Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đáng thương cho Đông Phương Thiếu Bạch đường đường là đại cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, chỉ có thể trơ mắt nhìn một thức Độc Cô Cửu Kiếm của Khâu Hồ Trung chém tới cổ họng mình, những người khác muốn cứu viện đã không còn kịp nữa.
Cũng không ai có thể nào ngờ được, Khâu Hồ Trung có thể thi triển một kiếm sấm vang chớp giật như vậy.
Cũng không ai ngờ được, thời điểm Khâu Hồ Trung xuất kiếm, Hoa Tiểu Hoàn lại ở sau lưng chụp lấy hai tay của Đông Phương Thiếu Bạch.
Nếu như nói khoảnh khắc này có thể có người cứu Đông Phương Thiếu Bạch, như vậy chỉ có Khâu Chính Dương đứng ở bên cạnh.
Thế nhưng Khâu Chính Dương cũng không có hành động!
Ánh mắt của lão tựa hồ vô cùng kinh hãi, dường như bị cảnh tượng trước mắt làm cho sự ngây người, không có nhúc nhích.
Một kiếm này chém xuống, nhất định thiên hạ võ lâm phải đại loạn.
Đông Phương Minh chủ đã già, ngày Đông Phương Thiếu Bạch tiếp nhận địa vị Minh chủ võ lâm không còn xa nữa. Bây giờ còn có rất nhiều người phản đối Đông Phương Thiếu Bạch làm Minh chủ võ lâm, nhờ Đông Phương Minh còn tại vị vẫn ra sức nâng đỡ, mới không có xuất hiện vấn đề gì lớn.
Thế nhưng nếu như Đông Phương Thiếu Bạch chết, như vậy người tiếp theo đảm nhiệm Minh chủ võ lâm chưa chắc là ai.
Vì vị trí này, nhất định sẽ có một cuộc tranh đấu một mất một còn.
Vậy vì sao Khâu Hồ Trung dám liều lĩnh làm một chuyện mà thiên hạ không ai dám làm, dám đánh chết Đông Phương Thiếu Bạch? Cho dù giết Đông Phương Thiếu Bạch, vị trí Minh chủ võ lâm cũng không tới phiên hắn ngồi.
Thế nhưng vấn đề trước mắt là không ai có cơ hội đi cứu Đông Phương Thiếu Bạch. Đây là một cuộc bày kế mưu sát tỉ mỉ, ngay từ lúc bắt đầu, tất cả đều nằm trong kế hoạch của người bày ra, mỗi một bước đều là không chê vào đâu được, Đông Phương Thiếu Bạch coi như chết chắc.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần ám sát này sắp sửa thành công.
Ngay cả bản thân Đông Phương Thiếu Bạch cũng đã tin tưởng mình không sống được. Mặc dù công lực Hoa Tiểu Hoàn phía sau không bằng mình, thế nhưng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng không phải kém, trong khoảnh khắc này mình không có cách nào tránh thoát.
Thế nhưng vừa lúc đó, tay của Hoa Tiểu Hoàn đột nhiên buông lỏng ra, buông ra một cách âm thầm lặng lẽ, chẳng qua chỉ năm hờ ở đó.
Hơn nữa kiếm của Khâu Hồ Trung đối diện chém tới tựa hồ cũng không có nhanh như vậy, thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch thấy được Khâu Hồ Trung đã nháy mắt với mình một cái, đạo kiếm quang kia có hơi lệch đi.
Trong thời gian ngắn ngủi, Đông Phương Thiếu Bạch cũng không nghĩ được nhiều như vậy, thoáng cái thoát khỏi tay hơi lỏng ra của Hoa Tiểu Hoàn, đầu cũng nghiêng đi thật mạnh, kiếm của Khâu Hồ Trung lướt qua cổ hắn, chỉ cách vài ly không làm thương tổn đến hắn.
