Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói lời nào, để ta nói cho người nghe, ngàn vạn không được ngủ, hãy kiên trì... Kiên trì...
- Vừa nói, ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ lại đỏ ửng lên, nàng sợ Hoắc Nguyên Chân chết nhưng lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói:
- Ngươi hãy cố gắng chịu đựng, ta sẽ kể chuyện cho người nghe. Nghe chuyện của ta, ngươi cũng sẽ không muốn ngủ nữa.
Hoắc Nguyên Chân không trả lời, hắn đang hấp thu được lực chữa thương, quả thật cũng không có sức lực đối thoại cùng Mộ Dung Thu Vũ.
- Ngày xưa có một vị cô nương xinh đẹp, nàng rất đẹp, rất nhiều người thích nàng, nàng lại không thích ai cả, chỉ chờ đợi người mình yêu xuất hiện. Rốt cục có một ngày nàng nhìn thấy một nam tử, xác định đó là ý trung nhân của mình, nhưng xung quanh y có rất nhiều người. Nàng không thể đến gần nam tử này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử biến mất, nàng cũng không cách nào tìm được y nữa.
Bình thường Mộ Dung Thu Vũ nói chuyện hết sức hợp lý, nhưng bây giờ luống cuống tay chân, tốc độ nói cũng nhanh, kể chuyện cũng hỗn loạn. Đừng nói Hoắc Nguyên Chân nghe có hiểu được không, ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu mấy.
- Cô nương cầu xin Phật tổ để cho nàng gặp nam tử kia một lần nữa, Phật tổ lại nói, vậy nàng phải biến thành một tảng đá lớn, tu luyện năm trăm năm mới được. Cô nương đáp ứng, liền biến thành một tảng đá, rốt cục năm trăm năm sau thấy được y một lần, nhưng cô nương vẫn không thỏa mãn, muốn gặp hắn nữa. Phật tổ liền nói, vậy nàng cần tu luyện năm trăm năm nữa.
- Nữ tử lại tu luyện năm trăm năm, biến thành đại thụ sờ nam tử kia một cái, sau đó... Hu hu, Hoắc Nguyên Chân, ta không biết ta đang nói cái gì, ngươi có nghe thấy ta đang kể chuyện không?
Mộ Dung Thu Vũ đẩy Hoắc Nguyên Chân hai cái, Hoắc Nguyên Chân cũng không có nhúc nhích, bây giờ là thời khắc mấu chốt hấp thu được lực, không thể khinh suất mở miệng nói chuyện.
Rốt cục Mộ Dung Thu Vũ không nhịn được, chạy tới trước mặt tượng Phật ở phòng khác, nhìn Phật tổ ở trên mà từ trước tới nay nàng chưa từng vái lạy bao giờ. Sau khi giụi giụi đôi mắt đỏ hồng, nàng thành kính sụp lạy trước mặt Phật tổ.
- Phật tổ, van xin ngài, từ trước tới nay tiểu nữ chưa từng cầu Phật, nhưng lần này tiểu nữ van ngài hãy giúp cho Hoắc Nguyên Chân sống. Hắn là người tốt, tiểu nữ không thể hóa thành đại thụ vì hắn, cũng không thể hóa thành tảng đá vì hắn. Những tiểu nữ có thể bỏ tất cả vì hắn, bỏ qua năm năm, không, mười năm sinh mạng, chỉ cần ngài có thể cho hắn sống.
Mộ Dung Thu Vũ do dự một chút, cuối cùng quyết định từ bỏ năm năm có hơi ít, mười năm hợp lý hơn. Mười năm rất dài, hiện tại mình mới mười bảy tuổi nhưng cảm thấy như mình đã sống lâu thật lâu. Nếu như cho Hoắc Nguyên Chân mười năm, mình cũng đã hai mươi bảy.
Mặc dù mình hai mươi bảy tuổi cũng không phải là già, nhưng cũng đã lớn hơn hắn.
Mấy ngày trước nàng cũng nhìn thấy thần tích xuất hiện ở Thiếu Lâm tự, Đại Hùng Bảo Điện cùng Phổ Hiền điện xuất hiện quả thật đã lật đổ hết thảy nhận biết của Mộ Dung Thu Vũ. Xem ra thật sự có Phật tổ tồn tại, hơn nữa chiếu cố tăng chúng nơi này.
Phật tổ không gì là không làm được, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân là phương trượng nơi này, nhất định Phật tổ sẽ cứu hắn, mình dâng ra mười năm sinh mạng, Phật tổ sẽ giúp mình cứu hắn sống lại...
Mộ Dung Thu Vũ có chút sợ hãi, có chút lo lắng mình đột nhiên sinh ra tóc bạc, bây giờ rất nhiều nữ nhân hai mươi mấy tuổi đã có tóc bạc, mình cũng sẽ như vậy sao?
