Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bất quá Thiếu Lâm kiên trì trả tiền, bọn họ cũng vô cùng cao hứng, có thể kiếm ít tiền vẫn hơn nhàn rỗi mà không có đồng nào.
Trong số những nạn dân này có đủ các hạng người, có thợ mộc, thợ đá, tiều phu... Mà nông phu là nhiều nhất, lao động chính là sở trường của bọn họ, bèn kéo nhau ào ào ghi danh.
Lần này ghi danh cũng không nghiêm khắc như chiêu thu đệ tử, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là có thể tham dự.
Trong hơn bốn ngàn nạn dân, người tham gia ghi danh có hơn một ngàn.
Thậm chí có một ít nữ tử cũng tính toán ghi danh tham gia, bất quá đều bị khéo léo cự tuyệt.
Thiếu Lâm đã chuẩn bị sẵn dụng cụ xây dựng, hiện tại vừa hay phát huy tác dụng.
Các hòa thượng Thiếu Lâm ở bên cạnh trông coi, không vì gì khác, chủ yếu chính là vì không cho nạn dân tiến vào khu rừng rậm vô cùng nguy hiểm kia. Dù sao ong vò vẽ và quái vật ở hậu sơn cũng đã làm các hòa thượng ghi nhớ trong lòng.
Duy nhất làm cho nạn dân có chút kỳ quái chính là, chuyện xây dựng Thiếu Lâm, khai phá hậu sơn lớn như vậy, không ngờ rằng không thấy vị phương trượng nhiệt tình kia ra mặt.
Thậm chí ngay cả hòa thượng của Thiếu Lâm tự đều cảm thấy kỳ quái, có thể phương trượng lại đi ra ngoài.
Lúc Hoắc Nguyên Chân đi, thông báo bọn Nhất Trần phụ trách chuyện này, ngay cả bọn Nhất Trần cũng không biết Hoắc Nguyên Chân làm gì.
Không riêng gì bọn họ kỳ quái, ngay cả Mộ Dung Thu Vũ ở Thiền Lâm khách sạn cũng đang nhàm chán đếm từng ngày trong phòng, lòng nhủ vì sao Hoắc Nguyên Chân này còn chưa tới.
Chỉ có Vô Danh trong lúc quét sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái.
Trên trời, một con Kim Nhãn Ưng to lớn nhanh chóng bay đi xa, từ từ biến thành một điểm đen nhỏ, càng bay càng cao.
Trên tầng mây, Hoắc Nguyên Chân ngồi trên lưng của Kim Nhãn Ưng, cảm thụ cuồng phong gào thét bên tai, cảm giác thiếu dưỡng khí trên cao làm cho hắn cũng mong mau chóng hạ xuống.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể, một khi hạ xuống sẽ dễ dàng bị phát hiện, sứ giả đi Phù Tang đưa tin kia nhất định sẽ có điều cảnh giác. Những sứ giả này trời sinh vốn có tư chất làm đặc vụ, vốn rất nhạy cảm với nguy hiểm.
Chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là mau mau tới bờ biển, nếu như có thể tìm được sứ giả đưa tin ở bờ biển là hay nhất.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cảm thấy cơ hội này không lớn, bờ biển dài như vậy, cũng không ai biết sứ giả kia ra biển từ địa phương nào.
Cho nên quan trọng nhất là phải nhanh nhanh tìm được vị trí Nha Đảo.
Nha Đảo là đảo, hắn không phải là quá lớn, bằng vào tầm mắt Kim Nhãn Ưng hoàn toàn có thể giám thị. Chỉ cần nơi đó xuất hiện thuyền bè nào từ bờ biển tới gần, rất có thể chính là sứ giả Phù Tang kia tới đưa tin.
Sứ giả này nhất định phải chết, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không để cho y đưa thư đến Phù Tang, nếu không Phù Tang xuất binh, bất kể kết cục như thế nào, kẻ chịu nạn tại cuối cùng vẫn là dân chúng Thịnh Đường.
Kim Nhãn Ưng bay một mạch vượt qua hai tỉnh Hà Nam cùng Sơn Đông, mất hai canh giờ đã tới được bờ biển.
Sau khi tới nơi này, Hoắc Nguyên Chân hạ xuống khỏi tầng mây, nơi này đã không thấy được dấu vết, cũng không sợ bại lộ.
Bay dọc theo bờ biển một hồi, nhìn thấy xa xa dường như có một chiếc thuyền câu.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Kim Nhãn Ưng hạ xuống, đáp xuống một chỗ mà thuyền cậu kia không nhìn thấy được, sau đó đi ra, chậm rãi tiến về phía thuyền câu.
