Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Chỉ bất quá Tàng Kinh các này chính là trọng địa, một khi bỏ những kinh thư bí tịch này vào, nơi này sẽ trở thành căn bản Thiếu Lâm tự, tuyệt đối không thể cho phép có chút tổn thất nào.
Cho nên nhân tuyển thích hợp để trông chừng Tàng Kinh các này, không phải là Vô Danh lão tăng còn ai nữa.
Hơn nữa bây giờ Vô Danh có ý vô dục vô cầu, chỉ cần lão đột phá thành cao thủ Tiên Thiên viên mãn, như vậy khi lão trông chừng những thứ này Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy yên lòng, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống tham ô bỏ túi riêng.
Còn có kinh thư tự động sinh ra trong Tàng Kinh các, sau khi kinh thư sinh ra còn cần có người lấy ra, sau đó sửa sang phân loại cho vào ngăn tủ.
Loại chuyện như vậy người bình thường sẽ không chịu làm, Vô Danh ngược lại rất thích hợp.
Huống chi tin rằng Vô Danh cũng có thể giữ được bí tích trong Tàng Kinh các bây giờ Hoắc Nguyên Chân chỉ hy vọng Vô Danh có thể mau mau lãnh ngộ sở đắc của lão, sau đó trở về quét sân, chỉnh lý kinh thư ở Tàng Kinh các này.
Tàng Kinh các này, kể cả Vô Danh, chính là trấn tự chi bảo của Thiếu Lâm tự. Trong lòng Hoắc Nguyên Chân, thậm chí nơi này càng trân quý hơn cả Phương Trượng viện của mình, không có gì có thể so sánh được.
Nhưng trước khi Vô Danh đi ra, vẫn không thể mang những bí tịch võ công kia ra, một khi thất lạc chính là tổn thất cực lớn.
Hoắc Nguyên Chân hết sức hài lòng đi thêm một vòng quanh Tàng Kinh các, sau đó mới chịu rời khỏi nơi này.
Đóng đại môn Tàng Kinh các lại, hắn chậm rãi đi tới bên trong chùa, bước chân nhẹ mau, tâm trạng vui thích.
Nhờ mình khổ công xây dựng, rốt cục Thiếu Lâm tự đã có được hình dáng ban đầu. Chỉ chờ mùa Đông này qua đi, lại xây thêm một ít kiến trúc, chiêu mộ thêm một số đệ tử, lúc ấy Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái Hà Nam sẽ là chuyện không còn xa nữa.
Từ Hàng Tĩnh Trai, Tịnh Niệm Thiền Tông, địa phương loại đó cũng dám tự xưng võ lâm thánh địa.
Sớm muộn có một ngày, Hoắc Nguyên Chân muốn tất cả người trong giang hồ đều biết, nơi nào mới thật sự là võ lâm thánh địa.
Sau khi rời khỏi Tàng Kinh các, vốn Hoắc Nguyên Chân định trở lại Phương Trượng viện tiếp tục tu luyện Đồng Tử Công, nhưng chợt thấy bóng dáng Hoa Tiểu Hoàn xuất hiện ở cửa Thiếu Lâm tự.
Bây giờ là mồng Một, hơn nữa Vô Danh đã trở lại chỗ ở của mình tìm hiểu huyền cơ, chuẩn bị đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, cửa Thiếu Lâm tự cũng đã mở ra, chuẩn bị nghênh đón hương khách.
Nhưng dù sao cũng là ngày Tết, từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa có hương khách đến viếng, Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới người thứ nhất tới lại là Hoa Tiểu Hoàn.
Chỉ bất quá lần này không có An Như Huyễn đi theo, nàng đến một mình.
Thấy Hoa Tiểu Hoàn xuất hiện, khóe miệng Hoắc Nguyên Chân khẽ nhếch một nụ cười. Nữ tử này thật đúng là bị Thuần Âm chi thể hành hạ, mình đã đáp ứng sang năm chữa trị cho nàng, hôm nay mới sáng mồng Một, nàng lại tới.