Lo lắng sợ hãi, nhưng nàng vẫn kiên cường quỳ ở nơi đó, chờ đợi giờ phút Phật tổ hiển linh.
Mộ Dung Thu Vũ ở bên trong phòng khách cầu Phật, Hoắc Nguyên Chân ở trên giường, khóe mắt ươn ướt.
Mặc dù hắn đang bận chữa thương, nhưng lời của Mộ Dung Thu Vũ vẫn lọt vào tai rõ ràng.
Nàng là Mộ Dung Thu Vũ, nàng không phải là An Như Huyễn, nếu như An Như Huyễn nói có thể vì mình mà từ bỏ mười năm sinh mạng, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng, thậm chí hai mươi năm ba mươi năm, cũng tin tưởng nhất định An Như Huyễn có thể làm được.
Nhưng nếu không phải Mộ Dung Thu Vũ chính miệng nói ra, hắn cũng không tin.
Hơn nữa nàng còn nói ở trước Phật vì cho là mình sống chết trước mắt, lời như vậy có mức độ tin tưởng rất cao.
Mình không có quan hệ gì với nàng, nàng cũng không là gì với mình...
- Nha đầu này, thật là...!
Hoắc Nguyên Chân nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, hiện tại hắn không thể động, dược lực Đại Hoàn Đan đang nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị thương, khôi phục thương thế của hắn.
Đây là thời khắc quan trọng nhất.
Hoắc Nguyên Chân nằm trên giường bất động, Mộ Dung Thu Vũ quỳ ở bên ở ngoài cũng bất động.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Mãi cho đến gần lúc tờ mờ sáng, lúc bầu trời tối nhất, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài.
Rốt cục coi như là hấp thu được lực Đại Hoàn Đan thành công.
Hiện tại hắn đã không có gì đáng ngại, không lo tới tính mạng nữa, nhưng cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Bằng vào Cửu Dương chân khí chữa trị, hắn sẽ không dưỡng thương một lần mất mấy tháng giống người bình thường, đại khái cũng chỉ mất hai ba ngày là có thể khôi phục được bảy tám thành.
Bất quá bây giờ muốn hành động, còn có chút khó khăn.
Yên lặng cảm thụ một chút, tiếng hít thở nhẹ nhàng kèm theo tiếng khóc thút thít của Mộ Dung Thu Vũ thỉnh thoảng vẫn còn từ phòng ngoài truyền tới, trong lòng Hoắc Nguyên Chân như nhũn ra. Trước kia nha đầu này hơi điêu ngoa một chút, cố làm ra vẻ già dặn một chút, tự cho mình là đúng một chút, nhưng những chuyện này cũng không thể làm thay đổi thiên tính thiện lương của nàng, cũng không thể thay đổi sự thật nàng là một nữ tử tốt.
Làm cho một người từ trước tới nay chưa từng tin Phật cầu Phật lâu như vậy, thật khó cho nàng.
Hắn há miệng ra, cảm thấy trong cổ họng hơi khô, đó là vì mất máu quá nhiều.
Hoắc Nguyên Chân phát ra thanh âm khe khẽ yếu ớt:
- Thu Vũ...
Lần này hắn không gọi Mộ Dung cô nương nữa, bây giờ còn gọi như vậy hiển nhiên đã là không thích hợp.
Bên ngoài Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ đang ngẩn người một chút, tiếng hô hấp cùng ngưng, hẳn là đang nín thở ngưng thần, hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm hay không.
Nghĩ đến bộ dáng nàng ở trong bóng tối trợn to hai mắt cẩn thận lắng nghe, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có vẻ thú vị, lại kêu lên một tiếng:
- Thu Vũ, nàng lại đây.
Bên ngoài vang lên một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo Mộ Dung Thu Vũ đứng ở dậy, lại phát ra một tiếng thét kinh hãi nữa.
Tiếng thứ nhất là nàng xác nhận Hoắc Nguyên Chân đã tỉnh, tiếng thứ hai hẳn là do quỳ quá lâu, chợt đứng lên chân có chút tê dại.
Nhưng Mộ Dung Thu Vũ vẫn lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, bởi vì bên trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ trước giường, nàng không thấy đường, còn va phải khung cửa.
Chạy tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, đôi mắt của Mộ Dung Thu Vũ đã hoàn toàn sưng đỏ, gương mặt đẹp giống như một con mèo lem luốc, cũng không kịp nhớ lau nước mắt, cẩn thận quan sát Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi đã tỉnh rồi ư?