Đông Phương Thiếu Bạch không cho đây là tự mình tránh khỏi, nhất định là Khâu Hồ Trung cố ý nhường, thế nhưng nếu hắn đã muốn giết mình, tại sao phải nhường như vậy?
Không đợi hắn có phản ứng, trong mắt Khâu Chính Dương bên cạnh thoáng qua một tia ác độc.
- Nghịch đồ! Không ngờ dám động thủ đối phó Thiếu Minh chủ, lão phu giết ngươi!
Kiếm của Khâu Chính Dương vội vàng chém về phía Khâu Hồ Trung.
Đám thủ hạ bên cạnh Đông Phương Thiếu Bạch đã vọt tới, thế nhưng tất cả đều phóng về phía Khâu Hồ Trung, không ai nghĩ tới Khâu Chính Dương sẽ làm gì, dù sao Khâu Chính Dương cũng là trợ giúp Thiếu Minh chủ.
Thế nhưng kiếm của Khâu Chính Dương giữa chừng bất ngờ đột ngột chuyển hướng, đang ở cách Đông Phương Thiếu Bạch không tới hai thước thình lình chuyển hướng, một kiếm lại chém về phía cổ họng của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đây là lần ám sát thứ hai.
Vốn Đông Phương Thiếu Bạch cho rằng tránh được một kiếp lại lần nữa lọt vào trong nguy cơ. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Khâu Chính Dương biểu hiện thủy hỏa bất dung cùng Khâu Hồ Trung cũng ám sát mình, hơn nữa cách trong gang tấc, lại đúng vào lúc bản thân mình không có lòng cảnh giác với lão.
Màn diễn của Khâu Chính Dương thật sự quá tốt, đã lừa gạt được Đông Phương Thiếu Bạch và bọn hộ vệ của hắn. Không ai ngờ được kẻ nhìn như đồng bạn này mới là sát thủ thật sự, vào thời khắc quan trọng nhất giáng cho Đông Phương Thiếu Bạch một đòn chí mạng.
Đông Phương Thiếu Bạch đường đường Tiên Thiên trung kỳ, liên tiếp bị mưu hại, lại lần nữa lọt vào nguy cơ.
Những tên hộ vệ kia cũng sợ ngây người, lần này bọn họ vẫn không có biện pháp gì cứu Thiếu Minh chủ.
Mắt thấy kiếm của Khâu Chính Dương sẽ chém trúng yết hầu của Đông Phương Thiếu Bạch, bên cạnh thình lình xuất hiện một thanh kiếm, một đòn đỡ được kiếm của Khâu Chính Dương.
Hai thanh kiếm giao kích trên không, hoa lửa bắn ra bốn phía, lại lần nữa lướt qua nơi cổ của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đông Phương Thiếu Bạch lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, đầu đầy mồ hôi, thân thể lui về phía sau rất nhanh, lấy Thiên Ma Cầm của hắn ra.
Mà Hoa Tiểu Hoàn bên cạnh song trào dang ra, thình lình tiến lên, công kích thẳng về phía Khâu Chính Dương.
Khâu Hồ Trung ở bên cạnh cũng chém tới một kiếm.
Khâu Chính Dương tuyệt đối không ngờ xảy ra kết quả này, kế hoạch này là trước kia đã chuẩn bị hoàn hảo từ sớm. Vốn lão cho rằng không cần tới mình ra tay, căn bản kế hoạch sẽ thành công, một khi tự mình ra tay, vậy thì chắc chắn thành công.
Thế nhưng không ngờ, người phá hỏng kế hoạch lại chính là quân cờ Khâu Hồ Trung một tay lão sắp đặt.
Vung hai kiếm, Khâu Chính Dương đã đỡ được công kích của Hoa Tiểu Hoàn cùng Khâu Hồ Trung, lui về phía sau rất nhanh.
