Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bên kia hai người khoác lác nói chuyện với nhau, mọi người đều tự trọng thân phận không lý tới bọn họ, nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được rơi xuống người nữ tử Từ Hàng Tĩnh Trai.
Thấy Mộ Dung Thu Vũ cùng Hoa Tiểu Hoàn xinh đẹp như vậy, mọi người càng muốn nhìn xem nữ tử Từ Hàng Tĩnh Trai này rốt cục xinh đẹp tới mức nào, lại có thể xếp vào hàng ngũ Tứ Đại Mỹ Nhân.
Bất quá nữ tử kia đứng ngoài xa, Tịnh Niệm Thiền tông Lưu Tử Châu đứng trước người nàng giống như hộ vệ, phòng ngừa bất luận kẻ nào đến gần.
Thấy Mộ Dung Thu Vũ cùng Hoa Tiểu Hoàn ở chung một chỗ, Hoắc Nguyên Chân hơi kinh ngạc, hai người này một là Thiên Nhai Hải Các, một là Linh Tiêu cung, vì sao có thể cùng đi tới đây?
Hoa Tiểu Hoàn thấy Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, không có lên tiếng, ngày hôm qua Hoắc Nguyên Chân đã dặn dò nàng rất nhiều, nàng chỉ chú ý làm theo là được.
Mộ Dung Thu Vũ thấy Hoắc Nguyên Chân, đôi mày thanh tú hơi cau lại, nói với Hoa Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, muội phải chú ý hòa thượng kia, người này nói toàn lời ma tiếng quỷ, hơn nữa vô sỉ cực độ, nếu như sau này có cơ hội giao thiệp với hắn, chớ bị bề ngoài hắn che mắt.
Hoa Tiểu Hoàn ngẩn người một chút, nàng không biết Mộ Dung Thu Vũ quen biết cùng Hoắc Nguyên Chân, không nhịn được nói:
- Hẳn sẽ không, hòa thượng này thoạt nhìn từ mi thiện mục, hẳn là một người hữu đạo.
- Hừ, hữu đạo gì chứ, có không ít Quỷ môn đạo, có thể nói biết đạo là không giả, thế nhưng người này ngoan cố bướng bỉnh, không cho phép người khác nói chuyện. Tóm lại muội cẩn thận là được, nếu như lát nữa gặp gỡ trên lôi đài, nhất định không thể hạ thủ lưu tình.
Hoa Tiểu Hoàn khẽ gật đầu, Mộ Dung Thu Vũ cũng là một nữ tử tự phụ cực độ, mặc dù võ công của mình hơi mạnh hơn nàng một chút, nhưng cũng không thể đổi địch với nàng ta.
Thiên Nhai Hải Các cùng Linh Tiêu cung có quan hệ đặc thù, người giang hồ tầm thường không thể biết.
Hoắc Nguyên Chân ở một bên yên lặng chờ đợi, chờ đại hội luận võ bắt đầu. Lúc hắn đang chờ, rốt cục Khâu Hồ Trung tìm được cơ hội, rời đi Khâu Chính Dương, lặng lẽ chạy tới cạnh Hoắc Nguyên Chân, hơi có vẻ hưng phấn nói:
- Đại sư, nhờ có người giải câu đố kia cho ta, ngươi đoán thử xem ta học được công phu gì?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Một chiêu kiếm pháp mà thôi.
Khâu Hồ Trung vô cùng kinh hãi:
- Làm sao ngươi biết?
Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghiêm mặt nói với Khâu Hồ Trung:
- Khâu thiếu hiệp, ngươi muốn chết hay muốn sống?
Nghe thấy một phương trượng Thiếu Lâm đạo mạo trang nghiêm đột nhiên hỏi mình muốn chết hay muốn sống, Khâu Hồ Trung không khỏi kinh hãi.
- Đại sư nói như vậy là ý gì?
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Có một số việc ngươi bị che mắt chẳng hay biết gì, hãy nghe ta từ từ nói với ngươi...