Học được Cửu Dương chân kinh, Hoắc Nguyên Chân chữa trị cho Hoa Tiểu Hoàn đã hoàn toàn không khó khăn gì, phối hợp sử dụng Xá Lợi Tử, lâu thì mười ngày, mau thì năm ngày sẽ hoàn toàn chữa lành.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không định lập tức chữa trị cho Hoa Tiểu Hoàn, để nhìn xem thái độ nàng như thế nào.
Sau khi Hoa Tiểu Hoàn đi vào, từ xa cũng đã nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân.
Bước nhanh đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn nói:
- Đại sư, chúng ta đi vào trong phòng ngươi đi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Bần tăng còn có việc, tạm thời không thể trở về.
- Có chuyện ư? Vậy phải tới lúc nào?
- Hôm nay là năm mới, cần dâng hương lễ Phật, sau đó còn phải tham bái tổ sư, ngoài ra còn phải tắm rửa thay quần áo, đọc tụng kinh văn, đại khái cả ngày hôm nay cũng không thể hoàn thành.
Nghe thấy lời thoái thác của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn khẽ nhếch mày liễu:
- Đại sư, chuyện này không hợp với ước định của chúng ta.
- Không có cách nào, bần tăng là người xuất gia, dĩ nhiên là phải lấy ngã Phật làm trọng.
- Hừ! Nói vậy là Đại sư đã quên mất, bên trong cơ thể người còn có Sinh Tử Phù sự phụ ta lưu lại, ta cũng biết thủ đoạn thao túng nó, chẳng lẽ Đại sự muốn bêu xấu ở chỗ này?
Nghe thấy Hoa Tiểu Hoàn uy hiếp như vậy, Hoắc Nguyên Chân chỉ bình thản nói:
- Nữ thí chủ, chuyện gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác, nàng cũng không phải là không biết mùi vị đau đớn, vì sao còn muốn thi hành trên người bần tăng?
- Chính là bởi vì ta biết, cho nên ta mới muốn chữa khỏi nó nhanh một chút, mỗi lần loại âm khí đó phát tác, hành hạ ta đau đớn đến nỗi không muốn sống. Nếu ngươi không chịu chữa trị cho ta, hôm nay sẽ trở thành địch nhân của ta!
- Vậy nữ thí chủ chờ bần tăng có thời gian rảnh rỗi đi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói lời cự tuyệt dứt khoát như vậy, sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn lập tức biến đổi:
- Đại sư, ngươi là người xuất gia, ta không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ càng. Chỉ cần ngươi chữa khỏi Thuần Âm chi thể cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi chút nào, hơn nữa còn sẽ giải đi Sinh Tử Phù cho ngươi.
Nghe thấy những lời này của Hoa Tiểu Hoàn, trong lòng Hoắc Nguyên Chân dễ chịu hơn một ít. Nếu như Hoa Tiểu Hoàn vẫn kiên trì uy hiếp mình, hoặc là lập tức sử dụng Sinh Tử Phù để cho mình bêu xấu, như vậy mình cũng sẽ không xía vào Thuần Âm chi thể nàng.
Bây giờ nhìn lại, Hoa Tiểu Hoàn trên bản chất cũng không phải là loại người hung tàn, coi như còn có thể cứu vãn.
Nhưng chuyện này cũng không đủ để cho Hoắc Nguyên Chân cam tâm tình nguyện chữa trị cho nàng, nếu không phải là mình đạt được Cửu Dương chân kinh tự động giải đi Sinh Tử Phù, chỉ sợ hôm nay sẽ bị nàng chế ngự.
- Không dối gạt Hoa cô nương, Sinh Tử Phù của các ngươi đã bị bần tăng giải đi, ta khuyên nàng không nên uống phí tâm cơ nữa.
