Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên kinh hãi:
- Hoa cô nương, nàng hãy nói thật cho bần tăng, phải chăng là mảnh Huyết Ma tàn đồ của nàng lấy được từ trong tay phụ thân nàng?
- Đúng vậy, bất quá sau khi lần luận võ Hoa Sơn này kết thúc, ta cùng phụ thân không còn chút quan hệ gì nữa.
- Tựa hồ Hoa Tiểu Hoàn rất ghét phụ thân nàng, nhưng vừa nói sau luận võ Hoa Sơn mới không còn quan hệ với phụ thân nữa, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong lời nói này ẩn chứa huyền cơ.
Nếu là như vậy, tựa hồ rất nhiều chuyện đã có thể giải thích.
Cục diện hỗn loạn không rõ, sau khi Hoa Tiểu Hoàn mang đến một chút tin tức đã dần dần trở nên rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, nàng tới đây, trước hết để ta trị liệu qua loa cho nàng một chút.
Bất kể nói thế nào, không nên để Hoa Tiểu Hoàn tiếp tục chịu khổ, thật ra thì nữ tử này căn bản không xấu, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều.
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai đi tới, khẩn trương nhìn ra cửa một chút, sau đó chuẩn bị cởi áo.
- Không cần, đầu tiên là trị liệu đơn giản một chút, để cho trong thời gian này nàng không bị đau đớn nữa. Chờ sau khi lần luận võ Hoa Sơn này kết thúc, trở về Thiếu Lâm ta sẽ dần dần chữa trị cho nàng.
Sau khi nói xong, một tay Hoắc Nguyên Chân đặt trước bộ ngực cao vút của Hoa Tiểu Hoàn, tay kia đặt ở bụng nàng, xuất ra một cỗ Cửu Dương chân khí mãnh liệt nóng bỏng.
Hoa Tiểu Hoàn chỉ cảm thấy cỗ khí tức âm hàn trong cơ thể kia nhanh chóng biến mất, một cỗ khí tức làm cho toàn thân trên dưới cảm thấy thoải mái lưu chuyển toàn thân, cảm giác đó làm cho nàng không nhịn được rên rỉ lên tiếng.
Hoắc Nguyên Chân tận lực không nghe thanh âm của Hoa Tiểu Hoàn, không cảm giác xúc giác trong lòng bàn tay, vận công thật nhanh ước chừng mười phút sau mới thu tay về.
Chữa trị cách y phục như vậy, hiệu quả trị liệu không phải là rất tốt, nhưng đủ để cho khí âm hàn của Hoa Tiểu Hoàn trong vòng một tháng sẽ không tái phát.
- Đa tạ Đại sự, ân của Đại sư, Tiểu Hoàn không có cách nào báo đáp.
Hoa Tiểu Hoàn lại muốn thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, bị hắn ngăn lại.
- Hoa cô nương, phải chăng là lần này nàng đại biểu Linh Tiêu cung tham gia luận võ Hoa Sơn?
Không ngờ Hoa Tiểu Hoàn lại lắc đầu một cái:
- Ta muốn đại biểu Tung Sơn phái.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt:
- Không phải là đã không còn Tung Sơn phái rồi sao?
- Đại sư ngươi không biết, cha ta trở lại tìm được ta, bảo ta đại biểu Tung Sơn phái tham gia luận võ Hoa Sơn. Vốn ta không đáp ứng, những phụ thân lấy ra mảnh Huyết Ma tàn đồ này, nói chỉ cần ta đồng ý đại biểu Tung Sơn xuất chiến, mảnh tàn đồ này chính là của ta. Ta nghĩ đến Đại sư cần vật này, cho nên... Cho nên ta mới đáp ứng phụ thân.
Hoắc Nguyên Chân im lặng, nói như thế, Hoa Tiểu Hoàn cuốn vào phân tranh lần này còn có nguyên nhân bởi vì mình.
- Luận võ Hoa Sơn kết thúc, bất kể kết quả như thế nào, ta đều không muốn có bất kỳ lui tới nào cùng cha ta nữa. Phụ thân đã thay đổi, biến thành một người khác, hơn nữa người bên cạnh phụ thân cũng không phải kẻ tốt lành gì.
- Người bên cạnh phụ thân nàng, bên cạnh y còn có ai vậy?
Hoa Tiểu Hoàn nhìn ra cửa một chút, mới nhỏ giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Lão đầu tử kia thời gian trước đây cùng phụ thân đi tìm ta, ta có cảm giác lão này không kém gì sư phụ. Phụ thân ta gọi lão là Lý tiền bối, có vẻ như rất sợ lão.
- Lý tiền bối?