Hai người đã xì xào bàn tán nửa ngày, sắc mặt của Khâu Hồ Trung biến đổi một hồi, cuối cùng đầu đầy mồ hôi nói:
- Đại sư, tất cả những gì người nói đều là thật sao?
- Dĩ nhiên, bản thân ngươi có thể phân tích một chút, xem ta nói đúng hay không.
Khâu Hồ Trung suy nghĩ hồi lâu, gật đầu một cái:
- Nghe ngài nói như thế, lúc ta ở sau núi học kiếm, quả thật có một thời gian u u mê mê, bây giờ cảm giác trong đầu vẫn không phải là rất rõ ràng, thì ra chính là sự thật.
- Pháp này không khó phá, ngươi chỉ cần để ý tuân theo mệnh lệnh của ta, bảo đảm ngươi sẽ bình yên vô sự.
Khâu Hồ Trung gật đầu:
- Đa tạ Đại sư chỉ giáo.
- Ngươi có thể quyết định pháp này vừa ra, không còn đường quay đầu lại nữa.
- Đại sư cứ việc thi triển, nếu bọn họ tính toán đối phó với ta như vậy, ta cũng không thể bó tay chờ chết, ân tình bao nhiêu năm qua, cũng không thiếu nợ gì.
- Vậy mời Khâu thiếu hiệp theo ta.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo Khâu Hồ Trung chậm rãi đi về nơi xa, một lát sau, tựa hồ hai người đã xảy ra tranh chấp ở nơi xa. Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Khâu Hồ Trung hô to một câu gì đó, những người này ngoài xa đều nghe rõ ràng, nghĩ thầm hòa thượng kia quả nhiên là một kẻ lớn giọng.
Một lát sau, hai người đều thở phì phò đi trở về, không ai để ý đến ai.
Hai nhân sĩ võ lâm bên kia đang tiếp tục đàm luận.
- Vương sư đệ, lúc nào mới có thể bắt đầu đại hội luận võ này đây?
- Cẩu sư huynh, ngươi còn có chỗ không biết, còn chờ Thiếu Minh chủ có mặt, thịnh hội này mới có thể bắt đầu, không thấy đài bên kia đã được xây dựng đợi người ta tới hay sao?
- Thiếu Minh chủ nào?
- Cẩu sư huynh, ngươi thật đúng là lạc hậu, võ lâm giang hồ chúng ta có Minh chủ, ngươi đã quên sao?
- Chuyện này ai mà không biết, Minh chủ Đông Phương Minh của Hồ Điệp cốc võ công cái thế, đã đảm nhận vị trí Minh chủ võ lâm mấy chục năm qua.
- Nếu biết Đông Phương Minh chủ, vậy thì phải biết Thiếu Minh chủ, nghĩa tử của Đông Phương Minh chủ nuôi lớn từ nhỏ, Đông Phương Thiếu Bạch, người ta gọi là Thiếu Minh chủ. Đến một ngày nào đó, nếu như Đông Phương Minh chủ không muốn tiếp tục đảm nhiệm Minh chủ võ lâm, vậy Đông Phương Thiếu Bạch chính là Minh chủ tương lai của chúng ta.
- A, thì ra là như vậy, nhưng Đông Phương Thiếu Bạch này có được năng lực đó không?
- Đương nhiên là có, mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch gọi là Thiếu Minh chủ, nhưng trên thực tế cũng đã hơn ba mươi tuổi, thuở nhỏ được Đông Phương Minh chủ bồi dưỡng. Bây giờ đã là cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn thừa kế tuyệt kỹ Thiên Ma Cầm của Đông Phương Minh chủ, ngươi nói có lợi hại hay không?
- Oa! Lại có thể học được Thiên Ma Cầm!
- Nhỏ giọng một chút đi, lát nữa người ta tới, hai chúng ta hô to gọi nhỏ ở chỗ này còn ra thể thống gì nữa.
Trong lúc hai người đang thảo luận, rốt cục có một đội ngũ từ trên núi đi xuống.
