Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Ở hậu sơn Thiếu Lâm, trận chiến giữa Hoắc Nguyên Chân và Hoa Tiểu Hoàn đã kéo dài nửa canh giờ.
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng chiến đấu đến sảng khoái như vậy Đại Lực Kim Cương Chưởng được hắn thúc giục đến cực hạn, thỉnh thoảng lại xen vào Đại Từ Đại Bi chưởng, cương nhu gồm đủ, khiến cho Hoa Tiểu Hoàn đối phó có vẻ chật vật.
Chiến lực chủ yếu của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là ở kỹ xảo, nhưng chưởng pháp hòa thượng trước mắt này thuần thục tới mức làm cho Hoa Tiểu Hoàn khó có thể tin vào mắt mình.
Nếu chỉ là một bộ chưởng pháp cũng không nói, hắn lại dùng thay phiên hai bộ chưởng pháp khác nhau, một hồi chưởng phong bốn phía, lực đạo mười phần giống như kim cương đánh sắt.
Một hồi chưởng thế biến hóa, biến thành nhìn như mềm nhũn, trên thực tế cũng là chưởng pháp giấu giếm sát cơ, làm cho nàng rất khó thích ứng.
Hơn nữa lực lượng cực lớn, còn có chân khí nóng bỏng trong công kích của đối phương đều mơ hồ khắc chế Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng, càng làm cho người này tấn công càng thêm có tính uy hiếp.
Hoa Tiểu Hoàn càng đánh càng kinh hãi, thậm chí nàng cho là nếu cứ kéo dài như vậy, không đầy nửa canh giờ mình sẽ thất bại.
Nàng nào biết, bên kia Hoắc Nguyên Chân cũng đang âm thầm kêu khổ.
Nếu như tiếp tục chiến đấu thêm nửa canh giờ, có lẽ hắn có thể thắng, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định nội lực của hắn phải được bảo đảm.
Hoa Tiểu Hoàn thật là lợi hại, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy công lực hao tổn cực lớn, nhưng muốn đánh hạ nàng trong thời gian ngắn là vô cùng khó khăn.
Nếu như không thể kết thúc chiến đấu nhanh chóng, như vậy kẻ cuối cùng ngã xuống nhất định không phải là Hoa Tiểu Hoàn, mà là mình bởi vì nội lực khô kiệt, mất đi sức chiến đấu.
Rốt cục Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng là võ học trong Cửu Âm Chân Kinh, quả thật khó dây dưa.
Không thể tiếp tục tiếp tục như vậy nữa, Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái. Chiến đấu như bình thường vẫn khó có thể giải quyết cao thủ như Hoa Tiểu Hoàn này, vậy mình cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Hai người di động nhanh chóng, hoa tuyết văng khắp nơi, từ núi cao đánh tới đất bằng, từ đất bằng trở lại mặt Âm Mã hồ.
Hoắc Nguyên Chân chợt sử xuất song chưởng, mang theo lực lượng lôi đình vạn quân vỗ tới Hoa Tiểu Hoàn.
Hoa Tiểu Hoàn biết lực lượng Hoắc Nguyên Chân hùng hậu, không có đón đỡ chính diện, mà là chuẩn bị đỡ mé bên.
Nhưng không nghĩ tới sau khi Hoắc Nguyên Chân đánh ra một chưởng đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt liền dời đến sau lưng Hoa Tiểu Hoàn.
Thân pháp Đại Na Di!
Hoa Tiểu Hoàn hoảng hốt trong lòng, không nghĩ tới đối phương đột xuất kỳ binh, biết sắp có sát chiêu, hơn nữa nhất định là loại sát chiêu cực kỳ nhanh chóng. Tránh né không kịp.
Rốt cục kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng vô cùng phong phú, lập tức thân thể thả lỏng, trở tay chộp ngược ra một trảo.
Cùng lúc đó, Hoắc Nguyên Chân đưa lưng về phía nàng, chợt đánh ra một chiêu Bá Vương Trửu, công kích vào hậu tâm Hoa Tiểu Hoàn.