Lão đã lui ra ngoài, Khâu Hồ Trung và Hoa Tiểu Hoàn cũng không có truy kích, cứ đứng như vậy ở trước mặt của Khâu Chính Dương, sự việc trong nhất thời lọt vào tình thế bế tắc.
Đã bại lộ, hoàn toàn trở mặt, Khâu Chính Dương lạnh lùng nói:
- Khâu Hồ Trung, Hoa Tiểu Hoàn, làm sao các ngươi biết được kế hoạch của lão phu?
Nghe thấy lời của Khâu Chính Dương, tất cả mọi người không nhúc nhích, bao gồm cả Đông Phương Thiếu Bạch vốn là nóng lòng báo thù. Việc này quá kỳ quặc, không làm rõ ràng, làm sao cũng khó mà an tâm được.
Khâu Hồ Trung cười lạnh một tiếng:
- Khâu Chính Dương, chúng ta là thầy trò, lại là phụ tử, thuở nhỏ ta được lão nuôi, lão lại dùng trăm phương ngàn kế hại ta như vậy, ta có thể nào tha cho lão.
Khâu Chính Dương lắc đầu:
- Hồ Trung, chuyện đã xảy ra, nói những lời này đã không có ý nghĩa gì, lão phu chỉ muốn biết, chuyện này là thế nào vậy?
- A Di Đà Phật, để bần tăng giải thích cho lão vậy!
Theo một tiếng Phật hiệu, Hoắc Nguyên Chân đã đi tới bên người Khâu thiếu hiệp và Hoa Tiểu Hoàn, đầu tiên là nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Thiếu Minh chủ, ngươi muốn biết chân tướng của sự việc hay không?
Đông Phương Thiếu Bạch cầm Thiên Ma Cầm trong tay, hộ vệ bên cạnh bảo vệ tầng tầng, dũng khí tăng nhiều, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương Trượng Nhất Giới, ngươi cứ việc nói, bản Thiếu Minh chủ cũng muốn biết vì sao bọn họ muốn hại ta? Chuyện ngày hôm nay nhất định phải có kết thúc mới được.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía những người có mặt nói:
- Nếu là như thế, chư vị thí chủ, bần tăng sẽ làm trở ngại mọi người một lát, cho mọi người biết được một đại âm mưu.
Mọi người cũng không nhúc nhích, chờ nghe chân tướng của sự việc, chỉ có Khâu Chính Dương nói:
- Hòa thượng đáng chết kia, không ngờ lại là ngươi, ngày hôm qua người đã hại lão bà của lão phu bị thương, lát nữa nhất định lão phu phải chém chết ngươi tại nơi này.
- A Di Đà Phật, xem ra Khâu chưởng môn đã biết rất nhiều chuyện, như vậy bần tăng kể lại cũng dễ dàng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn những người có mặt chung quanh một chút:
- Chư vị thí chủ, sự việc ngày hôm qua xảy ra ở Hoa Sơn phái, hắn là mọi người cũng đã nghe thấy. Nói là vị tiểu huynh đệ Khâu Hồ Trung này đã trộm cắp bí tịch Tam Tiên Kiếm của Khâu chưởng môn, chuyện này thật ra căn bản là một tay Khâu chưởng môn bày kế.
Một lời nói kinh thiên động địa, những người ở đây nhất thời phát ra tiếng thảo luận xầm xí, vì sao chuyện này lại là do một tay Khâu Chính Dương bày kế?
- Bần tăng nói cho mọi người biết, lúc ấy Khâu Hồ Trung thiếu hiệp đang ở sau núi Hoa Sơn, căn bản không có khả năng trộm cắp bí tịch Tam Tiên Kiếm, người trộm bí tịch đó thật ra là người khác.
