Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Bởi vì tất cả mọi người đều thấy lão đã đuổi Khâu Hồ Trung, có thể nói rằng Khâu Hồ Trung đã phát rồ, ám sát Đông Phương Thiếu Minh chủ. Nếu như không phải là bần tăng phá vỡ ma âm, e rằng chuyện này cũng đã thành công.
- Hòa thượng, người rất thông minh, đã khám phá ra chuyện này. Thì ra trong màn kịch vừa rồi, Khâu Hồ Trung cùng Hoa Tiểu Hoàn đều là con cờ của ngươi.
Lúc này Khâu Chính Dương cũng không cãi lại, thở dài nói.
- Bước thứ hai kế hoạch của lão, chính là nhỡ ra Khâu Hồ Trung thất bại, như vậy chính là thời điểm lão xuất thủ ám sát thêm lần nữa. Bởi vì Đông Phương thiếu hiệp chắc chắn cũng sẽ không nghi ngờ lão vốn đứng ở phía đối lập với Khâu Hồ Trung. Không thể không nói, kế hoạch nhiều tầng này của lão rất lợi hại, nếu không phải là Khâu Hồ Trung cùng Hoa Tiểu Hoàn lâm trận phản bội, bây giờ Đông Phương Thiếu Minh chủ đã là một cỗ thi thể.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói xong những việc này, Khâu Chính Dương và Hoa Vô Kỵ đồng thời ngửa mặt lên trời thở dài.
- Thất bại trong gang tấc, sắp thành lại bại! Lý tiền bối, cũng không phải là hai người chúng ta không tận lực, chuyện đã xảy ra ngươi cũng biết, ngươi cũng tự tay tham dự, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đạt thành mục tiêu của chúng ta.
Lý Dật Phong cười một tiếng:
- Đúng vậy, chuyện này không trách các ngươi, ta cũng không ngờ trong những hậu bối giang hồ này lại còn xuất hiện một kỳ nhân như vậy. Hòa thượng, chùa chiền của ngươi ở nơi nào, sau này lão phu nhất định tới đó thăm viếng.
Nói xong những lời này, khí thế của Lý Dật Phong càng thêm mạnh mẽ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng muốn xuất thủ đối với Hoắc Nguyên Chân.
Hoa Vô Kỵ cũng nói:
- Nhất Giới, lão phu hết sức bội phục người, thế nhưng người bỏ quên điểm trọng yếu nhất, chính là thực lực! Ngươi chỉ có tâm trí, thế nhưng không có thực lực, giờ phút này Lý tiền bối ở đây, lão muốn giết người nào không ai có thể ngăn cản, ngươi thông minh như vậy, suy nghĩ một chút thử xem bây giờ có ai có thể cứu ngươi không.
Không đợi Hoắc Nguyên Chân nói, bên kia Đông Phương Thiếu Bạch đã lên tiếng nói.
Phía sau người này, bốn tên cao thủ Tiên Thiên, hai mươi tên Hậu Thiên viên mãn, còn có tám tên khiêng kiệu kia cũng là Hậu Thiên viên mãn, tổng cộng hơn ba mươi người xếp hàng chính tề phía sau hắn, một bàn tay người sau đặt lên lưng người trước, xếp thành hai hàng.
Hai người đứng đầu hai hàng này đặt bàn tay trên lưng của Đông Phương Thiếu Bạch.
- Lý Dật Phong, Hoa Vô Kỵ, Khâu Chính Dương, ba người các ngươi nghe cho rõ, bản Thiếu Minh chủ biết Dật Phong Kiếm thực lực siêu quần, cho dù ta là Tiên Thiên trung kỳ cũng không phải là đối thủ. Thế nhưng bây giờ ta có Thiên Ma Cầm nơi tay, mà ba mươi hai người sau lưng ta hoàn toàn có thể chuyển vận nội lực cho ta trong nháy mắt.
