào, bất quá y phục An Như Huyễn nơi bả vai bị xé rách, hiện tại dùng đầu bằng phủ lên che lại.
Thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại, dường như Hoa Tiểu Hoàn còn có chút ngượng ngùng, nhưng An Như Huyện đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo, thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nói gì.
- Đại sư, có thể chữa thương cho ta chưa?
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn không có tâm trạng chữa thương cho nàng, nhưng đã đáp ứng lại không thể đổi ý, chỉ có thể nói:
- Hôm nay Thiếu Lâm ta có đại sự phát sinh, chuyện chữa thương chỉ có thể tạm thời trì hoãn, bất quá bần tăng có thể chứng minh cho vị nữ thí chủ này xem, quả thật bần tăng có năng lực trị liệu cho Hoa cô nương.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân mời Hoa Tiểu Hoàn tới, nâng lên một tay, cách y phục đặt trước ngực nàng, chậm rãi rót vào một tia nội lực.
Sau khi tu luyện Đồng Tử Công, Tiên Thiên Thuần Dương không tiết ra ngoài, lại tu luyện Vô Tướng Thần Công cùng Vô Tướng Kiếp Chỉ, quả thật Hoắc Nguyên Chân coi như là thể chất Thuần Dương. Sau khi rót một tia nội lực sang, Hoa Tiểu Hoàn cũng cảm thấy khí Thuần Âm tích tụ trước ngực mình giảm đi rất nhiều.
- Không biết như vậy có thể chứng minh năng lực bần tăng hay không?
An Như Huyễn gật đầu một cái, nhìn Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Hoàn nhi, chúng ta đi.
Hoa Tiểu Hoàn đứng lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đa tạ phương trượng Đại sư, chờ sang năm mới, ta sẽ trở lại.
- Hai vị nữ thí chủ đi thong thả, xin thứ cho bần tăng không tiễn xa.
Hai người đi ra khỏi Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân đứng ở cửa nhìn các nàng chậm rãi rời đi, xoay người định vào phòng.
Đột nhiên sau lưng tựa hồ có tiếng gió, Hoắc Nguyên Chân tránh né không kịp, xoay tay lại đỡ, chỉ cảm thấy một vật gì đó lạnh như băng theo lòng bàn tay hắn chui vào trong cơ thể.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác bên trong thân thể dâng lên một đạo khí lạnh, lập tức cũng biết mình bị ám toán.
Đang muốn hỏi, bên kia An Như Huyền bóp ngón tay một cái, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm giác thân thể mình phát rét, như rơi vào hầm băng.
Những Hoắc Nguyên Chân cũng bất động thanh sắc, Vô Danh đã sớm nói qua cùng mình, bản lãnh Linh Tiêu cung lấy võ công âm hàn làm chủ, chỉ cần mình có chân khí chí dương, cũng không sợ bọn họ.
Bất quá An Như Huyễn chính là đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, mặc dù Hoắc Nguyên Chân có nội lực Thuần Dương, nhưng trong nhất thời nửa khắc cũng không cách nào hóa giải thủ đoạn của đối phương.
An Như Huyễn một đòn đắc thủ, thản nhiên nói:
- Phương trượng, ta không sợ người, nhưng ta lo lắng ngươi không chịu dốc hết toàn lực cứu chữa đồ nhi của ta. Đạo Sinh Tử Phù này, bằng vào nội lực ngươi bây giờ không cách nào hóa giải, ta đây sẽ mang Hoàn nhi trở về, chờ qua năm sau, Hoàn nhi sẽ tới đây một mình. Nó cũng biết phương pháp vận chuyển Sinh Tử Phù, chỉ cần người thật lòng cứu trị cho nó, như vậy chờ sau khi âm khí trong cơ thể nó được giải, tự nhiên nó sẽ giải Sinh Tử Phù cho ngươi.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân vẫn không thay đổi:
- Nếu bần tăng không chịu thì sao?
- Nếu ngươi không chịu, Hoàn nhi sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.
- Nữ thí chủ, cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, nếu bần tăng đã đáp ứng, dĩ nhiên là sẽ làm được. Nàng muốn cầu cạnh bần tăng, chẳng những không cảm kích ngược lại lấy dạ tiểu nhân đối đãi bần tăng, làm như thế khiến cho người ta thất vọng.
