Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Thế nhưng bây giờ Lưu Tử Châu này rõ ràng cố ý làm khó Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên là làm cho mọi người nảy sinh ác cảm.
- Phương Trượng, không cần để ý tên này, Tịnh Niệm Thiền Tông gì chứ, dám tự xưng là thánh địa võ lâm, căn bản không có cống hiến gì đối với giang hồ. Chúng ta đều rút lui ra chẳng lẽ một mình hắn còn có thể tự phong là đệ nhất luận võ hay sao?
- Phương Trượng, người muốn rút lui thì cứ rút lui, nếu như hắn dùng sức mạnh, chúng ta sẽ không đồng ý.
- Vương sư đệ, bảo Thất ca, Cửu đệ người tới đây, chúng ta cũng muốn xem một chút bản lĩnh của Tịnh Niệm Thiền Tông có được bao nhiêu.
Lưu Tử Châu không ngờ khiêu chiến hòa thượng này lại chọc cho nhiều người tức giận như vậy, không khỏi có chút hoảng loạn.
Song hắn cũng biết, chỉ cần gây khó dễ được Hoắc Nguyên Chân, tin tưởng những người này cũng sẽ không đứng ra dùng sức mạnh công kích mình, mở miệng nói:
- Nhất Giới, rốt cục ngươi có dám hay không thì nói thẳng, nếu như không dám, Tịnh Niệm Thiền Tông ta là thánh địa Phật môn cũng sẽ không làm khó dễ ngươi quá đáng.
- Vốn là bần tăng không tính toán dây dưa nhiều với ngươi, thế nhưng người luôn mồm tự xưng Tịnh Niệm Thiền Tông các ngươi chính là thánh địa Phật môn, thế nhưng bần tăng là người học Phật cho tới bây giờ lại chưa từng nghe nói qua. Bần tăng chỉ biết là, tổ đình ta Phật giáo chính là Bạch Mã tự, nơi đó còn có thể gọi là thánh địa, về phần Tịnh Niệm Thiền Tông người, thứ lỗi cho bần tăng nói thẳng, căn bản không xứng!
- Nói càn!
Lưu Tử Châu trừng mắt, hắn không ngờ hòa thượng này cũng tỏ ra cứng rắn như vậy.
- Bần tăng cũng không lắm lời với ngươi, không phải là người muốn khiêu chiến bần tăng sao, vậy thì mời lên đài đi!
Nói xong Hoắc Nguyên Chân run tăng bào một cái, đã cất bước thẳng lên lôi đài dựng sẵn từ lâu.
Đại hội luận võ này đúng là vẫn không tránh được một cuộc tranh đấu. Lưu Tử Châu đưa lên tới cửa như vậy, thực ra chính hợp ý của Hoắc Nguyên Chân.
Trước đây Lưu Tử Châu rất muốn tận lực áp bức và lăng nhục Hoắc Nguyên Chân, làm cho đối phương mất mặt. Bởi vì hắn cảm giác dường như Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa đạt tới Tiên Thiên, thế nhưng cụ thể là cảnh giới gì không biết được.
Chỉ cần không tới Tiên Thiên là tốt rồi, mình đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cho dù hòa thượng này là Hậu Thiên viên mãn cũng không sao.
Thế nhưng hắn không ngờ, sau khi hòa thượng này cãi lại đôi câu lại trực tiếp lên đài.
Khóe miệng Lưu Tử Châu khẽ nhếch một nụ cười lạnh:
- Hòa thượng, đáng lẽ người cầu xin tha thứ đôi câu, ta cũng sẽ bỏ qua cho ngươi, không ngờ ngươi lại dám không tự lượng sức lên đài, vậy cũng chớ trách tiểu gia lòng dạ ác độc.
Nói xong, Lưu Tử Châu nhìn nữ tử Từ Hàng Tình Trại bên cạnh nói:
- Hứa sư muội, hãy xem vi huynh đã đoạt ngôi đệ nhất.
- Vị Hứa sư muội che mặt vẫn không lên tiếng, không có phụ họa lời nói hùng hồn của Lưu Tử Châu.
Lưu Tử Châu tự biên tự diễn không có gì vui, tập trung tất cả lửa giận vào người Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, lĩnh cái chết đi!
Nói xong Lưu Tử Châu phi thân lên đài.
Lôi đài này không cao, cũng hơn một thước một chút, Lưu Tử Châu nhảy lên, đứng ở cách Hoắc Nguyên Chân ngoài năm thước.
- Hòa thượng, tiểu gia rất bội phục dũng khí của ngươi, thế nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ, dũng khí dùng quá mức sẽ trở thành ngu xuẩn!
- Ngu xuẩn quá mức sẽ cho là mình rất có thực lực.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười phản bác một câu.