- Một khi ta bắn ra Thiên Ma Bát Âm, nội lực của ta đã vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ, các ngươi có thể có tự tin tiếp được một đòn Thiên Ma Bát Âm của bản Thiếu Minh chủ chứ?
Nghe thấy uy hiếp trần trụi của Đông Phương Thiếu Bạch, Hoa Vô Kỵ cùng Khâu Chính Dương đều sắc mặt đại biến. Chính là bởi vì Đông Phương Thiếu Bạch không dễ giết, cộng thêm bọn họ muốn hành sự bí mật, mới nghĩ ra kế hoạch như vậy.
Bây giờ đối mặt ba mươi hai người truyền công lực đã vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ, gần như là nội lực của cảnh giới Tiên Thiên viên mãn phát ra một phát Thiên Ma Bát Âm, có ai có thể ngăn cản được đây?
Bao gồm cả Lý Dật Phong cũng có chút do dự, nếu như lần này dựa vào động võ, còn có thể thành sự hay không?
Trên Hoa Sơn, tất cả mọi người ở đây đều hồi hộp nhìn hai bên giằng co.
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch nói Thiên Ma Bát Âm của hắn được ba mươi hai tên hộ vệ truyền công, có thể đạt tới công kích vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn còn không nắm chắc.
Dù sao đối phương là Lý Dật Phong, một trong Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm, đối với lão quái vật trong truyền thuyết bậc này, bản thân mọi người đã có cảm giác kính sợ.
Lý Dật Phong từ từ rút ra thanh trường kiếm đen nhánh kia, đối mặt Đông Phương Thiếu Bạch:
- Nếu lão phu đã xuất sơn, sao thể bị một tên hậu bối mới nói mấy câu đã thối lui như vậy. Thiên Ma Bát Âm của người có sức mạnh vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ, lão phu thật sự muốn mở mang kiến thức.
Nghe thấy lời nói của Lý Dật Phong, gần như tất cả mọi người ở đây đều lui ra rất xa, quyết đấu của lực lượng bậc này, có lẽ phải né tránh ra xa một chút để khỏi bị vạ lây.
Đông Phương Thiếu Bạch có đàn nơi tay, dũng khí tăng nhiều, ngón tay khẽ vẫy, dây đàn phát ra một chuỗi thanh âm leng keng trong trẻo.
- Một khúc đoạn ân cừu, tâm sự miên man người nào nghe được, Lý Dật Phong, lão không ngăn được.
- Ha ha! Nực cười, ngoại trừ Ma chủ Đại nhân vẫn không có ai dám ngông cuồng như thế ở trước mặt của lão phu, nếu ngươi có thể tiếp được ba kiếm của lão phu, chuyện hôm nay đến đây bỏ qua!
Lý Dật Phong vừa dứt tiếng nói, trường kiếm trong tay vung lên:
- Khởi Kiếm Thức!
Một đạo kiếm quang như cầu vồng vắt ngang trời, mang theo tiếng rít gió thê lương chém về phía Đông Phương Thiếu Bạch.
- Thiên Ma Bát Âm! Phá!
- Keng!
Một tiếng đàn chói tai vang lên, một đạo kình khí từ trên dây đàn trong tay bắn ra, trúng vào Khởi Kiếm Thức của Lý Dật Phong.
- Ầm!
Bụi mù nổi lên bốn phía, giống như một viên tạc đạn nổ tung, kình phong thổi tung quần áo đám người quan chiến bốn phía nơi xa.
Ba mươi hai người phía sau Đông Phương Thiếu Bạch đều rên lên một tiếng, một đòn vừa rồi chấn động rất lớn đối với bọn họ.
Lý Dật Phong đánh ra một kiếm, thân thể lăng không bay vút lên cao, trường kiếm trong tay chém xuống:
- Lạc Kiếm Thức!
- Thiên Ma Bát Âm! Đoạn!