Hoắc Nguyên Chân có hơi ngơ ngác, dù sao Hoa Vô Kỵ cũng là chưởng môn một phái trên giang hồ, có thể để cho y gọi tiền bối ít nhất cũng là Thái Thượng trưởng lão những đại phái kia, người nào có thân phận cao như vậy còn ra hành tẩu giang hồ?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Nàng đại biểu Tung Sơn xuất chiến, phụ thân nàng cũng đi Hoa Sơn với nàng sao?
- Phụ thân không đi với ta, người đã đi trước cùng lão đầu kia, ta đi một mình tới đây.
- Nói như vậy, cha nàng cùng lão đầu kia đã tới Hoa Sơn thật sớm rồi... Nàng có biết lão nhân kia sử dụng vũ khí gì không?
- Một thanh kiếm màu đen!
Nói tới chỗ này, Hoa Tiểu Hoàn vô cùng khẳng định:
- Kiếm của lão này một màu đen kịt, nhìn qua lợi hại vô cùng.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một hồi, lại cầm Huyết Ma tàn đồ lên nhìn một chút. Nhìn một hồi, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hơi dùng khẽ kéo, Huyết Ma tàn đồ phát ra tiếng rách nho nhỏ, rách ra một đường.
Hoa Tiểu Hoàn giật mình kinh hãi, muốn ngăn cản Hoắc Nguyên Chân, nhưng rốt cục không nhúc nhích, Đại sư làm như thế tất nhiên có đạo lý của hắn.
Hoắc Nguyên Chân đưa Huyết Ma tàn đồ ra trước mặt Hoa Tiểu Hoàn:
- Hoa cô nương, Huyết Ma tàn đồ này nhìn qua cũ kỹ, nhưng nàng hãy xem vết rách ta mới xé ra.
Hoa Tiểu Hoàn nhận lấy nhìn qua, chỉ thấy tơ lụa chỗ vết rách dường như còn mới.
- Thứ này là giả ư?
- Không sai, thứ này nhìn qua cũ kỹ, nhưng xé ra một chút là có thể nhìn ra thật giả. Nếu là đồ từ trăm năm trước, cho dù là giữ gìn thế nào cũng không còn mới như vậy, cho nên phụ thân nàng đã lừa nàng.
Sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn chợt trở nên hết sức âm trầm, xé mảnh Huyết Ma tàn đồ giả kia thành mảnh vụn trong nháy mắt, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, nếu như ta không thể tìm được Huyết Ma tàn đồ chân chính cho ngươi, vậy vĩnh viễn sẽ không trở lại gặp người nữa.
Nói xong nàng muốn đi ra ngoài, lại bị Hoắc Nguyên Chân gọi lại.
- Hoa cô nương đừng vội, nàng có biết phụ thân mình ở nơi nào chăng?
Hoa Tiểu Hoàn lắc đầu một cái.
- Để bần tăng tìm một chút.
Hoa Tiểu Hoàn nghi hoặc nhìn Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, nghĩ thầm làm như vậy làm sao tìm được.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, chuyện Hoa Sơn càng ngày càng ly kỳ, lúc mình tới cũng mang theo Kim Nhãn Ưng tới đây, nhưng lo lắng Hoa Sơn cao nhân quá nhiều, không để cho nó theo dõi Hoa Sơn. Hiện tại hắn cũng bất chấp, trực tiếp âm thầm liên lạc Kim Nhãn Ưng, lệnh cho nó tra xét Hoa Sơn.
Kim Nhãn Ưng bay lên bầu trời Hoa Sơn rất nhanh, nhất nhất truyền lại những gì nhìn thấy cho Hoắc Nguyên Chân.
Qua một lúc lâu sau, sắc mặt Hoắc Nguyên Chân ngưng trọng nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Hoa cô nương, hãy nghe bần tăng một lời, lần đại hội luận võ này hung hiểm vạn phần, nàng cũng không cần đi tìm cha mình nữa, có tìm được cũng vô ích. Chờ đến ngày mai, hết thảy mọi chuyện sẽ tự động sáng tỏ, bất quá nàng vẫn nên đại biểu Tung Sơn phái đi tham gia đại hội luận võ.
- Vì sao vậy?
Hoa Tiểu Hoàn có vẻ không hiểu, nàng đã không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hoa Vô Kỵ nữa.
Hoắc Nguyên Chân ghé bên tai Hoa Tiểu Hoàn thấp giọng nói mấy câu, sau khi Hoa Tiểu Hoàn nghe xong, không ngừng gật đầu:
- Vậy cũng tốt, Đại sư, ta sẽ nhẫn nại một chút.
Lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu to của Khâu Hồ Trung:
- Người đầu mau tới, sư nương bị người đả thương! Sư phụ, sư đệ, sự muội, các ngươi mau ra đây.
Đêm nay Hoa Sơn phái này quả thật vô cùng náo nhiệt, các đệ tử Hoa Sơn vội vàng đi tra xét khắp nơi.
