Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Phương trượng à! Cũng coi như đã tìm được người, người mau giúp chúng ta xem Tiểu Nhu một chút đi, rốt cục đã đụng phải tà thần ác quỷ nào hại nó thành bộ dạng này, hu hu...
Mẹ Lâm Nhu nói xong, lại khóc òa.
- A Di Đà Phật, xin nữ thí chủ yên tâm. Bần tăng đã tới, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trước hết để bần tăng xem Lâm cô nương đi.
Mẹ Lâm Nhu mở cửa mời Hoắc Nguyên Chân vào phòng. Lâm gia có hai phòng Đông Tây, hai người già ở Tây phòng, Lâm Nhu ở Đông phòng.
Song cửa Đông phòng đã khóa, mẹ Lâm Nhu luống cuống tay chân mở cửa, vừa mở cửa vừa nói:
- Phương trượng, người xem đi, xem xong ta sẽ khóa cửa. Tiểu Nhu rất sợ ánh sáng, cũng rất sợ người, người xem xong rồi, ta cho người biết chuyện gì xảy ra.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, mẹ Lâm Nhu mới mở cửa ra, nhẹ nhàng đẩy ra một chút.
Hoắc Nguyên Chân theo khe cửa nhìn vào bên trong.
Cửa sổ trong phòng đều bị che kín, một tia sáng cũng không xuyên vào được. Hoắc Nguyên Chân bây giờ thị lực siêu quần, miễn cưỡng có thể thấy Lâm Nhu co rúc ở góc giường, ánh mắt đờ đẫn, tóc rối tung, mắt sưng húp, hoàn toàn đã không có diện mạo xinh đẹp thanh xuân trước kia, giống như một người mắc bệnh tâm thần.
Nhìn thấy khe cửa lộ ra tia sáng, đột nhiên Lâm Nhu phát ra một tiếng thét chói tại, sau đó thân thể không ngừng run rẩy:
- Đừng tới đây, đừng giết ta, chớ ăn thịt ta, a!
Lại là một tiếng thét chói tai, mẹ Lâm Nhu vội vàng khóa cửa lại:
- Phương trượng, người cũng đã nhìn thấy, Tiểu Nhu bây giờ chính là dáng vẻ này, đã trở nên điên điên khùng khùng, mệnh con gái ta thật khổ!
Nói xong mẹ Lâm Nhu liền lau đi nước mắt.
- Nữ thí chủ, người chớ khóc, trước nói cho bần tăng biết chân tướng sự việc, bần tăng cũng tiện tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Mẹ Lâm Nhu mời Hoắc Nguyên Chân tới Tây phòng, hồi lâu mới ngừng tiếng khóc đau buồn, than ngắn thở dài nói:
- Chuyện này xảy ra vào ba ngày trước, trong thôn có một lão bà bà tới xin cơm, xin cơm từng nhà. Lúc tới nhà người khác xin cơm, có người không cho, thế nhưng đến nhà bọn ta, đứa nhỏ Tiểu Nhu này hay mềm lòng, không thể thấy người khác chịu khổ, đã cho bà ta ít lương thực.
- Lão bà bà này có hình dáng thế nào?
- Là một lão thái bà rất bẩn, tóc để thật dài, làm cho che cả mặt, lộ ra chút da dẻ vừa đen vừa nhăn, mặc dù ta không thấy diện mạo của bà ta, thế nhưng ta biết lão thái bà này rất khó coi.
Mẹ Lâm Nhu tiếp tục nói:
- Tiểu Nhu cho lão thái bà này lương thực, lão thái bà lại nói để cho Tiểu Nhu cùng đi với bà ta. Lúc ấy ta đã tức giận, đi theo người làm gì? Đi theo người xin cơm à? Ta liền lôi Tiểu Nhu vào trong nhà, lão thái bà kia cười rồi đi, vốn là ta cho rằng cũng sẽ không sao.
- Không ngờ tới buổi tối hôm đó, Đại Hắc sủa không ngừng, sau đó bên ngoài chợt kêu vang lên một tiếng, cửa phòng của Tiểu Nhu bị người mở ra, Tiểu Nhu cũng kêu to theo. Đến khi bọn ta thức dậy chạy tới xem, Đại Hắc đã chết, Tiểu Nhu đã trở thành như vậy, còn lẩm bẩm, bà ta là quỷ, bà ta còn có thể tới, bà ta còn có thể tới.
Nghe đến đây, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ ra, thảo nào không thấy con chó đen kia, thì ra là đã chết.
Mẹ Lâm Nhu lau nước mắt nói:
- Đại sư, người nói xem có phải quỷ tới hay không?
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu:
- Không phải, là người biến thành quỷ.
Hoắc Nguyên Chân không có quấy rầy Lâm Nhu nữa, mà là trở về Thiếu Lâm Tự rất nhanh.
