Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Từ Trường An trở về núi Thiếu Thất là hướng Đông, trở về Thiên Sơn là đi Tây, An Như Huyễn đi theo Hoắc Nguyên Chân ra Đông môn thật sự là đưa hắn.
- An tỷ tỷ, đưa tới đây thôi, nếu không chúng ta kẻ Nam người Bắc, cách Thiên Sơn càng ngày càng xa.
Hai người đi thẳng ra ngoài hơn mười dặm, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cũng mở miệng.
An Như Huyễn không nói một lời cứ tiếp tục đi tới, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có hơi lo lắng, nếu như mình không nói nửa lời, hai người cứ như vậy đi thẳng trở về Thiếu Lâm tự thì...
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, An Như Huyễn dừng bước.
- Hoắc Nguyên Chân, ngươi làm phương trượng đã bao lâu?
Nghe thấy An Như Huyễn đặt câu hỏi, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới đáp:
- Thêm một tháng nữa là được một năm.
- Cũng sắp một năm rồi sao, thời gian cũng không ngắn.
Hoắc Nguyên Chân gãi gãi đầu, làm phương trượng không tới một năm, thời gian không phải là quá dài.
- Tiểu Hoàn rất có hảo cảm với ngươi.
An Như Huyễn nói một câu nữa, sau đó thở dài một tiếng sâu kín, không biết trong lòng nghĩ gì.
- Tiểu Hoàn là bởi vì ta cứu nàng, mới có hảo cảm đối với ta, cũng như An tỷ tỷ...
Mới vừa nói tới chỗ này, An Như Huyễn lắc đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Bên kia đỉnh núi có màu hơi đỏ, hắn là hoa núi đã nở, người theo ta sang đó ngắm một chút đi.
An Như Huyễn đưa mình xa như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiện cự tuyệt đề nghị theo nàng lên đỉnh núi một lần, huống chi bây giờ Hoắc Nguyên Chân thật sự là không có lòng dạ nào từ chối An Như Huyễn.
Gật đầu đáp ứng, hai người đi được vài bước, An Như Huyễn thấy xung quanh không có ai đột nhiên lên tiếng nói:
- Tỷ thí khinh công một chút đi.
Sau khi nói xong, mũi chân An Như Huyễn điểm xuống đất, thân thể bay lên không, nhảy một cái xa hơn mười trượng, giống như đằng vân giá vũ bay về phía đỉnh núi kia.
Khinh công An Như Huyễn quả thật cao minh, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là đồ bỏ. Hắn thi triển Nhất Vĩ Độ Giang bay theo sau An Như Huyễn.
Hai người một trước một sau đi tới đỉnh núi, đến chỗ hoa núi nở ra kia.
- Là hoa đỗ quyên.
An Như Huyễn đi tới trước đám hoa lập tức mở khăn che mặt, thân hình khẽ khom một chút, lưng và kiều đồn nàng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hít sâu một hơi hương hoa.
- Hoắc Nguyên Chân, ngươi nói chuyện hay như vậy, nói ta nghe một chút về hoa đỗ quyên đi.
An Như Huyễn nói như vậy với Hoắc Nguyên Chân, nhưng trong giọng nói không hề lộ ra chút gì là vui vẻ.
Tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng có vẻ nặng nề, nhưng vẫn đi tới trước đám hoa, thuận miệng đọc:
- Thiền môn cổ sát độ trời Đông, Trường An Xuân thắm tận nơi này, cỏ thơm tuyệt tình xanh màu biếc, hoa dại thật là hoa đỗ quyên.
Nghe thấy thơ Hoắc Nguyên Chân, An Như Huyễn cũng không hài lòng lắm, nhẹ nhàng tiếp lời nói:
- Phương trượng đây là đang cường điệu mình là hòa thượng, hơn nữa thuận miệng bỏ qua ta.
Nghe thấy An Như Huyễn có vẻ thương tâm, Hoắc Nguyên Chân có lòng an ủi, những lời lên đến miệng lại nuốt trở vào. Có mấy lời mình không dám nói, mới vừa rồi quả thật cũng có ý nhắc nhở An Như Huyễn trong đó.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân đã có chút ý thức được, mình và An Như Huyễn đã không phải là quan hệ tầm thường.
Hắn ôm vị tiên tử gần như không mảnh vải trên người này hơn nửa tháng không rời tay, khó lòng tránh khỏi kề vai cọ má. Hơn nữa về sau, An Như Huyễn đã quen ôm lấy hắn, thường là sau khi ôm liền ngã đầu trên vai hắn ngủ say. Thậm chí mỗi lần trước khi ngủ, nàng còn mỉm cười dùng má mình cọ vào má hắn vài cái tỏ vẻ thân mật.