- Cái gì? Giải khai Sinh Tử Phù ư? Ngươi gạt người!
- Hoa cô nương, ngươi cũng biết bần tăng là Thuần Dương chi thể, Sinh Tử Phù là vật âm hàn, có thể làm gì được bần tăng?
- Ta không tin, sư phụ từng nói qua, công lực Thuần Dương người không sâu, trong thời gian ngắn tuyệt đối không giải được Sinh Tử Phù của người. Từ trước tới nay sự phụ nói không có sai, làm sao ngươi có thể giải khai?!
- Nếu Hoa cô nương không tin, thử xem một chút thì sẽ biết.
Sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn thay đổi mấy lần, dáng vẻ hết sức tự tin của Hoắc Nguyên Chân khiến cho nàng cảm thấy không ổn. Nếu không phải là hắn đã giải khai, làm sao có thể tỏ ra trấn định như vậy?
Nhưng không thử một chút, Hoa Tiểu Hoàn cũng không cam lòng, bèn cắn răng nói:
- Đại sư, đây là người bức ta, vì tính mạng Tiểu Hoàn, chỉ có thể để cho ngươi chịu khổ!
Sau khi nói xong, hai tay Hoa Tiểu Hoàn khẽ hợp, một cỗ hàn khí xoay tròn trong lòng bàn tay.
Hàn khí ngưng tụ thành luồng, lưu chuyển giữa hai lòng bàn tay nàng, sau đó Hoa Tiểu Hoàn ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, Sinh Tử Phù trong người ngươi là hàn khí ngưng tụ, lập tức sẽ sinh ra cộng hưởng với hàn khí Sinh Tử Phù sắp tạo thành trên tay ta, rất nhanh người sẽ cảm thấy lạnh thấu xương, Tiểu Hoàn sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
- Nữ thí chủ, cứ việc thi triển là được.
Thấy Hoắc Nguyên Chân giống như tảng đá hầm cầu vừa cứng vừa hôi, Hoa Tiểu Hoàn cũng cứng rắn nói:
- Vậy xin đắc tội!
Hàn khí từ từ ngưng sương kết bằng, rất nhanh tạo thành một phiến băng thật mỏng trong tay Hoa Tiểu Hoàn.
Đây chính là Sinh Tử Phù, Hoa Tiểu Hoàn bóp nát phiến băng, khẽ vẫy tay về phía Hoắc Nguyên Chân một cái, một cỗ hàn khí bay tới.
Cỗ hàn khí kia như thực chất, nếu như lúc này có nhiệt độ kế, sợ là đo được nhiệt độ chung quanh có chừng âm sáu mươi bảy mươi độ.
Nhưng chút giá rét này đối với Hoắc Nguyên Chân hiện tại chẳng khác nào máy lạnh trong tiền kiếp, hắn chỉ khẽ gật đầu:
- Hoa cô nương ngưng tụ ra Sinh Tử Phù đã không kém lệnh sư bao nhiêu nữa.
Vì sao lại không có phản ứng?!
Rất nhanh Hoa Tiểu Hoàn trợn tròn mắt, nhìn hòa thượng trước mắt không hề hấn chút nào với vẻ khó lòng tin được. Nàng cũng không hề cảm thấy Sinh Tử Phù trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân cộng hưởng chút nào.
Sư phụ dạy cho mình như vậy kia mà...
Nàng hết sức không cam lòng, vẫy tay liên tiếp, từng cỗ hàn khí phiêu hốt bay ra, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì tới Hoắc Nguyên Chân.
- Bần tăng nói qua, đã giải khai Sinh Tử Phù, Hoa cô nương không nên uống phí khí lực làm gì nữa.
Nghe thấy đối phương nói lần thứ hai như thế, Hoa Tiểu Hoàn có vẻ tuyệt vọng.
Xem ra quả nhiên Sinh Tử Phù đã bị người ta giải khai, như thế bản lãnh mình dựa vào để uy hiếp đối phương đã hoàn toàn vô dụng.