- Hừ, tiểu gia biết hòa thượng người giỏi nhất chính là khua môi múa mép, rất nhiều người đều bị người lừa gạt, nhưng hôm nay mồm mép của người vô dụng. Nơi này là lôi đài luận võ Hoa Sơn, bây giờ người còn lại chỉ có người và ta, tất cả đều phải dựa vào công phu trên tay phân thắng bại.
- Bần tăng thấy chưa chắc, công phu trên miệng đã từ lâu cũng hữu dụng như thế.
- Ha ha! Vậy bây giờ tiểu gia sẽ giẫm ngươi dưới chân, xem ngươi làm sao dùng miệng đùa bỡn nữa!
Lưu Tử Châu nói xong thân thể nhảy lên rất cao, thẳng lên cao đến một trượng trên đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân, một cước cứ như vậy đạp thẳng xuống đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân.
- Đi xuống cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân bất động tại chỗ, hai tay khẽ nhấc, ngón trỏ hướng lên trên, một đạo Vô Tướng Vô Ngã Vô Tướng Kiếp Chỉ bắn ra, một chỉ bắn trúng gan bàn chân của Lưu Tử Châu.
Lưu Tử Châu lần đầu tiên giao thủ cùng Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng không phải cố ý khoe khoang sử dụng ra một chiêu này. Bởi vì hắn thấy Hoắc Nguyên Chân không sử dụng vũ khí, mình đạp một cước này, hắn sẽ phải xuất một chưởng đánh văng mình ra, thế nhưng tiếp tục như vậy sẽ rơi vào tròng của mình.
Mình có một môn pháp môn ngự lực giữa không trung, cho dù bị chấn động bay lên vẫn còn có thể rơi xuống nữa, tiếp tục đạp xuống đỉnh đầu đối phương.
Hắn đã từng dùng một chiêu này trêu chọc qua rất nhiều người.
Thế nhưng không ngờ hòa thượng này lại biết loại chỉ lực tầm xa này, trong nháy mắt gan bàn chân của hắn trúng chỉ như bị kim đâm. Một luồng khí tức nóng rực lan tràn khiến chân của hắn đau buốt còn hơn lửa thiêu, hú lên một tiếng đau đớn quái dị, thân thể quằn quại rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, thân hình lảo đảo, đau đớn nhảy nhót vài cái mới coi như đứng vững.
Phái dưới lôi đài, Hoa Tiểu Hoàn dùng tay nhỏ bé phẩy phẩy, cái mũi nhỏ hơi nhíu:
- Dường như có mùi vị của chân heo quay.
Mặt mọi người đều lộ vẻ châm biếm, Lưu Tử Châu không được lòng người, thấy hắn nếm mùi đau khổ như vậy, tự nhiên là một chuyện hết sức hả lòng hả dạ.
- Yêu tăng! Tiểu gia đã xem thường người!
Lưu Tử Châu mặt mũi đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi vận chuyển nội lực, lòng bàn chân cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng giày của hắn đã bị chỉ lực của hòa thượng này đánh thủng một lỗ, lòng bàn chân nám đen, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Hoạt động hai chân một chút, Lưu Tử Chậu nóng lòng báo thù hét lớn một tiếng, nhảy một cái đã đến trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, một đòn Song Phong Quán Nhĩ đánh về phía Hoắc Nguyên Chân.
- Khai!
Hoắc Nguyên Chân song chưởng chia ra, dùng thủ pháp ngự lực của Đại Từ Đại Bi Chưởng hóa giải công kích của đối phương, sau đó tả chưởng thình lình đánh tới đối phương.
Mặc dù thủ pháp ngự lực của hòa thượng này rất kỳ diệu, thế nhưng Lưu Tử Châu cảm giác được sức lực của hắn cũng không lớn, nội lực cũng không phải rất hùng hậu, phát hiện này khiến cho hắn hết sức mừng rỡ.
Hữu chưởng hắn áp vào tả chưởng của Hoắc Nguyên Chân, chuẩn bị đánh văng tay của đối phương ra.
Hai bàn tay va chạm nhau, Đại Từ Đại Bi chưởng của Hoắc Nguyên Chân lại thi triển lần nữa, một quyết chữ Tha (kéo) quấn quanh cổ tay của đối phương, kéo về phía mình, sau đó hữu chưởng lại lần nữa đánh về phía bụng dưới của đối phương.
Lưu Tử Châu không ngờ chưởng pháp của đối phương đã linh diệu tới trình độ này, mặc dù lực đạo không lớn, thế nhưng thủ pháp đẩy kéo vờn quanh kia thật sự là đã vận dụng xảo diệu tới cực điểm.
- Hòa thượng, chưởng pháp của ngươi là nữ nhân dùng sao?
Mặc dù linh diệu, thế nhưng Lưu Tử Châu không sợ, lại lần nữa sử dụng tả chưởng đón đỡ hữu chưởng của đối phương.
