Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Nói bậy, nơi này là Hoa Sơn phái, hôm nay quần hùng tề tụ, tặc tử phương nào có lá gan lớn như vậy.
- Quả thật có trộm, chẳng những đã đả thương đệ tử canh phòng, hơn nữa sư nương nói, bí tịch Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm của người đã biến mất rồi.
Khâu Chính Dương ngần người một chút, ngay sau đó đột nhiên giận dữ:
- Nơi cất giấu bí tịch của ta, người biết không vượt quá năm người, làm sao có thể trộm mất? Nhất định là nội gián gây nên, nhanh dẫn ta đi xem.
Lập tức mọi người ở đây đều cùng đi, Hoắc Nguyên Chân vốn không muốn đi, nhưng hiện tại không đi cũng không thể ở lại một mình trong đại điện, không thể làm gì khác hơn là cũng đi theo.
Đi thẳng tới chỗ ở của Khâu Chính Dương, nơi này đã tụ tập không ít người.
Trong đó có một đệ tử đã bị thương, bụng trúng một kiếm, hiện tại đã được băng bó đang ở nơi đó thở dốc.
Khâu Chính Dương đi tới nơi này, quát hỏi tên đệ tử này:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau.
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau khẽ cau mày, nếu như là mình, nhất định trước tiên sẽ hỏi thăm thương thế của đệ tử, mà không phải đi tới liền quát hỏi với vẻ mặt tàn khốc như vậy.
Tên đệ tử kia lảo đảo đứng dậy:
- Sư phụ, mới vừa rồi có một người bịt mặt trực tiếp đi tới nơi này, không nói hai lời liền xuất thủ với đệ tử. Đệ tử so chiều với hắn, võ công của người này cũng không phải là quá cao, đánh với đệ tử hơn hai mươi hiệp, cuối cùng một kiếm đâm đệ tử bị thương. Sau khi đệ tử ngã xuống đất hắn lại đánh vào cổ họng của đệ tử, làm cho đệ tử không nói được. Sau đó liền đi vào bên trong phòng, rất nhanh đã lấy đi bí tịch của người, lúc đi còn cố ý quơ ở trước mặt đệ tử một cái.
Nghe thấy lời tường thuật của tên đệ tử này, Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, tên trộm này thật sự là có chút kỳ quái, đả thương đệ tử trông coi, còn cố ý để cho hắn nhìn thấy bí tịch mình lấy đi, hơn nữa võ công còn không cao lắm, làm như vậy không phải là tự tìm phiền toái sao? Không phù hợp với lẽ thường.
Chẳng qua dường như Khâu Chính Dương không có suy nghĩ nhiều như vậy:
- Người chỉ nhìn thấy những điều này sao? Người này có đặc thù gì không? Ví dụ như kiếm pháp của hắn, còn có hình thể chiều cao của hắn, có phải là người trong môn phái chúng ta hay không?
Tên đệ tử này suy nghĩ một chút:
- Kiếm pháp của người này có vẻ quen thuộc, mặc dù hắn cố gắng che giấu, nhưng dưới sự công kích mãnh liệt của đệ tử, hắn vẫn sử ra một chiêu Linh Xà Xuất Động. Đây chính là một thức của kiếm pháp Hoa Sơn ta, chính là dựa vào một chiêu này hắn mới đâm đệ tử bị thương.
- Biết kiếm pháp Hoa Sơn ta, khẳng định là nội tặc không thể nghi ngờ, ngươi xem thân hình của hắn giống ai?
- Điều này khó mà nói, thể hình chiều cao người này chỉ bình thường, những nam đệ tử trong môn phái chúng ta tương tự nhau không ít, ví dụ như Đại sư huynh, Tam sư huynh, Lục sư huynh, tiểu sư đệ đều không khác biệt lắm, đệ tử thực sự là không cách nào phán đoán.
- Ngươi không thể phán đoán, ta có thể phán đoán, hừ. Biết bí tịch ở đây chỉ có mấy người như vậy, ngoại trừ ba người nhà ta, cũng chỉ có hắn.
Khâu Chính Dương lại hỏi:
- Vậy vì sao lúc ấy ngươi không kêu cứu?
Tên đệ tử kia có chút khép nép nói:
- Đệ tử cho là mình có thể bắt người này giao cho sự phụ, không nghĩ đến cuối cùng lại thua một chiêu.
- Vô dụng.
