Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Trong lòng tính toán chuyện Thiên Trúc, Hoắc Nguyên Chân bay thẳng tới chiến trường ở bên cạnh Lục Dã trấn.
Kim Nhãn Ưng chở theo hắn, tốc độ rất nhanh, không tới mười phút đã trở lại địa điểm chiến đấu, phát hiện chiến đấu nơi này đã kết thúc.
Quả nhiên Trương Cảnh chạy thoát, Hoàng Kỳ hôn mê bất tỉnh ngã xuống đất, bên cạnh y còn có thi thể của mấy trăm con ong vò vẽ.
Bên cạnh bọn Tuệ Nhất có sáu bảy người cũng đều bị thương, đang ở nơi đó chữa thương.
Thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại, bọn họ vội vàng đứng lên, Hoắc Nguyên Chân ra hiệu cho người bị thương không nên cử động, đầu tiên là xem qua một chút, cũng không có ngoại thương quá nặng, đều là một ít nội thương do nội lực chấn động tạo thành.
Hắn phân phát cho mọi người một ít Tiểu Hoàn Đan, cho bọn họ uống vào, nội thương này cũng có thể khỏe lại rất nhanh.
Hoắc Nguyên Chân chiếu cố bọn Tuệ Nhất trước là không sai, nhưng hắn bỏ quên một điểm, chính là nọc độc của ong vò vẽ.
Trong trận chiến vừa rồi, Trương Cảnh chịu không nổi chạy trước, Hoàng Kỳ cũng muốn chạy theo nhưng bị bọn Tuệ Nhất quấn lấy quá chặt, trong lúc nhất thời không chạy được.
Bọn Tuệ Nhất cũng rất kiên cường, dưới tình huống Hoàng Kỳ bộc phát nội lực giai đoạn cuối cùng cũng cố gắng trụ vững, vì vậy phải trả giá bằng mấy người bị thương.
Nhưng sau đó ong vò vẽ cùng Đại Thánh gia nhập vòng chiến, hoàn toàn thay đổi chiến cuộc.
Dưới tình huống Hoàng Kỳ đang đánh cùng Đại Thánh kiệt sức, rốt cục bị ong vò vẽ rợp trời đất cho thành đầu heo. Mặc dù y không ngừng vận dụng nội lực chấn giết một ít ong vò vẽ, nhưng cũng chỉ là vô ích. Ong vò vẽ quá nhiều, từng mũi kim độc giống như cương châm đâm tới, cuối cùng Hoàng Kỳ ngã xuống.
Mà Hoắc Nguyên Chân trở về có hơi muộn, kết quả Hoàng Kỳ vẫn trúng độc nằm ở nơi đó, lúc Hoắc Nguyên Chân xem xong bọn Tuệ Nhất đi qua xem Hoàng Kỳ, hơi thở người này chỉ còn một đường tơ, tựa hồ ngay cả mười giây đều không chịu nổi.
Đại Hoàn Đan cũng không thể nuốt xuống.
Hoắc Nguyên Chân hối hận trong lòng, nhưng hắn còn có chuyện nhất định phải biết, vội vàng vận chuyển Cửu Dương chân khí, lấy lực đạo bài sơn đảo hải rót vào kinh mạch Hoàng Kỳ.
Được Cửu Dương chân khí của Hoắc Nguyên Chân xung kích, cổ họng Hoàng Kỳ khẽ động, hối quang phản chiếu mở mắt ra.
Hoắc Nguyên Chân biết đây chỉ là tạm thời, sinh cơ người này đã đoạn tuyệt, lập tức sẽ phải về Tây.
Muốn hỏi gì, nhất định phải lập tức mở miệng.
- Người trộm kinh thư là ai?
Ánh mắt Hoàng Kỳ có chút đờ đẫn, y đã không cách nào phân biệt là ai đang hỏi mình, theo bản năng hồi đáp:
- Chư Viễn.