Hoắc Nguyên Chân khẽ chớp mắt, biến chiếu trong nháy mắt, đột nhiên sử xuất Đại Lực Kim Cương Chưởng, một chưởng vỗ vào cánh tay của Lưu Tử Châu.
Một luồng lực đạo vô cùng to lớn ập đến, Lưu Tử Châu căn bản không cách nào chống đỡ luồng lực đạo hùng mạnh này, chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, thân thể ngửa ra sau, không ngờ bị chấn bay thẳng lên.
- A! Yêu tăng thật là âm hiểm!
Lưu Tử Châu biết mình mắc lừa, lập tức thi triển pháp môn ngự lực của mình hóa giải xung lực phía sau.
Thân thể vừa sắp rơi xuống đất, hòa thượng kia lắc lư thân hình, như đã vượt qua không gian, bất ngờ trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mình.
- Nếm thêm một chưởng của bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân vung chưởng mang theo khí thế lôi đình vạn quân đánh về phía đầu vai của đối phương, khí thế hung mãnh, vừa nhìn cũng biết thế mạnh lực trầm.
Lưu Tử Châu đã bị thua thiệt không dám khinh thường, song chưởng khép lại, nội lực bộc phát, trực tiếp nghênh đón bàn tay của Hoắc Nguyên Chân, muốn lấy cứng chọi cứng cùng đối phương.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới chiêu này của đối phương lại là hư chiêu, đánh ra đến giữa đường chợt dừng lại, mà hữu chưởng đồng thời đánh ra, lại lần nữa công kích vào bụng dưới của mình.
Trải qua Cửu Dương chân kính cường hóa thân thể, tốc độ phản ứng của Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến một mức độ cực cao, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên như Lưu Tử Châu cũng không cách nào so sánh.
Lưu Tử Châu liều mạng giãy dụa thân hình, hy vọng có thể tận lực né tránh chưởng pháp của đối phương, cho dù không tránh thoát cũng có thể lại dùng ngự lực hóa giải lần nữa.
Thế nhưng hắn lại đã tính nhầm, lần này Hoắc Nguyên Chân ra không phải là chưởng, mà là quyền.
La Hán Quyền!
Hắc Hổ Thâu Tâm!
- Trúng!
- Ầm!
Một quyền mạnh mẽ mang theo Cửu Dương chân lực, mang theo lực đạo vạn cân của Long Tượng Bát Nhã Công đánh mạnh vào bụng của Lưu Tử Châu.
- Oa!
Lưu Tử Châu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo lui về phía sau.
Đây không phải công kích mặt mà là công kích điểm, thủ đoạn ngự lực của hắn đã vô dụng, bị một quyền của Hoắc Nguyên Chân đánh cho thổ huyết.
Lục phủ ngũ tạng trong bụng như đã bị đánh nát, lực lượng của hòa thượng này quá mạnh, hơn nữa xuất thủ tàn nhẫn, biến hóa đa đoan. Loại chưởng lực nhu hòa thần kỳ đó, loại chưởng lực cương mãnh cuồng bạo đó, còn có loại quyền pháp mạnh mẽ này kết hợp với nhau hết sức hoàn mỹ, khiến Lưu Tử Châu trong nháy mắt có chút sơ ý khinh địch liền bị thua thiệt không ít.
Bị đánh hộc máu lui lại, Lưu Tử Châu cũng đã gần phát điên. Hắn thầm thề trong lòng, nhất định phải chém chết yêu tăng này trên lôi đài!
Lần này hắn lui về phía sau đối phương không có truy kích, mà là hai tay giơ lên, ngón tay cái cong lên, ngón tay trỏ duỗi ra phía trước, ba ngón còn lại nắm lại, bày ra một tư thế kỳ quái, chĩa ngón tay trỏ hướng về mình.
Hắn không biết tư thế này là có ý gì, bản thân Hoắc Nguyên Chân hiểu.
Đây là sử dụng tư thế cầm súng, mục tiêu chính là Lưu Tử Châu.
- Lưu thí chủ, nếm thử xem Vô Tướng Kiếp Chi của bần tăng có mùi vị như thế nào.
Thân hình Lưu Tử Châu lùi lại còn chưa đứng vững, muốn tránh cũng không được. Hai tay Hoắc Nguyên Chân giống như đang luân phiên bóp cò, trong miệng khẽ nói:
- Pằng! Pằng! Pằng!
Từng đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ được Hoắc Nguyên Chân dùng tư thế không chính quy này bắn ra ngoài, từng đạo chi lực phá không lại thật sự có mùi vị của súng ở tiền kiếp.
Hơn nữa là hai súng liên hoàn.
Bả vai! Bụng! Đùi! Sườn!