An Như Huyễn thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có thể trị liệu cho Hoàn nhi khôi phục bình thường, nó tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, về phần đưa người đạo Sinh Tử Phù này, còn có nguyên nhân khác.
- Có nguyên nhân gì?
- Nếu như ngươi dám nói lung tung ra một ít chuyện, cái gì củ cải trắng củ cải đỏ, như vậy đạo Sinh Tử Phù này chính là lá bùa đòi mạng ngươi.
Hoắc Nguyên Chân chợt hiểu ra, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này. An Như Huyễn này nhìn qua không quan tâm thật ra lại vô cùng quan tâm, nhìn qua bảo dưỡng dung nhan tốt như vậy, so cùng Hoa Tiểu Hoàn giống như tỷ muội, nói không chừng còn là hoàng hoa khuê nữ, bị mình thấy vóc dáng nàng mặc áo lót cho nên sinh lòng đề phòng.
- Gieo nhân nào gặt quả nấy, hết thảy do tâm, lòng nữ thí chủ đã thiên lệch như vậy, tưởng sẽ nhận được không phải là thiện quả.
- Phương trượng, không cần giảng Phật lý cho ta, ngươi đã chiếm tiện nghi tày trời, nếu như hôm nay người bị là tỷ tỷ ta, ngươi đã là người chết, Hoàn nhi, chúng ta đi.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ nhìn An Như Huyễn rời đi, nghĩ thầm xã hội cũ này quả là không tốt, thấy nàng mặc yếm cũng đòi đánh đòi giết, huống chi vẫn còn quần dài, bất quá thấy được bả vai cùng vóc người, lại đối xử với lão nạp như vậy sao?
Nếu như là ở đời trước, bả vai cũng không ai thèm nhìn, đừng nói bả vai, cho dù là vị trí bí ẩn hơn nữa, người ta cũng còn chọn tới chọn lui.
Chế độ phong kiến chính là như vậy.
Nhưng hiện tại nghĩ những chuyện này cũng bằng vô dụng, đạo Sinh Tử Phù này nằm trong cơ thể của mình, nhất định phải tìm cách hóa giải mới được.
Hắn trở về phòng, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hy vọng có thể hóa giải lực Băng Hàn Sinh Tử Phù.
Nhưng hắn không ngờ quả thật đúng như lời An Như Huyễn, Sinh Tử Phù này không phải là dễ dàng hóa giải như vậy. Mặc dù hắn tu luyện Đồng Tử Công, nhưng lực Thuần Dương rõ ràng còn chưa đủ, không cách nào hóa giải khí âm hàn của Sinh Tử Phù.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân ngưng trọng, trị liệu Hoa Tiểu Hoàn không là vấn đề gì, nhưng mình tuyệt đối không thể tiếp nhận số phận bị uy hiếp như vậy.
Cho nên trong vòng mấy ngày này, nhất định phải nghĩ ra một phương pháp giải quyết Sinh Tử Phù.
Chưa từ bỏ ý định thử mấy lần nữa, rốt cục Hoắc Nguyên Chân bỏ cuộc, Đồng Tử Công Hậu Thiên trung kỳ quả thật quá thấp, theo cách nói kiếp trước là yếu như sên, không có cách nào giúp cho thực lực mình gia tăng về chất.
- Nếu như có thể để cho Đồng Tử Công đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, như vậy phối hợp với Vô Tướng Thần Công, tổng nội lực hắn tuyệt đối đến gần Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong. Mặc dù có nhược điểm là vẫn không thể sinh sôi không ngừng tạo thành tuần hoàn, nhưng cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.
- Nếu như có thứ gì phụ trợ ta cũng được...
Trong lòng yên lặng suy tư, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến, không phải mình còn có Xá Lợi Tử sao?!
Xá Lợi Tử cũng chính là xá lợi Thuần Dương, chính là năm đó Không Nhân Thần Tăng lưu lại. Nếu như mình dùng Đồng Tử Công dẫn dắt Xá Lợi Tử, từ từ thử, có lẽ cũng có thể hóa giải Sinh Tử Phù trong cơ thể.
