Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Không chỉ bọn họ chưa tới, Lăng Tiêu cung, Thiên Nhai Hải Các vân vân, những môn phái này cũng sẽ không đến chỗ chúng ta. Còn có những truyền nhân của võ lâm danh túc kia, những người này cũng sẽ không đến đây, đều có chỗ ở của riêng mình.
Nói tới đây, hai người này đột nhiên nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm:
- Hai vị Đại sư, không phải là các ngươi cũng tới luận võ Hoa Sơn sao?
- A Di Đà Phật, không sai, bần tăng chính là tới vì chuyện này.
- A, vậy sáng sớm ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau lên núi, ban nãy thật đúng là đắc tội.
- Không sao không sao.
- Xin hỏi hai vị Đại sư là từ đâu mà tới?
- Bần tăng chính là Phương Trượng Nhất Giới của Thiếu Lâm Tự Hà Nam Tung Sơn, vị này là đệ tử Tuệ Kiếm của ta.
Hoắc Nguyên Chân báo ra danh hiệu, nghĩ thầm sau này phải thường xuyên báo ra danh hiệu của Thiếu Lâm, bất kể gặp người có nổi tiếng hay không cũng nói ra trước. Làm như vậy xảy ra đại sự gì, người khác cũng sẽ nhớ tới Thiếu Lâm, vô cùng quan trọng cho việc nâng cao danh tiếng.
Đáng tiếc hiển nhiên hai tên đệ tử Hoa Sơn này không biết Thiếu Lâm. Sau khi nghe xong, chẳng qua là gật đầu cho có lệ.
Nghe thấy không phải là môn phái nổi danh gì, bọn họ cũng mất đi hứng thú tiếp tục trò chuyện cùng hai người Hoắc Nguyên Chân, quay đầu đi tiếp tục trò chuyện với nhau.
Từ trong giọng nói của đối phương Hoắc Nguyên Chân có thể nghe ra, bây giờ quần hùng tụ tập Hoa Sơn phái, cao thủ đông đảo, mình ở trong một đám môn phái sợ rằng căn bản không ai để ý.
Mặc dù hai tên đệ tử Hoa Sơn này coi như lợi hại, nhưng dù sao trẻ tuổi, có chút bợ đỡ, điểm này khiến Hoắc Nguyên Chân có chút hoài nghi đối với chưởng môn Khâu Chính Dương của Hoa Sơn. Người này được xưng là Hiệp Nghĩa Kiếm, vì sao ngay cả đệ tử môn hạ cũng dạy không tốt như vậy? Nếu như là đệ tử Thiếu Lâm mình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng như thế.
Nhưng bọn họ không nói chuyện với mình cũng tốt, tránh cho một hồi làm chậm trễ Hệ Thống thăng cấp của mình.
Trong tiếng đống lửa bốc cháy nghe tí tách, nhiệt độ trong miếu sơn thần dần dần tăng cao lên.
Hai đống lửa đã rất ấm áp, hai người kia trò chuyện một hồi, dần dần có chút mệt mỏi, thấy hai hòa thượng kia vẫn nhắm mắt ngồi tĩnh tọa ở đó, bèn dứt khoát để nguyên quần áo, ngủ ở bên kia.
Thời gian hiện tại đã đến gần mười hai giờ đêm.
- Bần tăng muốn nghỉ ngơi một chút.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng nhớ đến chuyện Hệ Thống thăng cấp, ra lệnh một câu cho Tuệ Kiếm.
- Phương Trượng cứ việc yên tâm là được, Tuệ Kiếm sẽ luôn luôn ở đây.
Tuệ Kiếm đã trả lời ngay một câu, khiến Hoắc Nguyên Chân an tâm.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, hơi nhắm hai mắt lại.
Thời gian từ từ đến mười hai giờ đêm, đã là mùng Một tháng Hai.
Đến mười hai giờ, quả nhiên thanh âm Hệ Thống vang lên đúng lúc:
- Hệ Thống thăng cấp hoàn thành, có lập tức thẩm tra chức năng mới của Hệ Thống hay không?
- Thẩm tra.
Hoắc Nguyên Chân kích động tâm tình, Hệ Thống Phương Trượng mới đã có thêm chức năng gì đây? Thật là làm cho mình mong đợi.
Đã cách một tháng, rốt cục Hoắc Nguyên Chân lại lần nữa nghe thấy thanh âm nhắc nhở Hệ Thống, cũng cảm thấy thanh âm lạnh như băng kia của Hệ Thống rất thân thiết.
Lựa chọn thẩm tra, luân bàn Hệ Thống quen thuộc lại xuất hiện lần nữa.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lại vang lên:
- Hệ Thống Phương Trượng đã thăng cấp thành công, mời kiểm tra hạng mục.