Chỗ thuyền câu, một lão ngư phu đang sửa sang lại lưới cá, thấy một hòa thượng từ đàng xa đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Đi thẳng đến trước người ngư phu, Hoắc Nguyên Chân thi lễ nói:
- A Di Đà Phật, vị lão nhân gia này, bần tăng xin có lễ.
Ngư phu là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, vội vàng nhìn Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, tựa hồ muốn hoàn lễ, nhưng không biết nên hoàn lễ như thế nào, múa may vài cái bèn thả tay xuống:
- Tiểu hòa thượng, người từ đầu tới?
- Lão nhân gia, bần tăng là từ Hà Nam tới.
- Ngồi đi.
Lão nhân chỉ chỉ bờ cát trắng, lão đang ngồi phệt trên đó.
Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi xuống bờ cát, nhìn lão ngư phu:
- Lão nhân gia, bần tăng muốn hỏi thăm lão chuyện này.
- Nói đi.
Lão nhân đang sửa lưới cá hết sức thành thạo, trên mặt đầy nếp nhăn, hẳn mặt lão đã chịu biết bao phong ba bão tố, muôn vàn sương gió.
- Lão nhân gia có biết Nha Đảo ở địa phương nào?
Lão nhân đang sửa lưới hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói:
- Hòa thượng, lão hán ta từng nghe nói qua Nha Đảo này, hình như là ở ngoài khơi xa, bất quá phương hướng cụ thể thể nào, lão hán cũng không biết.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không trả lời, chỉ nói:
- Lão nhân gia, ngày ngày lão đều đánh cá ở nơi này sao?
- Thời tiết tốt mới đi, nếu như gió lớn sẽ không đi, già rồi, chỉ cần thấy sóng gió lớn một chút cũng không dám ra biển nữa.
Lão hán vừa nói vừa cười, tiếp tục sửa lưới cá của mình.
- Lão nhân gia, thời tiết bây giờ là tốt hay không vậy?
Lão hán ngẩng đầu nhìn trời:
- Đương nhiên thời biết bây giờ là khá tốt.
- Lão nhân gia bận rộn như vậy, bần tăng xin cáo từ.
Lão ngư phu gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân rời đi.
Hoắc Nguyên Chân đi thẳng vào đất liền, sau khi đi khuất khỏi tầm mắt lão ngư phu không khỏi vùng quyền đấm mạnh một cái, cảm thấy mình hết sức may mắn.
Vốn hắn cho là không thể nào tìm được đầu mối ở bờ biển này, cần phải ra khơi tìm kiếm Nha Đảo. Không ngờ rằng mình tìm kiếm đại khái trên bờ biển như vậy, bất ngờ phát hiện ra một ít đầu mối.
Lão ngư phu này hẳn là có chút vấn đề.
Thời tiết tốt như vậy lão lại không ra biển đánh cá, mà bây giờ đã là vào giữa trưa, muốn đi cũng không còn kịp nữa, chuyện này không phù hợp với lời lão vừa nói thời tiết tốt sẽ ra biển.
Dĩ nhiên bằng vào những chuyện này vẫn chưa thể xác định lão hán này nhất định có vấn đề, chỉ là có chút không hợp với lẽ thường thôi.
Còn phải tiếp tục giám thị.
Hoắc Nguyên Chân thao túng Kim Nhãn Ung bay dưới thấp, mất một canh giờ bay qua lại xung quanh bờ biển dài mấy trăm dặm, cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào, cuối cùng vào lúc xế chiều bay trở lại bầu trời chỗ lão ngư phu.
Hoắc Nguyên Chân không dám đến gần quá mức, chỉ có thể thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Ưng quan sát.
Tầm mắt Kim Nhãn Ưng có thể đạt tới trăm dặm, nó nhìn thấy lão hán kia, lão hán lại không thấy được nó.
Thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Ưng, quả nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy được vấn đề, thuyền lão hán đã ra biển, bây giờ mới vừa rời đi bờ biển ước chừng hơn một dặm.
Mình lấy được tin tức sứ giả Quan Thiên Chiếu rời đi Hà Nam từ hôm qua, mà sứ giả kia đã xuất phát từ hôm kia, nếu như hiện tại đã chạy tới bờ biển, vậy tốc độ y có hơi nhanh.
Bất quá nhanh cũng là bình thường, lúc này nhất định Quan Thiên Chiếu lòng như lửa đốt, khẳng định tốc độ sứ giả của y sẽ không chậm.
Mà lúc này lão hán kia mới ra biển, nhất định là có vấn đề, Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ sứ giả Quan Thiên Chiếu ở trên thuyền của lão hán này.
Nếu là như vậy, bất kể thế nào cũng không thể để cho y tới Nha Đảo được.
Vấn đề trước mắt phải xác định bên trong thuyền có sứ giả kia hay không.
Từ xa quan sát chiếc thuyền câu này, không phát hiện chuyện gì khác thường, Hoắc Nguyên Chân cũng không lo đến chuyện phải ẩn nấp, quyết định hạ xuống.