Lưu Tử Châu muốn tránh cũng không được, liên tục bị Hoắc Nguyên Chân bắn trúng bốn chỉ. Trên người hắn có thêm bốn chỗ cháy đen, y phục đã hư hại, bên trong tản ra mùi vị cháy khét.
Hoa Tiểu Hoàn ở dưới lôi đài lấy tay bưng kín lỗ mũi:
- Thật là khó ngửi!
Mộ Dung Thu Vũ cũng lấy tay nhẹ nhàng che lại miệng mũi, nghĩ thầm hòa thượng này quả nhiên không phải kẻ tốt lành, lúc trước dùng quạt kia trêu chọc mình mình cũng đã biết.
Song kẻ hắn đối phó chính là tên Lưu Tử Châu đáng ghét này, Mộ Dung Thu Vũ còn có thể tiếp nhận.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân liên tục thi triển hết bốn phát Vô Tướng Kiếp Chỉ, cũng đã ngừng lại. Vô Tướng Kiếp Chỉ này hao phí công lực nhất, hơn nữa còn là thi triển liên tục, hắn sử dụng cũng chỉ là thức thứ nhất Vô Tướng Vô Ngã, uy lực không lớn, hơn nữa tư thế không chính xác lắm, bất quá rốt cục mình cũng đã hoàn thành giấc mộng bắn súng liên thanh.
Thân thể của Lưu Tử Châu ngừng lui về phía sau, lảo đảo một cái, vẫn muốn kiên cường đứng lại, Hoắc Nguyên Chân đối diện đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Ngã!
Hắn cũng không thi triển Sư Tử Hống toàn lực, có một luồng kình khí phá không bắn tới, tác dụng trực tiếp vào thân hình Lưu Tử Châu đang lao đảo.
Đây chính là một cọng rơm cuối cùng chất lên lưng lạc đà chở nặng, cũng đã phá hủy phòng tuyến cuối cùng trong lòng của Lưu Tử Châu. Rốt cục hắn không đứng thẳng được nữa, ngã bổ nhào, phía trên thân thể còn bốc lên khói đen nhè nhẹ.
Tiến công liên tục như vậy thật ra thì cũng không đủ để khiến Lưu Tử Châu chắc chắn ngã nhào, cái ngã này của hắn, một nửa là vì thân thể, một nửa là trên tâm lý.
Hài tử đáng thương tâm cao khí ngạo, chưa từng bị qua đả kích như vậy.
Từ lúc bắt đầu giao thủ, hắn cũng đã không có một chút lực đánh trả nào, hết thảy đều nằm dưới tính toán của hòa thượng kia, không ngừng biến ảo chiêu thức, khiến mình bị động kéo dài. Đầu tiên xơi trước một chưởng, lại trúng một quyền, sau đó chính là chỉ lực công kích liên tục mang tính sỉ nhục này, quả thực đối phương xem hắn là tấm bia sống tập bắn.
Nằm trên lôi đài ngửa mặt hướng lên trời, mắt nhìn mây bay trên bầu trời, thân thể bốc lên mùi vị cháy khét khó ngửi, tâm lý của Lưu Tử Châu tràn đầy không cam lòng.
Tại sao có thể như vậy?
Không thể có kết quả này!
Mình đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, vào thời điểm Hậu Thiên viên mãn đã được gọi là cường giả tuyệt đối đệ nhất Hậu Thiên.
Hòa thượng kia hắn cũng không phải Tiên Thiên, thế nhưng tại sao mình thảm bại như vậy?
Chẳng lẽ Hậu Thiên viên mãn là đệ nhất Hậu Thiên, sau khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên ngược lại đã thụt lùi hay sao?
Một thân trang phục áo xanh đã trở nên giống như khiếu hóa tử, vì sao mái tóc tiêu sái lại có mùi cháy khét?
Là bả vai, một chỉ nơi bả vai, hơi nóng nơi đó làm cho tóc hắn có hơi cháy.
Song bây giờ Lưu Tử Châu đã không quan tâm tới đầu tóc của mình, hắn cảm giác quá mất thể diện, khi mình lên đài còn khoác lác với Hứa sự muội Từ Hàng Tĩnh Trai, người tình trong mộng của mình.
Không sai, chính là khoác lác. Hắn đã thừa nhận trong lòng, mình khoác lác sẽ lấy đệ nhất gì đó, chẳng lẽ đệ nhất là nằm thẳng cẳng sao?
Mình còn mặt mũi nào đi gặp Hứa sự muội nữa...
Trời tháng Hai này cao như vậy, xa như vậy, xanh như vậy, giống như một khối ngọc thạch xanh đẹp không tỳ vết.
Thế nhưng vì sao ta nhìn bầu trời này, cảm giác lại bị thương như vậy?
- Bi kịch!
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, bất tri bất giác, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống ở khóe mắt của Lưu Tử Châu.