Bởi vì Hoa Tiểu Hoàn kịp thời phản ứng, chiêu Bá Vương Trửu này không trúng đích, chỉ quét nhẹ qua bờ vai nàng.
Mặc dù là chỉ phớt nhẹ qua, nhưng lực lượng to lớn cũng lập tức làm cho Hoa Tiểu Hoàn không nhấc tay lên được nữa.
Mà Hoa Tiểu Hoàn trở tay chộp ra một trảo, lại cảm giác như vừa chộp vào sắt thép, sau lưng phát ra một thanh âm trong trẻo, giống như tiếng chuông của Thiếu Lâm tự.
Chịu đựng đau đớn trên đầu vai quay nhìn lại, Hoa Tiểu Hoàn thấy được một cảnh tượng làm cho mình kinh hãi.
Hòa thượng này đứng ở phía sau mình, quanh thân được một cái chuông vàng bao bọc, bảo quang lưu chuyển. Nàng chộp ra một trảo không làm cho đối phương hề hấn gì.
- Kim Chung Tráo!
Mặc dù Hoa Tiểu Hoàn bị thương cũng không nặng, nhưng giờ khắc này thấy đối phương thi triển ra một loại võ học hiếm thấy trong truyền thuyết, đột nhiên nàng sinh ra một cảm giác vô lực.
Từ trước tới nay Hoa Tiểu Hoàn cũng không biết thực lực Hoắc Nguyên Chân thế nào, thậm chí cảm thấy người này có chút thần bí, nhưng hôm nay vừa giao thủ mới phát hiện hòa thượng này đúng là có thực lực. Suy đoán cảnh giới của hắn cũng không cao hơn mình quá nhiều, nhiều nhất là Tiên Thiên trung kỳ, tuyệt đối không đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Bởi vì Hoa Tiểu Hoàn tu luyện võ công Cửu Âm Chân kinh, bất kể lực lượng, tốc độ hay phản ứng đều mạnh hơn cao thủ Tiên Thiên Sơ kỳ phổ thông. Cũng vì như vậy nàng mới có thể lực địch La Thái Y, cho nên bây giờ nhìn trình độ Hoắc Nguyên Chân tựa hồ hơi yếu một chút so với La Thái Y, nhưng cũng có hạn.
Nhưng nếu như là trình độ này, Hoa Tiểu Hoàn cũng không thắng được, hơn nữa thủ đoạn hòa thượng này rất nhiều, tiếng rống kinh khủng mà nàng vẫn lo lắng vẫn chưa xuất hiện.
Nàng không biết, thật ra hòa thượng này chỉ được coi là nửa con cọp giấy. Chỉ cần nàng có thể cảnh giác một chút, hoặc là kiên trì một chút nữa, hòa thượng trước mắt này sẽ không cầm cự nổi.
Hoắc Nguyên Chân chính là cảm giác mình không được, mới mạo hiểm đánh một chiêu, lợi dụng thân pháp Đại Na Di đánh bất ngờ, lại thị triển Bá Vương Trửu đánh cho Hoa Tiểu Hoàn bị thương. Sau đó lợi dụng đối phương trong lúc bối rối không cách nào xuất toàn lực, Kim Chung Tráo phòng ngự một đòn của đối thủ, lấy được một chút ưu thế nho nhỏ.
Chuyện tới nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng đã biết thực lực trước mắt của mình, trong cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ tuyệt đối coi như là tài nghệ đứng đầu, nhưng nếu so sánh cùng Tiên Thiên trung kỳ vẫn còn kém một đoạn.
Sức chiến đấu thực tế của Hoa Tiểu Hoàn thật ra tương đương với Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, tiếp cận Tiên Thiên trung kỳ phổ thông.
- A Di Đà Phật, Hoa cô nương, nàng chưa tỉnh ngộ nữa sao?