Hoắc Nguyên Chân biết Chư Viễn này chính là người trộm kinh thư, nhưng bây giờ Hoàng Kỳ đã không cách nào mang cho mình nhiều tin tức hơn, vội vàng lại hỏi:
- Vào mồng Bảy tháng Bảy, Thánh Hỏa giáo sẽ xảy ra chuyện gì?
- Hôn...
Hoàng Kỳ nói ra một chữ, sau đó ngoẹo đầu sang bên, thân thể giật một cái, lập tức hồn quy âm phủ.
Tuệ Nhất ở bên cạnh theo dõi chăm chú lên tiếng nói:
- Phương Trượng, người này cho là mình sắp hôn mê, cho nên nói chữ Hôn, kết quả đã chết.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, cũng không có nói thêm gì, chỉ là dặn dò đào hố chôn thi thể người này.
Đại Thánh ở bên cạnh một mực kêu, muốn có được phần thưởng trái cây. Hoắc Nguyên Chân đã hứa với nó, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi nó, dặn dò Tuệ Nhất một lát đi mua một giỏ trái cây cho con khỉ này.
Xử lý xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân quay trở về Thiếu Lâm tự.
Nếu như mình không có vệ tinh trinh sát trên cao, như vậy kế hoạch của Hoàng Kỳ rất có khả năng thành công, người này phân tích tâm lý người ta rất thấu triệt.
Đáng tiếc đụng phải mình, một Phương Trượng tràn đầy kỳ tích, không ngừng xuất ra các loại thủ đoạn, Hoàng Kỳ chết cũng hơi oan uổng.
Hoắc Nguyên Chân lấy cây quạt mà Hoàng Kỳ hay sử dụng giả như tài tử cất đi, hắn không định báo tin này cho An Như Huyễn. Chờ đến khi gặp mặt sẽ cho An Như Huyễn một bất ngờ.
Chuyện này coi như kết thúc, Thiếu Lâm tự sẽ có một thời gian tương đối yên tĩnh. Từ sau mồng Mười tháng Năm, trong vòng nửa tháng không có đại sự phát sinh, mỗi ngày Hoắc Nguyên Chân ngoại trừ tu luyện ra chính là hỏi thăm tin tức Chư Viễn.
Người này mang đi kinh thư không nói, hơn nữa mình còn đón nhận nhiệm vụ Hệ Thống nhất định phải tìm về kinh thư mất đi, nếu không sẽ bị khấu trừ một lần quay thưởng.
Nhưng dường như Chư Viễn đã bốc hơi khỏi nhân gian, cũng không có xuất hiện nữa.
Y không xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, còn có nửa tháng, hy vọng có thể tìm được y.
Còn có chuyện xây dựng hậu sơn Thiếu Lâm đã đến hồi cuối, ruộng rẫy khai khẩn xong, hơn nữa gieo giống một ít lương thực, khu để ở cũng đã xây dựng gần xong, chỉ còn có mấy ngày nữa sẽ xong hoàn toàn.
Hoắc Nguyên Chân cho là cuộc sống bình tĩnh này sẽ một mực kéo dài đến quay thưởng tháng Năm, nhưng đột nhiên lại phát sinh biến hóa.
Vào Hai Mươi tháng Năm đương kim Hoàng đế ngự giá thân chinh, đích thân dẫn cấm vệ quân đoàn chi viện, lấy ưu thế binh lực tuyệt đối từ trước tới nay cường công Lạc Dương.
Ba ngày sau, sau khi trả giá thương vong mấy vạn, rốt cục thành Lạc Dương thất thủ. Đả tự bởi VạnKiếmChiVương.
Hơn bốn ngàn tàn quân của Quan Thiên Chiếu bỏ thành Lạc Dương, theo cửa Đông phá vòng vây chạy ra.
Sau khi đại quân triều đình công chiếm Lạc Dương, rốt cục giải quyết một đại họa tâm phúc, qua Lạc Dương chính là Hà Nam, đồng bằng ngựa chạy thẳng tới Trịnh Châu, không có thành lớn nào cho Quan Thiên Chiếu có thể phòng ngự.
