Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân khen ngợi, Mộ Dung Thu Vũ vô cùng vui vẻ, chạy tới mở túi của mình ra, sau đó lấy ra một bộ y phục:
- Cho người đó, ta đã mua sẵn từ trước.
- Không phải là ta đã có y phục rồi sao?
Mộ Dung Thu Vũ lắc đầu một cái:
- Ngươi quên rồi sao, chúng ta đã nói trước, người phải đổi tên Nguyên Chân, trở thành một người thế tục, sau đó cùng nhau về nhà ta, người mặc y phục hòa thượng như vậy làm sao đi được?
Vốn là Mộ Dung Thu Vũ cho là Hoắc Nguyên Chân sẽ vẫn giống như lần trước, hóa trang thành công tử thế tục, nhưng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại lắc đầu một cái:
- Thu Vũ, ta đã cân nhắc qua rồi, nếu là xử lý chuyện của nhà nàng, bần tăng vẫn nên lấy thân phận bây giờ xuất hiện là hơn, về phần cách xưng hô Nguyên Chân, lúc không có ai nàng cứ gọi không sao.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân không muốn hóa trang, Mộ Dung Thu Vũ có hơi mất hứng, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của hắn:
- Được rồi, ta cũng cho rằng nếu như người giữ bộ dáng như vậy, sẽ không ai để ý tới.
- A Di Đà Phật, để ý hay không cũng không phải là do đầu trọc quyết định.
Mộ Dung Thu Vũ chu môi một cái:
- Ở trước mặt người ta ngươi là Nguyên Chân, không nên niệm Phật hiệu của ngươi nữa.
Cất lại bộ y phục do mình mua, Mộ Dung Thu Vũ lại nói:
- Vốn cho rằng người mặc bộ y phục này vào, chắc chắn sẽ đẹp hơn tên Hô Duyên Ngạo Bác kia, nếu ngươi không muốn mặc thì thôi vậy.
- Hô Duyên Ngạo Bác là ai?
- Một kẻ đáng ghét, lần này ta về nhà cũng là vì y, nếu không phải là y gây ra sóng gió, nhà ta không chịu nổi gọi ta, ta cũng không trở về làm gì.
- Nguyện nghe cho rõ, xin Thu Vũ nói rõ ràng.
Mộ Dung Thu Vũ tức giận hừ hừ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nguyên Chân:
- Trong thành Hàng Châu có hai thế gia họ kép, chính là nhà chúng ta cùng nhà Hô Duyên, đều là thư hương môn đệ, đều là buôn bán vải vóc, coi như là đối thủ cạnh tranh. Nhưng những năm trước đây, hai nhà một mực vẫn có thể bình yên vô sự, cho đến khi tên Hô Duyên Ngạo Bác kia làm gia chủ nhà bọn họ.
- Người này là người thế nào, tuổi tác bao nhiêu?
- Cũng không lớn lắm, hơn hai mươi tuổi, rất thích tự cho là đúng, Hô Duyên Ngạo Bác là Thiếu chủ Hô Duyên gia, cha y chết, y lên làm gia chủ. Sau khi tên này làm gia chủ lập tức đối nghịch với nhà chúng ta khắp nơi, thế nhưng các huynh trưởng của ta lại không chịu tranh đấu, khiến cho chuyện làm ăn trong nhà càng ngày càng kém. Phụ thân ta đi tìm Hô Duyên Ngạo Bác, không ngờ rằng y lại đưa ra điều kiện.
Thấy Mộ Dung Thu Vũ có vẻ căm tức, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể đoán được, e rằng Hô Duyên Ngạo Bác đã thích Mộ Dung Thu Vũ.
- Phải chăng là Hô Duyên Ngạo Bác kia nói muốn cưới nàng?
Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái:
- Ngươi nói có đáng giận hay không, y nói hoặc là ta gả cho y, hoặc sẽ làm cho nhà chúng ta phá sản.
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cũng không quá đáng.
- Ngươi nói nhăng gì đó? Ta sẽ không gả cho hắn, ta thà bị gả cho ngươi cũng sẽ không gả cho hắn!
Hoắc Nguyên Chân lập tức cảm thấy xấu hổ, cái gì gọi là “thà bị gả” cho ta? Trừ điểm là hòa thượng này ra, chẳng lẽ những phương diện khác ta rất kém cỏi hay sao?