Hoa Tiểu Hoàn lấy tay ôm bả vai, mặt như phủ một làn sương lạnh:
- Đại sư! Ta không cách nào đánh thắng ngươi, ngươi cũng sẽ không chữa trị cho ta, Tiểu Hoàn sẽ là người chết, không biết còn phải tỉnh ngộ cái gì?
Hoắc Nguyên Chân hơi lắc đầu một cái, cũng thu hồi Kim Chung Tráo rất là hao phí nội lực, nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Một niệm ngu tức Bát Nhã tuyệt, một niệm trí tức Bát Nhã sinh. Hoa cô nương, nếu nàng không có điều lãnh ngộ, vậy không cần trở lại tìm bần tăng nữa.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi về phía Thiếu Lâm tự.
Hoa Tiểu Hoàn cũng không phải là người quá mức ngu độn, bất quá là bị đại sự sinh tử của mình làm cho mê muội đầu óc. Lúc này nghe Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, lập tức cảm giác được đối phương cũng không có hoàn toàn đóng cửa cự tuyệt.
Nhớ lại những gì mình làm trong thời gian qua, đột nhiên Hoa Tiểu Hoàn nhận thức được, thì ra người sai là mình.
Mặc dù phương trượng này còn trẻ, nhưng rất rõ ràng cho thấy có chút đạo hạnh cao tăng, nếu dùng vũ lực uy hiếp nhất định sẽ không thành công.
Lúc đầu nàng vất vả nhờ cậy, vốn là người ta đã đáp ứng chữa trị, kết quả An Như Huyễn tới, muốn dùng Sinh Tử Phù khống chế lại Hoắc Nguyên Chân bảo đảm cho an toàn của nàng, kết quả đưa tới mọi chuyện hỏng bét như hiện tại.
Vừa nghĩ thông điểm này, Hoa Tiểu Hoàn vội vàng đuổi theo.
- Đại sư, Tiểu Hoàn biết sai rồi, xin ngài phát tâm từ bi cứu ta một mạng đi.
Hoa Tiểu Hoàn dứt lời, liền muốn phủ phục xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân, nhưng bị hắn ngăn lại.
Hắn tìm trong ngực áo, lấy ra một ít kim sang dược đưa cho Hoa Tiểu Hoàn.
- Thuốc này có thể trị bệnh của ta ư?
- Cũng không phải, đây chỉ là kim sang dược bình thường, có thể trị liệu thương thế trên vai nàng mà thôi. Về phần Thuần Âm chi thể của nàng, quả thật rất khó...
Trước hết Hoắc Nguyên Chân cho nàng chút kẹo ngọt, sau đó lại nói:
- Không phải là bần tăng không chịu chữa trị cho nàng, Thuần Âm chi thể của nàng chính là trời sinh, muốn trừ đi không phải là chuyện dễ dàng, nhất định phải hành công trong ngày có dương khí thịnh nhất trong năm, mới có thể có được hiệu quả làm ít hưởng nhiều.
Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, Hoa Tiểu Hoàn không thể biết được nói thật hay giả, vội vàng hỏi:
- Ngày nào mới là ngày dương khí hưng thịnh nhất?
- Đạo lý thiên hạ, cửu là dương, cửu cửu là chí dương, đương nhiên là tiết Trùng Dương rồi.
Hoắc Nguyên Chân vừa lên tiếng nói đã mang ra tiết Trùng Dương, đưa ra một thời hạn thật xa, hù dọa Hoa Tiểu Hoàn trước rồi hãy tính.
- Nhưng hôm nay mới là mồng Một tháng Giêng, còn có hơn tám tháng nữa mới tới tiết Trùng Dương... Trong thời gian ấy, Tiểu Hoàn lại phải chịu vô số hành hạ, Đại sư...
Nghe nói phải chờ tới tiết Trùng Dương, nhất thời Hoa Tiểu Hoàn cũng cảm thấy tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, bờ vai gầy gò nhẹ nhàng lay động, đã là cực kỳ sợ hãi.