Mặc dù mình một mực cẩn tuân lễ phép, An Như Huyễn cũng không có cử động gì quá phận, nhưng va chạm da thịt trong thời gian dài như vậy, cho dù là đầu gỗ cũng phải nảy sinh tình cảm.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân sắp sửa chia tay với An Như Huyễn, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, hắn là tâm trạng An Như Huyễn cũng chẳng tốt hơn.
Đi tới thế giới này, Hoắc Nguyên Chân trải qua cảnh biệt ly như vậy cũng không ít, biệt ly cùng Ninh Uyển Quân, biệt ly cùng La Thái Y, thậm chí biệt ly với Mộ Dung Thu Vũ, lần nào cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lần này là khó chịu nhất.
Nhưng tình huống của mình lại làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể không chọn lựa như vậy.
Nếu An Như Huyễn cũng đã nói như thế, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, cũng mở miệng nói:
- An tỷ tỷ, nếu như ngày nào đó muốn dâng hương lễ Phật, có thể tới Thiếu Lâm tự, bần tăng quét tháp mà đợi.
An Như Huyễn nghe thấy mặc dù hắn còn gọi mình tỷ tỷ, nhưng mở miệng đã tự xưng là bần tăng, trong lòng càng thêm khổ sở, vai gầy cũng khẽ run rẩy.
Vén khăn che mặt lên, ánh mắt xinh đẹp của An Như Huyễn nhìn Hoắc Nguyên Chân chăm chú, có vẻ mơ màng:
- Phương trượng, người quả thật là cao tăng đắc đạo...
- Đa tạ An tỷ tỷ khích lệ, bần tăng lập chí xây dựng Thiếu Lâm, không đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ tuyệt không bỏ qua.
An Như Huyễn nở một nụ cười xinh đẹp mà thê lương:
- Phật độ thế nhân, hóa giải khổ đau cho người trong thiên hạ, nhưng lại nhận đau khổ vào thân mình.
- A Di Đà Phật, An tỷ tỷ chẳng khác nào tiên nhân, chấp chưởng Lăng Tiêu cung, võ lâm người người kính ngưỡng. Hơn nữa tuổi cũng không lớn, ngày sau nhất định có thể tu luyện tới Tiên Thiên viên mãn, thành tựu đại đạo, trăm năm phong sương cũng khó thay đổi được tiên nhan, vì sao lại nói đau khổ?
Càng ngày Hoắc Nguyên Chân càng đi xa chính đề, nếu như đã muốn nói ra, vậy phải kiên quyết một chút.
Dần dần trong mắt An Như Huyễn có ngấn nước, răng như bạc vụn của nàng đang cắn chặt môi hồng, dường như đang cố gắng khắc chế nỗi lòng.
Thấy giai nhân như vậy, lòng của Hoắc Nguyên Chân cũng đau như xát muối, nhưng trên mặt hắn vẫn không biểu lộ ra bất cứ tình cảm nào, không vui không buồn.
- Đúng... Đúng vậy, An Như Huyễn ta vốn là truy cầu võ đạo chí cao, thuở nhỏ đã lập chí như vậy, không có gì có thể lay chuyển niềm tin này của ta.
Hít sâu một hơi khí lạnh, chiếc mũi nhỏ khẽ nhăn, An Như Huyễn cố gắng ngẩng cao đầu, khống chế không để cho nước mắt chảy ra, cố gắng nói một câu.
- An tỷ tỷ có thể làm như thế chính là tốt nhất.
- Đa tạ phương trượng điểm hóa, đưa chàng ngàn dặm rồi cũng có lúc phải biệt ly, nếu đã như vậy, An Như Huyễn cáo từ tại đây.
An Như Huyễn nói xong, quay đầu bước đi.
- An tỷ tỷ chậm đà...
- Phương trượng còn có việc gì?
An Như Huyễn không quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại lập tức dừng lại, thân thể khe khẽ run lên.
- Lần này đi Thiên Sơn đường xá xa xôi, tỷ tỷ trọng thương mới khỏi, có thể nào đi đường xa một mình như thế?
- Ý của ngươi là...?
Mặc dù An Như Huyễn vẫn không quay đầu lại, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nghe ra giọng nói của nàng lộ vẻ vui mừng. Hoắc Nguyên Chân không trả lời An Như Huyễn, mà là lặng lẽ cho gọi Kim Nhãn Ưng trong lòng.
Kim Nhãn Ưng vẫn theo hắn tới Trường An, nhưng sau khi vào thành, Kim Nhãn Ưng rất khó phát huy tác dụng. Hoắc Nguyên Chân cũng để cho Kim Nhãn Ưng tự do hoạt động, bất quá bất cứ lúc nào cũng phải chờ mệnh lệnh của mình.