Nghĩ liền làm, Hoắc Nguyên Chân lấy Xá Lợi Tử ra, để xuống trước ngực, để cho hỏa lực Thuần Dương trong đó tiến vào trong cơ thể.
Sau khi học tập Vô Tướng Thần Công, Hoắc Nguyên Chân đã hiểu rất rõ ràng về phương pháp vận hành chân khí, hắn chậm rãi dẫn đạo cỗ hỏa lực này, bắt đầu thử hòa tan Sinh Tử Phù trong cơ thể.
Dẫn dắt chân khí qua lại xung kích vào mấy lần, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được, Sinh Tử Phù có từng tia cực nhỏ chậm rãi bị hòa tan, chuyện này làm cho hắn thấy được hy vọng, lại cảm giác có hơi nổi giận.
Hy vọng là chắc chắn có thể hòa tan, nổi giận chính là nếu như hóa giải với tốc độ này, sợ rằng cần phải mất mấy tháng.
Nếu như mình sử dụng Xá Lợi Tử trị cho Hoa Tiểu Hoàn, như vậy trong vòng một tháng tuyệt đối có thể chữa khỏi, đến lúc đó nàng sẽ hóa giải Sinh Tử Phù cho mình, cần gì mình tự hóa giải cho vất vả?
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể dễ dàng cho phép tai họa ngầm này ở lại trong cơ thể mình, vẫn phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Vô Danh cùng Bất Tử Đạo Nhân đã quyết chiến một ngày một đêm, toàn bộ hậu sơn đều trở thành chiến trường của họ.
Được Vô Danh cố ý khống chế, hai người đại chiến không có lan đến Thiếu Lâm tự.
Thời gian trôi qua, dần dần Vô Danh chiếm được thượng phong.
Rốt cuộc ba mươi năm qua Vô Danh vẫn đang tu luyện, mà Bất Tử Đạo Nhân là chữa thương, vốn là thực lực Bất Tử Đạo Nhân cao hơn Vô Danh một chút, hiện tại lại kém hơn một chút.
Cao thủ quyết chiến, một chút đã đủ để phân ra thắng bại.
- Long Chiến Vu Dã!
Vô Danh càng đánh càng mạnh, Giáng Long Thập Bát Chưởng được lão sử xuất tới mức xuất thần nhập hóa, mỗi một chiêu một thức đã không phải dựa theo Giáng Long Thập Bát Chưởng nguyên bản, mà là muốn sao được vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Bất Tử Đạo Nhân lần nữa đối chưởng cùng Vô Danh, lại bị đẩy lui một bước.
Bởi vì công lực chênh lệch, mỗi lần lão tiêu hao lớn hơn Vô Danh một chút, tích lũy lâu dài như vậy, so sánh giữa hai bên, Bất Tử Đạo Nhân đã rơi vào thế kém.
- Phi Long Tại Thiên!
Vô Danh quanh quẩn bay vọt, giống như phi cơ trực thăng dâng lên, liên tục phát ra phách không chưởng đánh xuống, đã quyết định phải phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Bất Tử Đạo Nhấn né tránh mấy chưởng, Vô Danh đột nhiên nhào xuống thật nhanh, đơn chưởng như khai thiên tích địa đập xuống.
Bất Tử Đạo Nhân có vẻ không dám chống lại chính diện, không thể làm gì khác hơn là rút người ra trở lui.
Vô Danh đánh hụt một chưởng, bàn tay vỗ xuống đất, nơi này đã là mặt đất, tay Vô Danh vừa thu trở về, hét lớn một tiếng:
- Kim Long Hấp Thủy! Một đống đất bị Vô Danh hút lên.
Bất Tử Đạo Nhận thấy sơ hở này, vừa lui về phía sau lại tiến, song chưởng phân ra hai bên tả hữu đánh về phía Vô Danh.
Không nghĩ tới Vô Danh không né tránh chút nào, đối mặt đánh ra một chưởng:
- Thương Long Xuất Động!
Đống đất kia ở khoảng cách gần trong gang tấc bị Vô Danh đánh ra ngoài, khoảng cách quá gần, hơn nữa Vô Danh xuất thủ quá nhanh, Bất Tử Đạo Nhân tránh né không kịp, bị đống đất đập vào mặt cất tiếng kêu quái dị, lật mình ngã ngang.
