Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nơi này chật hẹp, theo bần tăng đến đây đi!
Mắt thấy ba người đối phương sắp sửa ra tay, Hoắc Nguyên Chân còn chưa ngu tới mức động thủ với ba người, lập tức thi triển thân pháp Đại Na Di vọt ra cửa, sau đó nhảy vọt lên trên nóc nhà.
Ba người làm sao có thể để cho Hoắc Nguyên Chân dễ dàng chạy trốn như vậy, lập tức phi thân lên, cùng nhau đuổi theo Hoắc Nguyên Chân.
Hai Tiên Thiên hậu kỳ, một Tiên Thiên trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên hưởng thụ quy cách đãi ngộ cao như vậy. Hắn dốc hết toàn lực thi triển Nhất Vĩ Độ Giang, lấy tốc độ tối đa phi hành, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Lục Dã trấn.
Hoàng Kỳ cùng Trương Cảnh chính là Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực tự nhiên không cần phải nói. Mặc dù tốc độ khinh công của Hoắc Nguyên Chân nhanh như vậy khiến cho bọn chúng kinh ngạc, nhưng cũng không tới nỗi làm cho chúng cảm thấy tuyệt vọng, vẫn đuổi sát theo sau không tha.
Mà tốc độ Chư Viễn chậm hơn một ít, cũng không biết vô tình hay là cố ý, dần dần tụt lại phía sau.
Mấy người thi triển khinh công cấp tốc, rời khỏi Lục Dã trấn rất nhanh.
Mới vừa ra khỏi Lục Dã trấn, Hoắc Nguyên Chân liền dừng bước.
Hắn dừng lại, Hoàng Kỳ cùng Trương Cảnh cũng ngừng lại, mà Chư Viễn theo xa xa phía sau cũng ngừng lại.
Thấy Chư Viễn không có đuổi theo, Hoắc Nguyên Chân có hơi nóng nảy, người này chính là kẻ đầu sỏ lấy trộm kinh thư, nhưng y không chịu tới đây, biết phải làm sao?
Nhưng hai người Hoàng Kỳ đang ở trước mắt, cũng không cho mình đi đối phó Chư Viễn.
Hoàng Kỳ không có đến gần Hoắc Nguyên Chân, mà là cảnh giác nhìn xung quanh một chút, nói với Trương Cảnh:
- Trương huynh, tựa hồ có mai phục.
- Chỉ bằng vào mấy tên đầu trọc Thiếu Lâm này, cho dù là thập diện mai phục chúng ta cũng không sợ.
- Không thể khinh thường, cẩn thận coi chừng lật thuyền trong mương.
Bọn chúng còn chưa dứt lời, trong rừng cây cách đó không xa, mười tám người Tuệ Nhất đi ra, đứng ở bên người Hoắc Nguyên Chân.
- Hoàng huynh, thấy chưa, đây chính là mai phục của Thiếu Lâm tự, một đám hòa thượng, ta xem một chút, một hai ba... Sáu tên cảnh giới Tiên Thiên, còn có mười hai tên là Hậu Thiền viên mãn. Ha ha, không ngờ rằng để cho những người này đối phó chúng ta, có phải là bọn họ chán sống rồi hay không?
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn về phía bọn Tuệ Nhất:
- Nhiệm vụ của các ngươi chính là nhất định phải cuốn lấy Hoàng Kỳ, tuyệt đối không thể để cho y đào thoát.
- Xin phương trượng bất tất phải nhọc lòng, chúng ta thề quyết hoàn thành nhiệm vụ!
- Mười tám người này cũng muốn cuốn lấy ta ư?
Lúc này Hoàng Kỳ cũng cười, vốn y vẫn coi trọng Thiếu Lâm tự này, không ngờ rằng cũng đã nhìn lầm. Chỉ bằng vào một đám tiểu hòa thượng cho rằng có thể cuốn lấy mình, xem ra bọn họ không hiểu rõ Tiên Thiên hậu kỳ là khái niệm thế nào. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
Bọn Tuệ Nhất cũng mặc kệ Hoàng Kỳ có phải Tiên Thiên hậu kỳ hay không, nhất tề hô lên một tiếng làm hiệu, chỉnh tề đều bước tiến về phía trước.
- Được được, hôm nay lão phu sẽ vui đùa cùng đám tiểu bối các ngươi một chút.
Bị người phát hiện tung tích, kế hoạch của Hoàng Kỳ bị đảo lộn hoàn toàn, trong lòng y cũng rất căm tức, cất bước tiến lên chuẩn bị đại khai sát giới.
Nhưng mười tám người đối phương đột nhiên thay đổi vị trí, thân hình lưu chuyển vòng quanh giống như đèn kéo quân, nhanh chóng bao vây Hoàng Kỳ vào giữa.