Đội ngũ này có mấy chục người, đại kỳ đỏ tươi, cổ nhạc cùng nhau trỗi lên, phía trước có bốn con ngựa mở đường, trên có bốn võ giả đeo kiếm đang ngồi, đều là cao thủ Tiên Thiên, huyệt Thái Dương nhô lên, ánh mắt lấp lánh, cảnh giác liếc nhìn nhân sĩ võ lâm ở đây.
Ở giữa còn có tám người khiêng đại kiệu, phía trên ngồi một người, thân khoác áo lụa hồng, nhìn qua còn oai phong hơn cả Trạng Nguyên.
Cuối cùng còn có hai mươi tên hộ vệ, đồng phục nhuyễn giáp hộ thân, ánh mắt lạnh như băng, đều là tử sĩ cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, vì bảo vệ chủ nhân, bất cứ lúc nào có thể xông lên hứng đạn.
- Phô trương thật lớn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được lẩm bẩm một câu, đây chính là uy thế của Thiếu Minh chủ võ lâm sao...
Đội ngũ đã đến nơi này, tất cả nhân sĩ võ lâm tại chỗ cùng lên tiếng chào hỏi:
- Ra mắt Đông Phương Thiếu Minh chủ.
Trên cỗ kiệu chính là một nam nhân, dung mạo cùng xem như tuấn tú, lúc này đứng lên nhìn về phía mọi người nói:
- Không cần khách sáo, bản nhân cũng chỉ là thay thế gia phụ đi tới đây một lần, có vài lời muốn nói cùng chư vị đồng đạo ở nơi này. Đại hội lần này, tuy nói là tranh đoạt danh hiệu thiếu niên anh hùng, nhưng nếu là tỷ võ, tốt nhất vẫn là không nên để xảy ra tai nạn chết người. Người xuất sắc chiến thắng có thể đi tới Hồ Điệp cốc, gia phụ sẽ có thưởng.
Những người này đều lộ ra vẻ vui mừng, có thể đi gặp Minh chủ võ lâm, phần thưởng này chắc chắn sẽ không ít, xem ra đúng là phải tranh một chuyến địa vị đệ nhất này.
- Tốt lắm, mọi người dự thi bước ra báo danh đi, sau đó nói ra bản thân đại diện cho môn phái nào.
- Sau khi nói xong, thủ hạ của Đông Phương Thiếu Bạch có người đứng dậy, lấy giấy bút ghi chép, những chuyện này cũng phải ghi vào Võ Lâm Chí.
Sau đó, có người lục tục đi ra báo danh.
Người đi ra thường là một kẻ tham gia luận võ, còn có chưởng môn của môn phái kẻ đó, nói rõ mình là người nào, phái nào, sau này cũng tiện nở mày nở mặt trên võ lâm.
- Triệu Chí Minh, đệ tử Thái Sơn, chưởng môn Đoạn Trường Hà, vũ khí dùng kiếm.
- Quách Nguyệt Tinh, đệ tử Hành Sơn, chưởng môn Chu Hiển, vũ khí dùng kiếm.
- Hoa Tiểu Hoàn, đệ tử Tung Sơn, chưởng môn Hoa Vô Kỵ, tay không.
Người phía dưới vừa ghi danh vừa đọc, khi đọc đến Hoa Tiểu Hoàn, đột nhiên nàng lên tiếng nói:
- Đông Phương Thiếu Minh chủ, ta rất thích Thiên Ma Bát Âm của ngươi, lúc nào có thể dạy ta không?
Đông Phương Thiếu Bạch ngồi ở đó, ngón tay gõ nhẹ nhàng tay vịn cỗ kiệu:
- Hoa Tiểu Hoàn, một trong võ lâm Tứ Đại Mỹ Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Nàng muốn học đàn cũng có thể, chỉ có điều thứ này cần thiên phú, nàng có hiểu biết âm luật không?
- Tiểu Hoàn không hiểu, thế nhưng cũng muốn học thử xem.