- Người này che mặt tiến vào nơi ở Khâu chưởng môn, cố ý đấu một trận dây dưa với đệ tử trông coi, sau đó dùng một thức Hoa Sơn kiếm pháp đâm bị thương đệ tử, vào phòng lấy đi bí tịch. Lúc đi còn nhìn về phía đệ tử trông coi quơ quơ bí tịch, những chuyện này đều là thật, thế nhưng mọi người suy nghĩ một chút, nếu như là Khâu Hồ Trung làm, như vậy có hợp lý hay không?
Mọi người bàn bạc sôi nổi, quả thật chuyện này có vẻ kỳ quặc, Khâu Hồ Trung không có lý do gì làm như vậy, chuyện này dường như là tự tìm đường chết.
Khâu Chính Dương cười lạnh nói:
- Ngươi nói quá dễ dàng, người có chứng cớ nói không phải là Khâu Hồ Trung trộm sao, có chứng cớ gì chứng minh là người khác trộm?
- Khâu chưởng môn chớ vội, để cho bần tăng chậm rãi nói. Sau khi chuyện phát sinh, lão phái người tìm kiếm Khâu Hồ Trung, thật ra thì là làm cho có vẻ, làm cho những người khác thấy, để mọi người cho rằng lão đã đuổi Khâu Hồ Trung thiếu hiệp. Coi như lão đã mai phục một quân cờ cho chuyện hôm nay, cũng chính là hôm nay Khâu thiếu hiệp trở về. Lão cho rằng nói ngay trước mọi người những lời nói kia, sẽ làm cho mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý, cũng khiến Đông Phương Thiếu Minh chủ mất đi lòng cảnh giác đối với lão.
Đông Phương Thiếu Bạch ở bên kia gật đầu một cái:
- Phương Trượng nói không sai, vừa rồi quả thực ta không chút đề phòng lão, nếu không cũng sẽ không suýt nữa bỏ mạng bởi tay lão.
Khâu Chính Dương nói:
- Ngươi đã nói nửa ngày căn bản đều là suy đoán, ngươi nói không phải Khâu Hồ Trung Tâm bị thương đệ tử canh giữ của ta, vậy là ai?
- Chuyện này phải hỏi Hoa Vô Kỵ, Hoa chưởng môn một chút.
Hoa Vô Kỵ bên kia vốn vẫn đang nghe, sửng sốt nói:
- Hỏi ta làm gì?
- Hoa chưởng môn, vừa rồi ngươi kêu một tiếng Tiểu Hoàn kia, đã nói rất rõ vấn đề, lời này mọi người đều nghe thấy.
Mọi người nhao nhao phụ họa, đúng vậy, Hoa Vô Kỵ kêu một tiếng Tiểu Hoàn, Hoa Tiểu Hoàn lập tức chộp lấy hai tay của Đông Phương Thiếu Bạch, chuyện này đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Hoa Vô Kỵ trở nên lạnh lẽo, đi từ từ đến bên người Khâu Chính Dương, trầm mặc không nói.
- Hoa chưởng môn, người dùng Huyết Ma Tàn Đồ giả lừa gạt con gái của ngươi, bảo nàng đại biểu Tung Sơn phái xuất chiến, thật ra chính là vì khoảnh khắc này. Tiểu Hoàn đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi, muốn rời khỏi ngươi. Người đã dùng Huyết Ma Tàn Đồ để gạt nàng, hơn nữa nói cho nàng biết, chỉ cần vào thời khắc quan trọng nhất giữ lấy tay của Đông Phương Thiếu Minh chủ, ngươi sẽ đáp ứng đoạn tuyệt quan hệ cha con cùng nàng.
Hoa Vô Kỵ trầm mặc chốc lát:
- Nữ nhi ngoại tộc, cuối cùng không phải là người của Hoa gia, bất cứ chuyện gì cũng nói với người khác.
Sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn hết sức lạnh lẽo, phụ thân mình Hoa Vô Kỵ quả nhiên là rất nham hiểm, dùng lời nói mập mờ này để làm nhục mình và Hoắc Nguyên Chân.