Hắn thao túng Kim Nhãn Ưng bay xuống, tới trên không thuyền câu.
Kim Nhãn Ưng bay xẹt qua phía trên thuyền câu chừng ba bốn thước, Hoắc Nguyên Chân tung người nhảy một cái, rơi xuống thuyền câu, khiến cho thân thuyền chao đảo một trận.
Lão hán đang chèo thuyền thấy vậy giật nảy mình, sắc mặt tái mét:
- Hòa thượng, ngươi...
Lão chỉ lo cúi đầu chèo thuyền, cũng không nhìn thấy Kim Nhãn Ưng, chỉ cho là Hoắc Nguyên Chân từ trên trời giáng xuống.
Hoắc Nguyên Chân không trả lời lão, mà là vội vàng nhìn vào khoang thuyền.
Trong lúc bất chợt dị biến nổi lên, một đạo điện quang chợt lóe, đâm thẳng vào cổ Hoắc Nguyên Chân.
Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm màu trắng lóe sáng, tốc độ nhanh vô cùng.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân có cảm giác không cách nào tránh né, vào giờ khắc này hắn có thể cảm nhận được, kẻ xuất kiếm này chắc chắn là cao thủ Tiên Thiên. Hơn nữa không phải là cảnh giới Tiên Thiên tầm thường, mà là một Tiên Thiên trung kỳ.
Người đưa tin cho Quan Thiên Chiếu có thực lực bậc này sao...
- Úm!
Hắn rống to một tiếng Sư Tử Hống, đồng thời cấp tốc thi triển Đại Na Di lui về phía sau, hai tay nhanh chóng tạo thành chữ thập xuất ra một thức Đồng Tử Bái Phật, song chưởng kẹp lại thanh kiếm của đối phương. Trong nháy mắt Hoắc Nguyên Chân sử dụng ba loại tuyệt học, mới vừa đủ ngăn cản được một kiếm này của địch nhân.
Sư Tử Hống làm cho đối phương hơi khựng lại một chút, Đại Na Di làm cho kiếm của đối phương không thể tới nhanh như vậy, cuối cùng mới cho Hoắc Nguyên Chân cơ hội kẹp lại thanh kiếm này.
Không ngờ rằng sứ giả Tiên Thiên trung kỳ này lợi hại như vậy.
Nếu như là bình thời đụng phải Tiên Thiên trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không liều mạng cùng đối phương, bởi vì hắn không nắm chắc.
Nhưng lần này không thể lui được!
Tránh thoát được một kiếm vô cùng nguy hiểm kia, khiến cho đối phương cũng phải giật mình không nhỏ. Bất quá y vẫn vung kiếm đâm tới lần nữa, động tác như không hề dừng lại, hiển nhiên là tâm lý tố chất cực kỳ cường hãn.
Hoắc Nguyên Chân không muốn cùng đấu dây dưa, đấu dây dưa cùng Tiên Thiên trung kỳ là lựa chọn không sáng suốt, đây là đối thủ hùng mạnh nhất mình gặp phải. Nhất định mình phải dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng phải phân ra thắng bại với đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Kiếm thứ hai của đối phương một hóa thành ba, tạo thành ba đóa kiếm hoa hình chữ Phẩm, đâm thẳng vào ba nơi yếu hại trước ngực Hoắc Nguyên Chân.
Đây là kiếm khí!
- Ma!
Lại là một lần Sư Tử Hống, bất quá lần này là sử dụng kỹ xảo Phạm âm đặc thù phát ra, đâm thẳng vào đầu đối phương, nội lực của ngươi phong bế cũng vô dụng.
Đồng thời phát ra Phạm âm, Kim Chung Tráo hiện lên bên ngoài thân thể Hoắc Nguyên Chân, một tầng kim quang lưu chuyển ngăn cản ba đóa kiếm hoa của đối phương.
Một tràng tiếng chuông vàng vỡ tan tành vang lên, Hoắc Nguyên Chân há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đây là lần đầu tiên chuông vàng của hắn bị đánh vỡ.
Chuông vàng này dù là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ muốn phá cũng phải hao phí chút sức lực, bất quá trước mặt Tiên Thiên trung kỳ, lực phòng ngự của nó vẫn còn chưa đủ.
Nhưng Kim Chung Tráo này vỡ tan tành cộng thêm Phạm âm chấn động, lại cho Hoắc Nguyên Chân cơ hội nghênh đón.
Bởi vì kiếm của đối phương đâm vào Kim Chung Tráo trước ngực mình, bây giờ chính là thời cơ lui về chuẩn bị tiếp tục xuất hiếm, Hoắc Nguyên Chân cũng bất chấp trung môn mình mở rộng, sử ra Đại Lực Kim Cương Chưởng công kích vào huyệt Thái Dương đối phương.