Hoắc Nguyên Chân lần nữa mở miệng nói:
- Nếu như nàng cảm thấy tiết Trùng Dương quá lâu, như vậy cũng có một phương pháp chiết trung.
- Xin Đại sư cứ nói.
Vừa nghe còn có hy vọng, Hoa Tiểu Hoàn lập tức khôi phục tinh thần.
- Mồng Hai tháng Hai là ngày Long Sĩ Đầu, cũng là một ngày mà dương khí rất thịnh trong năm. Bất quá bần tăng phải đi tham dự luận võ Hoa Sơn, sợ rằng không thể ở Thiếu Lâm an tâm chữa trị cho Hoa cô nương.
Nghe thấy mồng Hai tháng Hai, ánh mắt Hoa Tiểu Hoàn sáng lên, chuyện này còn có thể tiếp nhận, chỉ có một tháng nữa.
- Không quan trọng, Đại sư, ta có thể đi Hoa Sơn tìm người, vốn là Tiểu Hoàn cũng sẽ đại biểu Linh Tiêu cũng xuất chiến trong đại hội luận võ kia, như vậy càng thuận tiện.
Nói xong, Hoa Tiểu Hoàn thi lễ Hoắc Nguyên Chân lần nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra màu đỏ thắm, tỏ vẻ hết sức cảm kích, là cảm kích thật sự.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không có nói chuyện cùng Hoa Tiểu Hoàn nữa, mà là hơi thở dài một tiếng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân thở dài, Hoa Tiểu Hoàn đang trong trạng thái cảm kích cuồng nhiệt liền hỏi một câu:
- Đại sư, người có chuyện gì không vui sao?
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là hai ngày trước Đăng Phong phát sinh một huyết án, một người trong giang hồ bị giết.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Hoa Tiểu Hoàn há miệng muốn hỏi thăm, nhưng lại không thốt ra lời.
Thấy thần sắc Hoa Tiểu Hoàn, Hoắc Nguyên Chân đã căn bản xác định suy đoán trong lòng, chỉ lo đi về phía trước, đồng thời nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Cung Quý Lương này là bị người nào giết chết... Thứ mà bần tăng muốn tìm bị ai lấy đi...”
Dứt lời, hắn dần dần đi xa.
Hoa Tiểu Hoàn theo ở phía sau, nghe lời của Hoắc Nguyên Chân không khỏi có hơi do dự, muốn nói với Hoắc Nguyên Chân gì đó lại còn có chút băn khoăn.
Nàng biết Hoắc Nguyên Chân nói Cung Quý Lương là ai, cũng biết vật kia là cái gì. Đêm hôm đó, nàng và sư phụ cùng đi, vốn là tính toán lấy được Huyết Ma tàn đồ là được, nhưng không nghĩ tới sau khi Cung Quý Lương kia thấy hai sư đồ nàng lại sinh lòng tà dâm, chọc giận An Như Huyễn. An Như Huyễn thi triển một đạo Sinh Tử Phù đưa y đi gặp Diêm Vương, giờ phút này, Huyết Ma tàn đồ kia đã theo nàng trở lại Linh Tiêu cung rồi.
Rất rõ ràng Phương Trượng này muốn lấy được tấm tàn đồ kia.
Nếu như mình có thể giúp hắn lấy được Huyết Ma tàn đồ này, như vậy hắn cũng sẽ không cự tuyệt chuyện trị liệu cho mình nữa... Suy nghĩ hồi lâu, Hoa Tiểu Hoàn nghiến răng một cái thật mạnh:
- Sư phụ, vì mạng của Tiểu Hoàn, e rằng lần này người phải nhịn đau nhường ra một lần.
Nói xong, Hoa Tiểu Hoàn cũng đi theo Hoắc Nguyên Chân, đi trở về Thiếu Lâm tự. Vừa ra khỏi cửa chùa lập tức thi triển khinh công, rời đi núi Thiếu Thất thật nhanh.