Sau khi công chiếm Lạc Dương, thương vong nặng nề khiến cho quân đội triều đình tiêu hao hết tinh lực. Nhưng bọn họ bất ngờ không truy kích tàn quân Quan Thiên Chiếu, mà là ở lại Lạc Dương nghỉ ngơi lấy sức, xem ra thế công kế tiếp còn phải mấy ngày nữa mới có thể triển khai.
Bất quá quân kỷ quân đội triều đình coi như nghiêm minh, cũng không có giết hại dân chúng Lạc Dương, cho nên mới không xuất hiện nhiều nạn dân hơn.
Được triều đình vỗ về, rốt cục thế cục Lạc Dương ổn định nhanh chóng, bất quá một ít thế lực cũ của Quan Thiên Chiếu bị quét sạch.
Mấy chục năm tổ chức, theo thành phá cơ hồ bị người nhổ tận gốc, mất đi chỗ dựa lớn nhất là Lạc Dương, cuộc chiến tranh này đã dần dần trở nên sáng tỏ.
Hơn bốn ngàn tàn binh trốn ra Lạc Dương chạy thục mạng một mạch, đi thẳng tới địa giới Đăng Phong huyện.
Sau khi tới nơi này, bọn họ không có lập tức trở về Trịnh Châu, mà là ở Đăng Phong một mực chiêu binh mãi mã, có ý hội hợp với đội thân vệ Quan Thiên Chiếu từ trước tới nay vẫn nhằm vào Thiếu Lâm.
Đội thân vệ một ngàn người, cộng thêm hơn bốn ngàn tàn binh, còn có bọn họ chiêu mộ ước chừng hai ba ngàn người, nhận được mệnh lệnh của Quan Thiên Chiếu liền chỉnh biên ở Đăng Phong, chờ đợi mệnh lệnh.
Bên Trịnh Châu cũng có người khẩn cấp chạy tới, trợ giúp chỉnh đốn quân đội Đăng Phong huyện.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, rốt cục xây dựng lại thành một cánh quân bảy ngàn người.
Mặc dù dân chúng quanh vùng cho rằng Quan Thiên Chiếu sắp sửa xong rồi, nhưng dù sao bây giờ còn có quân đội ở lại Đăng Phong huyện, tất cả mọi người đều lựa chọn sáng suốt giữ lấy thân, dùng ánh mắt sợ hãi theo dõi xem cánh quân này còn muốn làm gì.
Bchngcsch. Cm |
Chẳng lẽ chỉnh đốn xong ở nơi này rồi còn muốn đánh trở lại chiến trường Lạc Dương hay sao?
Rất rõ ràng chuyện này đã không thực tế, nhưng nếu không trở về Lạc Dương, cánh quân này nghỉ ngơi và hồi phục ở chỗ này còn có ý nghĩa gì?
Đăng Phong chỉ là một huyện thành nhỏ, ngay cả thành lớn như Lạc Dương cơ hồ được xưng là ải trời cũng có thể bị đánh hạ, Đăng Phong căn bản không thể thủ được, quân đội triều đình kéo đến sẽ lập tức đánh cho tan tác, chẳng lẽ bọn họ ở lại chỗ này chờ chết hay sao?
Muốn nghỉ ngơi và hồi phục cũng nên trở lại Trịnh Châu, dù sao nơi đó vẫn còn đầy đủ thủ đoạn phòng ngự.
Rất nhiều lời đồn đãi bắt đầu nảy sinh.
Truyền lưu rộng rãi nhất chính là trước khi rút binh, Quan Thiên Chiếu muốn san bằng Thiếu Lâm tự thành bình địa.
Thậm chí có người nói, chính miệng Quan Thiên Chiếu nói ra ở phủ Tiết Độ Sứ muốn giết sạch tăng chúng Thiếu Lâm
Lời đồn đãi luôn luôn là truyền bá rất nhanh, bất kể thật hay giả đều là như vậy, chỉ cần có nội dung bùng nổ.
Sau khi tin này truyền tới Thiếu Lâm tự, những nạn dân vốn đang ở lại Thiếu Lâm lập tức đi sạch chỉ trong một đêm.