Sắc mặt Hoàng Kỳ biến đổi:
- Không xong, là trận pháp! Trương huynh mau tới giúp một tay!
Trương Cảnh lập tức rút ra Cửu Hoàn đao:
- Đám lừa trọc này, nếm thử một chút đao của Trương Cảnh gia gia... Thứ gì vậy?
Một bóng đen to lớn đột nhiên từ đám cây cối gần đó nhảy ra ngoài, nhún nhảy vài cái đã tới gần Trương Cảnh, đấm ra một quyền chính diện.
Vì sao mình chưa từng thấy quyền nào to bằng bao cát như vậy? Lần này thấy rồi!
Thấy quyền của quái vật khổng lồ này đánh tới, giờ phút này Trương Cảnh không khỏi lạnh toát trong lòng, đây không phải là người.
Quyền này quá lớn, khó lòng tránh né, Trương Cảnh bối rối vung đao lên đón đỡ, quyền kia lập tức đập vào sống đao.
Keng một tiếng vang thật lớn, giống như kim loại chạm nhau, Trương Cảnh bị chấn thân thể lăng không bay lên, rơi thẳng ra xa mười thước.
Tiên Thiên hậu kỳ quả thật không phải chỉ có hư danh, thân thể rơi xuống đất, hai chân vẫn đứng vững vàng như cũ, chẳng qua là Cửu Hoàn đạo trong tay có hơi biến dạng.
Trương Cảnh kinh hãi nhìn quái vật trước mắt.
Quái vật này hình như là một con khỉ, một con khỉ hết sức khổng lồ, tay đeo bao tay tròn tròn, dường như được chế tạo bằng sắt lá dát mỏng.
Hoắc Nguyên Chân thấy Đại Thánh xuất thủ bất phàm, trong lòng đại định, lập tức phi thân mà lên, nói với Đại Thánh:
- Đại Thánh, ngươi là võ sĩ quyền anh, nhiệm vụ của người chính là đánh ngã địch nhân trước mắt, không có quy tắc gì cứ việc đánh thắng tay. Lên nào, chúng ta cùng nhau thu thập người này, ta thưởng cho ngươi một giỏ trái cây.
Hai tay Đại Thánh đấm bình bịch vào ngực vốn định kêu lên mấy tiếng quái dị, đập vài cái cảm thấy hơi đau, lúc này mới nhớ Hoắc Nguyên Chân đã đeo bao tay sắt vào cho mình.
Nhất định phải nghe lời chủ nhân, tên trước mắt này chính là trái cây! Đại Thánh rống to một tiếng, múa may quyền nên mạnh về phía Trương Cảnh.
Kinh nghiệm đối địch của Trương Cảnh không thể nói là không phong phú, nhưng từ trước tới nay y chưa từng giao thủ cùng loại quái vật có lực lượng kinh hồn như vậy.
Đừng nói là giao thủ, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, lực đạo mỗi một quyền của quái vật này tuyệt đối có mấy ngàn cân, mặc cho mình vận chuyển nội công Tiên Thiên hậu kỳ phòng ngự, lần nào cũng bị đánh bay đi hết sức dễ dàng.
Trương Cảnh tự tin bằng vào Cửu Hoàn đao mình, cho dù là đối mặt quái vật này chém cho nó một đao, cũng đủ làm cho nó thọ thương.
Nhưng vấn đề là phía sau nó còn có phương trượng Thiếu Lâm tự kia.
Người này theo ở phía sau quái vật kia, phối hợp cùng quái vật kia vô cùng ăn ý làm cho người ta giật mình, giống như hai người này tâm ý tương thông với nhau vậy. Quái vật ra quyền, hắn tìm vị trí, mình mới vừa định xuất ra một đao, hắn lại ở phía sau xuất ra chỉ lực cách không, làm cho mình không thể đề phòng, rốt cục không thể xuất đao được.
Mình vừa đề phòng, quái vật lập tức lại nhào tới ra quyền, sau đó tìm vị trí khác, dường như cả người lẫn thú một lòng, lặp đi lặp lại, khiến cho mình vĩnh viễn không có cơ hội.
Trương Cảnh càng đánh càng tức tối, Cửu Hoàn đao trong tay cũng đã bị quái vật đánh cong, bất đắc dĩ y đành phải lật đao sang mặt kia, hy vọng quái vật kia đánh cho đao mình thắng trở lại.
Y cảm thấy tức tối, Hoàng Kỳ bên kia lại càng xui xẻo hơn.
Sau khi rơi vào Thập Bát La Hán Trận, Hoàng Kỳ không thể hiển lộ phong thái của cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Mặc dù công kích của y vẫn sắc bén như trước, nhưng mười tám người đối diện có một phương pháp liên thủ kỳ quái, mỗi lần đều là ba người liên thủ, lực lượng của ba người thông qua phương thức này kết hợp lại, phát ra một lực lượng hùng mạnh vượt qua cả năng lực cá nhân của họ.