- -------------
Hoắc Nguyên Chân dùng ngày chỉ dương có lợi cho chữa thương làm cớ, giúp đỡ Hoa Tiểu Hoàn, đồng thời khéo léo truyền cho nàng chuyện của Huyết Ma Tàn Đồ.
Để có thể giữ được tính mạng, Hoa Tiểu Hoàn sẽ phải đi tìm An Như Huyễn đòi Huyết Ma Tàn Đồ.
Nếu như việc này thành công, như vậy trong tay mình sẽ có được một bức Huyết Ma Tàn Đồ.
Không phải là Hoắc Nguyên Chân ham mê võ công trên mặt Huyết Ma Tàn Đồ, là hắn cho là sau khi lấy được một bản tàn đồ, như vậy Huyết Ma Tàn Đồ sẽ không cách nào gộp đủ hoàn toàn cả bức, như vậy hẳn là không ai có thể có được truyền thừa của Huyết Ma.
Bất kể là Huyết Ma sống lại hay là Huyết Ma truyền thừa bị người lấy được, đều bất lợi cho đại nghiệp Minh chủ của Hoắc Nguyên Chân. Hắn không muốn thấy ngày đó xuất hiện, cho nên lấy được một bản Huyết Ma Tàn Đồ là căn bản.
Mặc dù tháng Giêng là năm mới, thế nhưng Thiếu Lâm tự ăn Tết hay không cũng không quan trọng, ăn Tết cũng không thể ăn thịt uống rượu, vẫn phải luyện công niệm Phật như ngày thường.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho tất cả mọi người có hy vọng đột phá đều ở lại La Hán đường, tiến vào trạng thái bế quan, hy vọng tháng Giêng này dưới sự phụ trợ gấp rưỡi tốc độ ở La Hán đường, mọi người có thể có tinh tiến.
Những người tạm thời không cách nào đột phá nhường lại vị trí cho người có thể đột phá, mỗi ngày khổ luyện kỹ năng cơ bản, gây dựng một nền tảng vững chắc.
Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Tuệ Nhất đến Tuệ Thập Bát, tổng cộng hai mươi người, tất cả đã tiến vào La Hán đường bế tử quan, không đột phá thì không cho phép rời đi.
Đệ tử duy nhất trong hàng chữ Tuệ không có tiến vào La Hán đường chỉ có mình Tuệ Ngưu, hắn vừa mới tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ, tạm thời không cách nào đột phá.
Chỉ có điều hậu kỳ này của Tuệ Ngưu cũng không phải bình thường, bây giờ ở trong Thiếu Lâm, tiến cảnh Long Tượng Bát Nhã Công nhanh nhất chính là hai người hắn cùng Nhất Tịnh.
Nhất Tịnh là thiên tài tập võ, trong thời gian chưa tới nửa năm, Long Tượng Bát Nhã Công đã tiến vào tầng thứ ba.
Mà thậm chí trình độ tiến bộ của Tuệ Ngưu còn nhanh so với Nhất Tịnh, Long Tượng Bát Nhã Công của hắn cũng đã đạt tới tầng thứ ba. Nhất Tịnh mới vừa tiến vào, hắn đã tiến vào tầng ba một tháng.
Nhưng càng về sau, tốc độ tiến bộ của Long Tượng Bát Nhã Công trở nên càng ngày càng chậm.
Tuệ Ngưu có Long Tượng Bát Nhã Công hộ thể, đã trở thành một chiến lực kinh khủng, khí lực cực kỳ lớn.
Khí lực bản thân hắn đã lớn, bây giờ Long Tượng tầng ba đã không kém bao nhiêu so với Long Tượng tầng bảy của Hoắc Nguyên Chân. Phỏng đoán khi hắn tu luyện tới tầng bốn, khí lực sẽ gia tăng xấp xỉ cùng Hoắc Nguyên Chân, đến tầng năm, trái lại khí lực sẽ còn lớn hơn một ít so với Hoắc Nguyên Chân.