- Hoa chưởng môn không cần nói như thế, nếu không phải là Hoa cô nương phát hiện người dùng ý đồ giả dối lừa gạt nàng, nàng cũng sẽ không nản lòng thoái chí, đem sự việc báo cho bần tăng biết.
Hoắc Nguyên Chân dừng lại một chút lại nói:
- Ngươi cùng Khâu chưởng môn diễn ra trò này, tự mình lấy đi bí tịch Tam Tiên Kiếm, đã làm ra dấu hiệu giả tạo rằng người lấy trộm là Khâu Hồ Trung. Mà tất cả mọi người đều cho rằng không phải là ngươi, bởi vì ngươi và Khâu Chính Dương hai người trước sau không hợp. Thậm chí Khâu chưởng môn còn tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, chính là vì tránh nghi ngờ, có phải thế không?
Khâu Chính Dương đột nhiên ha hả cười to:
- Hòa thượng, ngươi nói cũng giống như một kế hoạch hoàn hảo, thế nhưng mọi thứ này cũng chỉ là phỏng đoán, tại sao ta lại liên kết với hắn chứ, việc này có ích lợi gì với ta?
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Không có hắn, không những trong lòng các ngươi thiên lệch, mà còn có sự tham gia của thế lực ngoại lai.
Nói đến đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hét lớn tiếng lên:
- Vậy người ở phía sau Hoa Sơn dạy cho Khâu Hồ Trung thiếu hiệp một chiêu Độc Cô Cửu Kiếm, ngươi là Lý Dật Phong hay là Lý Lưu Vân? Hãy hiện thân đi!
Thanh âm vang tận mây xanh, xung quanh hơn mười dặm có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe thấy hai cái tên Hoắc Nguyên Chân nói ra, xung quanh ai nấy biến sắc.
Lý gia huynh đệ, Dật Phong, Lưu Vân, trăm năm trước là Tả Hữu Kiếm Thị của Đinh Bất Nhị, sở trường dùng Độc Cô Cửu Kiếm, vì sao lão ma đầu bậc này vẫn tồn tại trên đời?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi to hai cái tên này, thậm chí đám người có chút hoảng loạn, nếu như là một trong hai ma đầu này, vậy thật đúng là đại sự.
Một lát sau, nơi xa truyền tới tiếng cười ha hả:
- Hay cho một hòa thượng thú vị, người còn biết bao nhiêu chuyện, nói ra để lão phu nghe một chút.
Một người di chuyển rất nhanh, từ một chỗ phía sườn núi trong nháy mắt đã đi tới trước mặt mọi người, đứng ở giữa hai người Khâu Chính Dương và Hoa Vô Ky.
Vừa thấy người này, tất cả mọi người không khỏi lui về phía sau một bước. Lão già này thân cao tay dài, bộ mặt u ám, sau lưng đeo một thanh kiếm đen nhánh, cả người đứng ở đây toát ra một luồng khí tức mãnh liệt.
Nếu như nói Tuệ Kiếm khiến người ta cảm giác là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, như vậy người này chính là một thanh thần binh tuyệt thế đang múa, sát khí lộ ra hết, tựa hồ đứng ở bên cạnh lão cũng có thể bị khí tức của lão đầm cho bị thương.
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là thi lễ nói:
- Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào?
- Ta từ trong gió đến, ta từ trong gió đi, Tả Kiếm Thị của Ma chủ Đại nhân, Dật Phong Kiếm là ta.
- Là Lý Dật Phong! Tả Kiếm của Song Kiếm Dật Phong Lưu Vân!
- Trời ơi, lão ma đầu này đã sống hơn một trăm năm, vì sao vẫn chưa chết? Lão muốn làm gì?
- Lão luôn miệng gọi Ma chủ Đại nhân, chẳng lẽ Đinh Bất Nhị còn sống hay sao?
Mọi người có vẻ hoảng sợ, những lão già trăm năm trước này thật sự là khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.