Lâm Nhu đã bị kinh sợ, hơn nữa kinh sợ không nhẹ, thuốc thông thường không có tác dụng, cần lấy một ít thuốc ngưng thần hiệu quả rất mạnh mới có thể.
Lúc mới bắt đầu, Hoắc Nguyên Chân còn tưởng rằng người làm hại Lâm Nhu có ý muốn nhằm vào mình. Thế nhưng sau khi xem qua trong nhà Lâm Như, Hoắc Nguyên Chân biết mình đã sai lầm, người làm hại Lâm Nhu cũng không phải là cao thủ đặc biệt lợi hại, bởi vì người này bị Đại Hắc cắn bị thương.
Đại Hắc chết đi trên người có bốn vết đao chém, hơn nữa trong miệng nó còn có máu thịt của người, có thể thấy được lờ mờ dấu vết vật lộn ở hiện trường. Người bắt Lâm Nhu kia cũng bị thương không nhẹ, đây chính là nguyên nhân Lâm Nhu cuối cùng có thể tránh được một kiếp.
Lâm Nhu chẳng qua là một nữ tử nhà nông bình thường, không có thân phận chỗ dựa gì, nếu như nói chỗ đặc thù cũng chỉ là bề ngoài xinh xắn mà thôi, lại không có gì đặc biệt, là ai muốn hạ thủ với nàng như vậy?
Vừa đi vừa suy nghĩ, Hoắc Nguyên Chân đã trở về Thiếu Lâm Tự.
Đi tới trước cửa chùa, Tri Khách tăng thấy Hoắc Nguyên Chân trở về vội vàng chạy tới dẫn ngựa.
Về tới Thiếu Lâm Tự, tâm trạng đè nén cũng tốt hơn nhiều. Hoắc Nguyên Chân đi vào trong chùa, vừa khéo gặp phải Nhất Trần.
Dường như Nhất Trần đang suy tư chuyện gì, cũng không có phát hiện ra Hoắc Nguyên Chân đã trở về, đến lúc Hoắc Nguyên Chân gọi lão, lão mới chợt ngẩng đầu:
- Phương trượng, người đã trở về!
- Đang suy nghĩ gì đấy?
- À, không có chuyện gì, cũng là một ít chuyện nhỏ thôi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có hỏi kỹ, chuẩn bị trở về Phương trượng Viện của mình, trong lúc đi ngang qua Quan Âm điện, nhìn thấy rất nhiều người ở đây thắp hương bái Phật. Bái Phật không có gì kỳ quái, kỳ quái là những người này lại đang khóc.
- Những người bái Phật này muốn cầu cái gì? Tại sao lại khóc như vậy?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, Nhất Trần vội vàng nói:
- Những người này đã mất con gái, lần tìm không được, cho nên tới đây cầu xin Phật.
- Đều là mất con gái sao?
- Đúng vậy, chuyện này kỳ quái, con gái mất đi của những người này đều là khuê nữ mới lớn, hơn nữa đều là dung mạo không xấu, hôm nay đã là ngày thứ ba, trong vòng ba ngày này, trước sau đã mất tích mười mấy nữ tử.
- Những người này không có báo quan sao?
- Đã báo, thế nhưng thái độ của quan phủ đối với chuyện này tựa hồ không phải là tích cực lắm.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, gần tới mùa Xuân, đối mặt chiến tranh uy hiếp, bây giờ quan phủ cũng không quản lý công việc, Lâm Nhu vẫn còn may mắn.
Hắn lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay lên không, theo dõi trăm dặm xung quanh, có tình huống khả nghi lập tức báo cáo, mình lại tới Tàng Kinh Các.
Đi tới đây yên tĩnh rất nhiều, bây giờ là đầu tháng Hai, tuyết đọng mặt đất còn rất dày, nơi này bị quét ra một con đường. Hoắc Nguyên Chân dọc theo đường nhỏ, từng bước một đi tới trước cửa Tàng Kinh Các.
Cửa khép hờ, trước cửa để chổi của Vô Danh.
Đẩy cửa Tàng Kinh Các ra, thấy Vô Danh đang cầm một quyển kinh thư ngồi đó xem. Sau khi Hoắc Nguyên Chân đi vào, lão ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ nói một câu:
- Phương trượng cứ ngồi.
Sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, tạo thành làn hơi màu trắng trên không trung.
- Nơi này vẫn còn lạnh một chút, vì sao không nổi lửa chứ?
- Nơi này phương trượng đã nói qua tạm thời không mở cửa, chỉ có một mình lão nạp, nổi lửa có ích lợi gì? Hơn nữa một khi xảy ra hỏa hoạn, kinh thư biết làm thế nào?
Hoắc Nguyên Chân không có gì để trả lời. Vô Danh là Tiên Thiên viên mãn, nóng lạnh cũng không khác biệt, quả thật không cần nổi lửa, chi tổ phiền phức.