- Cũng được, hiếm thấy người có tâm tư cầu tiến như vậy, người bây giờ toàn là dùng đao kiếm, thật ra không ai biết đàn cũng là vũ khí vô cùng lợi hại, mạnh hơn nhiều so với những đao kiếm kia, hơn nữa còn văn nhã. Vậy được rồi, dù sao nàng cũng đã báo danh xong, Tiêm Tiêm, để cho nàng xem nhạc phổ, xem thử có thiên phú hay không trước đã.
Tiêm Tiêm là một thị nữ của Đông Phương Thiếu Bạch, vội vàng lấy ra một quyển nhạc phổ, Hoa Tiểu Hoàn lập tức đi tới, đứng xem nhạc phổ ở phía sau Đông Phương Thiếu Bạch.
Sau Tiểu Hoàn là Mộ Dung Thu Vũ của Thiên Nhai Hải các, song sư phụ của Mộ Dung Thu Vũ không tới, Đông Phương Thiếu Bạch nói:
- Mộ Dung Thu Vũ, sự phụ lão nhân gia khỏe không?
- Nhờ phúc của Thiếu Minh chủ, tất cả đều khỏe.
- Vậy thì tốt, coi như vai vế của sư phụ nàng cao hơn ta, ta chẳng qua là được vinh dự của phụ thân, nàng hãy cố gắng thể hiện, ta thấy lần tỷ võ này biểu hiện của nàng sẽ không tệ.
Mộ Dung Thu Vũ khẽ thi lễ, cũng không bày tỏ gì đã lui sang một bên, vẫn tỏ ra dáng điệu thanh nhã.
Sau đó Hoắc Nguyên Chân đi lên, nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch chắp tay chữ thập:
- A Di Đà Phật, bần tăng phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự ra mắt Đông Phương Thiếu Minh chủ.
- Thiếu Lâm tự, tốt, ta từng nghe qua môn phái các ngươi, gần đây ở Hà Nam làm rất tốt, đi đi.
Đông Phương Thiếu Bạch khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, song võ lâm lớn như vậy, hắn có thể nhớ được Thiếu Lâm tự cũng là không dễ dàng.
Sau đó là Khâu Chính Dương dần theo Khâu Hồ Trung đi tới.
- Tên gọi là gì?
- Khâu Hồ Trung, đệ tử Hoa Sơn.
Người ghi chép bên kia vừa mới ghi lại, đột nhiên Khâu Chính Dương nói:
- Không cần ghi nữa, tên khốn này đã không còn là đệ tử Hoa Sơn ta.
- Sư phụ! Người nói gì vậy?
Khâu Hồ Trung không dám tin tưởng trợn to hai mắt, nhìn Khâu Chính Dương trước mắt, vẻ thương tâm biểu lộ trên mặt tuyệt đối không phải là giả vờ.
- Thiếu Minh chủ, ngày hôm qua ngươi không có ở đây, thế nhưng chư vị đồng đạo võ lâm đều biết được, tên này làm nhiều điều ác, kết giao giang hồ cường đạo, trộm cắp bí tịch Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm của ta, hơn nữa sát thương đồng môn. Những hành vi như thế không khác gì phản bội tông môn, lúc đó ta đã muốn trục xuất nghịch đồ này.
- Thế nhưng lão phu nghĩ ngày hôm nay chính là đại hội luận võ Hoa Sơn, chư vị đồng đạo giang hồ đều ở đây, Thiếu Minh chủ cũng ở đây, đúng lúc làm chứng. Từ hôm nay, lão phu Khâu Chính Dương lấy thân phận của chưởng môn Hoa Sơn trục xuất Khâu Hồ Trung ra khỏi môn phái. Tên này không còn là đệ tử Hoa Sơn ta, việc làm của hắn không hề có bất kỳ quan hệ gì với Hoa Sơn ta, bắt đầu từ bây giờ ân đoạn nghĩa tuyệt! Cắt áo bào làm chứng!