Hoắc Nguyên Chân mở ra Hệ Thống nhìn một cái, mặc dù số hạng mục vẫn là sáu mục, nhưng đã có biến hóa rất lớn.
Bây giờ hạng mục còn được cất giữ hoàn chỉnh chỉ có ba hạng mục là hạng mục võ công, hạng mục lệnh bài xây dựng, hạng mục ngân lượng, còn lại đều xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên, hạng mục kinh thư đã không thấy.
Thấy Hoắc Nguyên Chân kiểm tra kinh thư, Hệ Thống nhắc nhở:
- Túc chủ quay trúng được lệnh bài xây dựng Tàng Kinh Các, tự động hủy bỏ hạng mục kinh thư.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bây giờ Tàng Kinh Các đã tự động sinh ra kinh thư, lại quay trúng kinh thư đã không có bao nhiều ý nghĩa, trừ giúp mình hiểu rõ hơn một ít kinh Phật, cũng không có ưu thế gì khác.
Hạng mục kinh thư không có, hạng mục pháp khí cũng có biến hóa.
Hạng mục pháp khí bây giờ đã gộp chung với hạng mục tạp vật, trong sáu ô nhỏ, mỗi lần sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ba ô pháp khí cùng ba ô tạp vật.
Đây là hạng mục thứ tư, hạng mục thứ năm chính là hạng mục thay thế kinh thư, bây giờ đã biến thành hạng mục thảo mộc sinh linh.
Bên trong gồm có có bốn hạng mục thực vật, hai hạng mục động vật.
Trước kia trong hạng mục tạp vật đã từng xuất hiện qua đám sinh linh như bạch mã, Kim Nhãn Ưng, bây giờ những sinh linh này bị phân chia lần nữa. Đồng thời còn xuất hiện thực vật, đã hình thành một hạng mục lớn đơn độc, thảo mộc sinh linh.
Thanh âm Hệ Thống nhắc nhở lại vang lên:
- Thảo mộc cũng là một phần của xây dựng môn phái, thảo mộc do Hệ Thống sinh ra cũng có năng lực sinh trưởng trong nháy mắt, có lương thực, cây cối, hoa cỏ vân vân, bao gồm tất cả thực vật. Sau khi quay trúng có thể trồng tùy ý trên đất môn phái sở tại, không phải là bên trong phạm vi môn phái không cách nào sử dụng.
Đối với hạng mục mới xuất hiện này, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức hài lòng, quay trúng được các loại thực vật rất có ý nghĩa. Chẳng những có thể điểm tô cho đẹp môi trường, hơn nữa nếu quay trúng được cây lương thực còn có thể bảo đảm cơ sở cung ứng lương thực của Thiếu Lâm Tự. Bất kể sau này gặp phải chiến loạn gì, những lương thực này đều có thể bảo đảm sinh tồn của chúng tăng Thiếu Lâm Tự.
Mà một ít động vật, rất nhiều lúc càng có thể phát huy diệu dụng, ví dụ như Kim Nhãn Ưng, mang tới trợ giúp cho Hoắc Nguyên Chân quả thực không gì thay thế được.
Thế nhưng những cải biến này cũng không phải là biến hóa lớn nhất của Hệ Thống Phương Trượng thăng cấp lần này.
Biến hóa lớn nhất là hạng mục cuối cùng, cũng chính là hạng mục tạp vật lúc đầu.
Tạp vật cũng đã được gộp chung với pháp khí, nhưng Thưởng Lớn vẫn còn tồn tại. Không riêng gì Thưởng Lớn, sau này Song Thiểm Tưởng cũng sẽ trở thành hạng mục thường xuyên, lần nào cũng sẽ xuất hiện.
Ngoại trừ hai hạng mục thưởng này, lại có thêm ba thứ mới trong hạng mục này.
Phật quang, Pháp Tướng, Phật âm.
Phật quang, tổng cộng chia làm bảy tầng, đỏ, cam, vàng, xanh, lục, lam, tím, sau khi quay trúng có thể hình thành một vòng sáng ở sau đầu. Ví dụ như lần đầu tiền quay trúng được Phật quang, sẽ có một vòng sáng màu đỏ ở sau đầu, lần thứ hại sau khi quay trúng được Phật quang thì sẽ thêm màu cam ở trong màu đỏ, trở thành hai vòng sáng, cứ như vậy tính tới.
Vật này không có bất kỳ uy lực thực tế, cũng không có bất kỳ ích lợi thực chất nào, còn cần tiêu hao nội lực, tác dụng duy nhất chính là thoạt nhìn tương đối dọa người.