Rất nhanh, Kim Nhãn Ưng xuất hiện trên bầu trời, nhanh chóng bay tới. Nó đang ở trong phạm vi mấy chục dặm, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân bất quá chỉ là vài phút.
Một trận kình phong đập vào mặt, thân thể to lớn của Kim Nhãn Ưng đáp xuống, làm cho bụi đất tung bay.
- Thấy Kim Nhãn Ưng xuất hiện, An Như Huyễn cũng vô cùng kinh ngạc, nàng là lần đầu tiên thấy thần ưng khổng lồ như thế, nhưng vẫn không quay đầu lại. Nàng đang đợi Hoắc Nguyên Chân đáp lại lời của mình, chuyện này đối với nàng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
- Kim Nhãn Ưng này chính là bần tăng nuôi, trời sanh cự lực, có thể đưa An tỷ tỷ bay thẳng đến Thiên Sơn, tránh cho đi đường vất vả.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân vuốt ve cái đầu to tướng của Kim Nhãn Ưng, thầm ra lệnh trong lòng cho nó, trước hết đưa An Như Huyễn về Thiên Sơn, sau đó mới có thể tìm đến mình.
Kim Nhãn Ưng kêu to mấy tiếng, vỗ cánh bay lên không sau đó lại đáp xuống, thỉnh thoảng quanh quẩn bên người An Như Huyễn, chờ đợi An Như Huyễn lên trên lưng mình.
An Như Huyễn cũng không chịu nổi lời của Hoắc Nguyên Chân nữa, chợt xoay người quay đầu lại, nước mắt rơi như mưa, bất ngờ nhào thẳng vào lòng Hoắc Nguyên Chân, ôm chặt lấy hắn, nước mắt làm ướt vạt áo hắn trong nháy mắt.
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của An Như Huyễn, tóc của nàng thật dài, đã dài quá eo lưng, bóng mượt mềm mại, còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Nơi bả vai truyền tới một trận đau nhói, An Như Huyễn bất ngờ dùng răng cắn mạnh Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó ngẩng đầu lên, mặt mũi toàn là nước mắt, giống như cành hoa tơi bời trong cơn bão:
- Ngươi cứ hy vọng ta sẽ đi ngay tức khắc, ngươi không muốn nói chuyện với ta nhiều, không ngờ rằng trở thành đệ nhất thiên hạ đối với người lại quan trọng như vậy. Hòa thượng, tim người quả thật làm bằng sắt thép.
- A Di Đà Phật, An tỷ tỷ hãy đối xử với bần tăng như đệ đệ, lòng của bần tăng cũng như tỷ tỷ mà thôi.
Trong đôi mắt của An Như Huyễn thoáng qua vẻ đau khổ, thân thể run rẩy. Nàng chậm rãi đưa tay ra vuốt ve vai Hoắc Nguyên Chân, nơi có dấu răng của mình:
- Đây là lễ vật thứ ba mà ta tặng ngươi, ngươi lại không tặng gì cho ta cả.
- Không biết An tỷ tỷ muốn cái gì, bần tăng nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
An Như Huyễn đột nhiên đưa ngón tay ra đặt lên môi Hoắc Nguyên Chân:
- Thứ ta muốn, không phải là kẻ có tâm địa sắt đá như ngươi có thể cho được.
Nói xong An Như Huyễn lộ vẻ tuyệt vọng, hiển nhiên đã là hết sức thương tâm.
Thấy An Như Huyễn như vậy, lòng của Hoắc Nguyên Chân cũng đau nhói một trận, nếu để cho nàng rời đi như vậy, mình thật sự là không yên lòng.
Mình thân là phương trượng, có thể hóa giải khổ đau cho người khác, vì sao không thể hóa giải niềm đau của An Như Huyễn... Rốt cục hắn không nhịn được lên tiếng nói một câu:
- Thép ròng tinh luyện cũng có thể trở nên mềm đến nỗi có thể quấn quanh ngón tay.
An Như Huyễn ngẩn người một chút, đôi môi nhỏ nhắn hé ra, ánh mắt toát ra thần thái kỳ dị.
Nàng vòng hai cánh tay ôm chặt Hoắc Nguyên Chân, dùng hết sức lực toàn thân siết chặt hắn một cái, dường như muốn hợp hai người thành một.
Một lúc sau An Như Huyễn buông tay ra, rời khỏi Hoắc Nguyên Chân, sau đó xoay người nhảy một cái lên lưng Kim Nhãn Ưng, dường như e sợ Hoắc Nguyên Chân sau khoảnh khắc sẽ đổi ý.
- Đây chính là lễ vật tốt nhất mà ngươi tặng ta.
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay lên không, thanh âm của An Như Huyễn truyền vào trong tại Hoắc Nguyên Chân.
- A Di Đà Phật!