- Vô Danh trưởng lão, không biết ngài có thể có thể luyện chế một ít thuốc để chữa cho người bị hoảng sợ hay không?
- Bị hoảng sợ thế nào?
- Là một nữ tử, có một người vô cùng xấu xí muốn bắt nàng đi, con chó của nàng mang theo liều mạng chống lại. Kết quả chó đã chết, nữ tử cũng không có bị bắt đi, thế nhưng nàng lại vô cùng sợ hãi, bây giờ cũng có chút thần trí mơ hồ, tự nhốt mình ở trong nhà tối.
Vô Danh gật đầu một cái, xoay người trên lầu Tàng Kinh Các, phía trên có giường của lão, bây giờ lão đã thường trú ở Tàng Kinh Các.
Một lát sau Vô Danh đi xuống, cầm một bình nhỏ màu lục:
- Bình Ngưng Thần Đan này có thể giúp giảm bớt khá nhiều kinh sợ nàng phải chịu, mặt khác hiện tại thần trí nàng như vậy quả thật không phải dễ dàng gì, đó là nhất thời khí huyết công tâm dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn, cần dùng nội lực giải khai mới được. Phương trượng chỉ cần người am hiểu vận hành kinh mạch, tự mình cũng có thể làm được.
Hoắc Nguyên Chân nhận bình thuốc màu lục xem một chút, phát hiện bên trong chỉ có ba viên Ngưng Thần Đan, hơn nữa bình thuốc này đã từng bị mở ra, hắn là Vô Danh mới vừa lấy đi số Ngưng Thần Đan còn lại.
Trong lòng âm thầm tính toán Vô Danh còn có bao nhiêu thứ tốt không có lấy ra, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục hỏi:
- Trưởng lão có biết chuyện nữ tử thất lạc trong khoảng thời gian gần đây chăng?
- Mặc dù lão nạp trông coi Tàng Kinh Các này, thế nhưng bên ngoài ngày ngày khóc lớn tiếng như vậy, lẽ nào lại không biết.
- Nhận định của trưởng lão là gì?
Vô Danh để cuốn kinh xuống:
- Có hai khả năng, lùng bắt nữ tử trẻ tuổi như vậy, thứ nhất là mang về hưởng lạc, thứ hai chính là sử dụng tà công.
- Vậy trưởng lão cho là loại khả năng nào?
- Bây giờ vẫn không thể xác định, song một điểm có thể chắc chắn, chính là người hạ thủ này chắc chắn không phải là một người, mà là một đám người, là rất nhiều người, là một thế lực.
Vô Danh nói tới đây, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng cũng không cần hỏi nữa, lão nạp ở Tàng Kinh Các không thể nào biết được quá nhiều thứ, cũng sẽ không tham dự vào những chuyện này, đi quét tuyết thôi.
Quả thật Vô Danh cởi mở hơn rất nhiều so với trước kia, thế nhưng đặc điểm không quản tới chuyện khác lại không sửa đổi chút nào. Có thể thảo luận một chút với người, thế nhưng người muốn tìm ta ra mặt, vậy thì đừng mơ.
Dù sao Hoắc Nguyên Chân cũng không trông cậy vào Vô Danh ra mặt, chuyện này tự mình có thể giải quyết.
Sau khi lấy được dược vật, Hoắc Nguyên Chân lại lần nữa đi Phong Lâm thôn, cho Lâm Nhu uống thuốc, sau đó giúp đỡ nàng đã thông kinh mạch ứ tắc. Bận rộn một ngày, rốt cục Lâm Nhu chuyển biến tốt, thế nhưng không nói một câu nào với Hoắc Nguyên Chân, đã lập tức mê man ngủ thiếp đi.
Đây có lẽ là vì ba ngày qua, Lâm Nhu được ngủ lần đầu tiên, thấy vậy người Lâm gia cũng yên tâm, Hoắc Nguyên Chân cũng yên tâm.
Chờ Lâm Nhu tỉnh lại, suy đoán cũng sẽ hoàn toàn chuyển biến tốt.
Không trở về Thiếu Lâm Tự lập tức, Hoắc Nguyên Chân đi Đăng Phong huyện thành.
Dựa hết vào tra xét của Kim Nhãn Ưng cũng không được, Hoắc Nguyên Chân tìm tới Tô Xán.
Tô Xán bây giờ là Đà chủ Phân đà Cái Bang của tỉnh Hà Nam, đệ tử Cái Bang đông đảo, Hoắc Nguyên Chân bảo bọn họ giúp đỡ truy xét chuyện này.
Giao phó xong cho Tô Xán, Hoắc Nguyên Chân mới trở lại Thiếu Lâm Tự, vừa tu luyện vừa chờ đợi kết quả của sự việc.