Song cũng may là Hệ Thống có quy định, sau khi quay trúng được Phật quang bốn màu rồi bảy màu, có thể tự do chọn một món vật phẩm làm phần thưởng...
Nói cách khác, Hoắc Nguyên Chân chỉ cần lấy được Phật quang bốn màu là có thể tùy ý chọn một vật phẩm mình thích, ví dụ như Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba, ví dụ như Kim Chung Tráo quyển thứ hai, cũng có thể lựa chọn.
Nếu như quay trúng toàn bộ Phật quang bảy màu, vậy có thể có cơ hội lựa chọn một lần nữa.
Pháp Tướng, đây là hình thành một hình ảnh hư ảo ở phía sau mình, cũng tổng cộng chia làm bảy tầng, sau khi quay trúng được tầng thứ nhất là có thể xuất hiện ở phía sau một hư ảnh hòa thượng, quay trúng được tầng thứ hai là có thể xuất hiện hòa thượng mặc áo cà sa. Càng về sau hư ảnh xuất hiện cùng chân thật hơn, giai đoạn sau còn sẽ xuất hiện La Hán, Bồ Tát, thậm chí Phật tổ.
Vật này cũng là sau khi quay trúng được tầng thứ tư, tầng thứ bảy, cũng có thể tùy ý lựa chọn một hạng mục vật phẩm Hệ Thống làm phần thưởng.
Cũng giống như Phật quang, vật này cũng tương đối dọa người, đã thoát khỏi phạm vi võ công bình thường, nhưng không có uy lực thực tế gì cả.
Hạng mục thứ ba là Phật âm. Phật âm có một ít khác biệt cùng hai hạng mục kia, thứ này là vật có uy lực thực tế.
Phật âm của Hệ Thống này sinh ra chính là mấy chữ Nam Mô A Di Đà Phật, cũng cần nội lực thúc giục niệm ra, trực tiếp tiến vào đầu của người được sử dụng, nhưng có khoảng cách hạn chế, cũng chia làm bảy tầng.
Phật âm của tầng một có thể thi triển trong phạm vi mười thước, vật này là không thể chống đỡ. Bất kể công phu của người cao tới trình độ nào, Phật âm cũng có thể tiến thẳng vào đầu người. Tâm trạng người càng yên tĩnh, uy lực của Phật âm này lại càng nhỏ, người càng phiền não, Phật âm này lại càng ồn ào.
Thực tế không có lực sát thương nhiều, thế nhưng trong Phật âm này có một loại uy lực khuyên người hướng thiện hướng Phật. Công lực càng thấp lại càng dễ dàng bị Phật âm mê hoặc, thực ra là một loại pháp môn độ nhân hướng Phật, cũng có hiệu quả thần kỳ như pháp khí mộc ngư Hoắc Nguyên Chân đã quay trúng được lúc trước.
Quay trúng được Phật âm tầng thứ bảy có thể truyền thẳng trăm dặm, làm cho người ta muốn tránh cũng không được, cũng có lực hấp dẫn rất lớn.
Nhưng vật này bất kể quay trúng được tầng thứ mấy, đều không có những phần thưởng khác.
Ba hạng mục phần thưởng này, trừ Phật âm còn hơi có chút công dụng thực tế, hai hạng mục còn lại nói toạc ra đều là hù dọa người, có thể tăng thêm sắc thái thần bí của Hoắc Nguyên Chân hơn mà thôi.
Mà Phật âm coi như là tương tự với phương pháp truyền âm của Vô Danh thi triển, chẳng qua là truyền âm này không thể nói lời nào khác, chỉ có thể nói sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật.
Ngoài năm hạng mục phần thưởng này, sẽ còn ngẫu nhiên xuất hiện một đại lễ bao, nhưng không xác định là lễ bao của một hạng mục lớn nào.
Sau khi xem xong toàn bộ sửa đổi, Hoắc Nguyên Chân có chút vội vã muốn thử một lần chức năng của Hệ Thống mới này.
Thế nhưng rất đáng tiếc, mặc dù hiện tại Hệ Thống đã hoàn thành thăng cấp, nhưng thời gian quay thưởng vẫn chưa tới, hắn không thể tiến hành quay thưởng.
Phần thưởng của tháng Giêng đã nhập vào tháng Hai, hắn cần phải chờ đến ngày Hai Mươi Tám mới có thể có một lần cơ hội quay thưởng.
Vốn cho rằng Hệ Thống thăng cấp đã kết thúc toàn bộ, đang muốn đóng lại, Hệ Thống chợt nhắc nhở lần nữa:
- Sau này quay thưởng, túc chủ chỉ có thể lựa chọn bắt đầu mà không thể khống chế bắt đầu ở chỗ nào.
Nghe thấy nhắc nhở này của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân ngẩn người ra hồi lâu.