Kim Nhãn Ưng càng bay càng cao, càng bay càng xa, nhìn giai nhân trên bầu trời rời đi, Hoắc Nguyên Chân niệm một câu Phật hiệu.
Rốt cuộc vẫn không tu luyện tới nơi tới chốn, rốt cục vẫn phải an ủi nàng, rất rõ ràng mình không nên làm như thế, nhưng khi nhìn thấy An Như Huyễn đổi buồn thành vui, tâm trạng mình cũng cảm thấy khá hơn.
Vốn định vung tuệ kiếm chém tơ tình lại không chém hoàn toàn, cuối cùng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, vương vấn không dứt được, cho An Như Huyễn một chút hy vọng, cũng cho mình một chút hy vọng.
Nhưng hết thảy công cuộc xây dựng Thiếu Lâm vẫn chưa thành hình thật sự, mình còn cách yêu cầu của Hệ Thống rất xa, thật sự không thể nào hứa hẹn chuyện gì với An Như Huyễn.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi về phía Đông, trong lòng yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ đây là kiếp số của mình sao?
Là quyết định vượt qua kiếp số, hoàn toàn đoạn hồng trần, hay là cố gắng hướng thượng, sớm ngày hoàn thành yêu cầu Hệ Thống, đạt tới lý tưởng ban đầu của mình, giờ khắc này, lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có chút bâng khuâng.
Kim Nhãn Ưng đưa An Như Huyễn đi rồi, Hoắc Nguyên Chân đi một mình được một đoạn, dứt khoát ngồi lại trên núi không chịu đi về phía trước.
Mình trở về núi Thiếu Thất quá chậm, vẫn nên chờ Kim Nhãn Ưng trở lại, bay thẳng đường không không cần qua trung chuyển, thẳng tới nơi vẫn hơn.
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân lấy ra Huyết Ma tàn đồ An Như Huyễn cho mình, thận trọng mở ra.
Mảnh tàn đồ này được dệt bằng Thiên Tàm Ti, hết sức dẻo dai, đã truyền trăm năm qua nhưng chỉ hơi ngả vàng mà thôi.
Mặt trước có những nét vẽ quanh co khúc khuỷu, hắn là bản đồ, nhưng không thể nhìn ra là địa phương nào.
Quan sát mép bản đồ, Hoắc Nguyên Chân xác định, nếu như là một tấm bản đồ to cắt thành chín phần, vậy tấm này hắn là góc dưới bên trái.
Mặt trái có vẽ lộ tuyến hành công.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng xác định, đây là một loại độc môn võ công Huyết Ma Đinh Bất Nhị lưu lại.
Võ công Đinh Bất Nhị tu luyện là Huyết Ảnh Thần Công cùng Hóa Huyết Ma công, bằng vào hai loại võ công này, thành tựu Đinh Bất Nhị đã vượt qua tất cả Huyết Ma đời trước, thành đệ nhất thiên hạ.
Võ công trên hình vẽ này cũng là một loại phương pháp vận hành huyết khí, dạy người làm thế nào ngưng tụ huyết khí lại trên lòng bàn tay, phát huy ra lực sát thương lớn hơn cả nội lực bình thường.
Công phu này rất cường hãn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không tiếp thu nỗi nguồn gốc của huyết khí này.
“Huyết khí ngưng tụ cần máu người mới được, ngâm huyết dịch mười ba người trong mười ngày, có thể ngưng tụ thành huyết khí bước đầu.
Ngâm huyết dịch ba mươi sáu người trong một tháng, lực sát thương thủ chưởng sẽ gia tăng gấp đôi. Ngâm huyết dịch bốn mươi chín người trong ba tháng, lực lượng thủ chưởng gia tăng gấp ba.
Ngâm huyết dịch tám mươi mốt người trong nửa năm, uy lực thủ chưởng gia tăng gấp năm lần, cũng coi như đạt tới cảnh giới tiểu thành...”
Mảnh tàn đồ này chỉ nói có bấy nhiêu.
Võ công như vậy đừng nói là nữ nhân không thể luyện, cho dù là nam nhân bình thường cũng sẽ không tu luyện.
Đinh Bất Nhị không hổ là ma đầu, chỉ vì luyện tập pháp môn ngưng tụ huyết khí trong lòng bàn tay này phải giết chết tám mươi mốt người, hơn nữa chẳng qua là luyện đến cảnh giới tiểu thành, vậy nếu luyện đến cảnh giới đại thành thì sao?
Nếu để cho huyết khí lưu chuyển toàn thân thì sao?
Hoắc Nguyên Chân xếp tàn đồ lại cất đi, loại võ công này không luyện cũng được, hơn nữa càng không thể để rơi vào tay người tâm thuật bất chính. Nếu không phải là bản đồ này quá mức trân quý, hắn cũng muốn hủy diệt nó.