Mặc dù Hoàng Kỳ không sợ hãi liên thủ của ba người, nhưng đối phương có quá đông người.
Mười tám người chia làm sáu tổ, bất cứ lúc nào cũng có người phát động công kích với y, thậm chí bọn họ ỷ vào nhiều người, thỉnh thoảng có hai tổ sáu người tiến lên một lượt.
Hoàng Kỳ không thể xông ra ngoài trận, mỗi lần nỗ lực xông ra đều có người liều mạng xông tới cắt đứt đường ra. Công phu hoành luyện của những người này đã có chút hỏa hầu, đả thương bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa có kẻ chặn đường không cho y xông ra, phía sau còn có người ra chiêu, làm cho y cũng không có cơ hội hạ sát thủ với bất cứ người nào, lúc nào cũng phải lo tự vệ.
Trong lúc hai người rơi vào khổ chiến, Chư Viễn phía sau vẫn còn do dự không chịu xông lên.
Trương Cảnh nôn nóng rống to:
- Chư Viễn, ngươi còn đứng đó làm gì nữa, sao còn chưa tới giúp một tay?!
Hoắc Nguyên Chân cũng xa xa liếc nhìn người lấy trộm kinh thư của mình này, bắt y lại lấy kinh thư trở về, mình sẽ có thêm một lần cơ hội quay thưởng. Với cục diện hiện tại, dường như chỉ cần y gia nhập là có thể phá vỡ thế cân bằng, phải chờ xem tên này có mắc câu hay không.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ đã dốc hết toàn bộ lực lượng Thiếu Lâm tự, Thập Bát La Hán, Đại Thánh, trong rừng cây phía sau hắn còn có ong vò vẽ đã sớm đậu đầy nhánh cây. Hắn đã ra lệnh cho những ong vò vẽ này tuyệt đối không được phát ra tiếng kêu vo ve, không có chuyện gì không được tùy ý vỗ cánh, chờ mình ra lệnh.
Đám ong vò vẽ ngoan ngoãn nấp trong rừng cây, hiện tại Chư Viễn còn ở cách xa mình, hơn nữa đối phương cũng là Tiên Thiên trung kỳ am hiểu khinh công. Nếu lúc này lệnh cho ong vò vẽ bay ra, e rằng ba người tại chỗ sẽ chạy trốn, đầu tiên chắc chắn là không thể nào bắt được Chư Viễn.
Nhưng Chư Viễn cũng không chịu xông tới bên này, thấy Hoàng Kỳ cùng Trương Cảnh lâm vào thế bị động, y cũng không nhúc nhích.
Chẳng lẽ người này trời sinh có tính cảnh giác đối với nguy hiểm?
Chư Viễn chậm chạp mãi không chịu xông lên, mặc dù hai tên Tiên Thiên hậu kỳ đối diện vẫn đang phòng ngự bị động, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết đối phương vẫn chưa phát huy, chẳng qua là bị chiến thuật của mình khắc chế. Nếu bọn họ liều mạng một phen, chắc chắn sẽ tạo ra sát thương cho phe mình.
Không thể kéo dài như vậy nữa, nhìn qua dường như phe mình chiếm ưu thế, thật ra là tai họa ngầm không ít.
Bất kể Chư Viễn có chịu xông lên hay không, Hoắc Nguyên Chân ra lệnh một tiếng, đại sát khí cuối cùng, ong vò vẽ xuất hiện.
Hai vạn ong vò vẽ to như quả trứng gà vừa chấn động cánh phát ra thanh âm rào rào, tên Chư Viễn kia không nói nhiều lời, lập tức rút lui bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với lúc nãy truy kích Hoắc Nguyên Chân.
Thấy Chư Viễn chạy trốn, Hoắc Nguyên Chân lập tức nóng nảy, người này là kẻ trộm kinh thư, người khác còn có thể chạy, y không thể chạy.
Trong lòng nhanh chóng hạ mệnh lệnh tác chiến cho ong vò vẽ cùng Đại Thánh, cần phải dùng thời gian ngắn nhất đánh bại Trương Cảnh, đánh chết không sao, đánh không chết cũng phải đuổi cho y chạy, sau đó nhất định phải giữ Hoàng Kỳ lại.
Sau khi hạ mệnh lệnh này, Hoắc Nguyên Chân cất bước nhắm Chư Viễn nơi xa chỉ còn là một cái bóng đuổi theo.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, Chư Viễn càng chạy càng kinh hãi.
Khinh công Thảo Thượng Phi của mình không nói độc bộ giang hồ, nhưng cũng tuyệt đối không thua Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, không ngờ rằng không thể thoát khỏi phương trượng kia đuổi sát.