Sắc mặt Khẩu Chính Dương tái xanh nói với mọi người xung quanh:
- Các vị đồng đạo võ lâm, Hoa Sơn phải xử lý sự vụ nội bộ, kính xin các vị trở về nghỉ ngơi, sáng mai đi tới đại điện của ta, chúng ta trực tiếp đi Liên Hoa phong là được.
Nghe Khâu Chính Dương nói như vậy, mọi người cũng không tiện ở lại, ai nấy lần lượt cáo từ tản đi.
Hoắc Nguyên Chân và Tuệ Kiếm cũng trở về phòng của mình.
Sau khi trở về, Tuệ Kiếm nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương Trượng, đệ tử cảm thấy chuyện này có cổ quái.
- Nói cách nghĩ của người ra xem.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, muốn nghe một chút Tuệ Kiếm nói như thế nào.
- Phương Trượng, nói vậy người đã sớm nhìn ra đầu mối, nắm chắc trong tay, làm cho đệ tử phải bêu xấu.
- Ha ha, không cần nịnh hót ba hoa, nói ra cách nhìn của người xem, rất nhiều chỗ ta cũng là hỗn độn không rõ.
Tuệ Kiếm suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ý nghĩ một chút, mới nói:
- Phương Trượng, đầu tiên người trộm đi bí tịch của Khâu Chính Dương chắc chắn sẽ không phải là đệ tử Hoa Sơn.
- Nói như vậy là sao?
- Hiện tại là ban ngày, nếu như quả thật là đệ tử Hoa Sơn, võ công của hắn cũng không cao bao nhiêu, nếu như hắn dám đi trộm bí tịch ban ngày ban mặt, người trông coi kia hô lớn một tiếng, kế hoạch của hắn sẽ không được như ý.
- Nhưng hắn lại cố tình đi trộm, chứng minh hắn không có sợ hãi, cũng không sợ tên đệ tử kia kêu lên, hắn rất tự tin. Hắn tự tin cho dù tên đệ tử trông coi kia hô lên, hắn cũng có đầy đủ thời gian đánh bại đệ tử trông coi, trộm lấy bí tịch sau đó rời đi.
- Có đạo lý, võ công của người này nhất định không giống như hắn biểu hiện ra.
Tuệ Kiếm tiếp tục nói:
- Đúng vậy, võ công của người này hắn là rất cao, tên đệ tử trông coi kia đệ tử thấy là Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, Hậu Thiên hậu kỳ bình thường cũng không chiến đấu ngang tay với đệ tử trông coi còn không để hắn phát hiện, cho nên người này ít nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, thậm chí cảnh giới Tiên Thiên.
- Đệ tử thấy khả năng Tiên Thiên rất lớn, bởi vì ít nhất cũng phải cảnh giới Tiên Thiên mới có thể nhanh chóng thoát đi mà không bị phát hiện dưới tình huống Hoa Sơn hôm nay.
- Nói tiếp đi.
- Người này cố ý biểu hiện hắn đánh ngang tay với đệ tử trông coi, làm cho đệ tử trông coi thậm chí có tâm tư lập công, không chịu kêu gọi những người khác tới giúp một tay. Hơn nữa sau khi chiến đấu một thời gian ngắn còn cố ý dùng một chiêu kiếm pháp Hoa Sơn đâm đệ tử trông coi bị thương, điều này càng có thể giá họa cho người nào đó của Hoa Sơn, chẳng qua là hắn làm như vậy có dụng ý gì thì đệ tử không biết được.
- Ngươi phân tích rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Chuyện này hiện tại còn quá ít đầu mối, có nhiều chỗ không cách nào phân tích. Nếu như đơn thuần là tranh chấp ghen ghét nội bộ của đệ tử Hoa Sơn đỡ một chút, chỉ sợ chuyện này có người thao túng ở phía sau, nếu là như vậy e rằng luận võ Hoa Sơn lần này sẽ xảy ra vấn đề.
Tuệ Kiếm do dự một chút:
- Phương Trượng, nghe nói Khâu Hồ Trung là người thừa kế chưởng môn mà Khâu Chính Dương đã ngầm chọn, suy đoán kẻ biết vị trí bí tịch Khâu Chính Dương rất có thể chính là y, nhưng chuyện này hẳn không phải là Khâu Hồ Trung làm. Dù sao khi đó y vội vội vàng vàng rời đi, đi tìm lão đầu mà y nói, hẳn không phải là giả vờ. Cho nên lúc chuyện xảy ra y cũng không ở đó, nhưng đệ tử cảm thấy dường như kẻ giá họa này là cố ý nhắm vào y.