Sau khi nói xong, Khâu Chính Dương rút bội kiếm bên hông ra, một kiếm chém xuống áo bào của mình một mảnh, sau đó cứ như vậy ném tới trước mặt của Khâu Hồ Trung.
Khâu Hồ Trung tựa hồ không dám tin tưởng vào mảnh áo bào nằm dưới đất, trong mắt chứa đầy lệ nóng:
- Sư phụ, ai chứng kiến con trộm bí tịch kiếm pháp của người? Chuyện này căn bản chính là vụ hãm.
- Không cần phải nói, ngày hôm qua ta đã hỏi qua các đệ tử, lúc chuyện xảy ra chỉ có ngươi không biết đang làm gì, những người khác đều có người làm chứng. Sau đó tìm ngươi không được, người cho rằng che mặt sẽ không sao, thế nhưng chiêu kiếm pháp Hoa Sơn Linh Xà Xuất Động kia đã làm bại lộ thân phận của ngươi.
Sau khi nói xong, Khâu Chính Dương càng thêm tức giận:
- Ngươi nói, người đả thương sư nương ngươi có phải là người không?
- Không phải!
Khâu Hồ Trung kêu khàn cả giọng.
- Còn dám cãi bướng, ta giết tên nghịch đồ ngươi!
Khẩu Chính Dương trợn mắt phun lửa, giơ bảo kiếm lên muốn chém xuống.
Đông Phương Thiếu Bạch bên cạnh có vẻ không nhịn được, mở miệng nói:
- Khâu chưởng môn, hãy xử lý êm xuôi chuyện nhà các ngươi trước, quần hùng võ lâm nơi này đều đang đợi, các ngươi ồn ào ở chỗ này còn ra thể thống gì.
- Thiếu Minh chủ, đợi ta chém nghịch đồ này đã, sau đó sẽ nhận tội với ngài!
Khâu Chính Dương tựa hồ lửa giận công tâm, đã không nghe khuyên bảo, giơ kiếm lên lập tức chém tới Khâu Hồ Trung.
Khâu Hồ Trung cũng là người sống, dĩ nhiên không thể bó tay chờ chết, nhanh chóng rút bảo kiếm sau lưng ra:
- Sư phụ, người muốn giết ta, ta cũng không thể đứng yên cho người giết! Nói xong Khâu Hồ Trung đứng lên, tựa hồ muốn giơ kiếm nghênh đánh.
- Đủ rồi! Hai người các ngươi ồn ào đủ rồi!
Rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch chịu đựng không nổi, bàn tay vỗ ghế một cái, chuẩn bị đứng lên.
Vừa lúc đó, đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng huýt sáo mơ hồ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, cảm thấy tiếng huýt sáo này tựa hồ có vẻ kỳ quái.
Mà ánh mắt Khâu Hồ Trung đột nhiên biến đổi, mới vừa rồi còn là tức giận, bây giờ đột nhiên tràn đầy sát cơ mạnh mẽ, bảo kiếm trong tay hóa thành một đạo cầu vồng màu trắng, nhằm thắng cổ họng của Đông Phương Thiếu Bạch chém tới.
- Khởi Kiếm Thức!
Uy thế của một kiếm này quả thật là kinh thiên động địa, không thể địch nổi, trong trường toàn là cao thủ, lúc ấy liền có người hô lớn:
- Độc Cô Cửu Kiếm!
Trong phút chốc, Đông Phương Thiếu Bạch cảm thấy uy hiếp chí mạng, tay hắn mới vừa muốn động, đột nhiên Hoa Vô Kỵ quát lên:
- Tiểu Hoàn!
Hoa Tiểu Hoàn đứng ở sau lưng Đông Phương Thiếu Bạch thình lình ném sách âm luật xuống, hai tay duỗi ra, mười ngón tay như lưỡi câu, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong nháy mắt thúc giục phát ra đến mức mạnh nhất. Song trào vừa xuất đã lập tức chụp được hai cổ tay của Đông Phương Thiếu Bạch, khiến hắn muốn né tránh cũng không được.