Không phải là không thể thoát khỏi, mà là khoảng cách đang bị rút ngắn dần dần.
Thật may là tốc độ rút ngắn này không phải là quá mau, y nhờ có ưu thế chạy trước, dần dần đã chạy ra xa hai ba mươi dặm.
Nhưng khoảng cách của song phương cũng bị kéo gần, chỉ còn trong vòng ba mươi trượng!
Chạy như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Chư Viễn ý thức được không thể chạy nữa, có lẽ nên dừng lại đánh một trận cùng phương trượng này. Dù sao mình đã tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, mặc dù đánh nhau không phải là sở trường của mình, nhưng hẳn là cũng sẽ không thua hắn.
Thấy Chư Viễn ngừng lại, trong lòng Hoắc Nguyên Chân hết sức mừng rỡ, chỉ cần ngươi không phải là Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy ngươi cũng đừng mong thắng.
Hai người không nói nửa lời thừa, sau khi tới gần cùng nhau nhảy lên công kích đối phương.
Đại Từ Đại Bi Chưởng thêm Đại Lực Kim Cương Chưởng giao thủ mấy chiêu với đối phương, ầm ầm vài cái, Hoắc Nguyên Chân đã dò xét được sâu cạn của đối phương.
Võ công người này cũng không cao lắm, chiêu thức cũng không quá tinh diệu nhưng thân pháp không tệ.
Bất quá dù sao cũng là Tiên Thiên trung kỳ, muốn đánh bại cũng không dễ dàng gì, Hoắc Nguyên Chân lập tức thúc giục Kim Chung Tráo.
Ý nghĩ trong đầu Chư Viễn hiện tại cũng không khác gì Hoắc Nguyên Chân. Phương trượng này chiêu thức tinh diệu, hết sức tự nhiên, nhưng tựa hồ nội lực không phải là rất mạnh, có lẽ mình chỉ cần gia tăng thêm chút lực đạo là có thể đánh bại hắn.
Đan Điền súc lực, Chư Viễn phát ra tuyệt chiêu bình sinh hùng mạnh nhất của mình.
Boong...
Thanh âm giống như gõ chuông vang lên, chấn động lỗ tai Chư Viễn kêu ong ong một trận. Bên ngoài thân thể phương trượng kia thình lình xuất hiện một chiếc chuông vàng úp ngược, kim quang lưu chuyển tầng tầng. Một đòn của Chư Viễn đánh trúng chuông vàng này kêu vang,
- Kim Chung Tráo! Ta chạy!
Vừa thấy như vậy, Chư Viễn lập tức co giờ bỏ chạy.
- Không có dễ dàng như vậy!
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, may mắn thế nào bắn trúng vào mông Chư Viễn.
Chư Viện đau đớn hú lên quái dị, tốc độ không giảm mà lại tăng, dùng tư thế quái dị xông ra ngoài, cũng không biết lần này đã kích phát ra tiềm lực gì.
- Đánh trúng mông còn có thể tăng tốc được sao?
Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm hận, cho dù ngươi lại gia tốc gấp mười lần, cũng đừng mơ chạy thoát khỏi tay ta.
Trong lòng thầm gọi, Kim Nhãn Ưng vẫn theo hắn trên trời lập tức bay xuống. Hoắc Nguyên Chân nhảy một cái, một tay bắt được chân Kim Nhãn Ưng, sau đó thân thể uốn một cái ngồi lên lưng Kim Nhãn Ưng:
- Đuổi theo cho ta!
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh vài cái, đã bay tới đỉnh đầu Chư Viễn.
Chư Viễn nghe thấy tiếng xé gió vang lên trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên, kinh hãi tuyệt vọng. Hòa thượng kia không biết lúc nào ngồi trên lưng một con lão ưng lớn vô cùng, đang ở trên đầu cách mấy trượng lạnh lùng nhìn mình.
Làm sao có thể như vậy được?
Chư Viễn trong lòng rỉ máu, bằng vào cái gì hòa thượng này lại có thể có bản lãnh như vậy, nào là khỉ khổng lồ, nào là ong vò vẽ, bây giờ bây giờ còn có lão ưng chở hắn phi hành, mình phải cực khổ chạy dưới đất, truy đuổi như vậy không công bằng!
Nước mắt sắp nhỏ xuống, trong lúc Chư Viễn cân nhắc có nên thôi không chạy trốn dừng lại đầu hàng hay không, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con sông.
Mà lúc này, Hoắc Nguyên Chân trên trời lại phát động công kích Chư Viễn, bắn ra từng đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ về phía Chư Viễn không thèm cân nhắc đến nội lực, chẳng khác nào súng máy đang nhả đạn liên tục.