Lại là một tiếng đàn cực lớn vang lên, Hoắc Nguyên Chân cảm giác thanh âm này gần như trên cả Sư Tử Hống của mình. Tiếng đàn kia mang theo kình khí bắn ra tựa như lưỡi hái tử thần cắt lấy sinh mạng, nghênh đón kiếm khí của Lý Dật Phong.
Lại là một tiếng nổ rung trời vang lên, ba mươi hai người phía sau Đông Phương Thiếu Bạch đều là khóe miệng rớm máu, đối kháng uy lực hùng mạnh bậc này, hiển nhiên bọn họ cũng chưa từng trải qua.
Nhưng ba mươi hai người vẫn giữ vững được không ngã, vì Đông Phương Thiếu Bạch, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể dùng sinh mạng của mình trả giá.
Lý Dật Phong cũng không dễ chịu gì, thân thể lăn lộn trên không trung một trận.
Trước khi còn chưa rơi xuống đất, lão bất ngờ vung trường kiếm lần nữa, từ dưới vẩy lên một cái, miệng thét lớn:
- Liêu Kiếm Thức!
- Thiên Ma Bát Âm! Chấn!
Lại một đạo cầm âm bắn ra, sau khi va chạm một cái, Lý Dật Phong bị chấn động bay thẳng ra mấy chục trượng, thân thể rơi xuống đất, chân vẫn còn trượt về phía sau, lưu lại trên đất hai cái rãnh cạn.
Mà ba mươi hai hộ vệ phía sau Đông Phương Thiếu Bạch miệng phun ra máu tươi, thân thể đồng thời trở nên mềm nhũn.
Bản thân Đông Phương Thiếu Bạch càng là sắc mặt như giấy vàng, ngồi tại chỗ lảo đảo muốn ngã lăn ra.
- Sau mấy lần giao thủ kinh thiên động địa này, nhìn qua là Lý Dật Phong thắng, bởi vì rất hiển nhiên là lão còn có sức chiến đấu. Thế nhưng Đông Phương Thiếu Bạch lại không được, mất đi sự giúp đỡ của ba mươi hai người phía sau, Lý Dật Phong chỉ cần một kiếm đã có thể kết liễu hắn.
Khâu Chính Dương và Hoa Vô Kỵ hưng phấn chạy tới bên cạnh Lý Dật Phong:
- Tiền bối, chúng ta thắng rồi, chỉ cần giết Đông Phương Thiếu Bạch, ở đây không ai có thể mang đến uy hiếp cho chúng ta.
Lý Dật Phong đứng vững vàng thân hình, tra hắc kiếm vào vỏ, nhìn hai người Hoa Vô Kỵ nói:
- Lão phu đã từng nói, tiếp được ba kiếm của ta, chuyện ngày hôm nay coi như chấm dứt, lão phu há có thể nói không giữ lời.
Hoa Vô Kỵ và Khâu Chính Dương há miệng muốn nói Lý Dật Phong cổ hủ, thế nhưng cuối cùng không dám nói.
Lý Dật Phong nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch nói:
- Người trẻ tuổi, bản lĩnh của ngươi cũng không tệ lắm, hôm nay vận khí không nằm về phe lão phu, lão phu cũng không thể nghịch thiên mà đi, chuyện này coi như kết thúc.
Nói xong lại chuyển hướng Hoắc Nguyên Chân:
- Tiểu hòa thượng, hôm nay công phu của lão phu không có bại, thế nhưng lại thua ở trong tay người, lão phu nhớ kỹ ngươi.
Cuối cùng nhìn về phía Khâu Hồ Trung:
- Mặc dù lão phu lợi dụng ngươi, thế nhưng rốt cục ngươi đã học được một chiêu kiếm pháp của lão phu, một chiêu này cũng đã giúp cho ngươi được lợi vô cùng. Nếu còn gặp nhau nữa, lão phu sẽ dạy ngươi mấy chiêu, đền bù cho ngươi một chút.