Thì ra Hệ Thống này không ngốc chút nào, biết mình đã phát hiện quy luật quay thưởng, đã làm ra một quy định để ước thúc mình. Cứ như vậy, dù mình phát hiện sơ hở nhưng lại không lợi dụng được.
Nếu không cách nào khống chế, như vậy xác suất trúng Thưởng Lớn sẽ thấp hơn rất nhiều.
Chẳng qua là không biết mình quay thưởng ở trong kiến trúc của Hệ Thống sinh ra, có thể dễ dàng sinh ra thứ tốt, điểm này có bị Hệ Thống thay đổi hay không. Nếu như không có, như vậy còn có chỗ có thể lợi dụng, bằng không mình thật sự không có một chút ưu thế nào.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân tin chắc, chỉ cần là vật của Hệ Thống nhất định có sơ hở có thể tìm ra, mình từ từ nghiên cứu, chắc chắn có thể tìm ra bí quyết trong đó.
Nghiên cứu xong Hệ Thống mới, Hoắc Nguyên Chân đóng nó lại.
Đã đóng Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân cũng không làm gì khác, bèn ở trong miếu sơn thần này nghỉ ngơi một đêm, đợi đến lúc trời sáng, hắn mới mở mắt.
Sau khi hắn tỉnh dậy, phát hiện hai tên đệ tử Hoa Sơn bên kia cũng đã tỉnh, đang chuẩn bị lên đường.
- Hai vị Đại sư, chúng ta còn phải chạy về môn phái có việc, cũng không chờ hai vị Đại sư, các ngươi tự đi đến Vân Đài phong là được.
- A Di Đà Phật, xin hai vị thí chủ tự nhiên.
Hai tên đệ tử Hoa Sơn cũng không tiếp tục nói chuyện cùng bọn Hoắc Nguyên Chân, tự động rời khỏi.
Hai người Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm cũng đứng dậy rời khỏi, đứng xa xa nhìn phương hướng đi của hai người, giục ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Từ miếu sơn thần này đến Hoa Sơn có lộ trình mấy chục dặm, phải mất hai canh giờ mới coi là đi tới dưới Vân Đài phong.
Địa thế của nơi này rất cao, Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn bốn phía, phương xa còn có mấy ngọn núi cao ngất, bất quá cách Vân Đài phong gần nhất là một ngọn núi hình dạng hoa sen, hắn chính là nơi diễn ra luận võ Hoa Sơn lần này, Liên Hoa phong.
Đến dưới chân núi Vân Đài không cách nào tiếp tục cưỡi ngựa. Cách đó không xa có một chuồng ngựa, có đệ tử Hoa Sơn chờ chực ở đây, đặc biệt thu xếp ngựa cho khách mời tới Hoa Sơn.
Tuệ Kiếm giao lại ngựa của mình cùng bạch mã của Hoắc Nguyên Chân. Hai người đang chuẩn bị đi lên Vân Đài phong, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm trò chuyện.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn lại, phía sau đang tới ba con ngựa.
Một lão nhân dẫn theo hai người trẻ tuổi giục ngựa đi về phía trước, đã đi đến bên cạnh mình.
- Đến đây là được rồi, Phi Hổ, ngươi đem thu xếp ngựa xong nói cho đệ tử Hoa Sơn kia, mấy con ngựa này của chúng ta tính khí mạnh mẽ, tốt nhất là để cách xa những con ngựa khác một chút, tránh cho đá bị thương ngựa của những người kia, đến lúc đó xảy ra lắm chuyện.
- Vâng, sư phụ.
Người thanh niên tên Phi Hổ dắt ba con ngựa đi qua.
Lúc này lão nhân kia xoay người nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân và Tuệ Kiếm, thấy Hoắc Nguyên Chân không có phản ứng gì, nhưng nhìn thấy Tuệ Kiếm, lão không khỏi có chút kinh ngạc.
Khí tức của hòa thượng này thật là mãnh liệt.
Tuệ Kiếm trải qua vô số huyết chiến, có được khí tức sắc sảo chưa từng có từ trước đến nay. Bây giờ tiến vào Tiên Thiên, khí tức đã thu lại rất nhiều, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút khác biệt với những người khác.
- Hai hòa thượng các ngươi là từ địa phương nào tới?
Mặc dù khí tức của Tuệ Kiếm mãnh liệt, nhưng lão nhân cũng không phải là quan tâm lắm, mà là hỏi một câu ngạo nghề.
Hoắc Nguyên Chân nhìn lão nhân một cái, khí tức của người này rất mạnh, hắn là một cao thủ Tiên Thiên, nhưng cũng chỉ là cảnh giới sơ kỳ, còn không đáng để lo.