Nhìn thiên kiều chi nữ trước đây trở thành như vậy, Hoắc Nguyên Chân thấy khó chịu trong lòng, nhưng cũng cảm thấy giờ khắc này Mộ Dung Thu Vũ là khả ái nhất.
Thực tế tính tình Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn lạc quan, vĩnh viễn không chịu trói buộc. Nhưng vì bị thân phận phương trượng đè nén mới yên ổn một ít, hiện tại thấy dáng vẻ Mộ Dung Thu Vũ như vậy, hắn nảy ra ý nghĩ vô tư trêu chọc nàng một phen.
- Nàng là ai?
Hoắc Nguyên Chân lộ vẻ kinh hãi nhìn Mộ Dung Thu Vũ trước mắt, phát ra thanh âm yếu ớt.
- Ta là Mộ Dung Thu Vũ, ngươi hồ đồ rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi lắc đầu một cái:
- Không, ngươi không phải, vị tỷ tỷ này, Mộ Dung cô nương là bằng hữu của ta, nàng ấy rất trẻ tuổi, rất đẹp, ta biết nàng, mặc dù dung mạo nàng có chút giống với nàng ấy, nhưng nàng tuyệt đối không phải.
- Ngươi gọi ta là tỷ tỷ?
Mộ Dung Thu Vũ ngẩn người một chút, ngay sau đó dường như hiểu được chuyện gì, trên mặt lộ vẻ thương tâm, hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng, nước mắt cuồn cuộn chảy, hồi lâu không nói gì.
- Vị tỷ tỷ này, nàng làm sao vậy? Có thể nói cho bần tăng biết Mộ Dung cô nương đi đâu hay không?
Mộ Dung Thu Vũ ra sức lắc đầu, nước mắt văng khắp một thân Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi, ngươi sẽ không còn được gặp lại nàng, nàng đã đi rồi.
- Đi rồi? Đi đâu vậy? Nàng nói cho bần tăng biết, ta muốn đi tìm nàng ấy!
Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân tựa hồ muốn ngồi dậy, Mộ Dung Thu Vũ vội vàng ấn hắn xuống:
- Ngươi không cần phải đi, nhất định nàng ấy sẽ không gặp người nữa.
- Không, bần tăng không tin, nhất định là nàng đang gạt ta, Mộ Dung cô nương còn bảo ta đi cùng nàng tới Hàng Châu, ta có thể nào thất tín với nàng, ta muốn đi tìm nàng ấy.
- Không được, Hoắc Nguyên Chân, lúc đi Mộ Dung Thu Vũ đã nói cho ta biết, nàng ấy sẽ không trở về Hàng Châu nữa, sẽ không trở về nữa, ngươi cũng không cần đi cùng nàng.
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thu Vũ trước mắt:
- Vị tỷ tỷ này, nàng nói như vậy bần tăng rất khó tin tưởng, rốt cục nàng là ai, vì sao Mộ Dung cô nương lại đi?
- Nàng đã trở nên rất già, rất xấu, hơn nữa rất khó coi, nàng nói không muốn gặp ngươi, ta là tỷ tỷ nàng, nàng tìm ta tới...
Mộ Dung Thu Vũ hoàn toàn không biết nên trả lời Hoắc Nguyên Chân như thế nào, vừa khóc vừa trả lời trăm chỗ sơ hở.
Thấy cô nương trước mắt khóc thút thít, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại âm thầm hối hận.
Mình đùa giỡn như vậy có hơi quá đáng, có thể nào để cho nữ tử như vậy phải buồn, mặc dù nhìn qua trong lúc nhất thời thú vị, nhưng sau chuyện này nhất định là phiền phức không nhỏ.
Tâm niệm chuyển động, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Vị tỷ tỷ này, xin nhắn giùm Mộ Dung cô nương, đa tạ nàng đã chiếu cố, bất kể nàng biến thành hình dáng gì, ta cũng muốn gặp lại nàng ấy, nàng hãy bảo nàng ấy trở lại.
- Không, nhất định là nàng sẽ không trở lại.
- Vậy bần tăng sẽ thính cầu Phật tổ. Nói xong Hoắc Nguyên Chân chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Phật tổ, đệ tử Nhất Giới thỉnh cầu Phật tổ, để cho Mộ Dung cô nương xuất hiện lần nữa ở bên cạnh đệ tử. Nàng là một vị cô nương tốt, không nên chịu đau khổ. Vị tỷ tỷ này nói nàng thay đổi già rồi, trở nên xấu đi, đệ tử bằng lòng dùng tánh mạng của mình đối lại sắc đẹp thanh xuân cho nàng. Đệ tử bằng lòng bỏ ra năm năm, không, mười năm, dùng mười năm thời gian để cho Mộ Dung cô nương xinh đẹp trở lại, hy vọng Phật tổ thành toàn.