Dặn dò xong mấy câu này, Lý Dật Phong lay động thân hình, lăng không phi độ, trồi lên hụp xuống mấy lần đã lên tới trên Liên Hoa Phong, sau đó nhảy xuống, cứ như vậy bay thẳng xuống dưới chân núi.
Lý Dật Phong vừa đi, tình cảnh trong trường nháy mắt có chút tẻ ngắt.
Đông Phương Thiếu Bạch lảo đảo lắc lư đứng lên, lấy ra một ít đan dược cho các thủ hạ của mình uống, một lát sau, những người này miễn cưỡng đứng lên.
- Chuyện đột nhiên xảy ra hôm nay, ta đã không thích hợp ở lại chỗ này, cần phải lập tức chạy về Hồ Điệp cốc bẩm báo với phụ thân chuyện Lý Dật Phong tái xuất giang hồ để sớm có ứng đối, cũng không thể quan sát luận tỷ võ của chư vị.
Nói xong, Đông Phương Thiếu Bạch dẫn theo thủ hạ, rời khỏi Liên Hoa Phong.
Lý Dật Phong đi rồi, Đông Phương Thiếu Bạch đi rồi, không khí trong trận có chút biến hóa.
Khâu Chính Dương và Hoa Vô Kỵ nhìn nhau một cái, dưới cục diện này, bọn họ lưu lại đã không có bất cứ ích lợi nào, Hoa Tiểu Hoàn cùng Khâu Hồ Trung trở mặt, còn có hòa thượng kia, bọn họ đã không chiếm được phần hơn.
Hai người không có do dự chút nào, phi thân trốn thẳng đi xa.
Hoắc Nguyên Chân không có đuổi theo, dĩ nhiên Hoa Tiểu Hoàn cùng Khâu Hồ Trung cũng sẽ không đuổi, chỉ nhìn hai người rời đi.
Sau khi bọn họ đã rời khỏi, Khâu Hồ Trung nói trước tiên:
- Ta là đại biểu Hoa Sơn xuất chiến, thế nhưng bây giờ Hoa Sơn đã lui ra khỏi luận võ, tại hạ cũng đã không thể thay mặt môn phái, chính thức tuyên bố rút khỏi trường luận võ này.
Hắn nói xong, Hoa Tiểu Hoàn cũng nói:
- Phái Tung Sơn cũng rút khỏi luận võ.
Đã xảy ra chuyện như vậy, quả thật ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Ngũ Nhạc Kiếm Phái như tay chân, ban đầu cho rằng Hoa Sơn hoặc Tung Sơn có thực lực đoạt giải quán quân, bây giờ hai phái rút lui, còn lại phái Thái Sơn, phái Hành Sơn cùng phái Hằng Sơn cũng trước sau tuyên bố rút khỏi tỷ đấu.
Mộ Dung Thu Vũ thấy các môn phái còn lại càng ngày càng ít, chợt đi tới trước mặt Hoa Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, người thực sự không tham gia sao? Ngươi nói không tham gia, ta cũng không tham gia.
- Thu Vũ, người không cần nhìn ta, ngươi đừng quên ngươi là đại diện Thiên Nhai Hải Các.
- Tiểu Hoàn, võ công của ta còn không bằng người, huống chi người cho rằng ta có thể là đối thủ của Từ Hàng Tĩnh Trai, Tịnh Niệm Thiền Tông, còn có hòa thượng kia sao?
Hoa Tiểu Hoàn thành thật lắc đầu:
- Nữ tử Từ Hàng Tĩnh Trai kia ta không biết, thế nhưng ngươi không đánh lại hòa thượng kia.
- Vậy được rồi, ta không muốn bị hòa thượng này làm nhục trên phương diện võ công một lần nữa.
Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói như thế, Hoa Tiểu Hoàn ngẩn người một chút:
- Vậy trước đây người đã từng bị hắn làm nhục sao?