Nếu như lần này đối phương xuất kiếm, sẽ có thể đâm thủng cổ mình, nhưng mình cũng sẽ đánh nát đầu của hắn.
Hoắc Nguyên Chân đánh cuộc, chính là đối phương không dám đồng quy vu tận.
Nhưng sứ giả này cường hãn thật sự là vượt xa ra khỏi ngoài dự liệu Hoắc Nguyên Chân, dưới tình huống này y vẫn không lui bước, mà là thân thể rùn thấp xuống một chút, tránh khỏi song chương Hoắc Nguyên Chân.
Hiện tại đối phương gần như ngồi chồm hổm, nhưng vẫn không hề dừng lại, vừa ngồi vừa xoay tròn, sau khi xoay tròn xong, động tác thu kiếm cũng hoàn thành. Lúc này y đang đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân, cũng không quay đầu lại, nghe thanh âm nhận định vị trí, đâm ra một kiếm Tê Ngưu Vọng Nguyệt.
Kiếm pháp của người này vô cùng sắc bén, hơn nữa một kiếm xoay tay này hết tự nhiên ảo diệu, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đầu. Chỉ trong thoáng chốc, một kiếm tà tà đâm xuyên bụng của Hoắc Nguyên Chân, nháy mắt huyết quang bắn ra tung tóe, mũi kiếm đâm tới sống lưng.
Một kiếm thành công, y mừng rỡ trong lòng, nhanh chóng rút kiếm trở về, hy vọng có thể cho hòa thượng này thêm một kiếm chí mạng nữa, hoàn toàn kết liễu đối phương.
Nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, cổ tay cầm kiếm của mình đột nhiên bị một bàn tay chộp lấy thật chặt.
Chuyện này khiến cho người kia hồn phi phách tán, không ngờ rằng đối phương đã trúng kiếm vẫn còn chộp được tay mình, lực lượng đối phương lớn tới mức khiến cho y cảm thấy tuyệt vọng.
Hiện tại có muốn tránh cũng không tránh được, người này phản ứng rất nhanh, xoay người lại xuất ra một chưởng, công kích trước ngực Hoắc Nguyên Chân. Y không chỉ biết kiếm pháp, chưởng pháp cũng là cường hãn vô cùng.
Nhưng vào lúc đó, cuối cùng phản kích của Hoắc Nguyên Chân đã tới.
Đối mặt Tiên Thiên trung kỳ, hắn không có quá nhiều cơ hội, hơn nữa tên Tiên Thiên trung kỳ này thật không đơn giản, trong trung kỳ cũng là cao thủ. Hắn lấy thương đổi thương, bị đánh nát chuông vàng lại trúng một kiếm nặng nề, đã rơi vào trạng thái trọng thương, nhưng rốt cục cũng đã chế ngự cố định đối thủ, cơ hội này chỉ có một lần.
Không nhìn chưởng của đối phương đánh tới, một ngón tay Hoắc Nguyên Chân nâng lên, nhắm vào mắt đối phương hiện tại không thể nào tránh né, bắn ra một đạo chỉ lực.
- Nhất Chi Đăng Thiên!
Thức Vô Tướng Kiếp Chỉ sau cùng này, đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân thi triển!
Kim Nhãn Ưng kêu to một tiếng, thanh âm xuyên tận trời, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, ra sức bay về phía Thiếu Lâm tự.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân mềm nhũn nằm ở trên lưng Kim Nhãn Ưng, máu tươi làm ướt lông Kim Nhãn Ưng.
Hắn không nghĩ tới lần này bị thương nặng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn trọng thương sau khi đi tới thế giới này.
Thực lực Tiên Thiên trung kỳ thật sự không phải là mình hiện tại có thể so sánh, nếu không phải là chiến thuật thích đáng, cộng thêm mình biết nhiều thủ đoạn, vậy lần này kẻ táng thân trong bụng cá không phải là lão ngư phu và sứ giả Quan Thiên Chiếu kia, mà là mình.
Hắn cũng miễn cưỡng thi triển một chiều Nhất Chỉ Đăng Thiên này, càng làm cho thương thế thêm trở nặng.
Vẫn là do mình coi thường...
Vốn tưởng rằng sứ giả thủ hạ Quan Thiên Chiếu không thể nào là cao thủ, không nghĩ tới lần này lại là cận vệ Quan Thiên Chiếu tự mình ra mặt đưa tin.
Thủ hạ Quan Thiên Chiếu có hai đại cao thủ Tiên Thiên, một mực phụ trách bảo vệ y, không nghĩ tới lần này y lại phát ra một tên trong đó đưa tin, thiếu chút nữa làm cho Hoắc Nguyên Chân bỏ mạng nơi này.