Cũng khó cho Hoắc Nguyên Chân trong cơn đau đớn còn phải nói ra nhiều lời như vậy. Sau khi nói xong, hắn thở dốc mấy tiếng nặng nề, quả thật là mệt không ít.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ khóc thút thít cũng ngưng tiếng khóc, ngây ngốc nhìn hắn trên giường.
Cho đến khi Hoắc Nguyên Chân nói xong Mộ Dung Thu Vũ mới nói:
- Hoắc Nguyên Chân, ngàn vạn lần không nên như vậy, người mới vừa tỉnh lại, nếu như ngươi hao phí mười năm sinh mạng, ngươi sẽ chết lập tức!
- Tại sao hao phí mười năm sẽ chết lập tức? Bần tăng đã cảm thấy chuyển biến tốt, sống thêm một trăm năm cũng không thành vấn đề.
- Không, không phải vậy, người chỉ còn có mười năm sinh mạng.
- Trời ơi, không nói rõ với người được, không được, ta còn phải đi cầu Phật.
Một lòng cho là Hoắc Nguyên Chân khôi phục là do mình hao phí sinh mạng cứu trị, Mộ Dung Thu Vũ lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra bên ngoài cầu xin Phật nữa, để mình truyền sinh mạng sang cho Hoắc Nguyên Chân.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại đột nhiên gọi lại nàng:
- Ủa! Vị tỷ tỷ này... Nàng không phải là Thu Vũ sao?
Thân thể Mộ Dung Thu Vũ rung lên dừng ở cửa, hết thảy đã chậm sao?
- Nhất định nàng là Thu Vũ, mới vừa rồi bần tăng thấy mặt của nàng rồi, nàng đã trở nên trẻ đẹp, cũng không có nếp nhăn trên mặt.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, hơn nữa tựa hồ không giống như trong thời gian ngắn sẽ chết đi, Mộ Dung Thu Vũ cũng cảm thấy động lòng. Là một nữ tử có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, dĩ nhiên nàng không hy vọng mình trở nên già nua xấu xí, giờ khắc này nàng cũng muốn nghiệm chứng một chút.
Trong phòng của Hoắc Nguyên Chân mặt có một tấm gương, chỉ bất quá nơi đó ánh sáng mờ tối, không thấy rõ, rốt cục Mộ Dung Thu Vũ không nhịn được tò mò trong lòng, bưng lên ngọn đèn dầu đi tới phía trước gương.
Quả nhiên trong gương vẫn là Mộ Dung Thu Vũ ấy, mặt đầy nước mắt lem luốc, chẳng khác nào một con mèo hoa.
Nhưng những thứ này cũng không làm ảnh hưởng tới sắc đẹp của nàng.
Đang âm thầm cảm thấy may mắn, đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ từ trong gương phản chiếu mơ hồ thấy dường như Hoắc Nguyên Chân đang che miệng, dường như đang rất chật vật chịu nhịn cái gì.
Mộ Dung Thu Vũ cũng không phải là đứa ngốc, chỉ bất quá có đôi lúc tâm tư tương đối đơn thuần.
Đến lúc này, làm sao nàng còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần trở nên hết sức âm trầm, sau đó chuyển sang đùng đùng nổi giận, trong đôi mắt sưng đỏ xinh đẹp phun ra lửa giận bừng bừng, hòa thượng đáng chết này lại đang đùa giỡn mình.
- Hoắc Nguyên Chân! Tử hòa thượng! Ta phải giết ngươi!
Mộ Dung Thu Vũ rít qua kẽ răng mấy câu này, tức giận xoay người trở lại mép giường Hoắc Nguyên Chân, để ngọn đèn dầu vừa xuống, giơ lên quả đấm nhỏ định đấm vào ngực hắn.
Quả đấm giơ lên lại hạ xuống, vết máu loang lổ trước ngực Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở nàng, mặc dù hắn vẫn không chết nhưng cũng đã trọng thương, tuyệt đối không chịu nổi quả đấm nhìn như yếu ớt của mình.
Nhưng bị hắn đùa bỡn như vậy, Mộ Dung Thu Vũ có thể nào cam tâm, ngồi ở mép giường, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy một hồi, rốt cục òa khóc lớn lên.
- Người ta cứu ngươi hai lần, ngay cả đi Hàng Châu ngươi cũng lần lữa như vậy, còn cố ý khi dễ người ta, ngươi là tên vô lại!
Mắt thấy nước mắt Mộ Dung Thu Vũ trào ra như vỡ đê, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thầm mắng mình, nhưng giờ phút này cũng có chút sững sờ:
- Mộ Dung cô nương, hôm nay nàng cứu ta một lần không giả, nhưng lần trước là lúc nào?