Vừa nghĩ tới mình sẽ bị nỗi đau vô biên kia tiếp tục hành hạ, toàn thân Hoa Tiểu Hoàn khẽ run lên, ngẩng đầu nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, quả thật người không chịu chữa trị cho ta sao?
- Bần tăng đã nói qua, phải đợi bần tăng có thời gian mới được.
- Không!
Đột nhiên Hoa Tiểu Hoàn quát to một tiếng:
- Ngươi đang gạt ta, người đang nói cho qua chuyện, ta có thể cảm giác được. Không được, ngươi đã đáp ứng ta, vậy nhất định phải chữa trị cho ta.
Giờ phút này Hoa Tiểu Hoàn có hơi mất đi lý trí, sau khi kêu lên như vậy bèn khẽ run tay, đạo Sinh Tử Phù do nàng luyện chế hóa thành một đạo hàn quang, bắn thẳng tới Hoắc Nguyên Chân.
- Nhất Chỉ Đàm Hoa!
Hoắc Nguyên Chân khẽ khoát tay, Vô Tướng Kiếp Chỉ được Cửu Dương chân khí thúc giục bắn ra ngoài, lăng không bắn trúng đạo Sinh Tử Phù kia.
Bốp!
Một thanh âm trong trẻo vang lên, Sinh Tử Phù vỡ tan tác thành bằng hoa li ti trên không, giống như một cây pháo hoa khẽ nổ tung, không để lại dấu vết gì.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tiện tay đã phá đi Sinh Tử Phù của mình, Hoa Tiểu Hoàn càng thêm cảm thấy tuyệt vọng. Nàng không muốn chịu đựng nỗi đau bị Thuần Âm chân khí hành hạ nữa, không nhịn được đưa tay ra, móng tay bén nhọn phát ra hàn quang sâu kín, sắp động thủ với Hoắc Nguyên Chân.
- Đi theo ta!
Hoắc Nguyên Chân không muốn động thủ bên trong Thiếu Lâm tự, bây giờ hậu sơn không có người, có thể đến nơi đó.
Nói xong Hoắc Nguyên Chân thi triển Nhất Vĩ Độ Giang, bay về hướng hậu
Sơn.
- Không được chạy! Không đáp ứng chữa trị cho ta, bản cô nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hoa Tiểu Hoàn ra sức đuổi theo, trong lòng đã quyết định chủ ý, hòa thượng này không chữa trị cho mình, mình sẽ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hoắc Nguyên Chân vừa chạy vừa lắc đầu, Hoa Tiểu Hoàn này vốn không phải là người xấu từ trong gan ruột, nhưng bị bệnh đau hành hạ. Hơn nữa bị vị sư phụ lạnh như khối băng kia ảnh hưởng, cho nên tâm tính có hơi thiên lệch, không hiểu nhiều thế thái nhân tình, chỉ biết sử dụng vũ lực, còn tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ phải chịu thua thiệt.
Nếu thủy chung nàng vẫn giữ thái độ như thế, Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn sẽ không chữa trị cho nàng, nhất định phải làm cho nàng bỏ đi tật xấu này. Nếu như bản phương trượng không thể hàng phục được nàng, còn nói gì đến đại nghiệp Minh chủ?
Hoắc Nguyên Chân khống chế tốc độ, không bỏ rơi Hoa Tiểu Hoàn quá xa, hai người một trước một sau, rất nhanh đi tới bờ Âm Mã hồ ở hậu sơn.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân không hề chạy nữa, nói với Hoa Tiểu Hoàn đang đuổi theo:
- Hoa cô nương, có bản lĩnh gì cứ việc thi triển ra đi, theo quy củ giang hồ, nếu nàng chiến thắng bần tăng, tự nhiên hết thảy đều có thể thương lượng.
- Vậy ngươi thúc thủ chịu trói đi thôi!