Hoa Tiểu Hoàn lặng lẽ chạy ra ngoài, không biết đã trốn đến địa phương nào, Hoắc Nguyên Chân lại ra khỏi cửa, đứng xa xa nhìn trò vui này.
Tiểu tử Khâu Hồ Trung này biến mất một ngày, rốt cục tới buổi tối xuất hiện, hơn nữa sau lưng còn cõng lão bà của Khâu Chính Dương, sư nương y.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn nữ nhân y cõng, cũng biết là nữ nhân mới vừa rồi bị mình đả thương trên nóc phòng.
Đệ tử Hoa Sơn xúm lại bên người Khâu Hồ Trung, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Khâu Chính Dương đã nói Khâu Hồ Trung là phản đồ, nhưng hiện tại y lại cõng sư nương, mọi người động thủ hay không cũng không phải, chỉ có thể là vây quanh như vậy.
Qua một lúc lâu Khâu Chính Dương mới ra ngoài, toàn thân lộ vẻ không có tinh thần. Lão vừa đi vào viện thấy Khâu Hồ Trung cõng lão bà của mình, không khỏi giận dữ nói:
- Nghịch đồ! Còn không để sư nương người xuống!
- Sư phụ, sư nương bị thương, eo lưng bị thương, hơn nữa còn bị người đánh một chưởng, mau đem sự nương trở về chữa trị đi.
Nói xong y nhìn về phía đám đệ tử Hoa Sơn bên cạnh:
- Các ngươi vây quanh nhìn cái gì? Còn không mau tới giúp một tay?!
Khâu Chính Dương cho hai đệ tử Hoa Sơn nhận lấy lão bà từ trong tay Khâu Hồ Trung mình trở về, sau đó nói với Khâu Hồ Trung:
- Người thấy sư nương người ở đâu?
Khâu Chính Dương chỉ cảm thấy tối hôm nay mình ngủ đặc biệt say, thậm chí không biết thê tử mình đi ra ngoài lúc nào, cũng không biết vì sao lại bị người đả thương như vậy.
- Sư phụ, con thấy sự nương ở hậu sơn, con mới vừa từ hậu sơn trở lại, đã thấy sư nương nằm ở trên đường, liền cõng người trở về.
- Ngươi đi ra hậu sơn làm gì?
Khâu Hồ Trung im lặng nửa ngày không nói gì.
Thấy phụ cận có rất nhiều người đang nhìn, Khâu Chính Dương cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nói với Khâu Hồ Trung:
- Ngươi đi theo ta, giải thích chuyện ngày hôm nay cho ta.
Xem ra Khâu Chính Dương muốn giải quyết riêng chuyện này, không để cho người ngoài xem náo nhiệt.
Náo nhiệt hơn nửa đêm, mọi người cũng đi về nghỉ ngơi, Hoắc Nguyên Chân cũng trở lại phòng mình.
Chuyện này hắn đã cơ hồ biết rõ, nếu như không có mình, lần luận võ Hoa Sơn này tuyệt đối sẽ là một đại kiếp nạn, nhưng có biến số là mình, đây chính là cơ hội tốt cho Thiếu Lâm dương danh lập vạn.
- --------------
Thiên Thai phong cùng Liên Hoa phong cách nhau mấy trăm trượng Liên Hoa phong cao hơn một chút, Thiên Thai phong thấp hơn một chút.
Cũng không biết là cao nhân bực nào, treo một sợi dây xích ở giữa hai ngọn núi.
Hôm nay là mồng Hai tháng Hai, người muốn tham gia đại hội luận võ có thể lựa chọn đi bộ xuống núi, sau đó sẽ trèo lên Liên Hoa phong.
Nếu như khinh công khá một chút, như vậy có thể lựa chọn bay qua theo sợi xích sắt này.
Lần đại hội luận võ này, trừ người tham gia luận võ ra, còn lại chỉ cho phép chưởng môn tông chủ các phái tham dự.
Trước cửa đại điện chưởng môn Hoa Sơn, mọi người tụ tập ở chỗ này, Khâu Hồ Trung đi theo sau lưng Khâu Chính Dương, thấy Hoắc Nguyên Chân còn gật đầu chào hỏi, mặt mày hớn hở, hiển nhiên là lấy được ích lợi không nhỏ.
- Chư vị, hôm nay chính là ngày bắt đầu luận võ Hoa Sơn, chúng ta tới đây tham gia luận võ có mấy chục người, bây giờ có thể đi Liên Hoa phong. Bất quá Khâu mỗ phải nhắc nhở mọi người, bây giờ trên Liên Hoa phong đã có rất nhiều người ở đó, hơn nữa đa số những người này đều không phải là người trong Chính đạo. Cho nên đến nơi đó, ngàn vạn lần không thể quá mức kiêu ngạo, để tránh phát sinh chiến đấu vô vị.