Hắn tin tưởng trong vòng ba ngày này, mười mấy nữ tử bị bắt, có ngày hôm trước, có ngày hôm qua, thậm chí còn có hôm nay, chắc chắn những nữ tử này vẫn còn ở trong Đăng Phong, hẳn là đã giấu kín ở nơi nào đó. Chỉ cần những nữ tử này bị vận chuyển ra ngoài, nhất định không trốn khỏi mắt của Kim Nhãn Ưng.
Ở trong chùa tu luyện một đêm, đến sáng sớm mùng Bốn tháng Hai, Hoắc Nguyên Chân đã nhận được tin tức.
Lục Dã trấn lại có nhân vật thần bí xuất hiện, bị đệ tử Cái Bang phát hiện, đang theo dõi, đã có đệ tử Cái Bang lập tức chạy tới Thiếu Lâm Tự bẩm báo.
Nhận được tin tức, Hoắc Nguyên Chân lập tức để Kim Nhãn Ưng theo dõi Lục Dã trấn.
Bởi vì nhiệm vụ của Kim Nhãn Ưng trước là chú ý xem có người nào bắt giữ nữ tử trẻ xuất hiện hay không, sau đó là có xe ngựa vận chuyển nữ tử xuất hiện hay không, cho nên cũng không có chú ý tới những nhân vật thần bí đi lại ở thôn quê này.
Bây giờ Kim Nhãn Ưng chú ý tới Lục Dã trấn, rất nhanh Hoắc Nguyên Chân đã phát hiện được nhân vật thần bí kia.
Lần này cũng không phải là lão thái bà như mẹ Lâm Nhu nói, mà là một trung niên khiếu hóa tử ăn mặc rách rưới. Bởi vì thân thể cường tráng, cho nên mọi người có vẻ khinh bỉ đối với chuyện hắn đi xin ăn, hắn cũng không xin được cái gì.
Chuyện kỳ quái là, người này tựa hồ không phải là đi xin ăn, mà là đi tới một con phố.
Lục Dã trấn có một đậu hủ phường, trong nhà có một đứa con gái lớn nhan sắc cũng tạm, người ta gọi là Đậu Hủ Tây Thi. Tên ăn mày đã đến trước cửa Đậu Hủ phường, sau khi nhìn một hồi mới rời đi, không ngờ đã tiến vào khách sạn.
Hoắc Nguyên Chân không có đả thảo kinh xà, tự mình lặng lẽ đến Lục Dã trấn, nhất định lần này phải truy xét rõ ràng mới được.
Khách sạn của người này ở chính là Thiền Lâm khách sạn. Sau khi Hoắc õ Nguyên Chân đi đến đây tìm tiểu nhị, bảo hắn sắp xếp cho mình một gian phòng.
Đối với tiểu nhị tiệm này, Hoắc Nguyên Chân vẫn rất tín nhiệm. Người này là tín đồ trung thực của Phật giáo, càng là người sùng bái mình cuồng nhiệt, không chừng người này có thể giúp đỡ cho mình một ít, bèn để lộ ra ý điều tra tên khiếu hóa tử này.
Thấy Hoắc Nguyên Chân muốn điều tra tên ăn mày này, điếm tiểu nhị hưng phấn nói:
- Đại sư, nếu như ngài muốn điều tra người này, ta sắp đặt cho ngài ở sát vách hắn, cho ngài thêm một cái loa đồng đặt ở trên tường, ngài cũng có thể nghe thấy bất cứ thanh âm gì trong phòng kia.
Đối với loại chuyện nghe trộm, rình mò này, Hoắc Nguyên Chân cũng không bài xích, chỉ cần xuất phát từ hảo tâm thiện ý, thủ đoạn không quan trọng.
Kim Nhãn Ưng mỗi ngày bay lượn trên bầu trời, không biết đã xem trộm được bao nhiêu chuyện.
Đi tới sát vách của khiếu hóa tử, quả nhiên điếm tiểu nhị cho Hoắc Nguyên Chân một cái loa đồng cực lớn, cố định ở trên tường, có thể nghe thấy rõ ràng khiếu hóa tử kia đang ngáy ngủ.
- Ban ngày đã ngủ, quả nhiên là có vấn đề.
Sau khi điếm tiểu nhị rời khỏi, Hoắc Nguyên Chân liền tu luyện ở trong phòng chờ, chờ đợi người phòng bên kia có động tĩnh.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, bên trong loa đồng truyền đến thanh âm, có người đang gõ cửa phòng kia.
Hoắc Nguyên Chân lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, lắng nghe thanh âm trong phòng kia.
Cửa phòng kia đã mở, lại có người đi vào.
- Phùng Đại nhân, ngài đã tới!
Nghe thấy khiếu hóa tử này lại gọi người đến sau là Đại nhân, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, Đại nhân?