Mộ Dung Thu Vũ nói xong cũng phì cười một cái, chủ động kéo tay của Hoắc Nguyên Chân, sóng mắt yêu kiều nói:
- Ta vốn là hy vọng ngươi có thể tới nhà chúng ta, có thể giả dạng làm sư huynh của ta giúp ta giải quyết chuyện này. Nhưng nếu người không bằng lòng, vậy cứ như thế cũng tốt, chỉ là như vậy có phải không quá thuận tiện hay không?
- Chúng ta không phải là đi đánh cướp nhà ai, có gì mà không thuận tiện?
Hoắc Nguyên Chân cũng mặc cho Mộ Dung Thu Vũ kéo một tay, sau đó nói:
- Vậy chuyện Huyết Ma tàn đồ là như thế nào?
- Huyết Ma tàn đồ ta cũng là nghe nói, lúc hạ nhân nhà ta tới Thiên Nhai Hải Các đưa tin cho ta, kể rằng lúc y và những người khác đi Linh Ân tự du ngoạn, trong lúc vô tình nghe thấy một hòa thượng nói với một người khác, rằng Huyết Ma tàn đồ sẽ xuất hiện ở Tây Hồ vào mồng Mười tháng Năm. Bất quá y cũng chỉ nghe thấy bấy nhiều rồi cho ta biết, tình huống cụ thể còn phải sau khi về đến nhà mới có thể biết được.
- Vậy hạ nhân của nàng có biết Huyết Ma tàn đồ là vật gì không?
- Y không biết, trong nhà của chúng ta, chỉ có ta coi như là vào trong chốn giang hồ, còn lại không có một ai tập võ nghiêm chỉnh.
Hoắc Nguyên Chân suy tính một hồi, lại hỏi một câu:
- Thu Vũ, nhà nàng cùng Hô Duyên gia đều là tha hương thế gia, lần này trở về chỉ sợ cũng không thể sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề. Sau khi trở về nàng định làm thế nào, chẳng lẽ phải giúp trong nhà xử lý chuyện làm ăn?
Mộ Dung Thu Vũ lắc đầu một cái:
- Ta cũng không biết, người nhà ta rất tức giận, cho là ta gây ra họa lần này cho nên mới gọi ta trở về giải quyết. Hoặc là trực tiếp gả cho Hô Duyên Ngạo Bác, hoặc là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, ta cũng là không có biện pháp mới tìm ngươi.
- Vì sao nhà nàng lại cho rằng như vậy, vì sao chuyện này lại là do nàng?
Nghe thấy lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân có hơi kinh ngạc, chuyện này không thể coi như là Mộ Dung Thu Vũ gây họa được.
Nói tới chỗ này, Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ có chút thương cảm:
- Hô Duyên Ngạo Bác khi còn bé bị từng ta thả chó cắn qua, cắn rách quần, mông trần chạy qua hai con đường. Người nhà nói y coi chuyện này vô cùng nhục nhã, lần này trả thù chính là vì chuyện ấy.
- Quả thật hết sức hoang đường.
Nghe xong lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao trò đùa nghịch lúc nhỏ lại có thể trở thành lý do ngày sau tranh đấu trên thương trường như vậy?
- Thật ra thì ta biết, là bởi vì người nhà ta không ưa ta học võ, nhất là ta đã học Mị thuật, bọn họ vẫn có vẻ xem thường ta. Nhưng lúc ta học võ, tuổi còn nhỏ, căn bản cũng không có lựa chọn khác.
Mộ Dung Thu Vũ nói chuyện, càng nói càng có vẻ thương tâm.
Hoắc Nguyên Chân cũng phải âm thầm cau mày, Mộ Dung gia này làm như vậy quả thật khiến cho người ta sinh lòng bất mãn.
Bình thường thì không thích Mộ Dung Thu Vũ, đến lúc trong nhà gặp phải khó khăn lại đầy trách nhiệm tới thân nữ tử, để cho nàng trở về để giải quyết, cả đám nam nhi đều bó tay hết cách. Gia đình như vậy làm sao có thể cho Mộ Dung Thu Vũ có cảm giác như nhà mình?
Thậm chí bản chất những người này so ra còn không bằng cả Hô Duyên Ngạo Bác.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân sẽ không nói xấu người khác, bất quá chỉ nói với Mộ Dung Thu Vũ:
- Thu Vũ, nàng có biết khổ não của mình là đến từ Hô Duyên Ngạo Bác, hay là đến từ người nhà của mình hay không?
- Thật ra thì, chuyện làm cho ta chân chính phiền não là người nhà của ta.
- Chuyện này cũng chỉ có trở về rồi hãy từ từ tính kế, chúng ta đi thôi.