Bọn họ chẳng qua là tín đồ, phần lớn đến từ hương thôn thành trấn chung quanh Lạc Dương, mặc dù rất có hảo cảm đối với Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không cần thiết phụng bồi Thiếu Lâm tự cùng xuống địa ngục.
Huống chi hôm nay Lạc Dương đã giải phóng, triều đình cũng không có làm khó dân chúng, suy nghĩ muốn mau chóng hồi hương của mọi người khiến cho bạn họ nôn nóng trở về.
Công trình mắt thấy sắp sửa kết thúc cũng ngừng lại, mọi người rối rít cáo từ.
Hoắc Nguyên Chân kiên trì dựa theo giá cả đã định trước đây, kết toán tiền công cho tất cả mọi người.
Những người này đều tỏ vẻ xấu hổ, dù sao cũng rời đi vào thời điểm Thiếu Lâm tự nguy nan. Vốn bọn họ không muốn lấy tiền, nhưng Phương Trượng kia kiên trì kết toán cho mọi người, hơn nữa nói cho mọi người biết nhất định Thiếu Lâm tự sẽ không có chuyện gì.
Rất nhiều người đều khóc, không có bao nhiêu người tin tưởng lời của Phương Trượng, quân đội bảy ngàn người, Thiếu Lâm tự không thể nào chịu đựng được.
Có lẽ lần sau tới nơi này, chỉ còn là một mảnh phế tích.
Hơn bốn ngàn người tản đi trong một đêm, đến sáng sớm Hai Mươi Bảy tháng Năm, Thiếu Lâm tự khôi phục yên tĩnh như ngày xưa.
Hoắc Nguyên Chân dặn dò mọi người phá hủy những chiếc lều kia, bất kể nói thế nào, lần này cứu tế nạn dân coi như là hoàn toàn giúp cho danh tiếng Thiếu Lâm tự vang dội Hà Nam.
Chậm rãi đi bên trong Thiếu Lâm tự, Nhất Trần theo phía sau Hoắc Nguyên Chân.
- Phương Trượng, phải chăng là tên nghịch tử kia nhắm vào Thiếu Lâm tự chúng ta mà tới?
Chuyện mà từ trước tới nay Nhất Trần vẫn lo lắng dường như rốt cục cũng xảy ra, nhưng lão vẫn không dám tin tưởng. Lão không tin Quan Thiên Chiếu rõ ràng biết mình ở Thiếu Lâm, còn muốn phái đại quân tới diệt trừ Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Trần một cái:
- Quan Thiên Chiếu có phải nhằm vào Thiếu Lâm ta hay không, cũng đã không còn liên quan gì với Nhất Trần đệ cả.
Nhất Trần ngẩn người một chút, rốt cục nói:
- Phương Trượng, nói như thế không sai, nhưng sự đệ muốn thử một chút, đích thân đi tìm y. Dù sao y vẫn là con đệ, nghe nói y đã tới Đăng Phong huyện, nếu y còn nhận đệ là cha vậy nhất định phải lui binh.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Sư đệ, nếu như y thật sự có thể nghe lời đệ, chỉ sợ cũng sẽ không phát binh Thiếu Lâm như vậy.
Nhất Trần còn muốn nói gì nữa, đột nhiên lúc này, bên ngoài có một cẩm y nhân đi vào.
Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Trần thấy cẩm y nhân này, lập tức liền nhận ra.
Thượng Quan Hùng.
Ban đầu Quan Sơn Nguyệt tới Thiếu Lâm, chính là người này đưa Quan Sơn Nguyệt tới.
Sắc mặt Nhất Trần nhất thời xanh mét, lão đã đoán được ý tới người này, cũng xác nhận một suy đoán.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Sư đệ, Tiết Độ Sứ vẫn còn nhớ đệ, không phải là phái người tới đón đệ sao?