Mộ Dung Thu Vũ nói lỡ miệng, có vẻ á khẩu nghẹn lời, chợt tỏ ra dứt khoát lớn tiếng nói:
- Thiên Nhai Hải Các ta cũng rời khỏi luận võ Hoa Sơn lần này.
Đại diện của Thiên Nhai Hải Các rời khỏi đã dẫn tới xáo động rất lớn.
Thiên Nhai Hải Các cũng không quan hệ trực tiếp cùng chuyện này, không ngờ cũng đã rút lui, điều này làm cho một ít môn phái muốn cầu may hoàn toàn mất hết hy vọng. Xem ra đại hội luận võ lần này nhất định là Từ Hàng Tĩnh Trai hoặc là Tịnh Niệm Thiền tông đoạt giải.
Đã có nhiều môn phái rút lui như vậy, khiến tính tích cực của những môn phái còn lại cũng bị đả kích rất lớn.
Không ngừng có môn phái lần lượt rút lui, đến cuối cùng chỉ còn lại Từ Hàng Tĩnh Trai, Tịnh Niệm Thiền Tông cùng Thiếu Lâm tự.
Nữ tử che mặt kia của Từ Hàng Tĩnh Trai nhìn về phía Lưu Tử Châu của Tịnh Niệm Thiền Tông nói:
- Ta cũng rút lui, tỷ thí như vậy không tham gia cũng được, đạt được ngôi đệ nhất cũng không có ý nghĩa chút nào.
Như vậy cuối cùng chỉ còn lại hai phái Tịnh Niệm Thiền Tông và Thiếu Lâm
Tự.
Hoắc Nguyên Chân há miệng cũng muốn nói rút lui, thế nhưng tên Lưu Tử Châu của Tịnh Niệm Thiền Tông kia lại đột nhiên nói:
- Hòa thượng của Thiếu Lâm tự kia, bây giờ chỉ còn lại hai ta, cùng là người trong Phật môn, ngươi không nên nói rút lui, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi trên lôi đài!
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, Lưu Tử Châu này lần trước tới Thiếu Lâm tự đã diễu võ dương oai với mình, mình tự trọng thân phận, không muốn tranh chấp cùng hắn. Không ngờ người này được voi đòi tiên, bây giờ trong đại hội võ lâm lại khiêu khích mình ở trước mặt mọi người, nếu như mình lui lại nữa, không khỏi khiến anh hùng thiên hạ coi thường.
- Lưu thí chủ nhất định phải ép người quá đáng như vậy sao?
- Cái gì là ép người quá đáng, đến bây giờ ngươi cũng không mở miệng rút lui, không phải là muốn đạt được ngôi đệ nhất, sau đó đi Hồ Điệp cốc lĩnh thưởng sao? Ngươi trăm phương ngàn kế phá hoại chuyện tốt của bọn Khâu Chính Dương, không phải là vì muốn giờ khắc này sao? Thế nhưng có ta ở đây, kế hoạch của người sẽ không thành công.
- A Di Đà Phật, bây giờ tất cả môn phái đã rút khỏi, Thiếu Minh chủ cũng đã rời đi, luận võ Hoa Sơn lần này đã chết yểu, Lưu thí chủ làm như thế chính là vì làm nhục bần tăng phải không?
Người ở chỗ này đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lưu Tử Châu, vừa rồi nếu không phải là Hoắc Nguyên Chân vạch trần âm mưu của đám người Lý Dật Phong, sự việc của ngày hôm nay sẽ diễn biến tới trình độ nào cũng không ai nói chính xác được.
Một khi Đông Phương Thiếu Bạch bỏ mình, tại trường không ai có thể ngăn cản Lý Dật Phong, bản thân những người này đều phải trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người xẻ thịt, cho nên trong lòng mọi người đều có cảm tình với Hoắc Nguyên Chân.