Mọi người rối rít gật đầu, không ai ngu ngốc, không cần Khâu Chính Dương nói cũng không ai đứng giữa đám người phe Tà đạo gào thét mình muốn vệ đạo trừ ma.
- Tốt lắm, ai tự tin có thể bay qua xích sắt vậy có thể theo Khâu mỗ. Nếu như cảm thấy mình không qua được xích sắt này, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh. Gió núi rất lớn, sơ ý một chút chính là tan xương nát thịt.
Sau khi nói xong, Khâu Chính Dương dẫn đầu đi tới chỗ xích sắt nối liền hai ngọn núi.
Nhưng người theo chân lão đi lên không nhiều lắm, xích sắt kia không phải chuyện đùa, không có nắm chắc trăm phần trăm, không ai muốn mang tánh mạng của mình ra đùa giỡn.
Chỉ có một số người đi theo tới chỗ xích sắt.
- Chư vị, Khâu mỗ đi trước một bước.
Nói một câu thật không may mắn, Khâu Chính Dương đang muốn lên xích sắt, đột nhiên phía sau có người nói:
- Mau mau tránh ra, người Từ Hàng Tĩnh Trai đến.
Những người giang hồ này rối rít quay đầu lại quan sát, bao gồm Hoắc Nguyên Chân cũng quan sát. Dù sao Từ Hàng Tĩnh Trai vẫn là một địa phương tương đối thần bí, mọi người cũng muốn kiến thức một chút.
Cũng không biết phải chăng là thời gian gần đây thịnh hành mốt che mặt không, người Từ Hàng Tĩnh Trai tới cũng là một nữ tử che mặt, khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, thời cổ đại và hiện đại quả thật là không giống nhau. Nữ nhân đời trước chỉ cần hơi có một chút sắc đẹp, đều cố ý để lộ ra cho người ta xem một chút, thậm chí còn sợ mình để lộ quá ít.
Nữ tử đời này chỉ cần hơi có chút sắc đẹp đều e sợ bị người khác thấy, chỉ sợ lộ ra nhiều quá.
Nữ nhân này cũng không ngoại lệ, thân hình tuyệt mỹ chậm rãi đi tới, chéo quần tung bay, không nói câu nào với mọi người, cứ như vậy tiến lên xích sắt, chậm rãi lên Liên Hoa phong.
Xích sắt vung vẩy giữa không trung, nữ tử không nhanh không chậm, mỗi một bước đều hết sức vững vàng, không tới thời gian một nén nhang liền đi qua xích sắt trăm trượng này.
Có người dẫn đầu, phía sau phàm là người có nắm chắc qua được xích sắt này, đều nối đuôi nhau tiến tới.
Bao gồm Khâu Hồ Trung Hậu Thiên viên mãn cũng đi qua xích sắt, làm cho người ở chỗ này đều rất giật mình.
Nhưng giật mình kinh hãi cũng không bằng lúc Hoắc Nguyên Chân đi qua xích sắt.
Hòa thượng này là người cuối cùng đi qua, vốn là mọi người cho là hắn căn bản không cách nào vượt qua, không nghĩ đến người này vén chéo tăng bào lên giắt vào eo lưng, sải bước đi nhanh trên xích sắt tiến về phía trước.
Nếu như chỉ là đi cũng không nói, đi tới một nửa còn thỉnh thoảng trượt về phía trước một cái, vượt qua khoảng cách chừng ba trượng. Mọi người nhìn thấy kinh hãi trong lòng, đồng thời cũng đề cao cảnh giác với hòa thượng này.
Đi tới đỉnh Liên Hoa phong, nơi này đã có rất nhiều người tới.
Hoắc Nguyên Chân nhìn bốn phía một cái, không ngờ có mấy bóng dáng quen thuộc.
Quả nhiên Lưu Tử Châu Tịnh Niệm Thiền Tông ở chỗ này, hơn nữa không ngờ Hoa Vô Kỵ cũng ở đây!
Hoa Vô Kỵ xuất hiện làm cho rất nhiều người kinh ngạc, nhất là Khâu Chính Dương.
Tung Sơn cùng Hoa Sơn là Song Hùng Ngũ Nhạc kiếm phái, vốn Khâu Chính Dương cho là Hoa Vô Kỵ đã xong đời, không nghĩ tới bây giờ gặp lại. Hai người gặp nhau, ánh mắt đối chọi, tỏ ra hết sức phức tạp.
Trước đây Hoa Vô Kỵ giao thủ cùng Khâu Chính Dương không chỉ một lần, tám lạng nửa cân mà thôi, cho nên cũng không ai phục ai.