Lúc này Thượng Quan Hùng cũng bước nhanh tới, thi lễ với Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Trần, sau đó nói với Nhất Trần:
- Lão gia tử, thuộc hạ phụng mệnh lệnh của Tiết Độ Sứ Đại nhân tới đón ngài trở về Trịnh Châu. Đại nhân nói tuy rằng bây giờ tựa hồ cục diện bất lợi, nhưng rất nhanh sẽ có phát sinh biến hóa.
- Không cần phải nói!
Nhất Trần nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ngươi cút cho ta! Trở về nói cho nghịch tử đó, muốn nhắm vào Thiếu Lâm trước hết bước qua thi thể lão nạp đi!
Thượng Quan Hùng lộ vẻ khó xử, còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên thấy Phương Trượng trẻ tuổi kia giơ tay lên chém xuống, chém trúng vào cổ Nhất Trần.
Lực lượng Hoắc Nguyên Chân lớn đến mức nào, Nhất Trần không chút đề phòng thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm lập tức ngã xuống.
Thượng Quan Hùng ngẩn người một chút, kinh ngạc nhìn tiểu Phương Trượng này, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
- Đưa lão đi đi.
Hoắc Nguyên Chân ôm lấy Nhất Trần đưa tới cho Thượng Quan Hùng.
Thượng Quan Hùng chợt hiểu ra, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục, nhận lấy Nhất Trần, thi lễ nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương Trượng cao nghĩa, bản thân ta vô cùng bội phục, tới ngày Thiếu Lâm tự phá, Thượng Quan Hùng sẽ đích thân an táng Phương Trượng nhập thổ, hàng năm đều tới tế bái.
Sau khi Thượng Quan Hùng đi rồi, Hoắc Nguyên Chân biết, quân đội bảy ngàn người kia sắp sửa tới Thiếu Lâm.
Có lẽ chính là hôm nay!
Trước mắt Thiếu Lâm tự có hơn ba trăm tăng chúng, trong đó võ tăng hơn hai trăm bốn mươi người, văn tăng hơn bảy mươi người, lớn tuổi nhất chính là Nhất Trần đã bị mình đưa đi, nhỏ nhất vẫn chưa tới mười bảy tuổi.
Hoắc Nguyên Chân cũng coi như nhỏ tuổi, nhưng từ trước tới nay hắn vẫn không coi là mình nhỏ. Đã trải qua hai kiếp khiến cho hắn nhìn thấu rất nhiều thứ, tuổi tác tâm lý vẫn tương đối lớn.
Sau khi thấy Nhất Trần được đưa đi, các tăng nhân Thiếu Lâm tự chậm rãi từ các nơi xúm lại.
Bọn họ cũng đều biết, Thiếu Lâm sắp đối mặt hạo kiếp trước đó chưa từng có.
Trước kia người giang hồ đi tới nơi này sẽ dùng các loại thủ đoạn khiêu khích chiến đấu, nhưng những thứ ấy đều không đủ để dao động căn cơ Thiếu Lâm.
Nhưng bây giờ lại khác, đám quân đội này sẽ không nói đạo nghĩa giang hồ gì với Thiếu Lâm, cũng không thèm giở ra âm mưu gì cả, mà trực tiếp cầm dao tới giết người.
Ba trăm đối với bảy ngàn, Thiếu Lâm không có phần thắng.
Huống chi trong ba trăm người này không thể tính những văn tăng, không thể tính những võ tăng thời gian gia nhập Thiếu Lâm còn ít, học nghệ chưa tinh.
Số tăng nhân chân chính có thể tạo thành chiến lực, tuyệt đối không vượt qua hai trăm.
Nhất Không đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, thở dài một tiếng nói:
- Phương Trượng, chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy.
- Sư đệ cho là chúng ta nhất định phải thua sao?
Nhất Không lắc đầu một cái:
- Bần tăng không thông võ nghệ, chuyện thắng thua không dám nói bừa, bất quá theo bần tăng thấy bất kể lần này thắng thua, Thiếu Lâm tự đều sẽ tổn thất nặng nề. Phương Trượng, Thiếu Lâm ta mới thành lập, mới vừa hưng thịnh không được bao lâu, không thể để bị hủy bởi chiến hỏa như vậy được!