Hoa Tiểu Hoàn cũng không cho là Hoắc Nguyên Chân có thể chiến thắng mình, dù sao La Thái Y kia là Tiên Thiên trung kỳ, muốn thắng mình cũng không dễ dàng. Mặc dù nhìn qua hòa thượng này có vẻ quái lạ, nhưng sư phụ đã nói qua thật ra bản lĩnh của hắn cũng chỉ tầm thường, duy chỉ có khinh công là không tệ lắm.
Tay phải duỗi một cái, năm ngón tay như móc câu, Hoa Tiểu Hoàn vội vàng lướt tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, chộp ra một trảo.
Bất quá lần này nàng đã nhớ, không chộp vào đầu Hoắc Nguyên Chân nữa, mà chộp một trảo vào vai hắn.
Hoắc Nguyên Chân không né không tránh, bàn tay duỗi một cái, đơn chưởng khai sơn nghênh đón trảo của Hoa Tiểu Hoàn, lần đầu tiên thi triển Đại Lực Kim Cương Chưởng.
Hoa Tiểu Hoàn không muốn đối cứng cùng Hoắc Nguyên Chân, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là công phu chú trọng kỹ xảo. Nhưng nàng cũng không coi một chưởng Hoắc Nguyên Chân ra gì, trảo chợt đè xuống một cái, năm ngón tay bóp lại, chuẩn bị phế đi cánh tay Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng tốc độ Hoắc Nguyên Chân nhanh hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, trong nháy mắt cổ tay lộn một cái, lòng bàn tay ngửa lên trên, rốt cục va chạm với bàn tay Hoa Tiểu Hoàn.
Hoa Tiểu Hoàn chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo hùng mạnh ập tới, chưởng của đối phương giống như một bàn tay sắt chấn cho cánh tay mình tê dại, bàn tay đã có cảm giác như chuột rút.
Đây là chuyện mà từ trước tới nay Hoa Tiểu Hoàn chưa bao giờ gặp phải.
Vì sao hòa thượng này có được thần lực kinh người như vậy?
Nội lực lưu chuyển nhanh chóng, bàn tay khôi phục lại, Hoa Tiểu Hoàn đang chuẩn bị tiến lên lần nữa, bên này Hoắc Nguyên Chân đã vọt tới, song chưởng dang ra công kích:
- Hoa cô nương, hãy mặc tình thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng, xem thử có làm gì được bần tăng không.
Bị Hoắc Nguyên Chân chọc giận, Hoa Tiểu Hoàn tâm cao khí ngạo cũng nổi đóa lên:
- Vậy thì tới đi!
Nói xong, nàng lập tức vận chuyển nội lực cảnh giới Tiên Thiên, nghênh đón công kích của Hoắc Nguyên Chân.
Đại Lực Kim Cương Chưởng được Hoắc Nguyên Chân dùng Cửu Dương chân kinh thúc giục đến cực hạn, mỗi một chưởng xuất ra đều có tiếng sấm gió văng vẳng mơ hồ. Lúc hợp lúc phân giống như nước Trường Giang chảy cuồn cuộn không ngừng, mang theo khí tức nóng rực công tới Hoa Tiểu Hoàn nhanh như chong chóng.
Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Hoa Tiểu Hoàn cũng không phải tầm thường, mười ngón tay như móc câu, âm phong trận trận, được nội lực cảnh giới Tiên Thiên thúc giục càng trở nên cứng như sắt thép, đấu dây dưa cùng Hoắc Nguyên Chân.
Trong phút chốc, chưởng phong chỉ lực giao nhau, kình khí bắn tung ra bốn phía. Một Cửu Âm Chân kinh như âm phong địa ngục đâm vào xương tủy người, một Cửu Dương thần công như mặt trời lên cao nóng vô cùng hai loại võ học cực đoan phát ra va chạm dữ dội như nước với lửa ở hậu sơn núi Thiếu Thất.