- Hừ! Đỗ lão quái, đây không phải là Giáng Long Thập Bát Chưởng, mà là Giáng Long Thập Bát Chưởng ném bùn đất!
- Bất Tử thí chủ không hiểu phương pháp quyền biến, có thất bại cũng không thể oán trách.
Vô Danh một đòn đắc thủ, thanh thế đại chấn, lần nữa nhào tới Bất Tử Đạo Nhân.
Trận chiến kéo dài hơn một ngày này, tựa hồ sắp đến lúc kết thúc.
Sau khi trúng một chiêu Thương Long Xuất Động mà Vô Danh tự nghĩ ra, rốt cục Bất Tử Đạo Nhân đã bị ảnh hưởng, xuất thủ phản ứng đều chậm đi nửa nhịp.
- Bất Tử Đạo Nhân, chưởng kế tiếp, bần tăng sẽ đánh nát tim lão!
Vô Danh đang đánh đột nhiên nói một câu như vậy.
Khóe miệng Bất Tử Đạo Nhân hiện lên nét vui vẻ không dễ phát giác, chiêu thức tăng nhanh mấy phần. Đang đánh như vậy đột nhiên thân hình lão nghiêng ra sau, dường như vừa sẩy chân để lộ ra vùng ngực.
Trong chiến đấu, sai lầm này tuyệt đối là chí mạng, nếu như Vô Danh không thể nắm chắc cơ hội này, cũng đừng gọi là cao thủ.
Quả nhiên Vô Danh nhanh chóng theo sát, vỗ mạnh một chương vào ngực Bất Tử Đạo Nhân.
Không môn Bất Tử Đạo Nhân mở rộng ra, tựa hồ đã vô lực tránh né, nhưng tay lão cũng không có nhàn rỗi, thân hình đang lảo đảo cũng nhanh chóng vô chưởng đánh về phía bụng của Vô Danh, dường như muốn đồng quy ư tận cùng Vô Danh.
Theo lý thuyết Vô Danh đánh trúng tim Bất Tử Đạo Nhân như vậy, lão ta lại đánh trúng bụng Vô Danh, tuyệt đối là Bất Tử Đạo Nhân phải ngã xuống trước, mà Vô Danh chẳng qua là bị thương mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân lợi dụng Kim Nhãn Ưng xa xa quan sát, cảm thấy Vô Danh tựa hồ sắp thắng.
Nhưng trong khoảnh khắc nhanh như điện chớp này, đột nhiên chưởng Vô Danh biến hóa, dựng chưởng như đao không đánh vào ngực Bất Tử Đạo Nhân, ngược lại cắt mạnh vào chưởng của Bất Tử Đạo Nhân đang đánh tới.
Quá nhanh!
Biến hóa này quá nhanh!
Bất Tử Đạo Nhân căn bản không có thời gian phản ứng, bị một chưởng Vô Danh đánh trúng cổ tay.
Rắc!
Cổ tay Bất Tử Đạo Nhân mềm nhũn rũ xuống.
Lão hú lên quái dị, rút người trở lui, đây là lần đầu tiên lão lùi bước, cũng là lần đầu tiên bị thương trong trường đại chiến này.
- Đỗ lão quái, lão lừa gạt!
Vô Danh dựng đứng đơn chương trước ngực:
- A Di Đà Phật, Bất Tử Đạo Nhân, năm đó lão đã dùng chiêu này dụ dỗ ta, gạt ta mắc bẫy, ba mươi năm trôi qua chẳng lẽ Vô Danh còn không biết rút kinh nghiệm sao? Tim của lão căn bản cũng không ở nơi ngực trái, nếu không lão há có thể chịu đựng tất cả công kích mà không chết như vậy?
- Lão biết chuyện này sao?
Bất Tử Đạo Nhân lộ vẻ kinh hãi.
- Không sai, những năm qua bần tăng đã nghiên cứu cẩn thận, chính là vì hôm nay đối phó với lão, nếu tim của lão không có ở vị trí kia, bần tăng cũng không ngu ngốc tiếp tục đánh vào đó, đã thương mười ngón tay lão không bằng đánh gãy một ngón của lão. Hiện tại xương cánh tay phải của lão đã bị bần tăng đánh gãy, xem lão làm thế nào thi triển Bất Tử Ấn Pháp.